Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xe thể thao đi một mạch đến vùng ngoại ô rồi dừng lại ở một vùng đất trống, mi mắt Tiêu Chiến hơi rủ xuống, đến khi nhấc lên thì đã chuyển thành bộ dáng dửng dưng như bình thường, cười hì hì nhìn Vương Nhất Bác, sau đó ghé lại hôn lên môi cậu.

Vương Nhất Bác thân mình hơi hơi cứng đờ, tựa hồ có chút bất ngờ đối với hành động của Tiêu Chiến, cảm giác được sự khác thường của cậu, Tiêu Chiến lùi người lại, kỳ quái nhìn cậu, "Em làm sao vậy?"

Không có việc gì, cậu chỉ là trong lòng rất rối loạn . . . . . .

Không biết nên giải thích như thế nào, Vương Nhất Bác yên lặng nhìn chăm chú đôi mắt xanh của Tiêu Chiến, đột nhiên vươn tay túm lấy áo anh, ôm anh vào trong lòng và hôn lên môi.

Đôi môi dính sát vào nhau, lưỡi mềm mại bừa bãi càn quét ở trong miệng đối phương, cuốn lấy, thuận theo tình cảm của bản thân, đồng thời cũng tận tình cảm nhận sự nồng nhiệt của anh, chỉ có như vậy, cậu mới có thể thuyết phục mình Tiêu Chiến là thuộc về cậu, hơi thở ấm áp từ anh làm cho cậu quyến luyến, thậm chí say mê.

Không thể tự kềm chế tình cảm, có lẽ sẽ đốt cháy tất cả nhưng lại không hối hận.

"Chủ tịch, en đúng là nhiệt tình. . . . . ." Nụ hôn kết thúc, Tiêu Chiến quay về dựa vào lưng ghế dựa, mắt xanh dưới tác dụng của nụ hôn nồng nhiệt ánh lên long lanh như nước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác cười hỏi: "Muốn tiếp tục không?"

Đúng là có chút không kìm lòng nổi, bất quá ngẫm lại tình cảnh hiện tại, Vương Nhất Bác đành bỏ đi ý nghĩ tiếp tục 'phong hoa tuyết nguyệt' trong đầu, ngã lưng về phía sau, tựa lên ghế, nói: "Xảy ra nhiều việc như vậy, đêm nay em không có tâm tình."

Sợ Tiêu Chiến khó chịu, cậu nắm lấy tay của đối phương, nói: "Chờ mọi việc giải quyết xong, chúng ta nghỉ dài hạn một thời gian, em sẽ mang anh đi du lịch nghỉ ngơi một chuyến."

"Chờ mọi việc giải quyết xong à." Tiêu Chiến nhẹ giọng lặp lại, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, anh nghĩ bọn họ cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau được nữa, nghĩ đến đây anh có chút nặng lòng, một cảm giác khó chịu khó tả dâng lên một cách vô hình.

Trong lòng cư nhiên có chút không muốn, anh cảm thấy rất xem thường ý nghĩ của bản thân, cũng biết mình không nên tiếp tục tin tưởng lời Vương Nhất Bác, bởi vì sự tin tưởng anh chỉ có thể cho một lần.

"Duệ Đình thế nào?"

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, đè nén tâm trạng mờ mịt xuống, cười nói: "Yên tâm, cậu ấy không sao, tối hôm qua em rốt cuộc đi đâu? Làm cho bọn anh rất lo lắng."

Vương Nhất Bác kể lại những chuyện mà mình đã trải qua, cuối cùng nói: "Hiện tại không chỉ có Tiểu Ly và Tiểu Bạch, mà ngay cả tộc trưởng Xích Viêm cũng đã xảy ra chuyện, đáng ra en không nên để cho một mình hắn đi mạo hiểm." Sau khi cậu vào quán bar dung mạo liền khôi phục như cũ, nguyên nhân chỉ có một đó là Xích Viêm đã bị gì đó, cho nên pháp thuật cũng theo đó mà mất tác dụng."Đừng tự trách, những việc như thế cũng không thể biết trước được." Tiêu Chiến vỗ vỗ mu bàn tay của Vương Nhất Bác, an ủi, thuận tiện lại sờ cánh tay cậu, sau đó là đến bụng, hì hì cười nói: "Chủ tịch, không ngờ em lợi hại như vậy, cư nhiên có năng lực tự lành, thần a, em có nhớ làm thế nào để vận dụng thần lực không? Lần này kẻ đối đầu với chúng ta cũng không dễ đối phó, đừng hy vọng nhiều vào anh."

"Anh làm cái gì đấy!" Vương Nhất Bác đẩy bàn tay không an phận ở trên bụng mình ra, khó khăn lắm mới đánh bay ý niệm dục vọng lúc nãy, giờ lại bị Tiêu Chiến khơi gợi, cậu nói: "Em chưa nhớ ra được gì hết, anh nói đối thủ lợi hại, có phải là tra được cái gì hay không?"

Bị cự tuyệt, Tiêu Chiến nhàm chán nhún nhún vai, lấy máy tính xách tay từ ghế sau lên, mở ra, bật máy, cắm internet không dây vào, thấy anh thủ pháp thuần thục, Vương Nhất Bác nói: "A, trang bị thật sự là đầy đủ hết ha."

"Vì en thôi, sau này nhớ rõ trả phí internet cho anh nha, loại internet không dây này siêu đắt tiền, hơn nữa vì không để cho đám cảnh sát kia tìm được, anh có giở một ít thủ thuật, tốn không ít tiền đâu."

Tiêu Chiến nói chuyện nhưng vẫn không chậm trễ làm việc, ngón tay lướt nhanh ở trên bàn phím, rất nhanh, ảnh chụp của Địch Sí đã xuất hiện ở trên màn hình, hắn mặc một bộ tây trang tối màu, trong đôi mắt tối đen như mực lộ ra lãnh ý làm băng giá trái tim kẻ khác, Vương Nhất Bác tim như đập mạnh lên, cảm thấy đó không giống ảnh chụp, mà là chính bản nhân Địch Sí xuyên thấu qua màn hình lạnh lùng chế giễu mình.

"Địch Sí, kỳ thật chính là Địch Sí, là cái tên luật sư bổng nhiên mất tích kia, khó trách tìm không thấy hắn, Hoá ra là đổi nghề làm ông chủ quán bar, Trần Khải chính là uống rượu ở quán bar mà hắn kinh doanh xong tính cách mới trở nên điên cuồng như vậy, vị trí trung tâm của quán bar lại ở ngay vào phương vị Thân*, theo quẻ bói mà nói là tử môn, âm khí rất nặng, cũng là nơi Quỷ Hồn thích tụ tập nhất, Địch Sí đúng là nhìn trúng điểm này nên mới mua lại nó, lợi dụng âm lực ở đó để tu luyện."

"Địch Sí, ác ma hắc ám. . . . . ." Vương Nhất Bác lẩm bẩm nói.

Tiêu Chiến sửng sốt, nâng mi mắt lên nhìn cậu, "Em nhớ ra cái gì rồi à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Em nghe Xích Viêm tộc trưởng gọi hắn như vậy."

Cậu nhớ ra Địch Sí chính là hung thủ dẫn phát nên vụ tai nạn lúc cậu còn nhỏ, nhưng về phần thân phận thì vẫn là có chút mơ hồ, bất quá trí nhớ vụn vặt ngắt quảng trong đầu nói cho cậu biết sự tà ác của Địch Sí, đúng như lời Xích Viêm, đó là ác ma tồn tại ở địa giới hắc ám.

"Địch Sí đích thật là Dạ ma, là chúa tể hắc ám âm giới." Tiêu Chiến tiếp tục tìm kiếm tin tức trên máy tính, trên màn hình chuyển sang hình ảnh một con mãnh thú khuôn mặt dữ tợn, cầm gương đồng màu đen trong tay, hoặc ngồi hoặc đứng, bên cạnh còn có một con vật cưỡi bề ngoài vừa giống hổ vừa giống chó đi theo.

"Mặc kính là pháp khí của hắn, có khả năng đem tam giới giam cầm trong bóng tối, ở trong bóng tối sức mạnh của hắn là vô biên, cho dù là thần, cũng khó mà chống lại. Con chó nhỏ kia kêu là Đào Ngột (đào ngột nghĩa là ác thú), cực kỳ xấu xí, rất ác độc, có thể ăn thịt người mà không đắn đo, là một trong bốn mãnh thú thời thượng cổ, có thể lấy nó làm vật cưỡi, em cũng có thể hiểu Địch Sí mạnh như thế nào rồi chứ?"

"Rất giống sản phẩm thất bại do rò rỉ hạt nhân của thí nghiệm sinh hóa."

"Khái quát sinh động, lời nói sắc bén, chủ tịch, không bội phục em cũng không được mà." Nghe xong lời nhận xét của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cười khúc khích, "Vốn anh còn hoài nghi có phải mình phán đoán sai lầm hay không, nhưng nếu em là thần như lời Xích Viêm nói, anh dám khẳng định Địch Sí chính là ma vật kia, hắn muốn Ngũ Đế thần lực, cho nên mới trăm phương ngàn kế đối phó em như vậy, dụ em giết người, nghĩ muốn dẫn em nhập ma."

"Nếu hắn lợi hại như vậy, vì cái gì vẫn ẩn nấp đến bây giờ mới động thủ?"

"Không biết, có lẽ trước đây đã xảy ra biến cố gì đó, nếu không đường đường là thần như em sao lại lưu lạc đến nhân gian?" Tiêu Chiến cười nói.

Điểm này anh không nói dối, năm đó giữa Kiệt và Địch Sí đến tột cùng đã xảy ra cái gì mà lại có thể cùng nhau rơi vào hồng trần, anh thật sự không biết, bởi vì khi đó cậu đã trở về trạng thái nguyên anh*, bất quá điều này không quan trọng, quan trọng là ... Cuộc chiến lần này anh có thể chứng kiến. Anh và Địch Sí vốn chính là lợi dụng lẫn nhau mà thôi nên không thể nói là cậu bán đứng hắn được, vì thế khi cần thiết cậu sẽ gợi ý một ít cho Vương Nhất Bác, làm cho trí nhớ của cậu chậm rãi sống lại, không để cậu dễ dàng bị thua, cuộc chiến phải gay cấn thì xem mới thú vị, anh rất mong chờ.

~~~~

Nguyên anh : tức là tu luyện nguyên thần, biến thành trẻ con. Nói đơn giản nguyên anh là chỉ người tu chân ngưng tụ toàn thân nguyên khí, biến mình thành một khối năng lượng tinh khiết, cũng chính là một bản thu nhỏ của chính mình. (có thể là biến thành trẻ con cũng có thể biến thành viên ngọc). Còn nguyên nhân trở về nguyên anh một là do mất hết sức mạnh phải tu luyện lại từ đầu, hai là tự thân người đó tu luyện đến cảnh giới cao mà biến thành.

~~~~

"Thật hiển nhiên, vợ chồng nghị viện Trần cũng là Địch Sí giết, em không giết Trần Khải theo như suy đoán của hắn, ngược lại còn biến mất không thấy tung tích, cho nên hắn lại tiếp tục giết người, mục đích chính là đẩy em lâm vào tuyệt cảnh, trở thành mục tiêu truy đuổi của mọi người."

Hẳn là như vậy, không dám xuất hiện ngoài sáng chỉ ở trong chỗ tối đùa giỡn thủ đoạn, dù lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là 'ma' mà thôi.

"EM nghĩ, Địch Sí đã tính sai một việc, hắn đến tộc hỏa hồ khiêu khích, sau khi thất bại lại đi bắt Tiểu Ly, dẫn Xích Viêm hiện thân, có thể hắn tưởng rằng người có thần lực bảo hộ chính là Xích Viêm, nghĩ thông qua Xích Viêm tăng trưởng công lực, sau đó đến đối phó chúng ta."

"Em có suy đoán cẩn thận cũng vô dụng, dù sao cũng không tính ra được bọn họ ở đâu." Tiêu Chiến khép máy tính lại, hạ ghế dựa xuống rồi tựa lưng lên nằm, nói: "Vất vả một ngày, anh mệt mỏi rồi, trước ngủ một giấc đã, để ngày mai rồi sẽ tính cách đối phó sau."

"Tiêu Chiến, kỳ thật. . . . . ." Không đợi Vương Nhất Bác nói hết lời, đã nghe tiếng ngáy vang lên, Tiêu Chiến đã chìm vào trong mộng đẹp.

Tiểu thần côn ngủ thật đúng là mau.

Trên ghế sau có trải thảm ngắn bằng lông, Vương Nhất Bác lấy lại đắp lên cho anh, rồi cũng nằm xuống.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở bình thản của Tiêu Chiến, giống như là một khúc hát ru, làm cho tinh thần căng thẳng của Vương Nhất Bác dễ dàng thả lỏng, tựa vào bên cạnh Tiêu Chiến, mi mắt khép lại, suy nghĩ chậm rãi lắng đọng xuống. Giấc ngủ không quá trầm, trước mắt luôn mơ hồ hiện lên một ít hình ảnh kỳ dị, thần trí hoảng hốt loé sáng lên, cuối cùng dừng lại tình cảnh Tiêu Chiến bị Trình Lăng bám thân – sừng tê giác trong tay cậu hóa thành lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào trong ngực Tiêu Chiến, trước mắt ánh sáng chói lọi bừng lên làm hai mắt của cậu như mờ đi, mơ hồ nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn mình tản ra nét cười thản nhiên. . . . . .

Ánh sáng càng thêm rực rỡ, bên tai vang lên các loại âm thanh ồn ào, cảnh vật xung quanh hỗn độn, đến khi ánh sáng nhạt dần, Vương Nhất Bác phát hiện bọn họ đang ở giữa một vùng biển xanh dập dờn sóng, tê nhận trong tay vẫn như cũ đâm vào trước ngực Tiêu Chiến, nhưng là ánh mắt anh nhìn cậu không hề có ôn nhu, tóc dài màu bạch kim bay bay trong gió, ẩn ẩn dưới những sợi tóc là đôi mắt màu vàng tràn ngập thù hận, phía sau ngân long lượn vòng, phát ra tiếng gào ầm ĩ.

"Ngươi phản bội lời hứa hẹn!" Tiêu Chiến gầm nhẹ, thân hình do thần lực của tê nhận mà dần dần trở nên mờ nhạt, trong mắt sắc vàng ánh lên, lóe ra hung ác ngoan lệ, nước biển xanh thăm thẳm bốn phía bị sự phẫn nộ của anh kích phát, sóng cuồn cuộn ngất trời dâng lên, xoay quanh hai người.

"Ngươi tùy ý làm nổi lên gió Bắc, gieo rắc ôn dịch, chính tà không phân biệt được, cũng xứng nói đến hai chữ hứa hẹn sao?" Cậu nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên, sau đó tay giật về phía sau, tê nhận rút ra, máu trên ngực theo lưỡi dao chảy ra, hoà nhập vào trong biển.

Ánh sáng trong cặp mắt màu vàng nhạt dần, tóc bạc rủ xuống, khuôn mặt trắng bệch, Tiêu Chiến gắt gao nhìn cậu, tựa hồ còn nói gì đó nhưng cậu lại không nghe thấy, lọt vào tai chính là tiếng cuồng thú tê rống từ bốn phía, sóng lớn ngập trời.

Rốt cục tiếng gào của dị thú hoang dã cũng dần dần tắt đi, giữa luồng sáng nhàn nhạt, thân ảnh thon dài kia nhẹ nhàng rơi xuống, chìm vào trong sóng biển, ngân long lao tới cuốn quanh, cuối cùng bị sóng biển nuốt chửng. . . . . .

"Tiêu Chiến!" Trong tiếng kêu to, Vương Nhất Bác mở mắt.

Bên ngoài xe trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, Vương Nhất Bác cử động cơ thể một chút, phát hiện tất cả chỉ là cảnh trong mơ mà thôi liền nhẹ nhàng thở ra, xoay đầu thấy Tiêu Chiến không ở trong xe, thảm lông được đắp lên trên người mình, trên tay lái có dắt một tờ giấy nhắn lại.

『 anh đi mua đồ ăn sáng 』

Đợi thật lâu vẫn không thấy Tiêu Chiến trở về, ngồi một mình không thể nói rõ là nhàm chán, tịch mịch, hay là lo lắng, Vương Nhất Bác tiện tay cầm lấy máy tính của anh, mở trang web tìm kiếm tối hôm qua lên, mắt lướt qua chỗ hiện giờ bên dưới màn hình, số ngày trên đó làm cho cậu sửng sốt.

Ngày 22 tháng 12.

Hôm nay là Đông chí! ?

Tiêu Chiến đã từng nói qua, Đông chí hôm nay là cực âm, dương khí chưa sinh, là ngày ngắn nhất trong một năm, đêm tối dài nhất trong ngày, cũng là ngày âm khí nặng nhất. Nếu Địch Sí là ác ma hắc ám thì hôm nay linh lực của hắn nhất định sẽ đạt tới đỉnh điểm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà lâu nay hắn không ra tay trực tiếp với mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong yên tĩnh, Vương Nhất Bác mỗi lần liếc xem giờ là mỗi lần trong lòng lại thêm lo âu, Tiêu Chiến đi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy trở về, cậu biết anh nhất định là đã xảy ra chuyện.

Nên làm thế nào để tìm anh? Thần lực khi có khi không căn bản là không thể trông cậy gì, tốt nhất là gọi điện thoại nhờ Lâm Thuần Khánh giúp đỡ. . . . . .

Vương Nhất Bác tắt máy tính, đang tập trung suy nghĩ thì một hồi âm thanh rung rừ rừ từ dưới ghế ngồi vang lên, là di động của Tiêu Chiến tối hôm qua khi ngủ không cẩn thận để nó rơi xuống sàn xe.

Vương Nhất Bác cúi người nhặt lên, thấy trên màn hình hiện lên số điện thoại công cộng, vội vàng nghe máy, từ loa vang lên giọng nói nôn nóng của Tiêu Chiến "Chủ tịch cứu anh!"

"Xảy ra chuyện gì? Anh ở đâu?"

Điện thoại đã bị ngắt liên lạc.

Sự bình tĩnh nháy mắt biến mất, Vương Nhất Bác khởi động xe thể thao, lái xe phóng đi về phía trước.

Tim dồn dập, không muốn nghĩ nhiều, chỉ là nhấn mạnh ga, trước mắt tựa hồ như có một sợi dây vô hình đang dẫn dắt cậu đi tới mục tiêu, đó có thể là linh lực của Tiêu Chiến chỉ dẫn, cũng có thể là Địch Sí dụ cậu rơi vào bẫy, hôm nay là ngày Địch Sí có linh lực cực mạnh, cậu biết nhưng lại không thể nào lựa chọn, giữa lý trí và Tiêu Chiến, cậu sẽ không hề do dự mà lựa chọn anh.


Duệ Đình, Tiểu Ly rồi Tiểu Bạch liên tiếp gặp chuyện không may đã làm cho sức chịu đựng của cậu đạt tới cực hạn, mà Tiêu Chiến gặp chuyện không may lại là chất xúc tác phá tan giới hạn lý trí của cậu, cậu không muốn, cũng không còn dư thời gian để mà bình tĩnh suy xét, không thể lấy mạng của Tiêu Chiến ra làm đặt cược, cho dù. . . . . .

Xe ô tô chạy vun vút trên một con đường hoàn toàn lạ lẫm, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh mà chỉ có thể nhìn thấy phần linh cảm đang dẫn dắt bản thân hành động kia. Thời gian, có đôi khi đơn thuần chỉ là con số, nhưng có đôi khi cũng là đơn vị đo lường dằn vặt lòng người, vô hình đem khoảng cách kéo dài thành vô hạn, ngả ngớn nhìn thấy thế nhân vì thế lo âu, hoảng sợ nghi hoặc, thậm chí mất kiểm soát.

Vương Nhất Bác đem tốc độ xe tăng đến mức cao nhất, chiếc xe giống như gió lướt đi trên đường, nhìn thấy tín hiệu đèn xanh ở đằng trước, cậu đạp mạnh chân ga định vượt qua, ai ngờ có một chiếc xe vận tải lớn đột nhiên chạy ngang qua, lao như điên, đâm mạnh vào ngay giữa thân xe.

Chấn động mạnh không hề dự báo trước, thủy tinh từ bốn phía trong nháy mắt vỡ vụn như bột phấn, Vương Nhất Bác không khống chế được tay lái, chỉ cảm thấy thân xe xoay vòng, không gian chao đảo, ngay sau đó ngực nhói lên đau đớn như bị chùy nện vào, đau nhức làm cho thần trí trở nên mê man, sau khi va chạm dừng lại, cậu cảm thấy chất lỏng nồng đậm từ hai tai, hai mắt, mũi và miệng mình chậm rãi chảy ra.

Thần trí cũng giống như thân thể, bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong lúc hoảng hốt dường như cảm thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc bao phủ lấy cậu, là mùi nước hoa mà Tiêu Chiến thích.

Xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng kêu sợ hãi, nhưng rất nhanh liền chuyển hóa thành tiếng gào rống của thú hoang, vang lên dồn dập không dứt, trời đất hỗn loạn, trắng đen đan xen lẫn nhau, chỉ nhìn thấy một cuộc giao chiến quyết liệt, là nguyên hình của Địch Sí và chính cậu, pháp khí Hổ Củ bay lượn trên bầu trời, che khuất ánh sáng, bốn phía tối đen như mực, các loại linh thú quái vật hoành hành thế gian tụ tập lại. . . . . .

Hình ảnh kịch liệt bay qua vun vút ở trước mắt, từng đoạn từng đoạn, trong nháy mắt nối liền lại, quen thuộc như mới ngày hôm qua, rồi lại có loại cảm giác xa lạ vô cùng, kí ức trong đầu trở nên sáng tỏ thông suốt, cậu rốt cục cũng đã nhớ ra tất cả. . . . . .

Thiên địa lúc sơ sinh, âm dương hỗn độn, dị thú hoang dã hoành hành, để tránh nhân gian sinh linh đồ thán, Ngũ Đế tập hợp ngũ phương thần lực giao cho cậu cái tên vị thần sát phạt, lấy lục hợp làm giới hạn, lấy phong hỏa làm thần chú, lấy hổ củ làm thần khí. Nhan Khai, cũng chính là quỷ ảnh, là người hầu cậu thu phục được, đi theo cậu chém giết vô số quái thú làm việc ác, Jinguji Masato từng nói cậu mang mệnh hỏa, đúng vậy, hỏa đúng là nguyên thần của cậu.

Địch Sí là ác ma hắc ám, cũng là kẻ thù lớn nhất của cậu, khi ấy Ngũ Đế đã quay về nguyên chân, cậu dự đoán được mình mang trên người Ngũ Đế thần lực mà lúc đó cậu lại muốn diệt trừ ác ma hắc ám này, cho nên bọn họ giao đấu mấy lần, Ngự Bạch Phong là bạn tốt của cậu, hắn bị Địch Sí dùng mưu kế hãm hại rơi vào luân hồi, sau đó trong một trận giao chiến kịch liệt bọn họ đã vô tình khởi động thần lực của viên ngọc xanh, kết quả bị nó mang nhập về thời đại Minh triều.

Viên ngọc đó là ngọc định thần Ngũ Đế tặng cho cậu, có khả năng xoay chuyển âm dương Càn Khôn, xuyên qua thời không là chuyện đơn giản, nhưng lúc ấy cậu bị Địch Sí làm bị thương nặng, không thể vận dụng thần lực của viên ngọc để quay về thời thượng cổ, vì tránh sự công kích của Địch Sí, cậu tự niêm phong linh lực, lấy tên là Vương Đại thay thế Ngô Tịnh rơi vào luân hồi, mà lúc ấy Địch Sí cũng nhất định là bị cậu đánh cho trọng thương, cho nên mới ngủ say lâu như vậy.

~~~~

Ngô Tịnh là cái bạn tướng quân ở tập 2 ấy, Bo thay ổng rơi vào luân hồi nên mang kí ức của ổng đó. Nên hồi cuối tập 2 Chiến đã bảo không nhìn rõ thấy kiếp trước của Bo nhưng Bo chắc chắn ko phải là bạn tướng quân kia ế

~~~~~

Nhưng mà, Tiêu Chiến. . . . . .

Nghĩ đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lồng ngực đập mạnh, lập tức mở mắt.

Cậu đã ở bên ngoài xe, sau khi tai nạn xảy ra hiện trường trước mắt trông vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là bột thủy tinh cùng với linh kiện của xe bị văng ra, xe ô tô sau khi bị đâm lăn mấy vòng, cuối cùng va vào cột điện, đã không còn có thể nhận ra hình dạng vốn có của nó nữa, máu tươi theo cửa xe méo mó chảy xuống, người tài xế lái cái xe vận tải kia chỉ bị thương nhẹ, sau khi nhìn thấy tình cảnh này, sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất.

"Không liên quan tới tôi, vừa rồi phanh đột nhiên không nhạy, tôi cũng không biết đã xảy ra cái gì. . . . . ."

"Mau đưa người khiêng ra ngoài!" Có người cao giọng chỉ huy mọi người cứu viện.

Nhìn thấy thân thể của mình bị mọi người hợp lực khiêng ra, Vương Nhất Bác lúc này mới phát hiện mình lại ly hồn, cậu bước tới, nghe có người đang cố gắng động viên mình: "Vẫn còn có hô hấp, chàng thanh niên, hãy kiên trì một chút, xe cứu thương sắp tới rồi."

"Từ bỏ đi." Một ông già sờ sờ trước ngực cậu, lắc đầu nói: "Người này lục phủ ngũ tạng đều bị đâm cho nát bét rồi, không cứu nổi đâu."

Hai tai, hai mắt, mũi và miệng đều chảy máu, xem ra cậu lần này thật sự bị thương không nhẹ, Vương Nhất Bác lắc đầu, đi đến trước mặt cơ thể của mình, nói thực ra, xem cảnh tượng mình chết có cảm giác rất kỳ quái, nghe tiếng còi xe cứu thương hối hả truyền đến, cậu lấy viên ngọc xanh từ trong túi áo ra, lại duỗi tay xoa xoa cái trán của cơ thể mình.

"Mày cũng không thể bị gì được, sau khi xử lý xong mọi việc tao còn phải nhờ mày để hồi hồn đấy."

Linh khí theo bàn tay thong thả nhập vào thân thể, nơi đầu ngón tay ánh sáng hiện lên, chấn thương của lục phủ ngũ tạng chậm rãi giảm đi.

Xe cứu thương chạy tới, nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn khiêng Vương Nhất Bác vào trong xe, nhìn thấy trên thân xe có kí hiệu của bệnh viện Thánh An, cậu tự giễu cười: "Gần đây số lần vào ở bệnh viện Thánh An còn nhiều hơn số lần ở nhà, sau này mình có lẽ mua quách cái bệnh viện này luôn đi cho rồi."

Cơ thể bị thương nặng như vậy, Vương Nhất Bác cũng không lo lắng, tuy rằng nhìn qua là máu tươi đầm đìa có điều chỉ sợ lúc tới bệnh viện, người muốn té xỉu lại chính là đống bác sĩ tiến hành cấp cứu kia — xe đều bị đâm cháy, người lại chỉ bị thương nhẹ, nói ra quỷ cũng không tin, may là Lâm Thuần Khánh ở Vương gia, tin tưởng với đạo hạnh của ông ấy có thể hiểu được là chuyện gì xảy ra, cũng tốt làm cho ông nội yên tâm. Nếu không, thấy cả hai anh em đều bị tai nạn xe cộ phải nhập viện tính mạng lại như đèn dầu sắp cạn, ông nội nhất định không chịu nổi sự đả kích này.

Hiện tại chỉ hy vọng có thể mau chóng giải quyết hết rắc rối, tuy rằng cậu biết lần này khác với mấy lần ly hồn trước đây, cậu cũng không dám chắc chắn mình có thể thuận lợi hồi hồn, bất quá, ly hồn có điểm tốt chính là không cần chịu hạn chế của thời gian không gian, nháy mắt di động đơn giản như uống cà phê, thậm chí không cần phải dựa vào linh lực cảm ứng gì cả, bởi vì cậu đã biết rất rõ ràng bây giờ Địch Sí đang ở đâu.

Linh thể theo suy nghĩ chợt loé lên mà xuyên qua, sau khi hoàn hồn cậu cảm giác không khí xung quanh âm trầm lạnh như băng, không trung mây đen dày đặc, âm u như lúc hoàng hôn, sấm sét ở xa xa không ngừng lóe lên, yêu quái âm hồn không kiêng nể gì tự do bay lượn trên không gian, cậu biết mình đã tiến nhập vào thế giới bóng tối, là không gian kết giới của Địch Sí.

Phía trước chợt tối sầm lại, khói đen bốc lên, không gian đen tối như những bức tường bao phủ lấy cậu, chỉ chừa lại một con đường thẳng tắp, tiếng gào thét đánh nhau từ xa xa truyền đến, là linh khí của người tu luyện nhưng lại suy yếu một cách thảm thương.

Vương Nhất Bác chạy về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một con hồ ly nhỏ kéo theo cái đuôi đỏ thẫm của nó 'chơi trò' đuổi bắt với đám âm hồn, tiểu hồ ly trên người còn đeo ba lô, nhìn có vẻ có chút buồn cười.

Vương Nhất Bác trong nháy mắt đi tới, ánh sáng từ đầu ngón tay bắn ra, đánh lui quỷ quái, lại tiến lên túm lấy cái đuôi của Hoắc Ly, nâng lên lắc lắc, biến nó trở về hình người.

"Hộc hộc, chủ tịch, sao anh lại tới đây?"

Bị truy đuổi lâu như vậy, Hoắc Ly mệt mỏi thở hổn hển nửa ngày mới nói ra được những lời này, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, cậu là chủ tịch, nhưng tựa hồ lại có gì đó không giống, trên người tản ra linh khí thần lực rất lớn, là linh lực mà người tu đạo luôn luôn ngưỡng mộ.

"Em có nhìn thấy cha em và Tiêu Chiến không?"

"Không thấy đại ca, nhưng vừa rồi có gặp phụ thân, cha giúp em ngăn cản đám quỷ quái,rồi bảo em mau chạy trốn trước, em không muốn chạy thoát một mình nhưng mà phụ thân hung dữ quá." Tiểu hồ ly tủi thân nói.

"Em ở đây cũng không giúp được gì, đi về trước đi, anh có một việc khác cần em làm." Vương Nhất Bác đem viên ngọc xanh kia cho Hoắc Ly, nói: "Hồn phách của Tiểu Bạch ở trong viên ngọc, nó bị thương nặng, cần dựa vào linh lực của viên ngọc này để chữa thương, em mang nó trở về, nhân tiện nói cho ông nội, anh vẫn ổn, bảo ông đừng lo lắng."

"Tốt quá, em biết Tiểu Bạch ghê gớm như vậy sẽ không dễ dàng chết mà, cho nên vẫn mang theo cơ thể mèo của nó đây này." Vừa nghe Tiểu Bạch không sao, Hoắc Ly liền vui vẻ, sớm đem sự tủi thân vừa nãy quên sạch bách, vui mừng nhận nhiệm vụ, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nhưng mà, làm sao mà ra khỏi nơi này được? Tên khốn kia rất lợi hại, em chỉ sợ là không thể xông thoát khỏi kết giới mà hắn bày ra."

"Để anh đưa em ra ngoài." Vương Nhất Bác xoay người vung tay, ánh sáng lóe lên dễ dàng chia tách đống khói đen ra hai bên, cậu bắt lấy bả vai Hoắc Ly, đẩy nó ra ngoài.

"Vương đại ca, vậy còn anh? Đừng để mọi người chờ lâu nha. . . . . ."

Tiểu hồ ly còn chưa nói dứt lời thì đã biến mất không thấy bóng dáng, yên lặng nhìn khói đen lại dần dần tràn ngập không gian, Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Yên tâm, anh sẽ trở về."

Xoay người tiếp tục đi về phía trước, đám âm hồn ở xung quanh bị cương khí trên người Vương Nhất Bác bức bách, không dám tới gần, chỉ dám quay chung quanh cậu gào thét, linh lực của Vương Nhất Bác kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng kí ức thức tỉnh, vừa rồi vì Hoắc Ly vận công nên lại kích phát khí tức cương chính, khí thế sát phạt dần dần toát ra, làm đám âm hồn phải e ngại.

Tiếp tục đi vào phía trong, âm khí quá nặng, không gian tối tăm vô cùng, Vương Nhất Bác trái tim không ngừng đập mạnh, cương khí sống lại đang nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, kêu gào vị thần sát phạt oai phong thức tỉnh, quanh thân anh hình thành một tầng ánh sáng nhàn nhạt, theo cậu tiến về phía trước, dễ dàng phá vỡ khói đen đem không ngừng lao tới từ bốn phía. Trong không gian hắc ám tràn ngập khí tức của Địch Sí, mang theo vẻ âm trầm giết chóc làm cho cậu chán ghét, rồi lại có cảm giác hưng phấn khó hiểu, trước mắt tựa hồ hiện ra cảnh tượng năm đó giao chiến dữ dội với Địch Sí, mà hôm nay, sau vạn năm luân hồi, bọn họ lại lần thứ hai gặp lại. 

Phía trước gió rít gào dữ tợn, tim Vương Nhất Bác đột nhiên đập dồn dập, trong âm khí của yêu quái thản nhiên truyền đến linh khí của đạo sĩ, là Tiêu Chiến.

Quả nhiên, đi xa thêm một chút liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảnh đất trống rộng lớn, Tiêu Chiến cùng Vương Duệ Đình đều bị trói tay ra sau lưng và treo lơ lững ở giữa không trung, phía dưới bọn họ là khe rãnh ngập lửa bốc cháy hừng hực, là hỏa khí màu xanh đen, khói đen âm trầm tỏa ra, âm hỏa âm u, ngọn lửa vọt thẳng đến giữa không trung mới thành tro tẫn, như thế kéo dài không dứt, linh thể của em trai ở trong tình trạng vô tri vô thức, đầu rũ xuống, còn Tiêu Chiến thì thanh tỉnh, nhìn thấy, lập tức giãy dụa kêu to: "Chủ tịch, cứu anh!"

"Kiệt, ngươi rốt cục cũng đã đến đây, chúc mừng ngươi đã nhớ lại tất cả, bạn cũ như chúng ta cuối cùng lại gặp nhau ." Địch Sí đứng ở phía sau âm hỏa, mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong đôi mắt tối đen hiện lên nét cười thâm trầm.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn hắn, vạn năm không gặp hắn tựa hồ không có gì thay đổi, cử chỉ tao nhã che dấu không nổi sự âm độc tàn nhẫn ở bên trong, khí tức hắc ám đến cực điểm, khiến cho cậu càng thêm chán ghét.

"Ngươi gọi sai tên rồi, ta gọi là Vương Nhất Bác, cũng chưa bao giờ là bạn với ngươi!" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Cậu đã nhớ lại tất cả, đương nhiên cũng gồm cả vụ tai nạn xe lúc còn nhỏ. Khi đó ô tô va chạm rồi nổ mạnh, người may mắn thoát chết chỉ có một mình cậu, trước mắt là ngọn lửa bừng bừng thân xe bể nát, còn có gương mặt tươi cười thâm hiểm của Địch Sí, hắn nhìn cậu, nói: Thần sát phạt, lần này ngươi còn thoát được nữa không?

Khi đó cậu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng chặn đứng sự công kích của Địch Sí, cậu nghĩ Địch Sí nhất định không ngờ tới cậu còn có thần lực, mới có thể dễ dàng bị cậu đánh cho bị thương, chỉ có thể một lần nữa trở về trạng thái ngủ say, mà chính cậu cũng vì tự trách mình đã hại chết cha mẹ, tiềm thức quên đi những việc đã trải qua.

Mắt thấy ngọn lửa đen không ngừng bốc lên, cơ hồ gần chạm đến chân của Tiêu Chiến và Duệ Đình, Vương Nhất Bác không có tâm tình nói mấy lời vô nghĩa với Địch Sí, nói: "Thả bọn họ ra!"

Địch Sí nở nụ cười, mắt lộ vẻ khinh thường, "Ngươi đã không còn là vị thần sát phạt trước đây thì có tư cách gì mà nói như vậy với ta? Đừng quên, nơi này là thế giới của ta, muốn cứu người, đem bản lĩnh của ngươi ra mà dùng!"

Hắn búng tay tách một cái, dây thừng đột nhiên trượt xuống, Tiêu Chiến kêu to, cùng Vương Duệ Đình đồng thời rơi xuống phía dưới, khó khăn lắm dừng lại ở phía trên ngọn lửa.

"Dừng tay!"

Thấy Vương Nhất Bác lo lắng, Địch Sí chậc chậc mấy tiếng, giơ ngón tay lắc lắc, "Thần hẳn phải là vô tình vô dục chứ, Kiệt, ngươi đã mất đi tư cách làm thần rồi, ngươi đã hữu tình hữu ý như vậy, không bằng chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ đi."

Hắn lại lắc lắc ngón tay, dây thừng theo đó tuột xuống, nữa thân dưới của hai người đã rơi vào giữa âm hỏa, lửa bén quần áo, cuồn cuộn cháy lên.

"Ngục hỏa âm hàn, mặc dù là linh thể, cũng sẽ trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn, hiện tại một là người yêu của ngươi, một là anh em của ngươi, ngươi lựa chọn cứu ai đây?"

Địch Sí trên mặt mang theo nụ cười đầy mưu mô, ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh, ngón giữa bắn ra, một làn khói đen cắt ngang dây thừng, mắt thấy hai người đồng thời rơi vào trong lửa, Vương Nhất Bác cuống quít nhào tới, ôm lấy cơ thể Tiêu Chiến, cứu anh thoát khỏi hiểm cảnh, bên kia thân thể Vương Duệ Đình lại thẳng tắp rơi vào khe rãnh mang âm hỏa, ngọn lửa đột nhiên bừng lên, bốn phía nhất thời tối sầm xuống.

Dưới chân chỗ đứng vốn có biến mất, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến không ngừng rơi xuống ở trong không gian bóng tối, qua một hồi lâu, mới rơi đến đáy, bốn phía khói đen lượn lờ, như là bức tường không gian hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, có điều đám khói đen chống đỡ không nổi với cương khí trên người Vương Nhất Bác, ánh sáng thản nhiên thoáng hiện xung quanh cậu, lộ ra khí tức khoáng đạt trang nghiêm làm cho yêu quái không dám tới gần.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, từ trên người Vương Nhất Bác xuống, thở dài: "Không ngờ giữa anh và Vương Duệ Đình, em lại lựa chọn anh."

"Vừa rồi tất cả đều là ảo giác." Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Âm hỏa cũng thế, Duệ Đình cũng vậy, đều là Địch Sí biến ra mê hoặc anh."

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn cậu một cái, "Nếu vừa rồi không phải ảo giác, em còn có thể lựa chọn cứu anh không?"

"Sẽ không, bởi vì cậu không cần." Trong bóng đêm vang lên tiếng Vương Nhất Bác trả lời khẳng định không nghi ngờ.

Ánh sáng quá mờ, mờ đến nổi không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương, sau một hồi im lặng, Tiêu Chiến giơ tay búng tách một cái, bốn phía nhất thời sáng trưng, vẻ mặt cười đùa vui vẻ bình thường của anh đã không còn, mà đã đổi thành vẻ mặt trầm tĩnh.

"Nói đi, cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, vẫn là gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, nhưng cậu biết, biết không phải là con người quen thuộc trước đây nữa.

Tiêu Chiến rất thông minh, nhìn ra cậu đã phát hiện, liền chẳng thèm giả vờ nữa, trong đôi mắt xanh lóe ra sự dửng dưng, kiêu ngạo, ngang ngược, còn có vẻ tiêu sái không để ý đến bất luận kẻ nào hay cái gì trên gian này, giống hệt như 'năm đó'.

"Có lẽ chính anh cũng chưa nhận ra rằng mình đã thay đổi khác với trước đây, mà tối hôm qua khi em nhắc tới thân phận chiến thần của em, anh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, em liền biết anh đã thật sự thay đổi. Còn nhớ khi anh đi công tác em từng gọi điện thoại cho anh không? Gần khách sạn mà anh ở lại đã xảy ra một vụ tai nạn, thời gian chính là sau khi em nói chuyện với anh."

Một người mặc kệ giả bộ như thế nào đi nữa, đều không thể giấu diếm được người thân thiết nhất, nhưng là Vương Nhất Bác không muốn nghĩ như vậy, cho nên cậu vẫn thuyết phục mình tin tưởng Tiêu Chiến, cho đến khi rốt cuộc không thể thuyết phục được mới thôi.

Việc cậu điều tra về chuyện Tiêu Chiến nghỉ lại ở khách sạn, nếu nói là nghi ngờ thì chẳng bằng nói là vì bất an.

Đột nhiên có giọng nữ xen vào, dù cho cậu có rộng lượng lớn đâu cũng không thể thản nhiên bỏ qua được, cho nên, cuối cùng vẫn là không nén nổi sự nghi hoặc, kiểm tra một chút, ai ngờ lại thu được tin tức có một người phụ nữ bị tai nạn chết ngay gần khách sạn, cậu thuyết phục mình đó là trùng hợp. Đêm đó ở công ty, khi Tiêu Chiến tắm sạch sẽ trở về, trên người mang theo khí tức hắc ám quái dị, cậu cảm thấy kỳ quái, vì thế sáng sớm hôm sau đi đến phòng bảo vệ xem ghi hình của máy giám thị kinh ngạc phát hiện Tiêu Chiến nói chuyện cùng với bóng của Địch Sí ở trên hành lang, sau đó Hoắc Ly và Tiểu Bạch liền chạy đến, nói trong quán bọn nó xảy ra chuyện ma quái.

"Hình ảnh trong đĩa ghi hình ở quán của Tiểu hồ ly là tôi dùng phép xóa đi, Địch Sí đêm đó không bắt được bọn họ, cho nên tới thương lượng với tôi, lúc ấy Địch Sí ẩn thân, tôi không ngờ cậu có thể nhìn thấy cái bóng của hắn, có điều việc Trần Khải đối phó với Vương Duệ Đình cùng với chuyện của cậu là Địch Sí tự quyết, tôi cũng không biết." Tiêu Chiến nói.

Câu nói cuối cùng tựa hồ là rất dư thừa, anh không rõ mình tại sao lại phải giải thích, có lẽ anh không muốn làm cho Vương Nhất Bác cho rằng mình thật sự tàn nhẫn như vậy, anh chỉ là một khán giả theo dõi mọi việc diễn ra mà thôi, vẫn luôn là như vậy.

"Em biết, với tính kiêu ngạo của mình anh sẽ không làm những chuyện âm hiểm như thế." Lời nói của Vương Nhất Bác có chút chua sót, xung quanh sáng như ban ngày, nhưng với cậu mà nói, nơi này cũng không khác gì ở nơi khác, đều là bóng tối, sau khi cậu nhớ lại thân phận của Tiêu Chiến, trong lòng cậu dường như đã không còn nhìn thấy không ánh sáng nữa.

"Cho nên, em vẫn không nghi ngờ anh, mặc dù em đã đọc lời nhắn lại của Tiểu Bạch trên di động."

Trước khi giao chiến với Địch Sí, Tiểu Bạch từng nhắn lại trên điện thoại chỉ một câu — cẩn thận Tiêu Chiến.

Nó nhất định là nhìn ra Tiêu Chiến có vấn đề, nên trước khi gặp chuyện không may đã nhắn lại cảnh báo cho cậu, dù vậy, cậu vẫn không muốn tin, cho đến sáng nay cậu bởi vì nhàm chán nên đã xem xét máy tính của Tiêu Chiến.

Đôi mi thanh tú của Tiêu Chiến nhíu lại, "Máy tính của tôi có vấn đề gì?"

"Em lật xem tư liệu liên quan đến Địch Sí mà tối hôm qua anh tra giúp em, phát hiện tư liệu cậu tra được đã tồn tại từ hai tuần trước, nói cách khác, anh đã sớm biết chuyện về Địch Sí và quán bar 'Tâm' từ trước nhưng lại không nói với em, thậm chí cố ý nhấn mạnh sự hung ác của Trần Khải kích phát sự tàn nhẫn trong tiềm thức của em, em nghĩ không ra tại sao anh lại làm như vậy, ngoài trừ việc anh là bạn của Địch Sí thì không có lý do nào khác."

"Ầy, tôi đích thực là quên xóa bản ghi chép việc tìm kiếm, không nghĩ tới ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cậu cũng chú ý tới ."

Tiêu Chiến nhún nhún vai, nói: "Có điều cậu sai một chút rồi, tôi và Địch Sí không phải bạn bè, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ có bạn bè."

"Nhưng anh đã giúp hắn không phải sao? Cố ý gọi điện thoại dẫn em tới nơi này, lại tạo ra tai nạn xe cộ, anh. . . . . . hận em đến vậy sao?"

Tiêu Chiến khẽ hạ mi mắt xuống, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, Vương Nhất Bác cũng không nói, tai nạn làm cho linh thể của cậu ly hồn, làm cậu nhớ tới tất cả mọi chuyện, cũng hiểu được Tiêu Chiến tại sao lại làm như vậy, mà mùi nước hoa tỏa ra xung quanh cũng chứng thật suy đoán của cậu, đó là mùi CK Tiêu Chiến thích dùng nhất.

Rõ ràng đã biết hết tất cả, lại vẫn 'hết thuốc chữa' chạy tới cứu người, có lẽ ở sâu trong nội tâm còn tồn một chút hi vọng — hết thảy đều là suy đoán sai lầm của mình, bởi vì cậu từng nói 'cho dù không tin chính mình, cũng sẽ tin Tiêu Chiến'.

Chỉ có Vương Nhất Bác biết, chính tâm can của cậu đã đau đớn đến nhường nào để nói những lời đó. Cậu tin tưởng Tiêu Chiến vô điều kiện, còn tin tưởng hơn cả bản thân. Nhưng sự thật phũ phàng cậu có muốn chối bỏ, nó vẫn là sự thật.

~~~~~
 

Yulia: ụ má căng rồi:") khóc thét hai đứa ơi, mau làm lành zí nhao để mẹ thở nữa hai đứa, mẹ ngồi thở hỏng nổi nè con ơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top