Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc nổi lên, nội nhân bưng mỹ vị nối đuôi nhau tiến vào, Vương Ý Huyên nhìn quanh bốn phía, giòn giọng hỏi: "Phụ hoàng, sao không thấy Quý Phi nương nương?"

"Thần thiếp thay bệ hạ đi lấy thọ lễ của Công Chúa."

Bên ngoài cửa nguyệt động của Thưởng Hạc viên vang lên tiếng cười, mỹ nhân khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt hạnh ôn nhuận như nước, bên tai ngọc châu sáng ngời, váy thêu tơ vàng bên ngoài khoác một chiếc sa bào hoa mai, ung dung quý phái đi vào.

Tô Kiến Quý phi ôn nhu hành lễ nói: "Thần thiếp bái kiến Bệ Hạ, vấn an Điện Hạ, chúc thọ Công Chúa."

Vương Nhất Bác đứng dậy, khẽ mím môi, thấp giọng nói: "Nhi thần bái kiến mẫu phi."

Tô Kiến như nghe thấy, mắt không chớp lướt qua trước mặt Vương Nhất Bác, mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay Vương Kỳ Hữu. Sau khi được người nắm tay ngồi xuống, mới có chút lo lắng nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây mưa giông, mấy hôm trước, thần thiếp nghe nói Điện Hạ bị nhiễm phong hàn, Điện Hạ bây giờ đã khá hơn chưa?"

Ánh mắt Tiêu Chiến dịu đi nửa phần, cuối cùng lộ ra bộ dáng thiếu niên: "Khiến nương nương lo lắng, bổn cung không sao."

"Nhìn xem, bây giờ Thái tử đã hai mươi tuổi rồi, Quý Phi vẫn coi y là một đứa trẻ." Vương Kỳ Hữu đưa bánh Bạch Vân đến trước mặt Tô Kiến, hiếm khi dịu dàng:" Tới thử cái này đi, vừa rồi Trẫm mới nếm thử một lần, ngon lắm."

"Tạ ơn Bệ Hạ." Tô Kiến cắn một góc bánh, mỉm cười đặt đũa xuống, nhẹ nhàng cầm tay Vương Kỳ Hữu, thấp giọng nói:" Điện Hạ vốn là con của Bệ Hạ, cho dù bao nhiêu tuổi vẫn là một đứa trẻ."

Vương Kỳ Hữu cười khẩy một tiếng, không phản bác gì nữa, chỉ đi vòng qua, cao giọng nói: "Quà Trẫm mừng sinh thần công chúa đã tới, hay là Thái tử và Đoan vương mang quà mừng đã chuẩn bị của hai ngươi lên đây, để Trẫm chiêm ngưỡng có được không?"

"Phụ hoàng cần gì phải làm như vậy?" Vương Ý Huyên cầm chén bạch ngọc nhấp ngụm trà hoa quả, ánh mắt sáng ngời: "Phụ hoàng tặng gì, nhi thần đều thích!"

Vương Kỳ Hữu cưng chiều chỉ chỉ vào nàng , sau đó nhìn Tiêu Chiến: "Thái tử lên trước đi."

"Vâng."

Điều Vinh hiểu ý, phân phó người đem lễ vật mừng thọ trình lên. Quyển sách chậm rãi mở ra, là một bài Thiên Tự Văn dạng hạc thể, thủ pháp bén nhọn như kiếm, sắc như mũi tên, từng nét chữ chính xác và dứt khoát, khí thế hừng hực.

Vương Kỳ Hữu nhấp một ngụm trà, liếc nhìn thoáng qua, ánh mắt mang theo khinh thường, lạnh lùng nói: "Đường đường là Thái Tử Đại Lương lại luyện một bài đạo thư vong quốc vô cốt như vậy?"

(*) Thiên tự văn: là một bài thơ dài do Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ 1000 chữ không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ để cho các hoàng tử học tập thư pháp. Sau này Nam Lương bị Tây Tần diệt, trước sau tồn tại 18 năm.

"Phụ hoàng vì sao luôn khắt khe với Tứ ca như vậy?" Vương Ý Huyên không chịu được việc Tiêu Chiến bị ủy khuất, trong lòng nhất quyết bảo vệ y, bởi vậy không hề sợ hãi mà trừng mắt với Quân phụ: "A Huyên cầu xin tứ ca đã lâu. Phụ hoàng không biết, để xin được một tác phẩm của Tứ ca có bao nhiêu khó khăn! A Huyên rất thích!"

"Được được được, A Huyên của trẫm thích là được, Thái tử tặng đều là đồ tốt." Vương Kỳ Hữu hơi đau đầu thở dài thỏa hiệp, ấn ấn mi tâm, dứt khoát thuận theo nàng.

"Hạ lễ của thần cũng giống như điện hạ." Vương Nhất Bác mỉm cười, gọi: "Thanh Thu đến đây."

Nội nhân được gọi là "Thanh Thu" đem hộp gỗ đàn hương trình lên, sau khi mở ra, là một nghiên mực.

Vương Ý Huyên mở to hai mắt, nghiêng người đi qua tỉ mỉ nhìn một lần nữa: "Đây là... nghiên mực ở Hấp Châu?"

"Nhãn lực A Huyên thật tốt." Vương Nhất Bác cười nói:" Nghiên mực Phượng Trì, màu đá xanh biếc, chất liệu mịn màng, đường vân nổi bật, biết muội muốn học chữ của điện hạ nên đã suy nghĩ rất lâu, Lục ca dệt hoa trên gấm, giúp muội một tay."

"Vân nổi rõ ràng, thế gian cực phẩm nha Lục ca." Vương Ý Huyên kinh ngạc nói, vui vẻ vỗ vỗ tay, hướng Vương Nhất Bác chun mũi, nhanh chóng làm vẻ mặt quỷ tinh nghịch : "Đa tạ Lục ca!"

"Ừm, A Nghiệm tặng thứ này, rất tốt." Vương Kỳ Hữu gật đầu khen ngợi, vỗ vỗ bàn tay Tô Kiến, thấp giọng nói: "Nàng cũng không biết khen con mấy câu?"

"Đoan Vương xưa nay tự mình cân nhắc, thần thiếp có khen hay không, cũng không quan trọng." Tô Kiến liếc hắn một cái, dịu dàng nói: "Nghiên mực ở Hấp Châu mà thôi, vương phủ Đoan Vương nhiều người như vậy, thiếu một cái là có thể tùy tiện tìm được. Ngược lại bộ thư pháp vừa rồi của Điện Hạ, là tự tay y viết, ước chừng ngàn chữ, vô cùng tâm đắc, vật bảo ngàn năm, Bệ Hạ lại nói nặng lời như vậy."

Vương Kỳ Hữu không cho là đúng, hừ nhẹ một tiếng: "Nàng là đau lòng thay cho y."

"Bệ hạ là quân phụ, luôn hà khắc như vậy, Điện Hạ làm sao có thể thân cận người?" Tô Kiến tự tay dâng trà, thấy Vương Kỳ Hữu uống xong, mới cười nhận lại chén trà, dặn dò người ta đem thỏ bạch ngọc lên, dịu dàng nhìn Vương Ý Huyên, ân cần nói: "Tiểu Thất nhiễm phong hàn, không thể kính thọ Công Chúa. Đây là hắn tìm bạch ngọc tự mình điêu khắc. Đồ chơi trẻ con, kém hai vị huynh trưởng của hắn, Công Chúa đừng chê cười.''

"Nhi thần nghe nói tiểu Thất bị bệnh. Nương nương, đợi ngày mai, nhi thần liền đi thăm tiểu Thất!" Vương Ý Huyên tiếp nhận thỏ ngọc, sờ sờ, vô cùng thích thú: "Thật đẹp mắt, rất giống thỏ của Tứ ca!"

"Mọi người đều đưa quà hết rồi, vậy đến lượt trẫm." Vương Kỳ Hữu khoát tay, các cung nhân thừa lệnh dâng lên lễ vật, là một bộ trang sức.

Một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, một đôi khuyên tai nhỏ xinh hình giọt nước, một chiếc trâm ngọc bích lung linh chạm khắc hình hoa lan.

Vương Ý Huyên há miệng, nhẹ nhàng thở dài: "Phụ hoàng, quá đáng giá rồi!"

"Con thích là tốt rồi. " Vương Kỳ Hữu cười hài lòng, ánh mắt đảo qua Lục Tri Lễ, miệng lại nói với Vương Ý Huyên đầy thâm ý: "A Huyên, đây là phụ hoàng đặc biệt làm cho con, sau này gả đi, phải mang theo cùng, chính là quà hồi môn!"

"Phụ Hoàng trêu chọc A Huyên!" Vương Ý Huyên gương mặt đỏ bừng, nét mặt lộ vẻ thẹn thùng của nữ nhi, xấu hổ nói: "Chỉ là quà sinh thần. Hôn sự, hôn sự còn chưa định... Cái này làm sao có thể tính là của hồi môn!"

Vương Kỳ Hữu cười lớn mấy tiếng, nhìn Tri Lễ, nói đùa: "Lục Thị lang, nhìn xem, đây là đang thẹn thùng."

Lục Tri Lễ vội vàng đứng dậy hành lễ: "Công Chúa ngây thơ hồn nhiên, như châu như bảo, thế gian tuyệt sắc."

Tiêu Chiến cúi đầu uống cạn chén trà trước mặt, trong tai tràn ngập lời khen của hoàng đế và quan đại thần, y không có ý định nghe nữa, nét mặt bình thản, giương mắt nhìn về phía đối diện, vừa vặn chạm vào tầm mắt Vương Nhất Bác.

Đại Lương Hoàng Thái Tử Vương Trí Nghiêu, tự Thủ An, hai mươi mốt tuổi, là con trai thứ tư của Thánh Thiên Tử, là con trưởng của Thừa Thù hoàng hậu. Lúc Thái Tử sinh ra, đúng lúc trong triều đại loạn, thứ đệ của Thánh Thiên Tử, tiên Thân Vương Hàn Vương vi phạm tổ chế về kinh, cấu kết nghịch thần trong triều, lấy danh nghĩa Thanh quân , mưu đồ làm phản.

Thiên tử rơi vào tình thế nguy cấp. Vì để bảo vệ huyết mạch của hoàng gia, Hoàng Thái Tử vừa chào đời liền được bí mật đưa đến mẫu gia của Thừa Thù hoàng hậu, lấy Tiêu làm họ, chọn tên là Chiến, do Ngoại công của Thái Tử, tức đương kim Hình bộ Thượng thư Tiêu Truyền Sơn tự mình nuôi dưỡng, sau đó ban cáo với triều thần, Thừa Thù Hoàng Hậu nhiễm bệnh nặng, không thể thuận lợi sinh con, sinh hạ thai chết.

Hàn Vương trong lòng nghi ngờ, sai thân tín vào hậu cung chẩn bệnh cho Thừa Thù Hoàng Hậu. Vì phòng ngừa sự tình bại lộ, cũng vì bảo vệ an nguy của Hoàng Thái Tử, Thừa Thù Hoàng Hậu tự mình uống thuốc độc, phá hỏng thân thể, lúc này mới giấu được một kiếp.

Thẳng đến khi Thái Tử tròn bốn tuổi, Hàn Vương bị xử tử, Thánh Thiên Tử mấy năm nằm gai nếm mật thanh tẩy bọn nghịch thần ngoại triều, Tiêu Chiến mới được đưa về kinh, phục vị thân phận Hoàng Tử, đổi họ Vương, ban tên Trí Nghêu, cùng năm ban lệnh cho y nhập chủ Đông cung, sắc phong làm Đại Lương Hoàng Thái Tử.

Trải qua nhiều thăng trầm, Bệ Hạ càng đặt lòng tin, và đối đãi với Thái Tử càng thêm nghiêm khắc, thường xuyên răn dạy.

Vương Nhất Bác không chút kiêng dè nhìn Tiêu Chiến trong chốc lát, quang minh chính đại nhướng mày khiêu khích, bên môi ý cười không ngừng, trong mắt có thể thấy được sự ngang ngược. Thanh Thu vươn người thay hắn rót thêm lượt trà mới, ngón tay Vương Nhất Bác vuốt ve vài vòng miệng chén nhỏ, cười khẽ một tiếng, cách ghế xa xa giơ chén trà lên với Tiêu Chiến, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, nhấp một ngụm trà, làm ngơ trước hành vi vượt quá quy tắc của Vương Nhất Bác, trên mặt không có chút tức giận.

Sau buổi dạ yến, Vương Kỳ Hữu say rượu được Tô Kiến và Vương Ý Huyên đưa về Xuân Dương Cung. Thánh giá hồi cung, từ trên xuống dưới Thưởng Hạc viên mới thở phào nhẹ nhõm. Đường Ly phân phó người dẹp bỏ trang trí, mùi rượu ở trong gió xuân tản đi hơn phân nửa, nhẹ đến sắp không thể ngửi thấy.

Các cung nhân trong vườn đang kéo lụa màu dưới mái hiên hoa, trên ghế gỗ lim có một tiểu nội nhân mắt hoa đào run rẩy kiễng chân với lên ngọn đèn lưu ly.

Sau giờ ngọ, nắng xuân chói mắt, phơi đến xương cốt rã rời. Nội nhân vịn ghế gỗ lim có đôi chân mày lá liễu, mắt bị ánh nắng gay gắt chiếu đến nhíu chặt cả đôi mày thở dài một cái sau đó ngửa cổ, thấp giọng nói với nô tỳ đang với lấy chiếc đèn bên trên: "Ây da, ngươi nói xem, Bệ Hạ thật sự yêu thương Đoàn Vương. Hôm nay Điện Hạ chậm nghênh thánh giá, Bệ Hạ đã không vui. Nhưng ngươi nhìn thấy không, Đoan Vương chẳng những không đón tiếp, còn ở Thưởng Hạc Viên của chúng ta chơi đùa với thỏ, Bệ Hạ cũng không có một câu chất vấn."

"Nhìn thấy, Kính Nghi Công Chúa không phải cũng không ..."

"Làm sao giống nhau", Nội nhân vịn ghế lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý, lúc này mới ý vị thâm trường nói: "Đoan Vương sống ở kinh thành đã lâu, mặc dù nhỏ hơn Thái tử điện hạ hai tuổi, nhưng đã qua song cửu. Năm nay vừa tròn mười chín, Đoan Vương vẫn chưa được ban đất, ngoại triều bàn tán, tâm tư của Thiên tử còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Nhưng cũng không thể nói như vậy", Tiểu nội nhân đứng trên ghế gỗ lim ôm đèn lưu ly đã tháo xuống vào trong ngực, trên khuỷu tay còn khoác lụa màu, nàng phản ứng chậm chạp một chút, chậm rãi đảo tròng mắt, bối rối nói: "Đoan Vương mặc dù qua song cửu, nhưng bệ hạ cũng chưa phong biệt hiệu, càng miễn bàn quan lễ. Các tỷ tỷ Xuân Dương cung nói, trước đó vài ngày, Lương thượng thư thỉnh bệ hạ sắc vi Đoan Vương gia quan. Bệ hạ chỉ lưu người ở lại cùng đánh ván cờ, xong lại tiễn người đi, căn bản không có ý phê chuẩn."

(*) Lễ gia quan: lễ đội mũ, được xem là lễ trưởng thành.

"Cho dù chúng ta có nói thế nào rằng bệ hạ cũng sẽ ban Đoan Vương gia quan, nhưng Hoàng Tử song cửu vẫn chưa trở thành chư hầu, cũng là điều chưa từng có của Đại Lương từ khi lập quốc."

"Cái gì?" Tiểu nội nhân trên ghế gỗ lim vội vàng nhảy xuống.

Nội nhân lông mày lá liễu vuốt thẳng tơ lụa, gọn gàng cất đi, ngoan ngoãn theo quy củ, mắt không dám liếc xéo, trong miệng lại càng nhỏ giọng nói: "Chỉ sợ Điện Hạ cũng chỉ là tước hiệu. Thừa Thù hoàng hậu đã mất nhiều năm như vậy, Quý Phi Nương nương được sủng ái ở hậu cung, cách ngai vị Hoàng hậu kia cũng chỉ một bước, đợi đến khi Bệ Hạ phong Hậu, Đoan Vương kia cũng là đích tử, đến lúc đó......"

Một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn đến, hung hãn nắm lấy vai nội nhân, hai người quay lại nhĩn kỹ thì thấy đó chính là tỳ nữ thân cận của Hoàng Thái Tử, Đường Lê. Đường Lê mặt mày tức giận, liền giơ tay giáng cho nội nhân vừa rồi một cái bạt tai.

"Đường Lê tỷ tỷ, tiểu nhân biết sai rồi, mong tỷ tỷ mở lòng khai ân, tha cho tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng nói cho Điện Hạ." Hai người bị dọa đến vành mắt đỏ lên, vội vàng cúi người trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Đường Lê hôm nay vốn đã tức giận, lại bị Tiêu Chiến hạ lệnh không cho phép nàng hầu hạ ở yến tiệc, giờ phút này nghẹn đến cổ, tính khí cũng hùng hổ hơn ngày thường, lời nói cũng đanh thép hơn một chút: "Chuyện rơi đầu mà các người còn dám ở chỗ này bàn tán ồn ào, đều chê mạng mình quá dài phải không? Không học được lễ nghi phép tắc, đến chỗ này ăn nói hồ đồ, dưới chân tường phía tây Huyền Hiếu cung còn trống, là các người muốn lấy thân xác này đi lấp bằng đất, đúng không?"

"Đường Lê tỷ tỷ, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân......"

"Được rồi." Điều Vinh chẳng biết đến gần từ lúc nào, vỗ vỗ bả vai Đường Lê, nhẹ giọng trấn an khuyên nhủ: "Hôm nay, Điện Hạ mời trụ trì Thời Thanh đến Đông cung cầu phúc cho Kính Nghi Công chúa. Hiện giờ trụ trì còn chưa đi, Lục Thị lang vẫn còn ở Đông cung, nếu ngươi gây động tĩnh lớn, thanh danh của Điện Hạ sẽ bị tổn hại."

Đường Lê cũng không phải là người ngu dốt, trong chuyện được mất này nàng tự rõ ràng, chỉ khẽ thở dài nói: "Tỷ tỷ, tính tình của tỷ sao lại tốt như vậy."

"Là Điện Hạ nhân từ." Điều Vinh cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nàng.

Hai người kia hiểu ý, vội vàng hướng về phía tẩm điện Đông cung dập đầu nói: "Tiểu nhân cảm tạ đại ân của Điện Hạ." Sau đó hoảng loạn đứng dậy, nhanh chóng lui xuống.

Lục Tri Lễ theo Tiêu Chiến từ Thưởng Hạc viên đi về hướng Bắc, xuyên qua rừng trúc, đến một cái đình giữa hồ, sau đó vào một ngọn núi giả, trông thấy một rừng phong.

"Thần chưa từng nghĩ tới, Thưởng Hạc Viên của điện hạ lại có nơi độc đáo đến như vậy, những con đường huyền bí có thể so sánh với núi Tần Khuất ở phương Nam, có thể nói tay nghề điêu luyện sắc sảo."

Tiêu Chiến dẫn Lục Tri Lễ đi về phía Giải Ưu Các, nghe thấy trong lời nói của hắn có ý thán phục, vì thế ôn nhuận cười nói: "Bổn cung thuở nhỏ đã quanh quẩn ở trong cung, chưa từng đi qua những nơi núi cao sông dài, cả đời giam cầm tù túng. Trời đất mênh mông như vậy, Lục Thị lang à, để cho bổn cung tự lừa mình một lát."

Lục Tri Lễ biết rõ tình cảnh Đông triều, càng nghe ra sự chua xót trong từng chữ của Tiêu Chiến, vì thế thấm thía nói: "Điện Hạ là quân vương, ba ngàn xuân thủy đều là ân đức của vua, biến mưa thành sông, ý nghĩ của điện hạ như sông núi, nơi nào được người nghĩ đến, ân tình nhất định đi qua. Trong trời đất này, có nơi nào điện hạ chưa từng đến?"

"Lục Thị lang thật biết cách an ủi người khác" Tiêu Chiến rảo bước tiến lên Giải Ưu Các, trụ trì Thời Thanh vừa mới ra khỏi Đông cung không lâu, hiện giờ trước tượng Phật Đà và Bồ Tát cũng không có đệ tử, Điều Vinh giúp Tiêu Chiến cởi áo choàng xuống, đốt hương xong, khom người trình qua.

Trước khi cúi đầu, Tiêu Chiến đứng yên ở đó, nắng xuân tràn vào từ Giải Ưu Các, cùng ánh sáng và bóng tối của Phật chiếu trên đài sen, trong mắt cảm xúc ảm đạm, toàn thân như sương mù.

"Điện Hạ hiếm khi tới đây, đây là có điều gì cầu khẩn?" Điều Vinh nhận lấy khăn gấm Tiêu Chiến lau tay, thấy Lục Tri Lễ ngơ ngác đứng phía sau, vì thế vừa cười vừa dịu dàng hỏi, phá tan tĩnh lặng.

Tiêu Chiến lắc đầu, rũ mắt cười rộ lên, không nhìn Thần Phật. Y nhấn nhá từng chữ, giọng nhẹ nhàng: "Phật pháp dựa vào duyên khởi, nhân duyên độ hóa chúng sinh. Điều Vinh, bổn cung cùng Phật Đà vô duyên, tất nhiên là không được độ hóa, khổ hải vô biên, còn cầu khẩn điều gì."

Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhạo, trong chớp mắt thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Vương Nhất Bác một thân anh tuấn, phong thái nổi bật, hắn còn chưa đội kim quan, giương mắt rũ mi đầy vẻ lạnh lẽo. Thứ thân Đoan Vương của Đại Lương, thanh tuấn cô độc, vi phạm lễ pháp tổ tiên, đến nay vẫn chưa rời kinh, vẫn còn phụng dưỡng dưới gối quân phụ.

Hoàng Thái Tử cùng đảng phái Đoan Vương lục đục mấy năm nay, bây giờ các bên lại cùng nhau đứng trước tượng Phật trong Giải Ưu Các. Ánh mắt Tiêu Chiến không còn thờ ơ như vừa rồi, lạnh nhạt nhìn về phía Vương Nhất Bác, câu chữ nhiễm hàn sương: "Đệ cười cái gì?"

Vương Nhất Bác bái Phật xong mới đứng dậy trả lời: "Mỗi người bởi vì quả nghiệp khác nhau, căn cơ cùng ngộ tính khác nhau, nhân duyên khác nhau, điện hạ gấp cái gì, gặp Phật đắc độ, thời cơ chưa tới mà thôi."

"Vậy còn Lục đệ?"

"Kẻ bất hiếu với phụ mẫu là người vô duyên với Phật, thần tất nhiên không được độ."

"Vậy sao?" Tiêu Chiến cũng cười, ánh mắt dán chặt vào người của Vương Nhất Bác không rời, trong lời nói lại khiến người ta nghe không ra ý cười, "Bổn cung nhìn Lục đệ cả ngày không có việc gì làm, chỉ lo tìm trân bảo, phương thuốc tốt, rảnh rỗi liền muốn hầu hạ Bệ Hạ, nói chút lời khen tặng, còn tưởng rằng Lục đệ thật lòng lấy hiếu đạo làm trọng. Thì ra chỉ là lời nói suông."

"Thần nói mình không có duyên với Phật, chỉ là cho rằng những gì mình làm cho Phụ Hoàng còn chưa đủ, không muốn học người khác thường xuyên chọc Phụ Hoàng không vui. Thần ở dưới gối tôn thất lời nói đều là thật tâm. Thần không phải Điện Hạ, tội khi quân, thần gánh không nổi."

Lục Tri Lễ suy đoán thế cục trước mắt một chút, bất động thanh sắc thở dài một hơi, thử dò xét nói: "Điện Hạ, Vương gia, từ xưa Hoàng Đế chỉ đường cho thần, cha dẫn đường cho con, hai vị thân là Hoàng..."

"Lục thị lang nhiều lời quá!" Khóe môi Vương Nhất Bác không nhúc nhích, lại lớn tiếng cắt đứt lời của Lục Tri Lễ. Hắn đột nhiên trở nên tức giận khó hiểu, khiến nội nhân ở trong Các sợ sệt quỳ xuống hơn phân nửa. Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới bình tĩnh nói tiếp: "Không cần người khác dạy, thần đương nhiên biết, phò tá Điện Hạ, là bổn phận của thần. Chỉ là đứng tại mảnh đất vuông vức trước mắt Phật Đà này, Điện Hạ cũng không cần oán trách chính mình như vậy. Điện Hạ không giống như vi thần, hôm nay có kẻ nào không khen Điện Hạ một câu nhân từ? Vô duyên đại từ đại bi, Điện Hạ từ bi vô lượng, sao lại khổ hải vô biên?

"Từ bi vô lượng? Từ bi vô lượng chính là Phật chân chính. Phật Đà cắt thịt cho ưng ăn, xả thân nuôi hổ, bổn cung thật là muốn đa tạ Đoan vương, đem bổn cung nâng tới cảnh giới cao như thế." Tiêu Chiến nheo mắt, sống lưng thẳng tắp.

Hôm nay thọ yến của công chúa, y thắt đai lưng ngọc, một thân hoa phục, đuôi mắt vẫn như thủy triều. Làm chủ nhân tương lai mười bảy năm, Tiêu Chiến như đứng ở cành cao nguy hiểm, là một người dưới Quân Vương, vạn vật trên đời đều được y ghi lại.Trong cung có người thường nói, Thái Tử Điện Hạ vô cùng xinh đẹp, trong sáng như sông tuyết, khác hẳn vẻ đẹp của nữ tử hậu cung.

Hầu kết Vương Nhất Bác vô tình nhúc nhích, hai bàn tay chấp sau lưng cũng vô thức siết chặt vào nhau.

Tiêu Chiến tựa hồ không để ý, vẫn như cũ nhìn hắn, chậm rãi cười nói: "Chỉ là ta tò mò, nếu bổn cung lấy thân tuẫn thiên hạ, vậy sau đó Đoan vương sẽ thế nào?"

"Điện hạ nói đùa, Đại Lương thái bình thịnh thế, phụ hoàng là minh chủ, quân ân mênh mông cuồn cuộn, trời yên biển lặng, cần gì Điện Hạ lấy thân mình tuẫn táng?" Vương Nhất Bác liếc mắt sang một bên, thu lại vẻ lạnh nhạt trong mắt, cánh môi mấp máy lại ngang ngược như cũ:

"Hay là nói, Điện Hạ cho rằng, thiên hạ vẫn nguy nan, triều đình phụ hoàng cai trị chưa an xã tắc, cần phải...Điện Hạ tự mình làm?"

"Vương gia, cẩn trọng!" Lục Tri Lễ mặt mày biến sắc, vội vàng mở miệng khuyên nhủ.

"Lục thị lang xem kịch đủ rồi, còn không đi sao?" Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu, có chút phiền não nhìn chằm chằm Lục Tri Lễ, đáy mắt tối sầm, tràn ra bất mãn. "Hay là nói, Lục Thị lang ở đây, là có chuyện muốn cùng điện hạ... thương nghị?"

"Hạ quan không dám, Đoan vương vì sao lại nói thế?" Lục Tri Lễ quỳ xuống. Tiệc mừng thọ đã tan, Thánh thượng cũng đã hồi cung, lúc này ông ở lại Đông cung lâu hơn, không tránh khỏi bị buộc tội có việc riêng yết kiến thái tử. Lục Tri Lễ cúi người hành lễ: "Điện Hạ, thần xin cáo lui trước."

Tiêu Chiến làm như không nhận ra sự thô bạo quanh người Vương Nhất Bác, ung dung ôn hòa gật đầu, cười phân phó: "Được, thay bổn cung tiễn Lục Thị lang."

"Vâng."

Điều Vinh nhận lệnh, nội nhân của Giải Ưu các theo Lục Tri Lễ giải tán hơn phân nửa.

Tiêu Chiến bước lại gần Vương Nhất Bác vài bước, hơi nghiêng người đến bên tai hắn, dùng ngữ khí gần như thì thầm: "Lục đệ, nếu có một ngày, bổn cung lấy thân tuẫn thiên hạ, tất sẽ mang theo Lục đệ, chúng ta cùng nhau vì Bệ Hạ phân ưu."

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác đứng thẳng, vành tai ngứa ngáy, ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt. Hắn hơi nghiêng người, lại nhìn thấy đuôi tóc Tiêu Chiến bị gió phảng phất thổi sau gáy, Vương Nhất Bác không khỏi ngỡ ngàng.

"Thần......tạ Điện Hạ ân điển."

TBC

23.01.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top