Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20. Đế quân thỉnh giữ liêm sỉ (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và Bạch Nhan cùng nhau đi vào Vân Sơn.

Bạch Nhan đang chuẩn bị bước vào thì có một người cản ngay trước mặt.

"Ngươi đến đây để làm gì?" Người đó hung hăng chắn đường Bạch Nhan lại ý muốn không để y vào.

Bạch Nhan ngơ ngác nói: "Ta... muốn đến... đến để... gặp...hắn."

Ngươi đó nở một nụ cười khinh miệt.

"Ngươi không cần phải đến, về đi."

Tiêu Chiến đứng cạnh nghe thấy lời nói đó liền tức giận, cái tên này sao có thể đáng ghét tới như vậy.

"Nè Phượng Quy Vân, ngươi có thấy lời nói của người rất là quá đáng không hả?"

Phượng Quy Vân chả thèm chịu thiệt vẫn kiên trì muốn đuổi Bạch Nhan

"Ta chính là như vậy đấy, Bạch Nhan ngươi cút đi."

Tiêu Chiến lần này thật sự phát điên không nhịn được liền giơ tay muốn đánh

"Ngươi còn đuổi Bạch Nhan một lần nữa thử xem? Ta nói cho ngươi biết, nếu so về cấp bậc thì ngươi chỉ là một tiên nhân nho nhỏ, ta và Bạch Nhan là thượng tiên vậy ngươi nói xem... Ngươi là đang khiêu chiến à?"

Phượng Quy Vân vừa tính cải lại thì Vương Nhất Bác đã lên tiếng trước.

"Phượng Quy Vân, ngươi thấy ta còn không định nhường đường sao...?"

Lúc này Phượng Quy Vân mới kịp nhìn thấy Vương Nhất Bác nói.

"Đế Quân tha tội."

Vương Nhất Bác phất tay áo rồi cùng cả hai đi vào, bỏ mặt lại Phượng Quy Vân với nộ khí trào dâng.

Phượng Quy Vân nhìn bóng lưng ba người đã vào trong, khuôn mặt bức bối đến vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hừ, Bạch Nhan ngươi đúng là đáng ghét, khó khăn lắm Lý Thừa Hạo mới dần dần chấp nhận ta, bây giờ ngươi lại xuất hiện. Haha Bạch Nhan ơi Bạch Nhan để ta xem ngươi còn có thể lợi hại đến như thế nào, cứ chờ đó."

Bạch Nhan và Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dẫn đến một con suối ở phí sau Vân Sơn. Đi sâu vào bên trong thì lại có một căn nhà nhỏ ở phía sau con suối đó, Bạch Nhan có chút do dự hỏi Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác ngươi có chắc là không có gì không vậy...?"

"Ngươi cứ yên tâm, chỗ này sẽ giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng ngươi."

"Nhưng ta lại có chút lo sợ."

"Không cần lo, có ta và Tiêu Chiến ở đây không có việc gì cả."

"À... được."

Tiến gần đến căn nhà đó, Vương Nhất Bác đi lên trước gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Từ bên trong phát lên tiếng ho.

"Khụ khụ... ai đó?"

"Là ta Vương Nhất Bác."

Bên trong vọng ra hai chữ: "Vào đi."

"Cạch."

Cửa mở ra, Bạch Nhan bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi làm y giật mình.

Người kia bây giờ thật khác so với tưởng tượng trong tâm trí y, Bạch Nhan còn nhớ lúc khi vừa mới gặp người này, hắn khí thế cao ngạo nhưng lại có chút ôn nhu, cả người đều toát lên khí chất tiên nhân cao quý.

Nhưng giờ đây hắn ngồi ở cửa sổ xoay lưng về hướng y, tấm lưng có phần gầy gò, mái tóc đã chuyển thành màu bạch kim, trông hắn như vậy lại ẩn lên một nét cô đơn không tưởng.

Thấy y như vậy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng đi ra khóa cửa nhường lại không gian đó cho y.

Bạch Nhan tiến gần đến phía của người đó, tay nhẹ nhàng chạm vào người hắn, chặm chạp thốt lên hai chữ.

"Thừa Hạo..."

Lý Thừa Hạo nghe thấy tiếng của y thì sửng sốt, xoay người lại nhìn y.

"Bạch Nhan..."

Bây giờ Bạch Nhan không thể kiềm chế được nữa, nước mắt đua nhau rơi xuống, tay chạm vào khuôn mặt hắn nói: "Ta đến rồi... Thừa Hạo."

Lý Thừa Hạo nắm chặt tay y, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cố nhân, tay bất giác run lên, một phát liền đứng bật dậy, xoay người sang nơi khác lạnh lùng thốt.

"Về đi."

Bạch Nhan bây giờ cảm xúc rất hỗn loạn, Lý Thừa Hạo người mà y đã từng yêu, từng hận, từng muốn quên kia bây giờ đang đứng trước mắt, muốn y đi sao? Tuyệt đối không thể.

Khó khăn lắm mới gặp được, y muốn hỏi cho rõ, tại sao hắn lại lựa chọn trốn tránh y? Vì sao bộ dạng hắn bây giờ lại như vậy? Chuyện này y nhất định phải làm rõ.

"Thừa Hạo, ngươi không có gì muốn nói với ta sao...?"

"Không có." Hắn vẫn không quay lại.

"Ngươi tại sao? Tại sao lúc đó lại bỏ đi?"

"Không cần biết."

"Tại sao không cần biết, hức hức Lý Thừa Hạo... Ngươi rốt cuộc xem ta là gì đây hả? Ta đã làm gì... hức hức làm... gì mà khiến ngươi phải không từ...mà biệt chứ. Ngươi có biết là lúc đó ta rất đau hay không? Ta lang thang tìm ngươi ở khắp nơi... Nhưng ngươi lại trốn rất kỹ, ta tìm hoài vẫn không gặp, tu vi một ngàn năm cũng biến mất, người lại không giữ được. Nhiều lúc ta rất muốn hức, rất muốn quên ngươi. Ha ha thật nực cười vong tình ta cũng đã chế vậy mà lại không dám uống, ha ha Lý Thừa Hạo người thật rất giỏi, hại ta thành ra như vậy hức hức..."

Bạch Nhan đau khổ khụy xuống.

"Phụt..." Máu phun ra, bây giờ y thật sự kiệt sức rồi, còn gì đau đớn hơn khi bị người khác chối bỏ, bao nhiêu ấm ức của y đều mạnh mẽ nói ra, lực phát công tâm mà phun ra ngụm máu.

Bỗng chốc vẻ mặt y lại vặn vẹo vô cùng điên cuồng cười lớn.

"Ha ha, ha ha..."

Lý Thừa Hạo lo lắng chạy đến ôm lấy y vào lòng.

"Bạch Nhan ta xin lỗi ngươi đừng như vậy mà, đừng làm ta sợ..."

Bạch Nhan nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

"Lý Thừa Hạo, ha ha ngươi nhìn ta xem? Có phải ta thật tức cười không? Ngươi và Phượng Quy Vân mới là một, ta chỉ là một kẻ phá đám có phải không? Ngươi không muốn gặp ta có đúng không?"

"Không, không phải."

Bạch Nhan tay phất ra một cái, một thanh bảo kiếm liền xuất hiện, y kề nó vào cổ mình hướng hắn nói: "Nếu như ngươi đã không muốn gặp lại ta, vậy thì bây giờ ngay tại đây chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa."

Vừa nói xong y một phát thẳng tay khứa mạnh vào cổ mình, cũng may Lý Thừa Hạo phản ứng kịp liền nhanh tay nắm được đầu kiếm, máu tươi từ từ chảy ra, chảy xuống đầu kiếm, từng giọt, từng giọt rơi xuống ướt đẫm một mảnh.

Hoa: Coi chừng ngược nữa 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top