Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ năm tuần thứ hai hàng tháng là ngày xưng tội thường lệ của Bộ Chính trị.

Cái gọi là "xưng tội theo thường lệ", nói dễ nghe là quan tâm đến sức khỏe tâm lý của tất cả nhân viên Bộ Chính trị, nhưng ai cũng biết, chẳng qua là cách thức của cấp trên dùng để kiểm tra bất cứ lúc nào xem ai có "ý đồ xấu" hay không.

Việc "xưng tội" diễn ra trong một căn phòng rất nhỏ, chưa đầy 4 mét vuông, bên trong có ba camera và một "máy phát hiện nói dối". Người bước vào không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà chỉ cần đọc to chữ viết dán trên tường, mà nội dung của chữ viết này, chính là một đoạn trích trong hiến pháp hiện nay.

Sở dĩ gọi là "xưng tội" là vì sau khi đọc to lên, sẽ luôn có một câu hỏi được đặt ra: "Bạn có điều gì muốn thú nhận không?"

Trong những trường hợp bình thường, trả lời "không có" là không được phép. Hầu hết mọi người sẽ nói một chút chuyện tầm thường để bào chữa cho bản thân, như việc hôm qua lãng phí thức ăn, ngày hôm trước lái xe vượt đèn đỏ…, đại loại như thế, nhưng họ sẽ không nói dối.

Mỗi lần xưng tội sẽ được chấm điểm, điểm số sẽ được ghi vào hồ sơ của mỗi người, điểm số này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc điều động nhân sự ba năm một lần.

Lúc Vương Nhất Bác đến, việc xưng tội đã bắt đầu, đồng nghiệp của hắn đứng ở bên ngoài hút thuốc, thấy hắn đi tới, vẫy vẫy tay với hắn.

"Sao giờ mới đến?", đồng nghiệp là nam sinh tóc húi cua Charlie đã cãi nhau với Y Đặc trong cuộc họp hôm đó.

"Tôi có việc phải làm, bắt đầu chưa?", Vương Nhất Bác leo xuống xe máy, bước tới, xua tay từ chối điếu thuốc do đồng nghiệp đưa tới.

Bầu trời xám xịt, trên quảng trường Bộ Chính trị thật lớn có công nhân đang xây dựng bãi cỏ, phát ra tiếng ồn ào, không biết là cố ý tưới nước lên hay là nước mưa trước đó mà bãi cỏ ướt sũng. Vương Nhất Bác nhìn thấy trước cửa lớn Bộ Chính trị có một người đàn ông vô gia cư ngồi chồm hổm, đầu tóc rối bù, thân hình thấp bé, khoác một cái áo bông rách nát, ngồi xổm bên ngoài lan can sắt.

Theo nguyên tắc, không ai được phép đến gần Bộ Chính trị, nhưng những người lính đang làm nhiệm vụ gần đấy dường như không nhìn thấy người đàn ông đó và họ không dám rời vị trí.

“Người đó là ai vậy? Sao lại ngồi xổm ở đây mà không bị đuổi đi?", Vương Nhất Bác chỉ chỉ người lang thang kia, hỏi đồng nghiệp.

"Không biết, tôi vừa mới đến đây vào buổi sáng, khi đi qua ông ta, thối không chịu được, nhưng kỳ lạ là binh lính cũng không đuổi đi. Bình thường nếu chúng ta không có giấy thông hành hoặc không mặc đồng phục cũng không được vào’’, người đồng nghiệp lắc đầu phàn nàn vài câu, “Mau vào đi, sau khi xong phiên của cục truy nã, chắc là đến lượt chúng ta.”
Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, gọi hắn cùng đi vào.

Trước khi rời đi, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn thoáng qua người vô gia cư kia, vừa đúng lúc  ông ta cũng quay đầu lại, nhìn về phía Vương Nhất Bác. Ông ta từ trong áo bông rách nát của mình giơ tay lên, giống như là hướng về phía Vương Nhất Bác muốn nói điều gì đó.

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì người lính bên cạnh đã rút súng ra, chĩa vào trán người đàn ông vô gia cư, ra hiệu cho ông ta im lặng.

"Đừng nhìn nữa, có lẽ là người biểu tình nào đó. Anh biết mà, kể từ khi chính sách kia được đưa ra, có khá nhiều người như vậy. Làm sao chúng ta có thể kiểm soát được họ?", Một đồng nghiệp nhìn thấy Vương Nhất Bác có chút sững sờ liền kéo hắn đi vào bên trong.

Không lâu sau khi vào tòa nhà, Vương Nhất Bác đã gặp Y Đặc. Gã và các đồng nghiệp khác đang xếp hàng để chờ thú tội. Hôm nay Y Đặc cũng ăn mặc rất trịnh trọng, hắn cảm thấy hơi buồn cười vì bộ đồ kia thật sự không vừa với gã.

“Nhất Bác đến rồi à? Lát nữa sẽ đến lượt chúng ta, cậu chuẩn bị đi nhé.”

Rõ ràng là Y Đặc rất coi trọng Vương Nhất Bác, không phải gã ta tán dương Vương Nhất Bác mà trong nhóm thợ săn tiền thưởng gã chỉ có thể nói chuyện với hắn, chỉ cần Vương Nhất Bác không chống lại gã thì những người kia không dám làm gì.

Tất nhiên, Vương Nhất Bác hiểu rõ điều này.

Vương Nhất Bác đã trải qua ngày thú tội hàng tháng hơn mười năm, mỗi lần ngồi trong căn phòng nhỏ chật chội, đóng kín này, đối diện với máy phát hiện nói dối đặc biệt có độ chính xác cao, để cho những dây nhợ dán lên mạch đập cùng huyệt thái dương của mình, sau đó chờ khẩu lệnh điều khiển lạnh như băng, yêu cầu hắn đọc diễn cảm những dòng chữ dán trên vách tường, hắn đều có một loại cảm giác như ở trong mộng.

"Thợ săn tiền thưởng Vương Nhất Bác, bắt đầu kiểm tra.”

Nội dung cần đọc rất ngắn, là một đoạn được nhấn mạnh nhiều lần trong hiến pháp: cấm giao dịch riêng tư, cấm đồng tính luyến ái, cấm không kết hôn, cấm an tử, cấm tự do ngôn luận.

Vương Nhất Bác bắt đầu đọc một cách vô cảm. Giọng nói trầm trầm của hắn không có chút cảm xúc nào. Những sợi dây gắn vào tĩnh mạch cổ tay và thái dương của hắn được kết nối với máy phát hiện nói dối phía sau bức tường. Không ai biết nó trông như thế nào, điều này càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi của mọi người về nó. Mọi nhịp tim của đối tượng thử nghiệm sẽ được ghi lại, chính xác đến từng thay đổi nhỏ nhất của cảm xúc.

Tố chất tâm lý cũng không thể có tác dụng gì vào lúc này, nếu như nói ở chỗ này rất nhiều chuyện có thể diễn được, duy chỉ có chuyện này là không được.

"Bài kiểm tra kết thúc, xin hãy rời đi."

Vương Nhất Bác thuần thục rút ống dây dán trên người ra, đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt hắn rời đi, đèn cảm biến nhiệt trong phòng tối xuống. Chỉ khi có người bước vào, gian phòng này mới sáng lên.

Khi Vương Nhất Bác bước ra hành lang nhận lấy lon Coca từ đồng nghiệp, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến.

Việc xưng tội thường lệ không có quy định thứ tự, mỗi lần đều bị xáo trộn ngẫu nhiên, và rõ ràng là lần này tổ truyền thông được xếp phía sau nhóm thợ săn tiền thưởng.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dài ở hành lang cùng đồng nghiệp đang uống coca, xa xa có một số người đang nói chuyện, không khí cũng không yên tĩnh lắm, rất nhiều đồng nghiệp cũ bình thường không gặp được, vào lúc này ngẫu nhiên gặp nhau. Cho dù quan hệ có tốt hay không, cũng phải bắt chuyện vài câu, “kể cả từng có ân oán trong quá khứ”, ví dụ như Y Đặc cùng Tiêu Chiến lúc này.

“Không ngờ lại gặp Chiến Chiến ở đây, tinh thần trông rất tốt ha”,  Y Đặc bước tới chào hỏi. Thân hình Y Đặc mặc dù vạm vỡ nhưng chiều cao tương đối thấp, đứng bên cạnh Tiêu Chiến vừa cao vừa gầy, tạo nên một sự tương phản mỉa mai, Vương Nhất Bác nhìn qua chỉ muốn phì cười.

"Gần đây anh thế nào? Tôi biết anh đã được chuyển sang phe thợ săn tiền thưởng, nhưng vẫn chưa có thời gian chào hỏi. Bận quá!”, Tiêu Chiến nho nhã lễ độ cùng Y Đặc tán gẫu, ánh mắt anh quét qua phía sau Y Đặc, thấy được Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại một giây, liền thu trở về.

"Rất tốt rất tốt, nghe nói gần đây chỉ huy mới sắp xuất bản một cuốn sách về các bài phỏng vấn, tiến độ có tốt không?”

"Thông tin của anh rất nhạy bén nhỉ, gần đây tôi đang chỉnh lý lại tư liệu phỏng vấn trên tivi trước kia của chỉ huy”, Tiêu Chiến nở nụ cười, chuyện này tuy rằng không tính là việc bảo mật gì, nhưng cũng không phải nhiều người biết, hiển nhiên Y Đặc lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của bộ phận cũ của mình.

“Chuyện tốt, chuyện tốt mà, nhiều cuộc phỏng vấn trước đây của chỉ huy đều do tôi chuẩn bị, nếu có cái gì khó tìm, tôi có thể cho cậu lời khuyên", Y Đặc đột nhiên mở lời, bắt đầu lải nhải “thành tích” của chính mình trước kia.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau rốt cục nhịn không được, khóe miệng nhếch lên, hắn ngẩng đầu uống coca, lại đối diện với ánh mắt cong cong của Tiêu Chiến, người kia cũng đang mỉm cười.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.

Ánh mắt nhìn nhau này rất kỳ lạ, giống như hai người đều biết rõ và đang cùng nhau giao tiếp qua không khí vậy.

Mặc dù không nói lời nào cũng biết đối phương đang cười cái gì - loại ăn ý trong nháy mắt này, khiến người ta nổi da gà.

"Phải rồi ha, anh đã theo chỉ huy nhiều năm, nếu cần gì tôi sẽ xin ý kiến của anh", Tiêu Chiến nheo mắt cười với Y Đặc, nhưng không thể nhìn ra được nụ cười này có bao nhiêu phần chân thật, “Không nói nữa, tôi đi kiểm tra trước đây."

"A được được, cậu đi trước đi, tôi cũng đi ký văn kiện một chút", Y Đặc gật đầu, xê dịch thân hình mập mạp trước mặt Tiêu Chiến sang một bên, nhường đường cho anh, sau đó liền đi đến văn phòng ở đầu kia hành lang - Gã còn có văn kiện cần ký tên.

Tiêu Chiến đi vào trong phòng thí nghiệm, vừa vặn đi ngang qua chiếc ghế mà Vương Nhất Bác đang ngồi, đồng nghiệp của hắn đi xuống lầu hút thuốc, chỉ còn lại một mình hắn ngồi ở chỗ này chờ.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đi tới, Vương Nhất Bác gật đầu một cái, xem như chào hỏi, cũng không  nói thêm nữa.

"Chút nữa cậu còn việc gì không?", Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, đứng ở trước mặt Vương Nhất Bác, cúi đầu nhìn xuống hắn, hỏi.

“Không có việc gì, hôm nay đến thú tội thôi", Vương Nhất Bác đáp.

"Ồ, vậy lát nữa chúng ta về chung nhé."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, trong mắt hắn có chút khó hiểu.

"Lát nữa trời sẽ mưa to, tôi không lái xe, không thể đi bộ về nhà chứ?", Tiêu Chiến đọc hiểu ý tứ trong mắt hắn liền giải thích.

"Tôi không lái xe, tôi đi xe máy."

“Vậy cũng nhanh hơn tôi đi bộ về, tôi vào trước, cậu chờ tôi một chút", Tiêu Chiến cũng không cho Vương Nhất Bác cơ hội tiếp tục từ chối, nói xong liền đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh.

Thời gian thú tội theo thông lệ của Tiêu Chiến khá lâu, bình thường sẽ không lâu như vậy, Vương Nhất Bác chờ có chút thiếu kiên nhẫn, sau đó Tiêu Chiến mới từ gian phòng kia đi ra ngoài.

“Lâu vậy?" Nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng lên.

"Ừ, tôi vừa gắn ống dây đó vào, nó cứ báo lỗi", Tiêu Chiến cũng có vẻ hơi bực mình, hơi nhíu mày, giọng trầm xuống, nói: "Bọn họ còn nói không cảm nhận được mạch đập của tôi.”

“Hả?", Vương Nhất Bác nhìn anh một cái.

"Trời ạ, tôi bị phát hiện là người máy sao?", Tiêu Chiến đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi nhìn Vương Nhất Bác, thanh âm cũng ép xuống vô cùng thấp.

“Truyện cười hơi nhạt phải không?", Vương Nhất Bác liếc anh một cái, giọng điệu vô cùng bình thản.

“Thật không nể tình gì cả", Tiêu Chiến trong nháy mắt thu hồi vẻ mặt khoa trương vừa rồi, anh đem tay áo sơ mi cuộn lên, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh, vươn đến trước mặt Vương Nhất Bác. Chỗ tĩnh mạch bị đám dây nhợ dán lên dĩ nhiên tất cả đều là một mảnh màu đỏ, nhưng lại không giống vết thương, “Nhìn xem, tôi bị dị ứng nên nó cứ báo là không phát hiện được.”

Làn da của Tiêu Chiến vô cùng mịn màng, Vương Nhất Bác chợt nhớ đến lần đầu tiên hắn nhìn thấy bắp chân của Tiêu Chiến ở nhà mình. Lúc này, Tiêu Chiến đang xắn tay áo gọi Vương Nhất Bác nhìn cánh tay bị dị ứng của mình, không còn vẻ uy nghiêm như lúc nói chuyện với Y Đặc nữa, ngược lại có chút, nói như thế nào nhỉ, không hoàn toàn là làm nũng, nhưng lại giống như đang phàn nàn với ai đó thân thiết.

"Thứ này có thể không bị phát hiện do dị ứng sao? Không phải đã tốn rất nhiều tiền để chế tạo sao?"

Tâm tư Vương Nhất Bác rất rõ việc này không phải vì dị ứng trên người của Tiêu Chiến.

"Cho nên cậu xem đó, máy móc chính là máy móc, đồ vật do con người làm ra không bao giờ có thể theo kịp sự thay đổi của con người", Tiêu Chiến mỉm cười, kéo tay áo xuống, "Giờ về sao?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, đột nhiên hắn nhìn thấy Y Đặc đang đứng ở đầu hành lang kia, cầm trong tay văn kiện vừa mới ký tên, biểu tình rất nghiêm túc nhìn hai người bọn họ. Ý thức được ánh mắt của Vương Nhất Bác, Y Đặc mới hoàn hồn, nhìn hắn cười cười, gật đầu một cái, liền xoay người đi vào thang máy.

Lúc đi ra, bên ngoài trời đang mưa, mưa không lớn, là loại mưa Vương Nhất Bác ghét nhất, không cần che dù, nhưng nước cứ nhỏ giọt trên đầu.

Bãi cỏ vừa mới cắt tỉa rất bằng phẳng, nước mưa nhỏ ở phía trên, một mảng lớn xanh mơn mởn, trông có vẻ tràn đầy mùa xuân, nhưng nhiệt độ bây giờ cũng không vượt qua mười độ.

Tiêu Chiến mặc phong phanh, chỉ mặc một chiếc áo khoác kiểu vest bên ngoài áo sơ mi, vừa bước ra khỏi tòa nhà, tay anh đã đỏ bừng vì lạnh.

Sắc trời đã tối. Vào thời điểm chạng vạng, sắc trời nơi này chẳng có gì đẹp đẽ, giống như bầu trời phủ đầy tro bụi, nương theo màn đêm đen tối lặng lẽ tràn vào, từng chút một che đậy sự kết nối giữa mặt trời và thế giới. So với đêm tối hoàn toàn, hoàng hôn trắng xóa càng khiến nội tâm người ta cảm thấy khó chịu hơn.

Tiêu Chiến đi bên cạnh Vương Nhất Bác, lạnh đến mức thân thể đều cuộn lại, liên tục xoa xoa tay, kêu lạnh.

"Lạnh quá. Đã tháng sáu rồi, sao vẫn lạnh thế?", Anh lẩm bẩm nói.

“Do anh mặc ít quá", Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một thân đơn bạc, nước mưa kéo dài làm ướt tóc anh, vẻ mặt lúc này có chút đáng thương.

Hai người bọn họ cứ như vậy đi về phía cửa Bộ Chính trị, Vương Nhất Bác chú ý tới người đàn ông vô gia cư lúc trước ngồi xổm ở cửa vẫn còn. Ông cúi đầu sang một bên, giống như đang ngủ gật, binh lính đứng thẳng tắp đổi ca, nhưng vẫn vờ như không thấy ông ấy.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến một trước một sau đi ra cổng sắt của Bộ Chính trị, đi về phía chỗ hắn đỗ xe máy. Lúc đi qua bên cạnh kẻ lang thang kia, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, vô tình đá trúng một bình rượu trống trơn dưới chân - hình như là người này vừa mới uống hết, tiếng vang kinh động đến người đang ngủ gật, kẻ lang thang ngẩng đầu, trước tiên nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, sau đó quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đi theo phía sau hắn.

Đột nhiên, ông ta phát điên, cả người ngồi thẳng dậy, hai tay đưa về phía trước, chộp về phía Tiêu Chiến, trong miệng còn hét lên điều gì, hình như không phải tiếng Trung. Khuôn mặt kia thật sự rất bẩn thỉu , ngay cả mắt cũng vẩn đục không rõ ràng, tràn đầy nước bùn, bàn tay phủ đầy nếp nhăn giống như thây khô, túm chặt vào ống quần của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, hắn thừa dịp Tiêu Chiến còn đang sửng sốt, mạnh mẽ kéo anh về phía mình, nhưng ống quần của Tiêu Chiến vẫn bị người đàn ông vô gia cư kéo lại, dính lên vài vết bẩn. Tiêu Chiến rõ ràng sợ hết hồn, mặt của anh bị đông lạnh đến đỏ bừng, cứ như vậy ngơ ngác đứng ở bên kia.

Người đàn ông vô gia cư vẫn đang lảm nhảm  không ngừng nghỉ, thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, Vương Nhất Bác nghe một chữ cũng không hiểu.

Binh lính đứng trong trạm gác chắc chắn đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Đây chính là quy tắc, tất cả những chuyện không nằm trong phạm vi Bộ Chính trị, bọn họ đều sẽ không nhúng tay vào, lúc trước chĩa súng vào trán kẻ lang thang, cũng là bởi vì ông ta vẫy tay với người bên trong. Mà hiện tại, bất quá là tranh chấp xã hội, không liên quan đến bọn họ.

Kẻ lang thang giống như điên rồi, không chịu buông tha, liên tục bò tới bên này. Ông ta giống như cũng không có sức lực đứng lên, bẩn thỉu giống như một khối bùn nhão, miệng thở hổn hển, hai mắt giống như chuông đồng mở to, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến phía sau Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến bước nhanh về phía chiếc xe máy. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Người đàn ông vô gia cư nằm trên mặt đất đầy bùn, chỉ tay vào Tiêu Chiến, gào lên:

"Kẻ phản bội, kẻ phản bội!"

Rốt cục Vương Nhất Bác nghe rõ một từ trong đó, hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía kẻ lang thang đang quỳ rạp trên mặt đất. Cả người ông ta khác hẳn trước đây, tinh thần trở nên cực kỳ kích động, mang theo một cỗ tức giận như muốn ăn thịt người, bọn họ đi được một đoạn đường, tiếng chửi rủa vẫn còn chưa dừng lại.

Tiêu Chiến đi bên cạnh, trước sau không nói một lời, cứ như vậy theo sau Vương Nhất Bác.

Chờ đến khi đi đến trước xe máy, anh mới buông lỏng tay Vương Nhất Bác, sau đó từ trong túi lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, cúi người xuống, thờ ơ dùng sức lau dấu bùn đất vừa mới bị dây lên ống quần của mình, tiếp theo liền ném khăn tay vào trong thùng rác bên cạnh.

"Đói rồi", làm xong việc này, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, giọng không chút cảm xúc.

Trước khi lên xe, Vương Nhất Bác đã đưa mũ bảo hiểm của mình cho Tiêu Chiến. Ở chỗ này không có quy định bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy, mọi thứ đều là hành vi tự chủ.

Chờ sau khi Vương Nhất Bác ngồi lên yên xe, Tiêu Chiến cũng ngồi ở phía sau. Chân của anh rất dài, chiếc xe máy kiểu mới này cũng không lớn, nên đầu gối của anh sẽ chạm vào Vương Nhất Bác.

“Có cần phải ôm cậu không?”, Tiêu Chiến từ phía sau hỏi.

"Anh có thể không cần ôm", Vương Nhất Bác trả lời rồi cắm chìa khóa vào.

Đèn xe máy thoáng cái liền sáng lên, bụi bặm trong không khí dưới ánh đèn bị chiếu rọi rõ ràng. Sắc trời dần dần tối đi, nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt hắn, đột nhiên hắn cảm giác trên đầu bị vật gì che lại, là mũ bảo hiểm.

"Tốt nhất cậu nên đội nó đi. Nếu trời mưa to, cậu sẽ không nhìn rõ đường."

Một đôi tay từ phía sau vòng qua eo Vương Nhất Bác, lực cũng không mạnh, cảm thấy chủ nhân của đôi tay đang có chút kiềm chế, ngay sau đó hắn cảm thấy có gì đó ấm áp áp vào lưng mình.

Gần đến mức Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khó chịu, hắn cử động cơ thể, cố gắng thả lỏng một chút sau đó đạp ga chuẩn bị rời đi.

"Vương Nhất Bác, cậu làm sao thoát khỏi bài kiểm tra thú tội thường lệ?", Tiêu Chiến dựa vào sau lưng hắn, siết chặt tay, âm thanh lười biếng hỏi.

Bọn họ không về nhà, Vương Nhất Bác lái xe đến một chợ đêm. Chợ đêm này vô cùng nổi tiếng, bởi vì những người bán hàng đến từ khắp nơi trên thế giới, tất cả mỹ thực trên thế giới bạn có thể nghĩ đến, đều có thể ăn ở chỗ này.

Bên cạnh quán cà ri Ấn Độ là mì sợi Nhật Bản, chủ tiệm thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ còn có thể làm đồ tráng miệng, mì cạo Trung Quốc mùi vị cũng rất truyền thống. Chợ đêm này chỉ mở cửa sau 7 giờ tối hàng đêm.

(*) Mì cắt lát bằng dao hoặc mì cạo là một loại mì trong ẩm thực Trung Quốc thường gắn liền với tỉnh Sơn Tây. Đúng như tên gọi, không giống như mì kéo, chúng được chế biến bằng cách cắt mỏng một khối bột cho trực tiếp vào nước sôi.

Nhưng khuyết điểm duy nhất, hoặc điều khiến những người giàu có từng nghe đến tên chợ là chùn bước, đó là chợ đêm này nằm trong khu ổ chuột lớn nhất thành phố, khu ổ chuột Lai Ôn.

Những cư dân đầu tiên của khu ổ chuột này là những tên xã hội đen bị lưu đày sau khi sắp xếp lại trật tự thế giới. Họ tập hợp lại và sinh sống ở nơi này. Theo thời gian, họ thực sự đã phát triển một bộ "quy tắc" ở đây, và chợ đêm cũng vì vậy trở nên nổi tiếng.

Vương Nhất Bác đỗ xe máy, xuống xe, nhìn thấy Tiêu Chiến đã đứng bên cạnh. Anh cũng không có vẻ ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác đưa mình đến đây ăn cơm, anh ta chỉ đang nhìn những người bán hàng.

"Muốn ăn gì? "Vương Nhất Bác đi tới hỏi.

"Sao cũng được, trông ngon quá", Tiêu Chiến thoạt nhìn rất đói, đói nên bất chấp.

Con đường trong chợ đêm trở nên lầy lội do cơn mưa nhẹ vừa rồi, những túi rác đen chưa kịp vứt chất đống giữa nhiều người bán hàng rong và tiếng nói chuyện bằng nhiều thứ tiếng vang bên tai không dứt. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cứ như vậy đi giữa đám đông, cùng lướt qua nhiều nhiều gương mặt thuộc nhiều chủng tộc.

"Chúng ta ăn mì đi", Tiêu Chiến đi đến một gian hàng rồi dừng lại. Đây là một gian hàng châu Á không có gì bắt mắt. Chủ quán là một bà già, chỉ có một cái nồi nước sôi và bên cạnh là vài chiếc bát đựng nguyên liệu.

Nước mì nóng hổi đang sôi không ngừng trong nồi thép không gỉ, nhiệt độ tăng cao khiến tản bớt không khí lạnh lẽo xung quanh. Quán mì không có người, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi vào một cái bàn nhỏ bên trong. Bà chủ là một người phụ nữ có giọng nói lớn, nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai bước vào, liền chào họ một cách ồn ào.

"Tôi bỏ thêm đồ cho các cậu. Lâu lắm rồi tôi mới thấy hai thanh niên đẹp trai như vậy", Bà chủ thuần thục bỏ mì vào trong nồi, đậy nắp lại, chờ vớt mì ra khỏi nồi, vừa quay đầu lại, vừa nói chuyện với bọn họ. Không biết có phải bởi vì quá kích động hay không, lúc bà chủ đi tới đi lui không chú ý đụng cây chổi đặt ở góc ngã xuống đất, liền cười lớn "Ai da, tôi thật sự là......”

Tiêu Chiến mỉm cười, đứng dậy, đi đến chỗ bà chủ nhà, giúp bà nhặt cây chổi rơi trên đất lên, đặt ở góc gần bên trong, trên ngón tay có dính chút bụi bẩn, nhưng không thèm để ý.

"Cậu quả là một người xinh đẹp có tấm lòng nhân hậu", bà chủ lại càng đỏ mặt hơn, cười rạng rỡ, nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, liên tục gật đầu.

"Bà chủ, bọn tôi thật sự rất đói bụng, đang chờ mì của bà", Tiêu Chiến tiếp tục mỉm cười lịch sự, ngoài miệng cũng trở nên rất ngọt ngào, bộ dáng kia tuyệt đối là dáng vẻ mà các trưởng bối rất yêu thích.

"À, sắp xong rồi, sắp xong rồi", Bà chủ lúc này mới phản ứng, nhanh chóng quay người đi lấy mì.

Mì rất ngon, Vương Nhất Bác thường không quan tâm lắm đến việc mình ăn gì. Hắn là một người tương đối đơn giản, nhưng không biết có phải do quá đói hay không, dù bà chủ cho bọn họ thêm mì miễn phí, hắn ăn xong vẫn cảm thấy chưa đủ no.

Tiêu Chiến bên cạnh ăn rất chậm, dựa theo lý giải của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ăn bất cứ thứ gì, đều sẽ làm cho thứ đó trông rất "khó nhai".

Vương Nhất Bác ăn xong, lau miệng, đi trả tiền, ngồi trở lại chỗ ngồi, Tiêu Chiến vẫn còn đang ăn.

Bên ngoài mưa rơi liên tục, nước mưa nhỏ giọt ở trên lều nhựa của quán nhỏ, phát ra âm thanh tí tách. Không khí lạnh ban đêm bị ngăn cách ở khoảng cách không đến một tấc của bát mì, quầy hàng bên cạnh là của người Ấn Độ, còn có âm thanh nồi niêu xoong chảo va chạm vào nhau, tất cả đều là khói lửa nhân gian đã lâu không thấy.

Tiêu Chiến có vẻ rất thích ăn mì của quán này, cuối cùng còn húp cạn cả nước. Vương Nhất Bác đợi anh ăn xong, bưng bát đũa  đến cho bà chủ đứng ở đằng kia, Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh cùng bà chủ hàn huyên vài câu, trước khi đi, bà chủ còn không quên dặn dò bọn họ lần sau nhớ tới.

Sau khi hai người ngồi lên xe máy, Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm xong, Tiêu Chiến vòng tay qua eo hắn, thân thể hai người dán rất gần, anh tựa đầu vào vai sau của Vương Nhất Bác, giống như nhẹ nhàng thở dài một hơi. Vương Nhất Bác từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy thần sắc của Tiêu Chiến tựa hồ có một chút không tốt lắm, ánh mắt đảo nhanh nhìn chung quanh.

Hắn không muốn suy nghĩ sâu xa, liền tăng tốc rời khỏi nơi này.

Nước bùn do lốp xe máy bắn lên trúng con chó hoang què bên cạnh. Con chó đang ngậm khúc xương ngóc đầu lên, sủa yếu ớt vào chiếc xe máy vài tiếng rồi quay lại gặm khúc xương trên mặt đất.

Tbc

05.05.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top