Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau màn trình diễn thành công của vòng loại TOP 10, các thực tập sinh đã được thưởng một nồi lẩu thập cẩm. Tài khoản Weibo chính thức của <Shining Star> đã đăng tải hình ảnh những đứa trẻ cảm động suýt rơi nước mắt vì được ăn lẩu vào đêm hôm đó. Nhiều bình luận bên dưới cho rằng, <Shining Star> không chỉ là một cuộc thi tuyển chọn thần tượng, nó còn là sổ tay hướng dẫn nuôi dạy con cái, vì tương lai con em chúng ta.

Nhưng hầu hết họ đều thắc mắc "Tại sao không có Vương Nhất Bác trong bức ảnh tập thể? Tiêu Chiến cũng trốn đâu mất rồi?"

Thực ra không phải là không có, trong bức ảnh cuối cùng, Lâm Hòa đeo mặt nạ của Vương baba, Tề Kỳ đeo mặt nạ của thầy Tiêu.

"Hai người này đang làm gì vậy? Tôi cười chết mất.... Hình như tất cả các thực tập sinh đều quang minh chính đại đu CP Vương Tiêu"

"Trời ơiii! Cái ánh mắt mà thầy Ôn nhìn Tề Kì... ai đó đập chết tôi điiiii..."


Ăn được nửa bữa ăn, Lâm Hòa móc đâu ra mấy cái hộp đựng thức ăn bắt đầu cật lực gắp thịt bò viên, thịt cừu cuộn,... bỏ vào trong túi. Hoa Bươm Bướm bên cạnh bắt đầu chế nhạo: "Tôi thấy người ta gói đồ đem về rồi nhưng mà chưa thấy ai đóng gói lẩu để đem về. Cậu có muốn cầm luôn cái nồi về không?"

Phương Dịch: "Cậu có cảm thấy nồi lẩu này có mặn quá không?"

Hoa Bươm Bướm sững sờ: "Cái gì?"

Phương Dịch: "Tôi hỏi cậu có thấy nồi lẩu này có mặn không ---- mặn thì uống nước đi, nhiều chuyện!

Trận battle lần thứ 43 của Phương Hoa, Hoa Bươm Bướm lại thất bại.


Bo thần, người đang tái phát bệnh dạ dày, nhìn cậu con trai Lâm Hòa xồng xộc chạy tới, trên tay cầm nồi lẩu với mấy hộp thức ăn, cẩn thận như bảo bối: "Tiêu baba! Vẫn còn nóng, lẩu... lẩu mà anh thích nhất này! Cực kì cay luôn!". Hắn vừa nói vừa cảnh giác nhìn Vương baba của hắn: "Baba này thì không ăn được! Bị đau bụng suýt ngất, không ăn được! Không ăn được!"

Bo thần cũng thật trâu bò, bị đau dạ dày từ sáng mà sống chết không nói, tình huống trên sân khấu lúc đó khiến thầy Tiêu và Lâm Hòa đứng phía sau giật mình, may mà Tiêu Chiến cùng Lâm Hòa phản ứng nhanh, Vương Nhất Bác ngay sau đó đã lập tức đứng thẳng dậy tiếp tục giữ nụ cười không đổi trong suốt quá trình, theo đúng kế hoạch ban đầu.

Sau khi chịu đựng đến hết phần trình diễn, thay vì xuống dưới sân khấu để đi tới bệnh viện, Vương Nhất Bác lại tiếp tục ở lại huấn luyện. Lúc đó mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì. Mãi cho đến khi một chị PD thấy mặt hắn tái mét, trán vã mồ hôi, không đứng thẳng nổi mới lôi hắn đi bệnh viện. Trên đường đi, chị PD vừa lái xe vừa trách hắn bị bệnh không nói lại còn khăng khăng theo ý mình. Đến bệnh viện rồi lại gặp ông bác sĩ vừa khám bệnh vừa mắng hắn "Đã chịu đau đến bây giờ rồi sao không ở đấy luôn đi, còn đến đây làm gì, dù sao cũng có sợ đau đâu!"


Lúc này chỉ còn lại Tiêu Chiến trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác tái mặt nhìn thầy Tiêu đang cau mày im lặng đứng bên cạnh, hắn cười cười lấy lòng: "Anh ơi, anh đừng tức giận, em sai rồi!"

Người kia cau mày, ánh mắt lo lắng sợ hãi lắc đầu: "Tại sao em lại xin lỗi?"

"Em đã phải chịu đựng rất nhiều."

"Còn đau không?"


Người đàn ông hiền lành lúc nãy hiện giờ đang ngồi trước giường ăn lẩu cùng với Tề Kỳ: "Wow!!! Thịt bò này ngon lắm! Thật tiếc khi em không ăn được... haizz... ~hehehe~"

"Ồ! Cái cuộn thịt cừu thơm quá đi~, thật tiếc là em không được nếm thử ~"

"Chậc chậc chậc, xúc xích này thật là..."

Vương Nhất Bác nâng cằm cái người đang líu lo kiếm chuyện kia, hôn lên đôi môi sưng đỏ vì cay của anh.

"Ăn được rồi", hắn lau khóe môi của Tiêu Chiến, cười lưu manh "Quả thực rất ngon."


<Giang hồ> đăng tải video quảng cáo thứ 2. Một thiếu niên áo trắng trên trái có mạt ngạch, dáng ngồi đoan chính nghiêm túc đánh đàn. Thân ảnh màu trắng phản chiếu trên mặt hồ, một con cá bơi qua làm vỡ hình bóng ấy. Khi mặt hồ bình tĩnh trở lại, hình ảnh phản chiếu trên mặt nước đã là một chàng trai lạnh lùng, đẹp trai. Thời gian dần trôi, năm tháng thay đổi.

Cái bóng nhỏ bay qua núi biến thành một thiếu niên áo đen, anh không cầm kiếm, trong tay chỉ có một cây sáo. Đứng trên núi chào tạm biệt cầm sư ở phía sau: "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu!" (Núi xanh là không thể chối bỏ, Nước sâu, xanh thì luôn chảy mãi mãi)

Vừa đi được mấy bước, cổ tay bị ánh sáng cuốn lấy, thiếu niên áo đen sững sờ quay đầu lại: "Ta cho ngươi phù chú không phải để cho ngươi trói ta!!!"

Cầm sư chắp tay sau lưng đi về phía anh: "Cùng đường, cùng nhau đi."

"Giang hồ lớn như vậy, ngươi có biết ta đi đâu không?"

"Không ngại, ngươi đi đâu, ta liền theo đó."


Vòng loại TOP 10, Chỉ còn lại một vị trí được đi tiếp, Tiêu Chiến ngồi ở vị trí thứ 3 nhìn Lâm Hòa ngồi đối diện. Lâm Hòa nở nụ cười thật tươi nhìn hai mắt đỏ hoe của Tiêu baba.

Thật kỳ lạ, cũng không có gì phải hối tiếc. Được gặp gỡ mọi người và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, Lâm Hòa cảm thấy được chính mình giờ phút này không hối hận. Hắn rời đi một mình nhưng cũng không phải một mình rời đi, Lâm Hòa đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp, những trải nghiệm mới, hắn từ đây có thể dũng cảm một mình đối mặt với thế giới. Không có gì để hối hận, cũng chẳng có gì để hối tiếc.

Lâm Hòa đã sẵn sàng dời đi, nhưng thần tiên tỷ tỷ lại đọc tên của hắn "Hạng 10: Lâm Hòa!!!" Hắn bất ngờ quay đầu nhìn Tiểu Đinh ở bên cạnh, nhưng Tiểu Đinh lại cười đẩy hắn lên một chút: "Lâm đại ca, anh mau đi lên đi", đi qua bên kia rồi anh có thể đi tiếp.

"...Tiểu Đinh" Lâm Hòa biết rất rõ cậu út này có khao khát lớn hơn hầu hết mọi người, nhóc chưa nổi tiếng và cũng đã nỗ lực trên con đường này quá lâu, nhưng vẫn không có kết quả.

Tiểu Đinh vỗ vai Lâm Hòa: "Anh Lâm, em sẽ bình chọn cho anh, anh đừng quên em nha!"

"Đừng quên em"


Lâm Hòa lảo đảo đi đến vị trí mà Tiêu baba đang đứng, nơi đó thật rực rỡ và lấp lánh, nước mắt lại cứ trào ra làm nhòe đi đôi mắt của hắn.

Những người bạn cùng nhau phấn đấu sau lưng hắn không biết phải đi về đâu.

Hơn 11 giờ đêm hôm đó, một tin tức nóng hổi đột nhiên xuất hiện trên No1 Hotsearch "Việc Tề Phương tham gia <Shining Star> hóa ra là vì cá cược với mối tình đầu của anh ấy."

Khi Tề Phương biết chuyện, hắn vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm, trước giờ hắn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lần này tay lại mất khống chế run lên. Khi mở trang web, đó là một bức ảnh đen trắng về một thiếu niên, nó bị đăng lên mạng và bị một đám người lạ mặt vào tùy ý bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top