Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đàn ông đang dựa người lên mạn thuyền chơi đùa tiền xu, Hoắc Ly ghé lại gần, thấy đồng tiền xu linh hoạt chuyển động qua lại ở giữa mấy ngón tay của hắn, không khỏi hâm mộ nói: "Thật là lợi hại, làm như thế nào vậy, dạy cho em được không?"

"Không khó, chỉ cần em kiên trì bền bỉ luyện tập là được." Người đàn ông mỉm cười trả lời.

Người đàn ông này trông vẫn còn rất trẻ, quần áo đều không quá sa hoa, nhưng cũng rất được, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất tao nhã, thấy Vương Nhất Bác đi tới, anh ta thu hồi tiền xu, chào hỏi: "Con của anh thật đáng yêu."

Vẻ tươi cười xuất hiện trên mặt Vương Nhất Bác nháy mắt cứng ngắc, nhìn thoáng qua Hoắc Ly đang cười đến ôm bụng ngồi xổm trên boong tàu, cậu thực bình tĩnh nói: "Nó là em trai của bạn tôi."

"A, xin lỗi, xin lỗi." Người đàn ông có chút xấu hổ, vội thông minh chuyển đề tài, hướng Vương Nhất Bác vươn tay, tự giới thiệu: "Tôi là Tả Thiên, là việc ở công ty bảo hiểm, thật vui khi quen biết anh trong chuyến du lịch này."

"Vương Nhất Bác ."

Hai người nắm rảnh tay, xem như làm quen, Tiểu Ly còn ngồi xổm ở nơi đó cười, Vương Nhất Bác ẩn ẩn nghe được Tiểu Bạch nhỏ giọng than thở: "Xem ra chủ tịch phải bảo dưỡng nhan sắc một chút ."

Đối diện cũng vang lên tiếng cười, là Chu Lâm Lâm, cậu ta ngồi ở trên mạn thuyền phía trước, hiển nhiên nghe được câu nói của Tả Thiên.

Không xong, nếu Chu Lâm Lâm đem chuyện này nói cho Tình Tình, cậu chắc chắn sẽ bị cười nhạo, Vương Nhất Bác đang muốn đi lại đó dặn dò Chu Lâm Lâm đừng 'tuyên truyền' lung tung thì có người cầm camera chạy đến trước mặt bọn họ.

"Thật đáng yêu!" Người thanh niên cao thấp đánh giá Hoắc Ly, vừa lòng gật gật đầu.

Một đầu tóc đỏ rối tung dưới ánh mặt trời phiếm ra ánh sáng rực rỡ xinh đẹp rất tự nhiên, mắt to tròn tròn, đen tuyền như ngọc, nhìn thấy đứa nhỏ này, người thanh niên cảm thấy đã có đề tài cho triển lãm ảnh chụp lần sau của mình.

Cậu ta lấy ra danh thiếp đưa cho Vương Nhất Bác, "Tôi tên là Giang Sanh, là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, xin hỏi tôi có thể chụp cho con anh một tấm được không? Cậu bé rất đáng yêu, màu tóc cũng vô cùng xinh đẹp."

Giang Sanh chính là người chụp ảnh bị Đặng Nghiên mắng lúc nãy, rút kinh nghiêm, cậu ta không dám lỗ mãng, thật cẩn thận trưng cầu ý kiến của Vương Nhất Bác, thuận tiện lấy lòng.

Nhìn thấy Hoắc Ly lại ôm bụng cười nghiêng ngả, sự buồn bực Vương Nhất Bác nháy mắt thăng lên mấy cấp luỹ thừa, cực kỳ hoài nghi có phải gặp quỷ nhiều quá nên nhanh chóng già cả đi hay không.

Được khen ngợi, Hoắc Ly rất vui vẻ, sảng khoái đáp ứng: "Được, nhưng em phải chụp cùng với Tiểu Bạch."

"Vậy mọi người cùng chụp chung một tấm đi."

Giang Sanh cầm lấy camera chỉnh hướng về phía bọn họ, Tả Thiên vội vàng tránh ra, "Thật xin lỗi, tôi không thích chụp ảnh, mọi người cứ chụp đi."

Chụp xong, Hoắc Ly đuổi theo Tả Thiên học cách chơi đùa với đồng tiền xu, Giang Sanh cũng đi theo, Vương Nhất Bác thấy Chu Lâm Lâm vẫn còn trên mạn thuyền xem cảnh biển, liền đi tới chào hỏi: "Dạo này bà ngoại vẫn khỏe chứ?"

Lần trước Vương Nhất Bác từng đi trại an dưỡng vấn an qua bà ngoại của Chu Lâm Lâm, bất quá Chu Lâm Lâm tựa hồ không biết, nghe xong câu hỏi của cậu, mờ mịt nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng ngón tay chỉ lên chóp mũi chính mình, ý tứ hỏi có phải là đang nói chuyện với cậu ta hay không.

"Tôi là bạn của Tình Tình, chúng ta vừa rồi còn gặp qua, cậu sẽ không nhanh như vậy liền đã quên chứ?" Thấy Chu Lâm Lâm kinh ngạc, Vương Nhất Bác cười nói.

"Không phải, tôi không nghĩ tới. . . . . ." Chu Lâm Lâm ngượng ngùng gãi đầu, phật châu trên cổ tay dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, "Bà ngoại tôi vẫn khỏe, đúng rồi, các anh vì sao lại đi du lịch thế?"

"Em trai tôi trùng hợp rút được phần thưởng ngẫu nhiên này, nên mới đi, các cậu thì sao? Lần này toàn thể thành viên cậu lạc bộ tâm linh đều có mặt, không phải là muốn lên biển tìm quỷ chứ?" Vương Nhất Bác nửa đùa hỏi.

Chu Lâm Lâm do dự một chút, nói: "Kỳ thật tôi không muốn bọn họ đi, nhưng bọn họ thực sự quá cố chấp."

Kịp nhìn thấy vẻ phiền muộn chợp lóe lên trong mắt Chu Lâm Lâm, Vương Nhất Bác tim đập mạnh một cái, cậu phát hiện mục đích của mấy người trong câu lạc bộ tâm linh có thể không đơn giản chỉ là tìm quỷ.

"Kỳ thật chúng tôi là được 'hưởng sái' của Sở học trưởng, chú anh ấy dẫn anh ấy đi du lịch, anh ấy liền thuận tiện mang chúng ta đi cùng, Sở gia có nhiều tiền, nên không cần để tâm chút việc nhỏ đó, a, người đàn ông kia chính là chú của học trưởng."

Chu Lâm Lâm chỉ vào người đàn ông ngồi trước quầy bar ngoài trời ở phía đối diện, nhìn qua một bên sườn mặt thì hình như ông ta chính là Sở Chính Nam, người rất có danh vọng ở trong giới thời trang, Vương Nhất Bác và Sở Chính Nam từng có gặp qua vài lần, nhưng mà không nghĩ tới ông ta là chú của Sở Ca.

"Vương tiên sinh. . . . . ."

Thấy Chu Lâm Lâm muốn nói lại thôi, Vương Nhất Bác kỳ quái hỏi: "Cậu có tâm sự gì sao?"

"Tôi có dự cảm, chuyến du lịch lần này nhất định sẽ có việc xảy ra."

Lại nữa, đây là người thứ mấy ngày hôm nay nói với cậu như thế rồi? Làm cho cậu cảm thấy giống như là mọi người đều đang tha thiết chờ mong phát sinh tai nạn trên biển vậy, Vương Nhất Bác hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Ừm. . . . . . Là trực giác, nhất là Sở học trưởng, tôi lo lắng anh ấy gặp nguy hiểm."

"Cậu có nói chuyện này có cậu ấy không?"

"Tôi chưa nói với ai cả, anh cũng ngàn vạn lần không nên hỏi, bởi vì mọi chuyện còn chưa rõ ràng."

Vẻ mặt Chu Lâm Lâm rất nghiêm túc, làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy được cậu ta nói như vậy cũng không phải đơn thuần chỉ là trực giác, nhất định có nguyên nhân khác, đang muốn truy vấn, Giang Sanh chạy tới, vẻ mặt cười hì hì, xem ra là chụp được không ít bức ảnh.

"Vương tiên sinh, để tôi chụp cho anh một tấm nhé, cảnh biển đẹp như vậy, không chụp thật sự rất đáng tiếc ."

Vương Nhất Bác đem máy ảnh của mình đưa cho cậu ta, "Chụp giúp chúng tôi một tấm."

Chu Lâm Lâm thân thiết khoác lên vai Vương Nhất Bác, chụp ảnh xong, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi có phát hiện gì mới, sẽ đến nói cho anh, anh tạm thời đừng nói với người khác nhé."

Cậu ta nói xong liền chạy mất, chưa cho Vương Nhất Bác có cơ hội hỏi gì thêm, Vương Nhất Bác lo lắng Tiêu Chiến, tùy tiện hàn huyên vài câu với Giang Sanh rồi liền quay lại phòng nghỉ, trong phòng rèm cửa sổ đã hạ xuống, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Tiêu Chiến, hình như là đang ngủ.

Vương Nhất Bác đi đến đầu giường, thấy anh nằm sấp trên giường, trong lòng ngực còn ôm máy tính và bản đồ, cậu đang định dùng tay thử xem nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến, cổ tay lại bị nắm chặt, Tiêu Chiến mở mắt ra, đôi mắt to long lanh như phát sáng trong tối, anh hì hì cười nói: "Chủ tịch, cậu muốn lén phi lễ tôi hả?"

"Tôi mà muốn phi lễ anh thì không cần lén." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đến tim nhũn thành vũng nước, cố gắng kìm nén,  cười hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không?"

"Ngủ một hồi, cảm giác tốt hơn nhiều." Tiêu Chiến ngồi xuống, phát hiện đầu vẫn đau như trước, bất quá may mà vẫn còn muốn ăn, không muốn để Vương Nhất Bác lo lắng, anh thay quần áo, đề nghị đến nhà ăn ăn cơm.

"Anh không thoải mái, ăn ở trong phòng là được rồi."

"Nhiều tiết mục thú vị như vậy mà không hưởng thụ anh lại càng không thoải mái." Chưa từng bị bệnh bao giờ, Tiêu Chiến căn bản không coi việc đau đầu là chuyện quan trọng, nhìn xem bảng sắp xếp các tiết mục ở trên bàn, cuối cùng dừng lại trên ô sòng bạc.

Lên tàu biển du lịch mà không chơi bài bạc, quả thực rất có lỗi với chính mình, dù sao bên người có 'thẻ ATM' phục vụ miễn phí sao lại có thể không hưởng thụ được, đánh chết cũng phải đi.

Hai người đi vào quầy cung cấp đồ ăn Trung Quốc miễn phí để chọn món, khi nghe Vương Nhất Bác nói toàn bộ thành viên của câu lạc bộ tâm linh cũng lên chuyến tàu này, Tiêu Chiến ánh mắt lập tức sáng lên, "Bọn họ không phải đi tìm quỷ, là tới tìm kho báu, kho báu dưới biển sâu!"

Vương Nhất Bác thực bất đắc dĩ cười: "Anh xem phim nhiều quá rồi đấy."

Cơm nước xong, đầu tiên là lên khu vực giải trí trên boong tàu xem biển, thuận tiện chụp ảnh, phía trước sóng biển cuồn cuộn, hải âu kêu vang, xa xa là bóng cá heo nhảy vọt lên, Tiêu Chiến tựa vào trên mạn thuyền, nhìn thấy sóng biển xanh biếc dập dờn, đột nhiên có cảm giác thôi thúc nhảy vào trong biển, cùng bơi lội với cá heo.

Vương Nhất Bác thấy mắt của Tiêu Chiến chuyển đậm, toát ra màu sắc xinh đẹp sáng lạng, dường như còn xanh trong hơn cả nước biển, tim không khỏi đập mạnh, thuận tay giữ chặt lấy một nhân viên phục vụ đi ngang qua, nói: "Phiền toái cậu giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh."

Là một nhân viên phục vụ còn rất trẻ, cười tươi còn lộ ra hai cái, nhìn thấy tựa hồ có chút quen mặt, khi Vương Nhất Bác giao máy ảnh cho anh ta, đột nhiên tay run lên, máy ảnh rơi xuống, may mà nhân viên phục vụ kịp thời tiếp được, cười nói: "Mời hai ngươi xích lại gần nhau một chút."

Vương Nhất Bác quay đầu, mặt lập tức biến đen, Tiêu Chiến đang nhiệt tình đến gần một cô gái ở bên cạnh: "Người đẹp, chúng ta có phải gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Người ta căn bản không thèm để ý đến anh, Tiêu Chiến còn muốn nói nữa, bị Vương Nhất Bác một phen kéo lại, thuận tay nắm thắt lưng anh, trầm giọng nói: "Nhìn vào ống kính máy ảnh!"

"Chủ tịch, lúc chụp ảnh cậu làm ơn đừng có keo kiệt như thế. Tươi cười một chút được không? Ai. . . . . ." Bên hông bị hung hăng véo một cái, giữa tiếng kêu của Tiêu Chiến, nhân viên phục vụ nhấn nút chụp.

Chụp xong, người phục vụ trả lại máy ảnh, Vương Nhất Bác nhân cơ hội nhìn bảng tên của anh ta, trên đó viết Hướng Văn, là một cái tên mình không hề quen.

"Chủ tịch, cậu đang nhìn cái gì?" Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác , cuối cùng dừng lại ở bóng dáng đã đi xa của Hướng Văn, không khỏi có chút khó chịu, "Này, tôi đang còn ở bên cạnh, cậu nhìn trai đẹp cũng quá lộ liễu đấy?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh một cái, "Cậu có thể tìm mỹ nữ, tôi đương nhiên cũng có thể xem trai đẹp."

Tiêu Chiến nở nụ cười, dùng bả vai đụng Vương Nhất Bác một chút, "Ghen tị? Kỳ thật hình như tôi đã gặp qua mỹ nữ đó ở đâu rồi ấy."

Anh quay đầu lại nhìn, cô gái đó đã đi mất, chỉ nghe Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Kỳ thật, hình như tôi cũng đã gặp qua cậu trai đẹp đó ở đâu rồi thì phải."

Xem chiêu tài miêu ghen tựa hồ là chuyện rất thú vị, Tiêu Chiến tâm tình tốt lên, cảm giác choáng váng cũng đỡ hơn, phát hiện giữa đống người đi qua đi lại có một gương mặt quen thuộc, vội búng tay một cái, "A, ừm, chocolate tiên sinh."

Là cái người phục vụ đã dẫn bọn họ đến phòng riêng, muốn lấy tiền boa, lại bị Tiêu Chiến phớt lờ, nhìn biểu tình anh ta thực rõ ràng là không muốn lại đây, bất quá khách hàng là thượng đế, cuối cùng vẫn là đi tới, khóe miệng cố nặn một nụ cười: "Tôi tên là Lục Bình, thật cao hứng vì ngài cống hiến sức lực."

"Giúp tôi lấy hai cốc sâm banh, cám ơn."

Tiêu Chiến nói xong, dùng ánh mắt chỉ huy Vương Nhất Bác, cậu rất phối hợp bỏ tiền đưa cho Lục Bình, vốn muốn nói không cần trả lại tiền lẻ, do dự một chút lại thôi.

Sâm banh rất nhanh đã được đưa tới, thấy Tiêu Chiến lục lục túi tiền, Lục Bình vội vàng nói: "Không cần, không cần." Buổi sáng Hoắc Ly vì cảm ơn anh ta đã hỗ trợ xách vali, thực khẳng khái cho anh ta một hộp chocolate, thấy Tiêu Chiến vừa muốn đưa, sợ tới mức liên tục lắc đầu.

Tiêu Chiến lấy ra là một tờ đôla, nghe Lục Bình nói, ra vẻ thật đáng tiếc đem tiền cất trở lại, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Lục Bình, Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện có khi nhịn cười thật sự là một chuyện rất chuyện khó khăn.

"A?"

Phía sau có người, hai người quay đầu lại, thấy là một gương mặt cực kỳ quen thuộc, đối phương cũng là vẻ mặt giật mình, rượu ở trong miệng phù một tiếng phun ra, cũng may hai người phản ứng nhanh, đồng thời tránh sang một bên, Lục Bình đứng ở phía sau sẽ không may mắn như vậy, bắn hết lên trên mặt.

"A, xin lỗi, thực xin lỗi."

Gây họa, người phun rượu vội chạy tới lấy ra khăn tay thay Lục Bình lau, không hổ là nhân viên phục vụ trên tàu biển chở khách xa xỉ, trên mặt Lục Bình cũng tìm không thấy nửa điểm khó chịu, mỉm cười khom người lui ra, còn rất có lễ phép nói: "Tiên sinh, cám ơn ngài."

"Chuyến du lịch lần này có lẽ sẽ là ác mộng của Lục Bình."

Vương Nhất Bác hoàn toàn thông cảm với người phục vụ vô cùng xui xẻo này, Tiêu Chiến lại tiến lên túm lấy cái tên vừa phun rượu, rống to: "Sao cậu lại ở trên tàu hả?"

"Hai người sao lại ở đây?" đại đệ tử của Tiêu Chiến, cảnh sát Ngụy Chính Nghĩa nói như vẹt hỏi lại.

"Chúng ta đương nhiên là đi du lịch."

"Đệ tử cũng là đi du lịch, thuận tiện. . . . . ." Ngụy Chính Nghĩa để sát vào bọn họ, thần thần bí bí nói: "Bắt tội phạm."

Bắt tội phạm? Tiêu Chiến cao thấp đánh giá Ngụy Chính Nghĩa, tóc vàng còn nhuộm thêm vài sợi màu xanh, trên mi mắt còn đính một cái khuyên, chân đi giày bốt, cậu ta tới bắt tội phạm? Nhìn bộ dạng cậu ta còn giống tội phạm hơn đấy.

Nhìn ra được sự nghi hoặc của hai người, Ngụy Chính Nghĩa kéo bọn họ đến một góc không có người, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi nhận được tin tình báo, nói trên thuyền có thể có tội phạm trốn trại."

"Đuổi bắt tội phạm cũng cần gì phải nhuộm tóc thành cái dạng này chứ?" Quỷ còn không sợ, lại càng không cần nói đến người, Tiêu Chiến không coi việc có tội phạm là chuyện quan trọng, hỏi cái vấn đề hoàn toàn không trọng yếu.

"Đây là trang phục khi đệ tử mặc để điều tra về một vụ án ma tuý, chuyện xảy ra quá cấp bách, đệ tử chưa kịp đổi đồ liền tới đây." Ngụy Chính Nghĩa lấy ảnh chụp trong di động ra cho bọn họ xem, "Là một tên tội phạm giết người rất tàn bạo và hung ác, nghe nói hắn đã phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, cho nên đệ tử vẫn còn đang âm thầm điều tra, hai người nếu nhìn đến nhân vật nào khả nghi, lập tức nói cho đệ tử biết."

Vương Nhất Bác nhìn xem ảnh chụp, người đàn ông này tướng mạo thanh tú, khí chất có chút giống Tả Thiên, nhưng đã thay đổi khuôn mặt, điều tra chỉ sợ sẽ gặp khó khăn, sự tình nghiêm trọng, cậu hỏi: "Các cậu đến đây bao nhiêu người? Đã liên hệ với thuyền trưởng chưa? Phải đảm bảo sự an toàn của khách du lịch."

"Chỉ có một mình tôi, tin tình báo này còn không biết có thể dựa vào hay không, không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không kinh động người trên thuyền."

Chính là bởi vì không thể xác định tính tin cậy của tin tình báo, cục trưởng mới an bài cậu một mình làm nhiệm vụ, nếu tội phạm không ở trên thuyền, đó là chi phí du lịch do nhà nước cấp cho, coi như là được lợi; bất quá nếu thật sự có tội phạm, vậy thì rất nguy hiểm. Ngụy Chính Nghĩa vốn đang có chút không yên, hiện tại nhìn thấy sư phụ ở đây, liền cảm thấy yên lòng, thầm nghĩ chính mình gặp may mắn.

"Đệ tử đi trước điều tra, buổi tối nói chuyện sau."

Ngụy Chính Nghĩa đi rồi, Vương Nhất Bác cười khổ xem Tiêu Chiến, cũng không phải mùa du lịch mà lại gặp nhiều người quen như vậy, cùng lên một chuyến tàu biển, nếu đây là trùng hợp, vậy cậu chỉ có thể nói chuyện này thật sự là rất trùng hợp .

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Hoắc Ly, nói chuyện về tội phạm trốn trại, dặn dò nó cẩn thận, tiểu hồ ly không chút để ý đáp ứng, pháp thuật của nó tuy rằng kém, nhưng dù sao cũng là hồ tinh, Tiêu Chiến cũng không lo lắng nhiều về nó, đóng di động, gió Bắc thổi thẳng tới trước mặt, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, mơ hồ nhìn đến đoàn bóng đen mà mình đã gặp thoáng qua, bên tai truyền đến tiếng gió thổi mãnh liệt, anh giật thót rùng mình.

"Anh có lạnh không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Gió nổi, nên có chút lạnh thôi."

Vương Nhất Bác nhìn xem ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu, sau giờ ngọ là thời gian nắng ấm, căn bản không có gió, xem ra Tiêu Chiến là bị nhiễm lạnh, vì thế không để ý đến ý nguyện đi sòng bạc của anh, kiên quyết kéo anh quay về phòng, lấy thuốc cảm ra bắt cậu uống, lại bị anh cự tuyệt, chỉ uống một chén nước bùa xong, chui vào trong chăn, lại ra lệnh cho Vương Nhất Bác .

"Cậu đem ảnh chụp sửa sang lại một chút, thuận tiện tìm hiểu xem đảo Kim Ngân có phải thực sự có cái gì không tầm thường hay không, cho nên tất cả mọi người muốn đi."

"Tuân mệnh."

Trợ lý thiên sư lên tiếng, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn làm theo, mở máy tính xem ảnh chụp, khi sửa sang lại cậu phát hiện bức ảnh mà Giang Sanh chụp cho cậu với Chu Lâm Lâm, hơn phân nửa thân người Chu Lâm Lâm đều ở ngoài bức ảnh, không khỏi nhíu mày, kỹ thuật chụp ảnh thật sự quá kém, Giang Sanh thật là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp sao?

Sửa sang ảnh chụp xong, Vương Nhất Bác lại lên mạng tra tư liệu về đảo Kim Ngân, phát hiện nó ngoại trừ có phong cảnh đẹp để cho người ta tham quan, cũng không có truyền thuyết gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát từ trên không toàn cảnh đảo Kim Ngân, thì thấy hình dạng của đảo uốn lượn rất cổ quái, rất giống. . . . . .

Giống cái gì, Vương Nhất Bác nghĩ không ra, chỉ cảm thấy rất giống bức vẽ nào đó, cậu thở dài, phát hiện chứng đãng trí của mình cũng thăng cấp .

Chạng vạng, Hoắc Ly vàTiểu Bạch đến xem bọn họ, Tiêu Chiến còn đang ngủ, Tiểu Bạch nhảy đến trên lưng anh đi qua đi lại mấy bước, lại dùng móng vuốt chụp lên mặt anh, Tiêu Chiến bị nó làm cho khó chịu, mắng: "Ngươi còn dám quấy rầy, ta sẽ ném ngươi xuống biển cho cá mập ăn!"

"Hứ, ngươi có khí lực thì ném đi." Tiểu Bạch thực không chút thông cảm cười nhạo: "Nhìn ngươi như vậy, không phải là say tàu chứ? Là ai nói biển rộng chính là nhà của mình a, nào có người nào trở về nhà với bộ dạng thế này?"

Bộ dáng Tiêu Chiến đúng là rất giống say tàu, bất quá người này bình thường rất khoẻ mạnh, ngay cả chính mình lái xe như điên anh cũng không choáng váng, rất khó tưởng tượng anh lại bị say tàu, Vương Nhất Bác có hơi lo lắng,  nói: "Cho tới bây giờ anh chưa hề nói anh bị say tàu."

"Tôi chưa từng đi thuyền, làm sao mà biết?" Tiêu Chiến tức giận liếc cậu một cái, ngồi dậy, đầu có chút nặng, không biết là thật sự say tàu, hay là bị cái thứ đó làm ảnh hưởng, nhưng ngẫm lại thì, kia rốt cuộc là cái gì?

"Em có chuẩn bị thuốc chống say tàu, đại ca có muốn uống một liều không?" Hoắc Ly quả nhiên trang bị đầy đủ.

Miễn, anh tuyệt đối không thừa nhận thể chất mình kém đến mức say tàu, Tiêu Chiến hỏi Hoắc Ly, "Các em buổi chiều đi đâu vậy?"

"Ở cùng một chỗ với nhóm Giang Sanh."

Giang Sanh dẫn nó đi chơi ở khu vực giải trí, sau lại đi quán bar, gặp được Tả Thiên, Tả Thiên giới thiệu bọn họ đi phòng thẫm mỹ làm đẹp, mọi người cùng nhau làm liệu pháp SPA, thuận tiện học vài bài tập thể dục, vài lần còn gặp phải Tống Giản, bất quá Tống Giản cũng không tìm nó gây chuyện.

Tiêu Chiến càng nghe càng buồn bực, nhiều tiết mục giải trí miễn phí thú vị như vậy mình cũng chưa hề được hưởng thụ, chạy đến trên thuyền ngủ cả ngày.

"Giang Sanh nói đêm khuya có tổ chức Night Show rất hấp dẫn, em còn tính toán đi xem cùng với Tiểu Bạch."

"Ta cũng đi!" Vừa nghe hấp dẫn, Tiêu Chiến liền lên tinh thần, lại nhìn trộm xem Vương Nhất Bác, vội thêm một câu, "Chủ tịch cũng cùng đi."

Bữa tối địa điểm Vương Nhất Bác chọn chính là lên quầy cơm Tây trên boong tàu ở tầng trên, nơi này tầm nhìn tốt, có thể nhìn cảnh biển xa xa, ở một góc nhà ăn nghệ sĩ đàn dương cầm đang nhẹ nhàng chơi bản dạ khúc, làm cho bữa tối càng thêm lãng mạn.

Tả Thiên và Giang Sanh ăn cơm cùng với nhau, Hoắc Ly nói Tả Thiên rất biết kết hợp giữa công việc và giải trí, buổi chiều khi đi dạo chơi cùng nhau, không ngừng tuyên truyền tiêu thụ bảo hiểm với những người xung quanh, xem ra Giang Sanh là bị nhắm trúng rồi.

Sở Chính Nam đang cùng nói chuyện một ông già ngồi xe lăn, Vương Nhất Bác không biết ông già đó, nhưng nhìn quần áo và khí độ của ông ta, là biết cũng không tầm thường, Sở Chính Nam cũng thấy Vương Nhất Bác, sửng sốt một chút, đẩy ông lão đó lại đây.

"Vương tiên sinh cũng đến du lịch?"

Người quen gặp mặt, không thể không khách sáo một chút, Vương Nhất Bác đứng dậy bắt tay Sở Chính Nam, "Thực trùng hợp, nghĩ muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi đi du lịch nghỉ ngơi giải sầu, không ngờ Sở tiên sinh cũng ở đây."

Chào hỏi xong, Sở Chính Nam chỉ vào ông lão cùng hai người phía sau ông ta nói: "Vị này chính là Bạch lão tiên sinh – Bạch Tiên Khải, vị này chính là con của ông ấy Bạch Tích và cháu gái Triệu Vũ."

Vương Nhất Bác nghe nói qua về Bạch Tiên Khải, ông ta từng là nhân vật đứng đầu trong giới y dược, bất quá vài năm gần đây Bạch gia càng ngày càng xuống dốc, rất ít lộ diện ở trong thương giới. Bạch Tiên Khải khuôn mặt gầy guộc, Bạch Tích mặc dù không có phong thái uy nghiêm của cha, nhưng cũng lộ ra vẻ chính chắn đầy mị lực của người trung niên, còn có Triệu Vũ, Vương Nhất Bác thực xấu hổ phát hiện cô ta chính là cô gái mà Tiêu Chiến tiếp cận ở trên boong tàu.

"Vương thị hiện tại chính là trụ cột vững chắc trong thương giới, Vương tiên sinh tuổi trẻ tài cao, ông nội cậu nhất định là rất tự hào về cậu?" Bạch Tiên Khải mỉm cười hỏi.

"Hy vọng là không có làm cho ông thất vọng." Nghe giọng điệu của Bạch Tiên Khải hình như là có quen biết với ông nội, bất quá Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghe ông nội đề cập đến ông ta, không khỏi có chút kỳ quái.

"Vương tiên sinh tài trí hơn người, không ai so sánh nổi, Tiểu Vũ, sau này cháu phải chịu khó học hỏi Vương tiên sinh đấy."

Nghe xong lời nói của ông nội, Triệu Vũ đi lên phía trước, tự nhiên hào phóng bắt tay với Vương Nhất Bác, mỉm cười nói: "Sau này xin chỉ giáo nhiều."

Cô ta trông rất đẹp, tóc đen quần trắng, trên người không có đeo phụ kiện gì đặc biệt, hoàn toàn khác với tranh sức quá mức đẹp đẽ quý giá trên người Bạch Tiên Khải, lộ ra một vẻ đẹp cổ điển.

"Khụ khụ." Phía sau truyền đến tiếng ho khan của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vội buông tay Tiêu Vũ, nói: "Đó là đương nhiên."

Giới thiệu xong, Sở Chính Nam và cha con Bạch gia cáo từ rời đi, ngồi xuống vị trí đã đặt trước ở xa xa, Sở Ca đã ngồi ở chỗ kia, thấy Vương Nhất Bác , liền khua tay chào hỏi cậu.

"Nói lại thì, cả ngày hôm nay cũng chưa nhìn thấy Tình Tình." Nhìn đến Sở Ca, Vương Nhất Bác nhớ tới Phùng Tình Tình, với tính cách của Phùng Tình Tình, thường luôn luôn bám lấy cậu, vậy mà hôm nay vẫn không thấy lộ diện, điều này làm cho Vương Nhất Bác càng khẳng định bọn họ lần này ra biển là có mục đích khác.

Không ai nói tiếp, Vương Nhất Bác quay đầu xem Tiêu Chiến, thấy anh vẻ mặt phẫn nộ, Hoắc Ly ở bên cạnh hì hì cười: "Có mỹ nữ đến săn đón, đại ca ghen tị."

"Ăn cơm đi!" Tiêu Chiến đem mặt tiểu hồ ly ấn xuống chén đĩa, nói với Vương Nhất Bác : "Tôi nhớ ra đã thấy Triệu Vũ ở đâu rồi, mấy ngày hôm trước cùng Cố Trừng ăn cơm, anh ta cho tôi xem qua ảnh chụp."

Cố Trừng là người thừa kế của gia đình đi đầu trong giới y dược, là bạn học cũ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quen biết anh ta thông qua một loạt sự kiện thần quái, nên rất nhanh liền quen thuộc, Triệu Vũ là Cố Trừng nhắc tới khi nói chuyện phiếm, oán giận Bạch gia xuống dốc, không biết làm thế nào xoay thế cục, lại đi khắp nơi cố tạo quan hệ cho con gái, Cố Trừng thích những người tính cách phóng túng, thực hiển nhiên Triệu Vũ không phù hợp với điều kiện chọn bạn của anh ta.

Khó trách tiểu thần côn lại dấm chua đến mức ho khan, nguyên lai là nhìn ra tâm tư của Bạch Tiên Khải, Vương Nhất Bác cười dùng cánh tay thúc nhẹ anh, "Yên tâm, anh xem, Sở Ca và Triệu Vũ rất môn đăng hậu đối, nói không chừng hai nhà bọn họ là đi du lịch để tăng thêm thân thiết."

"Giăng lưới khắp nơi, bồi dưỡng trọng điểm, còn hơn Sở gia, Vương gia các người càng có thực lực, cậu không thấy vừa rồi Bạch lão nhân lộ liễu đem cháu gái ra làm quen với cậu sao?"

Tiêu Chiến cắt một dao xuống, đem miếng thịt bò trên bàn cắt thành hai nửa, một luồng sáng sắc lạnh màu vàng xẹt qua ở đáy mắt, Tiểu Bạch thấy được, sợ tới mức run lên.

Một loại trực giác thuộc về động vật, nó nhận ra được trong sắc vàng đó che giấu sát khí, mang theo sự tàn nhẫn, sát khí xâm lược và hung bạo giờ phút này toát ra trong mắt Tiêu Chiến, có cảm giác xa cách quái dị, Tiểu Bạch vội vàng cúi đầu liếm đồ ăn trên bàn, có lẽ cảm giác của mình sai rồi, trực giác của mỗi người thỉnh thoảng cũng sẽ lầm lẫn đúng không?

"Tại sao Sở Chính Nam không đem Triệu Vũ giới thiệu cho con mình, mà lại tìm cháu chứ?" Hoắc Ly nhỏ giọng hỏi.

"Con trai của Sở Chính Nam chết sớm, nghe nói ông ta có mấy đứa con ngoài giá thú, nhưng vì ngại thế lực bên nhà vợ nên chưa từng thừa nhận ai."

Vương Nhất Bác không có hứng thú đối với những chuyện được đồn đãi trong thương giới, ngay cả quan hệ giữa Sở Ca và Sở Chính Nam cậu cũng vừa mới biết được, Sở Ca chưa bao giờ tham dự những bữa tiệc của thương giới, xem ra này cậu nhóc này không thích không khí trong giới kinh doanh.

Sau khi ăn xong, Hoắc Ly ôm Tiểu Bạch đi tìm Giang Sanh chơi, Tiêu Chiến rõ ràng tinh thần không tốt, sâm banh chỉ uống hai ngụm rồi để lại, Vương Nhất Bác đang muốn đề nghị trở về nghỉ ngơi, điện thoại của Ngụy Chính Nghĩa gọi tới, hỏi: "Có phát hiện nhân vật nào khả nghi không?"

"Không có, cậu thì sao?" Tiêu Chiến ngủ một ngày, có thể nhìn thấy nhân vật khả nghi mới là kì quái đấy.

Câu trả lời của Ngụy Chính Nghĩa đương nhiên là phủ định, một ngày này trái lại còn chơi rất sảng khoái, bất quá phải tìm một tên tội phạm ngay cả diện mạo cũng không xác định được ở một nơi tập trung mấy trăm người thế này, không khác gì tìm kim dưới đáy biển, đương nhiên không thu hoạch được gì.

Không có đầu mối, Ngụy Chính Nghĩa lải nhải hai câu xong liền ngắt điện thoại, Vương Nhất Bác đang xem biển, ánh mắt đảo qua, phát hiện Chu Lâm Lâm cũng đến đây, ngồi ở bàn bên cạnh bàn của Sở Ca, nhìn đến Vương Nhất Bác, Chu Lâm Lâm hướng cậu khoát tay.

"Như thế nào chỉ có một mình Chu Lâm Lâm, những người khác đâu?"

"Cái gì?"

Tiêu Chiến vừa mới hỏi xong, sàn nhà đột nhiên rung động, thân thuyền chấn động hơn mười giây, nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại, loa phát thanh vang lên giọng nói bằng điện tử, giải thích vừa rồi là do lốc xoáy dưới đáy biển gây ảnh hưởng, không có gì đáng ngại, kính mong mọi người không cần phải lo lắng.

Tiêu Chiến lại thay đổi sắc mặt, vừa rồi khi thân thuyền chấn động, anh nhìn thấy có một luồng xoáy màu đen từ bên ngoài cuộn xoáy vào nhà ăn, một luồng sóng đen lập tức đánh về phía mình, mang theo vị mặn của nước biển, trái tim lập tức đập dồn dập, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng.

"Tiêu Chiến!" Bàn tay bị nắm chặt, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lo lắng gọi anh.

"Tôi không thoải mái, đỡ tôi đi toilet." Tiêu Chiến gần như vô lực dựa hẳn vào người Vương Nhất Bác, bám víu chống đỡ để không bị ngã xuống.

Lồng ngực cuồn cuộn khó chịu, Tiêu Chiến vội vàng đứng lên, trước mắt choáng váng vô cùng, may mà có Vương Nhất Bác giúp đỡ, đi vào toilet, anh vọt vào nôn một trận, Vương Nhất Bác tựa hồ ở bên cạnh nói cái gì, nhưng anh căn bản nghe không được, hai bên tai như có tiếng vang ầm ầm, đầu có cảm giác như muốn nổ tung.

Qua hồi lâu mới đỡ hơn, Vương Nhất Bác dìu anh đến trước bồn rửa mặt, không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, mặt hiện đầy lo lắng, hỏi: "Thế nào?"

Tiêu Chiến lắc đầu, dạ dày rất khó chịu, trên trán mồ hôi ứa ra, ngẩng đầu, khuôn mặt mình trong gương tái nhợt đến đáng sợ, mắt xanh vì không khoẻ hiện ra huyết sắc đỏ sậm.

Đám khói đen kia rốt cuộc là cái gì?

Không phải khí tức của yêu quái hay âm hồn, ngược lại, mang theo khí trong sạch, còn có cảm giác quen thuộc thân thiết, nó không có ác ý đối với mình, nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy nó thì lại không thoải mái?

"Chàng trai này thoạt nhìn rất khó chịu, nên tìm bác sĩ khám cho cậu ta xem." Ông lão đang rửa tay ở bên cạnh thấy tình cảnh như vậy, nói.

Là một ông già tóc bạc cả đầu, chòm râu rất dài, trên mũi có đeo kính mắt, tràn ngập phong độ nho nhã nồng hậu của người trí thức.

Vương Nhất Bác nói cảm ơn, dìu Tiêu Chiến đi ra ngoài, ở trên hành lang đụng phải Triệu Vũ, cô ta khó hiểu nhìn xem Tiêu Chiến, hỏi Vương Nhất Bác , "Xảy ra chuyện gì?"

"Bạn tôi hơi khó chịu." Vương Nhất Bác giờ phút này tâm phiền ý loạn, không có tâm tình bắt chuyện với Triệu Vũ, tùy tiện đáp một câu liền vội vàng rời đi.

Trở lại phòng, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, lại gọi điện thoại kêu bác sĩ, mười phút sau, bác sĩ Đỗ phụ trách chữa bệnh và chăm sóc khách du lịch mang theo hòm thuốc chạy tới.

"Cậu không thoải mái ở đâu?" Bác sĩ Đỗ đã hơn ba mươi tuổi tuổi, mang theo phong thái tao nhã sẵn có của bác sĩ, cặp nhiệt kế cho Tiêu Chiến, lại lấy ống nghe khám bệnh ra chẩn đoán bệnh cho anh.

"Vừa rồi anh ấy nôn rất dữ dội, tôi lo là bị ngộ độc thức ăn." Vương Nhất Bác thay Tiêu Chiến trả lời.

Bác sĩ Đỗ đặt tay trên dạ dày của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng ấn, hỏi: "Có cảm thấy buồn nôn không?"

Vô nghĩa, bị ấn như vậy, người bình thường cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, Tiêu Chiến không có tinh thần mắng chửi người, tùy tiện hừ một tiếng.

Nghe được tiếng trả lời, bác sĩ Đỗ lại theo thứ tự ấn lên những vị trí khác, cuối cùng nói với Vương Nhất Bác: "Đừng lo lắng, là không khỏe do say tàu thôi, cậu xem, cậu ấy hơi sốt nhẹ một chút, tình trạng thân thể không tốt, vừa rồi thuyền lại lắc lư, cho nên mới dẫn đến nôn mửa."

Vương Nhất Bác tiếp nhận nhiệt kế nhìn một chút, ba mươi bảy độ tám, đúng là có chút phát sốt.

Bác sĩ Đỗ lấy thuốc hạ sốt dược và chống say tàu đưa cho Vương Nhất Bác, nói: "Trước quan sát một chút, nếu tình trạng của cậu ấy không có chuyển biến tốt, lại nói cho tôi biết."

Tiễn bác sĩ đi, Vương Nhất Bác rót một cốc nước hâm hẩm, ngồi vào bên giường, khuôn mặt Tiêu Chiến ở dưới đèn có vẻ rất tái nhợt, cảm giác trong suốt như ngọc, rất hiếm khi thấy anh im lặng như vậy, làm cho Vương Nhất Bác rất khó thích ứng.

"Chủ tịch, vừa rồi cái tên bác sĩ kia ở trước mặt cậu trắng trợn phi lễ tôi nha."

Nhìn sắc mặt chiêu tài miêu là biết hiện tại cậu lo lắng đến mức nào, Tiêu Chiến cố ý nói đùa, Vương Nhất Bác quả nhiên nở nụ cười, xoa xoa tóc mai của anh, nói: "Ông ta không dám, toàn bộ thế giới chỉ có tôi dám phi lễ anh thôi."

Thấy Vương Nhất Bác đem thuốc lại, Tiêu Chiến vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu, "Cậu làm gì?"

"Uống thuốc, thuốc hạ sốt, đổ mồ hôi thì tốt rồi."

"Tôi chết cũng không uống thuốc!" Mắt xanh của Tiêu Chiến liếc qua viên thuốc con nhộng, "Quỷ biết bên trong là cái gì."

Bệnh ghét uống thuốc của Tiểu thần côn cũng giống hệt như mình chán ghét uống nước bùa.

Nhớ tới nước bùa, Vương Nhất Bác có chủ ý, đem thuốc ngậm vào miệng, rồi uống nước, cúi người hôn lên môi của Tiêu Chiến, đem thuốc và nước cùng nhau đẩy sang.

"Khụ khụ, chủ tịch, cậu cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù."

Đầu lưỡi Tiêu Chiến bị ngăn chận, hai viên thuốc đều bị nuốt vào, thuốc không khó uống, bất quá nghĩ đến chiêu rót thuốc này Vương Nhất Bác là học được từ mình, anh cảm thấy hối hận, này căn bản là gậy ông đập lưng ông mà, sớm biết anh cũng có một ngày như vậy, lúc trước nhất định không lấy việc bắt chiêu tài miêu uống nước bùa làm trò vui.

Nhìn thấy mắt của Tiêu Chiến vì tức giận mà chuyển sang màu xanh thẳm tinh thần cũng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, Vương Nhất Bác mỉm cười cực kì dịu dàng ôn nhu, nói: "Ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở bên cạnh anh."

"Cậu cứ đi dạo chơi đi, không cần chăm sóc tôi." Thuốc mới vừa nuốt vào, lừa chiêu tài miêu đi, anh còn có cơ hội nhổ ra.

Tính toán của Tiêu Chiến không thể thực hiện, khóc không ra nước mắt nhìn Vương Nhất Bác giúp anh cởi quần áo khoác, kéo chăn lên, lại ngồi vào bên giường, tư thế thực rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi.

Cam chịu số phận, anh thở dài, nghe lời Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. 

Yulia: chúc hai bé ngủ ngon nè ^^ các chị thấy nàm sao? biến đầy fic, biến xuyên suốt luôn. nhưng mà hơm ngược nhiều lắm đâu nè:3 chị nào sợ thì quay xe liền đi heeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top