Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Đồng chí khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Diệp Cẩm Nguyên đến tìm Catherine sau gần nửa tháng không gặp, hắn không rõ hôm nay cô có đi diễn không, cũng không báo trước, trực tiếp đến nhà đối phương.

Catherine ở nhà. Cô mặc áo ngủ lụa thô màu trắng, không trang điểm, mái tóc xoăn cuốn lỏng lẻo sau đầu, mở cửa ra thấy hắn, một câu cũng chưa nói, trầm mặc nghiêng người, để hắn tiến vào trong.

Nhà trọ không lớn, nửa năm trước Diệp Cẩm Nguyên tìm cho, so với căn nhà trước kia của cô ở Áp Bắc thì an toàn thanh tịnh hơn nhiều.

"Đói bụng không?" Cô hỏi, "Em nấu cho anh bát mì?"

Diệp Cẩm Nguyên áo khoác cũng không cởi, trực tiếp nằm xuống sofa, "Không cần." Hắn nhắm mắt lại, "Anh ăn rồi."

Catherine ngồi xuống ghế xích đu đối diện sofa, tùy tiện châm một điếu thuốc.

"Xem ra là tâm tình tệ. Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không việc gì." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Chỉ là có chút mệt."

"Tâm tình không tốt mới cảm thấy mệt."

Diệp Cẩm Nguyên cười cười, nghiêng mặt nhìn cô, "Em luôn nói ra được một vài sự thật."

Catherine cũng cười, ánh lửa của thuốc lá nữ nhỏ dài lay động giữa các ngón tay nhợt nhạt của cô.

"Em chỉ hi vọng anh ở trước mặt em có thể buông bỏ ngụy trang, thoải mái một chút."

Cô nâng tay hút thuốc, áo ngủ rộng thùng thình theo cánh tay ngọc mịn như củ sen trược xuống khuỷu tay, lộ ra một mảng xanh tím, Diệp Cẩm Nguyên thu hồi nét cười, hỏi: "Tay em sao vậy?"

Catherine không để ý lắm, thoáng nhìn qua, "Tối hôm trước bồi trưởng phòng Chu của tòa thị chính uống rượu, sức lực hắn có chút lớn."

Diệp Cẩm Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Catherine dường như hơi buồn cười, "Anh vừa không phải con hắn, vừa không phải chồng em, có lỗi gì? Anh đó, cứ đem hết trách nhiệm không liên can gán lên người mình, không phiền mới lạ."

Diệp Cẩm Nguyên thấp giọng hỏi: "Em bôi thuốc chưa?"

"Em cố ý lộ ra cho anh nhìn đấy", Catherine cười hai mắt mở lớn, "Như vậy anh mới đau lòng, đau nhiều lần, nói không chừng còn có thể yêu em, đúng không hả thư ký Diệp?"

Diệp Cẩm Nguyên nhìn cô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi dậy.

"Lấy hòm thuốc ra đây, anh bôi cho em."

"Bôi rồi, anh nằm đi." Catherine khoát tay với hắn, còn nói: "Ỷ vào tầng quan hệ của anh, không ai dám nhắm vào em, đám đàn ông thối kia muốn ăn không được, chỉ có thể ngửi chút mùi liếm láp hai miếng, đã tính là thu liễm. Mọi người đều coi em là tình nhân của thư ký Diệp, ai biết mỗi lần anh tới nhà em không phải nói chuyện phiếm thì chính là ngủ sofa?" Cô híp mắt lại như mèo con, nửa trêu chọc nửa tò mò hỏi: "Anh không phải là không được đó chứ Diệp Cẩm Nguyên?"

Hắn lập tức cười ra tiếng, không biết vì sao lại đáp: "Anh có bệnh khó nói."

Catherine lấy thuốc lá ra khỏi miệng, lông mày khẽ nhíu, "Anh vừa mới. . . . ." Cô nhìn hắn hỏi, "Cười cực kì thả lỏng, trong lòng đang nghĩ đến ai?"

Diệp cẩm Nguyên quay mặt vuốt tóc, ý cười dần tản đi, "Không ai cả." Hắn nói, "Anh chỉ là nghĩ, cả đời này rốt cuộc còn phải phụ lòng bao nhiêu người."

Catherine khẽ ngẩng đầu, ngước mắt, "Cha mẹ em đều là người văn hóa, nếu biết em đang làm vũ nữ, dựa vào việc bị đàn ông chấm mút mà sống, chẳng biết chừng có thể tức đến sống lại. Có lần em ở trên đường gặp được em gái —— em gái ruột, thấy em cũng xem như không thấy, có người chị gái như em khiến con bé rất mất mặt. Nhưng em còn cách nào đâu? Thói đời, vẫn luôn bức người ta đến tận cùng tuyệt cảnh, phụ lòng họ, kiếp sau em trả."

"Kiếp sau. . . ." Diệp Cẩm Nguyên ngửa mặt tựa lên ghế sofa, thở một hơi thật dài, nói: "Hi vọng sẽ là một thế giới tràn ngập ánh mặt trời. . . ."



Tiêu Chiến từ nhà Diệp Cẩm Nguyên chuyển ra ngoài, cao hứng nhất chính là Đỗ Mậu Lâm, hắn lập tức tìm nhà mới cho Tiêu Chiến, so với căn nhà trước kia càng rộng hơn, nhưng Tiêu Chiến kiên trì muốn trả tiền thuê nhà cho hắn theo giá thị trường, bằng không sẽ không ở, Đỗ Mậu Lâm không lay chuyển được, đành phải đồng ý.

"Cậu mặc dù đã tách khỏi Diệp Cẩm Nguyên, nhưng lại đối với tôi xa lạ hơn trước kia", ngữ khí của Đỗ đại thiếu gia cứ như oán nam đang ghen, "Cậu không phải trong lòng còn nhớ hắn đó chứ?"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi uống cà phê, "Cả đời này tôi cũng không quên được hắn."

Đỗ Mậu Lâm cảm thấy câu tiếp theo mà bạn tốt của mình định nói có thể là "Thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn", Đỗ thiếu gia mải quan sát sắc mặt xanh mét của Tiêu Chiến, không dám càn quấy ghen tuông gì nhiều.

"Cái đó", hắn hỏi, "Người cậu muốn tìm, tìm được chưa?"

Tiêu Chiến cúi đầu, lông mi dài nhỏ che khuất tâm trạng thực sự nơi đáy mắt.

"Đã không còn nữa rồi."

Đỗ Mậu Lâm há hốc miệng, lại không biết nên nói gì, hắn cũng không biết Tiêu Chiến muốn tìm ai, sau hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Cậu đừng buồn quá. . . ."

"Tôi không sao."

Ngoài dự kiến của Đỗ Mậu Lâm, Tiêu Chiến thoạt nhìn rất bình tĩnh, thời điểm trong lòng đã có tính toán, hơn nữa còn là kiểu quyết định sa vào không tiếc hết thảy, Tiêu Chiến sẽ có trạng thái này, Đỗ Mậu Lâm rất rõ ràng, đây chính là nguyên nhân hắn thích Tiêu Chiến, càng rõ ràng hơn là Tiêu Chiến hoàn toàn không có khả năng thích mình.

Hắn không có trái tim như vậy, vừa cứng cỏi vừa mềm mại, không biết sợ hãi chẳng biết xót thương.

"Kế tiếp cậu có tính toán gì không?"

"Chuyên chú làm một bác sĩ tốt, hoàn thành chức trách của bản thân." Tiêu Chiến rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Đỗ Mậu Lâm, "Cậu thì sao? Gần đây bận rộn gì thế?"

"Còn nhớ tới quan tâm tôi." Đỗ Mậu Lâm nói, "Vài ngày nữa có lô thuốc từ Đại Liên tới, nhà tôi phụ trách vận chuyển, tôi tính đi bến tàu kiểm hàng."

"Dược phẩm?"

"Ừm. Đa phần đều là thuốc dân dụng, chỉ có một ít là chuyên cung cấp cho quân đội Nhật Bản." Đỗ Mậu Lâm nhìn anh một cái, than thở nói: "Tiểu Tán, tôi biết cậu muốn nói cái gì, tôi cũng không tình nguyện làm việc giúp người Nhật, cha tôi đã ngầm cự tuyệt bọn chúng rất nhiều lần. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Kim Vinh bang nuôi hơn một ngàn nhân khẩu, các anh em đều phải nuôi gia đình. . . ."

"Tôi hiểu." Tiêu Chiến kéo kéo khóe miệng, tự giễu nói: "Nhắc tới làm việc cho người Nhật, hiện giờ tôi là bác sĩ ở bệnh viện lục quân, khó tránh khỏi những ngày có bệnh nhân là lính Nhật, lấy tư cách gì mà nói cậu chứ."

Trong bệnh viện đúng là có thể thường xuyên trông thấy quân nhân Nhật Bản, một bộ phận là tiền tuyến bị thương lui về tĩnh dưỡng, còn lại đều là quân phòng thủ thường trú ở Thượng Hải, bọn chúng đối đãi với y bác sĩ coi như khách khí, nhưng trong lễ độ không thể che giấu được khinh miệt cùng cảnh giác. Khinh miệt là thái độ mà bất kỳ thực dân nào cũng có đối với dân thuộc địa, còn cảnh giác là bởi vì Tanaka Shinichi của khu đặc cấp đột ngột qua đời ở phòng bệnh chuyên dụng chỉ mới cách đây một tháng.

Quân nhân Nhật Bản bình thường chỉ xuất hiện ở phòng bệnh chuyên dụng được canh phòng nghiêm ngặt, Tiêu Chiến ít khi vào đó, nhưng anh biết Đan Mĩ Chi làm việc ở bên trong, hai người thỉnh thoảng gặp nhau ở cầu thang, luôn mỉm cười chào hỏi.

Tiêu Chiến vẫn chưa thể xác định, thời điểm kiểm tra sức khỏe ở bộ tư lệnh, Đan Mĩ Chi rốt cuộc là có nhìn thấy vết thương của Giang Đình Vân hay không? Nếu thấy, tại sao đối mặt với báo cáo bị anh chỉnh sửa lại không đưa ra nghi vấn? Đương nhiên cũng sinh ra giả thiết can đảm quá mức, nhưng thân hình gầy yếu cùng gương mặt luôn dè dặt đến mức sợ hãi của Đan Mĩ Chi khiến anh phủ định giả thiết của chính mình.

Rất khó để tin một cô gái bình thường nhát gan như vậy lại giống với anh trai mình.

Thẳng đến khi Đan Mĩ Chi tự tay đem tro cốt của anh trai trả lại cho anh.

Đó là vào một thứ năm rất bình thường, cách lúc anh nghe tin anh trai mình đã mất ba ngày. Tan tầm Đan Mĩ Chi đến tìm anh, nói thành phần của một loại thuốc nhập khẩu hình như xảy ra vấn đề, nhưng tiếng Anh của cô không tốt, hi vọng anh có thể xem giúp. Tiêu Chiến chẳng nghi ngờ gì cả, kết quả Đan Mĩ Chi lập tức dẫn Tiêu Chiến xuống tầng hầm thứ hai, nơi đó là nhà xác của bệnh viện.

Tiêu Chiến không cảm thấy sợ hãi, anh chỉ thấy khó hiểu, cùng rét lạnh.

Nhà xác thực sự rất lạnh, hàn khí xuyên thấu qua vải vóc quần áo, chui vào da thịt, lại xâm nhập tới cốt tủy. Tiêu Chiến ôm chặt cánh tay, nhìn Đan Mĩ Chi kéo ra ngăn băng đặt thi thể tạm thời, từ đó lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng.

Trên túi dùng mực tàu viết số, 29.

Tiêu Chiến không đặt câu hỏi, bởi vì biểu tình của Đan Mĩ Chi nói cho anh biết, cô tự khắc sẽ giải thích.

"Phạm nhân bị bộ tư lệnh xử quyết, tro cốt sau khi hỏa táng được đóng gói vào loại túi này, không có họ tên, chỉ đánh số. Người nhà căn cứ theo số tới lĩnh tro cốt." Khiếp đảm trong mắt cô gái đã biến mất, con ngươi trở nên rất sáng, như có gì đó mơ hồ lóe lên, "'Bác sĩ' là số 29, hiện giờ vật quy nguyên chủ, anh có thể an táng anh ấy, nhưng tốt nhất đừng lập bia mộ."

Tiêu Chiến chậm rãi buông thõng hai tay, anh không thể nhìn thấy đôi môi mình đang run rẩy, chỉ nghe được cổ họng phát ra những âm tiết ngắt quãng: "Cô. . . làm sao lại biết. . . "

"'Bác sĩ' là cấp trên của em, anh ấy bảo vệ em, bằng cả sinh mệnh."

Bấy giờ anh mới biết thứ ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cô gái là gì, chúng nó im lặng lăn dài xuống hai má, hệt như sao băng bất chợt ngang qua trời đêm.

"Cô cũng là. . . ."

Đan Mĩ Chi mỉm cười, gật đầu.

Tiêu Chiến nín thở, anh thấy yết hầu mình co rút rất nhanh, trong dạ dày cứ như xuất hiện một con thú nhỏ, đang chạy tán loạn xung quanh tìm kiếm lối ra, hô hấp của anh không hề bởi vậy mà tăng thêm dồn dập, nhưng tiếng thở dốc lại ở trong đầu ầm ầm rung động.

"Anh đừng sợ", Đan Mĩ Chi tưởng anh hoảng loạn quá độ, an ủi: "Đây là nơi duy nhất của bệnh viện không rơi vào tầm ngắm, bởi vì chỉ có người chết mới khiến bọn chúng hoàn toàn yên tâm."

Tiêu Chiến chậm rãi vươn hai tay, cẩn thận đón lấy túi vải đơn sơ, rất nhẹ, anh trông thấy nước mắt của mình rơi xuống đó, lưu lại hai vòng tròn nhỏ màu xám nhạt.

"Cảm ơn cô. . . " Anh ngẩng đầu, hết sức cố gắng ức chế xúc động tiếp tục rơi lệ, trịnh trọng nói: "Nhưng tôi còn một thỉnh cầu, tôi hi vọng hoàn thành việc anh trai đang dang dở, cô có thể giúp tôi không?"

Cô gái yên tĩnh chăm chú nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn gia nhập với chúng em?"

"Phải."

"Bác sĩ Tiêu", Đan Mĩ Chi uyển chuyển nói, "Trên đời này không có con đường bằng phẳng nào dẫn thẳng tới ánh sáng chân lý, chỉ có đường nhỏ đầy rẫy chông gai, anh sẽ vì nó mà mất đi rất nhiều. Anh là huyết mạch cuối cùng của Tiêu gia, em nghĩ. . . "

"Tôi không còn gì để mất nữa." Tiêu Chiến không cảm thấy lạnh, giờ phút này trái tim anh ngập tràn nhiệt huyết, đều ở dưới da mãnh liệt sôi trào, "Tôi học y là muốn cứu người, nhưng bác sĩ cứu không được Trung Quốc, cứu không được nhân dân bị áp bức bóc lột. Nếu sau này chúng ta đều phải cúi đầu dưới cờ Nhật, huyết mạch còn nghĩa lý gì?"

Đan Mĩ Chi không tỏ rõ thái độ, Tiêu Chiến lại nói: "Tôi biết đây là một công việc nguy hiểm, cũng là công việc yêu cầu kỹ thuật rất cao. Tôi tình nguyện nhận hết thảy khảo nghiệm và huấn luyện, cho đến khi mọi người đồng ý để tôi gia nhập."

"Được", Đan Mĩ Chi nói, "Em sẽ báo lại với tổ trưởng thỉnh cầu của anh, để tổ trưởng của em quyết định."

"Cảm ơn!" Anh cảm xúc dâng trào, vẫn không quên lo lắng an nguy của chiến hữu, "Nghe nói tro cốt của anh tôi đều có người chuyên trách trông coi, cô làm thế nào lấy được? Với cả, sao cô biết tôi là em của anh tôi?"

"Em không biết, tro cốt không phải em lấy."

"Không phải cô?"

"Là đồng chí khác, em không biết." Đan Mĩ Chi nói, "Chúng em không cùng một tuyến liên hệ, người đó giao cho tổ trưởng, tổ trưởng phó thác em chuyển đến tay anh."

Đồng chí. . . . khác. . . ?

"Đồng chí Tiêu Sái chưa bao giờ đề cập với em và tổ trưởng về anh, em nghĩ anh ấy đương nhiên cũng sẽ không nhắc với người ngoài." Đan Mí Chi nhíu mày, nghĩ ngợi: "Lạ thật, đồng chí lấy tro cốt sao lại biết được thế nhỉ?"

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top