Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lý do thứ 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do thứ 7: Vương Nhất Bác rất hay ngại ngùng

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên sau khi nghe thấy những lời đó. Anh còn định hỏi thêm Trịnh Phồn Tinh về nó thì có tiếng người gọi "Phồn Tinh, có người cần cậu giúp ở sảnh kìa".

Hai người quay lại thì thấy Vương Nhất Bác đứng đó. Còn nhiều chuyện để nói lắm, tới đúng lúc lắm Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến trợn mắt, mỉa mai Vương Nhất Bác.

"Dạ được, ch-ngài Vương"- Trịnh Phồn Tinh cười chào tạm biệt Tiêu Chiến rồi rời đi.

Sau khi cậu đi thì chỉ còn mỗi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở đó.

Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng và tất nhiên Vương Nhất Bác cũng chẳng khá hơn là bao. Không ai biết phải nói gì, Tiêu Chiến cười thầm trong lòng. Hah! Không thể tin được đây là bạn trai cũ của anh đấy! Còn chẳng nói được một câu.

Tiêu Chiến muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cách xa Vương Nhất Bác. Anh nhanh chóng lấy balo và đi sang phòng bên cạnh. Anh không muốn phải miễn cưỡng ở lại với người luôn có những suy nghĩ luôn muốn phán xét anh.

Tiêu Chiến bắt tay vào sửa chữa lại bản thiết kế và bố trí mọi thứ vào đúng vị trí của nó. Sau nhiều giờ liền dọn dẹp, anh cảm thấy có chút tự hào về bản thân khi đã tự sắp xếp tất cả mọi thứ một mình. Tiêu Chiến phủi bụi ở quần và vai rồi rời đi vui vẻ.

"Chiến ca, anh đã ăn gì chưa?"- Trịnh Phồn Tinh vui vẻ chạy lại chỗ anh. Tiêu Chiến cười nói: "Tôi chưa, muốn tới sảnh ăn chút gì không!?".

"Chắc chắn rồi Chiến ca!"- cậu cười tươi rồi cùng anh đi xuống sảnh.

Tiêu Chiến lại định hỏi Trịnh Phồn Tinh về bức vẽ đó nữa thì tiếc thay, Vương Nhất Bác cũng đang ngồi dưới sảnh chờ nhàn nhã ngồi uống cà phê cách không xa chỗ anh đang đứng. Tiêu Chiến đành gác chuyện bức tranh sang một bên, chỉ hỏi Phồn Tinh vài thứ linh tinh thôi, nhất là về mấy bản thiết kế và bố cục của buổi triển lãm.

"Mấy tấm màn ngăn cách* chắc sẽ hữu dụng đó"- Phồn Tinh vừa trình bày ý kiến vừa cắn một miếng sandwich. Tiêu Chiến gật đồng ý, vẽ phác thảo xuống giấy. "Chúng ta có thể đặt nó vào bản vẽ nhưng không phải chỗ nào cũng đặt được".  

*Là cái tấm này nè, ở một số noi hình như gọi là tấm bình phong

"Có đủ chỗ cho màn ngắn chứ?"- Vương Nhất Bác một lần nữa lại chen vào cuộc nói chuyện. "Tất nhiên là có ạ, Chiến ca đã thiết kế chỗ đặt rất tốt rồi ạ"- Phồn Tinh vui vẻ khen ngợi Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến chỉ cười ngượng, tránh đi ánh mắt của Nhất Bác. Người đàn ông kia cũng chả nói thêm lời nào.

Bọn họ còn đang định bàn bạc thêm tí nữa cũng đã hơi muộn rồi.

"Tạm biệt Chiến ca, mai gặp lại"- Trịnh Phồn Tinh ôm anh tạm biệt. Đúng là một chàng trai dễ thương, không giống bố nó! Tiêu Chiến thầm nghĩ. Tiêu Chiến đáp lại cái ôm của Phồn Tinh rồi cười nói: "Tạm biệt cậu, về an toàn nhé!".

Tiêu Chiến vẫy tay tạm biệt Phồn Tinh khi cậu bước vào xe với Vương Nhất Bác. Như thường lệ sau khi tan làm, họ không nói với nhau dù chỉ một câu tạm biệt.

***

Hãy để lại cmt góp ý, cảm nhận của mọi người nhé. Nếu thích thì cho mình thêm 1 voted nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top