Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thành phố, nói là là nhỏ, đi trên đường vẫn có thể chạm mặt được người quen, nói to cũng thật là to, có người sau khi nói tạm biệt liền không gặp lại được nữa.

Mấy năm học đại học, nghỉ lễ về quê Trùng Khánh, không cần phải cố tình tránh né, thực sự đã không gặp lại Trần Thước lần nào.

Thỉnh thoảng nửa đêm hoảng hốt giật mình tỉnh dậy, ngồi trên giường thẫn thờ, theo thói quen sờ tìm điện thoại, khung chat được ghim đầu trên giao diện chính của WeChat không còn thấy hình bóng người kia nữa.

Không còn chuyện cầm điện thoại nói chuyện đến mức ngủ quên như trước kia, điện thoại cũng sẽ không tự động tắt máy, không cần phải sợ mình bỏ lỡ tin nhắn nào.

Cũng sẽ không còn cuộc đối thoại nào có sự xuất hiện của 4 chữ "Cho gọi chó con" nữa.

Thời gian 4 năm, có quá nhiều chuyện đã thay đổi, điện thoại cũng thay đi đổi lại mấy chiếc khác, phiên bản WeChat ban đầu không thể đồng bộ lịch sự trò chuyện, cứ thế tàn nhẫn xóa hết các cuộc trò chuyện đi.

Năm tốt nghiệp đó có một người ngồi xổm ở ngoài ban công kí túc lướt lại lịch sử trò chuyện, từ đầu đến cuối, tin nhắn cuối cùng dừng lại ở một ngày nghỉ hè năm 19 tuổi.

[Chó con, tớ phải về lại trường rồi, chúng ta làm lành đi, cậu đến sân bay tiễn tớ nhé.]

Về sau, liền không có về sau nữa.

Ngày hôm đó ở sân bay, câu chuyện này đã vẽ một dấu chấm hết.

Nhưng đến cuối cùng lịch sử trò chuyện vẫn không nỡ xóa, không khóc, chỉ là từ sau khi chia tay, liền cảm thấy con tim mình như thiếu đi một mảnh nào đó, trống rỗng quá, ban đầu còn cảm thấy sợ hãi, nhưng dần dà về sau thì quen rồi.

Anh cảm thấy trái tim mình đã không còn hoàn chỉnh, chấp nhận sự thật rằng mình không thể nào cảm nhận được những cảm xúc khắc cốt ghi tâm nữa.

Những trang lịch sự trò chuyện không nỡ xóa bỏ kia, được sao lưu ra máy tính, sợ máy tính có trục trặc gì, vì thế lại chụp màn hình từng ảnh một, lưu ở trong một album ảnh riêng, để chung với tất cả những album ảnh khác, như thế chúng sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị xóa nữa.

Dùng rất nhiều cách rườm rà và cồng kềnh, chỉ muốn lưu giữ lại một chút ít gì đó.

Xóa WeChat của Trần Thước, lại không nỡ thoát khỏi nhóm chat kia, có lúc nghĩ lại mà thấy thật buồn, một nhóm chat nhỏ đã từng sôi nổi, nhiệt tình đến thế, không ngờ rằng trong mấy năm nay nó lại trở thành "cách liên hệ" duy nhất giữa anh với Trần Thước.

Một người nếu thực sự muốn cắt đứt sạch sẽ với người khác có thể không cần để ý đến bất cứ tin tức nào liên quan đến đối phương, giống như anh từ trước đến nay sẽ không bao giờ nhấn vào xem bất cứ những chủ đề nào liên quan đến nhảy đường phố vậy, ngay cả việc mỗi lần đi ngang qua Đại học Trùng Khánh cũng đều không ngẩng lên nhìn một cái nào vào tấm biển tên của trường.

Lúc đó Thịnh Dương nghĩ, 1 ngày không được thì 1 năm, 1 năm không được thì 3 năm, 10 năm 20 năm vậy, luôn có thể xóa bỏ hoàn toàn người này ra khỏi cuộc đời của mình.

Dù cho có phải rút gân lóc xương, ngay cả khi máu thịt đầm đìa, cũng có thể quên đi sạch sẽ người sẽ không ở bên mình kia nữa.

Nhưng hạn 10 năm còn chưa đến, 4 năm lại chỉ như một cái chớp mắt, người mang theo một mảnh trái tim của anh đi đột nhiên lại đứng trước mặt anh.

Thịnh Dương vẫn có thể nghe thấy trong tim mình dâng lên một cơn sóng thần, một trận núi lở, giống như những khoảnh khắc khó quên đầy trân quý mà anh yêu thích hồi năm 17 tuổi.

Bọn họ cách nhau một con đường đi bộ rộng rãi, nhân viên văn phòng giờ tan tầm vội vội vàng vàng đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ có những chiếc taxi dừng lại giữa hai người, đợi mười mấy giây rồi lại rời đi.

Đường vạch kẻ trắng dưới đất, kéo dài ra cả ngoài đường, trở thành đường kẻ hướng dẫn hướng cho xe đi, dẫn anh đi về phía ngược lại, đặc biệt chói mắt trong màn đêm.

Những cơn gió màu đông lạnh buốt cắt qua mặt, có hơi đau, nhưng cũng không đau lắm, mùa đông trên thành phố Việt Hải này còn tốt hơn nhiều so với mùa đông ở thủ đô, không lạnh cắt da cắt thịt như kia.

Thực sự Thịnh Dương muốn hỏi, Trần Thước, sao cậu lại ở đây.

Nhưng đến cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng được.

Đứng từ xa nhìn lại, cách nhau cả 4 năm, lại giống như mới chia tay ngày hôm qua, nếu không tại sao lại có thể gặp được người ấy rồi, còn có thể nhớ được một cách rõ ràng chính xác cơn đau ngày hôm nói chia tay ấy.

Trần Thước lại cao thêm một tí rồi, không gầy như hồi trước nữa, ngũ quan nhìn trông cũng trưởng thành hơn trước, chỉ có điều là lúc nhìn về phía anh, ánh mắt ấy, chưa từng thay đổi.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều sẽ không thể trở thành người qua đường không chút liên quan gì đến nhau, cho dù đã đồng ý rằng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Trần Thước nhớ đến lúc mình 18 tuổi, lúc ấy cậu bắt đầu đi tìm đủ mọi công việc làm thêm khác nhau, ví dụ như là diễn viên quần chúng trong đoàn phim, có một lần Thịnh Dương đến tìm cậu, không được vào trong phim trường, liền ngồi ở quán trà sữa bên ngoài đợi cậu, đã đợi là đợi đến mấy tiếng đồng hồ.

Lúc ấy mình cũng như thế, cách một con đường lớn, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Thịnh Dương.

Chỉ là Thịnh Dương lúc ấy, là của cậu, là miếng bánh gạo nhỏ xíu cậu có thể ôm vào lòng, mềm mại như nhung, không hề nổi giận gì với cậu, chỉ cần nói hai câu dễ nghe là có thể dỗ dành đến ngoan ngoãn.

Thịnh Dương của bây giờ, đã không còn là của cậu nữa rồi.

Có thể là không muốn tình cảnh quá mức im lặng này tiếp tục nữa, Thịnh Dương bèn lên tiếng trước, dùng giọng điệu mà anh nghĩ rằng nó rất bình tĩnh để gọi tên Trần Thước, sau đó hỏi, "Lâu rồi không gặp, cậu sống có tốt không?"

Khoảnh khắc đó Trần Thước đột nhiên cảm thấy, thì ra cơn đau đớn ấy có thể kéo dài đến vô hạn, từ 4 năm trước, đến 4 năm sau, giống như một cột băng trong đêm tuyết rơi, đâm vào sâu hơn.

Không tốt, mỗi ngày cậu không còn ở bên, tớ đều cảm thấy không tốt.

Nhưng cậu không thể nói được, không có tư cách nào để nói câu đó, cũng không có thân phận gì để nói.

"Cậu thì sao? Cậu sống có tốt không?" bởi thế cậu chỉ có thể hỏi ngược lại.

"Rất tốt." Thịnh Dương cụp mắt nhìn mặt đường mấy giây, lúc nhìn sang Trần Thước lần nữa, đôi mắt xinh đẹp mà Trần Thước rất quen thuộc kia mang theo nụ cười cửu biệt trùng phùng, trừ cái này ra, không còn thứ cảm xúc gì khác nữa, Thịnh Dương nói với cậu: "Tớ sống tốt lắm, công việc cũng tốt, cuộc sống cũng rất tốt, đều rất tốt."

Đều rất tốt, chính là không tốt, trước đây có thể trực tiếp nói như thế, vừa làm màu vừa mè nheo, dán sát lên người Trần Thước tủi thân cáo trạng, nói Trần Thước mấy ngày rồi đều không để ý đến anh, thỉnh thoảng tin nhắn WeChat rep lại muộn một tí cũng nói, nói làm gì có chó con nhà ai lại không để ý đến người ta như thế chứ.

Trần Thước sẽ ngay lập tức cúi đầu thơm lên chóp mũi và trán của anh, nói anh là miếng bánh gạo nhỏ dính người, chính là loại bày ở sạp thịt nướng ven đường chỉ có thể bán được 8 tệ một xiên ấy.

Bây giờ không dính người, không làm màu, không mè nheo nữa.

Nhưng mà thực sự anh sống không tốt, cuộc sống những năm đại học trải qua rất phong phú nhưng lại không thực sự cảm thấy vui vẻ, cái gì cũng có thể lấy được thành tích rất tốt, đối diện với sự khen ngợi của các bạn học và thầy cô lại không cảm thấy những chuyện này không đáng để vui vẻ gì cho cam, không biết có thể chia sẻ cùng ai, cũng không có ai nói chuyện thâu đêm đến khi điện thoại hết sạch pin.

Những con hẻm ở thủ đô mà anh đã từng cùng Trần Thước đi qua, những quán ăn đã ăn cùng Trần Thước, còn cái khách sạn mà hai người đã từng ngủ qua đêm kia nữa, đều trở thành cơn ác mộng của anh, ám ảnh anh, cuốn lấy anh không buông, khiến anh hết lần này đến lần khác một mình đối mặt với cảnh giờ đây bên cạnh anh từ lâu không còn người bảo vệ, che chở cho anh giống như búp bê sứ nữa.

Vì thế sau khi tốt nghiệp xong anh lựa chọn một mình đến Việt Hải, ưu điểm lớn nhất của thành phố này chính là anh với Trần Thước đều chưa từng đến, nơi đây không có bóng dáng của Trần Thước.

Một thành phố ven biển ở miền Nam, sẽ không có những ngày hè nóng nực, nhiệt độ cao bất thường như ở Trùng Khánh, cũng sẽ không lạnh cắt da cắt thịt giống như ở thủ đô.

Còn có một nguyên nhân nữa là, tổng bộ của Xenoverse được đặt ở Việt Hải, Thịnh Dương nhớ hồi đầu ở Trùng Khánh khi nhìn thấy tường bao quanh tòa kiến trúc đó, anh cho rằng người độc nhất vô nhị của đời anh đã ở ngay bên cạnh mình rồi.

Về sau khách sạn khánh thành, nhưng anh với Trần Thước lại chia tay.

Lúc mới vừa tốt nghiệp, một mình đến Việt Hải, một mình ở một thành phố xa lạ, lần đầu tiên bản thân phải thuê phòng bên ngoài, gặp được một tên môi giới lừa đảo, bị lừa mất hai tháng cọc nhà.

Nộp CV cho tổng bộ Xenoverse, bởi vì không có bất cứ kinh nghiệm làm việc nào, ngay từ vòng HR đọc CV đầu tiên đã bị loại bỏ rồi, rồi về sau không biết âm kém dương sai thế nào mà vào làm ở công ty hiện tại này.

Carmen tiến cử nội bộ lôi anh vào đây.

Thịnh Dương cảm thấy thỉnh thoảng duyên phận là một thứ thật thần kỳ, hồi còn tham gia khóa đào tạo tập trung mỹ thuật hồi cấp 3 tương đối thân thiết với Ôn Gia, sau khi tốt nghiệp thì mọi người không còn liên hệ gì với nhau nữa, buổi tối hôm đó anh post một bức ảnh chụp thành phố Việt Hải về đêm lên vòng bạn bè, tin nhắn của Ôn Gia lập tức nhảy ra, hỏi anh có phải đang ở Việt Hải hay không.

Cô gái nhỏ quen biết hồi còn đi học đó, trong trường nơi đào tạo tập trung, giáo viên lúc nào cũng gọi Ôn Gia Ôn Gia, trưởng thành rồi vào xã hội, gặp được Thịnh Dương câu đầu tiên nói chính là, "Chị đây bây giờ dùng nghệ danh để hành tẩu giang hồ, cậu gọi tớ là Carmen là được."

Nàng phú nhị đại này, mấy năm trước việc kinh doanh trong nhà không tốt lắm, tốt nghiệp cái liền theo bạn trai quen hồi đại học đến Việt Hải này, chưa được bao lâu thì chia tay, cảm thấy mình chưa xông pha ra được thành quả gì đáng nói, à không nói đến việc ban đầu cô muốn đi theo bạn trai đến Việt Hải, người nhà sống chết cũng không đồng ý, nên giờ da mặt mỏng không dám quay về.

Một mình thực sự đã sinh tồn được ở Việt Hải này, không vẽ vời nữa, cũng không làm thiết kế, một sinh viên đại học xuất thân từ học viện mỹ thuật nhưng làm AE lại cực kì giỏi, phong sinh thủy khởi, những dự án đến tay cô, khách hàng đều vui vẻ mà kí tiếp hợp đồng.

Không có nhiều người tốt nghiệp xong ra xã hội có thể tìm cho mình một công việc đúng ngành, thứ như nghệ thuật, nếu niềm tin không thực sự mạnh mẽ thì sự nhiệt huyết ban đầu rất dễ bị mài mòn mất.

Thịnh Dương vào làm ở công ty quảng cáo này, đã trụ là trụ đến tận bây giờ, các sếp và khách hàng đều hài lòng với thẩm mĩ và năng lực của anh, vào công ty chưa được bao lâu đã lên được chức tổ trưởng bộ phận thiết kế, nhưng tình trạng ở lại tăng ca, cũng trở nên triền miên.

Cứ thể trưởng thành trong sự mơ hồ, đi làm rồi gọi điện về nhà cũng chỉ báo hỉ không báo ưu, những đêm tịch mịch liền nhớ đến Trần Thước, tự hỏi mình năm đó tại sao lại có thể nổi lên tính xấu mà nổi giận với Trần Thước như thế, ai cũng vậy, đối với những người mình quan tâm, luôn không nỡ khiến bọn họ lo lắng.



Thịnh Dương nhìn về phía Trần Thước, TTTM đằng sau lưng Trần Thước bắt đầu tắt điện đóng cửa dần, cũng đến giờ ngừng hoạt động rồi.

Trong thùng rác đặt trên vỉa hè cạnh đường đi có mấy bó hoa hồng không ai cần bị vất lên bên trên, xiêu vẹo nghiêng ngả đâm vào nhưng chai nhựa rỗng.

Trước đây cũng có một tên ngốc hỏi anh có muốn hoa hồng hay không, lúc đó anh bảo không muốn, giờ nhớ lại cảm thấy có hơi tiếc nuối, hồi ấy anh đã thực sự muốn nó.

Ngày đó anh không muốn đóa hoa hồng ấy, về sau cũng không nhận hoa hồng của ai nữa.

Trần Thước quá hiểu Thịnh Dương, trước đây thế, bây giờ cũng thế.

Nói không đói, thực ra chính là đợi cậu lâu quá đói đến hoa mắt chóng mặt, nói tức giận, nhưng chỉ dỗ dành một hai câu là liền nhào vào lòng cậu, nói chia tay, nhưng lại mong cậu sau này thuận lợi bình an.

Vì thế bây giờ anh nói mình sống rất tốt, Trần Thước hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh một mình anh ở thành phố này đã chịu bao nhiêu cực khổ.

Thịnh Dương có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết được, mùa hè đó sau khi hai người nói chia tay, mỗi học kì khi anh từ Trùng Khánh trở lại thủ đô học, Trần Thước đều đến sân bay.

Có một năm bà La và ba Thịnh Dương đều bận, không có ai đưa Thịnh Dương đến sân bay, Trần Thước đứng ở dưới tiểu khu nhà Thịnh Dương nhìn thấy một mình anh ngồi lên taxi, đi theo đến sân bay, nhìn thấy Thịnh Dương hoàn toàn trở thành một người không cần bất cứ ai đi theo, biến thành một người lớn không còn ở sân bay cúi đầu móc lấy ngón tay cậu rơi nước mắt.

Trần Thước đã hối hận vô số lần, nói với bản thân, mày nhìn đi, mày muốn cho cậu ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, lúc không có mày ở bên, cậu lại lại trưởng thành nhanh hơn bất cứ ai khác.

Cậu còn đến Học viện Mỹ thuật ở thủ đô, rõ ràng là một ngôi trường còn không lớn bằng thành phố Trùng Khánh, thế mà hơn 3 năm đó cậu chỉ may mắn nhìn thấy Thịnh Dương đúng một lần, lúc đó Thịnh Dương đang đi cùng với mấy người bạn, nói đến chuyện gì đó thú vị liền sẽ lộ ra nụ cười cực kì vui vẻ, sẽ khiến người ta vô thức cũng vui vẻ theo.

Những lúc như thế cảm giác hối hận của Trần Thước không quá nồng đậm nữa, cậu cảm thấy thế này mới chính là cuộc sống mà Thịnh Dương nên có, không cần vì ai mà thay đổi vòng bạn bè, vĩnh viễn có thế đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Về sau Thịnh Dương tốt nghiệp, cậu đến thủ đô mấy lần, nhưng chẳng còn cơ hội gặp được Thịnh Dương lần nào nữa.

Có thể gặp được Thịnh Dương ở thành phố Việt Hải này, là chuyện may mắn nhất trong tất cả mọi thứ bất ngờ xảy ra từ khi cậu còn nhỏ đên nay.

Ít nhất bọn họ có thể bình tĩnh hỏi đối phương sống có tốt không, cho dù sự bình tĩnh đó chỉ là vẻ thể hiện ra bên ngoài.

Bọn họ cứ đứng như thế, cách một vỉa hè đi bộ, không có ai tiến lên một bước nào, dùng giọng không lớn không nhỏ nói chuyện với nhau.

Trần Thước nhìn Thịnh Dương, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến miệng rồi lại không thể hỏi được bất cứ câu gì.

Nhớ đến cuộc gọi vừa nãy của Thịnh Dương.

Vì thế lời nói ra, lại không giữ kẽ, không quan tâm đến tình cảnh, không để ý đến thời gian, cậu dùng một giọng mà mình tự cho rằng thoải mái nhất nói với Thịnh Dương, "Hình như chúng ta chưa cùng nhau đón Lễ Tình nhân lần nào cả."

Thịnh Dương có hơi bất ngờ, ngẩn ra một lát, rồi mới nhẹ giọng nói: "Có mà, có một lần Thất tịch, nhưng mà về sau thì không có nữa, cậu lúc nào cũng bận cả."

Cậu có những công việc làm thêm làm mãi không xong, những công việc nhà làm mãi không hết, có mấy lần Lễ Tình nhân đều là sau nửa đêm mới bù đắp lại cho anh.

"Ba cậu...ông ấy bây giờ sức khỏe thế nào rồi?" Thịnh Dương không biết ngoại trừ hỏi đối phương vấn đề sống có tốt không thì bọn họ còn có thể hỏi điều gì nữa, có thể là biết đó nhưng bởi vì có quá nhiều câu muốn hỏi, nhưng đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, không thích hợp bởi vì đã không còn thân thiết như hồi xưa nữa, cái gì cũng đòi biết.

"Ông ấy cũng ổn, mấy trước còn cùng dì Điền đến thủ đô du lịch mấy ngày đó." Trần Thước nói với anh.

"Thế thì tốt." Thịnh Dương mỉm cười, cảm thấy ôn lại chuyện cũ đến đây cũng được rồi, "Thế tớ về đây, tạm biệt."

"Dương Dương..." Trần Thước tiến về phía trước một bước, một chiếc taxi xẹt qua trước mặt cậu, cậu chỉ có thể đứng lên bậc cầu thang.

Lần này Thịnh Dương không đáp, xoay lưng lại, cũng không quay đầu, đi về phía trước.

Anh biết Trần Thước không đi theo, đi về hướng trạm tàu điện ngầm như người mất hồn, cầm điện thoại đưa lên quét mã để vào trạm, đứng ở khu vực chờ, muộn màng nhận ra rằng, hai tay vẫn luôn đút trong túi áo của anh đã run lên bần bật.

Điện thoại trong tay anh dễ dàng trượt khỏi, bịch một tiếng nện lên nền đất, màn hình cường lực nứt một đường dài.

Anh chầm chậm dựa vào bước tường phía sau rồi từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chiếc điện thoại trên nền đất, màn hình tối om phản chiếu lại gương mặt thất thần của anh cùng với đôi mắt đã đỏ hoe.

Tàu điện ngầm đi vào trạm, mọi người lần lượt lên tàu, cũng có người đi xuống, Thịnh Dương nghe thấy âm thanh tạp nham từ bốn phía vọng lại, cảm thấy con tim mình đang không ngừng rơi xuống, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đi lên điểm cao nhất rồi đột ngột lao rầm rầm xuống, vừa tê vừa trướng, đau đớn quá, thì ra cảm giác đau đớn như bị khoét mất một phần trái tim vẫn hiện diện ở đó, vĩnh viễn không thể quên đi được.

Anh cho rằng mình đã khỏi bệnh từ lâu.

Thực ra, lại chẳng có sự thuyên giảm nào cả.

Kí ức năm 19 tuổi của Thịnh Dương, bị ngày chia tay đó rạch một đường phân chia rạch ròi thành hai ngả.

Anh không thể không nhớ lại, ngày hôm đó mình không lên chuyến bay ấy, chỉ ngồi mê mang ở sảnh chờ sân bay, ngồi chờ rất rất lâu, buồn bã, thất vọng, anh không nghe thấy được bất cứ thanh âm gì, ôm theo một tí teo mong chờ, đợi Trần Thước quay lại tìm anh.

Loa phát thanh của sân bay gọi tên anh rất nhiều lần, nhưng lại không đợi được hành khách cuối cùng này, sau đó không để lỡ hành trình của những hành khách khác, chỉ đành cất cánh.

Đến tận khi Thịnh Dương mua lại một tấm vé máy bay khác trở lại thủ đô, Trần Thước cũng không hề xuất hiện nữa.

Mà tất nhiên anh cũng không biết được rằng, Trần Thước ngồi ven đường ngoài cửa sân bay, ngồi đến tận tối mịt, ngồi đến tận khi chân tê cứng, lúc đứng lên còn bị ngã sấp ra đất, rồi cứ thế như mất hồn mất vía ngồi trên nền đất rất lâu.

Giống một chú chó con bị người ta vứt bỏ ở ven đường vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top