Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Hành vi lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghĩ đến lúc còn bé, không cẩn thận vấp ngã, cha mẹ anh trai không ở đó, anh sẽ yên lặng đứng lên, phủi phủi bụi trên quần áo, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng nếu một trong số họ bất luận là ai chạy tới ôm anh, đau lòng hỏi anh ngã thế nào có sao không, anh lập tức nhịn không được òa lên khóc, nước mắt đua nhau lăn xuống như hạt đậu nhỏ, cho dù vốn chỉ đau hai phần, cũng nháy mắt biến thành năm phần.

Hiện tại không còn người thân, anh từ lâu quen thói một mình đối mặt với đau xót cô độc, rất ít khi rơi lệ, nhưng khi anh được Diệp Cẩm Nguyên nhẹ nhàng ôm vào lòng, ủ trong nhiệt độ cơ thể đối phương, anh cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, hốc mắt tức khắc nóng bừng.

Anh chỉ lắc lắc đầu, không dám động đậy, cũng chẳng dám phát ra âm thanh, cảm giác Diệp Cẩm Nguyên ở bên tai mình cúi đầu thở dài một tiếng, tiện đà nói: "Em cùng Đỗ thiếu là bạn tốt, tôi và Catherine cũng vậy, cho nên em không phải người xấu, em không phá hỏng gì cả. Trước đó tôi đúng là thường xuyên qua đêm ở nhà Catherine, nhưng tôi ngủ ở sofa, chưa từng làm gì trái quy củ với cô ấy. Nếu em không tin, có thể hỏi cô ấy."

Một giây trôi qua vừa nặng vừa vội, Tiêu Chiến hai mắt mở lên, ngay cả khóc cũng quên luôn.

"Cho nên hai người. . . . Cũng là diễn trò?"

Diệp Cẩm Nguyên phì cười, "Lợi dụng cô ấy để ẩn nấp, lòng tôi thấy rất áy náy, cho nên càng tận lực hỗ trợ, trong mắt người ngoài, biến thành bằng chứng chứng minh tôi chung tình với cô ấy, nhất là trong mắt thỏ ngốc nhà em."

Bất luận anh cố gắng lảng tránh cỡ nào, cũng không thể bỏ qua vui sướng đang đầy ắp cõi lòng, chỉ đành nắm bắt chút tức giận trong hoan hỉ, oán trách: "Sao ngài không nói sớm?"

Diệp Cẩm Nguyên hồi lâu không lên tiếng, Tiêu Chiến tưởng hắn ngủ rồi, nhưng hô hấp nghe không giống lắm, anh do dự chốc lát, vẫn là nói ra suy đoán của chính mình: "Là sợ em thích ngài à?"

Diệp Cẩm Nguyên phì cười, "Sợ chứ, tôi có mị lực như này, em thích là chuyện bình thường."

Anh bực dọc cấu tay hắn, ngược lại bị ôm càng chặt, "Nhưng em biết không", Diệp Cẩm Nguyên dụi đầu vào bả vai anh, lồng ngực ấm áp dán lấy lưng anh, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, "Tôi càng sợ không khống chế được trái tim của chính mình, nghĩ nếu có Catherine làm bia đỡ, bằng nhân phẩm của em, nhất định không tới gần tôi, có lẽ tôi sẽ biết thân biết phận hơn."

"Ngài. . . . ." Hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, giống như thiếu dưỡng khí khẩn cấp, "Ngài sao lại không biết thân biết phận?"

Diệp Cẩm Nguyên cười nói: "Ngôn hành cử chỉ của tôi xem như an phận thủ thường, nhưng trong lòng sớm đã xốc lên tận mái nhà, mặc kệ tôi đè ép nó thế nào, nó cũng có cách thoát ra được, lập tức bay về phía em."

Trong tai Tiêu Chiến gió thổi vù vù, anh không dám động đậy, chỉ sợ mình hiểu sai ý, cân nhắc muốn hỏi, Diệp Cẩm Nguyên đã lại lên tiếng: "Tôi luôn nghĩ không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không chắc lắm, hẳn là rất sớm. Bởi vì lần đó tôi ngồi trong xe, thấy em cùng tên sở khanh ở cục cảnh sát kia sóng vai đi lên cầu Bắc Bến Thượng Hải, tôi chịu không nổi, nhất định muốn xen ngang. Đổi lại là người khác, tôi quản việc vớ vẩn này làm gì? Đó mới là lần thứ hai tôi gặp em." Nam nhân cười, hơi thở nóng rực phả vào sau gáy anh, "Cho nên bác sĩ Tiêu đừng khổ sở, ngay lúc em vẫn còn chán ghét tôi, lòng tôi đã vướng phải em rồi."

Anh đặt tay lên mu bàn tay đang quấn bên hông mình của Diệp Cẩm Nguyên, như là biết trước hắn sắp nói những gì, nước mắt uốn lượn qua sống mụi, lăn vào một khóe mắt khác, cuối cùng rơi xuống gối đầu, biến mất không thấy bóng dáng.

"Tất cả những gì tôi có thể nói chính là như vậy, có thể làm cũng không hơn, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó là mục tiêu duy nhất của tôi, trừ nó ra, tôi sẽ không hứa hẹn với bất kỳ ai. Đêm nay qua đi, tôi vẫn như cũ, là cấp trên, là chiến hữu của em, mọi hành động sự việc liên qua, em đều phải nghe lệnh tôi, không được tùy hứng. Tôi muốn em tận mắt chứng kiến thắng lợi, dùng thắng lợi để an ủi cha mẹ anh trai, và cả các đồng chí đã anh dũng hy sinh, bất luận lúc đó có tôi hay không, em cũng phải sống sót, bởi vì em không thể nào biết trước tôi có đột ngột xuất hiện hay không, nếu để tôi phát hiện em không nghe lệnh, Đảng sẽ xử phạt em."

Tiêu Chiến sớm đã nước mắt đầy mặt, anh gắt gao nắm chặt tay hắn, gọi một tiếng: "Cẩm Nguyên. . . . . !"

"Thật ra tôi có rất nhiều tật xấu, chỉ là che giấu giỏi, cho nên em không biết. Tôi rất thích ngắm mỹ nhân, không so được với thư sinh si tình trong sách vở, em thích tôi, tôi sẽ vì em mà lo lắng." Diệp Cẩm Nguyên ngữ khí thoải mái, dường như đang cùng anh kể lể chuyện trong nhà, "Tương lai tôi không còn, em cũng đừng nhớ tôi, em hãy tìm một người luôn đặt em lên đầu thay vì những thứ khác, như vậy mới hạnh phúc. Em nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ở bất cứ nơi nào, tôi cũng dõi theo em."

"Chúng ta phải cho nhau nhìn thấy đối phương, như vậy mới công bằng." Tiêu Chiến ngừng khóc, bình tĩnh nói: "Diệp Cẩm Nguyên, em không cần ngài hứa hẹn cái gì, em biết con đường này khó đi, nhưng ngài phải có niềm tin vào chính mình, em sẽ phục tùng cấp trên vô điều kiện, cũng mong ngài tin tưởng vào cấp dưới của mình, chúng ta sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhau nghênh đón thắng lợi."

Nam nhân cọ đầu vào gáy anh, cười khẽ, nói: "Ý là tôi có thể chiếm tiện nghi từ em? Thế thì em hơi mệt đó."

Anh trở tay xoa xoa cái đầu xù lông của đối phương, dịu dàng an ủi: "Đừng lo lắng, em cùng Tiểu Phấn đều là của ngài."

Cần cổ rơi xuống cảm giác ấm nóng, nhưng Diệp Cẩm Nguyên chỉ nhẹ nhàng gạt đi, nói: "Được."

Một đêm này, Diệp Cẩm Nguyên bỗng mất đi chức nghiệp cảnh giác, hắn ngủ rất sâu, không hề tỉnh nửa chừng.

Thẳng đến khi chân trời bừng sáng, người trong ngực lẩm bẩm trở mình, dụi dụi người hắn, đầu gối húc thẳng vào phía dưới của hắn, Diệp Cẩm Nguyên bất ngờ không kịp phòng bị, hét ầm lên.

Đầu sỏ gây chuyện bị hắn làm cho giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở vẻ mặt vô tội, tay còn lần mò lung tung thản nhiên sờ nắn, mở miệng than thở: "Cái gì đây. . . . ?"

Diệp Cẩm Nguyên: ". . . . . ."

Hắn một tay bắt lấy móng thỏ, cong môi đáp: "Chắc là cà rốt."

Thỏ ngốc mê man vài giây, hoàn toàn bừng tỉnh, hai má nháy mắt đỏ bừng, "Em. . . . . Em không cố ý."

Nói xong muốn rút tay về, Diệp Cẩm Nguyên nắm chặt không cho, nói: "Sờ xong thì chạy, lưu manh."

"Em không biết mà!" Bác sĩ thỏ thỏ lên án: "Ai kêu ngài cứ nằm sát vào em?"

"Là ai cứ ủn vào ngực tôi? Em nhìn xem tôi sắp lăn ra mép giường rồi." Diệp Cẩm Nguyên nhịn cười phản bác, lại hỏi: "Em không phải bác sĩ ngoại khoa à? Bác sĩ cũng xấu hổ?"

"Không phải mắc bệnh khó nói sao?" Tiêu Chiến hùng hồn, "Thấy vẫn khỏe mạnh lắm mà."

Diệp Cẩm Nguyên phì cười: "Vừa biết bác sĩ Tiêu thích tôi, nó lập tức chết đi sống lại rồi."

"Em không thèm nghe ngài nói nữa." Tiêu Chiến đỏ mặt phẫn nộ, giãy giụa cái tay, "Mau buông ra, em phải rời giường."

"Mới mấy giờ đâu?"

"Bệnh nhân mới phẫu thuật hôm qua tình hình không tốt lắm, em muốn đến sớm chút."

Diệp Cẩm Nguyên bất đắc dĩ nói, "Đừng mệt mỏi quá, bác sĩ Tiêu."

Tiêu Chiến hai mắt tròn xoe, nói thầm: "Em biết rồi."

"Takeshi Matsumoto được đưa vào bệnh viện của bọn em, phòng chăm sóc đặc biệt tầng năm."

Tiêu Chiến lập tức nhìn hắn, "Takeshi Matsumoto của khu đặc cấp?"

"Chính xác." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Em cố gắng ít xuất hiện ở tầng năm thôi. Tôi giúp Đỗ gia một lần đã khiến hắn chú ý, tôi không muốn hắn chuyển tầm ngắm sang em, tiện đà gắn chết hai chúng ta lại."

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Em hiểu."

Diệp Cẩm Nguyên lúc này mới buông tay anh, lại nhéo nhéo vành tai anh, "Tôi chở em đi, thỏ ngốc."

Trên đường từ bệnh viện lục quân quay về bộ tư lệnh, Diệp Cẩm Nguyên cố tình vòng qua Lãnh Phỉ Thúy, như ý nguyện nhìn thấy hai chữ "gan ngỗng" trên tấm bảng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, biết Lục Niệm Chương đã an toàn trở lại.

Diệp Cẩm Nguyên đến bộ tư lệnh, xe vừa mới dừng, đã gặp Hồ Thanh Châu đi tới, Hồ đại đội trưởng cầm bút còn khó khăn lại đang cầm sách đọc, Diệp Cẩm Nguyên khó tránh khỏi tò mò, chủ động tiến lên chào hỏi: "Sớm vậy đã đi làm? Hồ lão phu nhân thế nào rồi?"

Hồ Thanh Châu quay đầu trông thấy hắn, y như trông thấy cứu tinh, "Ai ui thư ký Diệp, tôi đọc chậm quá, cậu mau nói tôi viết, Nhạc Phi cuối cùng thế nào?"

Diệp Cẩm Nguyên nhìn bìa sách, là tiểu thuyết 'Nhạc Phi truyện', càng cảm thấy quái lạ.

"Hồ đại đội trưởng hứng thú với sử sách từ khi nào thế?"

"Tôi nào có hiểu mấy thứ này. . . ." Hồ Thanh Châu tỏ vẻ quẫn bách, "Hôm qua tới tìm y tá Đan, thấy cuốn tương tự trên bàn cô ấy, tôi bèn đi mua một cuốn y hệt, sợ mời người ta ăn một bữa lại tẻ ngắt không có chuyện gì để nói đó thôi!"

Diệp Cẩm Nguyên trong lòng khẽ hẫng một nhịp, trên mặt lại nói cười: "Xem ra đội trưởng Hồ tiến triển nhanh quá nha, người ta đã đồng ý đi ăn rồi."

"Cô ấy vốn là không muốn, lại chẳng chịu nổi cái mặt dày của tôi." Hồ Thanh Châu nói, "Thực ra tôi cũng không nhất định phải cùng cô ấy tiến triển gì, chỉ là thiếu nợ ân tình to lớn, cô ấy không chỉ cứu mẹ tôi, còn đặc biệt chăm sóc chiếu cố bà ấy, về công về tư, tôi đều phải cảm ơn."

Mặt Diệp Cẩm Nguyên viết rõ dòng chữ "Tôi tin mới lạ", tươi cười trả sách đối phương, nói: "Nhạc Phi cuối cùng bị xử tử."

Hồ Thanh Châu nghệt ra, "Hả. . . ."

"'Thiên nhật sáng tỏ', là di ngôn của ông ấy." Diệp Cẩm Nguyên vỗ vỗ bả vai hắn, tự động lên lầu trước.

Diệp Cẩm Nguyên không rõ họ chuẩn bị ăn ở chỗ nào, nhưng tin tưởng Đan Mỹ Chi sẽ không ngốc tới nỗi dẫn Hồ Thanh Châu đến trạm liên lạc, quả nhiên vừa tới giờ cơm, Hồ Thanh Châu liền lái xe qua hướng đông, Diệp Cẩm Nguyên yên tâm từ bộ tư lệnh lái xe đến nhà hàng Lãnh Phỉ Thúy ở hướng bắc.

Mấy ngày không gặp, Lục Niệm Chương rõ ràng gầy đi không ít, ngay cả râu cũng không cạo sạch sẽ, chờ trong phòng không còn ai khác, Diệp Cẩm Nguyên mới hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Lục Niệm Chương nét mặt bi thương, khó lòng che giấu, "Là con bé. Nó tự dưng ngất đi, vất vả cứu được nó về, nhưng bác sĩ nói. . . . tình huống không tốt lắm."

Diệp Cẩm Nguyên trong lòng khổ sở không ngừng, ngoại trừ tin tổ chức bị quân địch phá hủy, đây là đáp án hắn không muốn nghe nhất.

"Sao anh còn quay về?"

"Tôi ở bên đó cũng không giúp được gì, hơn nữa trung ương truyền tin xuống, gần đây đồng chí Ngũ Hào bị kẻ địch vu cáo rời Đảng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra phương hướng giải quyết, tránh ảnh hưởng tệ hơn."

"Em đến chính là muốn nói với anh cái này, Tiêu Chiến nghĩ ra cách rồi!"

Diệp Cẩm Nguyên đem đề nghị tối qua của Tiêu Chiến kể hết cho đối phương, Lục Niệm Chương nghe xong liền khen ngợi: "Quả là diệu kế! Phía 'Trình báo' tôi có biện pháp, phát quảng cáo hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà luật sư. . . ."

"Cái này anh đừng lo, em sẽ nhờ Đỗ Tử Vinh tiên sinh mời giúp chúng ta một vị. Kim Vinh bang hay qua lại ở Tô Giới, khắc quen luật sư ở đó."

"Như thế là tốt nhất. Còn một việc muốn cùng cậu thương lượng." Lục Niệm Chương hạ giọng, "Mỹ Chi nói, Takeshi Matsumoto nhập viện lục quân, liên tục mấy ngày trong phòng bệnh đều thấy Hà Quảng Hoa, hai người trò chuyện với nhau rất lâu. Tôi nghĩ, nếu không kịp thời tóm được kế hoạch Kỳ Lân, giết chết Takeshi Matsumoto, liệu có thể cho chúng ta thêm chút thời gian?"

"Anh muốn ám sát Takeshi Matsumoto?" Diệp Cẩm Nguyên quả quyết nói: "Không ổn! Hắn đột nhiên nhập viện, thật giả không biết, không thể làm bừa."

"Nhưng Mỹ Chi nói xung quanh phòng bệnh không hề canh gác nghiêm ngặt, khả năng ám sát thành công rất lớn, hơn nữa cô ấy đã thành công tiếp cận Hồ Thanh Châu, hoàn toàn có thể sử dụng cách thức giống như lần trước giết chết Tanaka Shinichi, lại phối hợp cùng Đình Vân. . . . ."

"Lão Lục, em biết anh sốt rượt, nhưng chúng ta không có cơ hội phạm sai lầm, từng đường đi nước bước đều phải tính toán cẩn thận." Diệp Cẩm Nguyên ngắt lời hắn, "Phòng bệnh canh gác không nghiêm chính là lỗ hổng lớn nhất. Vụ án Tanaka Shinichi chưa được phá giải, trong mắt quân địch, gián điệp ở bệnh viện không bắt được, vì sao bọn chúng dám thả lỏng cảnh giác? Đây rất giống một cái bẫy, em tuyệt đối không khuyên anh động thủ vào lúc này." Diệp Cẩm Nguyên ngừng một chút, nói tiếp: "Đương nhiên, anh là cấp trên của em, nếu anh cho rằng chuyện quá khẩn cấp không thể không làm, em sẽ toàn lực phối hợp."

Lục Niệm Chương nhíu mày suy tư hồi lâu, mới nói: "Cậu có cách nào khác tiếp cận kế hoạch Kỳ Lân không?"

"Kế hoạch đang được thực hiện, em cần tìm thời cơ thích hợp mới có thể động thủ ở nhà Hà Quảng Hoa, trước mắt em và Tiêu Chiến đang làm công tác chuẩn bị."

"Tốt." Lục Niệm Chương nói, "Tôi nghe lời cậu, tiếp tục án binh bất động."

Diệp Cẩm Nguyên bấy giờ mới yên lòng, nói: "Gần đây nếu anh có việc phải đi, cứ lưu lại bảng đen một đóa hoa, em đỡ phải lo lắng."

"Thật có lỗi, mấy ngày trước đi quá gấp, không kịp liên lạc với cậu. Lần sau tôi sẽ để lại ký hiệu." Giống như tội lỗi làm tâm tình của hắn sa sút, Lục Niệm Chương cười yếu ớt: "Tiêu Chiến được cậu huấn luyện rất khá, xem ra hai người hợp tác vô cùng ăn ý."

Diệp Cẩm Nguyên chỉ cười, không nói gì cả.

"Giữa loạn thế tìm được tri kỷ, vốn chẳng dễ dàng. Thân là bằng hữu, tôi rất hy vọng cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ có chốn đi về." Lục Niệm Chương uyển chuyển nói, "Sổ tay kỷ luật Đảng viên cũng không quy định vợ chồng hoặc tình lữ không được liên thủ hành động, về điểm này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, cho nên. . . . . ."

"Anh biết em không lo lắng cái này mà." Diệp Cẩm Nguyên theo bản năng lục ví tìm thuốc lá, suy nghĩ chốc lát, không lấy ra nữa, "Tiêu Chiến là con thỏ ngốc, em lo lắng mình sẽ hại em ấy cả đời."

Lục Niệm Chương trầm mặc, hiển nhiên đã hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.

"Quên đi", Diệp Cẩm Nguyên cười cười, "Dù sao em cũng mắc bệnh khó nói, không tiện thành gia lập thất."

------------------------

Tiện mà, cứ thế là cưới thôi, cưới đi mòoooooooooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top