Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Dương nói xong câu này, vành mắt đã đỏ ửng, đã rất lâu rồi anh chưa khóc trận nào, từ sau lần chia tay ấy, cuộc sống dường như chẳng còn chuyện gì đáng để đau lòng hoặc buồn bã cả.

Không tìm được việc, thì tìm tiếp, chuyển nhà mệt nhừ, thì mệt thôi, làm thiết kế cho công ty quảng cáo việc nhiều tốn sức, ngày nào cũng tăng ca, thế thì tăng ca thôi.

Chưa từng cảm thấy tủi thân, về nhà nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi ngủ thì đi ngủ.

Không ngờ được rằng chỉ cần nhìn Trần Thước một cái, bao nhiêu buồn bã, tủi thân đều ùn ùn kéo đến, mới bắt đầu còn có thể chống đỡ, nhưng cũng chỉ chống đỡ miễn cưỡng mà thôi.

Thực ra hôm đó đi bộ cùng với Lôi Vũ ở dưới nhà, nhìn thấy Trần Thước đang đứng đó đợi mình, anh liền biết mình không tiếp tục chống đỡ được nữa, từ trước đến giờ anh đều không nỡ để cho Trần Thước chờ mình quá lâu.

Nhưng lại không vượt qua được cái hố trong lòng mình, đây đều là những chuyện không thể nào, bởi con người đến ngay chính bản thân mình còn không yêu lấy thì làm sao có thể yêu người khác.

Vì thế tối hôm đó anh đã nghĩ rất lâu, hỏi bản thân mình có thể thử lại một lần nữa không.

Hỏi đi hỏi lại bản thân, Thịnh Dương, mày có thể chịu trách nhiệm với bản thân về quyết định lần này không?

Nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng cổ vũ bản thân nhấn vào xem đoạn video mà trước đây anh không dám xem.

Xem hết từ đầu đến cuối.

Nhìn thấy Trần Thước ngã từ trên sân khấu xuống, lúc đó đến ngay cả một cái tên cũng không có, trên báo chỉ nhắc đến là một người nhảy phụ họa.

Thực sự cũng chỉ là một người nhảy phụ họa mà thôi.

Nhưng đối với Thịnh Dương, người này, là người mà anh yêu đến cẩn thận dè dặt, là người mà cho dù có thể nào đi chăng nữa anh đều không nỡ để người ấy bị thương, đó là người mà anh yêu vào trong xương máu, con tim.

Xem xong đoạn video đó, điện thoại nóng sực, bị vất sang một bên, Thịnh Dương sống chết nắm lấy một góc chăn bịt chặt con tim rỉ máu của mình, cả người co cụm lại, cổ họng khó nhọc phát ra mấy tiếng nức nở ngắn ngủi, giống như một con vật nhỏ bé nào đó bị thương nặng, đau đớn quá mới phát ra những tiếng như vậy.


Lúc này Trần Thước không thốt ra được câu nào, trong đầu lặp đi lặp lại những lời Thịnh Dương vừa mới nói.

Tớ với Hứa Thụy chia tay rồi, tớ không có mục đích khác, chỉ là tớ không thể nào để người khác xếp vào hàng đó được.

Cậu nhìn Trần Thước, cảm thấy con tim mình tê dại đi, nhưng cũng đang trải nghiệm sự giải thoát y như được cứu rỗi, không ngừng tuôn ra, hai thứ cảm xúc ấy giằng co nhau, mãi sau mới khó khăn cất tiếng, thanh âm nghe vừa khàn đặc vừa run rẩy, "Dương Dương..."

"Dương Dương, từ trước đến giờ tớ chưa từng tiếc nuối bất cứ chuyện gì, trước đây sống như thế nào, có tốt hay không, có tiền hay không, tớ đều không để tâm, bởi vì chuyện nào cũng sẽ đi qua, đều có thể lật sang trang khác."

"Nhưng lần này tớ không thể không quay đầu lại nhìn xem, bởi vì tớ bỏ cậu lại rồi, tớ bỏ cậu một mình lạc lõng ở quá khứ rồi."

"Tớ bỏ cậu một mình lại rồi."

"Tớ không thế..."

Trần Thước nói cậu không thể, Thịnh Dương nghe liền có thể hiểu luôn.

Lòng bàn tay Trần Thước mang theo một sự ấm áp mà Thịnh Dương không thể quen thuộc hơn, áp lên một bên má Thịnh Dương, trân trọng biết bao nhiêu, ngón tay cái, nhẹ nhàng vuốt ve dưới mi mắt Thịnh Dương, Thịnh Dương nhắm mắt lại, nước mắt đọng ở đó rất lâu rồi cứ thế rơi xuống, dễ dàng như không, rơi vào lòng bàn tay Trần Thước.

Một nụ hôn đã cách một thời gian rất lâu, rất lâu, chạm xuống.

Giống như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, từ năm 17 tuổi, đến năm 25 tuổi.

Giống như bọn họ chưa từng rời xa nhau lâu như vậy.

Nụ hôn của Trần Thước rất nhẹ, chỉ dán lên thôi, không mang theo bất cứ ham muốn tình dục nào, sợ mình dọa đến Thịnh Dương, một tay nắm lấy đôi tay buông thõng hai bên khe khẽ run rẩy của Thịnh Dương, an ủi, vuốt ve, hoàn toàn nắm gọn lấy.

Cậu có thể nghe thấy tiếng thút thít trong cổ họng của Thịnh Dương, điều đó khiến cậu thấy đau đớn, mà cũng đáng đời cậu đau đớn như vậy.

Một nụ hôn kết thúc, Thịnh Dương vẫn giữ nguyên tư thế bất động ngồi nguyên tại chỗ nhìn Trần Thước, hàng mi ướt đẫm chầm chậm rung rung theo từng nhịp thở, lộ ra dáng vẻ yếu đuối rất dễ bắt nạt.

"Tớ có thể có cơ hội không?" cuối cùng Trần Thước cũng hỏi.

Câu này là câu hỏi cuối cùng trong tối nay, Trần Thước cũng không tìm được câu trả lời, Thịnh Dương không hề nói bất cứ một câu nào, cứ thế ngồi rất lâu, không hề tránh đi, cũng không hề tỏ ra buồn bã nữa, chỉ chậm rãi ổn định cảm xúc của bản thân, sau đó hơi hơi dịch thân người vào sát hơn một tí, hai tay vòng qua ôm lấy eo cậu.

Trần Thước trong nháy mắt cứng đơ người, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, đầu Thịnh Dương ngoan ngoãn dựa vào vị trí bên trên tim cậu một chút, không nói có thể, cũng không nói không thể, chỉ yên lặng ôm cậu như vậy, đến tận khi nhiệt độ cơ thể hai người cách một lớp quần áo giao hòa với nhau, trán Thịnh Dương lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Mới nhổm người dậy từ trong lòng cậu, nói, "Lần này lại chỉ là thử xem sao à? Trần Thước, nếu vẫn chỉ là thử, thì tớ không cần đâu."

"Dương Dương, tớ..." con tim Trần Thước theo đó mà run lên, bị Thịnh Dương cắt ngang lời muốn nói tiếp theo.

"Trần Thước, nghĩ kĩ đi, rồi hẵn trả lời tớ."

Đều đã là người lớn cả rồi, không phải còn là những cậu nhóc mười mấy tuổi nữa, phân phân hợp hợp cũng có thể coi là chuyện nhỏ, nếu thật sự như thế, hồi đó, lễ Tình nhân gặp lại Trần Thước, Thịnh Dương ắt hẳn đã thừa nhận bản thân bị con tim lấn át lí trí, anh sẽ bất chấp tất cả, phớt lờ tất cả để chạy nhào đến.

Nhưng anh không thể, anh muốn thử lại với Trần Thước, muốn làm lại từ đầu.

Điều này hoàn toàn không mâu thuẫn với việc anh muốn ở Trần Thước một câu trả lời thật sự chắc chắn, anh muốn Trần Thước trả lời thật rõ ràng với anh, bản thân anh có thể nói 'thử xem', nhưng Trần Thước không thể, bởi vì hồi đó chính Trần Thước là người đầu tiên nói muốn thử với anh, cũng chính Trần Thước là người đẩy anh ra trước.

Cho dù anh có thể hiểu cho Trần Thước, nhưng đến bước đường như hiện tại, điều nên nói rõ ràng thì vẫn nên nói rõ ràng.

Nói không rõ, thế thì thôi vậy, anh không muốn đớn đau thêm bất cứ lần nào nữa.

Không chịu nổi, cả đời này chỉ có thể chấp nhận một người rời khỏi mình một lần mà thôi, nếu còn có lần khác thì anh thực sự kiệt sức mất.



Trần Thước rời khỏi nhà Thịnh Dương, Thịnh Dương mở cửa, nhìn Trần Thước đứng trước thang máy, hai người cứ thế đứng đó, thang máy đến rất chậm, chậm đến nỗi hai người có đủ thời gian nhìn nhau.

Thang máy đến, một tay Trần Thước chặn ngang cửa thang máy, mỉm cười với Thịnh Dương, "Vào phòng đi."

Cửa thang máy rục rịch muốn đóng lại, tay Trần Thước quơ một cái sang bên, cửa lại mở ra.

Thịnh Dương dựa vào cửa, ừm một tiếng, trước khi đóng cửa lại nhìn sang Trần Thước, cánh môi mấp máy, nhưng lại chẳng thốt nên câu gì, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.



Sau ngày nghỉ lễ, chương trình về nhảy đường phố kia cũng chính thức bắt đầu ghi hình, nhóm của Thịnh Dương chỉ là công ty quảng cáo, không cần đến hiện trường, phần lớn công việc đều chỉ cần đối soát với người phụ trách hiện trường là được.

Mỗi ngày Trần Thước đều sẽ gửi tin nhắn cho Thịnh Dương, nói lịch trình hôm đó của mình, thỉnh thoảng sẽ gọi một phần đồ ăn thức uống đưa đến công ty Thịnh Dương, Thịnh Dương thấy đến là nhận hết, không màu mè ra vẻ, cũng không phải chuyện lớn gì.

Hiệu quả của giai đoạn khởi động rất tốt, có fan khen thẩm mĩ của chương trình này đỉnh thật, những thiết kế poster tuyên truyền đều vô cùng đặc biệt, thực ra cũng không hẳn là khen thiết kế poster gì gì đó, chủ yếu vẫn là độ hot của minh tinh ở đó, bốn vị giám khảo của chương trình đều là những đỉnh lưu số 1 số 2 hiện nay, có hai người là tiền bối người ngoại quốc, hai người còn lại là đỉnh lưu trong nước.

Trong đó có một người Thịnh Dương có ấn tượng, dù sao thì gương mặt đó cũng thực sự khiến người ta không quên nổi, hồi còn học cấp 3, ngồi tàu cao tốc mấy tiếng đồng hồ đi cùng Trần Thước đến tham gia trận thi đấu top 100 lần đó, chính vị mentor đó là người đầu tiên dành tấm vé đi tiếp vào top 100 cho Trần Thước.

Bọn họ chỉ phụ trách những công việc liên quan đến tuyên truyền quảng cáo, không cần đến hiện trường làm gì, Carmen vốn dĩ đã nghĩ bọn họ có thể đến hiện trường xem, lúc biết bọn họ không cần đến thì đã thở dài thườn thượt cả nửa ngày trời, nói, tiếc quá đi, còn nghĩ có thể đi cửa sau nên mới nhận vụ này chứ.

"Cậu đừng nói thế nha, hồi đầu cậu nói nhận dự án này có thể nâng cao danh tiếng cơ mà."

"Tớ đã nói thế á? Không có mà, tớ đâu có nói thế đâu." Carmen trợn mắt nói bừa, cười ha ha hai tiếng, bỗng nhiên điện thoại Thịnh Dương bỏ trên bàn làm việc kêu lên.

"A lô?"

"Xin chào, anh Thịnh, tôi là shipper, đồ ăn tôi đã để giúp anh ở quần lễ tân rồi."

"À vâng, cảm ơn anh."

"Ai đó?" Carmen nhướn mày hỏi.

"Shipper."

"Sao cậu gọi đồ mà không thèm kêu tớ thế hả! Tớ đói chết rồi đây này!"

"Không gọi, người khác gọi giùm." Thịnh Dương đứng dậy, gương mặt mang theo ý cười, đi đến quầy lễ tân để lấy, không cần nhìn cũng biết là ai gọi rồi.

Cũng rảnh ghê ha, mình thì bận quay mòng mòng với chuyện thi đấu, thế mà vẫn có thể tranh thủ thời gian gọi đồ ăn cho anh cơ đấy.

Thịnh Dương về chỗ ngồi, nhìn thấy Carmen vẫn ngồi ướm lên bàn làm việc của anh như vừa rồi, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ hóng chuyện đến giấu cũng không giấu nổi, nở nụ cười xấu xa, "Ai đó? Ai gọi đồ ăn cho cậu đó? Sao chuyện tốt kiểu này không đến lượt tớ nhỉ? Gọi món gì đó? Người thấy có được ké miếng khum?"

Mi mắt Thịnh Dương trợn ngược lên, "Tự đi mà gọi đi."

"Ok, đồ keo kiệt, thiết kế Thịnh giờ phân chia rạch ròi thế với người ta rồi." Carmen chậc chậc hai tiếng, giả bộ làm màu lắc lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực cười hơ hớ rồi rời đi.

Bình thường ghi hình sẽ là 3 ngày một tập, thời gian còn lại Trần Thước sẽ đến cửa hàng hoặc studio, nhưng hai nơi này, bởi vì gần đây cậu tham gia chương trình mà độ nổi tiếng cũng tăng lên không ít, mỗi ngày đều có fan đến chỉ vì muốn nhìn Trần Thước một cái.

Cũng không được coi là đại minh tinh gì, fan cũng chỉ có một nhóm nhỏ như vậy thôi.

Có một lần Mạch Tử đến cửa hàng, bị cảnh tượng "làm ăn phát đạt" này dọa cho giật mình, có mấy cô gái nhỏ, cũng có không ít mấy anh chàng ăn diện cực trend, nói mình là fan của Trần Thước, muốn đến gặp thần tượng.

"Thần tượng" lúc đó đang lái xe trên đường, qua thêm một cái đèn đỏ nữa là đến dưới công ty của Thịnh Dương rồi.

Mạch Tử chụp một tấm ảnh cảnh cửa hàng gửi qua cho Trần Thước.

[Anh đây từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến cảnh mình mở cửa hàng quần áo trendy, có một ngày sẽ mắc chứng sợ nổi tiếng thế này]

[Đỉnh vãi, sao cậu lại có fan thế]

[Hay là chúng ta nhân đợt này mau chóng cho ra mắt mấy mẫu mới cho mùa hè đi, tiền cả đó, đừng có bỏ phí]

Trần Thước hoàn toàn không đọc tin nhắn, vốn dĩ cậu cũng chả động đến điện thoại, ngày thường cậu đều tắt hết tất cả thông báo của tất cả các app.

Gần đây mới mở thông báo của WeChat.

Trước khi đến cậu đã nhắn tin cho Thịnh Dương, nói muốn dẫn Thịnh Dương đi ăn cơm, Thịnh Dương trả lời OK, còn cái khác không nói.

Mối quan hệ của hai người bây giờ rất vi diệu, không làm lành, nhưng Thịnh Dương không trốn tránh Trần Thước nữa, những lời hôm đó anh nói đều là nghiêm túc, anh cho Trần Thước thời gian để suy nghĩ cho kĩ càng, trước lúc đó, sẽ không cố tình tránh mặt Trần Thước.

Nhưng mà nhiều hơn thế thì không có, ăn cơm xong sẽ bảo Trần Thước đưa anh về nhà, thỉnh thoảng sẽ kể chuyện về công việc, hỏi Trần Thước thi đấu thế nào rồi, Trần Thước lúc nào cũng nói mấy câu kiểu, vẫn ổn, không mệt lắm, không vất vả, nói đi nói lại cũng chỉ có từng nấy câu, Thịnh Dương vẫn lắng nghe, có lúc sẽ trả lời lại, có lúc sẽ chỉ ừm một tiếng coi như đã đáp rồi.

Trần Thước không phải không để tâm, mà ngược lại, cậu quá để tâm quá chú ý đến nó, vì thế những lời Thịnh Dương nói ngày hôm đó vẫn luôn nằm trong đầu cậu xua cũng không đi, câu trả lời của cậu thì chắc chắn rồi, nhưng cậu lại thiếu đi một chút gì đó, cậu muốn đưa ra một câu trả lời cho Thịnh Dương mà trong đó không thiếu đi bất cứ một thứ gì.

Thỉnh thoảng trước khi Thịnh Dương xuống xe cậu sẽ ôm lấy Thịnh Dương, Thịnh Dương cũng sẽ không né, trán đặt lên vai cậu, hơi thở đều đặn, sau khi xuống xe sẽ nói một câu, nhớ chú ý an toàn, rồi đi thẳng lên nhà không quay đầu lại.

Hôm nay cũng vẫn giống như mọi lần, ăn cơm xong, phải đưa Thịnh Dương về nhà, Thịnh Dương cúi đầu xem điện thoại, nhìn thấy mấy đồng nghiệp khác trong nhóm thiết kế gửi đến bản thảo muốn anh xem rồi đưa ra ý kiến giùm, lúc đợi đèn đỏ ngẩng đầu lên nhìn phía trước, thất thần mấy giây, hỏi Trần Thước: "Studio cậu mở ở đâu vậy?"

Trần Thước không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, ngẩn ra một lát, rồi nói một địa chỉ.

"Tớ muốn đến xem xem."

"Được."

Vì thế Trần Thước quay đầu ở đằng trước, lái xe về hướng studio.

Studio của Trần Thước mở ở một khu tương đối đông đúc, trên tầng 5 của TTTM, so với studio đợt trước hồi cấp 3 cậu đi làm thêm lớn gấp 5 lần, lễ tân là một cô gái nhìn có vẻ mới học cấp 3, nhìn thấy Trần Thước liền chào một tiếng thầy Trần.

Thịnh Dương đứng cạnh Trần Thước, bên trong studio được ngăn ra làm mấy gian, mỗi phòng học đều đang có tiết, Trần Thước dẫn Thịnh Dương đi tham quan từng phòng một, mỗi lần đến một phòng đều sẽ giới thiệu cho Thịnh Dương biết đây là thể loại gì.

Thịnh Dương vẫn luôn im lặng lắng nghe, dừng lại trước mỗi phòng, cách một tấm cửa kính nhìn vào, học sinh bên trong đều là mấy học sinh cấp 2 cấp 3 mười mấy tuổi đầu, nhạc được mở cực kì to, mỗi người đều chăm chú nhảy, trên mặt toàn là mồ hôi, chiếc áo phông mỏng cũng dính sát vào người.

Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thước nhảy, là ở câu lạc bộ nhảy của trường năm lớp 10, lúc ấy Trần Thước là người hoạt bát nhất, có thiên phú nhất trong câu lạc bộ, tham gia chưa được mấy ngày đã bị đẩy lên làm chủ tịch câu lạc bộ nhảy đường phố.

Trần Thước còn đặc biệt thích gọi anh sau giơ tan học đi xem bọn họ nhảy, mỗi lần anh đều nói không đi, nhưng lần nào cũng bị Trần Thước giở trò lưu manh lừa đi.

Trần Thước nói mình thích nhảy, bởi thế Thịnh Dương cũng bắt đầu thích hoạt động chẳng hề hợp với anh tẹo nào này.

Gạt qua trùng trùng những lời muốn nói từ quá khứ, Trần Thước có thể làm những việc mình thích, có thể thực hiện được ước mơ, là nguyện vọng chân thành nhất mà năm 18 tuổi ngồi trên tàu cao tốc Thịnh Dương đã ước nguyện.

Một ước nguyện chân thành, mạnh mẽ, chỉ vì một mình Trần Thước mà rơi nước mắt.

Thịnh Dương vẫn cảm thấy mình thực sự rất may mắn, bởi vì anh đã thích một người sáng chói như vậy, cho dù bọn họ đã từng chia tay, đã từng không xuất hiện trong cuộc sống của nhau.

Thời khắc nhận ra vành mắt của mình đang nóng lên, Thịnh Dương nhanh chóng hít thở sâu một cái, điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu qua, bèn chạm phải ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú anh nãy giờ của Trần Thước.

"Còn không?"

"Cái gì cơ?" Trần Thước vẫn chưa phản ứng lại được.

"Tớ nhớ vẫn còn một cửa hàng, tớ xem phỏng vấn, nói cậu còn mở một cửa hàng quần áo trendy, ở đâu vậy?"

"Cậu đã xem phỏng vấn của tớ á?" Trần Thước có hơi kinh ngạc, hoàn toàn bắt sai trọng điểm trả lời sang vấn đề khác, "Cậu xem rồi à?"

"Tớ hỏi cậu cửa hàng ở đâu cơ mà." Thịnh Dương bất đắc dĩ nhắc lại một lần, dường như không hề muốn trả lời câu hỏi vừa xong của Trần Thước, rõ ràng biết rồi mà cứ cố hỏi.



Hôm nay Mạch Tử ở cửa hàng, Trần Thước không đến nên cậu mới đến xem xem, dù sao tính toán ra thì cậu mới là ông chủ lớn nhất ở đây, tuy nhiên tất cả mọi việc trong cửa hàng cậu đều để Trần Thước quyết định hết.

Lúc Thịnh Dương xuất hiện ở cửa hàng, Mạch Tử đang một tay cầm cái mắc quần áo, một tay cầm một bộ quần áo, có người bước vào cửa hàng, cậu liền tùy ý liếc nhìn một cái, không chú ý đến, mấy giây sau, cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng quay qua nhìn lần nữa.

"ÔI CÁI ĐỆCH!"

Mạch Tử không thèm để ý xem quần áo đã treo ngay ngắn hay chưa, trực tiếp vứt lên cái giá bên cạnh, đi đến trước mặt Thịnh Dương, nhìn Trần Thước bên trái rồi lại nhìn Thịnh Dương bên phải, thiên ngôn vạn ngữ đến miệng cũng chỉ còn lại hai chữ thể hiện sự sửng sốt, "Đệch mẹ!"

"Bình thường chút đi." Trần Thước không nhìn nổi nữa, đá một cái lên ống đồng cậu.

Mạch Tử tránh sang một bên, giống như cuối cùng cũng phản ứng lại được, waooo một tiếng, lại không biết gọi người ta bằng tên gì, ngắc ngứ nửa ngày, mới phụt ra được một câu, "Sao cậu vẫn giống như như hồi đi học thế? Không phải, là tớ già rồi à?"

Thịnh Dương không thể không phì cười, nói, lâu rồi không gặp.

"Là lâu quá rồi không gặp mới đúng, cậu cứ tự nhiên xem đi, muốn uống cái gì? Tớ đi rót cho cậu, cậu thích quần áo gì cứ tùy ý lấy, thích cái gì lấy cái đó." Mạch Tử nói rồi đi nhanh đến phòng trà nước trong cửa hàng rót nước cho anh, đầu óc lúc này mới ngớ ra, Thịnh Dương hình như còn chưa nói mình muốn uống cái gì thì phải.

"Cửa hàng trưởng Mạch, đó là ai vậy ạ?" hai cô gái nhân viên cửa hàng len lén chuồn đến phòng trà nước thăm dò, không thể không hóng chuyện này được, người đó là cửa hàng trưởng dẫn đến đó, cửa hàng trưởng Mạch còn nhiệt tình với người ta như thế cơ mà, vị này là ai, mọi người ai cũng đều tò mò.

Mạch Tử cũng suy nghĩ nửa ngày, bản thân mình cũng chưa nghĩ ra, lần trước làm công tác tư tưởng cho Trần Thước, cũng không ngờ đến tốc độ của Trần Thước lại nhanh như thế, cậu nghĩ, nếu thực sự theo đuổi lại người ta thì cũng phải mất nửa năm một năm mới thành, việc này thực sự ngoài dự liệu của cậu.

"Khó nói lắm..."

"Ý là sao ạ?"

"Cửa hàng trưởng của bọn em nếu cố gắng thì người ấy chính là anh dâu của bọn em, còn nếu không cố gắng thì đó chính là anh dâu cũ của bọn em đó."

"Người yêu cũ á? Đụ má! Đó chính là người yêu cũ của cửa hàng trưởng á? Người yêu? Bạn trai á? Chính là cái người mà trước đây anh kể hồi còn đi học á? Ôi đụ má, đẹp trai thế kia cơ á?" cô gái nhỏ kích động không thôi, nhanh tay móc điện thoại ra, điều chỉnh âm lượng, trốn ở một góc sát cửa phòng trà nhất, vội vàng chụp một bóng lưng, gửi vào trong nhóm của bọn họ.

[Chuyện lớn! Chuyện lớn rồi!]

[Anh dâu xuất hiện rồi!]

[Đỉnh của chóp luôn bây ơi!]

[Đỉnh của đỉnh luôn á!]

[Hôm nay ai nghỉ thì thiệt cả đời!]



Thịnh Dương cũng không phải thật sự muốn đến cửa hàng để lấy quần áo, chỉ là muốn đến nơi làm việc của Trần Thước, nhìn thấy, đã đủ rồi, ngồi chưa được một lúc đã muốn về, ly rượu vang Mạch Tử rót cho cũng không uống được hai ngụm.

"Đợi chút, tớ đưa cậu về, tớ đối chiếu hàng tồn kho với các em ấy đã, nhanh lắm."

Công việc này ngày nào cũng phải làm, tính Mạch Tử hay qua loa đại khái, nên Trần Thước thường tự mình làm.

Thịnh Dương ừm một tiếng, có lẽ là ánh mắt Trần Thước thể hiện quá mức...cảm giác ấy miêu tả như thế nào nhỉ, quá mức dựa dẫm? Anh không biết từ này miêu tả có đúng hay không, nói tóm lại dưới anh mắt của Trần Thước anh vẫn bổ sung thêm một câu, "Tớ đợi cậu."

Trần Thước lúc này mới yên tâm đi đến chỗ quầy thu ngân bắt tay vào việc.

Cửa hàng rất lớn, tiếng nhạc mở cũng rất to.

Con người Mạch Tử từ trước đến giờ đều chả tỏ ra xa lạ với ai cả, chính là kiểu dù trước mặt có là người mình chả quen biết gì cũng có thể nói chuyện tốt, huống hồ lúc này người đối diện lại là Thịnh Dương, cậu càng có rất nhiều lớn muốn nói.

"Thịnh Dương."

"Hả?" Thịnh Dương ngẩng mặt dậy khỏi màn hình điện thoại, hỏi cậu, "Sao thế?"

"Cậu với, cậu với Thước Tử làm lành rồi à?" Mạch Tử đắn đo một hồi, vẫn hỏi thẳng ra.

Thịnh Dương ngơ người, khẽ A một tiếng, sau đó cười rồi lắc đầu.

"Cũng đúng, có thể hiểu được." Mạch Tử cười gượng, một lúc sau lại tự nói tự nghe: "Trái tim của cậu ấy có cậu, thật đó, không phải bởi vì cậu ấy là huynh đệ với tớ nên tớ mới nói điều này đâu, chính là, haizz, nói thế nào nhỉ, chính là, mấy năm này, cậu đừng thấy bây giờ cậu ấy sống hẳn hoi thành hình thành dạng thế này, sau khi chia tay với cậu, cậu ấy sợ hãi đến nỗi mỗi lần đến trường đại học của cậu cũng chỉ dám đứng ngoài cổng nhìn hai cái, thậm chí còn không dám nói cho cậu biết, tớ cảm thấy ấy, lần này các cậu có thể gặp lại, điều này chính là duyên phận, đúng không, haizz, thôi vậy thôi vậy, tớ không nói nữa, cậu ấy cũng không vô tội, thôi vậy, coi như tớ nhiều lời đi, cậu ngồi đây nhé, tớ đến giúp bọn họ tính toán."

Mạch Tử nói xong mới nhận ra thân phận của mình nói những lời này không thích hợp, cậu có thể làm một thuyết khách giỏi, nhưng với những chuyện tình cảm kiểu này, cậu chỉ là một người ngoài, thật sự không thể nói nhiều lời.

Thịnh Dương kinh ngạc ngồi ngơ ngác ở sô pha, đầu óc trở nên trống rỗng, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng mình khô không khốc, lồng ngực lại lần nữa dâng lên một trận chua xót.

Mỗi lần, cổng trường...mỗi lần, mỗi lần.

Ngay chính trong khoảnh khắc này anh đột nhiên nhận ra, có thể Trần Thước, còn yêu anh nhiều hơn những gì trong tưởng tượng của anh.

Nếu nói Trần Thước không phải là một người yêu 100 điểm, thế bản thân anh cũng không phải, bọn họ đều có những điều giấu đối phương, mà những thứ bị giấu đi này mới có thể chân chính thể hiện được, đoạn tình cảm hồi ấy của bọn họ không nhạt nhẽo, cũng chẳng hề yếu đuối.


Trên đường đưa Thịnh Dương về nhà, Thịnh Dương vẫn luôn rất im lặng, đến tiểu khu rồi, cũng không xuống xe, tầm mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như đang ngơ ngẩn, lại giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

"Dương Dương?" Trần Thước gọi anh.

Thịnh Dương mới chầm chậm quay đầu qua, nhìn Trần Thước, anh muốn giơ tay che đi đôi mắt mình, nhưng không kịp nữa rồi, nước mắt đã rơi xuống.

Trần Thước lúng túng không biết phải làm sao, nắm chặt lấy tay anh, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng hỏi, "Cậu sao thế? Dương Dương?"

Thịnh Dương liều mạng chớp mắt, muốn dừng sự buồn bã này lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh không thể nhịn được cơn khóc, nức na nức nở nói: "Trần Thước, 1000 tệ năm đó cậu cho tớ, tớ đã giữ trong một tài khoản, tớ không dùng, tớ nghĩ đó là khoản tiền đầu tiên chó con của tớ kiếm được cho tớ, cậu ấy vất vả như thế, tớ phải giữ lấy."

"Ngày hôm ấy tớ với cậu chia tay, tớ đã nghĩ, tớ chẳng cần thứ gì nữa, tớ không cần cậu nữa, tiền của cậu tớ cũng không cần, nhưng lúc thanh toán, tớ liền hối hận, tớ vẫn giữ lại 1000 tệ đó."

"Trần Thước, vốn dĩ tớ cảm thấy, những chuyện này không cần để cậu biết..."

"Nhưng bây giờ tớ muốn nói với cậu, sao lúc đó cậu không vào sân bay để nhìn một cái chứ, nhìn một cái sẽ biết tớ không đi, tớ yêu cậu như thế, sao tớ có thể đi được chứ."

Nhưng mà, sao cậu lại không vào nhìn một cái.

Tớ yêu cậu như thế, tớ yêu cậu như thế, sao tớ có thể đi được chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top