Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Kiếp thứ hai (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiến trường thây địch chất đầy như núi máu nhuộm đỏ con sông, Tiêu Chiến mặc áo giác khắp người nhuốm đầy máu, thân hình lung lây ngã khụy xuống vì kiệt sức.

Vu Bân thấy y ngã liền phóng nhanh đến để đỡ lấy y.
Trên người Tiêu Chiến vết thương lớn nhỏ chồng chất, máu tươi cứ không ngừng chảy ra, Vu Bân nhìn thấy khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó.

"Tướng quân ngài bị thương rất nặng chúng ta mau vào doanh trại nghỉ mấy hôm lấy lại sức rồi hồi kinh có được không?"

Tiêu Chiến mặt mày nhăn nhó càu nhàu.

"Không được chỉ ở lại hôm nay thôi ngày mai phải quay về, Vương gia đang đợi ta, ta không thể để hắn chờ được."

Vu Bân lo lắng khuyên y.

"Tướng quân vết thương trên người ngài rất nặng nếu không hảo hảo nghĩ ngơi thì làm sao chịu nổi đường dài."

Y vẫn giữ nguyên ý định.
"Cứ làm theo ta đi."

Vu Bân không cãi nữa đành ngậm miệng lại dìu y về doanh trại.
Đặt y lên chiếc giường, hắn nhẹ nhàng cởi lớp áo giáp bên ngoài ra, rồi cởi đi lớp áo trắng bên trong đã sớm chuyển thành màu đỏ.

Lấy thuốc trị thương đã mang theo bên người cẩn thận bôi lên vết thương cho y, động tác cực kỳ nhẹ nhàng như sợ y đau.

Năm đó khi giặc Mông sang gây chiến dưới hàng ngàn tên địch Vu Bân bị chèn ép trong đó, thanh kiếm của quân Mông vừa định sẽ chém xuống người hắn thì lại có một người xuất hiện giải vây cho hắn.

Y bay tới giết chết tên địch xoay người giết hết tên này đến tên khác cho đến khi không còn tên nào rồi bước đến trước mặt hắn.

Y đưa bàn tay ra nắm lấy cánh tay Vu Bân rồi kéo hắn dậy.

"Ngươi có sao không?"

Vu Bân ngơ ngác nhìn người vừa cứu mình trong lòng luôn vang lên người này thật là đẹp, khi y cười thật ôn nhu lúc giết địch thì thật là oai phong. Bắt đầu từ thời khắc đó hắn đã thề sẽ mãi theo y.

"Ca ca huynh có thể cho ta đi cùng huynh không, huynh muốn ta làm gì cũng được."

Tiêu Chiến cười cười rồi nắm lấy tay hắn.

"Được vậy sao này đệ sẽ là mạt tướng thân cận nhất của ta."

Từ lúc đó cho đến bây giờ Vu Bân không bao giờ quên mình sống đến nay là nhờ ai? Cho nên dù thiên hạ ai ai có sợ hãi y, căm ghét y, thì hắn vẫn mãi theo sau y, trung thành với y.

Nhìn y thân bị thương như vậy hắn thật rất đau lòng.

"Tướng quân, ngài đừng như thế nữa có được không?"

Tiêu Chiến nhìn hắn hỏi.

"Như thế là sao? Ta nào muốn như thế."

Vu Bân không biết có nên nói tiếp hay không, nhưng vẫn là nói thì hơn.

"Tướng quân ngài hà tất gì phải tự tổn thương mình, cớ sao phải như vậy?"

Tiêu Chiến ánh mắt vô thần nhìn hướng khác nói.

"Ta chỉ là muốn hắn vui, không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần con đường hắn đi thuận lợi muốn ta làm gì cũng được."

Vu Bân đành hết cách, băng bó vết thương cho y xong hắn cũng liền ly khai.

Vương phủ.

Vương Nhất Bác đang uống rượu cùng Thời Ảnh, hắn nhìn Thời Ảnh ánh mắt có biết bao nhiêu ái muội.
Vương Nhất Bác chính là thích Thời Ảnh thích đã rất lâu rồi nhưng y chưa bao giờ chịu nhận lời ở bên hắn, hắn đã đơn phương y cũng đã ba năm rồi nhưng chỉ cùng lắm là uống rượu cùng y chưa bao lần vượt xa giới hạn.

Hắn nhìn Thời Ảnh nhẹ giọng nói.
"Thời Ảnh ta thích ngươi đã lâu như vậy rồi ngươi vẫn chưa cho ta một câu trả lời."

Thời Ảnh nhìn hắn ánh mắt có phần băng lãnh hơn lúc nãy.

"Ta đã nói rồi nếu như ngươi cần một người tâm sự, uống rượu cùng ngươi thì ta sẵn sàng, còn nếu có ý khác vậy ta không thể."

Vương Nhất Bác hoảng loạn kéo tay y lại.

"Đừng mà, ta không nói nữa là được chứ gì."

Thời Ảnh sắt mặt càng thêm khó coi.

"Ngươi có hiểu cảm giác cầu mà không được chưa? Vương Nhất Bác... ngươi có một người tận tâm hết mực vì ngươi tại sao ngươi lại không thử nhìn tới y?"

Hắn chả biết nói gì, phải nói gì đây hắn chỉ là lợi dụng Tiêu Chiến để, mưu đồ quyền vị hắn vốn không yêu y thì phải làm sao?

"Ta chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Là âm mưu? Là lợi dụng y? Ha Vương Nhất Bác ta quả là xem thường ngươi rồi. Nếu đã như vậy giữ ta và ngươi không còn gì để nói nữa."

Nói xong Thời Ảnh liền đứng dậy rời đi không thèm liếc mắt nhìn hắn, tại sao ư tại vị y đã có người trong lòng người đó đang chờ y về cảng ở lại với hắn sẽ càng bực mình hơn.

Thời Ảnh vừa về đến nơi thì đã nhìn thấy Tạ Doãn khuôn mặt cực kì ủy khuất đang ngồi bức từng chiếc lá cây, miệng luôn không ngừng chửi bới.

"Hừ, cái tên Thời Ảnh chết tiệt đi lâu vậy còn chưa về, thật là tức chết mà."

"Khụ...khụ, đang nói xấu ai đó?"

Tạ Doãn liếc y một cái.
"Nói ngươi đó, tại sao bây giờ mới về?"

Thời Ảnh chỉ dám cười nhẹ nhỏ giọng năn nỉ.

"Xin lỗi ngươi mà, giờ thì ta về rồi đây, chúng ta mau vào nhà thôi, ây ngươi nhìn kìa cây ta trồng bị ngươi ngắt trụi lá rồi kìa."

Tạ Doãn nhất thời ngại ngùng mà lãng sang chuyện khác.

"Ừm... vào nha thôi ta hơi đói rồi."

"Được."

Quay về phía Vương Nhất Bác sau khi Thời Ảnh đi chỉ còn lại một mình hắn, tâm trạng buồn bực uống rượu.

Từ ngoài có một thị vệ chạy vào.
"Bẩm báo, Vương gia Tiêu tướng quân đã toàn thắng trở về đang đợi ở ngoài ạ."

Hắn nghe xong liền đi ra đón y.
"Trên dưới nghe lệnh, mở yến tiệc tiếp đãi Tiêu tướng quân toàn thắng trở về."

"Đã rõ."

Một lúc sau Vương Nhất Bác đã ra tới đón y vào.

"Tiêu Chiến ngươi vất vả rồi."

Y chỉ lắc đầu bảo.

"Không vất vả được làm việc cho
Vương gia ta đã rất vui rồi."

"Tiêu Chiến người khiêm tốn rồi."

Y bỗng nhiên nhìn hắn chằm chằm thốt lên.

"Lời ta nói đều là sự thật, Vương gia ta là thích ngươi cho dù chuyện gì mà ngươi muốn làm ta đều tận tâm hết mực."

Hắn trầm ngâm sau đó hỏi lại y.
"Vậy sao? Chỉ cần là chuyện gì ngươi đều đồng ý?"

Y nhìn hắn gật đầu.
"Đúng."

Hắn sau đó cười phá lên.
"Ha ha ta là muốn hoàng vị ngươi có thể giúp ta?"

Y kiêng định nhìn hắn không do dự liền thốt ra.
"Phải, chỉ cần là thứ ngươi muốn ta đều sẽ giúp ngươi có được."

Hắn vui vẻ gật đầu.
"Được vậy ta chờ tin tốt của ngươi."

"Được ta sẽ không làm ngươi thất vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top