Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần này có một số kiến thức về cơ cấu công ty mình không nắm chắc lắm nên nếu chưa đúng thì mọi người bỏ qua hộ mình nhé)

Tại Trường Vũ, trong cuộc họp, các cổ đông đang bàn tán xôn xao về việc phân chia phần trăm cổ phần. Bất thình lình, hôm nay chủ tịch Vương trước khi kết thúc cuộc họp đưa ra một thông báo.

Trong 6 tháng cuối năm, giữa hai dự án ra mắt sản phẩm mới của Vương Nhất Minh và Vương Nhất Bác, bên nào mang về doanh số cùng lợi nhuận cao nhất sẽ thành công trực tiếp lấy được 10% cổ phần từ chỗ của ông và thấp hơn sẽ là 5%.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có việc như vậy diễn ra nhưng lại vô cùng hợp lý, trao cổ phần dựa theo năng lực, rất công bằng. Ai cũng biết chủ tịch đã lập di chúc từ rất lâu trước đây, gần đây lại có một lần chỉnh sửa, nhưng nội dung bên trong ai cũng không thể đoán được.

Số cố phần ở Trường Vũ hiện tại có nhiều biến động, ai cũng không biết được tương lai một khi di chúc có hiệu lực, cục diện sẽ thay đổi đến mức nào.

Chủ tịch Vương nắm trong tay 43% cổ phần. Tổng giám đốc Vương Trạch 20%, Vương Nhất Minh nhờ 7% Lâm gia cho mà thành công ngồi vào chiếc ghế phó tổng, mà Vương Nhất Bác lại chính là bởi vì ngồi được vào chiếc ghế phó tổng mới có được 5%. 25% còn lại được chia đều cho những người còn lại trong hội đồng, trong đó hiện tại còn một vài vị chỉ nghe danh chưa thấy mặt.

Theo như những gì chủ tịch Vương thông báo trước đó, năm nay cũng chính là năm cuối cùng ông ngồi chiếc ghế chủ tịch này, đồng nghĩa với việc một cuộc quy hoạch lớn sẽ diễn ra tại Trường Vũ vào năm sau. Kể cả chức vụ Tổng giám đốc hay phó tổng đều hoàn toàn có thể thay đổi dựa trên sự biến động cổ phần và sự ủng hộ của các cổ đông.

Lúc các cổ đông đồng thờ rời đi, tại phòng còn lại bốn người nhà họ Vương vẫn duy trì tư thế. Vương chủ tịch không đợi mọi người hỏi, ông lên tiếng trước "Trường Vũ dựa vào thực lực để đi lên, dựa vào thực lực để nói chuyện, tuy nói là của Vương gia nhưng đã sớm có cổ phần của nhiều người. Bất kể là ai, ta đều hy vọng người nhà họ Vương có đủ năng lực để lều lái Trường Vũ một cách quang minh chính đại. Đây là tâm huyết từ nhiều đời nay của chúng ta. Các con hiểu ý của ta chứ"

Vương Nhất Minh gật đầu dạ vâng một tiếng.

Lão Vương gia nhìn Vương Nhất Bác định rời đi gọi cậu lại hỏi "Con không có gì muốn nói sao?"

"Chủ tịch, con không có ý định tranh giành chức vị gì, ở vị trí hiện tại, làm tốt việc của mình là tốt rồi. Đương nhiên mang lợi ích về cho công ty là điều hiển nhiên. Con xin phép" nói xong liền quay người rời đi.

"Thằng bé này, vẫn cứ cứng đầu như vậy" Vương lão gia lắc đầu nói

"Con thật sự tò mò, ba làm sao trong những năm qua có thể khiến thằng bé nghe lời ba, còn chịu quay về đây leo đến chức vị này" Vương Trạch đan hai bàn tay vào nhau đặt trên bàn, nghiêng đầu nhìn vị chủ tịch kính mến của Vương gia.

"Có một số điều không nên biết quá rõ, giống như cái cách con làm sao mà giữ nó được ở lại Vương gia." Vương lão gia đứng dậy, chống gậy trên tay nhìn về phía Vương Trạch trả lời

"Thật sự là công bằng sao?" Vương Trạch quay đầu nhìn về phía hoàng hôn qua khung cửa kính, trầm giọng như tự vấn bản thân.

"Có một số việc ngay từ lúc sinh ra là đã không công bằng rồi, chức trách và sứ mệnh của mỗi người đều không giống nhau. Điều ta làm cũng là vì Vương gia, con vẫn luôn biết, trên không chỉ có vài người, mà dưới còn cuộc sống của mấy ngàn người. Không có sự lựa chọn nào là vẹn toàn mà không có trả giá"

--

"Chào phó Vương tổng nhỏ, chúng ta lại sắp có một cuộc chiến thú vị rồi" Vương Nhất Minh cười cợt nhả, tay cầm túi xách còn không thể đàng hoàng đứng đắn được.

"Phó tổng Vương lại quá lời rồi, tôi không có ý định chiến đấu vì cái kia, tôi làm vì đây là công việc cần phải làm thôi" Vương Nhất Bác thẳng lưng, tay đút túi quần, tay xách túi bình thản trả lời hắn.

Lời Vương Nhất Bác là thật lòng, đến tai Vương Nhất Minh lại thành một lời khiêu chiến đầy cao ngạo, hắn ghét nhất là bộ dạng lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn, không cần gì nhưng lúc nào thành tích cũng thuộc về tay cậu. Mặc dù lớn hơn Vương Nhất Bác tới tận 4 tuổi nhưng vẫn cứ luôn bị mang ra so sánh.

Vốn dĩ hắn không có hiềm khích gì với cậu cho lắm, nhưng theo thời gian, sự so sánh của người ngoài lẫn người trong công ty càng khiến hắn trở nên có gai nhọn đối với Vương Nhất Bác. Tính hiếu thắng và sự kiêu ngạo được Lâm Nguyệt Cầm rèn luyện từ khi lên 5 của hắn khiến hắn không cho phép bản thân thua bất kỳ ai. Xui xẻo thay, hắn lại cứ luôn thua Vương Nhất Bác một bật.

"Em trai thật khiêm tốn, vậy chúng ta vì nhiệm vụ cần phải làm, vì công ty mà gặp nhau trên thương trường vậy"

Có vẻ như cuộc sống này bạn muốn sống một cách đơn giản cũng không hề dễ dàng. Ngay cả người nhà, tốt với nhau cũng vì một vài điều kiện.

--

Triệu Tâm gõ cửa đi vào, trình lên các tài liệu và kế hoạch đã được thông qua, đặt lên trên mặt bàn, sau đó báo cáo nhanh tình hình

"Thưa phó tổng, kế hoạch đã hoàn chỉnh, đội nghiên cứu từ tuần sau sẽ bắt đầu nghiên cứu công thức làm ra loại rượu mới. Các bộ phận còn lại cũng sẽ bắt đầu thiết kế hình ảnh mới cho chiến dịch. Bộ phận truyền thông đang tìm gương mặt phù hợp cho chiến dịch lần này. Về các nhà phân phối vẫn đang trong quá trình tìm kiếm, chúng ta chưa có sản phẩm hoàn chỉnh,cũng rất khó xúc tiến với đối tác khách hàng"

Vương Nhất Bác nghiêm túc lắng nghe, sau đó gật đầu nói "Ừm, được rồi, cô về làm việc đi"

"Phó tổng, tối mai có buổi tiệc phía bên đối tác mời, không thể vắng mặt" Triệu Tâm mở lịch trên ipad ra nhắc nhở cậu

"Vậy cô chuẩn bị đi, tối mai cùng tôi đi"

Triệu Tâm gật đầu, xoay người rời đi.

Vương Nhất Bác mở điện thoại lên kiểm tra, vừa rồi điện thoại cậu hiện lên thông báo của camera trước cổng nhà, hình như là có người đến. Gần một tháng nay ngoại trừ ông nội Vương thì nhà cậu không có khách, hiện tại ông nội Vương còn đang ở công ty vậy là ai đã ghé thăm. Vẫn là mấy chiếc xe quen thuộc đó.

Camera hiển thị trước cổng nhà đang có vài chiếc xe đậu ở đó, từ lúc thông báo đến bây giờ đã được mười phút, vẫn không có ai mở cửa. Chuyển qua các camera khác trong nhà thì vẫn thấy người ở trong nha đầy đủ.

Mấy chiếc xe này nhìn qua liền biết là của ai, Lâm Nguyệt Cầm cùng mấy vị phu nhân khác không biết vì lý do gì mà hai hôm trước đột nhiên ghé qua nhà cậu bấm chuông. Qua camera cậu thấy bọn họ đứng đó đợi thật lâu sau đó mới rời đi, hôm nay lại đến nữa.

Thế nhưng điều làm cậu thắc mắc chính là Tiêu Chiến không có mở cửa đón khách, mặc dù cậu cũng không có ý định cho bà vào khi không có cậu ở nhà, sợ rằng bà lại làm gì quá đáng nên gọi điện dặn vệ sĩ không được mở cửa.

Điều làm cậu bất ngờ chính là vệ sĩ của cậu trả lời "Tiêu thiếu gia cũng dặn bọn tôi không mở cửa, đừng quan tâm đến bọn họ, cứ chuyên tâm làm việc của mình"

Vậy nên tình hình hiện tại có chút quái lại, hai tên vệ sĩ kia ngồi trên bàn ở gian bếp mở rộng cửa đón gió hè, chuyên tâm lặt rau, phụ giúp nội trợ.

Tình huống này thú vị biết bao nhiêu chứ.

Tiêu Chiến cũng không nhắn tin kể với cậu về vấn đề này, kể cả lúc về nhà, ăn cơm tối, ngủ cùng nhau anh cũng không nữa lời nhắc đến, Vương Nhất Bác kỳ thực cau mày không hiểu vì sao.

Nếu là vì lần trước ở Vương gia bị ức hiếp mà hiện tại không muốn tiếp bà cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà cậu cảm thấy khó chịu trong lòng, bởi vì lần nào anh cũng tự mình giấu đi, vì lo sợ người khác khó xử mà im lặng chịu đựng. Vẫn luôn chờ anh chủ động nói, nhưng đến bây giờ anh vẫn không chịu nói.

Chính vì thế, tối hôm nay lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ, Vương Nhất Bác mới mở miệng nói trước "Mấy hôm nay ở nhà không có gì hay à"

Tiêu Chiến nằm bên cạnh, chân gác lên cái gối ở dưới, nghe câu hỏi mới nghiêng người sang nhìn cậu trả lời "Cũng không có gì đặc biệt, hình như cây bưởi sắp ra trái rồi đấy"

"Hết rồi?"

"Ừm, hình như là hết rồi" Tiêu Chiến đánh đồng tử qua lại giống như đang cố gắng suy nghĩ đã hết chưa rồi trả lời

"Cũng không có ai đến tìm?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng điệu có chút bình đạm

Tiêu Chiến lúc này cong môi cười nhẹ nói lại "Không phải em biết à"

"Vì sao không nói?" Vương Nhất Bác ngồi dậy, cụp mi xuống hạ giọng hỏi anh.

"Camera có thông báo, em có thể quan sát, cũng biết mà, thế tại sao không chủ động hỏi anh mà phải đợi đến bây giờ" Tiêu Chiến cũng ngồi dậy nhìn cậu không có phần yếu thế hơn mà hỏi lại, giọng điệu không lớn nhưng mang theo ý chất vấn, hình như còn có chút ủy khuất.

Vương Nhất Bác bị câu này của anh khiến bản thân sững mất mấy giây "Bình thường không phải anh cũng hay kể à"

"Vì sao anh phải là người chủ động nói trong khi em cũng có thể chủ động hỏi"

Như này, là đang muốn cãi nhau à. Giọng điệu này cũng đâu có lớn, nhưng mà làm sao cậu lại đang thấy giống như anh đang giận.

"Người nhà với nhau, vì sao còn cần phải so đo tính toán ai trước ai sau chứ, rõ ràng em cũng có thể chủ động hỏi anh được cơ mà" nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đang sững người nhìn anh, ánh mắt đã có phần thay đổi từ lạnh lùng sang vài tia hoang mang, Tiêu Chiến thừa cơ tiếp tục nói "Anh có thể nhắn cho em, kể cho em nghe mọi chuyện ở nhà, nhưng mà anh cũng muốn được em chủ động. Em chẳng bao giờ chủ động hỏi anh cái gì cả" Tiêu Chiến càng nói càng nhỏ giọng.

Nhìn thấy trong khóe mắt Tiêu Chiến bắt đầu ửng đỏ, Vương Nhất Bác giật mình hoảng loạng vội vàng nâng mặt anh lên nói "Không phải lần đầu là em nhắn cho anh trước à"

"Nhưng mà chỉ có mỗi lần đó thôi" Tiêu Chiến ỉu xìu nhìn cậu

"Vậy...vậy sau này, nếu anh thích như thế thì em sẽ làm" Vương Nhất Bác từ trước đến nay đều chưa thấy bản thân đột nhiên lại lúng túng đến như vậy.

"Nghĩa là em không thích?"

"Không có" Vương Nhất Bác vội muốn chết, lời vừa dứt liền lập tức phủ nhận "Em cũng thích nghe anh kể mấy chuyện ở nhà mà"

"Vậy em nhớ đấy nhé" Tiêu Chiến cười rồi

Vương Nhất Bác thở dài ra một hơi, hạ cánh tay đang nâng mặt anh xuống, vừa hạ xuống liền bị Tiêu Chiến nhào đến ôm một cái "Nhất Bác, em thật tốt"

Vương Nhất Bác nghe thấy tim mình đập nhanh và mạnh hơn mọi khi, bình thường khi anh ôm cậu ngủ cũng không có biểu hiện lạ này. Đưa tay lên không trung chần chừ một lúc vẫn chưa đặt tay lên trên lưng anh, tiếp đó một giây, cậu cảm nhận Tiêu Chiến ôm chặt hơn một chút nữa, cuối cùng vẫn là đặt tay lên lưng đáp trả cái ôm của anh.

Tiêu Chiến ở nơi cậu không thấy, khóe môi cong lên một nụ cười đắc thắng, tên nhóc này, cứ phải dùng một chút chiêu thì mới có thể chịu nghe lời. Lần trước phải mất đến tận gần bốn ngày mới chịu nhắn tin cho anh trước, lần này là ba ngày, không sao, dù gì cũng có chút tiến bộ đi.

Tiêu Chiến buông tay ra nhìn cậu cười "Em có gì muốn hỏi nữa không"

"Ừm, vì sao lại không cho bọn họ vào nhà" Vương Nhất Bác buông tay ra trượt tay dài về phía trước, bàn tay vẫn còn đặt ở chỗ hai cổ tay anh hỏi

"Không thích" Tiêu Chiến thế mà lại rất kiêu ngạo nói hai từ này

"Không phải lúc trước sợ ông nội và mọi người khó xử à, hiện tại hết sợ rồi?"

"Lúc trước khác, lúc trước là nhà của Vương gia, làm ồn một chút lại khiến bao người khó xử, cũng ảnh hưởng đến em. Còn đây là nhà của chúng ta, anh làm chủ, anh thích gì thì làm đó, ai có thể can thiệp, sợ gì người khác khó xử chứ"

Vương Nhất Bác là lần đầu tiên thấy Tiêu Chiến có khẩu khí này, vốn dĩ tưởng rằng anh chỉ có một mặt phóng khoáng, thoải mái, biết điều hiểu chuyện lại không ngờ tới anh còn có một mặt thú vị như thế này.

Lúc nói những lời này trên mặt Tiêu Chiến không hề lộ ra một chút cảm giác sợ sệt hay lo lắng như lúc còn ở Vương gia. Hoàn toàn tự nhiên mà nói.

"Thật sự không sợ?" Vương Nhất Bác hoài nghi nhìn anh

"Có em đương nhiên là không sợ rồi" Tiêu Chiến lại nở nụ cười hì hì, kéo Vương Nhất Bác nằm xuống "Ngủ thôi, anh buồn ngủ rồi" nói xong còn ngáp một cái dài.

Tiêu Chiến nghiêng người, lăn sát đến bên cạnh Vương Nhất Bác nhưng không ôm cậu, chỉ cọ cọ đầu bên vai. Mặc dù bình thường Tiêu Chiến khá tự nhiên với cậu nhưng lúc ngủ đều không có chủ động sấn tới ôm cậu, chỉ khi ngủ say mới vô thức mà ôm lấy cậu thôi, bây giờ cũng thế, chỉ là thói quen nghiêng người qua liền đến sát bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy anh nhắm mắt cọ cọ đầu tìm tư thế thoải mái, tự mình duỗi tay thẳng ra luồng xuống dưới cổ anh, kéo tay anh choàng tay qua hông cậu, Vương Nhất Bác cũng rất tự nhiên đặt tay còn lại của mình lên trên cánh tay của anh. Tiêu Chiến hài lòng mỉm cười, đêm nay lại một đêm ngon giấc.

--

Buổi tiệc hôm nay Vương Nhất Bác tham gia là của một trong những đối tác mà cậu đang xúc tiến cho đơn hàng sắp tới. Là ông chủ của một quán Bar có tiếng trong khu vực, lượng khách ổn định, tính tình phóng khoáng, hợp tác chỉ cần dựa trên sự hứng thú.

Vương Nhất Bác không ồn ào, xồ xả như người khác, cậu chào hỏi rồi ngồi một bên yên lặng quan sát, đợi từng lượt khách đến mời rượu ông chủ Bằng xong xuôi cho đến khi không còn ai làm phiền cậu cũng chưa tiến đến.

Cuối cùng là ông Bằng chủ tự mình đến chào hỏi cậu "Cậu là Vương Nhất Bác"

"Chào ngài, là tôi" Vương Nhất Bác đặt xuống ly rượu đứng dậy bắt tay ông

"Tôi hoài nghi cậu đến đây là để thưởng thức rượu chứ không phải để làm ăn" ông chủ quán Bar nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, tay nâng lên ly rượu ngụ ý cạn ly

Vương Nhất Bác nhàn nhạt cười, cạn ly rồi nói "Đây vốn dĩ là một buổi thưởng thức rượu mà, thưa ông chủ Bằng" nói xong uống cạn ly rượu trên tay của mình

"Điều gì làm cậu ấn tượng nhất ở buổi tiệc này?" ông chủ Bằng hờ hững hỏi

Vương Nhất Bác cũng giả vờ như thờ ơ mà trả lời "Âm nhạc, những bản nhạc disco kia rất ấn tượng, máy phát nhạc kia cũng rất thú vị, hiện tại rất hiếm để có thể nhìn thấy nó, chắc hẳn đã được gìn giữ rất cẩn thận" vừa nói vừa chỉ tay về chiếc máy phát nhạc cổ điển trong một góc tường, bên cạnh bộ sofa thời thượng.

"Cậu thích loại rượu nào?"

"Khá đơn giản thôi, vang nho ướp lạnh, rượu này của ngài hơi chát, tôi không thích vị chát cho lắm" Vương Nhất Bác lại lần nữa uống hết một ngụm rượu trong ly.

Ông chủ Bằng nhìn cậu cười mà không đáp lại. Đúng, đây vốn dĩ là một buổi thưởng thức rượu. Ông chủ Bằng tự tin trong việc ngoại giao của chính mình, quán Bar này của ông không thiếu khách quý, lượng tiêu thụ rượu phải nói là ổn định một cách ngưỡng mộ.

Là người có tính cách kỳ quái, vậy cho nên cách chọn đối tác của ông cũng kỳ quái không kém, tinh tế một chút sẽ biết được trong mỗi một buổi tiệc ông tổ chức đều có lý do và ý nghĩa khác nhau. Trong những vị khách mời từng tiếp cận ông, chỉ dựa vào một bữa tiệc, người nào để lại ấn tượng cho ông tốt nhất, ông liền nhận định đó là nhà cung cấp tiếp theo.

Ông cho rằng phẩm chất và tính cách một người sẽ bộc lộ rõ ràng sau khi thấm đẫm trong men say. Vậy nên những vị khách đến đây đều được ông đặc biệt phân phó cho một người hầu rượu kèm một bên, uống hết rồi lại rót, chỉ tiêu mỗi người đều hết một chai.

Giữa không gian ngập tràn mê muội, men rượu và mỹ nữ nhảy múa vây quanh đầy phòng thì chỉ có mình Vương Nhất Bác, một chàng trai trẻ tuổi ngồi đó, bình thản uống từng ly rượu, bình lặng giống như hưởng thụ trong không gian riêng của chính mình mà không bị mọi thứ vây tạp.

Trong tiếng nhạc xập xình của buổi tiệc, tiếng nhạc disco được phát ra đồng thời, âm thanh không hề nhỏ nhưng phải là người tập trung thì mới có thể nghe ra được, nếu không sẽ tưởng đó chỉ là một phần trong giai điệu của âm thanh từ những chiếc loa thùng treo tường kia.

Chiếc máy phát nhạc của những năm cũ kỹ đến nỗi ông cũng chẳng còn nhớ nó có từ bao giờ, được đặt một góc khó thấy nhưng cậu vẫn nhìn ra được, trông nó tồi tàn đến mờ nhạt. Vậy mới nói Vương Nhất Bác thật sự là mang tâm thế của một kẻ thưởng thức rượu mà đến, không tiếp cận, không chen lấn, không uốn lưỡi để luồng lách, một lời thẳng thắng mà trả lời.

Được mấy ai ở trước mặt của ông, chê rượu ông mời, Vương Nhất Bác thì có, với tâm thế của một người thưởng thức rượu đương nhiên cậu sẽ dám nói lên quan điểm của chính mình. Đây là chân thành.

Thế nhưng dù không phải loại cậu yêu thích nhưng vẫn từng ly uống hết mỗi khi được rót lấy, đây là lòng thành.

Theo cuộc chơi của ông, hiểu được cuộc chơi của ông, tôn trọng cuộc chơi của ông. Đây là đối tác ông mong muốn tiếp theo.

Ông chủ Bằng rót nốt chổ rượu còn lại trong chai của cậu vào ly cho cậu nói "Nếu cậu thấy máy phát nhạc đó thú vị, tôi tặng cậu" nói xong cạn ly với cậu. Cũng có nghĩa là "Tôi chọn cậu, vậy nên đây là quà gặp mặt, hợp tác vui vẻ" ý tứ này không cần thành lời một cách rõ ràng, nếu không nắm bắt được thi Vương Nhất Bác còn ngồi ở cái ghế phó tổng để làm gì

Vương Nhất Bác giơ ly lên cạn vào ly ông, nhướng mày mỉm cười nói "Vinh hạnh của tôi, cảm ơn ông chủ Bằng" cậu hiểu quà này không nên từ chối, chính là đáp trả lại sự tôn trọng của cậu dành cho ông. Hợp tác vui vẻ.

Sau khi xin phép ra về, Triệu Tâm bây giờ mới lên tiếng "Phó tổng, cứ như vậy rời đi à, khó khăn lắm mới gặp được, anh không bàn gì về công việc sao"

"Đã xong rồi" Vương Nhất Bác hai tay đút túi quần, ung dung bước đi, ra đến hành lang xoay người nói "Cô ra xe trước đi" sau đó rẽ vào nhà vệ sinh.

Triệu Tâm là một thư ký có năng lực, khả năng mang việc rất tốt, giải quyết nhanh chóng, thông minh và tinh tế trong việc trao đổi với khách hàng, tối tác, thế nhưng cô cũng còn không biết điều gì vừa diễn ra.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến lời Tiêu Chiến, mặc dù rất tùy hứng nhưng suy cho cùng đã giúp cậu nhìn rõ một số vấn đề. Sau bữa cơm tối, Tiêu Chiến đã chuẩn bị cho cậu một ly sữa tươi, dặn cậu nên uống trước khi đi tiệc. Lúc đó Vương Nhất Bác còn đang xem lại các tài liệu chuẩn bị bỏ vào tập hồ sơ mang đi.

"Nhất Bác, đi tiệc tại sao lại còn mang theo tài liệu thế, bàn công việc à?" Tiêu Chiến hỏi một cách hiếu kỳ

"Ừm, người này khó gặp" Vương Nhất Bác đơn giản nói mấy từ nhưng Tiêu Chiến nghe hiểu.

"Đây là thiệp mời của bữa tiệc tối này à?"

"Có lẽ vậy"

"Em chưa xem qua thiệp à?"

"Đó là việc của thư ký"

Tiêu Chiến rất tự nhiên từ trong tập tài liệu tìm thấy một tấm thiệp mời màu đen nhám, thiết kế rất đơn giản. Tiêu Chiến chống tay lên bàn nhìn cậu, thản nhiên nói "Rõ ràng đây là một buổi tiệc rượu, vậy thì hãy cứ đơn giản mà đến thưởng thức thôi"

Vương Nhất Bác dừng động tác tay, ngẩng đầu nhìn anh, khoanh hai tay trước ngực, ngã người về sau lưng ghế nói "Vì sao?"

Tiêu Chiến đặt tấm thiệp đến trước mặt cậu, chỉ vài hai chữ "Tiệc rượu" nói "Trên thiệp ghi thế mà. Một người mời đến bàn công việc, có ai lại dụng tâm làm một tấm thiệp đẹp như thế chứ"

Vương Nhất Bác giống như vừa nghe thấy gì đó hay ho liền ngồi thẳng lưng cầm lên tấm thiệp hỏi anh "Đẹp như thế nào?"

"Cổ điển nhưng đơn giản, màu đen dễ phối nhưng khó để làm cho một tấm thiệp trở nên sang trọng. Dùng chữ nổi và chữ chìm mà không hề khó nhìn trên nền đen. Nội dung ít lại không có họa tiết nhưng không bị trống." Tiêu Chiến vừa nói vừa chỉ cho Vương Nhất Bác xem "Chổ này còn có hình một cái máy phát nhạc được khắc chìm xuống, dưới ánh đèn vàng mới thấy rõ, ánh sáng trắng sẽ không thấy đâu"

Vương Nhất Bác đưa tấm thiệp sát vào dưới ánh đèn vàng của đèn đọc sách thì quả thực nhìn thấy hình cái máy phát điện hiện lên một cách óng ánh. Cậu ngạc nhiên nhìn anh "Sao anh biết?"

"Khi nãy lúc lấy thiệp ra anh thấy mấy đường vàng óng ánh, đoán là có hình chìm nên sờ hết các góc thử, không ngờ có thật nè. Hơn nữa, em thử ngửi xem"

Tiêu Chiến cầm lấy tấm thiệp đưa đến mũi cậu, Vương Nhất Bác nghiêm túc ngửi "Có mùi thơm giống với mùi của cherry"

"Chính xác hơn là mùi cherry lên men tự nhiên, là kiểu cherry ngâm đường sau ba ngày sẽ lên men, lúc này mở nắp ra sẽ nghe được mùi vị chanh thế này, mùi thơm cực kỳ ngọt hì hì"

Vương Nhất Bác gật gật đầu đồng ý, sau đó nhìn anh nhíu mắt hỏi "Biết rất nhiều"

"Chỉ là chút kiến thức cơ bản của dân thiết kế thôi" Tiêu Chiến gãi đầu cười hì hì

"Còn biết cả trái cây lên men tự nhiên" Vương Nhất Bác vẫn giữ ánh mắt như cũ nhìn anh nói

"Cái này không phải rất bình thường à, lúc nhỏ ở dưới quên bọn anh rất hay làm mà, ai cũng biết" Tiêu Chiến trả lời như đây là một điều hiển nhiên, thế nhưng Vương Nhất Bác không cho là vậy, là người sản xuất và làm ra nhiều loại rượu, cậu ngửi qua còn không nói chính xác được nguyên liệu của nó giống như anh, mực dù chỉ là thêm đường.

Tiêu Chiến lại vô cùng thắc mắc, chớp chớp mắt hỏi cậu thêm một câu "Mà đây là lần đầu tiên anh thấy có người mời dự tiệc vào lúc 10h đêm đấy, có phải chủ của buổi tiệc là một người rất thú vị không?"

Vương Nhất Bác đối với câu hỏi này mới từ từ suy nghĩ, đối tác này đúng là luôn được mọi người trong giới nói kỳ quái, mỗi lần mở tiệc đều vô cùng lạ lùng, lại thêm điều đặc biệt trên tấm thiệp mà Tiêu Chiến vừa giải thích.

Trong lúc cậu suy nghĩ Tiêu Chiến vẫn luôn cầm tấm thiệp trên tay lật qua lật lại nhìn, sau đó âm thầm cong môi cười. Vương Nhất Bác cực kỳ giỏi trong việc lập kế hoạch cho các chiến dịch, các hình ảnh, con số và chiến lược luôn vượt trội, thế nhưng ở mảng suy đoán tâm ý một người có lẽ cần tiếp xúc thêm vài lần đi.Cái gì cần nói đã nói, anh không tin cậu không có khả năng quan sát và ứng biến.

Thật may, những điều Tiêu Chiến nói khiến cậu có thêm từ khóa để ứng biến, lặng lẽ quan sát, cuối cùng chọn tôn trọng buổi tiệc đúng nghĩa.

Triệu Tâm ra đến xe vẫn ngơ ngác một hồi, rõ ràng bọn họ từ đầu đến cuối cái gì cũng không nói, vị đối tác này rất khó để hẹn, vậy mà phó tổng để vụt mất cơ hội này, cô không sao hiểu được.

Đang mải miết suy nghĩ, cô cảm nhận thấy điện thoại rung lên, là điện thoại của Vương Nhất Bác, trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến của wechat là Tiêu Chiến.

Triệu Tâm từng nghe qua vị hôn phu của Vương Nhất Bác họ Tiêu nhưng không ai biết rõ tên là gì, cô nhìn về phía xa vẫn chưa thấy phó tổng quay lại, không do dự mà bấm nghe máy.

"Alo, Nhất Bác, em chưa xong à?" Đầu dây bên kia vang lên giọng một nam nhân có chút trầm, lại nghe giống như có chút ngáy ngủ.

"..."

"Alo, em uống nhiều không, có say không?" Tiêu Chiến không nghe thấy trả lời bèn hỏi tiếp

"Alo, Nhất Bác không có ở đây" Triệu Tâm suy nghĩ một chút, nhìn hai chữ Tiêu Chiến mà không phải là lưu biệt danh liền nghĩ quan hệ của hai người không tốt, chỉ nhiêu đó thôi cô lại có can đảm trả lời một cách tự nhiên như không như thế.

"..."

Quả nhiên là im lặng. Triệu Tâm "alo" thêm một tiếng

"Cô..là ai?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi, giọng điệu có chút hơi run

"Tôi là Triệu Tâm" Triệu Tâm không nói chức vụ lại trực tiếp nói tên mình

"Là thư ký của Nhất Bác?"

"Anh tìm anh ấy có việc gì, tôi sẽ nhắn lại?" Triệu Tâm

"Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi là sắp về chưa thôi"

"Anh ấy vừa xong việc, bây giờ sẽ về"

"Được rồi, cảm ơn cô"

Tiêu Chiến không cần đáp lại, bình tĩnh hỏi xong việc cần hỏi rồi tắt máy. Sau đó tiếp tục gọi đi một cuộc điện thoại nữa.

Tài xế đưa đón Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe đợi người thấy báo cuộc gọi đến liền bắt máy.

"Tiêu Thiếu gia"

"..."

"Vâng, phó tổng sẽ ra sau. Chuẩn bị về ạ, khoảng chừng 20 phút nữa là đến"

Tiêu Chiến bình thường vốn không mấy để ý đến công việc cũng như môi trường làm việc của cậu, chỉ là lần này lại có người dường như muốn thách thức anh. Anh chính là cố tình gọi wechat, ai cũng hiểu người không thân không mấy khi động đến wechat của người khác, huống hồ gì là nghe máy hộ.

Mặc kệ Vương Nhất Bác có ý gì hay không, Tiêu Chiến cũng để cậu ăn chay trường lâu đến như vậy rồi, thôi thì khai vị một chút đồ mặn vậy.

Vương Nhất Bác về đến nhà đã là gần một giờ sáng, đầu có phần choáng váng, mặc dù cậu có thể uống được rượu nhưng gần một chai cũng không thể không thấy mệt.

Cậu mở cửa phòng mà không phát ra tiếng động, nhẹ chân bước vào trong, đèn vàng vẫn mở ở chế độ vừa, trên giường lại trống không.

Tiêu Chiến không có ở phòng, giờ này còn đi đâu. Vương Nhất Bác bất giác vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho anh, điện thoại để ở đầu giường reo lên, đồng thời cùng lúc đó cửa phòng tắm mở ra.

"Nhất Bác, em về rồi" Tiêu Chiến mang áo choàng tắm, thắt eo buộc hờ hững, lỏng lẻo, tóc còn vương lại vài giọt nước.

Anh đi đến trước mặt cậu, môi mỉm cười nhẹ nhưng giọng điệu lo lắng hỏi "Em sao lại nồng mùi rượu thế, uống nhiều lắm à, có mệt không, có say không thế"

Vương Nhất Bác bất động, không lên tiếng chỉ đứng đó chăm chú nhìn anh.

Gương mặt này cậu mỗi ngày đều thấy, mỗi đêm đều cùng nhau ngủ thế nhưng mà hôm nay rõ ràng nhìn khác hơn hẳn. Đường nét góc cạnh, đôi mắt thụy phượng mang theo ý cười, đuôi mắt cong lên uyển chuyển, sống mũi thẳng, lúc cười lên còn có hạt đậu hai bên.

Người này đẹp. Cậu không dùng nhiều từ hoa mỹ, chỉ đơn giản khẳng định lại điều đã nhận định nhiều lần. Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ tự nhiên mà gật đầu nói "mệt, hình như say rồi"

Tiêu Chiến đưa tay đỡ lấy cậu, dìu cậu đến giường ngủ "Có khó chịu không, anh có chuẩn bị nước ấm cho em, uống trước một ngụm cho dễ chịu" nói xong liền đưa ly nước ấm ở chiếc tủ nhỏ đầu giường cho cậu.

Mùi thơm trên cơ thể Tiêu Chiến thoang thoảng bay , lúc anh cúi xuống đưa nước cho cậu, phần da và ngực bên trong lớp áo choàng ẩn hiện ra trước mắt cậu, dưới ánh đèn vàng lại càng làm làn da vốn mịn màng của anh càng trắng sáng hơn.

Trong lòng nổi lên một trận ngứa ngáy, Vương Nhất Bác vội cầm lên chiếc ly uống một hơi dài cố gắng để yết hầu của mình chuyển động lên xuống một cách tự nhiên nhất có thể, là do nước uống chứ không phải do cái khác.

"Em ở đây đi, anh lấy đồ cho em thay nhé" Tiêu Chiến nói xong không đợi câu trả lời, quay người chạy về phòng tắm lấy ra một bộ đồ ngủ rồi quay lại "Để anh giúp em"

Nói xong, anh thản nhiên khụy hai gối ngồi xuống trước mặt Vương Nhất Bác, ở tư thế này chính là anh giống như đang quỳ ở trên nền nhà còn Vương Nhất Bác ngồi trên giường, hai chân cậu dang rộng, Tiêu Chiến ngồi ở giữa hai chân của cậu.

Tiêu Chiến vươn tay lên gỡ từng cúc áo sơ mi, mắt chăm chú làm việc của mình, từ góc độ của Vương Nhất Bác nhìn xuống, hai hàng lông mi cong dài của Tiêu Chiến giống như một bức rèm, khẽ động đậy lên xuống.

Vương Nhất Bác nghiến răng nắm chặt nắm tay, khi Tiêu Chiến di chuyển tay đến cúc áo cuối cùng, ánh sáng bị che khuất đi, anh bèn cúi thấp đầu xuống, dí sát mặt vào để mở ra liền bị cậu vội chụp lấy giữ lại.

Tiêu Chiến thu nhanh nụ cười, mở to mắt ngẩng đầu lên cố ý dừng lại ở tư thế suýt chút nữa là môi chạm môi, hết sức ngây thơ hỏi cậu "Sao thế"

Hai lỗ tai của Vương Nhất Bác đỏ bừng, khắp cơ thể cũng trở nên nóng rần, cậu nói "Em tự làm, anh vì sao lại tắm trễ như vậy"

"Lúc nãy anh đi dạo dưới vườn một lúc, ra mồ hôi hơi nhiều nên muốn tắm cho mát rồi mới ngủ á" Tiêu Chiến cười tươi trả lời

"Sao lại ngủ trễ?"

"Anh...đợi em về ngủ cùng"

"Không ngủ được?" Vương Nhất Bác thấy anh giống như có điều gi khó nói, mới hỏi thêm

Tiêu Chiến mạnh mẽ gật đầu thừa nhận "Anh lên giường ngủ rồi nha, nhưng mà sau đó anh phát hiện ra, không có em ôm, anh không ngủ được" Tiêu Chiến len lén đưa mắt nhìn cậu, bắt gặp Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh.

Tiêu Chiến cụp mắt, làm điệu bộ giống như đang buồn chán, quét lưỡi liếm lấy môi dưới một đường, sau đó bĩu môi tiếp tục nhìn cậu.

Bất thình lình Vương Nhất Bác vươn tay ngang hông anh, dùng lực kéo anh xoay ngang người ngồi lên đùi phải, vòng tay qua eo kéo sát người lại, không nói không rằng trực tiếp hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến mở to mắt, chớp chớp hai cái, giống như không hề nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác như thế mà lại chủ động hôn anh. Mùi rượu nồng nàn tràn qua môi, ngay cả chính anh ngửi thôi cũng thấy say.

Có lẽ là do sự kích thích của cồn, Tiêu Chiến nghĩ thế, cơn say có thể khiến con người khó lòng kiểm soát ham muốn và dục vọng, thế nhưng cho dù bản thân anh không hề muốn một nụ hôn hay sự tiếp xúc thân mật nào giữa hai người khi bị men rượu chi phối nhưng rõ ràng anh không thể khống chế sự hấp dẫn này.

Vương Nhất Bác quá quyến rũ, đôi mắt phũ một tầng sương mờ, thấm đẫm dục vọng nhìn anh, vòng tay rắn chắc kéo anh vào lòng, môi dưới bị mút đến đỏ mọng, căng bóng mà ướt át đã khiến cho lý trí của anh sụp đổ trong chốc lát.

Thôi vậy, cái gì vui vẻ thì mình thuận theo, thời cơ đến thì nên tận hưởng, dẫu sao thì cũng không thể trách cậu, bởi vì chính anh là người cố tình khơi dậy ham muốn của cả hai.

Say thì cứ say đi, từ say đến tỉnh anh không tin mình không thuần hóa được cún con, dòng suy nghĩ trôi qua nhanh trong giây lát liền nhanh chóng phối hợp, nhịp nhàng ngậm lấy môi trên của Vương Nhất Bác đáp trả.

Dường như trên cơ thể của anh luôn có một mùi hương rất đặc biệt. Cậu đã từng nhìn qua, hai người bọn họ là dùng chung loại sữa tắm, mùi nước giặc quần áo cũng như nhau nhưng trên người anh luôn có mùi hương đặc biệt dễ chịu, đôi khi lại rất thu hút.

Mùi hương quyến rũ này lại thường xuyên có mỗi khi Tiêu Chiến tắm xong, Vương Nhất bác từng nhiều lần trộm ngửi thấy mùi hương của anh, mỗi lần như thế cậu đột nhiên cảm thấy bản thân có phân biến thái.

Môi của Tiêu Chiến ngọt như mật, mềm mại như lụa, lại ướt át quyến rũ, càng hôn càng khó kiềm lòng. Tiêu Chiến áp sát người lên ngực của Vương Nhất Bác, áo sơ mi mới cởi được một nữa, lộ ra phần cơ ngực và các múi bụng săn chắc, anh nghe rõ nhịp tim thình thịch của cả hai vang lên dồn dập.

Kỹ năng hôn của Vương Nhất Bác không được xem là tốt, Tiêu Chiến uyển chuyển dẫn dắt một chút. Hai người triền miên hôn, cũng không biết ai chủ động đẩy lưỡi đưa vào, chỉ biết hiện tại hình như chưa ai muốn dừng.

Vương Nhất Bác không tự chủ, tay bắt đầu xoa bóp lấy eo anh, Tiêu Chiến bị kích thích vùng eo, lại khá nhạy cảm nên a lên một tiếng, tách môi ngửa cổ nghiêng người né đi. Lúc vừa ngửa cổ lên lại bị Vương Nhất Bác há miệng ngậm vào, anh cảm nhận rõ ràng hạ thân của cậu cương phồng lên tự bao giờ, anh nghe được hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, gục đầu lên vai cậu khẽ nói "Nhất Bác"

Vương Nhất Bác vẫn còn đê mêm trong nụ hôn dài vừa dứt, nghe thấy anh gọi mới trầm giọng "Ừm" một tiếng

"Vừa nãy là ai nghe máy của em thế?" Tiêu Chiến vẫn chôn mặt lên vai anh hỏi nhỏ

Vương Nhất Bác tay vẫn còn đặt trên eo anh trả lời "Thư ký?"

"Ò"

"Sao lại gọi?"

"Anh thấy trễ rồi mà em chưa về, cũng không có nhắn tin cho anh, anh lo nên gọi cho em" Tiêu Chiến hạ tay xuống lưng cậu, cào cào mấy cái nhẹ ở sau, giọng lại ỉu xìu nói tiếp "Nhưng mà người khác lại nghe máy, em và thư ký thân lắm à?"

Câu hỏi này giống như thuận tiện mà hỏi nhưng người không cần tinh tế cũng có thể hiểu. Ai có thể nghe máy hộ người khác chứ.

Vương Nhất Bác không vội vàng, vuốt lưng Tiêu Chiến từ từ nói "Không, để điện thoại trong túi quần sẽ bị cộm, ngồi lâu rất khó chịu, em đưa cho thư ký giữ hộ. Lúc nãy cô ấy có xin lỗi em vì thấy có cuộc gọi đến lỡ tay mà ấn nhầm , thành ra đành nghe máy"

"Vậy sao em không gọi lại cho anh?"

"Sợ anh đã ngủ rồi, làm anh tỉnh giấc"

"Ò, anh biết rồi"

Vương Nhất Bác bây giờ mới kéo người anh ra, nhìn vào mặt anh hỏi "Không vui?"

Tiêu Chiến lắc đầu "Không có, chỉ là cảm thấy có chút tủi thân. Điện thoại là đồ riêng tư mà, anh còn chưa động vào điện thoại của em bao giờ" mà người khác lại có thể động đến, còn tùy ý nghe máy, nói là vô ý, ai tin chứ, chính là ý này.

Vương thẳng như ống thép này có hiểu hay không thì còn tùy nhân phẩm tùy lúc vậy, nhưng cũng không sao, không hiểu thì anh sẽ làm co cậu hiểu.

"Vậy lần sau anh cứ tùy ý dùng là được" Quả nhiên là đầu đất, Vương Nhất Bác nào có giỏi trong việc nhìn mắt đoán ý hay nhìn ẩn ý của ai đó mà đoán ra được tâm tư bao giờ. Có những việc cậu tuyên đoán thần sầu lắm cơ, ví như trong công việc, mọi kế hoạch hay con số và phương án chỉ cần đưa ra thì chỉ có hoàn thành mà trở lên mà thôi.

Tiêu Chiến tỏ vẽ gật đầu, nhớ đến chuyện cần hỏi liền hỏi "Buổi tiệc tối nay thế nào, có gì thú vị không a" vừa hỏi ngón tay vừa di di lên cổ áo cậu.
Vương Nhất Bác thấy trong lòng ngứa ngáy, bắt lấy tay anh giữ lại không cho di nữa, trầm ấm đáp "Rất tốt, cũng may nhờ có anh nhắc nhở, mọi việc đều thuận lợi rồi"
"Anh nhắc nhở gì cơ?" Tiêu Chiến tròn mắt nhìn cậu, rất ngây thơ
"Không có gì, chỉ là dù sao anh cũng đã giúp em đấy, cảm ơn anh" Vương Nhất Bác nghĩ lòng mình có thể sẽ tan ra nếu tiếp tục nhìn vào mắt anh.
Tiêu Chiến không để ý, cong môi híp mắt cười "Mặc dù anh không biết là gì nhưng mà nhất định là chuyện tốt đúng không nào"
Vương Nhất Bác lại không tự chủ vuốt ve mặt anh, cậu nghĩ mình say chắc rồi, hôm nay quá nhiều hành động thân mật, cậu dịu giọng nói "Ừm, ông chủ Bằng đồng ý hợp tác rồi, còn nói sẽ tặng em máy phát nhạc, chính là cái mà anh đã thấy trên thiệp"
Mắt Tiêu Chiến mở to hết cỡ reo lên "Thật sao"
"Ừm, anh thích không, giao cho anh nhé"
"Đồ tốt như vậy thật sự cho anh à, của đối tác quý cơ mà"
"Để ở trong nhà mình, anh muốn làm gì đều được"
Tiếu Chiến lại cười, vòng tay qua cổ cậu kích động hôn lên má cậu kêu lên một tiếng chụt "Cảm ơn em a Nhất Bác, em là tốt nhất luôn đấy"
Vương Nhất Bác lại thấy nghị lực của bản thân thật quá mơ hồ, không tự chủ muốn ôm lấy người này kéo xuống hôn tiếp, thế nhưng Tiêu Chiến rất nhạn đã buông tay đứng dậy lăn qua giường bảo "Nhất Bác, thay đồ rồi ngủ thôi, anh buồn ngủ lắm rồi" nói xong kéo chăn lên kín đầu, ở trong chăn không giấu được nụ cười nhếch môi. Hôm nay chỉ nên khai vị nhẹ thôi, món chính còn chưa phải lúc.

Vương Nhất Bác ôm theo đồ vào nhà tắm, vừa quay người đi trên môi liền không giấu được nụ cười. Như thế có tính là đang ghen không, ghen cũng thẳng thắn và đáng yêu như vậy sao. Đợi đến khi Vương Nhất bác yên vị nằm trên giường, mắt Tiêu Chiến đã mơ màng khép lại, anh cảm nhận thấy Vương Nhất Bác vòng tay qua eo kéo người anh sát lại, hơi thở phả vào tai, mùi rượu vang còn thoang thoảng, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top