Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lý do thứ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do thứ 10: . . .

Ngày hôm đó và cả những ngày sau đó, sau đó nữa Tiêu Chiến không bao giờ đến. Vương Nhất Bác rất lo cho anh vì anh không hề báo trước mà cứ im hơi lặng tiếng như vậy. Cậu cũng có chút tức giận nữa, có lẽ anh thực sự đã cắt đứt hết mọi liên lạc và không muốn gặp cậu nữa. Anh ấy không hề có ý định cho cậu xem bức tranh của anh.

Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều tới studio, đều hỏi một câu Tiêu Chiến có đến đây hay để lại thứ gì không, nhưng mọi câu trả lời đều là không. Nhưng như thế cậu cũng không nản chí, cứ hy vọng rằng sẽ có một ngày anh đến.

Phóng chiếc motor trên con đường tấp nập, vẫn theo thói quen mà hướng đến studio. Cậu bước xuống, tiến đến chỗ bác bảo vệ hỏi: "Anh ấy có đến không?".

"Ah, tôi rất tiếc nhưng cậu ấy vẫn không tới thưa cậu"- người bảo vệ đáp lời. Vương Nhất Bác chỉ cho ông một cái gật đầu lịch sự rồi bước vào trong. Mọi người cứ tới đều đều ngày qua ngày, chụp hình, viết báo và bàn luận về bức tranh mãi không được vén màn.

Cái mà họ muốn biết, thứ được giấu đằng sau tấm màn đen đó? Không ai dám tự tiện hé lộ nó vì nó đã được cảnh báo ở góc tấm màn. Vương Nhất Bác đi tới căn phòng mà bức tranh được đặt, nơi đó cũng đang có vài người đang đứng bàn luận ở đó.

"Không biết bức tranh này sẽ trông như thế nào ha? Còn định che đến khi nào không biết nữa?".

"Tôi biết. Triển lãm đã mở được một tuần rồi"- một người phụ nữ đang nói với bạn của cô ấy.

"Cô không biết người hoạ sĩ này sẽ không bao giờ đến đây à?".

"Thật à? Sao lại vậy?"- một người đàn ông cũng nghe thấy rồi đặt câu hỏi. Họ cứ tiếp tục nói chuyện với âm lượng không lớn, Vương Nhất Bác đứng đó không xa lắng nghe họ nói.

"Tôi cũng không chắc nữa, có người nói anh ấy xảy ra chuyện gì đó, tôi còn nghe được anh ấy là một chàng trai dễ thương!"- một người phụ nữ khác thích thú nói. Vương Nhất Bác cau mày khi nghe thấy câu nói đó, tiến đến chỗ bọn họ đang đứng.

"Xin thứ lỗi"- cậu nói: "Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy không?". Mọi người ở nhòm đó quay lại nhìn cậu, trong đó có một cô gái phấn khích đến thở gấp: "Thiên ma! anh là Vương ca!?".

Có lẽ hỏi họ là một ý tồi. Những người khác khi nghe thấy cô gái hét lên, ngay lập tức vây quanh cậu.

"Vương Nhất Bác oppa!".

"Kyahh! Em thật sự rất thích anh đó!".

"Tụi em chụp 1 tấm ảnh với anh được không?!".

Vương Nhất Bác xin thứ lỗi rồi phóng ra khỏi căn phòng, những người khác rượt theo cậu. Cậu chạy ra khỏi toà nhà rồi phóng motor đi.

Vương Nhất Bác lái xe thẳng về nhà cậu. Thở dài, anh đang ở đâu Tiêu Chiến.

Khi về đến nhà, cậu ném chìa khoá lên ghế rồi đi ra ban công. Hít lấy thật sâu khí trời rồi thở ra.

Vương Nhất Bác ngồi xuống chiếc ghế lười, móc ra chiếc điện thoại. Có vẻ Trịnh Phồn Tinh vẫn chưa về nhà. Cậu chán nản lướt điện thoại, mở ra 'bộ sưu tập'. Cậu nhìn những tấm hình được chụp lúc họ đang chuẩn bị cho buổi triển lãm. Cậu cứ quét màn hình cho đến khi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

Là Tiêu Chiến. Anh đang cười rất tươi, lộ ra 2 chiếc răng thỏ vô cùng đáng yêu. Đôi mắt phượng híp lại khi anh cười cùng ngũ quan hài hoà nhìn vô cùng đẹp. Tiêu Chiến cứ như đang tỏa sáng, cứ như thể người đang cười này với người luôn khóc vì đau khổ mỗi khi cãi nhau với cậu là không cùng một người. Cảm xúc hỗn loạn, ngực cậu thắt lại mà không rõ lý do.

Phồn Tinh chắc đã chụp khi cậu bé mượn điện thoại của cậu. Vương Nhất Bác thấy mình như một tên ngốc vậy, cứ ngồi đó nhìn anh 5 phút liền. Không giống như anh ấy cứ đột nhiên lại xuất hiện rồi biến mất không nói lời nào. Đang định bỏ điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Trịnh Phồn Tinh gọi. Cậu nhấc máy trả lời.

"Alo, Phồn Tinh. Có chuyện gì?".

"Cha ơi!"- đâu dây bên kia Phồn Tinh đang khóc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"- Vương Nhất Bác không giấu nổi lo lắng. "Cha có biết Chiến ca ở đâu không?".

"Không"- Vương Nhất Bác trả lời: "Anh ấy không nói gì cả".

"C-Cha, Chiến ca đã ..."- tiếng Phồn Tinh nhỏ dần, không nghe được gì cả. Nhưng Vương Nhất Bác lại nghe từng câu từng chữ rõ mồn một, không sót chữ nào.

Vương Nhất Bác cầm lấy áo khoác, chạy như bay ra khỏi nhà. Cậu nhanh chóng lên xe, bắt đầu khởi động động cơ. Bàn tay đầy mồ hôi siết chặt vô lăng, cậu thậm chí còn quên tắt máy với Phồn Tinh, cứ thế quăng điện thoại lên ghế trước.

Vương Nhất Bác phóng xe nhanh hết mức có thể, không quan tâm đến luật giao thông. Cậu chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như bây giờ.

Cậu dừng lại trước một toà nhà, xuống xe. Chạy vào trong hỏi những người mặc áo blouse trắng người cậu muốn tìm.

Đa số mọi người đều nói không biết, có người chỉ anh tới phòng giám đốc hỏi.

Vương Nhất Bác không thể đợi lâu hơn được nữa. Thang máy cứ từ từ chầm chậm từng tầng một. Không thể đợi nữa nên cậu dùng cầu thang bộ. Vương Nhất Bác dùng hết sức chạy, cậu không muốn bỏ lỡ một phút nào, thậm chí là 1 giây.

Khi đến trước căn phòng phẫu thuật, của phòng thì khoá còn đèn phía trên không được bật sáng. Có nghĩa rằng hiện không có ai đang ở trong đây. Cậu đứng chết trân ở đây, tại sao không có ai ở trong đây vậy?

"Ừm, xin lỗi cậu"- một giọng nữ truyền từ phía sau cậu. Vương Nhất Bác quay mặt lại nhìn cô: "Hửm?".

"Cậu là Vương Nhất Bác phải không?"- cô hỏi. Vương Nhất Bác không biết có nên trả lời cô hay không. Cậu không biết cô là ai cũng không biết vì sao cô lại biết tên của cậu. Cuối cùng cậu cũng đáp lại là "Phải".

"Ah, rất vui được gặp cậu"- cô cười nói với Vương Nhất Bác. "Tôi đã nghe nói rất nhiều về cậ-".

"Anh ấy đang ở đâu?"- Vương Nhất Bác cắt ngang lời cô trước khi cô kịp nói xong câu. Nghe những lời đó, cô gái tránh đi ánh mắt của cậu. Một cỗi lo lắng như đang muốn đánh chết cậu. "Tôi hỏi cô, anh ấy đâu!?".

"Anh ấy ở đâu á?"- cô thì thào.

Vương Nhất Bác cảm giác như thế giới đang sụp đổ, cậu còn nghe được bất kỳ thứ gì xung quanh nữa. Yết hầu của cậu trượt lên xuống. Bàn tay toát mồ hôi còn nhiều hơn lúc đầu. Hô hấp bắt đầu không thông như bị nghẹn lại: "Tôi hỏi cô lại lần nữa, anh ấy đâu?"- Vương Nhất Bác như muốn hét lên.

"Tôi nghĩ cậu không muốn đến đó đâu"- cô gằn giọng. "Cầm lấy thứ này, quay lại nếu cậu đã xem xong"- người phụ nữ đưa cho cậu một cuốn sổ màu đỏ pastel với một chiếc máy quay cũ với vài vết trầy trên đó.

"Tôi đã nói với cô-"

"Xin cậu, hãy vì anh ấy"- cô nài nỉ cậu với giọng nói yếu ớt, nước mắt bắt đầu tuôn ra khỏi con ngươi nâu nhạt. Vương Nhất Bác không nói lời nào, cô gái rời đi khi cậu đã nhận lấy đồ vật.

Anh ấy ở đâu? Sao cậu không gặp được anh ấy? Chuyện gì đã xảy ra?

Đến lượt Vương Nhất Bác tự hỏi. Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cậu mà mãi không có câu trả lời.

Vương Nhất Bác quay lại bãi đỗ xe với trái tim nặng trĩu, như có thứ gì đang đè nặng lên nó, đờ đẫn ngồi trên xe.

Cậu cầm cái máy quay, bật nó lên. Nó thực ra ra là một cái máy ảnh cũ mà Tiêu Chiến vẫn thường dùng khi họ còn học đại học, đó là lý do nó nhìn rất quen. Vương Nhất Bác không biết là nó vẫn còn hoạt động được.

Khi mở ra, một chuỗi gồm 5 đoạn phim tất cả. Cậu kiểm tra ngày quay và bắt đầu từ đoạn cũ nhất. Đoạn phim cũ nhất được quay vào ngày 18.12.2018. Lúc đó bọn họ vẫn chưa chia tay. Sao cậu lại không biết gì hết.

Cậu nhấn nút 'phát' và Tiêu Chiến xuất hiện ở một nơi trong như là phòng khám.

"Cậu Tiêu, nó bắt đầu quay rồi đấy"- một giọng nữ phát ra từ đoạn phim, hình như cô là người quay video cho anh. Tiêu Chiến cười lên, điều đó như một cú đánh đánh vào ngực cậu.

"Ah vậy sao? Chị bắt đầu sớm quá đấy!"- Tiêu Chiến nhanh chóng chỉnh tề lại bản thân. "Được rồi đầu tiên là, em chắc hẳn đang tự hỏi tại sao lại có đoạn phim này đúng không. Chào em Nhất Bác, ừm"- anh nhìn trực diện vào camera nói. "Em chắc cũng đang tự hỏi là anh đang ở đâu, ừ thì, anh đang ở phòng khám! Vì hôm nay anh có chút chóng mặt, không được khoẻ lắm"- Tiêu Chiến tiếp tục: "Và anh được chẩn đoán là ...". Anh ngừng, nhìn ra khỏi ống kính một lúc rồi nói tiếp: "Phenylketonuria! Chưa nghe bao giờ sao?! Anh cũng vậy"- Tiêu Chiến cười nói. "Cậu Tiêu à ..."- giọng người phụ nữ đó có chút lo lắng. "Không sao đâu Miên Miên!".

"Đoán xem Nhất Bác? Anh là vốn bị bệnh Phenylketonuria bẩm sinh rồi, nó thực ra là do di truyền. Bệnh này có nghĩa là khi cơ thể anh không thể tiêu hoá được các axit amin có trong protein, nó là cái thứ gọi là phenylalanine..."- Tiêu Chiến giải thích. "Đó là lý do mẹ anh không bao giờ cho anh ăn đồ ngọt, đặc biệt là socola".

Nghe những lời này, tay cậu siết chặt máy quay, tim đau không tả. Vậy tại sao anh còn ăn?!

"Anh không thể nói cho em nghe chuyện này được vì em lúc nào cũng mua cho anh rất nhiều socola và anh thực sự rất cảm kích. Em mang đến cho anh vị ngọt, vị ngọt của mối tình đầu". Tiêu Chiến nở một nụ cười rạng rỡ. "Đó là vì sao anh quay đoạn phim này, phòng trường hợp xấu xảy ra. Haha đừng nghĩ nhiều. Hôm nay đến đây là hết rồi, tạm biệt!"- Tiêu Chiến vẫy tay tạm biệt trước máy quay.

Vương Nhất Bác ngay lập tức chuyển đến đoạn video tiếp theo. Đoạn phim bắt đầu với nền trắng, có một vài tiếng lạch cạch cho đến khi có người xuất hiện trước camera. Tiêu Chiến lần này trông có vẻ mệt, hình như có chút thiếu ngủ.

"Ah, xin chào! Lại là anh đây. Anh hôm nay lại đi tái khám và bác sĩ nói anh có chút yếu đi rồi. Chắc là vì anh không nghe theo chế độ dinh dưỡng ông ấy kê cho anh"- anh cười nhạt. "Nhất Bác, xin lỗi vì đã không nói cho em những điều này, anh chỉ là không muốn em lo lắng. Nó cũng không quá nghiêm trọng đâu, anh thề đấy!"- anh dụi mắt. "Với lại, anh cũng muốn hỏi em là sao em lại rời đi sớm như vậy?"- anh bĩu môi nói. "Dù sao thì anh cũng thấy hơi mệt rồi nên anh sẽ ngưng ở đây nha".

Đoạn video kết thúc, cậu liền bấm tiếp cái thứ 3.

"Nhất Bác, chắc hẳn em đang ngạc nhiên vì cảnh vật đằng sau anh sao lại như vậy đúng không?"- Tiêu Chiến nói, một tay cầm máy quay, nhìn như là anh đang ở công viên. "Anh mới từ phòng khám trở về và bác sĩ nói anh đang làm rất tốt. Vậy nên anh đã tự thưởng cho mình một cây kem đó, đừng nói với ông ấy nha!"- anh cười khúc khích.

"Miên Miên hôm nay không có đi cùng anh. Với lại anh cũng đang vẽ một thứ rất đặc biệt, anh muốn vẽ phác nó trước"- Tiêu Chiến vừa đi vừa nói cho đến khi tới một băng ghế. Ngồi xuống, anh nói: "Nè Nhất Bác, từ khi em bận để theo nghiệp diễn, anh hơi có chút cô đơn, vậy nên hãy ôm anh khi em gặp anh nhé!"- anh cười vui vẻ nói.

Đoạn video lại kết thúc, cậu chuyển sang cái tiếp theo và có luồng cảm xúc hỗn loạn trong cậu. Tiêu Chiến giấu cậu rất nhiều bí mật, cậu cảm giác mình đã bị lừa dối. Nhưng cậu còn có thể trách ai được đây? Chẳng phải cậu cũng như vậy hay sao? Cứ giữ bí mật, không cho anh lấy một lý do.

"Chào em! Lại là anh, Tiêu Chiến đây và đoán xem?". Tiêu Chiến xuất hiện với một đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Anh trợn mắt, giọng anh giấu đi sự mỉa mai: "Đ*t mẹ em, Vương Nhất Bác! Không thể tin được là vô duyên vô cớ mà chia tay anh".

"Vãi c*t, anh mới vừa về nhà mà đã bị cảm lạnh rồi đây. Anh mới từ chỗ bác sĩ về và em gọi cho anh rồi chia tay"- Tiêu Chiến tức giận nói. Đầu tóc và quần áo anh ướt nhẹp.

Anh ấy đã đứng ngoài mưa suốt ư? Cảm giác tội lỗi lại hiện lên trong cậu.

"Ừm thì, đừng lo cho anh. Anh đã nói nhiều rồi phải không? Trong những video trước của anh? Anh đoán chắc em cũng chẳng thèm video này đâu. Anh sẽ không tức giận nếu em cho anh lý do hợp lý đâu".

"Anh đã chuẩn bị cho em một món quà chia tay rồi đấy- anh vừa nói vừa dùng khăn lau khô tóc. "Anh sẽ viết hết 10 lý do không nên yêu em vào cuốn sổ chết tiệt này!"- anh đưa ra một cuốn sổ màu đỏ pastel trước camera.

"Anh sẽ cho tất cả mọi người thấy em khốn nạn và bất thường đến mức nào!". Đoạn phim kết thúc và chỉ còn lại một đoạn phim nữa, ngày quay là 3 ngày trước. Vương Nhất Bác bất chợt cảm thấy lo sợ. Đây là cái cuối cùng, không còn những đoạn sau nữa.

Vương Nhất Bác click vào nút 'Phát', Tiêu Chiến liền xuất hiện trên màn hình. khi Vương Nhất Bác thấy anh, cậu không thể ngăn tim mình vỡ ra thành nghìn mảnh. Những dòng lệ nóng hổi tuôn dài trên khuôn mặt cậu khi thấy anh. Đôi vai run lên muốn ngăn cậu khóc, cảm thấy bất lực nhưng không thể làm được gì.

Người con trai ấy ngồi trên giường bệnh với bình dưỡng khí giúp anh hô hấp và lằng nhằng máy móc bên cạnh. Anh trông nhợt nhạt kinh khủng và có phần tiều tuỵ. Nó như một vết dao rạch thẳng tim cậu rồi bị bóp nát, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không kiềm lại được.

"Cậu Tiêu, máy đang quay đó"- giọng Miên Miên cất lên, Tiêu Chiến gật đầu đã hiểu ý. "Xin chào, Vương Nhất Bác. Em chắc hẳn muốn biết chuyện gì đang diễn ra đúng không. Có vẻ như bệnh của anh không chỉ có mỗi Phenylketonuria mà còn thêm vả bệnh tim nữa, chỉ mới được chẩn đoán từ 2 tháng trước thôi. Dạo gần đây tim anh rất hay bị đau. Dù sao thì, anh cũng muốn nói, anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi vì đã không tới buổi khai mạc triển lãm. Ngày hôm đó, lúc anh vừa rời khỏi nhà lúc 5 giờ sáng, là đã phải chạy tới bệnh viện và giờ trông anh thế này đây. Anh thật sự rất muốn thấy thứ em định cho em xem"- tiếng ho ngắt quãng câu nói của anh. "Anh cũng muốn xin lỗi vì anh đã quá nhỏ nhen mỗi lần ta gặp nhau, chỉ là anh không muốn nghĩ tới việc chúng ta đã chia tay, được chứ?"- anh cười vừa đủ để nghe được sự chua chát trong đó.

"Đúng vậy, anh không thể bước tiếp. Anh đã cố nhưng không thể, không thể quên đi. Xin lỗi vì điều đó".

"Đừng xin lỗi nữa"- Vương Nhất Bác lí nhí. "Anh cũng xin lỗi vì đã không liên lạc với em. Anh không muốn em tới đây và trông thấy anh trong bộ dạng thế này, nhìn rất thảm hại"- Tiêu Chiến cố ngăn nước mắt rơi: "Và cuối cùng, xin lỗi em vì đã giấu em tất cả những chuyện này. Anh rất sợ khi phải thấy nước mắt của em, nhưng anh mừng vì ta đã có thể nói chuyện tử tế trước khi anh rời khỏi studio".

"Cậu Tiêu..."- Miên Miên gọi anh từ phía sau. "Nhưng dù sao, anh vẫn luôn muoi s nói với em rằng, anh sẽ không bao giờ xin lỗi về việc anh đã yêu em. Đừng tự trách bản thân khi mọi việc không diễn ra theo đúng hướng đi của nó. Và nếu em đang xem đoạn video này thì, cảm ơn em"- Tiêu Chiến bắt đầu khóc: " Cảm ơn em vì đã lắng nghe anh đến giây phút cuối cùng".

Đoạn phim tắt ngúm, trả lại màn hình đen vốn có của nó. Vương Nhất Bác gục đầu vào vô lăng âm thầm khóc. Tim cậu đang rất đau, dường như không thể nào thở được, sống mũi cay xè mà nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Đây không phải cái kết mà cậu hướng đến.

Nhớ đến quyển sổ, cậu cầm nó lên, mở từng trang. Bên trong với tựa đề là 10 Lý Do Không Nên Yêu Vương Nhất Bác. Cậu lật từng trang, đọc từng lý do được anh viết cho đến khi dừng lại ở trang cuối cùng.

Đôi tay mềm trắng sữa đang run lên từng hồi. Lồng ngực bị siết chặt, dòng lệ vẫn rơi. Giờ đây, cậu như đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.

Anh đúng là một tên ngốc! Sao anh vẫn còn có thể yêu một người như em? Sao anh vẫn nhớ về em làm gì!?

•••

Anh chầm chậm đóng lại quyển sổ, thở dài: "Không biết giờ này em ấy đang làm gì nữa?"- người đàn ông yên tĩnh nói. 

Chợt có tiếng gõ cửa. "Vào đi"- người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng nói. Tiếng mở cửa, một nữ y tá bước vào nói: "Anh Tiêu, anh đã sẵn sàng chưa?".

Anh mỉm cười, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm, rồi trả lời: "Bắt đầu thôi!".

Trước khi bước vào phòng phẫu thuật, anh nhỏ giọng nói: " Đừng quên đưa nó cho em ấy!".

•••

Đọc đến lý do cuối cùng, cậu dường như còn khóc to hơn. Ngay cả khi con tim và tâm trí cậu như muốn nổ tung, đau đến chết đi sống lại nhưng đống cảm xúc hỗn độn cứ liên tục dày vò cậu.

Hãy quay lại và ngắm nhìn kiệt tác vĩ đại nhất của anh. Nhìn thấy lời nhắn cuối cùng anh để lại, cậu chạy thật nhanh đến khu triển lãm.

Đến nơi, cậu không chào hỏi bác bảo vệ như thường lệ, cũng quan tâm mình đã đâm phải bao nhiêu người, một mạch chạy đến chỗ bức tranh của anh. Cậu như một tên điên đang tìm kiếm thứ gì đó, mọi người xung quanh cho cậu một ánh nhìn kỳ lạ khi cậu cứ chạy xồng xộc như thế. Cuối cùng dừng chân trước căn phòng mà bức tranh sơn dầu được phủ bởi tấm vải đen của anh đang được cất giữ.

Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều khi cậu bước tới gần bức tranh. Vương Nhất Bác không quan tâm đến ánh mắt của mọi người nhìn hay chụp ảnh cậu. Danh tiếng của của cậu lúc này chẳng còn quan trọng nữa, vì có người còn quan trọng hơn tất thảy, đó là Tiêu Chiến.

Cậu gỡ xuống tấm màng đen và lúc này đầu gối nặng trĩu mà khuỵu xuống. Là tranh vẽ, vẽ về cậu.

Vương Nhất Bác oà khóc trước tấm tranh chân dung của cậu. Mọi người trong căn phòng không khỏi ngạc nhiên, bọn họ không thể làm gì ngoài đồng cảm.

Tại sao anh không nói cho em những gì anh đã phải chịu đựng trong thời gian qua? Tại sao cứ phải giữ nó trong lòng? Sao anh cứ luôn phải chứng minh rằng mình mạnh mẽ? Vương Nhất Bác khóc một cách bất lực dưới nền nhà. Nếu có thể tận mắt chứng kiến, chắc chắn ai cũng sẽ rơi lệ.

•••

Tôi biết là tôi đã nói là 10 lý do, nhưng tôi không thể dùng những lý do này để ngăn người khác yêu em ấy. Bởi vì Tiêu Chiến tôi vẫn rất yêu, rất rất yêu người đàn ông này. 10 lý do này chính là 1 phần tạo nên em ấy và không gì có thể thay đổi được. Em ấy sẽ không phải là Vương Nhất Bác nếu thiếu đi những điều ấy, và tôi yêu em ấy vì những điều đó. Ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm vì không ai là một cá thể hoàn hảo cả. Anh đã rất vui Vương Nhất Bác. Cảm ơn em vì tất cả, anh yêu em.

Lý do thứ 10: Vương Nhất Bác là người đàn ông tuyệt nhất mà bạn có thể yêu.

***

Lời editor: Đọc và dịch xong chương này là mình khóc cạn nước mắt luôn í. Trong quá trình dịch mình cũng đã cố gắng bộc lộ hết nội tâm của nhân vật giống như tác giả đã viết, nhưng vẫn sợ chưa truyền tải tới mọi người nên có gì hay góp ý cho mình với nhé. Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc đến đây <3

Hãy để lại cmt góp ý, cảm nhận của mọi người nhé. Nếu thích thì cho mình thêm 1 voted nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top