Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thật vất vả mới về đến nhà, đầu óc choáng váng, hơi men vẫn rất nồng đậm. Đèn phòng vẫn chưa tắt, Tiêu Chiến nằm an ổn trên giường, nghe tiếng mở cửa thấy cậu bước vào liền ngồi dậy dụi mặt nhẹ giọng một tiếng "Nhất Bác, em về rồi"

Sau đó vội bước xuống giường đi tới đỡ lấy cậu dìu cậu ngồi xuống, cẩn thận chu đáo giúp cậu tháo cà vạt, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi "Khuya quá rồi, không thể tắm được nữa, anh dùng khăn ướt lau mặt cho em nhé, em thay đồ trước đi, anh quay lại ngay"

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn theo từng hành động và cử chỉ của anh không bỏ sót một động tác nào. Cậu nhìn Tiêu Chiến mặt mày còn vương chút chưa tỉnh táo, bận rộn vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm, dùng khăn cẩn thận lau tay, lau cổ, lau mặt cho mình, mỗi một động tác đều hết sức nhẹ nhàng ôn nhu.

Vài câu nói của Triệu Tâm vẫn còn vang lên trong đầu cậu.

"Anh cho rằng Tiêu Chiến anh ta thật sự thuần khiết tốt bụng đến thế ư"

Triệu Tâm đã ngà ngà say rồi, ngay khoảnh khắc bày tỏ lòng mình mà đối phương chỉ để ý đến người khác, có lẽ lòng đố kỵ của cô cũng không thể kiểm soát được nữa, cô cười hừ một tiếng rồi lại tiếp tục.

"Mọi người đều nói Tiêu Chiến chỉ là một chàng trai nông thôn tầm thường, một người tầm thường đến thế vừa nhìn một cái liền biết cơm trưa là em mua cho anh. Hơn một năm nay chưa một ai biết em cơm em chuẩn bị cho anh là mua từ bên ngoài. Nhìn một cái liền biết thức ăn em để trong khay đựng đồ ăn của công ty là đồ bên ngoài"

Một chàng trai nông thôn liền nhìn một cái đã biết trái cây, trà chiều em chuẩn bị cho anh là được mua từ cửa hàng trái cây nhập khẩu, mặc dù là cửa hàng nổi tiếng thế nhưng cửa hàng này không hề chạy quảng cáo rầm rộ, chỉ có khách quen mới biết, hơn nữa chi phí không hề thấp.

Vì để không bị ai phát hiện, những nơi em chọn mua đồ cho anh em phải tìm rất lâu, đều là những chỗ chỉ có khách quen mới biết mà thôi. Anh nghĩ lại một chút, anh từng thấy anh ta dùng những món đó chưa, anh ta thật sự tầm thường như thế à"

Triệu Tâm càng nói càng cười đến khó coi, bởi vì từ lúc Vương Nhất Bác phát hiện ra cô vì cậu chuẩn bị các món đó đã đem tính toán kỹ càng một lần trả lại tiền bằng từng ấy lần cô mua cho cậu. Một xu cũng không muốn nợ. Cô vẫn luôn hoài nghi làm sao cậu có thể biết được, thế nhưng mỗi một hành động trong tuần vừa qua khiến cô biết được điều này xuất phát từ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến này không hề tầm thường như cô nghĩ, nào có đơn thuần như thế, chỉ có Vương Nhất Bác mới nghĩ anh ta như thế.

Cô thừa nhận, lần đầu tiên khi cô cố tình nghe điện thoại của cậu cô cũng như bao người kia, đánh giá anh rất thấp. Bởi vì ngày hôm sau khi đi làm Vương Nhất Bác không hề đá động gì đến việc cô tự ý nghe máy điện thoại của cậu, có nghĩa là Tiêu Chiến đã không hề nói gì với cậu cũng đồng nghĩa với việc anh trong lòng cậu không hề có vị trí gì.

Dựa vào điều đó cô cho rằng suy đoán của mình là đúng, cô lại thêm mấy phần tự tin. Thế nhưng ở lần gặp thứ hai, khi Tiêu Chiến được Vương lão gia đưa đón, dẫn đến căn tin cùng mọi người ăn trưa, suốt cả buổi đều nắm tay anh không rời, nhiêu đó cũng đủ để cho mọi người thấy vị trí của anh trong lòng vị chủ tịch này. Quả thực cô không thể phủ nhận Tiêu Chiến ưa nhìn, chỉ cười ngại ngùng mà không nói gì nhiều, thế nhưng chỉ trong một buổi trưa liền khiến những người trước đến giờ vốn có tiếng nhiều chuyện nơi công sở liền trở nên có thiện cảm với anh không ít.

Mỗi một câu nói của anh đều vô cùng khéo léo.

Hai lần chạm mặt Tiêu Chiến tại phòng làm việc của Vương Nhất Bác khiến cô có cái nhìn rất khác về anh. Thái độ không còn ngại ngùng hay sợ sệt, đối với vị phó tổng của cô cũng vô cùng tự nhiên. Cô không quên ấm trà xanh mà anh đã nhấn mạnh, ý tứ rất rõ ràng, Vương Nhất Bác có thể không nhìn ra nhưng cô nhất định hiểu.

Nhạy bén như thế nào có tầm thường. Cô ngụy trang rất giỏi, vẫn luôn rất tự tin vào chính mình thế mà đối với Tiêu Chiến cô lại chỉ trong một thời gian ngắn liền bại lộ. Thật buồn cười.

Triệu Tâm có một lần tình cờ gặp Tiêu Chiến ở khu lấy trà cho nhân viên, lúc đó cô theo phép lịch sự và tính chuyên nghiệp "Tiêu thiếu cần gì cứ gọi nói tôi một tiếng, Vương phó tổng thích gì tôi đều biết, chuẩn bị sẽ chu đáo hơn, cũng không phiền đến anh, ở đây toàn đồ mới nhập về sợ anh không quen"

Tiêu Chiếc cười trả lời cô "Không sao, tôi có thể tự mình làm được, không cần phiền đến mọi người hơn nữa mọi người đều nhiệt tình đã hướng dẫn cho tôi rồi"

Kỳ thật Triệu Tâm khi đó có lòng riêng, trước nhiều người như thế cô chính là lồng vào vài ý muốn mỉa mai một chút cũng muốn thử xem phản ứng của anh. Cái danh Tiêu thiếu này rõ ràng là không xứng, bên cạnh đó khẳng định việc này cô làm đã quá quen rồi, sau đó lại muốn nói đây là đồ hiện đại có ý chê anh là người không quen dùng những đồ này.

Thế nhưng Tiêu Chiến không khó chịu, trước mọi người rất ôn nhu dịu dàng trả lời cô, sau đó rất tự nhiên pha một ấm trà, còn nhàn nhã trò chuyện cùng mọi người vài câu.

Triệu Tâm lại không cam lòng, thẳng lưng đi đến pha một tách cà phê cho mình nói "Vương Nhất Bác, anh ấy không uống trà xanh, Tiêu thiếu không biết điều này sao"

Lúc này mọi người đã đi ra hết, chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến bỗng dưng lại rất điềm nhiên và bình tĩnh, hai tay đút túi quần tựa người vào cạnh bàn mỉm cười nói "Quả thực là Vương Nhất Bác không thích trà xanh, cái này tôi khẳng định biết"

Triệu Tâm bất giác hoài nghi ý tứ trong câu nói của anh, Tiêu Chiến lại bình thản nhả nụ cười nói "Nhưng tôi thích, vậy cho nên em ấy cũng sẽ thích"

Rõ ràng chỉ trong chốc lát, phong thái trên người Tiêu Chiến liền thay đổi, sự tự tin một cách hiển nhiên này không giống một vương tử nhưng giống một người không sợ bất cứ điều gì.

Nghĩ đến những điều này làm Triệu Tâm không giữ nổi bình tĩnh. Men rượu khiến cô không còn giữ được cảm xúc, muốn nhanh chóng vạch trần cậu.

"Em tình cờ gặp anh ta ở một quán Pub, trùng hợp thay người bạn của em cũng làm quản lý ở đó, anh biết gì không, Tiêu Chiến lại là khách quen ở đó. Anh nghĩ một chút, một người vừa từ nông thôn đến mấy tháng liền trở thành khách quen, hợp lý không."

Trước đó cô đã quyết định sẽ giữ điều này lại để làm quân bài trong tay khi đối diện Tiêu Chiến mới rút ra đánh, nhưng hiện tại tâm trạng này cũng không, cô có thể thay đổi chiến thuật theo hướng khác.

Triệu Tâm cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Nhất Bác, nhìn thấy trên mặt cậu có một sự xoay chuyển nhẹ liền biết đây nhất định là thông tin quan trọng, như được cổ vũ, cô tiếp tục

"Anh đoán xem hiện tại Tiêu Chiến đang làm gì, ở nhà chờ anh về hay ra ngoài rồi, anh ta có biết anh ở đây với em hay không" Triệu Tâm nhìn thấy con người của Vương Nhất Bác lay động, như muốn tìm điện thoại lại cười nói "Sợ bị anh ta hiểu lầm sao, hay sợ em sẽ nói điều không hay với anh ta, anh yên tâm, anh ta đã biết rồi"

Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô, bàn tay cầm điện thoại chợt khựng lại, như đợi Triệu Tâm nói tiếp.

"Em nhìn thấy rồi, vừa nãy vô tình nhìn thấy tài xế nhà anh đang báo cáo tình hình của anh cho Tiêu Chiến. Có vẻ như lịch trình và tình hình của anh luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta. Thế nhưng mà anh nghĩ một chút, hiện tại anh ta không tìm anh, là thật sự tin tưởng anh hay là không để tâm đến anh." Triệu Tâm cười lạnh một tiếng "Anh trai nông thôn này thật sự thú vị quá đấy"

--

Tiêu Chiến đã lau mặt cho cậu xong từ lâu, rời khỏi phòng lấy lên một ly nước ấm và một lọ thuốc giải rượu, mãi đến khi quay trở lại ngồi xuống trước mặt cậu, gọi hai tiếng cậu mới giật mình thoát khỏi một mớ suy nghĩ hỗn độn.

"Mệt đến mức mơ màng luôn rồi, anh gọi đến những mấy lần" Tiêu Chiến phụng phịu nhưng tay vẫn đưa lọ thuốc giải rượu lên trước "Em uống cái này đi này, uống xong một lát sẽ đỡ, ngày mai cũng không quá mệt"

Vương Nhất Bác cầm lấy, sau khi uống xong vẫn là nhịn không được hỏi một câu "Anh là đang lo lắng cho em sao"

Tiêu Chiến mở to mắt nghiêng đầu nhìn cậu "Đương nhiên rồi"

"Vậy sao em về trễ như vậy anh cũng không gọi cho em" Vương Nhất Bác quyết định hỏi

"Ây ya, em là đi tiệc nhưng mà không phải là vì công việc à, nhỡ đâu anh gọi cho em đúng lúc em đang nói chuyện với đối tác thì làm sao, còn nếu nhỡ em bận quá không bắt máy được anh lại còn lo hơn ấy."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, đưa tay lên xoa lỗ tai cậu nhẹ nhẹ lại nói tiếp "Thế nhưng mà anh có gọi cho tài xế, trước lúc đi anh có dặn dò và nhờ cậu ấy để ý đến em, có việc gì thì gọi cho anh."

Tiêu Chiến không hề giấu diếm, vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn hiền lành thường ngày, nghĩ gì nói đó, trong phút chốc Vương Nhất Bác liền mềm xuống.

"Vậy cho nên tình hình như thế nào cậu ấy đều sẽ báo cho anh" Tiêu Chiến vẫn nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, không biết có phải do say hay ảo giác mà trong phút chốc cậu dường như thấy anh đột ngột trở nên nghiêm túc, ánh nhìn như xuyên thấu tận tế bào.

Vương Nhất Bác giật mình một cái nghĩ, nếu vậy cậu ta có biết chuyện gì đã xảy ra bên trong hay không, có biết Triệu Tâm đã dìu cậu vào phòng hay không, và nếu biết, liệu có nói lại với anh chưa.

Rối rắm, thật sự rất rối rắm.

Nhưng Tiêu Chiến nhanh chóng mềm mại cất giọng "sao thế, em giận vì anh không gọi cho em sao"

"Không có"

Vương Nhất Bác chậm chạp suy nghĩ, nếu anh không biết mình có nên nói với anh hay không. Chuyện đúng là không có gì thế nhưng mà nói ra liệu anh có để ý hay không.

Nếu để ý thì sẽ như thế nào mà không thì sẽ thế nào. Cậu tâm trạng loạn một đường, vừa hy vọng anh để ý lại vừa không muốn anh để ý.

"Tiêu Chiến"

"Hả"

"Hôm nay em uống quá nhiều, có mấy vị khách không thể từ chối" Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, đưa tay nắm lấy vai anh, chậm chạp nhã chữ

Tiêu Chiến gật đầu nhìn cậu, im lặng nghe cậu nói tiếp.

"Em đã có được vài mối làm ăn thuận lợi" cậu nói xong Tiêu Chiến lại cười tươi gật đầu nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lại nói tiếp "Thế nhưng em hình như say đến nỗi không đứng vững được, sau đó em được người ta dìu vào một căn phòng nghỉ"

Tiêu Chiến vẫn chăm chú lắng nghe, Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt anh. Thấy anh vẫn đang mở to mắt lắng nghe mới dè dặt nói tiếp.

"Sau khi tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện ra Triệu Tâm ở bên cạnh, cô ấy...đột nhiên bày tỏ tình cảm với em"

Thấy Tiêu Chiến bỗng nhiên bất động không phản ứng gì cậu có hơi sốt ruột, vội vàng nói thêm "nhưng mà em tuyệt đối không động gì đến cô ấy"

Tiêu Chiến vẫn nhìn cậu không phản ứng gì, chân mày cau nhẹ lại rồi từ từ thả lỏng ra, giống như đang suy nghĩ hoặc đang không biết nên phản ứng thế nào, Vương Nhất Bác cũng không biết nên nói gì tiếp theo, trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc rất khó chịu.

Vương Nhất Bác không nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rơi vào mớ cảm xúc khó đặt tên này, hồi hộp, lo sợ lại mong chờ. Thế nhưng khi vẫn đang bối rối và lo sợ cậu lại cảm thấy thật may mắn vì tất thảy điều này đều là vì Tiêu Chiến mà có.

Trong giây phút cậu lại thấy, ngay tại khoảnh khắc này những lời của Triệu Tâm không còn khiến cậu phân vân hay bận lòng nữa. Có lẽ cảm xúc chân thật của bản thân mới là đáp án khiến cậu an tâm nhất. Có lẽ cho dù là như thế nào, cậu tình nguyện tin vào con người mà cậu đã tiếp xúc trong suốt thời gian qua.

Hoặc cũng có lẽ, cho dù là như thế nào đi nữa, cậu tin rằng anh luôn có lý do của mình, nhìn đi nhìn lại kỳ thực cậu chưa nghĩ ra khả năng nào anh có thể ảnh hưởng xấu đến cậu. Cậu chỉ cảm thấy kể từ lúc trở thành người nhà, cuộc sống của cậu đã có muôn phần ánh sáng len lỏi chiếu vào. Đều là từ Tiêu Chiến mà có.

Chi trong có một khoảnh khắc ngắn ngủi chờ đợi phản ứng của anh, cậu lại chân chính nhận ra, bản thân hoàn toàn sẽ không để bụng đến nếu Tiêu Chiến có là một người như Triệu Tâm nói, dù sao đi nữa anh cũng có quyền riêng tư của mình, và cậu có thể sẽ kiên nhẫn đợi được đến khi anh từng chút một tâm sự thêm với mình.

Có thể, có thể bao dung và có thể thấu hiểu.

Bởi vì hình như Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ chất vấn cậu cái gì. Anh chưa bao giờ hỏi về gia đình cậu, chưa bao giờ tò mò về quá khứ cũng như chưa một lần hỏi về người đã sinh ra cậu là ai.

Tiêu Chiến từ đầu tới cuối đều luôn đối xử với cậu rất nhẹ nhàng, ngoại trừ lão Vương gia và vợ chồng dì Lý, Tiêu Chiến hình như là người đầu tiên.

Vậy nên cậu vì cái gì lại phải bận lòng vì người khác nói dăm ba câu. Tự cảm thấy hổ thẹn, khi cậu thấy chính mình cũng không khác gì đám người ngoài kia thổi đôi câu về anh.

Tỉ như tại lúc này, sau phút im lặng đó, Tiêu Chiến vẫn là để ý đến cảm nghĩ của cậu trước "Thế, thế em không thích cô ấy sao"

Vương Nhất Bác gần như là ngay lập tức trả lời, siết chặt vai anh nói "Đương nhiên là không, em làm sao lại thích cô ấy" anh có bị ngốc không vậy, Vương Nhất Bác đột nhiên rất muốn tức giận.

Cậu không hiểu câu hỏi của anh có ý gì, rõ ràng cậu chưa từng làm ra bất cứ hành động nào mờ ám với bất cứ ai, ngay cả những lúc Tiêu Chiến cùng cậu làm việc ở công ty cậu cũng không ngại một chút muốn chiều chuộng anh. Tiêu Chiến không để tâm đến chút tâm tư của cậu hay là cảm thấy cậu bày tỏ chưa đủ.

Rõ ràng hai người đã kết hôn, cậu thừa nhận lúc bắt đầu cậu từng nghĩ sẽ làm một bản hợp đồng để thế nhưng ngay từ thời khắc Tiêu Chiến vui vẻ cầm giấy chứng nhận trên tay cậu đã từ bỏ suy nghĩ đó hoàn toàn.

Vương Nhất Bác nghiêm túc muốn mình tử tế trong mối quan hệ này, cũng nhận định anh là người nhà. Cậu cho rằng hai người hòa hợp sống chung chính là đã nhận định nhau, có thể tình cảm là thứ cần phải vun đắp, cậu mỗi ngày đều muốn vun vén thêm một chút.

Từng chút một đem hình ảnh của anh lưu lại và ấn vào dòng chảy của thời gian trong cuộc sống của mình. Thế mà hiện tại, Tiêu Chiến hỏi cậu không thích Triệu Tâm sao. Là anh cho rằng cuộc hôn nhân này có thể dừng lại bất cứ lúc nào, là anh chỉ đơn giản hòa hợp như điều hiển nhiên có thể bỏ đi một cách dễ dàng hay sao.

Cơn say khiến cho những luồng suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu khiến cậu muốn nổ tung, hiếm khi cậu có cảm xúc mãnh liệt đến vậy, khó chịu đến không biết phải làm sao, rồi lại bất lực muốn thở dài.

Men rượu vẫn rất nồng đậm, dưới ánh đèn vàng nhạt, ánh sáng trong vắt phản chiếu từ đáy mắt anh khiến Vương Nhất Bác giống như lạc vào một dòng suối mát. Người này hơn cậu mấy tuổi, trước mặt cậu vẫn cứ như một cậu trai mới lớn, khiến cậu không tránh khỏi cảm giác muốn che chở.

Vương Nhất Bác di chuyển tay, không dùng quá nhiều sức, nâng cằm Tiêu Chiến lên ngay lập tức thấy trong đáy mắt anh là ngập tràn hình ảnh của chính mình, cảm xúc lại bất ngờ cuộn trào như dòng suối chảy, Vương Nhất Bác trầm giọng mang theo sự tức giận và bá đạo hiếm thấy với anh nói "Tiêu Chiến, anh có ý gì?"

Tiêu Chiến không nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ tức giận. Nên tròn mắt nhìn cậu, cố tình lộ ra chút sợ sệt "Ý, ý gì là sao, anh nói gì sai sao?"

"Em là chồng hợp pháp của anh, anh hỏi em có thích cô ấy không là có ý gì, anh không tin chúng ta có thể hòa hợp sống với nhau lâu dài hay là anh nghĩ rằng chúng ta có thể tách nhau ra bất cứ lúc nào."

Tiêu Chiến vẫn chưa hết bất ngờ, lúng túng nói "Không, không phải như thế, anh.."

"Anh làm sao, có phải anh cho rằng chúng ta có thể ở bên ngoài tìm được người ưng ý thì có thể tách nhau ra, trả tự do cho nhau không. Có phải anh cũng có tâm lý đó cho nên mới luôn thoải mái hòa hợp với em, xem em giống như bạn đồng hành cùng nhau không hơn không kém, xuất phát từ suy nghĩ đó nên mới không bận lòng điều gì. Và có thể rời đi khi tìm được người khác đúng không"

Vương Nhất Bác càng nói càng gằn giọng, càng nói càng thấy ủy khuất đến mắt cũng đỏ lên, lực tay cũng dùng thêm sức siết chặt cằm anh, thế nhưng trong đôi mắt đó lại lộ ra vài tia khổ sở hiếm thấy.

"Nhất Bác, em làm anh đau rồi" Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, hai tay vẫn rất nhẹ nhàng đặt lên ngực cậu nói nhưng không có đẩy cậu ra,

Vương Nhất Bác nghe anh nói đau liền bừng tỉnh một chút, giảm lực tay thả cằm ra, bi thương nhìn anh sau đó cúi đầu.

Tiêu Chiến vội dùng hai bàn tay chụp lấy bàn tay của cậu đang chuẩn bị thả xuống, lại nghe thấy giọng Vương Nhất Bác nhỏ nhẹ mang theo ấm ức lẫn một chút chua xót.

"Xin lỗi"

"Không phải, là anh xin lỗi, anh nói sai rồi, anh không nghĩ sẽ khiến em tức giận như thế, là anh ...."

Tiêu Chiến chưa nói xong, Vương Nhất Bác gục đầu trên vai anh nhỏ giọng tự mình nói tiếp "Em không có thích cô ấy, em không thích người khác, em thích người nhà hợp pháp của em"

"Anh có phải muốn ra ngoài rồi không, anh có phải không muốn ở đây nữa, anh không muốn làm người nhà với em nữa" Vương Nhất Bác lại đổi giọng rồi, cảm xúc trở nên ỉu xìu, bùng nổ ủy khuất.

Có lẽ cơn say khiến cậu có thêm can đảm muốn bày tỏ cảm xúc một cách trực diện, từ khi mẹ không còn ở bên cạnh, và lớn lên ở Vương gia, nhận thức được môi trường sống xung quanh mình Vương Nhất Bác đã hiểu rõ việc biểu thị cảm xúc là điều rất không nên.

Quản trị cảm xúc thật tốt và giấu kỹ tâm tư của mình chính là điều kiện tiên quyết, không được lộ điểm yếu, không để bất kỳ ai có thể nhìn ra trạng thái cảm xúc của mình thông qua dăm ba câu nói khích bác.

Nhưng hôm nay cậu biết bản thân mình đã thất thố vài lần, lúc Triệu Tâm nói về anh, cậu đã không kiềm chế được muốn tìm điện thoại gọi cho anh, vô tình lộ ra cảm xúc của mình cho cô thấy. Nhưng cậu không quan tâm.

Ngay lúc này cũng thế, có lẽ cơn say là chất xúc tác khiến cho tât cả tế bào lẫn nơ ron thần kinh của cậu được phóng thích và đấu tranh mãnh liệt. Nó khiến cậu có đủ can đảm hoặc có thêm một cái cớ để cậu được bày tỏ chính mình.

Mặc kệ là như thế nào, cậu muốn thẳng thắng, cũng muốn mượn rượu làm càng.

Tiêu Chiến để cậu dụi vào vai mình, hay tay vòng qua eo cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng to vững chãi của cậu, đợi cậu bình tĩnh một chút mới nhỏ giọng hỏi lại "Anh co thể hiểu ý của em là em thích làm người nhà hợp pháp của anh và muốn sẽ mãi làm người nhà của anh không"

Vương Nhất Bác được vuốt ve, lại nghe thấy giọng điệu ấm áp từ anh liền trở nên giống như một đứa trẻ, vùi đầu ở vai anh gật gật hai cái. Đàn ông khi say đúng là rất giống một đứa trẻ, đứa trẻ này lại còn rất biết nghe lời.

Hoặc cũng có thể đã từ rất lâu, rất lâu rồi, chưa có ai làm hành động này với cậu, trong ký ức của cậu, lần gần nhất cậu được ôm ấp, vỗ về, dỗ dành có lẽ là gần 20 năm trước, khi đó mẹ cậu vẫn còn ở đây, cho cậu tất cả sự yêu thương ấm áp.

Tiêu Chiến rất giỏi nắm bắt tâm lý, có lẽ cũng hiểu được những thiếu thốn trong cậu mới nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu nói tiếp "Vậy cũng có nghĩa là em cũng thích anh có đúng không"

Vương Nhất Bác lại gật đầu hai cái, cũng chưa kịp phát hiện hiện ra trọng tâm nằm ở chỗ chữ "cũng " kia, cứ thế vùi đầu xuống.

Tiêu Chiến lúc này cong môi cười, tiếp tục vuốt ve lưng cậu, giọng điệu giống như đang dỗ dành "Thế thì đúng là chúng ta sẽ vẫn là người nhà cơ mà, bởi vì anh cũng thích Nhất Bác mà"

Vương Nhất Bác bây giờ mới chậm rì ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ nhìn anh "Lúc nãy anh đã hỏi em có thích người khác không"

Bộ dạng đáng yêu này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Chiến, hai má trắng hồng của cậu cứ núng na núng nính, Tiêu Chiến không kiềm được lòng đưa tay véo má cậu "Thế còn không phải là anh chỉ muốn làm rõ thôi sao. Anh chỉ muốn em khẳng định lại thôi chứ nào có ý gì. Ai ngờ em lại tức giận đến thế"

Vương Nhất Bác thanh tỉnh một chút, trong lòng ngay lập tức có chút xấu hổ, Tiêu Chiến tinh tế nhận ra điều này. Sống cùng cậu vài tháng, mỗi ngày đều ôm nhau ngủ, anh làm sao lại không nhận ra được chút thay đổi này của cậu.

"Sao thế, xấu hổ rồi à" Tiêu Chiến ôm má cậu, cọ mũi cậu chọc ghẹo

Vương Nhất Bác cụp mắt lắc đầu "Không có" say nhưng vẫn cứng miệng.

Tiêu Chiến lại không thấy có gì phải xấu hổ "Nếu anh nói anh thích em thì em thấy anh có gì xấu hổ không"

Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu. Tiêu Chiến mềm mại nhào nặn má cậu nói tiếp "Đúng thế nha, không có gì phải xấu hổ, vì thế em tại sao lại xấu hổ chứ, chẳng phải chúng ta đã nói với nhau sẽ thẳng thắn bày tỏ sao. Anh vui ơi là vui ý"

Lời vừa nói xong liền bị kéo vào một chiếc hôn sâu, Vương Nhất Bác kéo anh ngồi hẳn lên đùi mình, vòng tay qua eo anh, hôn lên, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt. Đến khi cả hai lăn lộn trên giường một vòng Tiêu Chiến mới tách ra khỏi cậu thở hỗn hểnh, cố tình lờ đi phản ứng của cả hai đang trỗi dậy, nhào vào lòng cậu giọng nhão dính "Chúng ta mau ngủ thôi, trời đã sắp sáng luôn rồi"

Nói xong còn hôn một cái lên má cậu "Ngủ ngon nha người nhà"

Vương Nhất Bác nhịn xuống cơ cuồng phong trong lòng, dù như thế nào đi nữa, cậu vĩnh viễn sẽ tôn trọng anh. Sẽ không mạo phạm nếu anh không thích, dù sao thì người nhà này mãi là người nhà của cậu rồi. Tiêu Chiến đã nói anh cũng thích cậu. Hôm nay nhất định sẽ ngủ thật là ngon.

Tiêu Chiến ở trong lòng cậu thỏa mãn mỉm cười. Hôm nay vốn dĩ không có ý định bứt cậu nói ra lời trong lòng, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Anh cũng không nói cái gì không đúng sự thật. Quả thực lúc đi anh có dặn tài xế báo cáo tình hình cho anh là bởi vì anh đoán những mối làm ăn này ít nhiều sẽ ép cậu uống không ít.

Mấy hôm trước gặp gỡ Triệu Tâm cũng vô tình mập mờ đôi ba câu, anh cho rằng với sự thông minh đó cô nhất định hiểu ý của anh là gì. Anh thích những người thông minh, chơi vui.

Tiêu Chiến nhận được tin từ Cao Tuấn nói rằng có người thu thập hồ sơ của anh, hình ảnh tại quán Bar cũng bị chụp lại, sau đó lại biết được đó là Triệu Tâm, anh ngay lập tức thấy thú vị.

Triệu Tâm xứng đáng để anh đánh giá cao, không cố tình lộ ra điều gì với Vương Nhất Bác, đối diện với anh vẫn là một mặt chuyên nghiệp. Tuy rằng có đôi lần nhịn không được muốn mỉa mai anh nhưng không có gì đáng kể. Tiêu Chiến biết cô là để dành tin tức cho thời điểm thích hợp.

Chỉ là không nghĩ đến Triệu Tâm thế mà cũng bị khống chế bởi chút men rượu, còn mạnh dạn bày tỏ lòng mình, không sao xem như là giúp anh thực hiện một bài kiểm tra đi. Nếu Vương Nhất Bác cũng vì say mà lầm lỡ vậy thì cậu không đặc biệt nữa rồi.

Thế nhưng Vương Nhất Bác có định lực từ chối, vẫn là một người đàn ông khống chế tình hình bằng não, bằng lý trí, không phải bị điều khiển bởi thân dưới, xứng đáng để anh hao chút tâm ý.

Có lẽ Vương Nhất Bá vốn là chàng trai thật thà, cậu lựa chọn nói thật với anh, lại bị cơn say điều khiến mà nói ra lòng mình. Tiêu Chiến đương nhiên không cần hỏi cậu có thích Triệu Tâm không, thế nhưng ngay lúc đó lại muốn ép cậu một chút mới cố tình hỏi cậu.

Trạng thái tức giận là điều khiến anh không nghĩ đến nhất, công cuộc thuần hóa gặt hái được thành quả cũng không ngoài mong đợi. Nghĩ đến đây anh vui vẻ vùi mặt vào ngực cậu, nghĩ nghĩ đến khi nào thì có thể tặng cho cậu một món quà đây.

--

Tiêu Chiến rất khâm phục đồng hồ sinh học của Vương Nhất Bác, say rượu và ngủ trễ như vậy nhưng hôm sau rất đúng giờ thức dậy. Tiêu Chiến dụi dụi mắt nhìn cậu "Em không mệt sao?"

"Nhờ có thuốc giải rượu của anh, em đã ổn rồi" Vương Nhất Bác nằm nghiêng ở trên giường vuốt lưng anh

"Có đau đầu không?"

"Không có"

"Thế em vẫn phải đi làm sao, không nghỉ ngơi một buổi à"

"Hôm qua kết nối được với mấy đối tác, hôm nay phải gửi hợp đồng cho họ"

Tiêu Chiến lười biếng thêm một chút nhưng không thể kéo dài, anh muốn dậy cùng với cậu ăn sáng. Vương Nhất Bác suốt cả buổi đều không nhắc đến chuyện hôm qua, Tiêu Chiến hoài nghi có phải cậu say quá nên đã quên rồi hay không.

Kỳ thực mở miệng ra hỏi thẳng là lựa chọn đầu tiên của anh, thế nhưng mà dường như cũng không vội, anh cứ thong thả một tí vậy, bởi vì ngay sau đó, người sốt ruột cũng không phải là anh.

Vương Nhất Bác nhìn trước gương vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi không biết hôm qua có phải là mơ hay không, cậu chắc chắn khẳng định là thật vậy nên mới cố tình nhắc đến thuốc giải rượu mà anh đưa, Tiêu Chiến không phản bác vậy khẳng định là thật.

Bọn họ vẫn như thường ngày, hòa hòa hợp hợp sống chung, nhưng Vương Nhất Bác có chút sốt ruột, bởi vì hôm qua uống nhiều rượu trong ký ức lại nhớ đến mình đã nói nhiều như thế, đều là điều quan trọng. Nhỡ như không phải thật thì cậu phải làm như thế nào để bày tỏ lại.

Tiêu Chiến chuẩn bị quần áo đi làm cho cậu là chuyện bình thường nhưng hôm nay anh đặc biệt muốn giúp cậu cài cúc áo, Vương Nhất Bác không phản đối, cứ ngây ngốc đứng đó nhìn anh.

Nhìn môi cậu mấp máy muốn nói rồi lại thôi, Tiêu Chiến bật cười mở lời "Sao thế người nhà ơi, muốn nói gì mà ấp úng vậy"

Vương Nhất Bác từ trong sự bối rối bắt được trọng điểm từ hai chữ người nhà liền khẳng định hôm qua là thật rồi, tâm tình liền tốt, vòng tay ôm eo anh "Muốn anh đeo cà vạt cho nữa"

"Được rồi, cũng không phải không đeo cho em, sao anh thấy giống như em làm nũng thế"

"Vậy em không thể làm nũng sao"

Tiêu Chiến vừa thắt cà vạt vừa mỉm cười hỏi lại "Vậy em còn có thể làm nũng à"

"Anh thích thì em cũng đâu có ngại làm" Vương Nhất Bác rất hiển nhiên nói

"Được nha Vương tiên sinh, hôm nay đã biết làm chiêu này, còn rất biết nói chuyện, em nói thật đi, có phải trước giờ em giấu tính cách đi không"

"Đó là vì em không có đất thể hiện, không gặp được người để thể hiện"

Một lời này khiến tâm tình Tiêu Chiến vui vẻ phấn chấn, không kiềm được lòng mà ngọt ngào hôn một cái lên môi cậu "Vậy cho phép em được thể hiện đấy"

Buổi sáng hôm nay cứ kỳ quái thế nào ấy, cái không khí ngọt ngào đầy ám muội này lan rộng cả căn nhà, bọn họ nhão dính cho đến khi ngồi xuống ăn sáng vẫn cứ luôn tủm tỉm. Người làm trong nhà không còn xa lạ khi thấy ông chủ Vương của họ cười nữa thế nhưng mà không biết phải lý giải cho cái sự khác lạ này là như thế nào.

Vợ chồng chú Lý lại cảm thấy rất vui vẻ mà hưởng thụ cái không khí này, nói gì đi nữa bọn họ đã chăm cậu từ tấm bé, chứng kiến qua không biết bao nhiêu giai đoạn trưởng thành của Vương Nhất Bác. Vậy nên nhìn thấy cậu vui vẻ như thế khiến họ như đôi vợ chồng già nhìn thấy con cái tìm được bến đỗ hạnh phúc.

Tiêu Chiến giống như ánh sáng rọi vào căn phòng suốt hai mươi năm không mở cửa của cậu. giống như cơn mưa tưới xuống mảnh vườn khô cằn, hiện tại đã có sự sống mơn mởn.

Vương Nhất Bác hỏi anh hôm nay có đến công ty với cậu không, Tiêu Chiến lắc đầu, anh có việc cần làm gấp để giao khách, tạm thời vài hôm sẽ không đến. Cậu biết anh có việc thật cũng biết anh là đang cho cậu thời gian và không gian để giải quyết chuyện của Triệu Tâm.

Vương Nhất Bác không tỏ ý muốn sa thải cô, bởi vì công tâm mà nói hiệu suất làm việc của cô quả thực rất tốt, thế nhưng để cô không vì lòng riêng cậu phải thẳng thắn nói chuyện.

"Chuyện đã qua tôi không để bụng, rất cảm ơn sự mến mộ của cô dành cho tôi, nhưng tôi không có ý gì với cô, trong suốt thời gian qua nếu tôi có vô tình làm điều gì khiến cô hiểu lầm thực xin lỗi. Tôi đã có gia đình và người nhà sẽ chỉ là anh ấy"

Triệu Tâm hiểu đây không phải là lúc có thể nói thêm hoặc bày tỏ thêm, vì cô vẫn muốn tiếp tục làm cùng cậu, mặc dù không cam lòng nhưng sự chuyên nghiệp không cho phép cô tỏ ra thất thố hơn nữa. Nước cờ ngày hôm qua khiến cô có chút chật vật, nhưng cũng thúc đẩy câu chuyện nhanh hơn.

Triệu Tâm gật đầu bày tỏ bản thân đã hiểu, dù sao công việc của cô cũng không phải chỉ là thư ký cho một mình Vương Nhất Bác, còn là thư ký cho chủ tịch và những vấn đề khác liên quan, cô hiểu mình có giá trị như thế nào.

Vương Nhất Bác đem chuyện này kể lại với Tiêu Chiến, anh không bày tỏ gì nhiều, chỉ đồng ý rằng điều này là hợp lý, bởi vì chính anh cũng thấy Triệu Tâm có thực lực.

Hơn một tuần nay Tiêu Chiến không đến công ty, bởi vì cần trả file thiết kế gấp cho khách hàng, Vương Nhất Bác thường xuyên thấy anh chu vào phòng làm việc đến khuya mới trở ra, lúc trở ra đã mệt đến mức vừa nằm xuống là ngủ ngay.

Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, Tiêu Chiến cao hứng nằm trong lòng cậu phấn chấn nói "Nhất Bác, ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi"

"Ngày mai, không phải anh còn phải làm việc sao?"

"Anh làm xong rồi, chiều mai chúng ta đi chơi đi, lâu lắm rồi anh không có được đi chơi nha"

Vương Nhất Bác lại thấy mình đúng là không có nghị lực trước anh "Thế chiều mai em nghỉ phép đưa anh đi chơi nhé"

"Thật sao, Vương tiên sinh thật tốt nha." Tiêu Chiến ôm chặt cậu lại nói tiếp "Ông nội nói trưa mai về nhà ăn cơm, vậy chúng ta về ăn cơm , chơi với ông một lúc rồi chiều đi chơi nhé"

Vương Nhất Bác quả thực quên mất sinh nhật của mình, cậu không để ý lắm vì từ trước đến nay không hào hứng gì lắm về ngày này. Vậy cho nên lão Vương gia chỉ làm một bữa cơm trưa để mọi người cùng nhau ngồi xuống một chút, ông biết cậu không thích tổ chức.

Đáng lý sẽ là một bữa cơm tối, thế nhưng Tiêu Chiến đã nói nhỏ với ông rằng anh đã rủ cậu đi chơi buổi chiều, thế nên là cùng nhau ăn một bữa cơm trưa.

Cũng không có gì quá đặc biệt, dường như mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến hai từ sinh nhật. Trên bàn ăn diễn ra như thường ngày. Có lẽ chỉ có lão Vương gia là cố chấp nỗ lực muốn nhắc nhở mọi người phải nhớ đến sanh thần đứa cháu trai này, thế nhưng không ai tình nguyện.

Vương Nhất Bác không để tâm gì. Thờ ơ ăn cơm của mình nhưng lại chăm chú gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến, lại còn thường xuyên nhìn anh. Đúng là không nể nang để ai vào mắt, cũng không quan tâm đến biểu cảm khó coi của Lâm Nguyệt Cầm.

Trên bàn ăn đều là những tâm tư riêng, Tiêu Chiến nhìn qua một lượt cũng không tỏ vẻ gì hiếu kỳ, hiếm khi mọi người thấy anh tự tin thản nhiên như thế, dáng vẻ hơi sợ sệt trước đây đã biến mất, giống như là giả bộ.

Tô Mạn không có tâm tư gì ngoài việc xoay quanh Vương Nhất Minh, suốt ngày để ý đến các mối quan hệ ngoài luồng của gã, vậy nên sẽ để ý Tiêu Chiến nhiều hơn một chút, lén lút nhìn anh, sau đó thấy rằng anh dường như đã khác trước đây rất nhiều.

Vương Trạch vẫn như cũ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, trầm tĩnh ăn cơm của mình. Vương Nhất Minh vẫn là bộ dáng thường ngày, lâu lâu sẽ ném cho anh một ánh nhìn giễu cợt hoặc là chọc ghẹo khiến Tô Mạn cứ liếc mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến lại chẳng quan tâm, an tĩnh ăn đồ ăn được cậu gắp cho, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện khi lão Vương gia hỏi đến.

Người khó chịu nhất ở đây chắc hẳn là Lâm Nguyệt Cầm. Cũng đúng thôi, ngày mà Vương Nhất Bác ra đời, là ngày Lâm Nguyệt Cầm không vui vẻ nhất trong tất cả các ngày. Hơn cả ngày phát hiện ra cô người hầu có con với chồng mình, Lâm Nguyệt Cầm đập phá hết gian phòng khi biết người hầu sinh ra một đứa con trai.

Ngày đó bà không cho Vương Trạch bước ra khỏi cửa nữa bước, nhưng nhìn biểu cảm của trên mặt ông bà biết tâm tư của chồng mình đều đã bay đi khỏi nơi đây. Chua xót đến đau đớn, bà oán hận bản thân đã mềm lòng cho phép giữ lại đứa bé này.

Cho đến khi đứa bé chào đời, bà mới chân chính hiểu rõ bản thân không thể nào bao dung dù chỉ là một ánh nhìn. Mặc dù Vương Trạch đã đem điều kiện trao đổi với bà để đứa bé được giữ lại, ban đầu bà chấp nhận bởi vì lợi ích của con trai bà. Cho đến khi đứa bé chào đời bà lại cực kỳ hối hận, đứa bé này mang tính uy hiếp quá lớn, thế nhưng dù sao bà cũng không thể làm khác được.

Sinh ra và lớn lên từ gia tộc lớn, vốn dĩ có nhiều quy tắc mà chính bà cũng không thể không tuân theo, bởi vì bà không chỉ là một người vợ, người mẹ mà còn là người nắm giữ nhiều quy tắc để nối tiếp và duy trì gia tộc qua nhiều đời.

Danh tiếng và quyền trọng khiến bà không thể bao dung như một người bình thường. Vậy cho nên trong suốt mấy chục năm qua, không một ai dám nhắc đến sinh nhật của đứa bé này trước mặt bà.

Việc cùng nhau ăn bữa cơm trưa trong ngày này đã là sự nhẫn nhịn cuối cùng. Bởi vì bà cũng cần phải diễn tròn vai một người mẹ hiền, người vợ baodung và người con dâu hiểu chuyện.

Tiêu Chiến nói muốn được hẹn hò một cách bình thường nhất, vậy nên anh cùng cậu đến khu giải trí, mất một buổi chiều cùng cậu trải qua hết tất cả trò chơi ở đó.

Vương Nhất Bác không hiểu vì sao anh lại hào hứng đến thế, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười của anh trong nắng chiều dường như điều đó không còn quan trọng nữa.

Tiêu Chiến vốn là chàng trai năng động đến thế, năng lượng tích cực từ anh lan tỏa khắp mọi nơi anh đi qua. Tiêu Chiến chơi vui vẻ đến mức khiến những vị khách xung quanh cũng muốn chơi cùng.

Bắt đầu từ trò chơi tàu lượn siêu tốc, khi ngồi lên chiếc ghế và đợi cho hành khách đông đủ, trong số đó có một cô gái tỏ ra sợ sệt nhưng lại muốn vượt qua thử thách của sự sợ hãi. Khi mọi người mất kiên nhẫn đợi cô phân vân thì Tiêu Chiến lại rất vui vẻ bắt một bài hát thiếu nhi, mọi người nhanh chóng bị cuốn vào giai điệu, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô gái như tăng thêm động lực, quyết định ngồi lên.

Sau trò chơi đó, Tiêu Chiến quay đầu hô hào với mọi người "Chúng ta có thể cùng nhau chơi tiếp các trò khác không"

Nhóm người liền gật đầu đồng ý, thế là bọn họ thành một tổ hợp cùng nhau chơi, cô gái ban đầu vì sợ hãi hiện tại đã vượt qua nỗi sự, từng bước chinh phục các trò chơi.

Chiều tà lại đỏ rực, nhuộm hết một không gian, sau khi kết thúc trò chơi cuối cùng, Tiêu Chiến đứng giữa nhóm người nhìn cậu nở nụ cười tươi nhận lấy bó hoa hồng đỏ từ bé gái không biết ở đâu đến. Anh mang sơ mi trắng giống như lần đầu cậu thấy anh mua giúp bà cụ bó hoa hồng. Chỉ là lần này anh cười tươi nhìn về phía cậu, nghe thấy giọng anh hô to "Xin chào tất cả mọi người, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, mọi người có muốn cùng với tôi hát một bài chúc mừng sinh nhật cậu ấy không"

Đám người vui vẻ xôn xao, đồng loạt vỗ tay hát to từng câu, từng chữ.

Mà trong chính thời khắc này, Vương Nhất Bác không nghe được bất cứ âm thành nào, trong mắt tràn ngập là hình ảnh Tiêu Chiến ôm bó hồng đỏ rực, ngược chiều nắng từng bước đi về phía mình, âm thanh duy nhất cậu nghe được là "Nhất Bác, chúc em sinh nhật vui vẻ"

Vương Nhất Bác thật lâu sau vẫn không thể mở miệng bày tỏ chút cảm xúc của mình, ngây ngốc ôm bó hồng cùng anh cười trong nắng chiều hoàng hôn. Mấy thanh niên xung quanh cao hứng đến là vui vẻ, lôi lôi kéo nhất định muốn cùng hai người bọn họ chụp chung một tấm ảnh lưu lại, nhỡ đâu sau này gặp nhau ngoài đường còn có thể chào nhau một câu. Tiêu Chiến không từ chối được đành lôi điện thoại ra đưa qua cho bọn họ chụp.

Chụp xong còn tiện thể gửi ảnh đi ngay thì mới được, người trẻ tuổi thật phóng khoáng.

Sau đó nhân lúc không để ý, còn rất nhiệt tình chụp cho hai người bọn họ cả một album ảnh. Tiêu Chiến ở trên xe xem lại ảnh mới phát hiện rất nhiều ảnh của anh và cậu.

Tiêu Chiến hào hứng khoe ra trước mặt cậu "Em xem, chúng ta cũng có hình rồi này, Vương tiên sinh cực kỳ đẹp trai ha"

Vương Nhất Bác nhân lúc đèn đỏ đưa mắt nhìn qua, ngẫu nhiên phát hiện bọn họ hôm nay thế mà giống như có cảm giác mang đồ tình nhân.

"Anh cũng vô cùng đẹp trai"

Vương Nhất Bác lần thứ hai trong đợi nhận được một bó hồng, cậu nâng niu bó hồng không nỡ rời tay. Tiêu Chiến ngại vướng víu liền bảo có thể để ở xe, hoa đã được xử lý sẽ không héo liền, về đến nhà cắm vào bình sẽ tươi được thêm ba bốn hôm nữa thì cậu mới yên tâm để lại.

Tiêu Chiến bật cười trước trạng thái này của cậu, không kiềm được đưa tay véo má cậu một chút "Nhất Bác, anh phát hiện ra em càng ngày càng đáng yêu"

Vương Nhất Bác không né tránh, cũng không phản bác, dường như cậu cũng thích nghe những lời này đi. Kỳ thực chính cậu cũng không phải là người quá khô khan hay lạnh lùng đến thể, chỉ là từ nhỏ môi trường không cho phép cậu được tự do nói cười.

Tối hôm đó bọn đã làm rất nhiều điều, Tiêu Chiến lôi kéo cậu đến một nhà hàng lẩu, còn đặc biệt gọi cho cậu một bát mì trường thọ. Ăn uống no say lại kéo cậu vào rạp chiếu phim, anh nói chỉ muốn cảm nhận những điều vui vẻ dễ thương nên chọn một bộ phim anime Nhật Bản đang được chiếu lại.

Vương Nhất Bác thấy anh tràn ngập tinh thần khi ra khỏi rạp, lại kéo cậu đi đến khu thương mại, tiện thể ghé mua hai ly trà sữa, uống vừa xong tiếp tục cùng nhau mua thật nhiều đồng xu chơi game. Tiêu Chiến chơi đến vui vẻ, mà Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười lại không kìm nổi lòng muốn hôn lên. Đáng tiếc, ở đây quá đông người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top