Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần bốn giờ chiều Tiêu Chiến đã ra khỏi phòng trọ. Cơn nóng từ ban sáng có phần dịu hơn một chút, vũng nước mưa đọng từ ngày hôm qua đã bay hơi từ lâu, để lại mặt đường hanh hao, khô cằn. Nhành tử đinh hương chẳng còn tím rộ như bức ảnh bạn anh chụp vội ngày đầu năm, thay thế cho những cánh hoa úa tàn là tán lá xanh lục, đổ bóng như mặt nước đen ngòm, sóng sánh trên mặt đường bê-tông nứt nẻ. Bầu trời trên cao lãng đãng tảng mây trôi, ngày bé, Tiêu Chiến luôn cảm giác chúng hệt như kẹo bông gòn, mềm mại, nhẹ nhàng, đến khi lớn lên mới ngộ ra trọng lượng tầng mây khủng khiếp tới mức nào. Nhân sinh quan của con người thuở ấu thơ so với khi trưởng thành luôn luôn không thể trùng khớp, con người rồi cũng sẽ đến lúc đổi thay, tựa những lần sau khi cơn mưa tạnh, bầu trời trước đó đã chẳng còn sắc xanh ban đầu, có lẽ mưa đi không để lại vẻ đẹp đẽ thuần khiết, thể như chỉ bởi vì chúng ta ngắm nhìn bầu trời bằng đôi mắt khác mà thôi. Đứng bên dưới hiên cửa hàng băng đĩa, Tiêu Chiến thở dài một hơi. Anh đưa máy ảnh chụp vài bức ghi nhớ lần du ngoạn này. Đến tấm thứ ba khung cảnh toàn bộ đều là đôi mắt híp hờ và sống mũi thẳng tắp của Nhất Bác. Cậu ôm mũ bảo hiểm ngang hông, đưa qua cho Tiêu Chiến chiếc khác nhỏ gọn hơn, không quên nhắc nhở:
"Ráng giữ cẩn thận, là đồ của chị Xuyên."
"Chị Xuyên?"
"Vợ anh Thành."
Tiêu Chiến chẳng hó hé thêm, chỉ gật gù tỏ vẻ đã biết. Con moto của Nhất Bác lao đi vun vút, hai bên đường trong tầm mắt Tiêu Chiến lướt qua rất nhanh, chẳng rõ hình dạng. Đằng trước cậu hô lớn:
"Muốn đi Tử Cấm Thành hay phố cổ Hutong (Hồ Đồng) trước tiên?"
Phía sau, anh bám chặt lên vai Nhất Bác, lắp bắp chọn vế sau. 
"Sáng sớm tôi đã ghé qua Tử Cấm Thành rồi, hiện tại tạm thời tới phố cổ. Cậu có thể giảm vận tốc xe được không?" Ngón tay Tiêu Chiến trắng bệch, mặt cắt không ra hột máu. Gió quất mạnh mẽ khiến cơn nóng nhanh chóng biến mất, chỉ thấy tim anh nhảy tưng tưng như muốn đem chính nó thoát ra khỏi lồng ngực. Nhất Bác dần đi chậm lại, khung cảnh mỗi lúc một rõ nét hơn, hoặc là do đoàn người đông nghẹt gần đó, hoặc là tiếng anh đủ to để lấn át tiếng gió, dẫu sau Tiêu Chiến cũng cảm thấy thực sự tồn tại khi cơ mặt không còn vì gió cào cấu mà đơ cứng nữa. Anh nhanh chóng lục lọi máy ảnh trong túi, vội vội vàng vàng chớp lấy hình ảnh Bắc Kinh lúc chạng vạng. Tuy hoàng hôn khó thấy rõ bởi rất nhiều tòa nhà cao tầng chen chúc nhau, nhưng những bảng quảng cáo lên đèn neon, hàng quán đông đúc người rộn ràng nhộn nhịp, xe cộ đi qua lại từng dòng mải miết khiến Bắc Kinh trở nên sống động hơn bao giờ hết. Anh chợt cảm thấy phần hồn của mình hòa chung với bầu không khí  tấp nập người, vơi đi cảm giác cô đơn lạc lõng biết bao năm chịu đựng. Tiêu Chiến đối với cậu thiếu niên trước mặt càng thêm hiếu kỳ xen lẫn chua xót. Những đứa trẻ hư hỏng đa phần đều tạo thành phần nhiều từ sự thiếu tình thương, anh hỏi nhỏ, đủ để anh nghĩ rằng Nhất Bác không thể nghe ra được:
"Phải chăng cũng vì cô đơn mà cậu luôn gắng gượng chôn vùi mình trong dòng người này?" 
Mãi sau này, Tiêu Chiến luôn nghĩ rằng cậu thiếu niên năm nào thực rất giống với vì sao Pluto trong hệ Mặt Trời, đơn độc, lẻ loi. Sáu năm trước, Tiêu Chiến từng ước nguyện có thể trở thành tia sáng nhanh nhất, tìm gặp Vương Nhất Bác của tuổi mười bảy. Sáu năm sau anh lại cật lực đem tất thảy ký ức lập lòe dập tắt, ngọn nến vì lửa cháy mãi đã chảy hết từ lâu, mặt bàn gỗ bị lửa lan mà cháy thành tro, đến  cái ngày xa xôi vô định nào đó anh mới buông xuôi để ký ức tuột khỏi bàn tay rướm máu. Tiêu Chiến rất thích cảm giác được Nhất Bác che chắn cho mình giữa dòng người tập nập trên phố cổ. Hương hoa quế nhàn nhạt phả nơi chóp mũi, nửa hăng nồng nửa dịu êm. Có lần anh từng hỏi Nhất Bác :"Ban công nhà em trồng nhiều cây quế như vậy vì sao không thêm loại cây khác đi?"
Cậu chỉ bảo ngày sau anh sẽ biết, sớm thôi. Tiêu Chiến vì câu đáp bỏ lửng của cậu mà chờ đợi, mà ngóng trông, đến khi nhận được hồi âm, ngoảnh lại chỉ mất năm năm, không nghĩ đoạn đường phía trước vẫn là thoát không khỏi ám ảnh. 
Tiêu Chiến kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến Bắc Kinh năm 2014 đã rèn cho mình thói quen viết nhật ký. Trang thứ nhất cũng là viết về Vương Nhất Bác. Những trang sau gồm vài dòng lảm nhảm tự sự của anh, chủ đề chỉ xoay quanh duy nhất cậu bé họ Vương đó. 
Lập hạ, 2014
Dạo trên đường, xui xẻo vớ phải tên nhóc Vương Nhất Bác rắc rối. Nhưng cũng nhờ cái rủi ấy may mắn nhận được chuyến tham quan miễn phí với cậu ta. Khiếu thưởng thức ẩm thực của Nhất Bác quả thức rất tốt, vịt quay Bắc Kinh cũng rất ngon, gia vị đậm đà không quá cay, cậu ta nói đó là món ăn cậu ta thích nhất, nhất định đến lượt tôi nếm thử sẽ trở thành món ưa thích của tôi. Chính là phong cách bá đạo đó, ban đầu tôi không tin đâu, càn quét sách sẽ dĩa vịt quay tôi thầm biểu tình đồng ý. 
Tiểu mãn, 2014
Nhất Bác rủ tôi đi chơi cùng, địa điểm thuộc ngoại ô thành phố, cách trung tâm rất xa. Cậu nhóc kỳ kèo, đảm bảo có thứ này rất hay, rất đặc biết muốn cho tôi xem. Chưa nghĩ qua dần dà con người Nhất Bác lại có thể trẻ con đến vậy. Bầu trời nông thôn thực sự trong vắt, không một gợn mây. Hóa ra là rủ tôi ngắm sao. Ở Bắc Kinh đúng thật chỉ toàn tòa nhà cao tầng, bầu trời không những mờ vì khói bụi mà tầm nhìn còn bị che chắn đi phân nửa. So với vùng ngoại ô này đích thực là hai khái niệm bầu trời khác nhau. Nhất Bác chỉ cho tôi vì sao Venus, nhìn mãi, nhìn mãi chỉ toàn lốm đốm những chấm bé nhỏ khác nhau, cả ngày dài đi đường mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào khôn hay. Đến lúc quá nửa đêm tôi mới choàng tỉnh dậy, cảm giác ở đầu môi vẫn còn vương chút ấm áp, luồng nhiệt thoảng qua rất nhanh, tựa chuồn chuồn lướt mặt ao, tâm tôi chỉ kịp dao động người đã rời khỏi. Nhất Bác vẫn còn thức, lưng cậu thẳng tắp, mái tóc dày để xù theo gió khẽ bay bay. Tôi với tay định xoa đầu cậu nhóc, Nhất Bác đã quay đầu cười cười: "Tỉnh đúng lúc lắm, bình minh sắp lên rồi." Mặt Trời lên ngày giữa hè hôm ấy có đẹp hay không tôi không biết, chỉ biết quang cảnh đẹp đẽ nhất chính là cậu ấy đang ở bên. 
Mang chủng, 2014
Vương Nhất Bác rất dịu dàng, đó là điểm mới tôi vừa phát hiện từ cậu nhỏ này. Hôm trước gặp được bé mèo ven đường, ngày đó mưa rất to, Vương Nhất Bác để ô tôi cầm chạy tới ôm mèo cùng tôi về nhà cậu. Sau đó đặt cái tên Kiên Quả, tất bật chăm lo cho nó, lại hỏi tôi từ việc chải lông, tắm rửa, ăn uống như thế nào thế kia.  
Hạ chí, 2014
Đôi lúc tôi cảm giác Nhất Bác khờ quá. Cách cậu nắm tay tôi cũng khờ. Vụng dại, ngây ngô.
Tiểu thử, 2014
Tôi trả lại phòng trọ cho bà chủ Tư Miên, gói gém đồ đạc chuyển sang nhà của Nhất Bác, căn nhà nằm ở bên hẻm số 83, cậu nói đó là căn nhà mà bà ngoại để lại sau khi mất. Trước đây tôi chưa từng hỏi qua hoàn cảnh gia đình cậu ra sao, đến khi đó mới biết cậu sống với bà từ năm lớp bốn. Năm cậu lên lớp mười bà mất, giao cậu cho anh Thành chăm sóc, anh Thành từng có ý để cậu về sống chung với gia đình anh, Nhất Bác một mực từ chối, kiên quyết ở lại ngôi nhà cũ kĩ này. Từ ngày dọn đến với cậu, có vài buổi đêm Nhất Bác về rất trễ, tôi luôn để đèn cho cậu, sáng thức dậy liền thấy gương mặt cậu đối diện nên an tâm hơn. Cho đến hôm trước, người cậu bê bết máu, cả người chằn chịt vết thương, tôi nổi giận thật rồi. Chăm chăm băng bó, sơ cứu hết một lượt không đếm xỉa cậu nữa. Nhất Bác ôm tôi vào lòng, thủ thỉ: "Tiêu Chiến." Tôi im lặng, cậu gọi mãi: "Tán Tán" ..."Lão Tiêu"..."Anh Chiến" Tôi nhịn không được hừ hừ cổ họng. Nhất Bác đột nhiên không gọi nữa, cậu trầm ngâm, gục đầu lên hõm vai tôi nói tiếp:
"Em dơ bẩn như vậy anh vẫn muốn ở bên sao?"
Chuyện Nhất Bác cùng đám giang hồ giao du với nhau, không phải tôi không biết, chỉ là không quá nhắc đến. Tôi cựa mình, quay lại quàng tay ôm Nhất Bác, tóc cậu vừa gội hơi ẩm, tôi xoa xoa, vẫn là mềm mại vô cùng:

"Xin anh Thành rời đi, có được không?"
Hơi thở Nhất Bác nặng nề vài phần: 
"Vũng bùn lầy một khi nhúng mình đã chẳng thể gội rửa sạch sẽ."
Tôi không tiếp tục hỏi cậu, ừ một tiếng lại ôm chặt Nhất Bác hơn. Gần giống với chuyện yêu đương, một lần vì tình ủ men say, đổi một đời nhung nhớ. 
Đại thử, 2014
Nhất Bác hỏi qua tôi chừng nào sẽ về lại Trùng Khánh, tôi chưa rõ, có thể là tháng tới hoặc đầu đông. Cậu lại hỏi:
"Sẽ đi luôn?"
Thật ra dự định ban đầu chính là du lịch Bắc Kinh tầm ba chục ngày liền về lại, không ngờ giữa đường gặp phải tiểu tử Vương Nhất Bác, rốt cuộc kéo dài đến hết cả mùa hè. Vì chuyện này mà tôi hay chọc cậu chính là vật cản đường, chỉ toàn để tôi đi hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác, để rồi quên mất mục đích đặt ra từ khi trước. 

"Còn xem xét, nếu có thể anh chuyển công tác về đây."
Nhất Bác ỡm ờ hờ hững, nhưng đáy mắt cong lên, ánh mắt cũng sáng ngời. Miệng ngâm nga vài đoạn nhạc của Đổng Trinh, đại khái tôi nhớ: "Đêm còn chưa tàn, chợt thấy tia sáng sao băng. Mười một tia sáng chầm chậm rơi ngang tầm mắt..."* 
(*): bài hát Ái Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top