Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, Vương Nhất Bác ngồi dậy, xuyên qua kính chắn gió,  thấy Tiêu Chiến đứng trước vòi nước bên ngoài rửa mặt, Hamburger ở trên cành cây làm một khóa vận động đả thông kinh mạch mỗi ngày, cậu thu hồi ánh mắt, rơi vào hộp gỗ, thứ này Tiêu Lan Thảo xem như bảo bối, Tiêu Chiến lại tiện tay ném nó ở chỗ ngồi, hoàn toàn không coi ra gì.

Nó rốt cuộc có tác dụng gì đây?

Vương Nhất Bác lấy tượng gỗ ra xem đi xem lại mấy lần. Với sự hiểu biết của cậu về đồ cổ, thứ này dù là đồ dỏm, cũng được làm khá ẩu, căn bản chính là một khúc gỗ người ngoài nghề tiện tay điêu khắc mà thôi, xem ra giá trị của nó chỉ đành đợi Tiêu Lan Thảo tự mình đến giải đáp.

Đáng tiếc nghi ngờ của cậu đến cuối cùng cũng không được tháo gỡ, họ mua bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi gần đó, sau khi ăn xong lại đợi rất lâu ở trong xe, thời gian hẹn đã sớm qua, Tiêu Lan Thảo lại không xuất hiện. Sau khi chờ đợi vô ích hai tiếng đồng hồ, điện thoại của Tiêu Lan Thảo lại không liên lạc được, Tiêu Chiến rốt cuộc nhận rõ một sự thật.

"Chủ tịch, không phải chúng ta bị lừa đấy chứ?"

Kỳ thực từ lúc Tiêu Chiến nhắc tới tiền thù lao, Vương Nhất Bác đã có dự cảm này, sau khi nhìn thấy tượng gỗ, dự cảm này càng được khẳng định, nếu Tiêu Lan Thảo đến, tất cả còn có giải thích, nhưng giờ xem ra Tiêu Lan Thảo chỉ làm một cái bẫy, để họ mang ngọc mắc tội, lần theo đầu mối sẽ dẫn đến họ.

"Tiêu Chiến." Thấy người yêu bộ dạng trừng mắt thở phì phì, Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, cậu bình tĩnh nói: "Tiêu Lan Thảo đưa hết tài sản cho anh, không thể nào chỉ đơn giản nhờ anh lấy khúc gỗ ra khỏi ngân hàng thế này."

"Nào có đơn giản chứ, hôm qua rất nguy hiểm có biết không hả?"

"Theo quan sát của ta, nguy hiểm đêm hôm qua giá trị không đến hai nghìn vạn."

Hamburger lắm mồm đổi lấy cái trừng mắt tức giận của Tiêu Chiến, có điều sau khi trừng xong anh cũng biết sự thật này không thể nào thay đổi, thở một hơi, hỏi: "Kỳ thực lúc chúng ta chơi chiến thuật tâm lý với Ngụy Viêm, tượng gỗ thật đã bị Tiểu Lan Hoa cầm đi rồi đúng không?"

"Em nghĩ hẳn là vậy." Vương Nhất Bác nói: "Hắn để ý khúc gỗ đến thế, nếu hắn có việc không tới được, ít nhất sẽ liên lạc với anh."

"Là lúc nào?"

Tiêu Chiến cố gắng suy nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, làm sao cũng không nghĩ ra được chỗ nào xảy ra vấn đề, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ lúc anh bị bắt, tình huống khi đó hỗn loạn nhất, sự chú ý của mọi người đều đặt lên anh, nếu Tiêu Lan Thảo giả dạng làm cảnh sát, đánh tráo tượng gỗ trên đường đưa đến cục cảnh sát, sẽ không có ai phát giác ra."

"Nên anh nỗ lực cả ngày hôm qua, toàn là làm việc vô dụng?"

"Cũng không phải." Phản ứng cáu kỉnh của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác nhìn buồn cười: "Chí ít anh thành công dụ mục tiêu rời đi, cho Tiêu Lan Thảo thời gian chạy trốn."

Động viên vô nghĩa, Tiêu Chiến lớn tiếng chửi bậy một câu, cầm tượng gỗ dỏm muốn ném đi, lại cảm thấy thừa nhận như vậy quá uất ức, thấy Vương Nhất Bác còn ở bên cạnh vẻ mặt không nhịn được cười, anh cả giận: "Bị lừa không cần vui vẻ đến vậy chứ?"

"Rất thú vị."

Chiến thuật đánh lừa trong giới kinh doanh quá phổ biến, Vương Nhất Bác hoàn toàn không bị việc như này ảnh hưởng, trái lại cảm thấy Tiêu Lan Thảo khá thông minh tỉnh táo, điều này cũng khiến cậu càng khẳng định người này sẽ không giết người mà không hề có nguyên do. Hắn sắp xếp một ván cờ rất lớn, coi mỗi người đều là quân cờ, có thể ngay chính bản thân hắn cũng là quân cờ trong đó, hắn không thể thua, nên mỗi bước đều bố trí rất tỉ mỉ.

"Ông nội thường nói, thua chẳng hề gì, thắng lại là được, bị lừa, thì lừa lại là xong."

"Vậy cũng cần người ta phối hợp chứ, chúng ta bây giờ ngay cả Tiểu Lan Thảo ở chỗ nào cũng không biết."

"Vậy phối hợp với đường đi nước bước của hắn, giúp hắn hạ xong ván cờ này."

"Tại sao phải giúp hắn?" Tiêu Chiến không phục nói: "Lúc chúng ta thật lòng giúp hắn, hắn lại xoay chúng ta như chong chóng."

"Anh cầm của người ta hai nghìn vạn đấy, tiên sinh."

Vương Nhất Bác bình tĩnh trả lời anh: "Cho nên nếu bị lừa cũng là một phần trong ván cờ, thì anh đương nhiên phải phối hợp với tinh thần chuyên nghiệp."

Tiêu Chiến không phản đối, hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì giờ?"

"Còn chưa nghĩ ra, song biết đâu không cần phải làm gì, chỉ giữ tượng gỗ cho kỹ là được."

Được rồi, nể mặt Chủ tịch, Tiêu Chiến miễn cưỡng chấp nhận đề nghị giúp đỡ, trên đường lái xe trở về, anh than thở: "Đúng là cuộc thám hiểm kỳ diệu."

Nửa đường Vương Nhất Bác cho xe rẽ vào trung tâm thương mại, mua ba lô để đựng hộp gỗ, tiện thể mua cho Tiêu Chiến điện thoại di động, đồ đạc cá nhân của Tiêu Chiến bị tịch thu sau khi anh bị giam giữ. Ngụy Viêm lo anh liên lạc với bên ngoài, sau đó lúc trả đồ thì giữ lại điện thoại, cũng may không giữ ví tiền, bằng không Tiêu Chiến nhất định càng nổi điên.

Trở lại xe, Tiêu Chiến lật xem báo vừa mua, bên trong không nhắc tới vụ cướp ngân hàng, trong ti vi cũng không phát tin tức liên quan, anh kỳ quái nói: "Ngụy Viêm ghê gớm quá nhỉ, lại có thể áp vụ án xuống, anh còn tưởng sau này anh phải chạy trốn đến tận chân trời."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, nghĩ thầm nếu kết quả thực sự tệ như thế, ngay từ đầu cậu đã không để Tiêu Chiến dính vào, mặc kệ Tiêu Lan Thảo chi bao nhiêu tiền. Anh giúp Tiêu Chiến, là bởi vì cậu biết chuyện đêm qua Ngụy Viêm nhất định sẽ áp xuống. Phía sau Ngụy Viêm có Ngụy gia trấn giữ, còn có Tiêu gia hỗ trợ, trước khi giải quyết xong phiền phức của đám người Tiêu Lan Thảo, họ sẽ không tốn tâm tư vào Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, anh có biết vì sao trưởng phòng Ngụy ngầm cho phép Ngụy Chính Nghĩa theo Kiều tới Ý không?" Lái xe, cậu hỏi.

"Con cũng có rồi, Kiều nói để Ngụy Chính Nghĩa cùng Đậu Đậu về gia tộc bồi đắp tình cảm, ba Ngụy cũng không nói được gì thì phải?"

"Một hắc một bạch, cần bồi đắp tình cảm cái gì?"

Đối với Tiêu Chiến thần kinh thô, Vương Nhất Bác rất bất đắc dĩ: "Thân phận, gia thế của Kiều rất vi diệu, mẹ trên danh nghĩa của Đậu Đậu đã qua đời, trưởng phòng Ngụy chỉ mong sao con trai nhân cơ hội phân rõ giới hạn với hắc đạo, nhưng Ngụy Chính Nghĩa có tham gia vào vụ án Tiêu Tĩnh Thành chế tạo thuốc độc, bất kể nội tình thế nào, cậu ta tránh nơi đầu sóng ngọn gió này thì tốt hơn, nên trưởng phòng Ngụy mới đồng ý để cậu ta rời đi, giao tất cả chuyện thị phi cho Ngụy Viêm gánh chịu."

"Nói như vậy, Kiều cũng là cố ý đưa Ngụy Chính Nghĩa đi vào lúc này?"

"Đúng, bởi vì cậu ta biết lúc này bất kể mình làm gì, trưởng phòng Ngụy cũng không ngăn cản." Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, về mặt cơ trí, Tiêu Chiến còn kém xa Kiều, nói: "Bản thân Ngụy Viêm đương nhiên hiểu quan hệ lợi hại trong đó, mọi người bây giờ đều đặt trọng điểm lên Tiêu Lan Thảo, anh ta sẽ cân đối giữa lợi và hại, về phần anh, có em che chở đây rồi, anh ta gây phiền phức cho anh cũng chính là tự rước bẽ mặt."

"A!" Nghe đến cuối cùng, Tiêu Chiến ngửi ra mùi, quay đầu cười hihi nhìn Vương Nhất Bác: "Chủ tịch em nói cả buổi, kỳ thực là đang tự khoe khoang khoản mai phục của mình đúng không?"

"Tiêu Chiến!"

"Rồi rồi, anh hiểu rồi, nói chung chỉ cần đi theo Chủ tịch, bất cứ chuyện lớn gì cũng thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có gì!"

Tên này ngoại trừ ba hoa làm trò ra còn biết cái gì chứ?

Vương Nhất Bác đang muốn chế giễu anh, đột nhiên thấy đối diện có một chiếc xe máy lao về phía họ, tốc độ xe máy rất nhanh, mắt thấy sắp đâm vào đầu xe, Vương Nhất Bác vội vàng tránh ra, đồng thời phanh xe lại, Tiêu Chiến thắt dây an toàn, chỉ bị lắc lư một chút, Hamburger ngồi ở ghế sau bởi vì ngủ gật theo xe phanh lại lăn lông lốc xuống đất.

"Đệt, ai không biết sống chết tông vào bản đại nhân?" Nó sờ đầu bị đụng đau cáu gắt.

Người lái xe máy dừng lại trước xe, dùng chân chống xe, tháo mũ bảo hiểm ra, thấy gương mặt quen thuộc dưới mũ, Tiêu Chiến trả lời nghi vấn cuả Hamburger.

"Ta giờ đang cân bằng tâm lý, hôm qua có người giống ta, mất công sức hơn nửa ngày chỉ để đuổi theo một con hạc sứ vô dụng."

Tiêu Chính xuống xe, gương mặt đen xì chứng tỏ đêm qua hắn bị hạc giấy của Tiêu Chiến đùa bỡn đến điên.

"Tiêu Lan Thảo ở đâu!?"

Tiêu Chiến vừa xuống xe, đã bị Tiêu Chính trầm mặt chất vấn, Vương Nhất Bác thì hoàn toàn bị lờ đi, thấy hắn rất nóng, Tiêu Chiến đành phải chìa tay, tốt tính nói: "Cậu xem bộ dạng tôi giống như biết sao?"

"Các người đã gặp nhau phải không?"

"Nếu gặp được, tôi còn loanh quanh ở đây à? Thành thật mà nói, tôi cũng bị con hồ ly kia bịp."

"Đó là hậu quả cậu tự chuốc lấy vì đã giúp tà môn ngoại đạo." Tiêu Chính đưa hạc giấy rách bươm cho Tiêu Chiến xem: "Cậu cảm thấy đùa giỡn tôi như vậy thú vị lắm sao?"

Nhìn tình trạng rách nát của hạc giấy liền đoán được đêm qua nó đưa Tiêu Chính chạy không ít đường, thảo nào Tiêu Chính bực mình như thế, để tránh lại kích động cơn giận của hắn, Tiêu Chiến cố sức để bản thân nhịn cười, nói: "Vậy cậu cảm thấy dùng loại pháp thuật này lén theo dõi chúng tôi rất  sao?"

"Tôi chỉ muốn tìm được Tiêu Lan Thảo." Tiêu Chính liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Nếu trực tiếp nhờ các cậu, các cậu nhất định sẽ không hỗ trợ."

"Tôi thì lại khó hiểu, sao cậu nhất định phải đối phó với Tiểu Lan Thảo chứ? Hắn hình như chưa từng đắc tội phái thiên sư các cậu thì phải?"

"Hàng yêu trừ ma là thiên chức của thiên sư, cho dù hắn không đắc tội tôi, nhưng hắn phạm vào giết chóc, lại chiếm thân thể người khác, loài yêu dã này phải trừ hết."

Tiêu Chính rất khó hiểu sự bảo vệ của Tiêu Chiến dành cho Tiêu Lan Thảo, nói: "Cậu cũng tu đạo, phải biết người tu đạo chúng ta đối lập với yêu, vì sao cứ một mực không chịu giác ngộ? Biết rõ Tiêu Lan Thảo giết người bám thân, lại không những không bắt hắn, còn giúp Trụ làm ngược?"

"Trên đời này chẳng có bất cứ thứ gì là đối lập tuyệt đối, một mực không chịu giác ngộ chính là cậu, ác yêu nên hàng, nhưng nếu cậu cố chấp với việc hàng yêu, vậy sẽ là lỗi của cậu!"

Hiếm khi thấy Tiêu Chiến nói chuyện sắc bén như vậy, Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, Tiêu Chính cũng hơi sửng sốt, không đợi hắn phản bác, Tiêu Chiến lại nói: "Cho dù nhân loại phạm pháp giết người, quan tòa cũng sẽ cho hắn một cơ hội tự biện bạch, nhưng cậu ngay cả chứng cứ cơ bản cũng không có, đã đối phó với Tiêu Lan Thảo, cậu không cảm thấy việc này đã lệch khỏi quỹ đạo hàng yêu sao?"

"Làm sao cậu biết tôi không có chứng cứ? Lần trước ở quán bar tôi đã nói, người tiếp xúc với Tiêu Lan Thảo đều chết oan uổng, cậu có thể phủ nhận sự thực này, nhưng Tiêu Lan Thảo bắn chết người qua đường trước mặt mọi người chẳng lẽ không phải là thật à? Kí chủ hắn bám thân sắp không xong rồi, không thể nào là ký chủ làm, cho nên người động thủ nhất định là hắn, nếu cậu còn không tin, thì tới cục cảnh sát điều tra chuyện xảy ra ở bệnh viện đêm qua, xem xem cảnh sát tuần tra bị Tiêu Lan Thảo bắn bị thương chết như thế nào, nếu như thế mà cậu vẫn còn có thể đứng ở bên hắn, vậy tôi cũng chẳng còn lời nào để nói!"

Lời này không giống ăn nói lung tung, Vương Nhất Bác hỏi: "Cảnh sát tuần tra đã chết?"

"Một người chết, một người mất tích." Ánh mắt Tiêu Chính đánh giá qua lại giữa họ: "Đều tại đêm qua tôi vẫn luôn theo dõi hạc giấy, bằng không tôi có thể chạy tới cứu người. Người thanh niên đáng thương kia bị chết rất vô tội, máu toàn thân cậu ta gần như bị rút khô, cậu ta chỉ là một cảnh sát tuần tra bình thường, chưa từng kết oán với ai, ngoại trừ Tiêu Lan Thảo, tôi không nghĩ ra được hung thủ khác. Camera theo dõi ở cửa ra vào của bệnh viện cũng không quay được người khả nghi từ bên ngoài vào, điểm này cũng chỉ có Tiêu Lan Thảo mới có thể làm được."

Tiêu Chính nói rất bình tĩnh, nhưng không khó nhìn ra phía sau vẻ bình tĩnh của hắn là thất vọng và tức giận, nỗi tức giận trên người hắn chuyển hóa thành sát khí, giả như Tiêu Lan Thảo ở ngay trước mặt lúc này, tin rằng Tiêu Chính sẽ không chút do dự giết hắn.

Tiêu Chiến không nói gì, những chuyện kia cậu không tận mắt thấy, không cách nào phán định được tình huống lúc đó, Vương Nhất Bác hỏi: "Thi thể giờ ở đâu?"

"Ở nhà xác bệnh viện, nếu các anh có hứng thú, có thể tới xem."

Tiêu Chính nói xong, xoay người cưỡi lên xe máy, lúc gần đi liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, lần thứ hai nhắc lại: "Cho nên chuyện này tôi đã quyết định rồi, bất kể cái giá phải trả đắt thế nào, nếu cậu còn tiếp tục giúp Tiêu Lan Thảo, giao tình giữa chúng ta liền dừng lại ở đây."

"Tiêu Chính!" Thấy Tiêu Chính quay đầu xe muốn rời đi, Tiêu Chiến hỏi: "Nghe nói mấy hôm nay Tạ Phi vẫn luôn tìm cậu?"

Tiêu Chính ngẩn người, dường như không ngờ Tiêu Chiến lại đột nhiên nhắc tới Tạ Phi, nói: "Cậu ta có điện thoại cho tôi, có điều tôi quá bận, nên không liên lạc được, pháp thuật của cậu ta không tệ, tin rằng có vấn đề gì có thể tự mình xử lý tốt."

Tiêu Chính và Tạ Phi mặc dù là đồng môn học đạo, nhưng sư phụ hai người khác nhau, hơn nữa Tạ Phi nói chuyện cay nghiệt, nên quan hệ của họ bình thường, so với vấn đề hắn phải giải quyết trước mắt, chuyện Tạ Phi không đáng nhắc đến, nhiều nhất là án bắt quỷ trẻ con mà thôi, căn bản không cần hắn giúp đỡ.

Nghe xong câu trả lời của hắn, Tiêu Chiến hơi nhíu mày: "Cậu vội vã điều tra rõ chân tướng không sai, nhưng cứ một mình vì tìm hung thủ mà để mất hung thủ, vậy có phải là bỏ gốc lấy ngọn hay không?"

Tiêu Chính nghe không hiểu, nhìn anh, liền nghe thấy anh lại nghiêm túc nói: "Mạng của cảnh sát tuần tra và người khác là mạng, mạng của Tạ Phi cũng là mạng, tôi nghĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cậu ta sẽ không nhờ cậu giúp đỡ, giúp người mà bỏ gần tìm xa, cậu hình như đã quên mất căn bản của tu đạo, nếu cậu tìm được Tiêu Lan Thảo trước, hy vọng cậu đừng vội vàng động thủ, hỏi rõ chuyện rồi hãy nói, tu đạo không phải là có thể tùy ý làm bừa, sự tồn tại của một sinh linh không phải việc chúng ta có thể quyết định."

Tiêu Chính lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, lời lẽ đường đường chính chính phát ra từ miệng Tiêu Chiến, thực sự ngoài dự liệu của hắn, Hamburger cũng phản ứng giống vậy, đứng ở đầu xe nhìn Tiêu Chiến, tràn đầy ngưỡng mộ sùng bái.

Cảm giác bầu không khí vi diệu, Tiêu Chiến cười ha hả: "Kỳ thực Tiểu Lan Thảo thiếu tôi hai ngàn vạn, nếu hắn chết, tôi đây liền không công một chuyến, nhờ anh, nể mặt sư xuất đồng môn, anh nhất định phải giúp chút, đừng ngăn cản đường tiền tài của tôi."

Xoạch! Đầu xe trơn trượt, Hamburger ngẩng đầu quá cao, từ trên xe trượt xuống, Tiêu Chính cũng lảo đảo một chút, bực mình nhìn Tiêu Chiến, nghĩ thầm hắn sớm nên biết trong mắt tên này chỉ có tiền, có thể khiến anh ta nôn nóng trong lòng như thế cũng chỉ tiền mới có thể làm được!

Nghĩ đến nỗi nhớ nhung nhiều năm như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Trong ký ức tuổi thơ của hắn, sự tồn tại của Tiêu Chiến kỳ thực rất mơ hồ. Hắn biết rõ, qua nhiều năm như vậy hắn chỉ là đem giả tưởng của mình tạo thành một hình bóng hoàn mỹ, sau đó lồng vào người đối phương, cũng thúc giục bản thân phải cố gắng đến gần và vượt qua anh ta, đây là mục tiêu phấn đấu của hắn từ trước tới giờ, nhưng hiện thực nói cho hắn biết, người này ngoại trừ tham của thì chẳng có gì, vậy hắn nỗ lực nhiều năm qua là vì cái gì?

Tiêu Chính chẳng đáp lấy một câu, bởi vì hắn không biết mình nên đáp thế nào mới tốt, tục ngữ có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu*, hắn nghĩ những điều hắn và Tiêu Chiến theo đuổi trên căn bản đã khác nhau, thì làm sao có thể trở thành bạn bè chứ?

(*Người khác đường không thể cùng bàn kế hoạch.)

Hắn trầm mặt đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu đi mất, Hamburger một lần nữa bay về xe, nhìn bóng xe máy, nói: "Ta thấy được nỗi thất vọng từ trong ánh mắt hắn, Hải Thần đại nhân, ngài tồn tại chính là để đả kích người khác."

Tiêu Chiến khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, tâm tư của Tiêu Chính đối với anh, kỳ thực anh rất rõ ràng, nhưng anh dám khẳng định nếu Tiêu Chính biết Tiêu Tam là do anh giết, nhất định sẽ lập tức vung đao về phía anh, anh ghét loại người chính nghĩa và nguyên tắc tuyệt đối như thế, tựa như năm đó trên đỉnh Tuyết Sơn, những đạo sĩ tự nhận mình là chính nghĩa ấy chưa hỏi phải trái đúng sai đã giết Tố Vấn.

Anh quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối vẻ mặt của Vương Nhất Bác đều rất bình tĩnh: "Sớm biết anh là người thế nào đối với cậu ta là chuyện tốt, nếu không cậu ta sẽ càng thất vọng."

"Chủ tịch đại nhân anh minh!" Hamburger ở trên xe dùng móng vuốt đánh nhịp khen ngợi.

Vẫn là Chủ tịch hiểu anh, sự khó chịu dâng lên trong lòng Tiêu Chiến do cuộc nói chuyện với Tiêu Chính nháy mắt biến mất tăm hơi, cười hì hì theo Vương Nhất Bác lên xe, xe một lần nữa khởi động, anh nói: "Nếu lời Tiêu Chính là thật, vậy cậu ta làm thế nào chú ý thấy Tiểu Lan Hoa có vấn đề? Tiểu Lan Hoa bám thân không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên cậu ta lại cảm thấy hứng thú?"

Mỗi người làm việc đều có mục đích của họ, mục đích của Tiêu Chính tạm thời không cần dò xét, Vương Nhất Bác nói: "Em khá lưu ý cái chết của cảnh sát tuần tra là chuyện gì xảy ra."

"Muốn biết chuyện gì xảy ra rất đơn giản thôi, chúng ta trực tiếp tới nhà xác điều tra là được."

Giọng điệu thờ ơ như không, khiến Vương Nhất Bác nghi ngờ có phải Tiêu Chiến quên mất chuyện trải qua đêm trước rồi không, cậu tốt bụng nhắc nhở: "Tiêu Chiến, tuy Ngụy Viêm không cố ý bắt anh, nhưng nếu anh ở trong tầm mắt anh ta, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua."

Nói cũng phải, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ: "Vậy chúng ta đến vào ban đêm là được, còn thời gian hơn nửa ngày, Hamburger ngươi tới bệnh viện nghe ngóng tình hình trước."

"Trọng thương không ra trận được." Vừa nghe phải làm việc, Hamburger bắt đầu kêu oai oái: "Ta cũng coi như là người trọng bệnh, bắt ta làm việc, Hải Thần đại nhân ngài nhẫn tâm sao?"

"Chúng ta muốn tới tiệm quan tài Tạ Ký, nếu không thì ngươi đi cùng chúng ta?"

Hamburger im lặng, so sánh hai việc, nó cảm thấy tới bệnh viện thoải mái hơn chút, không nói nhảm nữa, sảng khoái tiếp nhận nhiệm vụ.

Chia binh hai đường, Tiêu Chiến căn cứ vào tin tức Hamburger theo dõi được, cùng Vương Nhất Bác đi tới tiệm quan tài Tạ gia. Tiệm quan tài nằm ở một khu xa xôi hẻo lánh của ngoại ô, xung quanh chỉ có một tòa nhà, rất dễ tìm, nhà cửa tương đối cũ kỹ, diện tích lại không nhỏ, trên cửa dán nham nhở một ít giấy trắng, như câu đối đã phai màu, tờ giấy loang lổ phất phơ trong gió, thê lương không nói nên lời.

"Ở đây một chút hơi người cũng không có, không giống nơi làm ăn buôn bán." Xe dừng ở cửa, Tiêu Chiến đánh giá ngôi nhà cũ kỹ nói.

Tiệm quan tài cũng là tiệm, là tiệm thì phải có sức sống, cái không khí nửa sống nửa chết thế này đừng nói là buôn bán, ngay cả cho người ở tối thiểu cũng không được, phần lớn sẽ bị du hồn gần đây chạy tới dùng làm nơi tá túc, dẫn đến âm khí rất nặng, đến đêm nhất định khó lường. Ngân Bạch nói chưa từng nghe thấy tiệm quan tài Tạ Ký, Tiêu Chiến nghĩ Tạ Phi bị hãm hại, có người trước đó đã đặt sẵn bẫy rập, để hắn ngoan ngoãn tự nhảy vào.

Hai người xuống xe, đi tới trước cửa tiệm quan tài, mỗi bên cửa chính treo tấm bảng gỗ có hoa văn giống áo liệm, bảng gỗ rất cũ kỹ, các góc đã dần mục nát, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chữ Ngôi Hán Tạ Ký, Tiêu Chiến từ nhỏ đã tiếp xúc với pháp sự đạo trường, biết Ngôi Hán có nghĩa là tiệm quan tài, nói: "Nhìn không ra tiệm này còn rất ý tứ, giờ có rất ít người viết như vậy."

Cửa không khóa, treo then cửa bằng gỗ kiểu thời trước, phải kéo ngang mới có thể mở được, Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, lúc ngang qua sân, thấy trong tủ kính hai bên bày ông già bà già, đây là đồ trang trí để tiệm quan tài thu hút việc làm ăn, nhưng đã lâu năm, màu sắc vốn có đều phai sạch, chỉ có chữ thọ bằng kim tuyến ở giữa còn khá rõ ràng, miệng tượng đất cong lên, vô ý nhìn thấy sẽ bị dọa cho giật mình.

Hai người theo hành lang đi vào phòng khách, phòng khách bài biện rất sơ sài, nhìn qua cũng coi như sạch sẽ, nhưng không có hơi người ở thời gian dài. Họ lại đi vào mấy phòng ở sân sau nhìn một chút, cách bài biện đại thể như nhau, chính giữa là gian gác, trong phòng lớn nhất nối liền gác đặt mấy bộ quan tài, bên cạnh chất một ít hoa giấy, xem ra tiệm quan tài bình thường buôn bán ở nơi này, cũng là nơi âm khí nặng nhất trong cả nhà.

Tiêu Chiến đánh giá chỗ quan tài này, tặc lưỡi: "Chậc, giống y như thật, không giống đạo cụ tạm thời làm ra, Tạ Phi nhất định làm việc gì trái với lương tâm, mới bị người ta chỉnh thế này."

Trong cả căn phòng ngoại trừ quan tài thì không có gì cả, đây hẳn là nơi bọn Hamburger nhìn thấy Tạ Phi xảy ra chuyện trong gương, nên có một vài tấm ván gỗ lắp trên quan tài nghiêng lệch đi, hai người hợp sức dời nắp quan tài ra một chút, thấy bên trong đều trống không, hoàn toàn không có thi thể người Tạ gia như Tạ Phi nói.

Để khẳng định họ không nhầm, hai người cũng mở mấy cái nắp quan tài khác ra nhìn, kết quả như nhau, mấy cái này đều là quan tài chưa từng dùng qua, gấm trắng lót bên trong cũng coi như mới, kỳ quái là bản thân quan tài có phần lâu năm, cảm giác cũ mới đối lập quá rõ ràng, lộ ra một loại vi hòa cảm* vi diệu.

(*Vi hòa cảm: cảm giác khó chịu, không hài hòa, khó dung nhập.)

"Nhìn vật liệu gỗ này cũng phải mấy thập niên rồi ấy nhỉ, đây là định vật cũ dùng mới à?"

Lời lầm bầm của Tiêu Chiến không nhận được câu trả lời, Vương Nhất Bác trầm ngâm chẳng biết đang suy nghĩ gì,  đành phải một mình cố gắng chuyển nắp quan tài về chỗ cũ, nhưng bởi vì tấm gỗ quá nặng nên mệt nhọc thở phì phì, trách: "Chiêu tài miêu giúp một tay nào, đừng cứ làm ông chủ phất tay thế."

"À." Bị gọi, Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, đánh giá xung quanh, nói: "Ở đây hình như rất quen, cái tên tiệm quan tài Tạ Ký này em hẳn là đã từng nghe nói ở đâu."

"Ha, Chủ tịch, xem ra trí nhớ của em cũng không được tốt như em tưởng."

Tính tình trừng mắt tất báo* của tên này cả đời cũng không thay đổi được.

(*Bị trừng mắt cũng nhất định phải trả thù.)

Vương Nhất Bác liếc người yêu đang hả hê ở bên cạnh một cái, bình tĩnh nói: "Nên giờ em nhớ ra rồi, lần này tiền thù lao chia ba bảy, em có thể nhận được một nghìn bốn trăm vạn, nhớ quay về chuyển tiền vào tài khoản cho em."

"Chiêu tài miêu, em thuộc loài tiểu bạch cơ mà, còn có thể đen hơn được không? Chặt chém cả người yêu!"

Thù lao những vụ án trước đây còn chưa tính, lần này là hai chục triệu đó, vừa nghĩ phần nhiều đều rơi vào hầu bao của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã cảm thấy đau lòng, nhịn không được gào lên. Vương Nhất Bác không để ý đến anh, xoay người tới gian gác sát vách, Tiêu Chiến cũng muốn đi cùng, thấy còn có hai cái quan tài chưa đóng vào, anh đành phải tiếp tục cố gắng lắp quan tài lại, trong miệng hậm hực lầm bầm: "Chiêu tài miêu! Chiêu tài miêu chết tiệt!"

Thật vất vả mới đem toàn bộ đồ quay trở về nguyên trạng, Tiêu Chiến mệt vã mồ hôi, thở phì phì đi ra ngoài, ai ngờ chưa đi được hai bước, độ nhiên cảm thấy phía sau bị một cặp mắt nhìn chằm chằm, lập tức trên mặt đất truyền đến tiếng hạt pha lê chạm vào nhau, lanh lảnh mà đơn điệu, biến hóa khôn lường khiến cho người ta phát rét. Anh hơi nghiêng đầu một chút, quả nhiên thấy có một bé gái thắt bím tuổi không lớn lắm đứng ở góc tường, đang trừng trừng nhìn anh.

Tiêu Chiến không biết cô bé có phải là người Hamburger nhìn thấy trong gương kia không, chỉ cảm thấy nó âm khí rất nặng, gian phòng ẩm thấp, nên cho dù là ban ngày, cũng không ảnh hưởng đến sự xuất hiện của nó, Tiêu Chiến nghĩ nếu là buổi tối, oán khí của nó nhất định còn nặng hơn, chỉ bằng đạo hạnh của Tạ Phi, căn bản không trấn áp được nó.

Lúc vừa vào cửa Tiêu Chiến cũng cảm giác được quỷ khí ở nơi này, nhưng không ngờ có âm hồn dám xuất hiện ngay trước mặt anh, mắt lam nhìn bốn phía, nói: "Đi thôi, tới nơi ngươi nên tới, đừng ở lại hại người hại mình."

Cô bé không nói chuyện, nhưng bóng dáng theo tiếng nói của Tiêu Chiến biến mất, Tiêu Chiến đi ra ngoài, nghĩ thầm đây hẳn là quỷ hồn đã chết nhiều năm, bởi vì nguyên nhân nào đó vẫn dừng lại ở nơi này, lại không biết có phải nó thực sự bị đập chết tươi không, mà Tạ Phi tại sao lại bị kéo đến nơi này?

Nghĩ mãi không ra, Tiêu Chiến đành đi tìm Vương Nhất Bác, lúc đi đến cửa gian gác phát hiện ra trên khung cửa có một vết sứt rất sâu, tích lũy theo năm tháng, vết tích trở thành màu đen sậm, anh đưa tay sờ sờ, tim chợt sợ hãi giật thót lên, bên tai truyền đến tiếng vang nặng nề, trước mắt xẹt qua tia sáng, liền thấy một thanh khảm đao chém lên cửa, máu tươi theo khảm đao từ từ chảy xuống, thấm đỏ vết đao kia.

Tiêu Chiến hoảng hốt một chút, lập tức hiểu mình cảm ứng được chuyện từng xảy ra ở chỗ này ngày trước, anh nhìn vết tích kia, thì ra màu đen bên trên là màu của huyết dịch.

Thật là quỷ dị.

Từ sau khi bị thần kiếm tổn thương, anh đã lâu không có cảm ứng thần quái này, đối với việc linh lực trở về, Tiêu Chiến tràn đầy kinh hỉ, việc này chứng tỏ Vương Nhất Bác cho anh uống thuốc có hiệu quả, để không làm mình khó chịu, anh không chạm vào vết đao kia nữa, vội vàng lên gác, gọi: "Chủ tịch, tin tốt, tin tốt!"

Vương Nhất Bác vừa mới lên lầu hai, nghe tiếng gọi của anh, hỏi: "Cái gì?"

"À... không có gì."

Đột nhiên nghĩ nếu nói thật có nghĩa là cậu phải tiếp tục uống thứ thuốc đắng chết tiệt kia, Tiêu Chiến lập tức lắc đầu. Phản ứng quá làm bộ, Vương Nhất Bác biết anh lại giấu diếm cái gì, đang định truy hỏi, chợt thấy dưới chân lan can bên cạnh lóe lên tia sáng, loáng thoáng như cái gương nhỏ.

Vương Nhất Bác đi tới rướn người lấy cái gương, đúng lúc này phía sau lưng đột nhiên bị người chợt đẩy tới, cậu bị cỗ lực lớn đẩy ngã về phía trước, lan can lâu năm không tu sửa, theo xung lực của cậu vỡ ra, khiến cậu cùng lan can rơi xuống.

"Chủ tịch!"

Tiêu Chiến vừa mới lên lầu liền thấy tình hình nguy hiểm, một bóng quỷ tóc dài lơ lửng đứng phía sau Vương Nhất Bác, chính ả ta đẩy Vương Nhất Bác xuống lầu. Có điều lúc này Tiêu Chiến không có tâm tư để ý tới nữ quỷ, xông tới trước chìa tay túm lấy, khó khăn lắm mới bắt được tay của Vương Nhất Bác.

Xung lực rơi xuống thêm thể trọng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị kéo kêu ôi một tiếng, muốn cố gắng kéo cậu lên, nhưng không ngờ lan can quá mục nát, hoàn toàn không chịu được thể trọng của hai người, ầm một tiếng, tấm ván gỗ xung quanh sụp xuống, Tiêu Chiến cũng bị ngã xuống theo.

Vương Nhất Bác treo ở phía dưới, thấy Tiêu Chiến lao về phía mình, cậu theo bản năng đưa tay ôm lấy, hai người cứ như vậy cùng rơi xuống dưới.

Cảnh vật xoay tròn dữ dội một trận, bụi bặm che mờ tầm mắt, đợi Vương Nhất Bác cảm thấy khá hơn, một lần nữa mở mắt ra, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, bốn phía không còn lầu gác tối tăm ẩm thấp, cậu cũng không có cảm giác đau khi rơi xuống đất, bầu trời sáng sủa bên ngoài kính chắn gió của chiếc xe con, cây cối hai bên đường theo xe chạy không ngừng trôi về phía sau — cậu lại đang ngồi trên xe chạy tốc độ cao về phía trước, hơn nữa còn là ghế lái.

Vô lăng nắm trong tay chứng tỏ đây không phải ảo giác của cậu, cậu cuống quýt quay đầu nhìn Tiêu Chiến xem có bình an hay không, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt lam ném tới, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Ai da, chúng ta ngã lầu xuống chỗ nào đây?" Tiêu Chiến nhìn hai bên một chút, không thể làm rõ tình hình trước mắt, thấy Vương Nhất Bác không đáp lại, lập tức đưa tay vỗ vào gò má cậu, hỏi: "Chủ tịch, có đau không?"

Tiếng tát vang dội khiến Vương Nhất Bác nghi ngờ người yêu nhân cơ hội trả thù, trước khi cái tát thứ hai hạ xuống anh kịp thời né tránh: "Đánh chính anh ấy, anh xem có đau không?"

"Đau chứ, nhưng anh sợ em là ảo ảnh mà, em cũng đau, chứng tỏ chúng ta đều là thật." Tiêu Chiến phát biểu nhận xét xong, chuyển đường nhìn về phía trước: "Vậy ai có thể nói cho anh biết, chiếc xe này muốn lái đi đâu?"

Vương Nhất Bác cũng không biết, tuyến đường dường như hơi quen thuộc, nhưng lại không quen tới mức nhớ ra được, xem ra đúng là bị miệng quạ đen của Tiêu Chiến nói trúng rồi, trí nhớ của mình cũng không chuẩn xác như trong tưởng tượng.

Tiêu Chiến nhìn mặt đoán ý, lập tức nói: "Không biết cũng không sao, phiền em chuyên tâm lái xe, anh cũng không muốn lại bị tông đến chỗ nào."

Nhớ tới cảnh ngã lầu kia, Vương Nhất Bác đột nhiên có cảm giác đã từng quen biết, cậu vâng theo bản năng lái xe về phía trước, hỏi: "Mới vừa rồi là ai đẩy em xuống lầu."

"Oán linh."

Tính tình Tiêu Chiến luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, sau khi phát hiện tuy họ đến một nơi không biết tên, nhưng cuối cùng vẫn bình an, liền chuyển lực chú ý sang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ: "Xin lỗi nhé, Chủ tịch, vừa rồi là anh sơ suất, tiệm quan tài lâu không dùng, tích tụ nhiều quỷ mị bên trong, có âm khí là hiện tượng bình thường, nên anh không nhắc nhở em, không ngờ ban ngày chúng nó dám ra ngoài hại người ngay trước mặt truyền nhân thiên sư chính tông, thật quá quắt."

Giọng điệu nghiêm trang, Vương Nhất Bác nhịn không để mình cười ra tiếng, cái danh xưng truyền nhân thiên sư chính tông này là Tiêu Chiến tự phong, cậu tin rằng ngoài Tiêu Chiến ra, không có người hay quỷ nào tán thành.

Song để giữ lòng tự tôn cho người yêu, cậu vẫn nói: "Chuyện không liên quan đến anh, là em lơ là."

"Em lơ là thì lơ là, xem xem, còn kéo cả anh tới nơi này, giờ hành tung của Tạ Phi và Chung Khôi khỏi cần tìm, chúng ta thành người bị đi tìm, hy vọng ở đây đừng giống bọn đồ đệ, xuyên đi xuyên lại trong thời không bảy ngày khác nhau, nếu không xuyên về được thì làm thế nào?"

Được đằng chân lân đằng đầu chính là để nói loại người như Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quét mắt nhìn anh một cái, Tiêu Chiến cảm thấy cậu không vui, lập tức làm ra một nụ cười siêu thân thiết: "Có điều chỉ cần ở cùng với soái ca, đi đâu cũng giống nhau cả thôi."

"Chỉ cần ở cạnh soái ca? Hử?"

"Không không không, phải gọi là Chủ tịch soái ca!"

Cái này còn tạm được, nghe lời thầm thì của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhớ tới chuyến đi đến Phong Đô cách đây không lâu, kỳ thực đúng như Tiêu Chiến nói, nơi nào không quan trọng, chỉ cần hai người ở cạnh nhau.

Biển chỉ đường chợt lướt qua trong lúc chạy xe, địa danh quen thuộc khiến Vương Nhất Bác khẽ động tâm, phía trước vừa vặn đến một ngã tư, dường như trong chốn u minh có người chỉ dẫn, cậu cho xe rẽ sang đường bên trái.

Tiêu Chiến chú ý thấy, mắt liếc đồng hồ xăng: "Đổ đầy rồi, Chủ tịch em lái xe đường dài cũng đủ."

Vương Nhất Bác trong lòng lại động một cái, câu nói giống thế cách đó không lâu Tiêu Chiến cũng đã từng nói, ý thức nhắc nhở cậu đi theo con đường phía trước, lờ mờ nhớ ra nơi đến, ở giao lộ tiếp theo cậu rẽ sang bên phải.

"Tiêu Chiến, em nghĩ em biết mình muốn đi đâu." Ký ức chậm rãi dâng lên trong óc, nhìn cảnh vật hai bên càng ngày càng quen thuộc, Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến quay đầu kinh ngạc nhìn cậu, Vương Nhất Bác lại nói: "Đây là đường đến nhà Phó Yên Văn. Lúc trước chúng ta nghe được nơi ở của hắn từ sở trưởng Bạch, em chính là thông qua con đường này tới tìm hắn, trước khi đi anh có nói với em — bình xăng đầy rồi, Chủ tịch đủ cho em lái đường dài."

Vẻ mặt Tiêu Chiến càng sửng sốt, quay đầu nhìn cảnh vật phía ngoài, lại dùng GPS tra tìm, rất nhanh anh từ trên bản đồ tra được vị trí của họ, anh nhớ địa chỉ Phó Yên Văn, từ nơi này đến căn hộ của hắn còn nửa giờ đi đường.

"Đợi chút, đợt chút, Chủ tịch." Anh giơ hai tay lên lắp bắp hỏi: "Chúng ta sẽ không thực sự xuyên qua thời không, quay về cái ngày anh tìm Phó Yên Văn sau đó ngã lầu bị thương đấy chứ? Hay là ban nãy nguy hiểm tới, băn năng bảo vệ chúng ta rời khỏi tiệm quan tài? Ma xui quỷ khiến đi tới nơi này?"

"Giờ em không cách nào trả lời anh, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói: "Nhưng em nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ tìm được đáp án."

"Stop!" Nghe Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến lớn tiếng kêu lên bắt anh dừng xe: "Lập tức rời khỏi nơi này!"

"Vì sao?"

Tốc độ xe vẫn nhanh như trước, gần như sắp bằng tốc độ bão xe, cho thấy Vương Nhất Bác căn bản không coi cảnh cáo của anh ra gì, Tiêu Chiến liếc mắt, không rõ Chủ tịch vẫn luôn thông minh khôn khéo sao lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy.

"Này còn phải hỏi à? Nếu chúng ta quay về thời không ngày đó, chứng tỏ em sẽ bị thương lần nữa; nếu chúng ta chỉ là trùng hợp đi trên con đường giống nhau, vậy càng phải tránh khả năng bị thương!"

"Tiêu Chiến, anh còn chưa hiểu sao? Bây giờ không phải là em đang lái xe, mà là ý thức của em đang lái."

"Có ý gì?"

"Nói đúng ra là có loại ý niệm khống chế em làm ra quyết định kế tiếp, em chỉ là người thi hành, ngoài việc hành sự theo quyết định đã được an bài, em không có lựa chọn nào khác."

Nhìn Vương Nhất Bác vừa nói chuyện vừa thuần thục chọn phương hướng lái xe, Tiêu Chiến không nói lời nào, thông thường đối với con đường chưa quen thuộc, cho dù đi qua một lần, lúc đi lại vẫn sẽ chú ý xem có nhầm hay không, nhưng lúc này Vương Nhất Bác thuần thục lái xe chứng tỏ cậu khá rõ đoạn đường kế tiếp, nếu không phải hay đi, thì chính là cậu vô thức bắt chước hành động đã từng trải qua.

"Nếu quả thật lặp lại cùng một thời không, như vậy chúng ta tránh cũng không được." Cảm giác được Tiêu Chiến khẩn trương, Vương Nhất Bác mỉm cười nói với anh: "Những chuyện từng trải trong quá khứ chỉ có thể dùng để nhớ lại, không cách nào thay đổi."

"Câu nói đùa này chẳng buồn cười tý nào." Sau khi thấy không thể thay đổi sự thực, Tiêu Chiến nhiều hơn khẩn trương chính là đành chịu, lầm bầm: "Tuy rằng anh rất muốn biết những chuyện em đã trải qua, nhưng cũng không muốn dùng cách thức này."

"Thế này cũng không tệ, ký ức con người sẽ xuất hiện thiếu sót, nhưng những chuyện trải qua thì không, anh không phải muốn biết hôm đó rốt cuộc em đã trải qua cái gì à?"

"Nếu như có thể, không muốn..." Giọng Tiêu Chiến có chút nghẹn, nghe ra vừa có chút ủy khuất, có chút không muốn, vô thức bày ra bộ dạng đáng yêu.

Vương Nhất Bác từng nói bị thương, nhưng để kể tỉ mỉ lại thì đều có chỗ trống, anh không thể cùng cảm nhận được, càng không muốn một màn giống thế xảy ra trước mắt mình — nếu Vương Nhất Bác lần thứ hai ngã lầu, anh có thể kịp thời cứu trợ hay không?

Tay đặt trên đầu gối bị nắm lấy vỗ nhè nhẹ, dường như hiểu nỗi lo lắng của anh, Vương Nhất Bác dùng động tác nhỏ này an ủi anh: "Tất cả đều sẽ ổn."

"Tốt nhất là như vậy." Tiêu Chiến vẽ một hình chữ thập trước ngực.

Đối với người không tin thượng đế như anh mà nói, động tác này chả có ý nghĩa gì, giống như việc bôn ba trên con đường vận mệnh đã được định trước, bất kể lo lắng ra sao cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top