Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Xuân Dương cung, Vương Kỳ Hữu đang cúi đầu chọn quả hạnh khô trong bát sứ, đầu ngón tay nghịch qua nghịch lại, lớp đường phủ khắp bàn tay.

"Thần, thỉnh an Bệ hạ", Tiêu Chiến luôn luôn quy củ, hành lễ xong vẫn chưa đứng dậy.

Vương Kỳ Hữu ngước mắt nhìn y, nhìn không chớp mắt.

Thiếu niên trước mắt đã cao lớn trưởng thành nhưng người vẫn gầy gò, hiện giờ khom người như vậy, sau gáy liền nhô lên một khối xương nhỏ. Các cung nhân luôn nói, Thái tử Điện hạ sống lưng thẳng tắp, khi cười rộ lên thiên hạ sáng ngời.

Vương Kỳ Hữu rất khó nói đây là chuyện xấu, nhưng chỉ trong thoáng chốc cảm thấy buồn bã. Dường như năm tháng đang trôi ngược lại, lùi lại mười bảy năm, trở về năm Tiêu Chiến bốn tuổi. Khi đó, Thừa Thù hoàng hậu vẫn còn sống, Tiêu Chiến cũng chưa cao như vậy. Y mới hồi cung không lâu, một người nhỏ bé đã trèo lên đài của Từ Ân cung nhìn ra cung đạo thật dài, từ xa nhìn thấy long liễn, liền dậm chân vẫy tay, giọng lanh lảnh gọi "Phụ hoàng".

Nhưng sau mấy trận mưa trên thế gian này, hai người ở Xuân Dương cung một ngồi một quỳ, suốt mười bảy năm.

"Thái tử trưởng thành rồi", Vương Kỳ Hữu không muốn nghĩ đến nỗi đau nữa, chỉ cầm khăn gấm lau tay, lạnh lùng nói: "Đứng lên đi."

"Tạ ơn Bệ hạ."

"Thân thể khá hơn chút nào chưa?"

"Vâng."

"Khá hơn rồi thì tới xem cái này", Vương Kỳ Hữu nhíu mày, ý bảo Tôn Khiêm đưa tấu chương cho Tiêu Chiến.

Trong viện yên tĩnh, chỉ với khoảng cách mấy hàng chữ, cửa nội điện liền trùng trùng điệp điệp khép lại, hoàng hôn không chiếu vào được, chỗ Tiêu Chiến đứng lại trở nên tối tăm hơn rất nhiều, lúc ngẩng đầu lên, thần sắc của y đã biến đổi đáng kể.

Vương Kỳ Hữu thản nhiên nhìn sang, thấy đôi mắt thiếu niên không che giấu được sự kinh hoảng.

Tiêu Chiến phút chốc lại quỳ xuống, ngẩng đầu gấp gáp nói: "Bệ hạ, việc này còn chờ kiểm chứng!"

Vương Kỳ Hữu xoa xoa quả hạnh khô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc vui buồn, chỉ thờ ơ gật đầu, thản nhiên nói: "Đại gian như trung, đại ngụy như thật, Thái tử cảm thấy, trên đó viết mấy phần là thật?"

(*) Đại gian như trung, đại ngụy như thật – trích trong Lịch sử nhà Tống của Lục Huy: "Kẻ phản bội nhất có thể tỏ ra trung thành, kẻ giả dối nhất có thể tỏ ra chân thật"

"Thần...."

"Triệu Khoan, đương nhiệm Lễ bộ Thị lang, Thôi Trinh, đương nhiệm Lại bộ Thị lang, hai người này đều là phụ quan trong bộ của mình, Thái tử cảm thấy, trùng hợp hay không trùng hợp?"

Xương ngón tay Tiêu Chiến trắng bệch, gắt gao đặt ở trên gạch ngọc, run giọng nói: "Bệ hạ, không phải như vậy đâu, thần..."

"Trên này viết, Tiêu thượng thư chưởng Hình bộ, mượn chức quan liền đổi trắng thay đen, đặc xá thứ đệ của Triệu Khoan, những năm này ở dưới mắt Trẫm trắng trợn cướp đoạt. Trước đó Hộ bộ còn đang cùng Trẫm bàn luận quốc khố khó khăn, kết quả liền quay đầu đi lại thấy, "Ngọc Thiền Cao" sáu mươi vạn tiền một bánh, Tiêu Thượng thư ngược lại tặng hai vị kia không ít", Vương Kỳ Hữu cười lớn, tựa lưng vào ghế thở dài, nhướng mày đầy ẩn ý, dùng giọng thương lượng nói với Tiêu Chiến: "Hay là, Thái tử đi nói với Tiêu Thượng thư, trà ngon như vậy, để trẫm cùng nếm thử."

(*) Ngọc Thiền Cao: là một loại trà dán, được làm từ nguyên liệu chọn lọc, giữ được hương thơm ban đầu của trà, phương pháp bảo quản là không phơi nắng, tránh ẩm.

"Bệ hạ, việc này còn nghi vấn, còn chưa tra chứng, chỉ một bản tấu chương ..."

"Vì sao lại trùng hợp như vậy? Lại là Triệu Khoan và Thôi Trinh, là Lễ bộ và Lại bộ?", Vương Kỳ Hữu lớn tiếng ngắt lời Tiêu Chiến, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, nhưng mặt mày lại đầy sóng đen, đao thương thấy máu, như bầu trời muốn sập xuống, "Lễ bộ thượng thư Trình Viễn Đạo là cữu phụ của quý phi, Lại bộ thượng thư Lương Nguyên là biểu huynh ngoài ngũ phục của quý phi, hai người này đều xem như trưởng bối của Đoan vương, Tiêu thượng thư nuôi tá quan của bọn họ, là muốn làm cái gì?"

(*) Ngũ phục: những người cùng tông tộc

"Thần..."

"Mưu toan để cho bọn họ thay thế hai vị thượng thư, để Lại bộ và Lễ bộ cho Tiêu gia sử dụng, hay là, mượn danh nghĩa thái tử, hứa hẹn với bọn họ chuyện sau này?"

"Thần không có", Tiêu Chiến lắc đầu, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Bệ hạ, việc này liên quan đến trọng thần quốc gia, thiên lộng tư pháp, kết bè kết phái, chính là trọng tội phải lưu đày, kính xin Bệ hạ cho thần tự mình đi điều tra."

Mi tâm Vương Kỳ Hữu khẽ động trầm giọng hỏi: "Sao, không đưa cho Đại Lý Tự sao?

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, quỳ đi đến trước ngự án, xương ngón tay run rẩy cấu vào lòng bàn tay, ánh mắt khẩn cầu: "Bệ hạ, Tiêu Thượng Thư từ trước đến nay đều tuân theo quốc pháp, việc này nếu đem ra ngoài triều, chẳng phải rơi vào tội danh lợi dụng tư hình sao?"

"Thái tử cái gì cũng dám nói", Ánh mắt Vương Kỳ Hữu lạnh nhạt nhìn chung quanh miếng hạnh khô được xoay nhẹ trên tay, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, rồi đột ngột vung tay gạt đổ cả bát hạnh khô lên đầu Tiêu Chiến. Ông đứng dậy, giận dữ ngập trời, lạnh lùng gằn giọng: "Theo quốc pháp của Đại Lương ta, hay là theo luật pháp của Tiêu gia các ngươi!"

"Tiêu thượng thư là lương thần, chẳng lẽ Bệ hạ......"

"Vương Trí Nghiêu! Ngươi có biết thứ đệ của Triệu Khoan đã phạm tội gì không?", Vương Kỳ Hữu hít sâu một hơi, không đợi Tiêu Chiến mở miệng, cầm lấy bản cung trên án ném vào mặt y: "Cưỡng đoạt dân nữ, giết một nhà năm người, bây giờ nàng ta chỉ còn lại một đứa bé ba tuổi rưỡi, họ là gì, Thái tử có biết không?"

Cánh môi Tiêu Chiến co giật vài cái, run giọng nói: "Bẩm Bệ hạ, là... dân."

"Thái tử còn biết, đó là dân", Vương Kỳ Hữu khẽ khom người, nhìn chằm chằm vào hốc mắt đỏ ngầu của Tiêu Chiến, nói từng chữ:" Quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo, thảo thượng chi phong tất yển. Ngươi là thái tử, nếu trong mắt ngươi không có dân sinh, vậy thì trong mắt bọn họ đương nhiên cũng không nhìn thấy dân sinh."

(*) Quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo, thảo thượng chi phong tất yển: Xuất phát từ "Luận ngữ", đại ý là nói, đức hạnh quân tử giống như gió, đức hạnh tiểu nhân giống như cỏ, gió thổi ở trên cỏ, cỏ liền nhất định ngã theo.

"Bệ hạ", Tiêu Chiến giơ tay túm lấy vạt long bào của Vương Kỳ Hữu, cắn chặt răng, đáy mắt bi thương trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, để thần đi điều tra, thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng, thần lấy tính mạng thề rằng, Tiêu...... Ngoại công tuyệt đối không phải người như vậy. Bệ hạ, không thể giao cho Đại Lý Tự, nếu cả triều đều biết, Bệ hạ..."

"Lấy mạng tự thề?", Vương Kỳ Hữu từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến, trong ánh mắt nghiêm khắc cũng không vì Tiêu Chiến quỳ rạp mà mềm lòng nửa phần. Ông đưa tay, ôm lấy gáy Tiêu Chiến, buộc Tiêu Chiến ngửa đầu đối diện với mình.

"Bệ hạ..."

"Thủ An", ông nhẹ giọng gọi biểu tự của Tiêu Chiến, chậm rãi nói: "Đừng quên, ngươi là Đông triều hoàng Thái tử. Là Thái tử! Mạng của ngươi, sự tình quốc gia, sự tình thần dân, cái ăn của ngươi do thiên hạ cung phụng mà có, có tư cách gì lấy mạng của mình ra mà thề?"

Một giọt nước mắt của Tiêu Chiến rơi xuống trúng vào xương cổ tay của Vương Kỳ Hữu.

Cổ họng Vương Kỳ Hữu nghẹn lại, nhìn giọt nước mắt kia, cắn răng nuốt nước mắt. Ông quay mặt đi, nhanh chóng đứng dậy đưa lưng về phía Tiêu Chiến, trầm mặc hồi lâu, lúc mở miệng, thanh âm giống như cây tùng già ngâm mình trong nước mưa mấy chục năm, khàn khàn thê lương.

"Đi điều tra đi, trẫm chuẩn tấu."

Hốc mắt Tiêu Chiến trống rỗng, giơ tay dùng sức lau khô nước ở đuôi mắt, đường thêu trên áo bào tinh xảo, lau đến hai má đỏ bừng.

Vương Kỳ Hữu chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến có chút yếu ớt đi tới cửa điện, bước chân lảo đảo và trống rỗng, sau đó đẩy cánh cửa chạm khắc nặng nề ra. Hoàng hôn nghiêng về đằng Tây, ráng chiều ngập trời, trong nháy mắt nhuộm đỏ đôi mắt phủ đầy tuyết.

"Bệ hạ", Tiêu Chiến vịn vào một cột cửa, dùng sức quay người lại, nhìn bóng lưng im lặng của Vương Kỳ Hữu, khàn giọng nói: "Thần có thể hỏi người một chuyện không?"

"Nói đi."

Tiêu Chiến thôi cắn chặt răng, loang ra một vị tanh nồng trong miệng, trên mặt không còn vui buồn, chỉ nhẹ giọng nói: "Thần muốn hỏi, thần là Thái tử, cả đời này có cái gì...là của riêng thần?"

Ngón tay Vương Kỳ Hữu tựa bên bàn chợt co lại.

Tiêu Chiến mím môi, nhìn bóng lưng Vương Kỳ Hữu, ánh mắt tiêu tan, không còn chỗ đứng, "Cha của thần là quốc phụ, mẹ của thần là quốc mẫu, vợ của của thần là hoàng hậu tương lai của Đại Lương...... Thần là Thái tử của người trong thiên hạ, mệnh của thần là mệnh của người trong thiên hạ, ăn mặc của thần đều là cung phụng của người trong thiên hạ, tên của thần, Trí Quân Nghiêu Thuấn Thượng, tự của thần là Thủ An, tức phòng thủ xã tắc an."

"Bệ hạ", Tiêu Chiến cười rộ lên, sắc môi trắng bệch, mang theo mờ mịt ý: "Cả đời này, đến tột cùng có thứ gì, là của thần hay không?"

Vương Kỳ Hữu hít sâu một hơi, khuôn mặt đã run rẩy vì nuốt tâm tư xuống quá nhiều nhưng Tiêu Chiến không nhìn thấy. Từ đầu đến cuối ông vẫn không quay người lại, bộ hoàng bào kia ở trên người ông hòa vào ánh nến trong tẩm điện, giống như một con dao vừa đúc xong. Trong thăng trầm của Đại Lương hơn ba mươi năm qua, bóng lưng của Vương Kỳ Hữu vẫn luôn thẳng tắp như vậy.

"Trẫm lúc này có thể nói cho ngươi biết", Ông lạnh lùng nói: "Không có."

Buổi tối gió nổi lên, thổi qua khuôn mặt khốn đốn của Tiêu Chiến, y vẫn cười như vậy, đáp: "Vâng, thần đã rõ, tạ ơn Bệ hạ."

Như có tiếng sóng biển lơ lửng bên tai, Tiêu Chiến cứ như vậy mơ hồ rời khỏi Xuân Dương cung, giống như một cành mai, từ lúc bắt đầu vốn dĩ đã thua rồi.

"Bệ hạ", Tôn Khiêm đỡ Vương Kỳ Hữu ngồi xuống, đem trà nóng dâng lên, thấy trên mặt ông nhiễm tầng sương, liền khẽ thở dài khuyên nhủ: "Tiêu Thượng thư là ngoại tổ của Điện hạ, nếu danh tiếng bị tổn hại, nhất định sẽ liên lụy đến Điện hạ. Bệ hạ không phải cũng biết chuyện này sao, cho nên mới sớm đè nén tấu chương Ngự Sử đài xuống. Vốn là muốn để Điện hạ đi điều tra, Bệ hạ tội gì phải làm như vậy, tiểu nhân nhìn thấy, đã dọa Điện hạ rồi."

"Phụ mẫu yêu thương con cái luôn có tính toán lâu dài, y là con trai của Trẫm, cũng không biết khi nào mới có thể hiểu chuyện một chút", Vương Kỳ Hữu lắc đầu, nhấp một ngụm trà, thất thần nhìn về phía trụ cửa mà Tiêu Chiến vừa mới đỡ qua, lẩm bẩm: "Tôn Khiêm à, ngươi nói xem, sao y lại không hiểu chuyện như vậy. Thiên vị mẫu tộc, cuối cùng sẽ có một ngày, ngoại thích sẽ lớn lên thành một cái cây không thể chặt đứt, nhìn thì có thể che chở, kì thực là một lá che mắt."

Tôn Khiêm khom người, thấp giọng nói: "Điện hạ tuổi còn nhỏ."

Vương Kỳ Hữu bất lực mỉm cười, buồn bã nói: "Tuổi còn nhỏ, nhưng đã bị che mắt rồi. Mấy năm nay, Tiêu Truyền Sơn trắng trợn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, tự tiện lấn át quân vương. Ngự Sử Đài đã can thiệp nhiều lần, vì thể diện của Thái tử, Trẫm đã đè xuống, nhưng bây giờ thì sao, tự tiện lộng tư pháp! Tôn Khiêm, đó là mạng người, trong thời gian Trẫm chấp chính, hoàng thành kinh đô, chuyện như vậy, Trẫm an tâm thế nào, thiên hạ an tâm ra sao?"

Tôn Khiêm cười nhận lỗi, nhận lấy chén trà, trấn an nói: "Bệ hạ yên tâm, Điện hạ anh minh chính trực, đợi đến khi tra ra manh mối, người sẽ không bỏ qua cho kẻ thủ ác."

"Vậy sao?", Vương Kỳ Hữu nhìn hoa lê trong sân, như thể đã sớm nhìn thấy họa thủy ngập trời, từng câu từng chữ thấm lạnh: "Đó là các ngươi không biết, ngoại công Tiêu Truyền Sơn này trong lòng A Chiến nặng bao nhiêu."

"Bệ hạ?"

Vương Kỳ Hữu chậm rãi đứng dậy, đi tới hành lang ngoài cửa, trời chuyển tối, ánh mặt trời chiếu xuống, nhân gian ban ngày đều là giả dối.

"Trẫm nhất định phải để cho y tra, để cho y tự mình nhìn, để cho y tự nhìn cho rõ ràng. Tiêu Truyền Sơn là ngoại công của y, nhưng cũng là thần của y, càng là thần của Đại Lương này."

.

Đoan vương phủ, đêm khuya lạnh lẽo, Vương Nhất Bác ở dưới đình ngắm trăng, sợi tóc bị gió đêm thổi loạn.

Thanh Thu bước tới, nhẹ nhàng vuốt gọn lại đuôi tóc, thấp giọng nói: "Bệ hạ đến nay vẫn không tiến hành quan lễ cho Vương gia.

Vương Nhất Bác cười cười: "Làm quan lễ xong, sẽ vào triều tham chính, ngày ngày có thể gặp nhiều hơn, tâm tư phụ hoàng dùng ta cản trở Điện hạ cũng sẽ càng chắc chắn hơn."

Thanh Thu không hiểu: "Vương gia, đây không phải là chuyện tốt sao?

"Thế sự như nguyệt, dù hoàn mỹ cũng có tổn hại, không nói trước được chuyện nào là tốt, chuyện nào là xấu", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở dài, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "Nếu ta được gia quan, tình cảnh của Điện hạ sẽ càng gian nan hơn, thiên tâm sẽ bị ngờ vực vô căn cứ. Trong mắt người trong thiên hạ, trong mắt triều thần bên ngoài, đó không phải là tôi luyện, đó là Bệ hạ không thích y, là Bệ hạ muốn phế bỏ y. Thanh Thu, trên lưỡi có long tuyền, lời người đáng sợ, nhiều hơn nữa có thể giết người."

(*) Trên lưỡi có Long tuyền: Xuất phát từ Hạc Lâm Ngọc Lộ, "Trên lưỡi có Long Tuyền, giết người không thấy máu", ý chỉ tùy tiện nói chuyện có thể khiến người khác gặp tai họa.

"Vâng", Thanh Tùng mím môi, thay Vương Nhất Bác choàng thêm áo mỏng, nói: "Đêm đến trời lạnh, Vương gia vẫn nên mặc thêm áo."

"Vương gia!"

Vương Nhất Bác quay đầu lại nơi phát ra tiếng gọi, đẩy áo choàng trong tay Thanh Thu ra, bước nhanh ra khỏi vườn đình, vội vàng lao tới người, gấp giọng hỏi: "Sao rồi?"

Minh Kha giơ tay hành lễ nói: "Sau khi Điện hạ vào nội điện, Bệ hạ hạ lệnh đóng cửa điện, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì. Chỉ là, sau khi Điện hạ đi ra... có hỏi Bệ hạ một câu."

"Câu gì?"

"Điện hạ hỏi Bệ hạ...... Cả đời này, có thứ gì là của người hay không?"

Vương Nhất Bác thần trí ngưng trệ, xương ngón tay siết đến đỏ lên, một lúc sau hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: "Giờ nào rồi, cửa cung đã đóng chưa?"

Minh Kha ngước mắt lên: "Vương gia, giờ Dậu, cửa cung giờ Dậu mới đóng, trước mắt còn chưa khóa."

"Thanh Thu, đem lệnh bài Khải Loan cung tới, lại lấy y phục áp ban tới đây."

(*) Áp ban: người giám sát

"Vương gia muốn...", Thanh Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, bước nhanh đến bên cạnh Vương Nhất Bác, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương gia không thể, Khải Loan cung ngày thường rất ít phái người xuất cung mua đồ, thủ vệ ở cửa cung nhận ra Vương gia, đợi đến hừng đông ngày mai, Vương gia định xuất cung như thế nào? Huống hồ... Đông cung có rất nhiều tai mắt, nếu bị phát hiện, không chỉ có Quý phi nương nương phải chịu tội, Thái tử Điện hạ hà tất cũng bị liên lụy."

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn không muốn nghĩ ngợi, lạnh giọng thúc giục: "Ta tự có tính toán, Thanh Thu, không cần nhiều lời, đi chuẩn bị, nhanh."

Thanh Thu thở dài một hơi, vội vàng hành lễ lui xuống.

Minh Kha suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng nói: "Vương gia, tiểu nhân đi cùng ngài đi."

"Nhiều người ngược lại càng gây chú ý, một mình ta là được rồi, ngươi cùng Thanh Thu ở lại, canh giữ tẩm phòng, đừng để bất luận kẻ nào phát hiện ta không ở trong phủ. Đông cung nhiều tai mắt, Đoan vương phủ cũng không kém."

Minh Kha thỏa hiệp gật đầu, hành lễ đáp: "Vâng, tiểu nhân đã hiểu."

Kinh thành chìm vào trong mộng đêm, trước cửa cung, Vương Nhất Bác quy củ cúi đầu, đem lệnh bài hai tay dâng lên.

"Người của Khải Loan cung?"

"Vâng, tiểu nhân là áp ban của Khải Loan cung, thay quý nhân xuất cung làm chút chuyện."

Thủ vệ híp mắt, dùng ánh nhìn đánh giá Vương Nhất Bác vài giây, lạnh giọng nói: "Ban ngày...... Ta không nhớ Khải Loan cung có áp ban nào xuất cung."

"Tiểu nhân.... " Vương Nhất Bác tiến về phía trước một bước, cách gã gần một chút, thấp giọng nói: "Tiểu nhân là theo xe Đoan vương cùng nhau xuất cung, chuyện Quý nhân phân phó tiểu nhân đi làm, không muốn để cho quá nhiều người biết."

Thủ vệ kia cuối cùng nhìn Vương Nhất Bác một cái, suy nghĩ một hồi, không nói gì nữa, giơ tay thả đi.

Trong tẩm điện Đông cung, Tiêu Chiến nằm nghiêng trên giường, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong gạch ngọc, soi đến bóng cây tiêu điều mờ ảo.

Kinh thành vào mùa xuân vẫn luôn mưa, ở trong trí nhớ của Tiêu Chiến, trời luôn mưa to suốt mười bảy năm, y cũng chưa bao giờ hỏi qua nhân duyên. Cung đạo xa xa, mỗi lần sau khi cửa cung khóa lại, y luôn một mình trải qua mưa gió, mang theo ác mộng, cứ như vậy nằm ở trong vô số đêm khuya xương cốt rã rời.

Bất quá Tam đồ ngũ khổ, Tiêu Chiến giống như hoa mọc trên cành nhỏ, không biết khi nào bại trận, ngày nào sẽ ngã xuống.

(*) Tam đồ: chủ yếu kể về một kiểu tra tấn ở địa ngục, gồm hỏa đồ, đao đồ và huyết đồ. Ngũ khổ: sinh, lão, bệnh, tử, li biệt.

Cửa điện nhẹ nhàng bị người mở ra, Tiêu Chiến nghe thấy động tĩnh, tưởng là Điều Vinh đi vào bên trong hầu hạ, vì thế trở mình, xoay người quay lưng về phía màn đêm, cả người cuộn tròn, nhỏ giọng nói: "Điều Vinh, ngươi ra ngoài đi, tối nay nội điện đừng lưu người, các người đều lui xuống hết đi."

"Cả đệ cũng không được sao?"

Tiêu Chiến mở to mắt, không thể tin nổi mà động đậy đầu ngón tay, hồi lâu mới chống người ngồi dậy, cẩn thận quay đầu lại, mượn ánh trăng nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Hắn mặc cung trang áp ban, tóc buộc chặt, giờ phút này hư hư thực thực cười lên, rụt rè khó nén.

"Làm sao đệ......"

"Đã dùng vãn thiện chưa?", Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, áo ngủ mỏng, sờ một cái là có thể sờ đến bả vai và xương sau lưng y, vẫn còn rất gầy.

Tiêu Chiến tựa vào lòng Vương Nhất Bác lắc đầu, tấm lưng mà y chống đỡ bấy lâu nay mềm nhũn ra, sụp xuống. Y ôm Vương Nhất Bác, cái gì cũng không nói, chỉ nhỏ giọng gọi: "A Nghiệm, A Nghiệm, A Nghiệm..."

Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến, trong lòng vỡ vụn.

Điện hạ của hắn, rõ ràng là người quý giá nhất Đại Lương này, một thân hưởng ngàn vạn vinh quang sủng ái, nhưng hết lần này tới lần khác mắc kẹt trong chướng khí, thiếu niên ngây thơ thất linh bát lạc, trong mười mấy năm, không không thể đường hoàng sống hạnh phúc.

(*) Thất linh bát lạc (thành ngữ): mọi thứ tan vỡ và rối loạn.

Tiêu Chiến gọi đến mệt mỏi mới chậm rãi cúi người xuống, từng chút từng chút một, nằm nghiêng trên đùi Vương Nhất Bác. Y không hề do dự, nhưng dường như mỗi cử động của y đều sẽ rút đi một nửa sức lực của y. Ánh mắt Tiêu Chiến đờ đẫn, nhìn chằm chằm bóng cây trên gạch ngọc, nhẹ giọng hỏi Vương Nhất Bác: "A Nghiệm, đệ nghe qua tiếng thỏ kêu chưa?"

"Chưa từng", Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mím môi cười: "Khi còn bé, ta theo mẫu hậu đi hành cung, trên đường nhìn thấy một hài đồng chơi thỏ trên mép cửa sổ lầu hai Phúc Hương Cư. Tiếng động của kiệu liễn làm cho nó kinh hãi nhảy lên, không kịp giữ lại được, thỏ con từ lầu hai ngã xuống."

"Sau đó thì sao?", Vương Nhất Bác giật giật yết hầu, thấp giọng dỗ dành hỏi.

"Thái y đi theo hầu nói với huynh, chân sau con thỏ kia bị gãy, cần phải băng lại và treo lên", Đầu ngón tay Tiêu Chiến theo bản năng rút vào trong lòng bàn tay của hắn, từng ngón một, giống như một thân cây già chậm chạp. Y nói: "Huynh hỏi trưởng thái y, chân đều ngã gãy, sao thỏ không kêu? Thái y nói với huynh, thỏ sẽ không dễ dàng kêu."

Vương Nhất Bác trầm mặc. Trong điện chưa thắp đèn, nương theo ánh trăng, vẻ mặt hắn chú tâm dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi hơi ẩm trên khóe mắt Tiêu Chiến.

"Nhịn đến không thể nhịn, đau đến chịu không nổi, khi đó, thỏ mới chịu kêu", Tiêu Chiến lóng ngóng một hồi, bắt được tay Vương Nhất Bác, nắm rất chặt, ngón tay trắng bệch, khớp xương run rẩy. Nhưng Vương Nhất Bác không nói đau, Tiêu Chiến cũng không nói đau, ai cũng không thể nói đau.

"Ngủ đi, nghe lời, tối nay không nói nữa", Vương Nhất Bác ném gối đầu đi, đỡ người nằm lên giường, bản thân cũng xoay người nằm lên. Hắn để Tiêu Chiến gối đầu lên cánh tay mình, sau đó lại thay Tiêu Chiến dịch góc chăn, hôn lên trán y.

"Đừng nghĩ gì cả, đệ ở đây, sẽ không rời đi", cách chăn gấm, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lưng Tiêu Chiến, thấp giọng nói như dỗ trẻ con: "A Chiến à, đệ là của huynh."

Lông mi Tiêu Chiến run rẩy trong chớp mắt.

"Cho dù là dân sinh, là thần tử, là thiên hạ này muốn nuốt máu thịt của huynh nhưng đệ không phải. Đệ chỉ là A Nghiệm của huynh, không phải của Hoàng thái tử, không phải của Vương Trí Nghêu, chỉ là A Nghiệm của ca ca". Thanh âm Vương Nhất Bác có phần chua xót, mang theo chút khàn khàn, hắn cúi đầu, ghé sát vào Tiêu Chiến, cánh môi cọ lên trán Tiêu Chiến, dỗ dành nói: "Chỉ là của một mình huynh mà thôi."

Hơi thở nóng hổi phả vào khuôn mặt vốn đã ướt đẫm của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không nói gì nữa.

Màn đêm tĩnh lặng. Trong thâm cung, hắn cúi đầu nhìn hô hấp của Tiêu Chiến dần dần bình tĩnh lại, lông mày cuối cùng cũng giãn ra khi y ngủ say, nốt ruồi nhỏ nằm gọn trên vành tai, vài sợi tóc mai rủ xuống, nơi đó trước hoàng hôn còn cắm hai đóa hoa hạnh.

Vương Nhất Bác ngắm nhìn Tiêu Chiến.

Giữa thiên địa, sơn hà, đây là ái nhân trong lòng bị tuyết sương bao phủ.

Tbc

20.03.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top