Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Thỏ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩm Nguyên sáng sớm đi làm, ở cổng bộ tư lệnh gặp Hồ Thanh Châu, đối phương vừa thấy xe của hắn từ hướng bắc đến, lập tức hỏi: "Ô, đại thư ký Diệp tối qua lại phong lưu khoái hoạt ở đâu đó?"

Sở dĩ hỏi như vậy, ngoại trừ biết rõ nhà hắn ở phía đông, hiển nhiên là vì quen thói thăm dò. Diệp Cẩm Nguyên biết Hồ Thanh Châu không chỉ hoài nghi mình hắn, năm vị trưởng phòng của bộ tư lệnh đều có tên trong danh sách hiềm nghi của Hồ Thanh Châu, chẳng qua xếp hạng của hắn tương đối cao mà thôi. Mặc dù lúc kiểm tra sức khỏe đã chứng minh được bản thân "trong sạch", Hồ Thanh Châu cũng chưa hề gạch tên hắn đi. Cho nên gần đây Diệp Cẩm Nguyên bắt đầu có suy nghĩ khác, so với bị động tránh né, chẳng bằng chủ động xuất kích, Hồ Thanh Châu điều tra hắn, hắn vì sao không thể tra ngược lại Hồ Thanh Châu? Nếu Hà Quảng Hoa cảm thấy nơi này mỗi một người đều có thể là Đảng ngầm hoặc quân thống, hà cớ gì không thể là Hồ Thanh Châu?

Đổi trắng thay đen, biến giả thành thật, khó khăn quá lớn, khả năng thực hiện được rất thấp, nhưng Diệp Cẩm Nguyên lại muốn, đen sở dĩ là đen, không nhất thiết phải thực sự đen, chỉ cần khiến người khác tin tưởng nó đen là được rồi.

Những gì đáng tin đều là chân tướng, đối với kẻ đa nghi tự phụ như Hà Quảng Hoa mà nói, những lời này càng có tính áp dụng.

"Tối qua tôi nghỉ ở nhà Catherine." Diệp Cẩm Nguyên cười trả lời, "Mấy hôm nay đều tới đó."

Hồ Thanh Châu trừng lớn hai mắt, "Nhưng cậu không phải với bác sĩ Tiêu. . . ."

"Tin tình báo của Hồ đại đội trưởng hết nhạy bén rồi à", Diệp Cẩm Nguyên cợt nhả nói, "Tiêu Sái rời khỏi nhà tôi vài ngày trước rồi, là tôi kêu em ấy đi."

"Trời đất. . . .Số đặc biệt à! Thư ký Diệp đuổi mỹ nhân ra khỏi nhà!"

Hắn cười mắng Hồ Thanh Châu một câu, nói: "Vương vấn không dứt được người cũ, đẹp mấy tôi cũng chẳng hiếm lạ, ăn thua gì với tôn nghiêm đàn ông?"

"Người cũ này, không phải vị ở Đỗ gia kia. . . ."

Diệp Cẩm Nguyên ôm bả vai đồng nghiệp, "Hôm đó Đỗ thiếu chạy đến bộ tư lệnh đòi người, bây giờ Hồ đại đội trưởng đã biết là vì sao chưa? Người ta tình đầu ý hợp, không chừng chọn ngày đẹp trời nào đó gương vỡ lại lành, ngài nói tôi kẹt ở giữa làm cái bộ dạng gì?"

"Lời này của thư ký Diệp tôi nghe sao cứ thấy chua xót thế nhỉ?"

"Tôi thích uống giấm", Diệp Cẩm Nguyên bình thản nói, "Nhưng cũng đâu phải thằng ngốc, thích ăn giấm tình yêu."

"Đại thư ký Diệp", Hồ Thanh Châu cười chỉ tay vào hắn, "Cậu là tốt nhất."

Tiêu Chiến suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là đem tro cốt của anh trai rải xuống sông Hoàng Phố*. Anh biết anh trai mình yêu thích tự do, lại càng yêu mảnh đất này, nước sông đưa anh trai ra biển lớn, nước biển bốc hơi, lại biến thành mây trắng bay lên trời cao, từ nay về sau bất luận anh ở nơi nào, cũng vẫn như thể được bầu bạn với anh trai.

*Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải.

Anh ngồi một mình trên bãi đá ngầm ven sông, lắng nghe tiếng nước vỗ vào bờ, lẳng lặng ngồi thật lâu.

Anh nhớ anh trai, nhớ cha mẹ, luân hồi chuyển thế anh vốn không tin, nhưng kiếp này đã hết duyên gặp gỡ, anh không thể khắc chế chình mình mong đợi kiếp sau, ý niệm đó dường như đã trở thành chỗ dựa duy nhất giúp anh sống sót qua ngày.

Trời đất bao la, hiện giờ anh chỉ một thân một mình, nhưng Tiêu Chiến biết anh không cô độc, anh đã tìm được chặng đường mà mình muốn đi, tuy rằng chông gai đầy rẫy, gập ghềnh khó đi, nhưng ở nơi vô hình nào đó, có rất nhiều rất nhiều người giống như anh trai, trong bóng đêm ra sức chiến đấu, không tiếc sinh mệnh để ngắm bình minh. Bọn họ đều là chiến hữu của anh, người nhà của anh.

Tiêu Chiến không biết chính mình có được tổ chức thu nhận hay không, song anh đã nghĩ rồi, cho dù không thể chính thức gia nhập Đảng, anh cũng tình nguyện lấy thân phận dân đen tận lực hỗ trợ, bảo vệ các anh hùng nơi mặt trận bí mật, miễn là họ cần, anh tuyệt đối sẵn sàng.

Nếu thực sự không làm được gì, ít nhất cũng không gây cho họ thêm phiền toái, không hại bọn họ rơi vào hiểm cảnh.

Vì vậy anh đã lo lắng rất lâu, chẳng biết có nên đi tìm Diệp Cẩm Nguyên, nói với đối phương lời cảm tạ. Đương nhiên, tro cốt của anh trai cũng có thể là do đồng chí khác mà anh không quen biết lấy về, mối quan hệ mật thiết của họ không nhất thiết phải để người khác thấy, nhưng Tiêu Chiến cẩn thận sắp xếp lại chuỗi sự việc phát sinh trong những ngày qua, vô số chi tiết đều nói với anh rằng, Diệp Cẩm Nguyên chính là người đồng chí đó.

Nếu không anh hiện tại sớm đã bị nhốt vào ngục giam của bộ tư lệnh, đào ba tấc đất điều tra quan hệ nhân khẩu mới đúng. Diệp Cẩm Nguyên biết rõ anh là em trai 'Bác sĩ', không chỉ thả cho anh chạy, còn không điều người ở bộ tư lệnh tới bắt anh, chính là căn cứ thuyết phục nhất.

Có điều Tiêu Chiến cũng phải ngại ngùng thừa nhận, hai ngày đầu anh còn hoài nghi Diệp Cẩm Nguyên lạt mềm buộc chặt, thả anh đi là muốn âm thầm theo dõi xem anh lui tới với những ai, nhưng anh cẩn thận quan sát nhiều ngày, chẳng có kẻ nào bám theo anh cả. Hơn nữa Đan Mĩ Chi hẳn là nhân sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, cô có thể yên tâm nói thân phận của mình cho anh biết, chứng tỏ môi trường xung quanh anh rất an toàn.

Cho nên, Diệp Cẩm Nguyên là Đảng ngầm, giúp đỡ lấy lại tro cốt của chiến hữu chuyển giao cho người nhà, đây chính là bằng chứng.

Tiêu Chiến tuy là vẫn đang do dự có nên đi gặp Diệp Cẩm Nguyên không, hai chân đã tự động chạy tới cửa căn hộ ở đường Jessfield. Ấn chuông cửa không ai trả lời, trong hộp thư là báo hôm qua và hôm nay.

Chưa tan tầm sao? Tiêu Chiến đứng dưới đèn đường nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi.

Anh đi qua bên đường, thấy người đi lại cùng xe cộ không nhiều, nhất thời không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, ôm ba lô vào trong ngực, cứ vậy ngồi xổm bên lề đường.

Đợi đến mười giờ rưỡi, xe của Diệp Cẩm Nguyên cuối cùng cũng xuất hiện, Tiêu Chiến lòng đầy mong chờ đứng lên, dưới đèn xe ngời sáng lại chỉ lộ ra gương mặt kinh ngạc của lão Ngũ.

"Bác sĩ Tiêu?" Lão Ngũ đậu xe ở ven đường, bước xuống hỏi: "Sao ngài lại đến đây?"

"Tôi đến tìm Diệp tiên sinh. Ngài ấy chưa về sao?"

Vẻ mặt lão Ngũ có chút khó xử, ấp úng nói: "Tiên sinh. . . . .Hôm nay, ở bên ngoài. . . ."

"Hẳn là hôm qua không về đúng không? Báo cũng chưa lấy vào." Tiêu Chiến hỏi, "Đi đâu rồi?"

Lão Ngũ gấp đến độ vò đầu, "Ừm. . ."

"Ừm?"

"À thì. . . ."

"À thì?"

Lão Ngũ cắn răng nhắm mắt, "Tiên sinh tới nhà Catherine tiểu thư rồi."

Tiêu Chiến chợt hiểu, lại hỏi: "Sao chú lại về?"

"Tôi về lấy giúp tiên sinh hai bộ quần áo để thay. . . ."

"Ồ, vậy chú mau đi đi." Tiêu Chiến nói, "Tôi đi trước."

Lão Ngũ đuổi theo sau anh, "Bác sĩ Tiêu, tôi tiễn ngài!"

Tiêu Chiến không để ý đến lão Ngũ, một tay túm quai ba lô, bước đi rất nhanh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người lấy tro cốt của anh trai anh, cũng không nhất định là Diệp Cẩm Nguyên mà? Vẫn là không nên tiên nhập vi chủ* kết luận bừa thì tốt hơn. . . Hơn nữa anh cũng chẳng hi vọng đó là Diệp Cẩm Nguyên, nam nhân này so với anh trai, Đan Mỹ Chi thậm chí là Giang Đình Vân rất khác nhau, toàn thân cao thấp không có chỗ nào giống Đảng cộng sản, khiến anh cảm thấy rất nguy hiểm, nhất là ánh mắt, rõ ràng hay cười, thoạt nhìn chẳng có lực sát thương gì mấy, nhưng thỉnh thoảng lại toát ra khí chất sâu không lường được, đủ làm anh sợ hãi, giống như chỉ cần thoáng vô ý, sẽ sa vào trong đó, rơi đến tan xương nát thịt.

*Tiên nhập vi chủ: ra tay trước, nói trước để có sức thuyết phục hơn

Tiêu Chiến không thích Diệp Cẩm Nguyên, thậm chí có chút sợ hắn.

Nhưng ngày hôm sau vừa tan tầm anh vẫn tới bộ tư lệnh, bởi vì bất luận là gia nhập đảng ngầm hay là thay anh trai cảm tạ chiến hữu, đều quan trọng hơn vui buồn cá nhân của anh, anh vốn là người biết nhìn đại cục, lòng dạ rộng lớn bao la.

Tiêu Chiến đứng chờ ở trạm xe buýt đối diện đường lớn, trông thấy Diệp Cẩm Nguyên cùng Hồ Thanh Châu sóng vai đi ra cổng, Hồ Thanh Châu từ xa đã nhìn thấy anh, chỉ chỉ vào anh nói với Diệp Cẩm Nguyên vài câu gì đó, Diệp Cẩm Nguyên mới hướng mắt qua đây, biểu tình có chút tựa tiếu phi tiếu.

Tiêu Chiến dùng vài bước chân băng qua đường lớn, người còn chưa đứng vững, Diệp Cẩm Nguyên đã rất không bình tĩnh hỏi: "Em đến đây làm gì? Đừng làm Đỗ đại thiếu gia hiểu lầm nữa, tôi cũng không có hứng thú đào góc tường nhà người khác."

Lần giao chiến nhẹ nhàng ở phòng kiểm tra sức khỏe trước đó, đã làm cho Tiêu Chiến bước đầu nhận biết được sự khó chơi, gian xảo, dối trá của Hồ Thanh Châu, anh vẫn chưa thể hoàn toàn xác định Diệp Cẩm Nguyên là người tốt, nhưng Hồ Thanh Châu thì nhất định không phải.

"Diệp tiên sinh. . . ." Hai mắt anh mở lớn, thanh âm mềm mại hỏi: "Ngài còn giận sao?"

Diệp Cẩm Nguyên vàng thật không sợ lửa hỏi lại: "Em nói xem?"

"Em và Đỗ thiếu hẹn ăn riêng là không đúng, nhưng Diệp tiên sinh cũng không nhàn rỗi mà, ngài chẳng phải cả người đều chuyển tới nhà Catherine tiểu thư rồi đó à?"

Hồ Thanh Châu cười thành tiếng, đứng một bên xem kịch vui, Diệp Cẩm Nguyên bị câu phản kích này dọa sợ rồi, cứ như thẹn quá hóa giận đáp, "Tôi là sau khi chia tay với em xong mới chuyển qua đó!"

"Vấn đề thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?" Tiêu Chiến giận dữ nói, "Giữ mình trong sạch là em mới đúng, em chẳng bao giờ ngủ lại nhà Đỗ thiếu cả."

Hồ Thanh Châu nghe không nổi nữa, cười cười đẩy Diệp Cẩm Nguyên về phía anh, "Tôi nói này hai vị hảo hán, cổng lớn của bộ tư lệnh sắp bị biển giấm nhấn chìm rồi, hai cậu về nhà từ từ cãi nhau được không?" Nói xong tự mình lên xe, khua khua tay, giẫm chân ga phóng vụt đi mất.

Vẫn đang có nhiều sĩ quan khác đi ngang qua, ánh mắt dò xét dội lên đầu bọn họ, Diệp Cẩm Nguyên túm tay áo khoác ngoài của Tiêu Chiến, nhét anh vào trong xe, tự mình ngồi xuống bên cạnh, nói với lão Ngũ: "Về nhà."

"Nhất trí!"

Trong xe ba người, chỉ có lão Ngũ là cười ngây ngô, Diệp Cẩm Nguyên trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng thở cũng không có. Tiêu Chiến cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, mỗi lần tới gần Diệp Cẩm Nguyên anh đều có loại phản ứng này, hoàn toàn không được thanh thản dễ chịu như khi đối mặt với Đỗ Mậu Lâm, có lẽ anh và Diệp Cẩm Nguyên thực sự là bát tự xung khắc. . . . . .

Xe chạy mười phút về đến nhà, lão Ngũ dừng xe, quay đầu hỏi Diệp Cẩm Nguyên: "Tiên sinh, có cần tôi đi báo Cath tiểu thư một tiếng, nói tiên sinh đêm nay không qua đó?"

"Ai nói tôi không qua?" Hắn nói, "Chú đưa chìa khóa xe cho tôi rồi về nhà đi, tối nay tôi tự lái."

"Vâng. . . . ."

Lão Ngũ ngượng ngập liếc anh một cái, ánh mắt như là thương tiếc, trả chìa khóa cho Diệp Cẩm Nguyên, sau đó rời đi.

"Nói ngắn gọn thôi, chốc nữa tôi còn phải đi." Chìa khóa bị ném lên bàn trà, Diệp Cẩm Nguyên đứng đó hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Nếu nói hôm nay trước khi gặp được người đàn ông này anh còn chưa thể xác định, thì thời khắc hiện tại, Tiêu Chiến đã có thể khẳng định một trăm phần trăm, Diệp Cẩm Nguyên chính là "đồng chí khác" giúp anh lấy lại tro cốt của anh trai, không chỉ giữ bí mật cho anh, còn ở trước mặt Hồ Thanh Châu sắp sẵn lí do thoái thác, quy kết sự rời đi đột ngột của anh là hậu quả của việc hai người ghen tuông cãi nhau.

Phương pháp xử lí vừa dịu dàng vừa cường đại lại chặt chẽ trót lọt như vậy, mới thật sự giống người của Đảng cộng sản.

"Tôi muốn chuyển về đây", Tiêu Chiến trực tiếp hỏi, "Được không?"

Nét mặt của Diệp Cẩm Nguyên cứ như mới nghe xong câu chuyện cười không buồn cười lắm.

"Em cho rằng nhà tôi là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

"Thực xin lỗi, trước đó là tôi hiểu lầm ngài, tôi muốn đi theo ngài học tập. . . ."

Diệp Cẩm Nguyên vung tay đánh gãy lời anh, "Bác sĩ Tiêu, em vẫn đang hiểu lầm tôi. Trước đây tôi cho phép em tiếp cận tôi, là bởi vì hiếu kỳ muốn xem em rốt cuộc định làm gì, hiện tại tôi đã biết, chuyện của em tôi đã hiểu được hơn phân nửa, phần còn lại cũng không tính tìm hiểu thêm, em và chuyện cũ của em, tôi đều không hứng thú."

"Tôi không cần ngài cảm thấy hứng thú với tôi", Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Tôi chỉ muốn cảm ơn ngài."

Diệp Cẩm Nguyên lại lắc đầu, "Tôi nghĩ tôi không làm được gì để em phải nói cảm ơn cả."

"Ngài có thể dạy tôi không?" Tiêu Chiến lấy hết dũng khí, đưa ra thỉnh cầu cũng là nguyện vọng, nhưng anh lại không tự tin quả quyết được như khi đối mặt với Đan Mỹ Chi, "Tôi có quyết tâm, có dũng khí, chuyện anh tôi làm được, tôi cũng nguyện ý làm."

Bởi vì Đan Mỹ Chi không trực tiếp từ chối anh, nhưng Diệp Cẩm Nguyên thì có.

Bởi vì so với việc anh không thích Diệp Cẩm Nguyên, sự bài xích của Diệp Cẩm Nguyên đối với anh còn nhiều hơn một ít.

"Tôi am hiểu uống rượu, khiêu vũ, kể chuyện cười, nhưng đối tượng chỉ giới hạn ở mỹ nữ." Diệp Cẩm Nguyên thản nhiên cười nói, "Bác sĩ Tiêu muốn học cái nào?"

"Tôi biết ngài không tín nhiệm tôi, cũng biết chỉ bằng quyết tâm và dũng khí tuyệt đối không đủ để làm nên nghiệp lớn, nhưng tôi sẽ cố gắng, cố gắng hơn bất cứ ai. Tôi không ngu ngốc, trí nhớ tốt, một khi đã nhớ thì sẽ không quên, ngài cứ xem đi, tương lai nhất định có ngày, tôi có thể giúp đỡ được ngài." Tiêu Chiến hơi cúi người, "Quấy rầy rồi, Diệp tiên sinh."

Diệp Cẩm Nguyên ngồi trong phòng khách trống rỗng hồi lâu, mới sực nhớ đã đồng ý với Catherine qua đó dùng bữa tối, cầm chìa khóa, mặc kệ tất cả ý niệm không có trong đầu, đi ra cửa.

Xe ô tô rời khỏi đường nhỏ, đâm ra đường chính, lúc này trời đã tối, có người ngồi dưới ánh đèn đường màu vàng ấm.

Diệp Cẩm Nguyên lướt qua một cái liền không hề nhìn lại, lập tức đạp mạnh chân ga, bóng dáng trong kính chiếu hậu dần dần nhỏ đi, nhỏ đến mức giống như một nhóc thỏ con cô đơn bất lực, ngồi bên mép đường người xe qua lại, chờ người thân sớm đã không còn trên cõi đời đến đón mình về nhà.

Tay lái bẻ sang phải, chiếc xe tiến vào một cung đường khác, Diệp Cẩm Nguyên lại nhìn vào gương chiếu hậu, cuối cùng cũng biến mất.

Con thỏ này, chỉ biết làm hắn tâm phiền ý loạn thôi.

----------------------

Đoạn xưng em là diễn cho họ Hồ xem thôi nha, chứ chưa đến lúc :v
Mấy bà dà dọn nhà xong chưa, 29 tết vừa về đến cổng đã cầm khăn đi lau bàn ghế liền nè :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top