Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

"Anh ấy cực kỳ đẹp, rất thanh thoát, rất có khí chất nghệ thuật, quan trọng nhất là, ngày hôm đó anh ấy nhìn tôi cười, tôi lập tức ngã quỵ"

                                                       -Vương Nhất Bác-

"Em đấy ấy à, một cậu nhóc thích cười, thích ầm ĩ, vào ngày đẹp trời oi bức hôm đó, chơi trượt ván, trên mặt còn mang theo nụ cười rạng rỡ, cứ như vậy lặng lẽ khắc sâu vào trong trái tim tôi."

                                                         -Tiêu Chiến-





03.

Hai tháng sau, Nguyễn Sênh nhận được một bức thư giấu tên, cầm lá thư trên tay cô có chút ngạc nhiên, ở thời đại này vẫn còn viết thư tay, thực sự là rất hiếm thấy.

Bìa thư bên ngoài viết một dòng:

Người nhận: Nguyễn Sênh,

Cô hỏi lại người đưa thư, bưu tá kia chỉ nói đối phương không thể tiết lộ địa chỉ, Nguyễn Sênh dường như chợt nhớ đến chuyện gì, xiết chặt lá thư trên tay.

..........

Lúc trời chập tối, những hạt tuyết nhỏ bay lất phất bên ngoài cửa sổ, Nguyễn Sênh đã tắm xong thay trên người bộ đồ ngủ lông nhung, bưng một ly cà phê nồng đậm ngồi xuống trước bàn làm việc.

Cô bóc lá thư rồi trải rộng bức thư bên trong ra, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Người viết thư là chủ quán rượu kia, chữ viết không được đẹp lắm nhưng lại vô cùng ngay ngắn, cô nhìn bức thư dày chịt những chữ là chữ, xem ra......câu chuyện của chủ quán rượu có lẽ rất dài đây...

Giống như đắm chìm vào đoạn hồi ức nào đó, mạch suy nghĩ của Nguyễn Sênh cũng bị cuốn vào trong bức thư, không thể nào thoát ra được

.........

"Phóng viên Nguyễn, chào cô, tờ giấy cô để lại tôi đã đọc rồi......Tôi không có thói quen kể chuyện với người lạ, nhưng có một vài chuyện hẳn đã giữ trong lòng quá lâu rồi, muốn chút hết bầu tâm sự với người nào đó."

"Tôi không dám khẳng định cô có thể chấp nhận được câu chuyện của tôi, nhưng cô đã để lại lời nhắn như vậy, tôi tin cô sẽ đồng ý lựa chọn lắng nghe, tôi là Nhất Bác, cũng giống như cô, là người Lạc Dương, rất lâu rồi tôi không thường xuyên giao lưu cùng với người khác, cũng không có nguyên nhân gì, đơn giản chỉ là đã quen với cuộc sống bình lặng, mỗi ngày chỉ thu mình ở trong quán rượu, từ sáng sớm tới tối mịt....Có lẽ do tôi quá ổn định với trạng thái hiện giờ, thậm chí đã quên mất tâm nguyện lúc ban đầu của mình là gì."

"Tôi đến Trùng Khánh sắp được sáu năm rồi, cô đoán không sai, thực ra tôi đến nơi này, không phải vì thích thành phố này mới lưu lại ở đây lâu như vậy, tôi đang đợi một người, một người tôi đã thích rất lâu, rất lâu, là người ở trong trái tim tôi không cách nào chạm tới."

"Anh ấy rất ấm áp, giống như bông hồng đỏ đựng đầy những giọt sương sớm tinh mơ, mang theo hương vị mê người, khiến người ta nhịn không được mà hái xuống, mãi cho đến khi trên tay đổ đầy máu tươi, mới phát hiện cả người nó toàn là gai, nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng chấp nhận chịu đau, tôi biết, dưới những chiếc gai châm chích kia, là những thân lá mềm mại."

"Anh ấy tên là Tiêu Chiến, cũng là dân địa phương ở Trùng Khánh, là người mà mỗi khi cười lên vô cùng đẹp, nụ cười của anh ấy giống như gió xuân tháng ba, phe phẩy lướt qua cũng đủ khiến tính mạng lay động gợn sóng.....Chỉ là, chúng tôi đã chia xa rồi."

Nguyễn Sênh đọc đến đây, cảm xúc bắt đầu dâng lên, thì ra, anh ta nói việc người khác không thể chấp nhận chính là chuyện mình thích đàn ông.

Cô nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, dường như có thể hiểu được khó xử của anh ta, mặc dù xã hội phát triển ngày càng nhanh chóng, nhưng một số người đối với tình yêu đồng tính vẫn còn giữ suy nghĩ cổ hủ.

Nguyễn Sênh là phóng viên, rất tiến bộ trong lối suy nghĩ, nam hay nữ đối với cô mà nói thực ra không quan trọng, chỉ là cô rất tò mò một chuyện, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến Vương Nhất Bác nhớ thương lâu đến như vậy.

..............................

Câu chuyện bắt đầu vào những ngày tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve kêu râm ran, đó là lần đầu tiên hai người họ gặp gỡ, không không được xem là đặc biệt vui vẻ

Trí nhớ của Vương Nhất Bác không tốt lắm, rất hay quên, thế nên cái chìa khóa nhà cậu lúc nào cũng vứt ở trường, trong ấn tượng của cậu, nhà hàng xóm có hai cha con, ông bố đi vắng suốt ngày, Nhất Bác rất ít khi gặp, đứa con trai cùng lắm thì hơn cậu mấy tuổi, đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời, quan trọng nhất là, nụ cười cảm có cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Lúc đó Vương Nhất Bác nghĩ, đối phương có lẽ rất dễ gần, sau đó liền ấn chuông cửa nhà hàng xóm.

"Tính toong......"

Tiếng chuông cửa nhà Tiêu Chiến không ngừng vang lên, ánh mắt anh ngừng lại, tạm buông xuống công việc trên tay, đi ra ngoài mở cửa.

Đập vào mắt chính là cậu thanh niên vô cùng đẹp trai bên nhà hàng xóm, Tiêu Chiến cũng có đôi chút ấn tượng, vả lại còn rất sâu sắc, cậu trượt ván rất thành thạo, còn từng giành được giải nhất ở cuộc thi toàn thành phố.

Anh nói: "Bạn nhỏ, có việc gì thế?"

Bạn nhỏ? Nhất Bác nhíu mày, cũng không tức giận nói: "Tôi đã lớn rồi."

Tiêu Chiến nghe vậy không nhịn được cười: "Ừm....Thế rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác ôm ván trượt gãi gãi đầu, có chút khó xử: "Chuyện là, tôi làm mất chìa khóa nhà rồi, tôi......tôi có thể đợi ở nhà anh một lát được không?"

Tiêu Chiến nghe cậu giải thích xong, cũng không giống như mấy anh trai lớn nhà người ta rộng rãi hào phóng để cậu vào nhà mà trực tiếp từ chối: "Không được, cậu đi đi!"

Nói rồi đóng sầm cửa lại, sắc mặt Vương Nhất Bác đen thui lại hết sức khó coi, cậu trợn tròn mắt nhìn.

Cậu vừa mắng Tiêu Chiến không có tình người trong lòng vừa nghĩ phải tá túc ở đâu đêm nay đây.

Lúc đi xuống, cậu rõ ràng nhìn thấy bố Tiêu Chiến ôm một người phụ nữ đang đi lên cầu thang

Vương Nhất Bác nhìn quanh, người phụ nữa kia trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, lớp phấn trên mặt dày cộm, còn hút thuốc, cậu vô thức cau mày, sau đó thu tầm mắt trở về.

Đó là lần cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người trong ký ức của Vương Nhất Bác, thái độ của cậu tỏ ra khá khinh thường đối với Tiêu Chiến.

......

Lần thứ hai gặp mặt vẫn vì chuyện quên chìa khóa, làm cậu đứng ở trước cửa mặt như mất sổ gạo, lần này là Tiêu Chiến chủ động bắt chuyện với cậu.

Tiêu Chiến xuống tầng vứt rác, lúc đi lên thấy Vương Nhất Bác mặt mày ảo não đứng đó, bởi vì vận động nhiều lại thêm hai má phiếm hồng cực kỳ mê người, khuôn mặt đẹp đẽ khiến người ta không khỏi nhìn lâu hơn một chút.

Anh sờ vết thương trên khóe miệng, sau đó nở một nụ cười trêu ghẹo nói: "Lại bị nhốt ngoài cửa à."

Vương Nhất Bác ngó lơ anh, Tiêu Chiến cười thầm, trong lòng cậu vẫn còn ghi hận đây, anh khoanh hai tay trước ngực dựa người vào vách tường nói: "Thế này đi, nếu như cậu vẫn không có nơi nào để đi, tôi có thể cho cậu ở nhờ nhà tôi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, đáp: "Làm sao anh biết tôi không có nơi nào để đi?"

Tiêu Chiến biết chứ, bố mẹ cậu nhóc này một tháng mới về nhà hai ba ngày, cũng không biết vì lý do gì, mà lại yên tâm để cậu một mình ở nhà.

Vương Nhất Bác từ chối Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thản nhiên nhún vai, sau đó còn hơi khiêu khích như cố tình mở cửa, đi vào trong nhà đóng cửa lại, động tác cực kỳ lưu loát sinh động.

Vương Nhất Bác bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, tức giận thổi thổi tóc mái che trước mắt, nhưng một giây sau, Tiêu Chiến lại mở cửa, ngó đầu ra, mở to mắt: "Cơ hội cuối cùng này, có vào không?"

Vương Nhất Bác nhăn mặt, suy nghĩ một lát rồi bước vào nhà Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không khỏi phì cười.

Nhà Tiêu Chiến trang trí rất đơn giản, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, Vương Nhất Bác đã bị kéo vào trong phòng ngủ, Tiêu Chiến ra hiệu, cậu chỉ được ở trong căn phòng này thôi, không được đi bất cứ nơi nào khác, Vương Nhất Bác cảm thấy mơ hồ với yêu cầu này của anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của cậu đã bị hấp dẫn bởi thứ khác, chính là căn phòng của anh, đơn giản đến mức khiến người ta không biết phải nói gì, một chiếc giường không to không nhỏ, một chiếc rèm cửa sổ màu xanh da trời, một bộ bàn ghế sơn màu đỏ, trên bàn đặt chiếc máy tính cùng với vài quyển sách.

Điểm đặc biệt nhất chính là chiếc giá vẽ rất dày, thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu, Nhất Bác không kìm được đưa tay ra lật xem, hoa hướng dương, bãi biển, phong cảnh, vài nét phác thảo, bức vẽ đơn giản, cái gì cần có đều có cả, vẽ rất đẹp.

Vương Nhất Bác hít một hơi, ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Chiến, hiếu kỳ hỏi: "Những bức tranh này đều là anh vẽ sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, Vương Nhất Bác khen ngợi: "Vẽ thực sự rất đẹp."

"Cảm ơn, đúng rồi, cậu tên là gì."

"Vương Nhất Bác, còn anh?"

"Tiêu Chiến!"

Giới thiệu đơn giản xong, Vương Nhất Bác vừa mới mở miệng định nói cái gì đột nhiên bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn

"Tính toong......Tính toong....."

Hai người không hẹn mà gặp nhìn sang đối phương, không phản ứng gì, tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, Tiêu Chiến nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Vương Nhất Bác nhìn anh, khó hiểu nói: "Có phải bố anh về rồi không, anh có phải xuống mở cửa không?"

Giọng Tiêu Chiến trầm xuống: "Ở yên trong này đừng ra ngoài, còn nữa, đừng phát ra tiếng động."

"Hả?"

"Cạch", Tiêu Chiến đóng cửa lại, Vương Nhất Bác tiến lên quan sát, phát hiện anh đã khóa trái cửa lại rồi, cậu vô cùng sửng sốt, đây là....tình huống gì vậy.

Cậu ghé tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, có điều hình như cuộc đối thoại giữa hai người họ không được vui vẻ lắm:

"Sao bây giờ mới mở cửa hả?"

"Đeo tai nghe, không nghe tiếng."

"Thứ khốn nạn này, mày không muốn mở cửa cho ông đúng không....."

Đôi tay đang thu gọn quầy hàng của Tiêu Chiến bỗng dừng lại, anh cứng ngắc quay đầu lại nhìn ông ta: "Bớt say sỉn đi."

Người đàn ông nấc một cái, sau đó cười khinh thường, giọng điệu càng thêm châm biếm: "Mày giống y hệt con mẹ mày, già mồm cãi láo."

Tiêu Chiến trầm mặc, có điều nắm đấm trong tay ngày càng siết chặt, người đàn ông thấy thế, trực tiếp lấy chén thủy tinh đập thẳng về phía anh, Tiêu Chiến nghiêng người né tránh, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Người đàn ông thấy ném chưa trúng người anh, lập tức tiến lên tát anh một cái, mặt Tiêu Chiến bị đánh lệch sang cả một bên, miệng người kia liên tục phát ra những từ ngữ nồng nặc mùi rượu khó nghe, phả vào mặt anh vô cùng ghê tởm.

Anh nhịn xuống cảm giác chán ghét trong lòng cuồn cuộn dâng lên, nói: "Muốn đánh thì đánh, nhưng phiền ông đừng có nói mấy lời khiến tôi buồn nôn, mẹ tôi thành ra như ngày hôm nay, đều là phúc của ông cả đấy."

"Cái rắm, cô ta chạy theo người khác, cũng là lỗi của ông mày sao? Hả?"

Lập tức vung một nắm đấm ra, Tiêu Chiến nhắm mắt, người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, nhìn anh cười cười: "Không được. Không được đánh, mày còn phải kiếm tiền nuôi tao mà, đánh hỏng rồi thì biết làm sao?"

Tiêu Chiến cau mày, người đàn ông buông anh ra, giúp anh chỉnh lại nếp nhăn ở góc áo: "Tiểu Chiến à, đi vào phòng học bài nào, bố đi tìm dì Lưu của con đây."

Tiêu Chiến chán ghét cực độ, nhìn ông ta mở cửa rời đi, cả người anh mềm oặt, bờ môi run rẩy, sau đó mở cửa phòng ngủ, Vương Nhất Bác lảo đảo, cậu ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến cao hơn cậu một cái đầu, mím môi im lặng. Tiêu Chiến cười nói: "Dọa cậu sợ rồi phải không?"

"Bố anh......đánh anh rồi?"

Tiêu Chiến ngồi trên giường, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Vương Nhất Bác không tin được thốt lên một tiếng: "Má nó."

Tiêu Chiến nhìn cậu, Vương Nhất Bác gãi mũi, xấu hổ nói: "Thật ngại quá."

Tiêu Chiến không trả lời, Nhất Bác thấy anh không nói gì, cho rằng anh bị đánh đến đau không mở miệng được, Vương Nhất Bác đưa tay ra chỉ chỉ vào khóe miệng mình nhắc nhở anh, dò hỏi: " Chỗ này của anh có cần nước khử trùng với băng dán, miệng anh......"

Tiêu Chiến nhìn cậu thanh niên này, mọi oán giận lúc nãy đột nhiên tan biến hết.

Vương Nhất Bác lúc đó vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy, Tiêu Chiến vừa xuất hiện, tất cả những đau khổ của cậu dường như nhỏ bé không đáng kể.

Sau này khi tiếp xúc với Tiêu Chiến rồi, có lẽ cảm thấy hai người cùng cảnh ngộ, nên cứ vô thức như vậy đến gần nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top