Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tôi muốn em. . . . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà tư lệnh mượn cơ hội đi Nam Kinh công tác để hẹn gặp tiểu tình nhân, Diệp Cẩm Nguyên hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, nhưng chẳng được yên ổn, buổi tối bị Hồ Thanh Châu gọi tới bộ tư lệnh, nói đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của Tanaka Shinichi.

"Ngộ độc atropine*." Hồ Thanh Châu đưa văn kiện cho hắn, nói: "Thứ này phát tác rất nhanh, hơn mười giây liền chết."

*Atropin (hay atropine) có khả năng gây ra nhiều tác động trong cơ thể, bao gồm làm giảm co thắt cơ trơn và giảm tiết dịch (như nước bọt, dịch nhầy hoặc các dịch tiết khác trong đường hô hấp). Điều này giúp kiểm soát các tình trạng như viêm đại tràng, bàng quang co thắt, viêm túi thừa, đau bụng co thắt ở trẻ sơ sinh, đau co thắt thận và mật, viêm loét dạ dày tá tràng, hội chứng ruột kích thích hay dùng trong quá trình phẫu thuật để giảm tiết dịch hô hấp.

Diệp Cẩm Nguyên nhanh chóng xem báo cáo, "Làm sao biết là tiêm vào hay nuốt phải?"

"Trong dạ dày còn sót lại một ít, cho nên phỏng đoán là nuốt phải."

"Atropine. . . . ." Diệp Cẩm Nguyên suy nghĩ nói, "Thuốc theo đơn, người bình thường rất khó kiếm được, trừ phi là nhân viên y tế. Ngài kiểm tra kho thuốc của bệnh viện lục quân chưa? Có thất thoát gì không?"

"Kho thuốc không có vấn đề." Hồ Thanh Châu nói, "Hà cớ gì cứ phải là người của bệnh viện làm, tôi đã hỏi qua vài bác sĩ, atropine tuy rằng là thuốc kê theo đơn, nhưng trong thuốc nhỏ mắt có thể mua ở bất cứ tiệm thuốc nào trong thành phố đều chứa một lượng atropine nhất định."

Diệp Cẩm Nguyên cau mày, "Ý của ngài là. . . ."

"Chỉ cần chiết xuất đơn giản là có thể đạt được mục đích."

"Muốn chiết xuất, trong nhà hẳn phải cất giấu dụng cụ, Hồ đại đội trưởng chuẩn bị lục soát từng nhà một sao?"

"Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi." Hồ Thanh Châu cười khổ, "Bắt về nhiều nhân viên công tác ở bệnh viện lục quân như vậy, ai mà không có bối cảnh phía sau chứ? Tôi không bằng không chứng chạy đi soát nhà người ta, tìm được còn tốt, vạn nhất tìm không được, cái nồi đen này tôi nhận chắc luôn."

Hắn chờ đối phương nói tiếp, ai ngờ Hồ Thanh Châu lại không nói nữa, Diệp Cẩm Nguyên đành phải hỏi: "Vậy Hồ đội trưởng tìm tôi tới là để thương lượng cái gì?"

Hồ Thanh Châu chuyển đề tài, cứ như quan hệ hai người cực kì thân thiết, nói: "Buổi chiều tôi nhìn thấy cậu lái xe mang vị bác sĩ Tiêu đó ra ngoài, hậu cung lại thêm tân sủng à?"

Diệp Cẩm Nguyên cười, châm một điếu thuốc, "Cậu ta năn nỉ tôi viết một phong thư giới thiệu cậu ta tới nhậm chức ở bệnh viện lục quân, tôi không đồng ý."

"Vì sao?" Kinh ngạc trên mặt Hồ Thanh Châu hoàn toàn không giống giả vờ, "Nhấc tay một cái thôi mà, đại thư ký Diệp sao lại nỡ lòng từ chối người ta?"

Diệp Cẩm Nguyên cười nhạo mắng một câu thô tục, "Diệp mỗ mặc dù thích mỹ nhân, cũng không đến mức thần hồn nát thần tính. Dưới tình huống hoàn toàn không rõ căn nguyên của người ta lại dám giới thiệu đến viện quân y công tác, là muốn mạo hiểm cái gì, lỡ như cậu ấy là đảng ngầm thì sao? Tôi đây có tám cái miệng cũng nói không rõ."

"Ôi chao, bây giờ mới biết hoài nghi người ta", Hồ Thanh Châu kỳ quái nói, "Là ai bảo người môi hồng răng trắng mặt đẹp như tranh thế này tuyệt đối không có khả năng giết người?"

Diệp Cẩm Nguyên vẫn cười như cũ, há miệng nhả khói, "Tôi chỉ nói cậu ấy không giết người, chứ không nói cậu ấy tuyệt đối không phải đảng ngầm."

Hồ Thanh Châu vươn ngón cái, giọng nói chất chứa bội phục, "Thư ký Diệp chuyển công tác đến đây còn chưa tới hai năm, có thể làm cho Hà tư lệnh tín nhiệm ỷ lại như vậy, hôm nay xem như tại hạ hiểu được rồi."

"Tôi cũng không làm gì cả", Diệp Cẩm Nguyên thuận miệng nói, "Chỉ là hễ có việc đều quen thói giữ lại đường lui mà thôi."

Hai người ngồi trong văn phòng nói đông nói tây, Diệp Cẩm Nguyên hút xong hơi thuốc cuối cùng, ấn đầu lọc vào gạt tàn thủy tinh, nói đã hẹn đánh bài, đứng dậy tính cáo từ, Hồ Thanh Châu lúc này mới che che giấu giấu nói ra vấn đề chính. Vốn là sáng hôm sau sẽ tiến hành vây bắt "Bậc thầy gây mê" ở phía bắc bến Thượng Hải, nhưng người phụ trách khu đặc cấp Takeshi Matsumoto kiên quyết muốn hắn đến báo cáo tiến độ điều tra vụ án Tanaka, Hồ Thanh Châu không thể đến hiện trường, cho nên muốn nhờ Diệp Cẩm Nguyên thay hắn chỉ huy hành động lần này.

"Ngài tìm lão Phương ban hành động ấy." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Lão chuyên làm mấy cái này mà."

Hồ Thanh Châu ghé sát đến thì thầm: "Giao cho người khác tôi không yên tâm, cả bộ tư lệnh tôi tin tưởng mỗi mình cậu."

Diệp Cẩm Nguyên cười lắc đầu, "Phê duyệt công văn tôi còn làm được, động đao động thương, đừng tìm tôi."

"Chê anh đây đần độn đúng không?" Hồ Thanh Châu nói, "Ai chẳng biết cậu là học viên ưu tú nhất trường lục quân, kỷ lục của cậu đến giờ cũng chưa ai phá được đâu. Đình Vân sẽ phụ trách sắp xếp, ngài chỉ cần ngồi trong xe thôi đại thư ký, bảo đảm hiện trường không bị nhiễu loạn là được."

Diệp Cẩm Nguyên hiểu rất rõ tham vọng thăng quan tiến chức của Hồ Thanh Châu, nếu lần này quả thật có thể tóm được tổ trưởng của trạm tình báo Trung Cộng Thượng Hải, Hồ Thanh Châu tuyệt đối không để quyền chỉ huy rơi vào tay bất kì ai. Không giống sĩ quan xuất thân chính quy như bọn họ, Hồ Thanh Châu gia cảnh bần hàn, chẳng được học hành mấy ngày, vì nuôi mẹ mà gia nhập hắc bang, phá phách cướp bóc chuyện bận thỉu đã làm không ít. Vài năm trước Đảng Cộng sản trốn ở gần nhà hắn, bị hắn báo lên chính phủ cũ, lập công xong liền được chiêu mộ vào đội tình báo. Sau đó bỏ Tưởng theo Uông, gia nhập bộ tư lệnh trấn áp tội phạm, thuận lợi thăng chức đại đội trưởng, xem như một bước lên mây. Người này rất có tham vọng chính trị, thủ đoạn tàn nhẫn, đầu óc cũng linh hoạt, triệu tập tay chân trong băng đảng cũ về làm tai mắt dưới trướng, thành công đào ra không ít nơi ẩn náu của đảng ngầm.

Cho nên hành động ở phía bắc bến Thượng Hải ngày mai, rất có thể là muốn thăm dò hắn.

Mà Diệp Cẩm Nguyên hiển nhiên không thể trốn tránh.

Cho nên hắn buộc phải ra vẻ hết cách đành chịu, nói: "Đi thì đi. Này là đại đội trưởng cầu xin tôi, xảy ra sơ suất cũng đừng oán tôi nhé."

Hôm sau trời lạnh, bên bờ sông có tuyết rơi. Giang Đình Vân dẫn theo bảy tám người ăn mặc cải trang, muốn bán báo có bán báo muốn đánh giày có đánh giày, phân tán người ra ven bờ bắc bến Thượng Hải, chờ đợi nhân vật khả nghi đến gần băng ghế chính giữa.

Tân chính phủ từ khi thành lập tới nay, các hoạt động đánh cắp tin tình báo, truyền tin diễn ra trên đất Thượng Hải càng ngày càng thường xuyên, bởi vì Tô Giới* nhượng quyền quá nhiều, rất nhiều địa phương trở thành điểm mù không thể quản lý, thuê nhà ở thậm chí không cần đăng ký hộ khẩu, cho nên những nơi như thế này tự khắc biến thành thiên đường cho công tác tình báo, đội đặc vụ của nhiều nước khác nhau đều tụ tập ở đây, khí thế sục sôi ngất trời như là muốn nổi dậy.

*Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Thường thường tô giới bị nhân nhượng hay được cho phép hay thậm chí bị chiếm giữ từ một quốc gia yếu thế sang cho một cường quốc mạnh hơn. Thí dụ, Nhà Thanh của Trung Hoa suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19, bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi trong đó có các Tô giới.

Để đối phó với loại tình huống này, chính phủ thi hành chính sách giờ giới nghiêm vào ban đêm, những nơi có tính chất đặc trưng như bến Thượng Hải, sẽ chỉ mở cửa cho người dân vào ban ngày, cho nên tuy rằng "Bác sĩ" vẫn chưa nhắc đến thời gian hẹn gặp cụ thể, nhưng Hồ Thanh Châu phỏng đoán nhất định là ban ngày.

Từ bảy giờ sáng đến ba giờ chiều, Diệp Cẩm Nguyên ở trong xe không có việc gì làm, ngồi một chỗ đến mức mông tê rần, căn bản chẳng thấy ai tiếp cận mục tiêu, có thể là do vấn đề thời tiết không tốt, trên đường ngay cả người đi bộ cũng ít ỏi.

Diệp Cẩm Nguyên chẳng thèm tin đám người này sẽ bắt được "Bậc thầy gây mê", nhưng hôm nay đến cả tài xế lái xe cho hắn cũng là người của Hồ Thanh Châu, hắn chỉ có thể ngồi ở chỗ này tiêu tốn thời gian.

Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều, tuyết ngừng rơi, tầm mắt càng thêm rõ ràng. Xe hắn ngồi đối diện cửa vào phía bắc bến Thượng Hải, Diệp Cẩm Nguyên dễ dàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc đi bộ trên vỉa hè.

Tiêu Sái.

Bác sĩ Tiêu hôm nay đổi sang một bộ tây trang màu trắng, trên mặt còn đeo gọng kính viền vàng, sóng vai cùng một gã đàn ông khác, vừa cười vừa nói gì đó.

Diệp Cẩm Nguyên vốn đang tựa lưng vào ghế hút thuốc, lúc này không khỏi rướn người lên bám tay vào ghế trước, hỏi tài xế: "Lão Mã, người đàn ông phía trước kia, có phải phó cục trưởng Lưu không?"

Tài xế cẩn thận nhìn kỹ, không thể thiếu một màn vỗ mông ngựa, khen ngợi hắn, "Thư ký Diệp đúng là tinh mắt, chính là phó cục trưởng Lưu của cục cảnh sát."

"Hắn không phải đang nằm viện sao?"

"Hôm qua có người Nhật Bản chết ở bệnh viện lục quân, phỏng chừng là chẳng dám nằm tiếp nữa."

Diệp Cẩm Nguyên lại hỏi: "Ông gặp cái người đi bên cạnh hắn bao giờ chưa?"

Lão Mã nói chưa gặp, "Khẳng định là tiểu sinh mới tới rạp hát rồi, trông rất vừa miệng phó cục trưởng Lưu."

Diệp Cẩm Nguyên trầm mặc một chút, hỏi tiếp: "Vừa miệng?"

"Thì đẹp mà." Lão Mã cười mập mờ, "Tài xế của hắn là đồng hương với tôi, chuyên thay hắn tặng đồ cho đào kép, nghe nói lão ta thủ đoạn phong phú, thường xuyên chơi con nhà người ta đến mất cả nửa cái mạng."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bác sĩ cùng phó cục trưởng lưu đã nhàn nhã rảo bước đi qua bốn băng ghế ngồi, hai người một cao gầy, một béo ục ịch, hình cảnh cực kì mất cân đối. Hơn nữa cách xa như vậy, Diệp Cẩm Nguyên dường như vẫn nghe được tiếng cười thô tục của phó cục trưởng Lưu, thấy được hai hàng răng vàng chói của hắn, thậm chí ngửi được cả mùi hôi thối của thức ăn thừa mắc trên kẽ răng hắn. . .

Hai người đi qua băng ghế dài nhất ở chính giữa, chưa hề dừng lại. Diệp Cẩm Nguyên cũng chưa hề dời đi tầm mắt, cảm giác căng thẳng kia không chịu biến mất, hoặc không phải hắn căng thẳng, mà là chán ghét, xen lẫn chút phẫn nộ.

Hắn không cách nào suy nghĩ sâu thêm.

Tàn thuốc dọc theo ngón tay rơi xuống, Diệp Cẩm Nguyên dập thuốc, nghiêng đầu đánh mắt với Giang Đình Vân đang mai phục cách đó không xa, thanh niên lập tức chạy tới bên cửa xe, "Thư ký Diệp."

"Phái người bám theo hai người kia. Không được để lộ."

"Thư ký Diệp", Giang Đình Vân nhắc nhở hắn, "Vị bên trái là phó cục trưởng Lưu. . . . ."

"Tôi biết." Diệp Cẩm Nguyên lạnh giọng đánh gãy, "Nếu bọn họ ai về nhà nấy, lập tức rút lui; nếu cùng vào khách sạn hoặc chỗ khác, đem người bên phải về cho tôi, nói Hồ đại đội trưởng của bộ tư lệnh muốn gặp."

Giang Đình Vân gật đầu chạy đi.

Tiêu Chiến buổi chiều theo Đỗ Mậu Lâm đến bệnh viện thăm Đỗ Tử Vinh, chủ yếu là để báo bình an, Đỗ gia từ trên xuống dưới đều coi anh là ân nhân cứu mạng, đối đãi với anh cực kì chân thành, hay tin anh bị bộ tư lệnh đưa đi, Đỗ tiên sinh lo sốt vó, còn tính phái băng đảng đến bảo lãnh người ra, cũng may cuối cùng anh trở ra không hao tổn một cọng tóc.

Ở tầng phòng bệnh chuyên dụng, Tiêu Chiến gặp được Lưu Đại Tề đang chuẩn bị xuất viện. Anh từng nhìn thấy người này ở trên báo, biết hắn ở cục cảnh sát có địa vị cao, tuy rằng cục cảnh sát không quản chuyện đảng ngầm, nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn đi thử vận may. Ngoài dự đoán chính là, Lưu Đại Tề đối với anh cũng thực nhiệt tình, hoàn toàn không có kiểu cách nhà quan, không chỉ lập tức đồng ý giúp anh viết thư giới thiệu, còn giải tán thuộc hạ, cùng anh đi bộ về nhà, chỉ sai hai gã cấp dưới bám theo từ xa.

Qua bến Thượng Hải, Lưu Đại Tề lấy lí do muốn tìm hiểu thêm về văn hóa nước Pháp, mời anh tới nhà làm khách, Tiêu Chiến biết không chỉ đơn giản như vậy, Lưu Đại Tề lại nói sẽ tiết lộ rõ hơn với anh về những lần vây bắt cộng sản trước đó, anh liền quyết định mạo hiểm một phen. Kết quả chưa tới được cổng lớn Lưu gia, anh đã bị người của bộ tự lệnh cưỡng ép mang đi.

Ai cũng biết phía sau bộ tư lệnh chính là khu đặc cấp, Lưu Đại Tề vừa nghe người tới là cấp dưới của Hồ Thanh Châu, lập tức tỏ vẻ không quen biết anh, tùy tiện nói hai câu có lệ xong quay gót đi thẳng, thư giới thiệu đã thống nhất trước đó cũng tan thành mây khói.

Tiêu Chiến bận bịu cả buổi, tâm tình có chút uể oải, chờ đến khi bị người ta đưa đến công viên gần bến Thượng Hải, phát hiện kẻ phá hỏng kế hoạch của mình không phải Hồ Thanh Châu mà là Diệp Cẩm Nguyên, trong uể oải lại sinh ra chút tức giận, Diệp Cẩm Nguyên cũng tức giận, nam nhân mặc dù đang cười, nhưng thanh âm rất lạnh.

"Bác sĩ Tiêu", Diệp Cẩm Nguyên gác chân ngồi tựa lưng lên ghế, ngữ khí mỉa mai, "Vì thư giới thiệu, em thật đúng là gì cũng dám làm."

Tiêu Chiến gay gắt đáp lại, "Diệp tiên sinh không chịu giúp tôi, còn không cho tôi đi nhờ người khác sao?"

Hắn cười nói, "Em rất dũng cảm, rất giống đảng cộng sản không màng sống chết."

"Tôi không phải đảng cộng sản."

"Tôi biết." Diệp Cẩm Nguyên nhàn nhạt đáp, "Trí lực không giống."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

"Không bằng em thành thật với tôi đi, vì cái gì nhất quyết phải đến viện quân y làm việc?"

"Vì mưu sinh." Tiêu Chiến nói, "Bệnh viện tư nhân tuy rằng cũng kiếm được tiền, nhưng giá cả tăng nhanh như vậy, hôm nay là tiền, ngày mai có thể chỉ là mảnh giấy vụn thôi, tôi cần tính toán cho tương lai, đứng dưới cổ thụ mới nhiều bóng râm."

Diệp Cẩm Nguyên vuốt tóc, mất kiên nhẫn thở dài một hơi, hiển nhiên là nửa chữ cũng không tin.

"Diệp tiên sinh nếu không còn chuyện gì khác, tôi có thể đi được chưa?"

"Đi đâu?" Diệp Cẩm Nguyên hỏi, "Lưu Đại Tề không dám gặp em nữa, em lại tính đi tìm ai?"

Anh không muốn nhiều lời với cái tên đáng ghét này, bởi vì chính anh cũng không biết, còn có thể tìm ai, còn có thể làm gì. . . .

"Đây là chuyện của tôi." Tiêu Chiến cúi đầu chào, "Cáo từ."

Công viên này không có đèn đường, anh nương theo ánh trăng bước ra khỏi bụi cỏ, lại nghe Diệp Cẩm Nguyên ở đằng sau nói: "Tôi viết thư giới thiệu cho em."

Tiêu Chiến khó tin quay đầu lại, Diệp Cẩm Nguyên đã đứng lên, dưới ánh trăng thân ảnh cao lớn, không nhìn rõ nét mặt, chỉ có thanh âm trầm thấp, giống như tinh tú lặng lẽ rơi xuống ngân hà.

"Nhưng tôi có hai điều kiện."

Diệp Cẩm Nguyên chậm rãi bước đến trước mặt anh, làm cho anh dần dần tường tận nét sắc sảo bén ngót ẩn giấu trong ánh mắt kia.

"Tôi muốn em. . . ." Diệp Cẩm Nguyên chơi xấu cố tình ngừng lại một chút, ". . . .Ở lại nơi tôi có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào."

-----------------------

Tác giả:

Hảo cảm của thư ký Diệp đối với Tiêu Tiêu trước mắt chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, đưa ra điều kiện thế này cũng không phải xuất phát từ yêu thích, giống như muốn xem Tiêu Tiêu rốt cuộc có thể làm ra trò gì.

Chưa cần phải phán đoán thân phận của hai người họ, đừng cảm thấy Tiêu Tiêu rõ ràng là đảng ngầm lại có ý đồ tiếp cận kẻ địch như vậy là không chuyên nghiệp, vân vân mây mây, làm sao bạn biết Tiêu Tiêu là đảng ngầm? Trong truyện chưa hề nói nha.

Tóm lại hành động của nhân vật đều có động cơ và mục đích xác đáng, mong mọi người tin tưởng logic của tôi, cuối cùng tất cả tự khắc sẽ nhất quán. 

Bevan:

Thấy người ta đẹp cái sáp sáp dzô đồ, chán thư ký Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top