Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

181.3 cm

Tác giả: eleven14

Link bản gốc tiếng anh: https://archiveofourown.org/works/26524768

Người trans: Nhím Vy Vy

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Yêu cầu không mang đi nơi khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Vương Nhất Bác tỉnh dậy.

Trần nhà màu trắng toát, căn phòng thì có mùi lạ như thể nó được phun đầy chất khử khuẩn. Vương Nhất Bác không biết mình đã mở mắt trừng cái trần nhà đó bao lâu, nhìn chăm chăm vào một điểm nào đấy, nhưng dần dần tầm nhìn trở nên rõ hơn, và tuy đầu óc cậu vẫn hơi mờ mịt, nó bắt đầu cảm nhận được sức nặng trĩu của cơ thể. Cảm giác như cậu vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài và sâu, tuy khoan khoái nhưng cũng khá uể oải. Có một luồng năng lượng kì lạ đang cuộn lên bên trong người cậu, điều này khiến Vương Nhất Bác khó hiểu nhưng quyết định mặc kệ nó, bởi suy nghĩ của cậu đang không được mạch lạc cho lắm.

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác, và cậu đã không hề chuẩn bị trước cho điều xảy ra sau đó.

Ngay lập tức, Vương Nhất Bác cảm thấy không khí trong phổi bị đoạt mất khi ánh nhìn rơi trên người một nam nhân xinh đẹp nhất trần gian mà cậu từng gặp.
Cậu có thôi thúc muốn viết những vần thơ để ca ngợi vẻ đẹp của người ấy, nhưng đó không phải sở trường của cậu. Vương Nhất Bác cũng chả nhớ sở trường của mình là gì, nhưng cậu chỉ biết cơ thể đang ngứa ngáy muốn với tới người con trai kia. Chắc đó là sở trường của cậu rồi. Sở trường muốn được ôm người đó.

Rất tiếc hơi thở của Vương Nhất Bác bị đoạt đi một cách khá lãng xẹt, vì đôi mắt xinh đẹp của người ấy mở to đầy lo lắng, nhanh chóng tiến gần về phía cậu và nhìn xuống một cách ái ngại.

Vương Nhất Bác cảm thấy lâng lâng, miệng kéo ra thành một nụ cười ngu ngơ. Anh ấy thật sự lo lắng cho cậu. Cậu còn chưa bắt đầu cưa cẩm gì mà. Vương Nhất Bác chắc mẩm mình sẽ lấy được số điện thoại của anh ấy – hoặc nhiều hơn thế.

"Em tỉnh rồi." Ngay cả giọng nói của anh ấy cũng đẹp đẽ như chính bản thân anh vậy. "Em cảm thấy thế nào?"

"Em trai, mi dậy sớm tận một tiếng đó!"

Vương Nhất Bác chỉ nhận ra có những người khác trong phòng khi họ lên tiếng phía bên kia giường. Cậu chẳng nhìn tới họ, thậm chí còn không đáp lại lời họ, ngắm nhìn người con trai này là thấy đủ vui rồi.
Thế là cậu cứ cười và nhìn người ấy thôi, Vương Nhất Bác có thể làm thế cả tiếng đồng hồ.

Ai đó cười khẩy. Nghe có chút quen thuộc.

"Dẹp cái vẻ u mê ấy đi, bọn này nổi hết da gà rồi!"

Một giọng nói khác, "Nó còn chắng thèm ngó chúng ta lấy một cái."

Vương Nhất Bác cau mày, cuối cùng cũng rời sự chú ý về phía họ dù chỉ mấy giây, vì khuôn mặt của họ đúng là không thể dễ nhìn bằng nam nhân này. So với người ấy thì nhìn họ khiến cậu cụt hứng ghê. Không có ý gì đâu, chỉ là tiêu chuẩn bị kéo lên cao quá mà.

"Ghen tị vì tôi chiếm được sự chú ý của nam nhân xinh đẹp này hả?"

Cậu lại nhìn về phía người nọ, bây giờ anh ấy trở nên ngượng ngùng pha chút hài lòng nữa. Anh ấy đang đỏ mặt, gò má tinh xảo nhẹ nhàng hửng lên. Vương Nhất Bác muốn chọt vô nó, nhưng đã kiềm lại. Có lẽ vẫn hơi sớm để làm vậy, cậu còn chưa biết tên anh ấy mà. Sau này chắc chắn sẽ làm.

"Trời ạ, anh không biết mày lại điên tình đến mức này!"

Vương Nhất Bác lờ bọn họ đi, mỉm cười với người con trai và nói, "Xin chào, người đẹp."

Hàng loạt tiếng nôn ọe và cả tiếng hú vang lên, chắc lại là lũ người ghen tị đó.

"Vương lão sư!". Người nọ thốt lên, giọng nói đáng ra có ý khiển trách, nhưng không hiệu quả chút nào vì sắc đỏ trên má anh ấy lại càng đậm. "Chúng ta không bắt đầu bây giờ đâu."

Hài lòng vì hiệu ứng từ lời nói của mình, Vương Nhất Bác tự tin tiếp tục. "Thật không công bằng khi anh đã biết tôi rồi, nhưng tôi lại chưa biết tên anh."
Cậu dừng lại và nhếch mày lên. "Trừ khi anh không ngại tôi gọi anh là Người đẹp? Anh có thích vậy hơn không?"

Ai đó sặc nước miếng phía sau. Thật khó để quên đi sự tồn tại của họ khi họ cứ phản ứng thái quá về mọi thứ như vậy.

"Em đùa hả?"

"Sao nó có thể..."

Vương Nhất Bác thở dài và nhìn họ lần nữa. Cậu ngạc nhiên khi thấy vẻ cợt nhả trước đó đã không còn. Tất cả bọn họ đều nhìn cầu chằm chặp, cho tới khi người có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng. "Em thật sự không biết cậu ấy là ai à?"

"Tôi cũng có biết anh đâu, đừng trách tôi chứ." Vương Nhất Bác trả lời lịch sự nhất có thể. Cậu lo ngại liệu đối phương có nhìn tới rớt tròng ra không. Một người khác với mái tóc kỳ quặc đang nheo mắt nhìn cậu. Quá nhiều gương mặt lạ lùng mà Vương Nhất Bác không thể nhận ra bắt đầu khiến cậu đau đầu.

Cậu chỉ nhận ra mình vừa được hỏi một câu hỏi khi người đối diện đưa tay lên một cách dè dặt.

Vương Nhất Bác nhìn theo phía chỉ tay hướng vào nam nhân xinh đẹp ấy.
Lạy chúa. Đau đầu hết tiêu rồi. Người này có thể giúp thế giới tiết kiệm được hàng đống tiền thuốc men chỉ bằng việc đứng đó thôi. Anh ấy rất hiệu nghiệm với cậu. Vương Nhất Bác gật gù hài lòng.

"Tôi chắc chắn sẽ nhớ một người đẹp đến nhường này nếu đã từng gặp qua anh ấy. Tôi đâu có quên người dễ thế."

Một người khác chen vào. "Mày quên bạn gái anh khi anh mang cổ đến. Lần thứ năm đó."

Xấu hổ vì bị nhấn mạnh 'lần thứ năm', Vương Nhất Bác vội lên tiếng thanh minh. "Chắc là do cô ấy không xinh đẹp bằng người này thôi!" nói rồi nhìn về phía anh ấy với vẻ trấn an "Anh là đẹp nhất, tuyệt mỹ nhất, đừng lo. Anh là đặc biệt đối với tôi. Tốt cho sức khỏe của tôi nữa."

Sau đó cậu quay sang mấy người bình thường kia, họ đều đang há hốc miệng. Chẹp, họ nên ngừng làm việc đó đi. Trông càng thiếu thẩm mỹ.

"Em có biết mình đang ở đâu không?"

Bây giờ Vương Nhất Bác mới nhìn kỹ quanh căn phòng. Tất cả đều độc một màu trắng, cậu khá chắc nơi ở của cả bản thân lẫn mấy người ở đây đều không thể sách đến vậy. Đồ đạc cũng ít ỏi, trừ một chiếc giường sofa dài ở góc phòng thì chẳng còn gì đáng kể.

Chỉ có một khả năng......

Vương Nhất Bác giật mình, một ý nghĩ hơi điên rồ vuột ra trước khi qua bộ lọc. "Tôi chết rồi ư? Đây là thiên đường à?".

Vương Nhất Bác cảnh giác nhìn về phía nam nhân, quan sát thấy bộ đồ trắng cài nút ngay ngắn của anh. Cách anh ấy dường như đang tỏa sáng thật đáng ngờ, cũng có thể do nụ cười của anh thôi. Nhưng nụ cười ấy đã biến mất rồi mà, hiện tại anh đang nhăn mày. Trông không hợp với anh ấy cho lắm.

"Anh có phải thiên thần thật không? Hay là thần tiên? Từ từ, tiên có thật hả?" Người con trai rõ ràng thảng thốt vì sự bùng nổ của Vương Nhất Bác, người cậu đang tràn đầy năng lượng và mất kiểm soát – cảm giác bứt rứt làm mờ đi sự mệt mỏi, khiến cậu luyên thuyên không ngừng mà chẳng màng đến phản ứng của những người trong phòng.

"Tôi biết mà. Một người đẹp thế này làm sao được phép đi lại tự do trên mặt đất. Anh ấy không phải phàm nhân. Nếu không thì mọi người sẽ đổ mình dưới chân, cầu xin sự chú ý của anh ấy." Vương Nhất Bác lẩm bẩm một mình.
Và rồi, "Chờ chút, anh không có vầng hào quang?".
Vương Nhất Bác thốt lên. "Đừng nói với tôi anh là Chúa nhé?"

Người con trai trở nên câm nín. Vương Nhất Bác vẫn nhìn anh vẻ khó tin. "Hóa ra Chúa là một người đàn ông Trung Quốc."

"Nhất Bác," Người ấy mở miệng, sắc đỏ lại hiện trên mặt anh. Tuy đầu cậu đang chạy tốc độ nghìn cây số một phút, Vương Nhất Bác đã dừng lại để chiêm ngưỡng khoảnh khắc này. Quả là nghệ thuật.

"Anh gọi tên tôi dễ nghe thật đấy, sau này gọi thường xuyên hơn đi." Vương Nhất Bác phất phơ nói.
Càng thêm nhiều tiếng ho khan, thế là cậu lại nhớ ra một điều vô lý khác. "Nhưng sao họ cũng ở đây? Tôi không nghĩ họ hợp ở trên này. Anh hạ tiêu chuẩn để chứa hết tất cả bọn tôi à?"

"Này!"

"Thằng nhãi chết tiệt!"

Và vài biến thể khác tương tự cho tới khi mỗi người đều đóng góp đầy đủ. Thế rồi họ trở nên im lặng.

Vương Nhất Bác không để ý chuyện đó lắm, đang bận rộn ghi tạc từng chi tiết nhỏ của nam nhân siêu thực kia vào modem của mình.

Anh ấy có một nốt ruồi dưới môi, trông nó quá gợi cảm, trăm phần trăm là điểm cộng mặc dù Vương Nhất Bác còn không rõ mình từng có hình mẫu xác định nào trước đó không, chỉ biết là người này đạt mọi tiêu chuẩn của cậu – thậm chí vượt xa chúng.

Nam nhân vẫn không thốt nên lời, Vương Nhất Bác đã nhớ chất giọng ấm áp du dương của anh ấy rồi, cho dù tính đến giờ tất cả những gì anh nói chỉ là tên của cậu. Điều này khiến Vương Nhất Bác không hài lòng.

"Biết sao không, tôi không quan tâm anh là cái gì. Nhưng vì anh vẫn chưa cho tôi biết tên, tôi có thể gọi anh là Của Tôi được không?" nói xong còn nháy mắt một phát nhằm tăng hiệu ứng của câu tán tỉnh. "Chúa hay không thì tôi vẫn sẽ tôn sùng anh."

Tiếng ai đó mở điện thoại ra vang lên vô cùng rõ ràng trong khoảng im lặng, nhất là khi người đó còn nói với giọng cợt nhả, "Nó đang phê quá rồi, em không thể không quay lại cái này được!"

"Ta có nên gọi bác sĩ không?"

"Thôi, ông ấy vừa tới đây báo trước tình hình cho chúng ta mà. Hiệu quả thuốc sẽ còn mạnh hơn vì nó dậy sớm hơn dự tính."

Có tiếng cười khúc khích, "Cứ thưởng thức chương trình đi, ca."

Vương Nhất Bác chả hiểu mô tê gì cả, mà cũng chả quan tâm. Họ muốn bàn bạc gì cũng được. Bây giờ sự tập trung duy nhất của cậu là vẻ đẹp nở rộ của nam nhân kia, người đang dần dần thả lỏng và đang có một vẻ mặt rất thú vị. Một dáng vẻ khác cũng phù hợp với anh ấy. Vương Nhất Bác cân nhắc lập ra hẳn một tủ sách tinh thần ghi lại các vẻ mặt khác nhau cậu quan sát được hôm nay.

"Em đang ở trong bệnh viện, Vương lão sư." Người ấy nói, rồi thêm vào vài phần nghiêm khắc, "Chắc chắn chưa chết."

Vương Nhất Bác ậm ừ. Ra là anh ấy được sinh ra với vẻ thịnh thế mỹ nhan đó. Ảnh không phải Chúa, nhưng rõ ràng là đứa con ưu ái của người. "Anh là bác sỹ của tôi à? Hay là y tá riêng? Tôi sẽ buồn nếu sự lo lắng của anh chỉ vì nghĩa vụ nghề nghiệp."

Người ấy bật cười, âm thanh rất dễ nghe. Mọi thứ về anh ấy đều thật dễ chịu, Vương Nhất Bác quyết định chuyển từ việc xin số sang trở thành bạn trai của người này.

Nhớ ra mình đang bị quay phim, Vương Nhất Bác nhìn về phía camera, mặt vô cùng nghiêm túc.

"Tôi không quan tâm anh muốn làm gì với cái video đó, nhưng ảnh vừa cười. Với tôi. Tôi vừa làm chuyện đó. Tôi khiến anh ấy cười mấy lần lận. Một chiến tích đáng kể. Tôi nghĩ ảnh thích tôi nên tôi sẽ cho phép mấy người ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này."

Hài lòng với bản thân, Vương Nhất Bác lại nhìn về phía bạn trai tương lai của mình. Cổ cậu bắt đầu mỏi vì quay qua quay lại nhiều lần, cậu mong khán giả sẽ hiểu ý và ngừng xen vào giữa bọn họ.

"Thế, anh có thích xe mô tô không? Tôi giỏi cái đó lắm." Vương Nhất Bác không hề khoe khoang. Vương Nhất Bác chỉ nói sự thật. "Tôi có thể chở anh đi mọi nơi. Tôi có nhiều mũ bảo hiểm và áo khoác lắm, anh chỉ cần mang người đến thôi."
Cậu dừng một lúc, rồi tiếp tục, "Nếu nó nguy hiểm quá thì chúng ta bỏ qua cũng được. Nhưng tôi cũng trượt ván nữa, anh phải đi công viên cùng tôi một lần mới được. Tôi còn nhảy nữa. Tôi có thể nhảy cho anh. Muốn xem tôi nhảy sexy không?"

Nam nhân không trả lời. Vương Nhất Bác không kiềm nén ham muốn chạm vào má anh ấy nữa và đưa tay ra - ồ, cẳng tay cậu có một ống truyền cắm vô nó. Bỗng cậu cảm nhận được hơi ấm dưới những ngón tay, người con trai kia đã thu lại vẻ thích thú và vội vàng cầm lấy bàn tay Vương Nhất Bác, trừng cậu một cái rồi nhẹ nhàng để nó ngay ngắn bên người cậu.

Và bởi vì mồm Vương Nhất Bác đang chạy không kiểm soát, cậu bật ra, "Anh có thể nói thẳng rằng anh muốn nắm tay tôi mà. Tôi không bận tâm đâu."

Người ấy lườm cậu, không hiệu quả chút nào. Anh liếc mắt qua những cậu bạn của mình trước khi ghé sát người xuống, thì thầm, "Tất nhiên anh muốn nắm tay Vương lão sư rồi. Đó là niềm vinh dự của anh."

Niềm vui sướng tràn lên từ đáy lòng Vương Nhất Bác và khi cậu mở miệng, nó phát ra thành một tràng cười giòn tan. Hôm nay là ngày tuyệt nhất đời cậu. Dù cậu không hiểu mình đang làm gì ở đây hay vì sao con người xinh đẹp này lại ở bên cậu. Nhưng như vậy là quá đủ rồi.

"Mọi người đều cười nhạo khi tôi nói mình tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nó đang diễn ra ngay tại giờ phút này đây." Vương Nhất Bác bắt đầu độc thoại khi tràng cười của cậu dịu xuống. Rồi cậu nói với người mà cậu vừa phong chức lên làm hôn thê của mình (hôn thê chưa mang nhẫn, Vương Nhất Bác sẽ lo chuyện đó sau).
"Chúng ta chắc chắn phải đi hẹn hò sau khi ra khỏi đây. Tôi sẽ mua một chiếc nhẫn cho anh. Kinh cương. Hoặc vàng. 24k. Anh thích chúng không? Tôi cảm nhận được chúng ta chính là định mệnh."

"Em đi đây." Ai đó tuyên bố. Không phải phản ứng Vương Nhất Bác đang mong chờ nhưng cậu sẽ không phí công ngoái cổ nhìn ai khác ngoài người cần nhìn đâu.

"Cảm giác như em là bóng đèn, mà em có nhiều việc hữu ích hơn là nhìn Nhất Bác..." người nói ngập ngừng vài giây, rồi tiếp tục, "Chiến ca, tụi em sẽ lại tới vào ngày mai, khi nó tỉnh táo hơn."

Thế là giây phút lãng mạn bị phá mất tiêu. Vương Nhất Bác giữ vững quan điểm ban đầu, mấy người bọn họ không xứng đáng lên thiên đường chút nào.

"Anh nói 'chúng ta' là sao? Em muốn ở lại!" Vị quay camera đi vòng qua giường và dính về phía Chiến ca. Trông họ không đẹp đôi gì hết, Vương Nhất Bác cau có.

"Yibo, em nói anh có thể quay em mà! Dừng họ lại đi! Anh đang ghi lại thước phim tình yêu của chú đấy!"

"Nó đang high." Một người dáng vẻ dịu dàng đi theo vị kia và kéo cậu ta về phía chiếc cửa cùng với những người còn lại. "Nó sẽ không muốn vậy khi tỉnh dậy lần sau đâu."

Vị quay phim thật ồn ào. Người có mái tóc kỳ cục mang một biểu cảm ngộ nghĩnh trên mặt, còn người dịu dàng kia thì đang cố tỏ ra nghiêm túc (khá là fail).
Anh ta xua cả 2 người còn lại ra ngoài sau khi gật đầu với Chiến ca. Người lớn tuổi nhất trong đám vẫn nán lại ở cửa, nhưng bộ lọc của Vương Nhất Bác tắt ngủm sau khi nghe thấy anh ta gọi Chiến ca bằng Tiêu Chiến.

Một cái tên thật đẹp. Chắc là cậu không được khách quan, nhưng ai quan tâm chứ. Tên đẹp chính là tên đẹp.

Vương Nhất Bác vẫn đang mải lên kế hoạch hẹn hò cho hai người họ thì cảm thấy một cái vỗ nhẹ trên vai. Nãy giờ Tiêu Chiến đụng chạm cậu khá nhiều. Rõ là ảnh thích cậu mà.

"Em nên nghỉ ngơi đi." Hiện giờ khi hai người họ còn một mình, có gì đó khang khác. Có gì đó.... mà Vương Nhất Bác không giải thích được. Nhưng không việc gì, cậu sẽ nghĩ về chuyện đó sau.

Đột nhiên một ngón tay chạm vào giữa chân mày đang nhăn tít của cậu. Vương Nhất Bác thả long ngay tức thì. Kể cả cái chạm của anh ấy cùng màu nhiệm như vậy, Tiêu Chiến có chắc mình không phải Chúa không?

"Cún con, đừng nghĩ nhiều nữa. Cố đi ngủ đi, nhá?"

Vương Nhất Bác không hề tan chảy vì danh xưng đó. Anh ấy có cả nickname cho cậu. Anh ấy thật hoàn hảo.

Vương Nhất Bác tiếp tục thực hiện điều mình vẫn làm cả ngày hôm nay, đó là lờ tịt những phần mình muốn lờ đi, chỉ tập chung vào những phần trọng điểm. Tiêu Chiến đã cất công đặt một biệt danh cho cậu thì cậu cũng sẽ làm điều tương tự.

"Bảo bối." Vương Nhất Bác thử gọi. Cậu thích âm thanh này, cách nó trôi tuột qua đầu lưỡi thật quen thuộc. Thế là cậu lặp lại, lần này mượt hơn lần trước.

"Bảo bối à, anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Chúng ta nên hẹn hò đi. Chúng ta đẹp đôi thế mà. Anh thích xe mô tô hơn hay trượt ván hơn? Tôi có nhiều lego lắm, hay chúng ta cùng lắp một bộ với nhau đi. Tôi mường tượng được cảnh ấy luôn rồi. Thật dễ thương. Anh rất dễ thương, cùng nhau chúng ta lại càng dễ thương. Cùng chụm lại trên chiếc bàn nhỏ và phân tích những miếng ghép hình. Tôi nói là bàn nhỏ vì đó là nơi tôi thường ghép hình. Trừ khi anh muốn tôi đến nhà anh? Vậy cũng không vấn đề."

Vương Nhất Bác đáng ra nên thấy tự ái khi Tiêu Chiến chỉ đáp lại một câu, "Em high quá rồi." Nhưng anh ấy vừa nói vừa cười khúc khích, nên cậu sẽ tạm tha thứ.

Tiêu Chiến trông có vẻ thích thú. Vương Nhất Bác nhớ khuôn mặt e thẹn của anh ấy rồi.
Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và lấy từ đâu ra một cuốn sách. Cậu có chút bị choáng ngợp khi Tiêu Chiến hạ thấp xuống cùng tầm nhìn với mình, và ở gần hơn trước rất nhiều.

Anh ấy có rất nhiều nốt ruồi. Vương Nhất Bác yêu nốt ruồi. Và cậu bảo thế với anh.

"Tôi thích nốt ruổi." Cậu thử nâng tay để chạm vào chòm sao nhỏ trên tai phải Tiêu Chiến, nhưng anh ghì nhẹ tay cậu xuống. "Tôi cũng có nhiều nốt ruồi lắm." Vương Nhấc Bác thêm vào, cậu không hề có ý định khoe những vị trí ấy trên người mình bây giờ (tuy cậu rất muốn). Thấy chưa, đến cả điểm này họ cũng hợp nhau. Đúng là thiên định.

Tiêu Chiến ậm ừ, lắc đầu mỉm cười rồi mở sách ra.

Vương Nhất Bác hào phòng cho anh ba giây bình yên với quyển sách đó. Cậu tăng lên thành năm giây để chứng tỏ mình là người vô cùng hiểu chuyện, nhưng Tiêu Chiến có vẻ thoải mái với việc tiếp tục lật trang sách như vậy, nên Vương Nhất Bác lại mở mồm.

Vương Nhất Bác không bao giờ mè nheo.

"Quyển sách đó quan trọng hơn chồng tương lai của anh à?" Cấp bậc của Tiêu Chiến được thăng tiến liên tục. Vì anh xứng đáng.

"Mà sao mấy người cứ nói tôi high thế. Đương nhiên là tôi cao rồi, lần cuối cùng kiểm tra tôi đã cao lên đó. Hiện giờ tôi đang cao 1m81.3"

"Đó không phải-" Tiêu Chiến thở dài, nhưng vẫn không hạ sách xuống. "Anh là 1m83, anh cao hơn."

"Anh không tính. Anh hoàn hảo."

Lại một tiếng thở dài, nhưng Vương Nhất Bác thấy được khóe miệng nhếch lên của anh. Thích chơi lạt mềm buộc chặt chứ gì. Được lắm, cậu thích.

"Em thật sự nên ngủ đi. Em cần nó đó."

"Tôi không mệt." Cậu tranh luận, đương nhiên đó là lời nói dối trắng trợn. Vương Nhất Bác phát hiện nói chuyện với câu từ dài như vậy giống như thực hiện cả một set bài vận động thể dục. Vô cùng tốn sức, nhưng cậu có rất nhiều điều muốn nói.
"Tôi đang lên kế hoạch tương lai cho chúng ta. Anh và tôi. Cùng nhau. Một cặp đôi hoàn hảo. Mọi người sẽ ghen tị với chúng ta, bởi chúng ta sẽ là cặp ngầu nhất từ trước tới giờ. Chúng ta có thể thắng giải thưởng đó."

Tiêu Chiến không còn ngượng ngùng nữa. Bất kể Vương Nhất Bác có ba hoa cái gì, anh cũng chỉ gật gù, rất thích thú nhưng cố tình phớt lờ đi, mắt vẫn dán vào quyển sách của mình.

Vương Nhất Bác ghét phải thừa nhận rằng cậu muốn có khán giản trong phòng như ban nãy. Tiêu Chiến quá thoải mái khi họ ở riêng một mình, quá miễn dịch với nỗ lực tán tỉnh của cậu. Vương Nhất Bác đang dùng mọi từ ngữ đao to búa lớn nhất mà cậu biết. Cậu muốn Tiêu Chiến phải tới gần mình hơn như lúc nãy.

Cậu liếc thấy anh khẽ cử động. Ngón tay của anh nãy giờ thực hiện một hành động nhỏ như thể nó đang vuốt ve một cái gì đó, như một thói quen vô thức. Cậu có tầm nhìn 20/20 nên chắc chắn không nhìn nhầm.

Cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng bỏ quyển sách xuống. Vương Nhất Bác đã tha thứ cho anh vì chọn nó thay vì mình rồi. Ai mà chẳng có sai lầm.

Sự chú ý của Vương Nhất Bác lại dán chặt vào gương mặt tuyệt mỹ ấy. Cậu sẽ không bao giờ chán việc nhìn ngắm nó. Tiêu Chiến giống như mặt trời vậy, mà cậu thì là đóa hoa hướng dương. Có lẽ đó sẽ là thứ gần nhất với thơ ca mà cậu nghĩ ra được. Vương Nhất Bác không định làm lại lần nữa.

"Em vừa nhìn cái gì đó?"

"Anh." Vương Nhất Bác trả lời ngay tắp lự. Cậu không hiểu anh đang muốn hỏi cái gì cho lắm, nhưng cậu biết câu trả lời của mình thì không sai vào đâu được. "Muốn cá xem tôi có thể nhìn anh bao lâu mà không cần chớp mắt không? Tôi cảm thấy mình sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc quan trọng nào đó nếu nhắm mắt lại, tôi đang rất cố không làm thế."

Nói vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn chớp mắt. Tiêu Chiến cắn môi dưới ngăn bản thân không mỉm cười.
Cậu lại chớp mắt lần hai – thề có chúa cậu không cố tình, và khi mở mắt ra thì Tiêu Chiến đang có một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Vương Nhất Bác cong môi (chứ không phải là bĩu môi). "Thấy chưa! Tôi lỡ mất lúc anh cười rồi!"

"Em phải chớp mắt chứ, cục cưng." Ồ, lại một nickname khác. Vương Nhất Bác sững sờ, Tiêu Chiến nghĩ cậu là cục cưng!

"Nghi ngơi đi mà. Em bây giờ rất đáng yêu, nhưng em cần ngủ."

"Không, anh cá đi." Vương Nhất Bác chớp thêm phát nữa, cậu nhận ra mình đang chớp mắt ngày càng nhiều vì cảm giác uể oải và mệt mỏi. Có lẽ cậu thật sự sẽ cân nhắc lời khuyên đó sau, bây giờ cậu vẫn đang làm chính sự.

"Nếu anh cược thắng, tôi sẽ được lên kế hoạch cho buổi hẹn đầu tiên của chúng ta. Nhưng nếu anh thua, anh phải lấy tôi."

Vương Nhất Bác nhếch miệng. Tiêu Chiến còn lâu mới đoán đúng được. Cậu sẽ đảm bảo khi vừa tỉnh giác mình còn độc thân mà khi đi ngủ là đã có hẹn ước với tình yêu đời mình.

"Nghe không được công bằng đâu Vương lão sư à."

Vương Nhất Bác cười càng cà chớn. "Cuộc đời mấy khi công bằng hả Bảo bối."

Điều này thế mà khiến Tiêu Chiến bật cười, trước sự ngỡ ngàng và vui sướng của Vương Nhất Bác. Hai lần trong một tiếng, Vương Nhất Bác tự thấy mình quá cừ.

"Em thật hết thuốc chữa." Tiêu Chiến mỉm cười. Vương Nhất Bác coi đó là một lời khen, cho nên cậu nhướn mắt đầy gợi ý về phía anh. Tuy nhiên hành động này vẫn hơi khó khăn, thay vào đó cậu hy vọng chớp mắt liên tục cũng có tác dụng.

"Anh thích tôi."

Tiêu Chiến ngâm một tiếng. Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý trước cái nhìn yêu thích của anh. Ảnh mê cậu lắm lắm rồi. Vương Nhất Bác muốn hôn anh. Tốt nhất là trên lễ đường nếu anh ấy bằng lòng.

Một khoảnh khắc im lặng dễ chịu trôi qua, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không cảm thấy cần luyên thuyên hoài nữa, thì Tiêu Chiến mở miệng, "Nhưng anh đã kết hôn rồi."

Đầu tiên những câu chữ này chưa ngẫm vào não bộ, cho tới khi Tiêu Chiến lấy ra sợi dây chuyền từ dưới cổ áo mình. Mặt dây là một chiếc nhẫn. Không có ý nghĩa gì đâu nhỉ. Làm sao có ý nghĩa gì được.

"Em định làm sao về nó?"

"Phụ kiện hay đấy."

Tiêu Chiến nhìn xuống chiếc nhẫn và mỉm cười. "Ừ, nó là nhẫn cưới của anh."

"Không, vậy thì anh đã phải đeo trên tay chứ, không phải mặt dây chuyền!" Vương Nhất Bác tranh luận. Tiêu Chiến chưa thể kết hôn được. Không lý nào lại vậy!

Nhưng Tiêu Chiến chỉ im lặng đưa tay lên, chỉ vào chỗ trống trên đó. Dấu hằn đeo nhẫn trên ngón tay anh.
Không, không, không.

Vương Nhất Bác khiếp hãi nhận ra rằng Tiêu Chiến đang không nói dối.

"Anh không thể kết hôn được! Mà kể cả có, anh nên đề đơn ly hôn đi!"

"Nếu em không ngủ đi thì anh sẽ làm thế thật đó."

"Vậy thì tôi sẽ không ngủ!" Vương Nhất Bác thật sự buồn ngủ muốn chết rồi, năng lượng toàn thân cứ đều đặn bị rút khỏi cơ thể cậu. Nhưng cậu sẽ không khuất phục nó, vì tình yêu. "Tôi sẽ thức đến bao giờ anh muốn cũng được, sau đó anh hãy đề đơn ly hôn và lấy tôi này!"

"Nhưng- không, cục cưng à, quên điều anh vừa nói đi. Em thật sự cần đi ngủ."

Vương Nhất Bác lắc đầu nguầy nguậy. "Không. Hãy nghe tôi nói. Chúng ta là hoàn hảo. Giữa hai ta có một sự liên kết cháy bỏng. Bất kỳ cái gì anh có với vợ anh- "

"Chồng anh." Tiêu Chiến chỉnh lại.

"Với chồng anh," Vương Nhất Bác nói theo, "Đều không thật. Đây này." Cậu đưa tay chỉ giữa hai người bọn họ, nhưng bị anh liếc nhìn không hài lòng nên đã vội vàng hạ tay xuống.
"Đây mới là thật. Anh không thể chối bỏ được, tôi biết anh cũng thích tồi mà. Tôi không muốn ngủ. Rồi anh sẽ lại quay lại vời tên chồng ngu ngốc của anh và tôi sẽ thức dậy, biết rằng mình đã để vuột mất tình yêu đời mình mà không hề chiến đấu. Tôi sẽ chiến đấu vì chúng ta, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy!"

Tiêu Chiến xoa đầu trấn an cậu. Đó không phải điều Vương Nhất Bác muốn. Bỗng dưng cậu cảm giác muốn khóc. Cậu đã vạch ra biết bao kế hoạch mỹ mãn cho hai người, và tất cả đều sụp đổ mất rồi.

"Tôi sẽ khóc." Vương Nhất Bác tuyên bố, bàn tay trên tóc cậu khựng lại. "Tôi sẽ khóc thật đó. Trái tim tôi đang tan vỡ vì thất tình, nhưng anh lại ngọt ngào như vậy, còn xoa tóc tôi nữa." Cậu ngước lên để nhìn vào mắt anh, nhất thời chìm đắm trong sự xinh đẹp của chúng.

"Tôi đã có thể chăm sóc anh. Tôi đã lên những cuộc hẹn thật tuyệt vời cho chúng ta. Mua cho anh chiếc nhẫn đẹp nhất. Tôi còn muốn tặng anh bộ lego tôi thích nhất. Tôi xứng đáng, chúng ta xứng đáng mà. Anh thích tôi mà. Tôi thấy được. Ai cũng thấy. Anh đáng ra phải lấy tôi chứ."

Khi giọng cậu vỡ một cách đáng thương ở cuối bài diễn cảm mùi mẫn của mình, Tiêu Chiến vội đứng lên, nét tội lỗi hiện đầy trên mặt anh, có khi còn khiến Vương Nhất Bác đau lòng hơn việc thất tình. Anh ấy không bao giờ nên bị phiền lòng.

"Ôi, không. Cưng à, không đâu. Anh chỉ đùa thôi. Đừng khóc mà. Anh xin lỗi."
Bàn tay anh nâng một bầu má của cậu, cái chạm đầy trân quý. Vương Nhất Bác vô thức dụi lấy, chưa gì đã cảm thấy bình tâm hơn sau vài cái vuốt nhẹ. Rõ ràng cái chạm của Tiêu Chiến có phép màu. Thật dễ chịu.

Có vẻ Tiêu Chiến biết rõ sức mạnh của mình, vì anh ấy không dừng lại kể cả khi Vương Nhất Bác tiếp tục nói, miệng bắt đầu líu cả lại.

"Nếu anh thấy có lỗi như thế, ly hôn anh ta đi. Anh ta thật ngu ngốc khi để anh một mình với tôi. Tôi là mối nguy hại của nhân loài. Tôi sẽ quyến rũ được anh."

Tiêu Chiến thở dài với bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng. Anh rời tay khỏi mặt cậu, và trước khi Vương Nhất Bác kịp rơi vào khủng hoảng lần nữa, đặt tay mình lên tay cậu.

Như vậy còn được.

"Ngủ đi, tình yêu. Anh sẽ vẫn ở đây khi em tỉnh dậy." Tiêu Chiến mỉm cười nói dịu dàng.

"Hứa?"

"Ừ. Anh hứa."

Làm sao Vương Nhất Bác có thể nghi ngờ anh được? Nhất là khi Tiêu Chiến mang vẻ mặt đó? Vẻ mặt như thể anh sẽ cưới cậu. Như là anh ấy yêu cậu.
Ánh nhìn đó chắc chắn là một vẻ mặt quý gia để Vương Nhất Bác lưu lại trong kho tàng của mình.

Được, vì anh, cậu sẽ ngủ.

Vương Nhất Bác cảm nhận được một nụ hôn lướt nhẹ trên trán mình, và một ngón tay vuốt ve ngón đeo nhẫn của mình, rồi cậu chìm vào giấc ngủ êm đềm.

__________________________

Vương Nhất Bác sẽ đốt máy của Seungyoun. Và bất kỳ loại thiết bị nào chứa bản copy của cái video chết tiệt đó. Vương Nhất Bác thề. Cậu sẽ không để cái nào lọt khi xong việc. Thứ duy nhất ngặn cậu chưa thực hiện nhiệm vụ đó là chiếc dây chuyền đang gắn vào tay mình.

Kế hoạch trả thù lũ người bội nghĩa kia bị gián đoạn khi Tiêu Chiến bước vào phòng.

"Chào người đẹp."

Tiêu Chiến dừng bước và nhoẻn miệng, mắt hấp háy trêu ghẹo. "Vẫn cao 181.3 cm hả?"

Vương Nhất Bác cười đáp lại, sự bực bội khi nãy tan biến sạch sẽ. "Không, chỉ đang yêu anh thôi."

Tiếng cười ngượng ngùng của Tiêu Chiến át hết tiếng ré ghê tởm của các thành viên còn lại. Họ sẽ luôn là tiếng ồn khung nền khó để ý, là khán giả, so với tất cả mọi thứ từ Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không bảo giờ muốn rời mắt khỏi thân ảnh của anh.

Tiêu Chiến. Ánh dương của cậu. Chồng cậu.

Vương Nhất Bác sẽ cố học làm thơ, chỉ để miêu tả được tình yêu của cậu dành cho anh.



END.

-----------------------

Chúc mừng sinh nhật anh Chiếnnnn!!!! XD Chúc Tiểu Tán có một ngày trọn vẹn, vui vui vẻ vẻ, được ăn nhiều đồ ngon~ Chúc anh tiến lên ngày một thuận lợi, giông bão qua đi chúng ta sẽ ngày càng tốt thôi!

Chúc 2 người tìm được khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau~ Show ân ái không cần màu mè làm gì, miễn là dắt nhau về nhà ấp là đc XDXDXD

Trans vội để up vào đúng ngày của Tiếu Tán, chắc tui còn phải beta lại nên nếu có gì sai sót mọi người chỉ nha :> Fic dễ thương mà hề hước đọc cho một ngày vui nè =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top