Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Lăng chính là vì mất nước nghiêm trọng mà bị hôn mê, sau khi vào bệnh viện truyền dịch, nhịp đập liền dần dần ổn định trở lại, Vương Nhất Bác thu xếp ổn thỏa cho cô ta xong, liền gọi điện thoại cho cảnh sát, đơn giản nói rõ những gì xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa đáp ứng lập tức phái người lục soát kiểm tra căn biệt thự kia, thuận tiện vớt thi thể của Lục Uyển Đình.

Cảnh sát ở trong biệt thự tìm được rồi rất nhiều tượng gỗ dùng để nguyền rủa, hoàn toàn giống với những cái lúc trước phát hiện ở Lục gia, hơn nữa ở trong máy tính của Lục Uyển Đình còn tìm được những ghi chép liên quan đến việc cô ta giao dịch thuê người thế thân lên máy bay, Vương Nhất Bác còn cung cấp đoạn ghi âm làm vật chứng, trên cơ bản có thể kết luận Lục Uyển Đình phạm tội, có điều Trình Lăng vì hoảng sợ quá độ, sau khi tỉnh lại trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, tạm thời không thể tiếp nhận cảnh sát tra hỏi.

"Hoa đào của chiêu tài miêu muốn nở."

Cánh cửa phòng bệnh không đóng, Tiêu Chiến ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, thấy Vương Nhất Bác đang gọt táo cho Trình Lăng còn cô ta thì tựa người vào đầu giường mỉm cười nhìn cậu ta, vẻ mặt yên bình tràn đầy an tâm.

"Hoa đào?" Nhan Khai hỏi lại: "Không phải ngươi sao?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi không biết là hiện tại sự tồn tại của ta với ngươi giống nhau sao? Đó là – thừa thải."

"Hai người đang nói chuyện cái gì?" Vương Nhất Bác đi tới, nhìn hai người bọn họ.

"Đang nói chuyện cậu chừng nào thì thu hồi bối hậu linh."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, không tồi, chiêu tài miêu thăm bệnh chỉ dùng mười phút đồng hồ, xuyên thấu qua cửa, anh thấy Trình Lăng lưu luyến không rời nhìn ra bên ngoài, trong tay còn cầm quả táo, xem ra chủ tịch nhà anh đúng là không hiểu phong tình.

"Nhanh như vậy đã đi? Tiểu cô nương người ta bệnh nặng vừa mới khỏi, rất hy vọng cậu làm bạn mà, nhân cơ hội cố thêm một tí, nói không chừng có thể nối lại tình cũ."

Nhìn biểu tình cợt nhả của Tiêu Chiến, đoán không ra anh ta là đang nói đùa, hay là nói thật, Vương Nhất Bác hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi thấy Nhan Khai vẫn cần ở cùng anh thêm vài ngày."

"Không cần, chủ tịch, tôi sai rồi!"

Mấy ngày nay Nhan Khai theo sát, nửa điểm riêng tư cá nhân cũng không có, ngay cả buổi sáng muốn ngủ nướng thêm một chút cũng bị quỷ phá, Vương Nhất Bác dùng đòn sát thủ, Tiêu Chiến lập tức nhấc tay cầu xin tha thứ: "Sự tình đều đã xong, van cầu cậu thu hồi bối hậu linh đi mà, nếu người ta biết thiên sư như tôi cần nhờ quỷ bảo hộ, còn có ai muốn buôn bán với tôi?"

Vương Nhất Bác lên xe, thấy Tiêu Chiến còn tại ở bên cạnh nói không ngừng liền hỏi: "Anh cảm thấy mọi chuyện thực sự đã kết thúc sao?"

Vậy tại sao trong lòng anh vẫn cảm giác hốt hoảng như cũ, là lo lắng nữ quỷ váy trắng lại xuất hiện? Hay là lo lắng Lục Uyển Đình đã chết mà sống lại, làm hại Tiêu Chiến. . . . . .

"Đương nhiên, thi thể của Lục Uyển Đình tìm được rồi, còn không phải là chấm dứt? Cậu cho rằng đây là phim truyền hình dài tập sao?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, "Khi nào tìm được? Tôi sao lại không biết?"

"Chính là vào lúc cậu còn đang ôn nhu gọt táo cho Trình Lăng đấy, cảnh sát nhiệt huyết điện thoại báo cho tôi biết, bất quá tìm thì tìm được rồi, cũng là một đống xương trắng, phần xương ót bị vỡ vụn, có thể là khi rớt xuống đập vào vách đá, chết ngay tại chỗ, nhưng xem xét kết quả giám định chứng thực đó là Lục Uyển Đình, cho nên bây giờ cậu có thể yên tâm được chưa?"

Vương Nhất Bác giảm tốc độ xe, trầm ngâm nói: "Tại sao lại là một đống xương trắng?"

"Lục Uyển Đình dùng thần chú hại người, bị phản lại là chuyện rất bình thường, bởi vì nguyền rủa là việc trái với đạo đức."

"Vậy tại sao Lục Thiên An không có biến thành xương trắng?"

Những người có liên quan đến sự kiện thần quái lần này sau khi chết đều hóa thành bộ xương khô, duy độc chỉ có Lục Thiên An là thi thể vẫn ở trạng thái bình thường, Vương Nhất Bác cảm thấy được rất khó giải thích.

Nếu Lục Thiên An không phải chết vào nguyền rủa, như vậy lúc ấy đến tột cùng là cái gì đã làm bình phong đổi ngược phương hướng đổ xuống?

"Này, anh làm cái gì đấy?"

Tiêu Chiến vươn tay làm càn sờ đầu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vội đẩy anh ta ra.

"Có phải cậu rụng tóc có phải rất nghiêm trọng không, tôi phát hiện cậu rất thích suy nghĩ mọi chuyện lên mức rất phức tạp, phải cẩn thận nha, kết quả khảo sát cho thấy, thành phần tri thức ở đô thị là đứng đầu trên bảng xếp hạng những thành phần dễ bị stress nhất, cậu không phải đang tính toán cậu dũng tiến quân theo phương hướng sớm stress chứ?"

"Anh mới sớm stress!"

stress nài hiểu là xuất tinh sớm nha:>  

Vương Nhất Bác một vung tay đánh, Tiêu Chiến thân thủ đở lấy, lại đánh rồi lại đỡ, Vương Nhất Bác tức giận gọi: "Nhan Khai!"

"Này, cậu không phải là đánh không lại, muốn tìm người giúp đỡ chứ?"

"Tôi không nhàm chán như vậy."

Vương Nhất Bác chính là bảo Nhan Khai rời đi, cậu quyết định thu Nhan Khai lại cho Tiêu Chiến, không ai làm hại được tiểu thần côn, cậu ta chỉ cần mở miệng cũng có thể làm người ta tức chết.

Sau khi tan tầm, Vương Nhất Bác đề nghị đến Vương trạch ăn cơm, thuận tiện mang Hoắc Ly trở về, ông nội vài ngày không gặp tiểu hồ ly, mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc tới nó.

"Chủ tịch, cậu đi trước đi, mấy tài liệu này cần dùng cho cuộc họp ngày mai, tôi phải làm cho xong, lát nữa tôi sẽ tự mình lái xe đến."

"Đừng làm quá muộn."

Hiếm khi thấy Tiêu Chiến chăm chỉ làm việc như vậy, Vương Nhất Bác không miễn cưỡng, đi trước, cậu vừa mới ra khỏi văn phòng, ngón tay gõ bàn phím của Tiêu Chiến liền tao nhã dời đi, ngả người tựa vào ghế dựa, bắt đầu lẩm nhẩm hát.

Tình cảnh bi thảm bị bạo lực đóng gói để quay về Vương trạch vào lần trước còn rõ ràng ở trong đầu, anh mới sẽ không ngốc như vậy lại cùng trở về với chiêu tài miêu, chờ tới gần tới bữa tối trực tiếp đến nhà là được rồi.

Đúng bảy giờ, tính thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Chiến thu thập cặp táp chạy đi, vọt vào thang máy.

Thang máy đi xuống được một nửa, bên trong đã chật ních người, phía trước có vài cô gái đang tán gẫu về vụ án của Lục gia, một người nói: "Nghe nói liền ngay cả các đại sư Phương Thuật cũng không biết Lục gia dùng tà thuật gì để giết người, vừa có hỏa vừa có băng, cuối cùng đều biến thành xương khô, thật là khủng khiếp. . . . . ."

Thang máy xuống tới lầu một, Tiêu Chiến theo đám đông đi ra ngoài, khi đi vào bãi đỗ xe, anh đột nhiên dừng bước.

Vừa có 'hỏa' lại vừa có 'băng', cuối cùng đều biến thành xương khô. . . . . .

Từ từ!

Hàn Duy chết vì 'hoả' hoạn, Triệu Uyên chết vì bị đóng băng, nhưng băng cũng có thể nói là 'thủy', Lão Uông sau khi xương cốt toàn thân đều dính bùn đất, là chết vì 'thổ', cuối cùng là Lục Thiên An, bị bình phong bằng gỗ đè chết, là chết vì 'mộc'. . . . . .

Hỏa, thủy, thổ, mộc. . . . . .

Anh nghĩ tới chiếu linh thuật trong thuyết ngũ hành, ngũ hành sát nhân, sinh sôi không ngừng, khó trách triệu không được hồn phách của bọn họ, nguyên lai là bị sừng tê giác cổ chiếu linh bắt hồn. Không đúng, trong chú thuật này còn có "Kim" , vẫn không đúng, Lục Thiên An tuy rằng chết vì mộc, nhưng sau cũng không có hóa thành xương trắng, hoàn toàn khác với ba người kia, tại sao lại có ngoại lệ?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, tựa hồ cảm thấy được gì đó nhưng trong lúc nhất thời lại không biết rõ là cái gì, Tiêu Chiến nhíu mày, đột nhiên nhớ tới Vương Nhất Bác nói qua chuyện nữ quỷ hóa thành xương trắng rồi tiêu tán.

Hiểu rồi, đích xác là có người chết vì mộc, nhưng không phải Lục Thiên An, hơn nữa ngũ hành chưa kết, luân hồi không ngớt, kế tiếp nhất định còn có "Kim" thuật giết người, không tốt, chiêu tài miêu có nguy hiểm!

Tiêu Chiến vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất Bác, điện thoại vừa liên lạc được anh liền kêu lên: "Chủ tịch cẩn thận. . . . . ."

Một luồng sáng sắc bén đột nhiên từ phía trước phóng tới, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt nháy mắt biến thành xám trắng, người anh lung lay rồi ngã quỵ, di động rớt sang một bên bị người tiến lên dùng sức dẫm mạnh, gãy thành hai nửa.

"Alo, Alo. . . . . ."

Nghe không thấy tiếng động gì, Vương Nhất Bác lập tức vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe, lại phát hiện điện thoại đã ngắt.

"Là đại ca sao?" Tiểu hồ ly ngồi ở bên cạnh hỏi.

"Ừ, có thể đường truyền không tốt, cúp mất rồi."

Vương Nhất Bác không gọi lại, nghĩ thầm dù sao cũng sắp về đến gia, đợi đến lát nữa liên lạc cũng không muộn.

Xe chạy đến chỗ lần trước mình gặp quỷ, cậu theo bản năng giảm tốc độ, đem tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, đoạn đường này khá hẻo lánh hoang vắng, hai bên cây lớn tán lá rậm rạp, tựa hồ là nơi dễ gặp quỷ, có điều vào lúc này, nữ quỷ không có xuất hiện.

Sự tình đã kết thúc, cô ta hẳn là sẽ không xuất hiện nữa.

Vương Nhất Bác tự giễu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi con mèo nhỏ đang ngủ ở ghế sau, "Tiểu Bạch, ngươi có biết truyền thuyết về sừng tê tương tư không?"

Từ lần trước nhìn thấy cái sừng tê giác cổ kia, cậu vẫn nhớ mãi không quên, sau lại lên mạng tìm kiếm mới biết được nguyên lai có rất nhiều người sưu tầm sừng tê giác, đáng tiếc ông nội rất yêu thích đồ cổ nhưng lại không có sưu tầm sừng tê giác cổ.

Tiểu Bạch một mình chiếm lĩnh ghế sau, nằm ngửa mặt, còn học theo người ta đem hai chân đặt ở sau đầu ngủ gà ngủ gật, nghe xong lời của Vương Nhất Bác, nó lười biếng nói: "Biết, trong "tấn thư" có ghi lại, nói một tên ăn no cơm không có việc gì làm, lấy một cái sừng tê giác chạy tới dưới đáy nước chơi trốn tìm, kết quả nhìn thấy rất nhiều thần tiên ma quái hình thù kỳ lạ, nói trắng ra là, đốt sừng tê giác tác dụng giống như bôi nước mắt trâu lên mí mắt, có thể nhìn thấy quỷ quái."

"Không, ta đang hỏi về sừng tê giác bên lĩnh vực tình duyên, nghe nói liên tục nói hết tâm tư tình cảm yêu mến với sừng tê giác cổ, đối phương có thể cảm nhận được tình cảm đó, đạt tới mục đích trao đổi tình cảm. . . . . ."

"Ngàn vạn lần không được làm như vậy!" Tiểu Bạch cắt ngang lời Vương Nhất Bác, vội vàng nói: "Sự tà ác của Sừng tê giác cũng mạnh như linh lực của nó, nhất là những sừng tê giác có từ thời thượng cổ, ta trước kia từng nghe sư phụ nói qua lấy tê vi đăng, chiếu linh nhiếp hồn; lấy tê vi nhận, trảm thần giết ma, méo. . . . . ." (nghĩa là lấy sừng làm đèn, chiếu linh bắt hồn, lấy sừng làm đao, trảm thần giết ma)

Xe phanh gấp, Tiểu Bạch lộn nhào ngã văng về phía trước, may là mèo là động vật có phản ứng nhạy bén, kịp thời bắt lấy ghế ngồi, xoay một cái lại quay trở lại vị trí cũ.

"Chủ tịch anh gặp quỷ à, vì sao lại phanh đột ngột như thế! ?"

Không để ý tới lời oán giận của Tiểu Bạch, Vương Nhất Bác vội hỏi: "Ngươi nói chiếu linh nhiếp hồn, chẳng lẽ dùng sừng tê giác thật sự có thể chiếu ra âm hồn oán linh sao?"

"Ta nói chiếu linh không phải là có ý giống như trong truyền thuyết kia, mà là bị người bị tê đăng chiếu vào sẽ bị đánh tan hồn phách, ngũ hành cùng sát tương khắc, tuần hoàn không thôi."

"Ngũ hành. . . . . ."

Vương Nhất Bác tim đập mạnh, đột nhiên có dự cảm không tốt, lẩm bẩm nói: "Là không đúng chỗ nào, sai ở đâu . . . . . ."

Hoắc Ly vẫn không có nghe hiểu, tiếp tục hỏi: "Tiểu Bạch ngươi nói tê đăng có thể đánh tan hồn phách, vậy người bị chiếu trúng có phải cũng sẽ chết không?"

Tiểu Bạch vươn chân mèo gạt gạt lổ tai, trong lúc nhất thời còn nghĩ không ra nên trả lời như thế nào, mắng: "Ta sao biết được? Đây chính là truyền thuyết, ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?"

"Người bị tê đăng. . . . . . Chết. . . . . . Không xong!"

Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện mình phạm vào một sai lầm lớn, cuống quít gọi điện cho Tiêu Chiến, đáng tiếc chỉ nghe thấy những lời nhắn lại khi tắt máy.

"Vương đại ca anh đừng vội, có lẽ đại ca quên sạc điện thoại, anh ấy luôn luôn hồ đồ như vậy, nói không chừng anh ấy còn tới nhà trước chúng ta cũng nên."

Không, tối hôm qua khi cậu sạc điện thoại cũng thuận tiện sạc luôn cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không có thói quen tắt máy, trừ phi di động bị hư, hoặc là. . . . . . anh ta xảy ra chuyện.

Không kịp nghĩ lại, Vương Nhất Bác nhấn ga phóng nhanh về Vương trạch, Tiểu Bạch không phòng bị, meo một tiếng lại bị quăng ngã xuống sàn xe.

Tiêu Chiến không có đến Vương trạch trước, nhưng Vương Duệ Đình đã đến từ sớm đi ra đón, thấy Vương Nhất Bác vừa về nhà liền chạy đến phòng khách không ngừng gọi điện thoại, ngạc nhiên nói: "Anh hai, anh không thấy anh lo lắng quá mức cho Tiêu Chiến sao? Cậu ta một người sống rành rành, có thể biến đi đâu được? Đừng quên cậu ta chính là thiên sư, người có thể bắt cóc cậu ta cũng không nhiều lắm đi?"

Nói đùa không thấy có lời đáp lại, Vương Duệ Đình nhìn xem ông nội ngồi ở bên cạnh im lặng không hề lên tiếng, vội vàng ngậm miệng.

Một giờ sau, Vương Nhất Bác gọi đến tất cả các số điện thoại có thể liên lạc với Tiêu Chiến, nhưng vẫn không có tin tức của anh ta, di động cũng không gọi được, lại nhìn đến ấn ký chữ S trên cổ tay mình càng ngày càng mờ, cậu càng thêm hoảng hốt, biết Tiêu Chiến nhất định là đã xảy ra chuyện.

Đáng chết, cậu đáng ra nên kiên trì theo ý nghĩ của mình, để cho Nhan Khai vẫn đi cùng Tiêu Chiến mới đúng, không phải nghe anh ta nói mấy câu đã thay đổi, rút lại việc bảo hộ cho anh ta.

"Chủ nhân, người không cần tự trách, nếu người kia có thể gây bất lợi cho Tiêu Chiến, ta đây có ở bên người cậu ta cũng không làm được chuyện gì, bởi vì đạo thuật của cậu ta so với ta còn lợi hại hơn nhiều lắm."

Cảm ứng được Vương Nhất Bác bất an, Nhan Khai liền hiện thân ra, có điều ông cháu Vương thị không nhìn thấy hắn.

"Có tìm không được vị trí của anh ấy không?"

Vương Nhất Bác hiện tại lòng rất rối loạn, bất chấp có người đang ở đó, trực tiếp hỏi Nhan Khai, đáp lại cũng chỉ là một cái lắc đầu.

"Anh hai, anh đang nói chuyện với ai thế?"

Vương Duệ Đình kinh hãi đưa mắt nhìn khắp nơi, có điều không thấy gì, nhưng nhìn không thấy có khi so với việc nhìn thấy càng đáng sợ hơn, cậu ta lập tức cảm giác bên người có khí lạnh vèo vèo xẹt qua từng đợt, thầm nghĩ mình hẳn là nên tìm một chỗ mà ẩn nấp.

Vương Dực đứng dậy rót một ly rượu đưa cho Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ câu nói mà ta đã nói vào ngày đầu tiên mang cháu vào thương giới, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải giữ bình tĩnh, nếu không cháu đã bị đánh bại một nửa. Ta thấy Tiêu Chiến là phú quý chi cùng, không có việc gì, cháu tĩnh tâm lại rồi ngẫm nghĩ xem ai muốn hại cậu ta."

Vương Nhất Bác nói tạ ơn, tiếp nhận ly rượu uống hết một hơi, cố gắng suy nghĩ những chuyện phát sinh gần đây, trong phòng khách thực yên tĩnh, chỉ nghe đến tiếng tích tắc của đồng hồ, một tiếng một tiếng, không ngừng thúc giục cậu, phải nhanh nghĩ ra.

Hình ảnh Tiêu Chiến người đầy máu tươi lại hiện lên trong đầu, Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu, cố gắng làm cho mình giữ bình tĩnh, nhất định phải mau chóng tìm ra điểm sơ hở, nếu không tiểu thần côn sẽ có nguy hiểm. Anh ta cũng không phải có thân bất tử như đã nói với mình, anh ta cũng sẽ chết, chỉ cần dùng đúng cách.

"Duệ Đình, lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện Thánh An, hỏi xem tình hình Trình Lăng thế nào?"

Vương Duệ Đình liền vội vàng gọi điện, rồi nói với Vương Nhất Bác: "Hộ sĩ nói Trình Lăng vẫn như mọi khi, uống xong thuốc an thần là ngủ, cô ta nói vừa rồi khi kiểm tra phòng có xem qua, ngủ rất say."

"Có thể nào là Lục Uyển Đình sống lại không? Phim kinh dị đều diễn như vậy, người xấu không dễ dàng chết."

Thật sự chịu không nổi bầu không khí nặng nề, Tiểu Bạch nhịn không được lên tiếng, Vương Duệ Đình lập tức lại nhìn xung quanh, "Là ai đang nói chuyện?"

Hoắc Ly cuống quít che miệng Tiểu Bạch ôm nó vào trong lòng, nói: "Là em, em muốn nói Trình Lăng có lẽ sẽ có nguy hiểm, có nên tìm người đi bảo vệ chị ta không?"

Vương Duệ Đình không hoài nghi, hỏi Vương Nhất Bác, "Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát còn không có thần kỳ đến mức có thể tróc quỷ, xem ra chỉ có tự mình nghĩ cách, cậu đứng lên đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, ngay lúc đó điện thoại vang lên.

Vương Duệ Đình cầm lấy điện thoại nghe xong, vội đưa cho Vương Nhất Bác, "Đại ca, là tìm anh, nói có tin tức của Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác đoạt lấy điện thoại, chỉ nghe bên đầu dây kia vang lên tiếng cười âm hiểm, "Vương tiên sinh, người yêu của ngươi hiện tại đang nằm trong tay tôi, nếu không muốn anh ta gặp chuyện không may, thì hãy làm theo những gì tôi nói!"

Thanh âm nghe không ra là nam hay nữ, đối phương đã dùng máy biến giọng.

Vương Nhất Bác cố nén sự mừng rỡ trong lòng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi."

"Ta muốn năm nghìn vạn, ngày mai chuẩn bị cho tốt rồi đến địa điểm chỉ định giao hàng!"

"Năm nghìn vạn chuộc một người? Ngươi đang nói đùa đấy à?"

"Ta biết ngươi có thể xuất ra số tiền này, không có đòi giá tận trên trời đúng không, nhưng nếu ngươi không thèm để ý đến tánh mạng người yêu của ngươi, thì với ta cũng không có gì quan trọng!"

"Năm nghìn vạn còn nói không có đòi giá tận trên trời? Tiêu Chiến bất quá chỉ là 'bạn giường'của ta, ngươi cho rằng một 'bạn giường' đáng giá chi ra nhiều tiền như vậy sao?"

Người nọ có chút căm tức, lập tức hỏi: "Ngươi không chịu? Không sợ ta giết con tin?"

"Một cuộc mua bán mà không có lợi thì ta sẽ không làm, người yêu không có người này có thể tìm người khác, không cần thiết phải tốn một đống tiền lớn như vậy đi chuộc người, có điều nếu ngươi giảm xuống hai trăm vạn, thì ta có thể cân nhắc một chút. . . . . ."

Hoắc Ly ở bên cạnh nghe được rõ ràng, thấy Vương Nhất Bác không chịu xuất tiền chuộc người, nó nóng nảy, đang muốn xen mồm, bị Tiểu Bạch đạp cho một chân, ý bảo nó an tâm một chút chớ sốt ruột.

"Hơn nữa, ta muốn nghe thấy giọng của anh ta, nếu không ta làm sao biết ngươi có phải là đang gạt ta hay không?"

Đối phương im lặng một lát, tay cầm ống nghe của Vương Nhất Bác hơi hơi phát run, ngay đến khi cậu sắp chịu không nổi muốn mở miệng, đối diện vang lên tiếng mắng của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác cậu là đồ khốn nạn, khốn nạn! Vô tình đến mức độ này, phí công tôi mỗi lần cứu cậu đều cố dùng hết linh lực, vậy mà bây giờ cậu lại còn nói muốn tìm người khác, cậu nếu dám làm như thế, tôi nhất định sẽ đem cậu kéo xuống địa. . . . . ."

Điện thoại bị lấy đi, âm thanh khàn khàn nói: "Ngươi nghe được chưa, hắn rất có tinh thần."

"Hai trăm vạn, trả tiền giao người."

"Được, ngày mai ta sẽ liên lạc lại cho ngươi, nhớ cho kỹ, không được báo cảnh sát!"

Điện thoại ngắt, Hoắc Ly vội vàng kéo ống tay áo của Vương Nhất Bác nói: "Anh nhất định phải cứu đại ca, quá lắm thì sau này em sẽ trả tiền lại cho anh. . . . . ."

"Yên tâm, anh sẽ cứu anh ấy."

Vương Nhất Bác hướng về phía Vương Dực cáo từ để rời đi, ông ấy hình như nhìn ra cái gì, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ nói: "Hết thảy đều phải cẩn thận."

Vương Duệ Đình cũng đi theo nói nhỏ: "Đại ca, muộn như vậy anh còn muốn đi đâu? Có muốn em giúp anh đi tìm người không?"

"Không cần."

Cứu người chỉ cần cậu và Nhan Khai là đủ, những người khác đi cũng làm được cái gì, bởi vì kẻ bọn họ phải đối phó không phải người, mà là lệ quỷ.

Trời rất hợp với tình hình bắt đầu có mưa, giống như cảnh tượng đêm đó, trong trí nhớ bị người ta thôi miên của cậu, có lẽ bắt đầu từ khi ấy, một vở kịch giết người có tính toán trước liền được kéo màn che, tất cả bọn họ đều là diễn viên trong vở kịch, nhìn như là diễn theo suy nghĩ của mình, nhưng trên thực tế hành động của bọn họ đã sớm bị người khác an bài.

Đây cũng là nguyên nhân làm cậu vẫn luôn cảm thấy mình ở vào thế bị động trong sự kiện lần này, cậu cho tới bây giờ đều không có tìm ra chân tướng, những gì cậu tìm được đều là người khác cố ý làm cho cậu phát hiện.

"Chủ nhân, chúng ta đi đâu?"

"Biệt thự của Trình Lăng." Vương Nhất Bác lái xe chạy như bay, tia chớp nhoáng lên, ánh chớp làm sáng lên khuôn mặt đăm chiêu của cậu, "Nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng phải bảo hộ Tiêu Chiến!" 

2022.03.14
23:18 pm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top