Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chịu nổi nữa thì liền muốn làm cái gì đó khác, sángsớm ngày ra, vốn dĩ lúc thức dậy đã ở trên giường ôm ôm hôn hôn, lửa vừa được dậplại bùng lên, một tay Trần Thước kéo chiếc áo phông lên rồi cởi ra, tay còn lạibá đạo chống lên bàn ăn sau lưng Thịnh Dương.

Bày đặt lưu manh, nói: "Lên xe trước đã."

Thịnh Dương chớp chớp mắt, tâm viên ý mã, nhưng vẫn rấtcó nguyên tắc, hai tay vội vàng đè lên người Trần Thước không cho cậu lại gần,"Đừng đừng đừng, tháng này tớ khó khăn lắm mới đủ chuyên cần."

"Chậc, tốc chiến tốc thắng đi."

"Cậu thần kinh à." Thịnh Dương cười mắng cậu, "Thật sựkhông được đâu, hai ngày nữa là được nghỉ rồi, có được không?"

Trần Thước ủ ê, vẻ mặt bất mãn lắm, quần áo cũng đã cởi rồi,mà lại không được làm tí chuyện đó, muốn nói, sau này sáng ngày ra trước khi cậuđi làm thì đừng có mà chọc vào người ta, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, haitay Thịnh Dương bèn đưa lên vòng qua cổ cậu, như trêu ghẹo, ngẩng đầu nói với cậu:"Có được không nào? Chó con ơi?"

Trần Thước chỉ đành vừa lắc đầu vừa cười, cười mình thậtsự không làm gì được người trước mặt đây, "Tớ đường đường là một đại soái ca đứnglù lù trước mặt cậu thế này, thế mà lại thua tiền thưởng chuyên cần của cậu."

"Đâu phải đâu." Thịnh Dương chiếm hời còn giả vờ ngoanngoãn, kéo cổ Trần Thước để cậu cúi xuống, đôi môi vừa uống sữa đậu còn hơidinh dính hôn lên cằm Trần Thước, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ những chỗ mà mình vừahôn qua, tỉ mỉ nhìn vết sẹo đã mờ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy trên cằm TrầnThước .

Thịnh Dương nhớ đến những chuyện mà Mạch Tử đã kể, nhớ đếnở những nơi mình không nhìn thấy Trần Thước đã phải một mình dãi dầu nắng mưa.

Anh nhăn mũi, nói với Trần Thước: "Con người yêu chó connhất."

Haizz, ngại thế nhỉ.

Trần Thước hung hăng lấy quần áo mặc vào, bóp lấy cằm ThịnhDương, trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nồng đậm hương vị ngọt ngào của sữađậu.

Lái xe đưa người đến dưới công ty, biết được tối nay ThịnhDương lại phải tăng ca, nhưng chương trình của tuần này Trần Thước đã quay xonghết, vì thế thời gian dư dả lắm, cậu dặn dò, "Tầm 30 phút nữa tan làm thì gửitin nhắn cho tớ nhé, tớ đến đón cậu."

"Không cần đâu mà, tớ ngồi tàu điện ngầm về cũng được,còn tiết kiệm được tiền nữa."

Trần Thước mím môi nhìn anh, im lặng một hồi.

Thịnh Dương lập tức tuyên bố đầu hàng, kiễng chân lên hônmột cái vào má Trần Thước, "Không tiết kiệm tiền không tiết kiệm tiền, không tiếtkiệm tiền cho Trần Thước ca ca nữa, tối nay nhất định phải đến đón tớ tan làmđó nha, tớ còn muốn ăn thịt nướng nữa, tớ nhớ rất lâu rồi, mấy hôm trước cậu đềubận rộn quay chương trình tớ chỉ đành gọi đồ ăn ngoài ăn, chỉ đành ngồi tầu điệnngầm về nhà, haizz, tớ nhớ cậu quá đi mất."

Bán thảm thành công, Trần Thước giả vờ ho một cái, lúc cậulạnh mặt nhìn trông đáng sợ lắm, nhưng lúc ngại ngùng lại trông rất hề hước,làm bộ ra dẻ nói: "Mau lên đi, đừng bỏ lỡ thưởng chuyên cần."

Thịnh Dương cười hi hi xuống xe, nói tạm biệt với TrầnThước, nhìn Trần Thước lái xe đi, theo sau là một chiếc ô tô sang trọng, đơnthuần xuất phát từ lòng hiếu kì anh tò mò nhìn lại lần thứ hai vì cửa kính sauxe đã được mở xuống một nửa, anh thấy một con Doberman có vẻ ngoài hung dữ đangngồi ở ghế sau.

Dân văn phòng đi làm đi ngang qua anh còn nhỏ giọng thảoluận, "Kiếp sau không biết tôi có mua được nổi chiếc xe này không, Rocket 900,nội thất trang trí được đặt làm, hàng limitted toàn cầu đó."

"Cái này cô cũng biết à?"

"Mẹ tôi bán bảo hiểm xe đó, mua không nổi nhưng cũng cóhiểu biết có được không hả?"

"Cái nên nói vẫn nên nói, eo ôi ngầu vãi, giàu vãi."

Thịnh Dương quay lại chiếc xe đang chầm chầm đi về phíatrước ấy một lần nữa, con Doberman ngồi đằng sau dường như cũng phát giác raánh mắt của anh, quay đầu về phía này, nhìn trông cũng không hung dữ đến thế, ThịnhDương vô thức mỉm cười đưa tay ra vẫy chào con Doberman đó.

Doberman vô cùng chảnh chó quay đầu đi.

Anh cũng không để bụng, nhìn giờ hiển thị trên đồng hồ mộtcái, quẹt thẻ trước, xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng, lúc đợi thang máynhận được tin nhắn Trần Thước gửi tới, một đoạn video ngắn tầm 10 giây, là lúcanh vừa rồi ở dưới chân tòa nhà nhìn thấy xe của người ta mà ngẩn cả người ra,chắc ở đoạn rẽ Trần Thước nhìn thấy nên quay lại.

Tiếp theo lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Nhìn chằm chằm vào xe sang của người ta đến ngốc luôn rồi]

Thịnh Dương ngớ người, có hơi ngại, mím môi cười, trả lờilại.

[Cậu mới ngốc ấy, tớ nhìn chó con trong xe của người ta cơ,một con Doberman, dữ lắm.]

[???]

[???]

[Cậu còn ngắm chó con nhà người khác à?]

[Không có không có, tớ không ngắm xe, cũng không ngắm chócon luôn, tớ ngốc tớ ngây người đó! Tớ chẳng nhìn thấy gì hết!]

"Nói cái gì mà vui vẻ thế hỏ?" Carmen đột nhiên xuất hiệnphía sau Thịnh Dương, tóc được cột đuôi ngựa cao cao bay về đằng trước, ý cườitrên mặt Thịnh Dương còn chưa kịp thu lại, nhìn cô một cái.

"Tâm trạng hôm nay tốt thế cơ?" Thịnh Dương hỏi ngược lại.

Carmen nhướn nhướn mày: "Tối qua nói chuyện một lúc với đồngnghiệp ở trong tổ chương trình nhảy đường phố kia kìa, hôm nay có mấy ảnh đơntuyên truyền phải đăng, còn có! Cô ấy nói sẽ để lại vé hôm chung kết cho bộ phậnchúng ta! Tớ có cơ hội đi gặp đại minh tinh rồi!"

Thịnh Dương hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của mấycô gái đu idol, nhưng vẫn cười nói, cũng coi như cậu được như ý nguyện rồi nha.

"Thôi không nói chuyện đại minh tinh nữa, tớ thấy TrầnThước nhà cậu bây giờ cũng hot ra phết đấy, tuy vẫn chưa đến chung kết nhưng tớlên mạng search rồi, cậu ấy hút fan lắm, hơn nữa, cậu ấy còn ở trong đội đạiminh tinh của bọn tớ nữa, đội giành được quán quân mùa này chắc chắn là bọn họ,cậu có tin không?"

"Tớ đương nhiên tin chứ, Trần Thước lợi hại vậy mà." ThịnhDương nghĩ bụng, lúc tớ làm fan đầu tiên của Trần Thước không biết các cô ấycòn đang ở đâu ấy chứ.

Kiểu đắc ý này không phải vài ba từ là có thể diễn tả được.

Cả ngày nay, tâm trạng đều rất tốt, buổi trưa gọi đồ ănngoài, chụp ảnh gửi qua cho Trần Thước, kèm theo một meme con thỏ khóc rưng rức.

Nửa tiếng sau Trần Thước mới nhìn thấy tin nhắn, cũng chụpmột tấm hình gửi qua, đang ở trong phòng tập nhảy, một đám trẻ tầm hơn 10 tuổixúm lại xung quanh, Trần Thước mời bọn chúng ăn KFC, mấy đứa trẻ đều thích tiếtcậu dạy, lí do thì rất đơn giản, bởi vì thầy Trần nhảy cực kì ngầu, rất tiêuchuẩn, tuy thầy Trần nghiêm khắc hơn những thầy cô khác, nhưng mấy đứa trẻ lạirất thích Trần Thước.

Thịnh Dương trả lời cậu.

[Cái gì á, hâm mộ các đứa nhỏ thật đó, còn được thầy Trầnmời ăn ngon, chó con nhà chúng ta trước đây hồi còn đi làm thêm mỗi bữa ăn cơmđều chỉ là đồ ăn nhanh chưa đến 10 tệ thôi.]

Trần Thước ngồi bệt xuống sàn, dựa vào gương trong phòngtập, nhìn chăm chú vào tin nhắn đó cười một hồi, không nói hai lời gửi liền mấycái lì xì qua.

Thịnh Dương cũng không thèm khách sáo, nhận hết, cứ nhưtiểu ham tiền, nói cảm ơn thầy Trần, thầy cho càng nhiều càng ít.

Trần Thước hồi 18 tuổi, len lén nhét vào túi áo ThịnhDương 1000 tệ, Thịnh Dương không nỡ lấy, cầm trên tay lại không nỡ tiêu, đểdành lại, 1000 tệ gửi tiết kiệm cũng chẳng lời được bao nhiêu tiền, anh cũngkhông dựa vào tí tiền này để làm giàu, cất riêng nó ra một tấm thẻ riêng.

Anh luôm tìm được cảm giác nghi thức đặc biệt nào đótrong mấy chuyện cỏn con kiểu này, cũng không phải để so bì với ai, chỉ là mỗilần nghĩ đến đây là khoản tiền đầu tiên Trần Thước kiếm được rồi cho anh, liềncảm thấy trong tim mình luôn có một nơi vĩnh viễn mềm mại, kiên định chỉ giữ lạicho một mình Trần Thước mà thôi.

Buổi tối tăng ca xong rời khỏi công ty, đã sắp 11 giờ, TrầnThước đã đứng đợi sẵn ở dưới tòa nhà, dựa vào xe đỗ bên vệ đường, cúi đầu xemđiện thoại, Thịnh Dương ra khỏi cửa tự động của tòa nhà vừa liếc mắt là nhìn thấyTrần Thước đang đứng ở bãi đỗ xe tạm thời giữa hai tòa nhà cao tầng, bộ quần áothể thao mặc vội sáng nãy đã được thay ra, lúc này tùy tiện mặc một chiếc quầnbò màu đen với một chiếc áo phông đen, trông cực kì đẹp trai.

"Trần Thước !"

Trần Thước nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên, vừa điệnthoại khóa màn hình cho vào trong túi quần xong thì Thịnh Dương đã chạy bước nhỏtới bổ nhào lên người cậu, khiến cậu bước lùi về sau một bước, dựa vào cửa xe.

"Cậu đợi bao lâu rồi?"

"10 phút."

"Lâu thế rồi á!"

"Vẫn ổn mà, đi thôi, lên xe, đi ăn khuya nhé." Trần Thướcxoa xoa đầu anh.

"Đi ăn thịt nướng mie?" Thịnh Dương cúi người chui vàotrong xe, lém lỉnh nói anh có một khách hàng người Hồng Kông, nói giọng phổthông không chuẩn, nuốt chữ buồn cười lắm luôn.

Trần Thước búng búng trán anh nói người ta nói mie là dothói quen khi nói, cậu mie thì là cừu kêu be be ấy.

Thịnh Dương cười khúc khích sấn lại hôn một cái lên môi cậu,"Còn không mau lái xe mie? Đói chết gồi đây nè!"

Bọn họ đến quán thịt nướng hồi trước Mạch Tử hay đi với TrầnThước, ở một khu phố cũ ở Việt Hải, ở khu đó giá phòng thuê rất rẻ, căn phòngtrọ đầu tiên hồi đó Trần Thước ở chính là ở khu này.

Quán đang phát một số bài hát tiếng Quảng nghe rất quentai, Thịnh Dương viết xong order, hỏi Trần Thước còn muốn ăn gì nữa không, TrầnThước nhìn cũng không nhìn tờ order đó, dáng vẻ cực kì gợi đòn: "Ôi bánh gạo gọicho tớ cái gì thế? Bánh gạo nhỏ được nướng bên ngoài giòn bên trong mềm à."

"Ăn cái đấm của tớ ấy." Thịnh Dương nghiến răng nhưng chẳngchút uy hiếp nào, đẩy cánh tay của Trần Thước ra, y như đánh vào gối bông ấy.

Ông chủ quán đi đến lấy tờ giấy order, chào hỏi với TrầnThước, nói đợt này không thấy đến nhỉ, một lúc sau còn mang vài chai bia qua tặng,Trần Thước vội vàng xua tay từ chối, "Hôm nay cháu lái xe tới, không thể uốngđâu ạ."

"Ờ ok, thế các cháu ngồi trước đi, chú đi làm món đây."

Nhắc đến mới nhớ, hồi còn học cấp 3, thời mà còn mười mấytuổi đầu, ngoài mặt trông thì có vẻ vĩnh viễn lạc quan, nhưng trong lòng thìkhông khỏi cảm thấy thất vọng khi không thể cho người mình thích những thứ càngtốt càng quý hơn, ăn một bữa bình dẫn chỉ mười mấy tệ lại cảm thấy ủy khuất đốiphương.

Đã hai mươi mấy tuổi rồi, đã có công việc ổn định, kiếmđược gấp nhiều lần, có thể thực hiện được một phần nhỏ của kế hoạch tự do tàichính rồi.

Ngồi ở một sạp hàng ven đường chỉ tùy ý xếp vài chiếc bànnhỏ, cả dãy phố đèn điện sáng trưng, có những sạp hàng không giống nhau, tiếngnói cười đủ thể loại xao động.

Không hề có những nguyên liệu đẳng cấp đắt đỏ gì, chỉ làmột bữa ăn tối từ quán nhỏ ven đường tràn ngập mùi khói và lửa.

Lại nhớ đến lòng tự trọng và tranh đua bướng bỉnh hồi 19 tuổi,thừa nhận mình khi đó không chín chắn, sau đó cuộc sống cứ thế diễn ra, ở các độtuổi khác nhau sẽ có những phiền muộn khác nhau, nếu thời gian có quay trở lại,cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, có lẽ bọn họ vẫn đưa ra lựa chọn như thế.

Thành phố nửa đêm, thế gian trăm vẻ, phố đèn mờ ảo, đôitình nhân ngồi đối diện nhau.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ lễ 1/5, Trần Thước với Trần Thướcđều dậy từ sáng sớm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, những thứ không nên xuấthiện đều giấu đi kĩ càng.

Vốn dĩ nói muốn đặt khách sạn, nhớ đến căn phòng trọ bâygiờ của Thịnh Dương một tuần thì chưa đến hai ngày anh trở về ngủ, Thịnh Dươngbèn đề nghị bảo ba mẹ anh đến nhà anh ở.

Hai người đến sân bay đợi nhị vị phụ huynh, Trần Thước sắpbóp đỏ cả tay Thịnh Dương lên rồi nhưng hỏi thì vẫn cứng miệng nói mình chảcăng thẳng tí nào cả.

"Không căng thẳng, thế cậu đừng có mà túm lấy tay tớ nữa!Đỏ hết lên rồi đây này!" Thịnh Dương thấy buồn cười, thú dzị thật, đưa bàn tayđã bị Trần Thước bóp đến đỏ ra trước mặt Trần Thước, "Tên cậu là 'không căng thẳng'à?"

"Cậu im miệng đi."

"Dám hung dữ với tớ?" đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Dương trợntrừng cả lên, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay Trần Thước.

"Hôn một cái." Trần Thước căng thẳng đến độ giẫm bước nhỏtại chỗ, cũng không thèm quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người đi đi lại lại,không đợi anh trả lời, liền nhanh như chớp thơm một cái lên má Thịnh Dương, tốcđộ cứ như ăn cướp ấy.

Thịnh Dương cười hớ hớ nói cậu ngốc, Trần Thước hồi lần đầutiên gặp bà La đã biết vỗ mông ngựa nói bà là chị gái tớ đi đâu mất rồi?

"Có giống nhau đâu, hồi đó chúng ta là bạn học."

Ý là, bây giờ thay đổi thân phận rồi, thật sự không dám mồmmép tép nhảy nữa.

Chuyến bay của ba mẹ Thịnh Dương hạ cánh đúng giờ, lấyhành lí kí gửi đi ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Thịnh Dương liền bắt đầu vẫytay, ba La nâng khuỷu tay lên huých huých vào sau eo lão Thịnh, nhắc nhẹ, "Tí nữaông đừng có dọa bọn trẻ, có biết chưa?"

"Tôi hiểu tôi hiểu, đã mấy năm rồi còn gì, tôi đã sớmnghĩ thoáng rồi."

"Ông nghĩ thoáng cái gì?"

"Con trai tôi vui vẻ là quan trọng nhất."

Lão Thịnh không hẳn là nghĩ thoáng từ sớm, là đợt trước,vợ ông đột nhiên nói với ông, ông có biết chuyện 1000 tệ hồi Dương Dương đi đàotạo tập trung không?

Lão Thịnh nói có chút ấn tượng, không phải Dương Dương mượnTiểu Thước 1000 tệ để mua dụng cụ học tập sao?

Ôi xội ôi, lại còn mượn cơ đấy, đó là tiền công đứa nhỏnhà người ta đi làm thêm kiếm được, len lén nhét cho con trai ông, sợ con traiông ở bên ngoài không ăn no, không mặc ấm đó.

Lúc đó, lão Thịnh ngớ ra thật, chìm vào trong suy nghĩ, mộtlúc lâu sau, thở dài một hơi, nói, cũng tốt mà.

Lúc này lần nữa gặp lại Trần Thước, hai bên đều có chútkhông được tự nhiên, nói thân quen, thì cũng thân quen thật, nếu nói không quenhình như cũng không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào.

Cả quãng đường lái xe đi đến nhà hàng đã đặt chỗ trước, vẫnlà bà La gánh trên vai trọng trách nặng nề, hỏi tình hình kinh doanh cửa hàngquần áo và studio của Trần Thước thế nào, lại hỏi về cuộc thi nhảy đường phốkia của cháu bao giờ chung kết, dì với ba Dương Dương có thể đến xem không?Chúng ta chưa từng xem qua trận thi đấu nào như thế cả.

"Có thể ạ, dì ơi, đến lúc đó dì với chú có thời gian thìđến xem nhé."

"Có chứ có chứ, chắc chắn là rảnh, ba cháu thì sao? Nghỉlễ không đến thăm cháu à?"

"Ông ấy đi du lịch rồi ạ, không chờ được."

"Thế cũng tốt mà, muốn đi ra ngoài ngắm nhìn đó đây, dì vớiba Dương Dương cũng đang nghĩ Tết năm nay có nên đi du lịch hay không này."

Cứ một câu hỏi một câu đáp, bầu không khí càng lúc cànghòa hợp, Thịnh Dương lặng lẽ liếc Trần Thước một cái từ ghế phó lái, dùng khẩuhình nói, lợi hại.

Cơm tối xong xuôi, lão Thịnh cứ như được mở hòm nói chuyện,bắt đầu ngắt quãng kể những chuyện hồi nhỏ của Thịnh Dương, nói hồi nhỏ ThịnhDương khiến người khác vô cùng lo lắng, bướng bỉnh, tính tình thì xấu, lên cấp2 mới ngoan trở lại, ông càng nói càng xúc động.

Thịnh Dương tròn xoe mắt nhìn lão Thịnh, lại nhìn sang bàLa, "Mẹ xem kìa! Ba con lại đang phao tin vịt về con kìa!"

"Cái này mẹ làm chứng nha, quả thật không phải bịa đặtđâu, ở nhà vẫn còn video quay con hồi nhỏ đấy, ờ nhỉ, lúc về mẹ phải tìm mới được."Bà La rất tự nhiên gắp một miếng sườn đặt vào bát Trần Thước, tiếp tục nói: "TiểuThước, lần sau con đến nhà dì đi, dì tìm cho con xem, để con nhìn xem hồi nhỏnó bá đạo bao nhiêu."

"Giả đó, cậu đừng tin." Thịnh Dương tức giận đùng đùng cắnmột miếng đậu phụ, đang định đính chính cho bản thân, ngay giây sau, suy nghĩ lậptức nhảy cẫng lên, cảm thấy món này ngon quá, gắp cho Trần Thước một miếng, nhỏgiọng nói: "Món đậu phụ này ngon lắm luôn, cậu thử xem."

Trần Thước cười dịu dàng, ừm một tiếng.

Tối đến, đưa hai vị phụ huynh đến tiểu khu mà Thịnh Dươngở, lão Thịnh bước vào phòng đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi, "Dương Dương,thế con ngủ ở đâu?"

Ba La vừa đặt được cái túi xách trên tay xuống, liền muốnnhặt mấy câu dặn dò mà lão Thịnh đã vất ra sau lưng lên, chỉ đành ngượng ngùnghuých cùi trỏ vào cánh tay lão Thịnh, nửa giục nửa đuổi, "Sao ông quan tâm nhiềuchuyện thế nhỉ, mau đi tắm rửa đi, đã lăn lộn ở bên ngoài cả ngày rồi."

Trần Thước cũng ngượng, cười ngốc nghếch, nói mình đi xuốngtầng, nổ máy trước, tiểu khu Thịnh Dương ở này không cho xe lạ đỗ quá lâu, cậuphải lái đến bên ngoài cổng đợi.

Đợi cậu xuống tầng rồi, ba La mới kéo tay Thịnh Dương,dáng vẻ hận sắt không thành thép lườm một cái về phía nhà tắm, "Tí nữa con nóivới Tiểu Thước, ba con thật ra rất thích nó, thật đó, mẹ thấy đứa bé đó hôm naychắc phải căng thẳng lắm nhỉ?"

"Có hơi hơi, cậu ấy chỉ giả vờ bình tĩnh thôi."

"Được rồi, hai bọn con mau về đi, nhớ đi ngủ sớm đấy,ngày mai Tiểu Thước phải làm gì thì cứ đi làm, không cần phải đến bồi bọn ta, đừngkhách sáo như vậy, nếu không lần sau bọn ta không dám đến nữa đâu."

"Con biết rồi con biết rồi, không để cậu ấy khách sáo,ngày mai con liền bắt ép cậu ấy nghiêm chỉnh đi kiếm tiền, không để cậu ấy lườibiếng!"

"Cái đứa trẻ này." Bà La nhấc tay lên, vỗ nhẹ một cái chocó lên đầu Thịnh Dương, "Mau xuống đi, đừng để người ta đợi lâu, mẹ thấy đứa bénày cũng thú vị ra phết, hồi trước hay thích đợi con ở dưới nhà chúng ta cóđúng không? Còn tưởng mẹ không biết cơ đấy."

"Ây da, biết rồi mà, thế mẹ nói giùm con với bố một tiếng,bọn con về trước đây."

"Mau về đi mau về đi."

Thịnh Dương lại dặn dò hết một loạt những đồ như điều khiểnđiều hòa, điều khiển tivi để ở đâu, mới ngoan ngoãn ra khỏi cửa.

Lúc đợi thang máy nhớ đến những lời bà La vừa nói, nói từhồi còn đi học Trần Thước đã thích đợi anh ở dưới nhà, cứ nghĩ, cứ nghĩ, ngẩngđầu lên nhìn vào cánh cửa phản chiếu ở thang máy liền nhìn thấy gương mặt đangcười toe toét của anh.

Móc điện thoại từ trong túi áo ra, nhắn cho Trần Thước mộttin.

[Cho gọi chó con]

[Cho gọi chó con]

[Chó con nhận được xin hãy trả lời]

[Chó con nhận được xin hãy trả lời]

[Over]

Trần Thước giống như đang ngồi canh WeChat vậy, rất nhanhđã trả lời hai chữ.

[Đã nhận]

Thịnh Dương đi vào thang máy, nhìn chăm chú vào hai chữnày trong khung chat, cảm nhận được một sự hạnh phúc dồi dào, tràn ngập, nhanhchóng lấp đầy lồng ngực anh.

10 giây sau, thang máy vững vàng dừng ở tầng 1.

Anh đang muốn gửi cho Trần Thước một tin nhắn thoại qua,cánh cửa thang máy nặng nề chầm chậm mở ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy TrầnThước đang đứng ở cửa thang máy, đắc ý nhướn mày với anh, cười rồi dang rộngvòng tay.

Thịnh Dương chỉ ngơ người một giây, ngay sau đó liền bổnhào vào lòng Trần Thước .

Nay không phải là một ngày đặc biệt gì, chỉ là một ngàynghỉ lễ 1/5 bình thường, trong kì nghỉ 1/5 nhiều năm về trước, Trần Thước vôtình phá vỡ bí mật Thịnh Dương thích mình.

Kì nghỉ lễ 1/5 của rất nhiều năm về sau, nhận ra dườngnhư thời gian cũng không trôi qua bao lâu.

Trong một ngày bình thường này, bọn họ ôm nhau.

Cũng sẽ ôm nhau mỗi ngày sau này.

Thịnh Dương ngoan ngoãn dựa vào bờ vai Trần Thước nghĩ,thì ra người khác nói, hạnh phúc muốn khóc, không hề nói quá.

Thì ra tình yêu anh dành cho Trần Thước, so với tưởng tượng,còn lớn hơn rất nhiều.

Giống như ngày hôm đó anh nói với Hứa Thụy rằng, "Khôngcó niềm vui mới, chỉ có tình cũ thôi."

Là trong biển người mênh mông, một mối tình cũ được nối lại.

Không phải người cũ tốt hơn người mới, là Trần Thước tốt,là chó con của anh tốt.

Là một Trần Thước tốt đẹp chỉ làm chó con cho một mìnhanh mà thôi.

END.

===================================

Tác giả Primsix:

Viết một câu chuyện gương vỡ lại lành giữa những ngườibình thường, viết một câu chuyện giữa chó con và bánh gạo nhỏ từ năm 17 tuổi đếnnăm 25 tuổi, cảm ơn mọi sự yêu thương của mọi người, tôi viết rất vui vẻ, gặpnhau ở câu chuyện sau nhé!

Bài hát gợi ý:

Quan Sở Huy "Tình cũ"

Vệ Lan "Bữa tối bên ánh đèn đường"

Mạch Tuấn Long "Canh cánh trong lòng"

Mạch Tuấn Long "Nhớ mãi không quên"

Quan Trí Bân "Chương đầu tiên của tình yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top