Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1: Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên về Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác mà nói, không phải hai chữ "tồi tệ" là có thể khái quát.

Cậu lúc đầu đối với vị khách nam tướng mạo tuấn mỹ ngồi ghế bên cạnh có một chút hảo cảm, đáng tiếc chỉ duy trì được năm giây, đã bị một tiếng hưng phấn thở nhẹ của Tiêu Chiến thổi bay không còn bóng dáng.

"Oa, phong cảnh đẹp quá!"

Lúc này sương mù còn chưa tan, từ trên máy bay đang dần dần bay lên mà nhìn xuống phía dưới, các tòa nhà mang vẻ cổ kính của nước Italy xung quanh có cây cối xanh tốt bao phủ, hiện lên vẽ đẹp trang nghiêm, Nhưng mà. . . . . .

Please, quý ngài đã là người trưởng thành rồi, thích giả bộ trẻ con mời về nhà, đừng ở bên ngoài làm việc mất thể diện như vậy được không?

Đối với người đi máy bay bình thường như đi ô tô như Vương Nhất Bác mà nói, Cảnh vật này đã sớm nhìn quen, có điều thực hiển nhiên, Tiêu Chiến là người không thường xuyên đi máy bay.

Anh kích động một hồi lâu, mới chú ý tới người đàn ông tri thức lạnh lùng ngồi ở bên cạnh, thân thiện duỗi tay: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Chiến, rất hân hạnh chuyến đi này được ngồi cạnh cậu."

Vương Nhất Bác nho nhã lễ độ quay lại nắm tay với một vẻ thờ ơ không thèm che dấu, hắn không thích người nói nhiều, lại càng không thích bắt chuyện với người không quen biết, Tiêu Chiến ngay từ đầu liền phạm vào hai điều tối kỵ của hắn.

Người thanh niên đẹp trai này mặc một bộ tây trang, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra là mua hàng hóa vỉa hè từ chợ đêm, trang phục như vậy mà ngồi tại khoang hạng nhất thật sự rất chướng mắt, hãng hàng không này khoang hạng nhất giá rất cao, hành khách xung quanh tùy tiện bắt một người, cũng là thành phần tri thức đảng cấp lương một năm trăm vạn, Tiêu Chiến có thể ngồi ở chỗ này, làm cho Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên.

Có điều nghi hoặc chỉ chợt lóe qua, cậu rất nhanh liền đem sự chú ý chuyển qua màn hình TV trước chỗ ngồi, cầm lấy điều khiển từ xa và tai nghe, bắt đầu chọn kênh.

Nhưng vị khách ngồi bên cạnh hiển nhiên cũng không muốn buông tha, vỗ vỗ cánh tay anh, ý bảo cậu tháo tai nghe xuống, không ngại ngùng hỏi: "Chương trình điều chỉnh như thế nào vậy?"

Vương Nhất Bác mặt nhăn mày nhíu, nhận lấy điều khiển từ xa của Tiêu Chiến, hỏi: "Muốn xem phim? Hay là nghe nhạc?"

"Xem phim là được rồi, giống như cái hiện tại cậu đang xem, có vẻ rất thú vị." Tiêu Chiến chỉa chỉa màn hình của hắn.

Vương Nhất Bác trước giúp cậu ta chỉnh sang kênh phim ảnh, sau đó đeo tai nghe, ai ngờ không đến một phút đồng hồ, Tiêu Chiến lại lôi cậu ra khỏi thế giới riêng.

"Có thể chuyển thành tiếng Trung không?"

Chuyến máy bay này là bay từ Italy về nước, mặc dù có chương trình tiếng Trung, nhưng đối thoại trong phim ảnh thì chỉ có tiếng Italy và tiếng Anh.

Vương Nhất Bác nhíu mày nói: "Phim điện ảnh không có phiên dịch tiếng Trung, tiếng Anh được không?"

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, "Ha hả, khả năng nghe tiếng Anh của tôi không tốt cho lắm, vậy cậu giúp tôi đổi thành phim hoạt hình đi, phim hoạt hình đối thoại đơn giản, xem dễ hiểu hơn.

Vương Nhất Bác tùy tiện chuyển tới kênh phim hoạt hình, đem điều khiển từ xa trả lại cho cậu ta, thuận miệng hỏi: "Khi bay từ trong nước đến Italy anh xem chương trình gì?"

"Tôi đêm trước đó bị bạn bè kéo đi uống rượu, sau đó nửa tỉnh nửa say lên máy bay, hầu như là ngủ thẳng cho đến khi tới Italy, ngay cả dùng cơm thiếu chút nữa cũng bỏ qua."

Hóa ra vị hành khách ngồi cạnh hắn không chỉ có cử chỉ thô thiển, còn là một kẻ nát rượu.

Vương Nhất Bác nhìn chung quanh một chút, hy vọng có thể đổi chỗ ngồi, nhưng khoang máy bay đầy ngập khách làm cậu phải từ bỏ ý niệm.

Hành trình xui xẻo của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.

Sau hơn hai giờ Vương Nhất Bác phải chịu đựng những tiếng cười ầm ĩ, Tiêu Chiến rốt cục xem xong phim hoạt hình, sau đó đem đồ ăn cung cấp miễn phí như sữa hộp, mứt hoa quả, snack nhét vào trong túi du lịch mang theo người, nhìn một loạt động tác này của anh ta, Vương Nhất Bác lấy tay vỗ vỗ trán, bắt buộc bản thân không nhìn.

Đương nhiên, hành vi này đối với người bình dân mà nói chỉ là chút bệnh tiết kiệm, nhưng vấn đề là Tiêu Chiến hiện tại đang ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay, còn ngồi cạnh chủ tịch của tập đoàn tài chính Vương thị.

Vương Nhất Bác từ nhỏ lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm khắc của ông nội, cá tính trầm tĩnh nghiêm túc cẩn trọng, đáng tiếc cậu lần này không may gặp gỡ Tiêu Chiến, nhìn thấy vị thanh niên đẹp trai dây thần kinh thập phần đại điều này, cậu có một loại dự cảm xấu, sau đó hơn chín giờ ngồi chung trên chuyến bay, khả năng nhẫn nại và năng lực chấp nhận của hắn hoàn toàn phát huy.

Thật hối hận đã không nghe lời thư kí khuyên bảo đi chuyến bay buổi chiều. Vương Nhất Bác xem báo, buồn bực nghĩ.

Cơm nước xong, lại uống hết rượu brandy đắt đỏ được cung cấp miễn phí, Tiêu Chiến vẫn chưa thỏa mãn, rung chuông gọi tiếp viên hàng không tới, khách khí nói: "Làm phiền cho ... tôi một ly nữa."

"Cám ơn, mười đôla."

Tiêu Chiến ngẩn người, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: "Không phải miễn phí sao?"

Vị nhà quê này khả năng nghe tiếng Anh đúng là cần phải bồi bổ thêm, người ta vừa rồi đã nói rõ ràng loại rượu đắt tiền này chỉ phục vụ miễn phí một ly.

Không muốn để người ta hiểu lầm mình và Tiêu Chiến có quen biết, Vương Nhất Bác cúi đầu giải thích: "Rượu này gọi thêm phải thu tiền, không muốn bỏ tiền, thì đổi loại rượu miễn phí khác ."

Tiêu Chiến lập tức hướng tiếp viên hàng không trả lời: "Vậy thôi, cám ơn."

Chờ tiếp viên hàng không rời khỏi, anh đem ánh mắt chuyển dời đến ly rượu còn chưa động qua của Vương Nhất Bác.

"Có vẻ như cậu không thích uống rượu?"

Vương Nhất Bác chấp nhận số phận, không nói một lời đem ly rượu brandy của mình đặt lên bàn củaTiêu Chiến.

Hoàn toàn không nhận thấy sự khó chịu của cậu, Tiêu Chiến cười giải thích: "Kỳ thật tôi cũng không phải rất thích uống rượu, nhưng mà nếu là không mất tiền, không uống thì rất lãnh phí. Ai, Tiểu Ly rất thích rượu hạng sang, đáng tiếc là rượu tốt như vậy mà không có cách nào mang về."

Lúc anh ta lấy ly rượu, Vương Nhất Bác nhìn thấy trên cổ tay phải của anh ta có vết sẹo, uốn cong như là một ấn ký hình chữ "S".

Uống rượu chừng đã no, Tiêu Chiến rất nhanh liền chìm vào giấc mộng, Vương Nhất Bác còn chưa kịp cảm thấy may mắn, đã thấy người anh ta lệch sang một bên, đầu tựa vào trên vai mình.

Này, phải làm rõ ràng tình trạng, cậu không phải là cái gối dựa!

Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến sang phía bên kia, đáng tiếc đối phương lay động vài cái, sau đó lại ngiêng người về phía hắn, hơn nữa còn kiên quyết không thay đổi vị trí, thật sự đem bả vai hắn xem như "gối tự nhiên" mà dựa vào.

Sau lần thứ n lặp lại động tác đẩy qua đẩy lại, Vương Nhất Bác cuối cùng đành bỏ cuộc, tối hôm qua làm việc đến đêm khuya, cậu cũng mệt mỏi , tựa lưng vào ghế, nghe mùi nước hoa thoang thoảng trên người Tiêu Chiến, cũng mơ mơ màng màng ngủ.

Vừa hơi hơi tỉnh lại, máy bay đang bay vào thành phố, có thể lờ mờ nhìn thấy các tòa nhà cao tầng, xem ra sẽ nhanh chóng hạ cánh.

Không ngờ lại ngủ mấy tiếng đồng hồ, đây là chuyện hiếm khi xảy ra trong các chuyến bay trước đây của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã sớm tỉnh, cười với cậu hỏi: "Ngủ ngon không? Cậu dựa vào bả vai của tôi đến tê rần, tôi sợ làm cậu tỉnh lại, động đậy một cái cũng không dám."

Lúc này mới nhận thấy được mình vừa rồi tựa vào trên vai Tiêu Chiến, điều này làm cho Vương Nhất Bác có chút xấu hổ.

Rõ ràng lúc bắt đầu ngủ không phải như thế, không biết trong lúc sao lại trao đổi "vai diễn".

Có thể là bởi vì mùi nước hoa CK thơm ngát quen thuộc trên người Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lúc học đại học từng có một người bạn gái, cô gái đó thích nhất là dùng CK, đáng tiếc cuối cùng cô ấy vẫn là chọn người khác, ngay trước khi Vương Nhất Bác cầu hôn liền nói chia tay.

Thoáng một cái đã vài năm, cô gái khuôn mặt thế nào cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng mùi hương thoang thoảng thanh nhã kia lại khắc sâu ở trong tư tưởng, như thế nào cũng không quên được.

"Cậu sắc mặt hình như không được tốt lắm." Tiêu Chiến cắt ngang hồi ức của hắn, nhíu mày nói.

Mặt đối mặt nhìn, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến diện mạo thực thanh tú đẹp đẽ, ngũ quan nhu hòa, hai mắt giống như hồ nước trong suốt tĩnh lặng. . . . . . Đúng vậy, mắt anh ta là màu lam, một màu xanh lam lấp lánh như ngọc thạch, làm cho người ta nghĩ rằng anh ta là con lai, có điều diện mạo lại hoàn toàn mang nét Á Châu.

"Tôi không sao." Vương Nhất Bác tùy ý trả lời một câu, đem ánh mắt chuyển sang nơi khác.

"Không đúng, Ấn đường của cậu rất ảm đạm, sắp tới tất có tai họa phát sinh, không nên xuất hành, nhất là đêm khuya, nghìn vạn lần không nên ra khỏi cửa."

Vương Nhất Bác lần này ngay cả lịch sự đáp lại cũng không muốn làm.

Người này không chỉ là kẻ nát rượu, còn là thần côn, thực đáng tiếc cho tướng mạo đẹp như vậy.

Thấy cậu không đáp lời, Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Vị tiên sinh này. . . . . ."

Vương Nhất Bác rất bực mình cắt lời cậu ta, "Tôi muốn nghỉ ngơi, không cần quấy rầy tôi được không?"

May mắn là máy bay rất nhanh liền hạ cánh, nghe thấy phát thanh viên thông báo có thể ra khỏi ra máy bay, Vương Nhất Bác trước tiên mở nguồn điện thoại, lấy hành lý, theo dòng người đi ra phía ngoài, không thèm nhìn đến Tiêu Chiến ở phía sau hô to gọi nhỏ.

Di động vang lên, cậu ấn nút tiếp nghe, bên kia truyền đến tiếng cười của em trai cậu- Vương Duệ Đình.

"Anh hai, hiện tại em đang đứng đợi ở đại sảnh của sân bay, để em đoán xem, anh về cùng một cô gái xinh đẹp dáng cao thanh mảnh người Italy phải không?"

Thằng em ngu ngốc này hình như chưa tỉnh ngủ, còn ở đây nói mớ.

Vương Nhất Bác tức giận nói: "Gặp mặt nói chuyện sau."

Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, Vương Nhất Bác đi đến băng chuyền lấy hành lý, đang định rời đi, chợt nghe phía sau có người kêu: "Tiên sinh, xin chờ chút."

Không phải chứ, đã xuống khỏi máy bay rồi, anh ta sao vẫn còn bám theo như vậy.

Vương Nhất Bác khó chịu xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Chiến chạy như bay đến. Tiêu Chiến còn chưa lấy túi hành lý của mình, đã vội vàng chạy tới trước mặt Vương Nhất Bác, nhét cho hắn một đạo hoàng phù*.

"Cầm nó, thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ dùng được." Tiêu Chiến cười hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Coi như là đáp lễ cậu đã mời tôi uống rượu."

Nụ cười sáng lạng như tỏa sáng làm cho Vương Nhất Bác sửng sốt, đôi mắt thoáng hiện vẻ ngây ngốc say mê, chờ cậu lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến đã quay người đi mất.

Vương Nhất Bác mở tờ giấy màu vàng ra, trên mặt là một bùa chú vẽ hình rồng bay phượng múa màu đỏ, hơn nữa ngày cậu mới hiểu được thứ Tiêu Chiến đưa cho cậu chính là bùa hộ mệnh linh tinh gì đó.

Làm gì mê tín như vậy!

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, kéo túi hành lý đi về phía trước, lá bùa bị cậu thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Đạo phù* rung rinh dừng ở phía trên thùng rác, sau đó nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, giống như được một sợi dây kéo đi, bay tới phía sau , nhẹ nhàng dính ở trên vạt áo tây trang của hắn.

Vương Duệ Đình sốt ruột chờ ở bên ngoài , thấy anh trai đi ra, lập tức chạy lên, nắm bả vai cậu kêu to: "Anh hai, đã lâu không gặp!"

Vương Nhất Bác quét mắt liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: " Cuối tuần trước em hình như có đi Italy nghỉ phép không phải sao?"

"Ha hả, anh hai, anh không nên nói chuyện lạnh lùng như vậy?"

Vương Nhất Bác đỡ lấy túi hành lý, đột nhiên ngửi vài cái trên người cậu, ngạc nhiên nói: "Anh hai, trên người anh có mùi nước hoa CK, có phải cùng bạn gái cũ nối lại tình xưa không?"

Vương Duệ Đình tính cách hoàn toàn trái ngược với Vương Nhất Bác, vui vẻ nói nhiều đến trình độ bà tám, năm đó khi Vương Nhất Bác có bạn gái, cậu ta vẫn luôn làm kì đà cản mũi, cho nên biết nữ sinh kia thích CK.

Thấy em trai không ngừng nhìn phía sau cậu, Vương Nhất Bác nhịn không được ở vỗ nhẹ trên trán cậu ta một chút.

"Em đang ở nghĩ vớ vẩn cái gì vậy hả? Đây là mùi nước hoa trên người vị khách ngồi bên cạnh."

Vương Duệ Đình mắt lập tức sáng rỡ lên, luôn miệng hỏi: "Cô ấy có xinh đẹp không? Anh có bị tiếng sét ái tình với cô ấy không? Số điện thoại có lưu lại không?"

Từ đại sảnh sân bay đến bãi đỗ xe, Vương Duệ Đình nói không ngừng nghỉ, cho đến khi ngồi trên xe, Vương Nhất Bác nói hai chữ trả lời cậu ta.

"Lái xe!"

Thấy không thu thập được chút tin tức gì, Vương Duệ Đình nhụt chí nhún nhún vai, khởi động xe, vừa chuyển tay lái vừa than thở: "Ở Italy những hai năm, tính tình vẫn là không chút thay đổi, như vậy tiếp tục thì cho dù là có bạn gái, cũng sẽ bị đá."

Vương Nhất Bác tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, làm như không nghe thấy câu oán thán của em trai.

Cậu mệnh phạm thiên sát cô tinh (trời sinh là người cô độc) , đời này là không có khả năng tìm được bạn đời, điều này lúc còn rất nhỏ hắn đã biết, tuy nói những lời mê tín này không có thể tin, nhưng nếu nghe như thế mười mấy năm, dù là ai thì cũng đành phải chấp nhận.

Quay lại căn hộ cao cấp ở trong thành phố của Vương Nhất Bác, Vương Duệ Đình giúp cậu đem hành lý lên tầng mười tám, cũng chính là trước cửa đối diện nhà cậu ta.

Vương Nhất Bác tắm rửa qua loa, thay một bộ tranh phục thoải mái, đem quà mua cho mọi người lấy ra, sau đó lại cùng với em trai đi vào một ngôi nhà yên tỉnh thuộc khu dân cư ở vùng ngoại ô.

Đây là nhà của ông nội Vương Dực, cậu lúc còn nhỏ vẫn ở đây, cho đến khi vào đại học.

"Anh đi vào trước đi, để em đưa xe vào gara."

Vương Nhất Bác xuống xe, trong sân nhà yên lặng tĩnh mịch, một người thợ trồng cây đang cắt tỉa mặt cỏ, nhìn thấy cậu, vội chào hỏi: "Vương tiên sinh, ngài đã trở lại, lão gia đang ở bên trong chờ ngài."

Vương Nhất Bác nói lời cảm ơn, đi vào trong phòng. Lúc này Vương Dực thường ở tĩnh thất uống trà, cậu đi vào trước một căn phòng trên lầu hai, gõ cửa, sau đó mở ra.

Vương Dực ngồi xếp bằng ở trên giường, dấu vết năm tháng trên mặt vị lão nhân cũng không lưu lại nhiều lắm, ông ấy đem tiên trà rót vào trong chén trà, thấy Vương Nhất Bác tiến vào, đôi lông mày hoa râm giương lên, trên mặt hiện lên một nụ cười.

"Nhất Bác, cuối cùng cháu đã trở về."

Vương Nhất Bác tiến lên ôm chặt ông nội một chút.

"Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là rất mệt mỏi, cháu nên nghỉ ngơi cho thoải mái trước đã, việc gì phải vội vả tới đây thăm ông già này?"

"Không sao, cháu đã ngủ trên máy bay rồi."

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Vương Dực, đem quà mang về từ Italy lấy ra.

"Ông nội, cháu đặc biệt đặt may cho người một bộ tây trang, lát nữa ông mặc thử xem xem có vừa người hay không."

Vương Dực thổi trà, cười nói: "Cháu đặt làm, không cần thử cũng nhất định vừa người, vừa lúc có ông bạn già mời ta tháng sau tham gia tiệc rượu tổ chức ở nhà ông ấy, mặc bộ tây trang này đi tốt lắm."

"Là tiệc rượu nhà ai? Để cháu đi cùng ông nội."

"Ha hả, cháu nếu biết là tổ chức ở đâu, chỉ sợ trốn so với ai khác đều nhanh."

"Là . . . ."

Trong đầu chợt lóe một chút, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói ra, chợt nghe bên ngoài có một giọng nói trong trẻo truyền đến.

"Này này, sao anh lại không cho tôi vào? Tôi đã hai năm không gặp anh Nhất Bác, anh dựa vào cái gì không cho tôi gặp anh ấy?"

Vương Dực cười nói: "Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tình Tình nghe nói cháu về, mấy ngày trước vẫn luôn gọi điện thoại hỏi hành trình của cháu ."

Phùng Tình Tình là con gái một của Phùng Bỉnh Thành là gia đình thân thiết mấy đời với Vương gia, nhỏ hơn Vương Nhất Bác bốn tuổi, từ nhỏ luôn thích quấn lấy hắn. Phùng Bỉnh Thành từng cùng Vương Dực đề cập qua chuyện hôn sự, bị Vương Dực lấy lý do hai bên còn nhỏ để từ chối, lần này tiệc rượu tổ chức ngay tại biệt thự của Phùng gia ở vùng ngoại ô.

Tiếng cười của Vương Duệ Đình truyền đến, "Hai năm không gặp, cô vẫn giống như trước không cao thêm tí nào, diện mạo cũng không có gì thay đổi, có cái gì mà ra vẻ?"

"Ai nói tôi không cao lên, tôi cao thêm ba tấc. . . . . ."

"Ha ha, đó là chiều cao giày cao gót của cô phải không?"

"Vương Duệ Đình!"

Vương Nhất Bác bắt đầu cảm thấy nhức đầu, em trai và Phùng Tình Tình hình như là oan gia trời sinh, vừa gặp phải liền cãi nhau, một khi cãi nhau thì sẽ không ngừng, tuyệt đối không phân biệt được thời gian nơi chốn.

Cậu đi vào trước cửa sổ, ló đầu ra, vừa thấy cậu, Phùng Tình Tình lập tức kêu to: "Anh Nhất Bác!"

Hai năm không thấy, Phùng Tình Tình so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, nhưng tính tình vẫn rất trẻ con, vừa thấy cậu, phấn khích vẫy tay liên tục.

Vương Nhất Bác cũng phất tay chào cô, nói với Vương Duệ Đình: "Em mang Tình Tình đi đến phòng khách trước, anh và ông nội có việc muốn nói, chốc nữa sẽ đến."

Cậu đóng cửa sổ, bên ngoài lập tức an tĩnh trở lại, Vương Dực cười nói: "Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tình Tình chỉ có ở trước mặt cháu mới có thể nhu thuận như vậy. Trước đây mấy lần Bỉnh Thành lại hướng ta nhắc tới chuyện các cháu, ta luôn từ chối, cháu nghĩ như thế nào? Có định phát triển tình cảm với con bé không?"

"Ông nội người không cần giễu cợt cháu, cháu coi Tình Tình như em gái, ông nhất định phải giúp cháu chống đỡ, nhất định không được đáp ứng bác Phùng."

Vương Dực lắc đầu thở dài: "Điều này cháu yên tâm, cháu và con bé không có duyên phận, mặc kệ Bỉnh Thành có suy tính thế nào, các cháu cũng không thể thành , ta lo lắng chính là tương lai cháu sẽ gắn bó với ai, vốn đang hy vọng một nửa của cháu ở nước ngoài, cho nên thuật sĩ mới tính toán không được, 2 năm qua cháu ở Italy không gặp được người nào vừa ý sao?"

"Việc này không cần gấp gáp, cháu cũng chỉ mới 23 tuổi." Vương Nhất Bác mỉm cười nói, đây chắn chắn mới là mục đích chính ông nội điều cậu đi Italy.

Người kinh doanh phần lớn đều rất mê tín, Vương Dực tự nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí có thể nói là ham thích. Từ lúc cha mẹ Vương Nhất Bác tai nạn xe qua đời khi cậu còn nhỏ, Vương Dực vì hai đứa cháu trai tiêu trừ tai họa, không ngừng thỉnh thầy bói vì bọn họ tính quẻ, Vương Duệ Đình nhưng thật ra vận quẻ tương đối ổn, Vương Nhất Bác quẻ lại khá cổ quái.

Năm ấy hắn bảy tuổi, chỉ nhớ rõ thầy bói trước khi đi đối Vương Dực thở dài: "Trưởng tôn của ngài vị võ khúc cư thú, tử phủ đồng cung mệnh cách, là người đại phúc đại quý, cuộc đời này nhất định phúc lộc song toàn, chỉ tiếc mệnh cách thuần âm, âm sát quá nặng, chính là cô tinh chi mệnh, thứ ta đạo hạnh kém, tính không ra nhân duyên của cậu ấy."

Cậu nghe cái hiểu cái không, Vương Dực nghe nói xong sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, sau đó lại thỉnh mấy vị thấy bói nổi danh xem quẻ, kết quả giống nhau, không người nào có thể tính ra định mệnh của anh.

Cậu vốn tên là Vương Duệ Bác, cũng vì nhân mệnh cách mà đổi tên, bất quá đối một đứa nhỏ mà nói, đổi tên cũng tốt, không có nhân duyên cũng tốt, đều là chuyện cực kỳ xa xôi, cho nên chuyện thầy tướng số cũng không làm cho cậu có phản cảm. Chân chính làm cho cậu đối với thầy tướng số, thuật sĩ căm thù đến tận xương tuỷ chính là chuyện trải qua năm cậu mười một tuổi.

Lúc ấy cậu dính phải một trận mưa, hơi phát sốt, vốn tiêm một liều thuốc hạ sốt là có thể giải quyết vấn đề, lại bị một tên thần côn nói thành âm hồn quấn thân, buộc cậu uống bát nước tàn hương bùa chú, lại ở trước mặt cậu làm pháp, dày vò đến nửa đêm, làm cho cậu thượng thổ hạ tả, thần trí không rõ. Cuối cùng vẫn may là Vương Dực phát hiện không ổn, đưa cậu vào bệnh viện đúng lúc, mới tránh cho nguy cơ bị viêm phổi, tên thần côn kia thấy tình thế không ổn, thừa dịp không ai chú ý, bỏ trốn mất dạng.

Từ đó về sau, Vương NhấtBác liền hận thấu xương đối với tất cả những chuyện có quan hệ đến thầy tướng số,mà Vương Dực cũng không còn tôn sùng thuật sĩ như trước, nhưng ở phương diệnnhân duyên, lão nhân gia 

Cho nên ông mới điều Vương Nhất Bác đến Italy, lão nhân gia cho rằng thầy bói tính không được, có thể là bởi vì người hữu duyên đang ở hải ngoại, đáng tiếc Vương Nhất Bác lại làm cho hy vọng của ông nội tan biến, hai năm trái tim tâm tư cậu đều đặt vào công việc, không chỉ không có bạn gái, ngay cả nói chuyện riêng với phụ nữ đều không được vài lần, đi một mình, lại một mình trở về, quả nhiên là quay lại không chút vướng bận.

"Ông nội, người không phải là vài ngày nữa lại đem cháu điều đi nước Mĩ chứ?" Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật hỏi.

Chuyện này rất có thể, bởi vì ở Mĩ cũng có chi nhánh của Vương thị!

Vương Dực khoát tay, lắc đầu thở dài: "Quên đi quên đi, con cháu đều có phúc riêng của con cháu, cháu nếu đã định không có bạn đời, ta cưỡng cầu cũng vô dụng, chẳng bằng thừa dịp ta xương cốt còn khỏe mạnh, cho hai anh em cháu bồi theo giúp ta."

"Cám ơn ông nội!"

Thật tốt quá, rốt cục không cần phải tiếp tục chạy ra nước ngoài tha hương, những cái khác đều có thể chấp nhận, khó chịu nhất là không được ăn đồ ăn chính gốc Trung Hoa, hai năm ở Italy cậu đã mì ống ăn đến cả người cũng giống như sợi mì.

"Được rồi, đi gặp Tình Tình đi, con bé vẫn mong cháu trở về, hiện tại chỉ sợ là chờ không kịp ."

Khi Vương Nhất Bác đi ra ngoài, lại bị Vương Dực gọi lại, "Trên quần áo cháu có dính cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn xuống vạt áo, thấy dính một tờ giấy màu vàng, cậu lấy xuống, mới phát hiện là bùa hộ mệnh Tiêu Chiến đưa cho cậu ở sân bay.

Kỳ quái, cậu rõ ràng đã quăng tờ giấy này, vừa rồi ở nhà còn thay quần áo, sao nó vẫn còn dính ở trên người mình?

"Là bùa bình an, hóa ra cháu cũng tin tưởng mấy thứ này , có điều lá bùa phải giữ gìn cẩn thận, nhất định đừng làm mất."

Không muốn đề cập đến chuyện xảy ra ở sân bay, Vương Nhất Bác gật gật đầu, đem lá bùa bỏ vào túi áo.

Phùng Tình Tình đang ở phòng khách cùng Vương Duệ Đình uống trà đấu võ mồm, thấy Vương Nhất Bác xuống lầu, lập tức tiến lên lôi kéo tay cậu nói: "Anh Nhất Bác , em chờ anh đã lâu, đều là Vương Duệ Đình không tốt, không cho em cùng anh ta đi đón, nếu không. . . . . ."

"Nếu không cô sẽ ở sân bay lải nhải không ngừng, chúng ta đến bây giờ nhất định cũng chưa thể về đến nhà." Vương Duệ Đình tiếp lời.

Phùng Tình Tình làm cái mặt quỷ về phía cậu, lại nói với Vương Nhất Bác: "Anh Nhất Bác, lần này trở về, sẽ không đi nữa chứ, Italy xa như vậy, anh chỉ có một mình nhất định rất tịch mịch, nếu bên kia không có ai quản lý, để Vương Duệ Đình đi là được, dù sao cả ngày anh ta cũng nhàn rỗi không có việc gì. . . . . ."

"Này, Phùng Đại tiểu thư, cô dùng con mắt nào nhìn thấy tôi không có việc? Việc nhà, việc công ty đều là một mình tôi quản lý, hiện tại anh hai đã về, cuối cùng tôi tính có thể nghỉ ngơi một chút, anh hai, em cũng muốn anh ở lại, không cần lại đi nữa."Vương Nhất Bác hướng bọn họ cười: "Vừa rồi có nói qua việc này ông nội, tạm thời sẽ không đi nước ngoài, hy vọng lần này có thể giúp em."

"Yeah!"

Vương Duệ Đình và Phùng Tình Tình nghe vậy, chấp tay với nhau đánh một cái, đồng thời phát ra tiếng hoan hô.

Vương Nhất Bác bị sự nhiệt tình bọn họ khiến cho dở khóc dở cười, hai kẻ dở hơi này tuy rằng bình thường đối chọi nhau gay gắt, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối là cùng một trận chiến tuyến.

Yulia: hoan nghênh ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top