Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapters 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi yêu một người đến cực điểm, bạn sẽ nghiện như thuốc phiện, dẫu biết mình sẽ bị thương, chẳng thà bỏ ma túy, tê dại để trở thành một kẻ điên.

-----------------

Đừng rời xa tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân anh.

"Đau ... Nhất Bác" Tiêu Chiến buộc phải nằm xuống giường, thả lỏng người, chấp nhận những trận đòn của Vương Nhất Bác.

Sợi roi mềm mại trong tay Vương Nhất Bác khi quất lên người, rất đau nhưng không để lại dấu vết.  Lúc đầu Tiêu Chiến bị đánh thì giãy dụa như điên, sau đó Vương Nhất Bác đè lên người anh ta và kề bên tai nói nếu dám giãy dụa lần nữa, tôi sẽ đánh thêm trăm roi nữa, vì lý do này, Tiêu Chiến ngoan ngoãn, nghiến răng nhắm lại và hứng chịu những đợt đau ấy.

“Đau, ngươi phải nhớ kĩ những gì tôi đã nói với ngươi.” Vương Nhất Bác cầm sợi roi tiếp tục đánh vào người anh ta, Tiêu Chiến run lên vì đau và không cầm được nước mắt.

“Đau, ngươi mới học được cách không chạy trốn nữa.” Tiêu Chiến lại nắm lấy ga trải giường kêu lên một tiếng đau đớn.

“Đau, ngươi phải biết là ngươi thuộc về ai.” Vương Nhất Bác nói tiếp, và những đòn roi lần lượt quất lên người của anh ta, Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt lại, cố nén nước mắt, cả quá trình cũng không nói một lời, bởi vì anh biết có nói cũng vô ích, ngược lại sẽ bị trừng phạt nhiều hơn,  anh ta chỉ biết im lặng, và nếu anh mở miệng, câu đầu tiên phải là, Vương Nhất Bác! Tên khốn kia mau thả tôi ra.

"Chiến Chiến ..." Giọng Vương Nhất Bác đột nhiên dịu dàng hơn.  Như vậy có phải đã đánh xong rồi không? ... Tiêu Chiến nghĩ, giây tiếp theo anh đã bị cuốn vào vòng tay lạnh giá, và Vương Nhất Bác đã ôm anh vào lòng như một đứa trẻ.

“Tại sao ngươi lại muốn chạy trốn?” hắn hỏi anh.  "Ở bên cạnh tôi, như vậy không tốt sao?"

Tiêu Chiến tránh đi ánh mắt buồn bã của hắn, chỉ nhìn về phía xa xăm, im lặng và không nói gì, thân thể khẽ run lên, đây là di chứng sau khi bị đánh.

Anh ấy nghĩ rằng lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh ấy nên chạy thay vì đứng đó chờ đợi xét xử từ hắn ta.

Thôi bỏ đi, cho dù có cách hắn bao xa, Vương Nhất Bác vẫn luôn tìm thấy anh, chân trời góc biển, không bao giờ từ bỏ, câu nói này giống như một tâm tình quá bình thường, đối với anh mà nói, đó chính là là sự khủng khiếp đến cực điểm.

Cách tiếp cận của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến đã được tính toán kỹ lưỡng trước.  Khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến lần đầu tiên tại quán bar, anh say khướt, mê đắm trong đôi mắt đẹp của anh, không khỏi xuất thần, lúc đó hắn đang nghĩ, nếu có thể có được anh mãi mãi, anh ấy sẽ thuộc về hắn mãi mãi, chỉ dưới bóng dáng anh ấy mới nhìn thấy được chính bản thân mình, điều đó sẽ rất tuyệt.

Hắn chỉ ngồi trong góc nhìn những người tiến lên bắt chuyện, cơn tức giận càng lúc càng nặng, mắt hắn tối sầm lại, cho đến khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt của một con thỏ quyến rũ với một người đàn ông.  Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của người đàn ông, lửa giận lên đến đỉnh điểm, ly rượu trong tay bị hắn ta bóp nát thành từng mảnh, toàn thân rượu đỏ ướt đẫm.

Thực ra, hắn không hiểu vì sao lại thích Tiêu Chiến đến vậy, hay do hắn tỏ vẻ ngây thơ chăng?Nhưng không một kẻ ngây thơ nào lại đến một quán bar, một nơi xa xỉ như vậy.

Cuối cùng hắn cũng có Tiêu Chiến, và khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến hắn gần như mất trí, hắn nhận ra rằng đó là một mong muốn phá hủy một cái gì đó hoàn hảo.

Bởi vì anh quá đẹp trai, quá hoàn hảo và quá si tình, hắn muốn tháo bỏ lớp ngụy trang của mình, muốn anh trở thành một người không biết gì và dưới chướng của mình.


Chỉ cần một cái liếc mắt, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ sa lưới.

Tiêu Chiến sững sờ nhìn người đàn ông đang chết nằm trên mặt đất, người đàn ông vừa nói sẽ qua đêm với anh lúc này đã bê bết máu, Tiêu Chiến  thậm chí còn không muốn bố thí.

Tên côn đồ trên tay cầm dao cười xấu xa chỉ vào mặt Tiêu Chiến, vẻ mặt tầm thường và xấu xa, không ngừng đòi tiền, Tiêu Chiến vô thức móc hết tiền trong túi ra, ném hết tiền vào túi trước mặt tên khốn kia.

"Tôi ... tôi có thể đi đươc chưa? ..." Anh ngồi xổm, nuốt nước bọt, nói là giả không sợ, ai ngờ vừa ra ngoài lại xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Chiến chỉ nghĩ hôm nay anh rất chi xui xẻo.

“ cút?” Giọng nói của tên xã hội đen kia đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên có dự cảm không tốt.

“ Đồ ngốc, ở lại với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi thật là hấp dẫn.” Lời nói kinh tởm của tên xã hội đen lọt vào tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến buồn nôn, anh còn nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm, đến khi chứng kiến ​​tên xã hội đen bắt đầu cởi dây thắt lưng của mình, anh ta mới tin rằng mình đã không nghe nhầm.

"Ngươi…"

Nhìn thấy quần của tên xã hội đen sắp cởi ra, Tiêu Chiến vừa muốn hắn cút đi, hắn ta đột nhiên ngã xuống đất, Tiêu Chiến mở to mắt, những gì anh nhìn thấy là một người đàn ông đẹp trai tráng kiện, khuôn mặt tuấn tú, anh lại nhìn xuống.  Con dao đâm vào phía sau tên xã hội đen, tên xã hội đen ngã xuống đất kêu lên đau đớn.

"Ngươi ... ngươi ..." Tiêu Chiến lại bị kinh ngạc, nhưng người đàn ông giang hồ nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến mà chạy.

Tiêu Chiến bị hắn ta kéo một cách bị động, trước khi hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa rồi, người đàn ông đã kéo anh vào một góc.

“ngươi không sao chứ?” Người đàn ông hỏi anh.

"Không ... không sao, nhưng ... còn ngươi thì sao, sao ngươi có thể làm hại hắn ta được? Ngươi làm vậy sẽ không tránh khỏi vi phạm pháp luật sao, còn ngươi bị thương bởi tên côn đồ kia ... Hắn ta ..." Tiêu Chiến nói một nói ấp a ấp úng, vậy mà hắn ta lại cười

Tiêu Chiến sửng sốt trước tiếng cười của hắn ta.

"Anh thật dễ thương," người đàn ông nói.

“gì cơ?” Tiêu Hiến hơi bối rối vì được khen là dễ thương.  " Mày đang lo lắng cái gì, dù sao ..." Nam nhân trước mặt nở nụ cười nham hiểm.

"Dù sao, sớm muộn gì cũng sẽ chết."

Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng với lời nói của mình, anh đã cảm thấy đau nhói ở cổ, cơ thể Tiêu Chiến đột nhiên mềm nhũn ra và đầu óc trở nên mờ mịt, người đàn ông bước tới và ôm anh vào lòng.

"Tôi tên là Vương Nhất Bác. Từ nay trở đi, anh sẽ là của tôi."

Lần đầu gặp mặt, Tiêu Chiến đã trở thành con chim hoàng yến trong lồng của Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, ngươi rốt cuộc vì sao lại yêu tôi? Khi hai người vướng vào xích mích, khi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bắt được khi đang bỏ chạy, và khi Tiêu Chiến cầu xin Vương Nhất Bác  buông tha cho anh, Tiêu Chiến đã van xin Vương Nhất Bác không biết bao nhiêu lần.  .

“Vương Nhất Bác, vì sao ngươi lại yêu tôi?” Lần này Tiêu Chiến vẫn hỏi nhưng anh rất bình tĩnh, trong vô số sự im lặng của Vương Nhất Bác, anh không còn muốn câu trả lời của Vương Nhất Bác nữa, anh coi như đã hoàn thành một nhiệm vụ, tùy tiện hỏi một câu, ngươi và tôi không liên quan gì đến nhau.

"Yêu theo cách anh không yêu tôi."

Âm thanh đột ngột của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến tự nhủ rằng mình đã nghe nhầm, khi nhận ra đó thực sự là câu trả lời của Vương Nhất Bác, anh ta cảm thấy nực cười, thậm chí còn cười ra nước mắt.

Vương Nhất Bác nhìn anh cười mà không nói lời nào, nhưng ôm anh ngày càng chặt hơn cho đến khi Tiêu Chiến sắp thở không nổi nữa.

“Vương Nhất Bác, ngươi thật là buồn cười, ngươi bị biến thái à, có phải đang muốn bạo hành không?” Anh cười hỏi Vương Nhất Bác, nhưng nước mắt lại rơi xuống.  Anh nghĩ cái quái gì thế này, Tiêu Chiến sống hơn 20 năm lại bị người lần đầu gặp mặt giam cầm, sau đó ngày đêm tra tấn, tại sao người đó lại đối xử với anh như vậy?  Không thể giải thích được lý do cho điều này, và lý do cuối cùng phải nói là người mình yêu không yêu mình.

“Tôi vốn dĩ là kẻ biến thái” Vương Nhất Bác nói.

Hắn lật người đè Tiêu Chiến xuống rồi hôn anh, hôn lên mắt anh và hôn đến anh phải cau mày, anh quên rằng sẽ đẩy hắn ra, anh nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của hắn.  Mí mắt hắn mở ra, đầu lưỡi Vương Nhất Bác liếm vào trong mắt Tiêu Chiến, trộn với thuốc nhỏ mắt, liếc đôi mắt đỏ ngầu đang bị kích thích của Tiêu Chiến.

Nước mắt không tự nhủ mà rơi xuống, cái chân của Tiêu Chiến khó chịu do bị Vương Nhất Bác  đè không cho phép anh cử động, và một tay ngăn miệng Tiêu Chiến để anh không phải phản kháng

"Hừm ..." Tiêu Chiến không nói được lời nào, anh chỉ có thể biểu lộ sự đau đớn của âm dương. Sự mê hoặc của Vương Nhất Bác với đôi mắt Tiêu Chiến đạt đến tột đỉnh của sự chiếm hữu. Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác hôn lên mắt mình.  Tuy nhiên, thật kinh hoàng, người đó thực sự không quan tâm đến nỗi sợ hãi của mình, hắn ta làm theo cách riêng của mình, và không hề kiềm chế.

Vương Nhata Bác cuối cùng cũng rời khỏi mắt của Tiêu Chiến. Đôi mắt Tiêu Chiến trở nên mờ và đau đớn. Người đàn ông đưa tay ra khỏi miệng anh, nhìn bộ dạng đau đớn của anh, cười nhỏ và đưa ngón tay chảy nước bọt.  Đưa nó vào miệng.

"Ngọt quá," hắn ta nói.

Tiêu Chiến nóng lòng muốn che lỗ tai lại vì xấu hổ.

Tay Vương Nhất Bác lướt qua eo của Tiêu Chiến, véo XX của anh và nhào nặn liên tục.

Kại bắt đầu tra tấn khác.  Tiêu Chiến nhắm mắt lại.

Một vòng tra tấn mới sắp bắt đầu.

"Vương Nhất Bác ..." Anh bất lực thở dài.  "Một ngày nào đó tôi sẽ chạy khỏi ngươi."

" Sẽ không đâu.” Ngón tay của người đàn ông đã vào trong lưng anh, Tiêu Chiến tê dại vì hưng phấn.

"Như vậy tôi sẽ đánh gãy chân ngươi và trói chặt ngươi với tôi vĩnh viễn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top