Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phủ Lại bộ Thượng thư, Lương Nguyên dâng chén trà lên ghế trên, khom người cười nói: "Đoan vương hạ cố, không biết vì sao hôm nay hạ mình đến hàn xá?"

Vương Nhất Bác nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, chống đầu nhìn chằm chằm đôi bình mai ở góc phòng, hờ hững nói: "Lại thư đứng đầu lục khanh, Lương thượng thư quả thật thính tai tinh mắt, rất nhiều chuyện Bổn vương cũng không biết, Lương thượng thư lại rất rõ ràng."

"Cái này...", con ngươi Lương Nguyên đảo quanh, suy nghĩ một lát, thăm dò nói: "Vương gia là ý gì, có thể ..."

"Đoàn Tri Kỳ là một người chính trực, không biết quanh co, ngoằn ngoèo, ngày ngày nghe nói tấu sự, ngày xưa cũng hạch tội bổn vương không ít. Bất quá, hắn là Thanh Lưu, nhậm chức Ngự Sử Trung Thừa, cũng không phải Đại Lý tự khanh, càng không phải Hình bộ thượng thư", Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ hoa văn trên chén trà, đột nhiên cười rộ lên: "Thế nào, hắn bây giờ bắt đầu xử án à?"

(*) Thanh lưu: có nghĩa là dòng nước trong vắt. Nó dùng để chỉ một học giả - vị quan nổi tiếng đức hạnh hoặc một người phụ nữ trong trắng và đức hạnh. Vào thời nhà Thanh, nó cũng dùng để chỉ tên của một phe phái chính trị trong . Nó cũng là một phép ẩn dụ cho .

"Vương gia....", sau gáy Lương Nguyên rịn ra chút mồ hôi.

Vương Nhất Bác nhíu mày, ngồi thẳng dậy, trong mắt đều là lãnh ý, nhìn chằm chằm Lương Nguyên sâu kín nói: "Hình bộ bắt ai lại phóng thích ai, Đoàn Tri Kỳ Ngự Sử trung thừa này lại rất rõ ràng. Triệu Khoan cùng Thôi Trinh cá mè một lứa, từ trước đến nay tiếc mạng tiếc tiền, che giấu đến một thân mùi tiền thối, sao lại bị Đoàn Tri Kỳ lợi dụng sơ hở, ngay cả vốn liếng cũng lôi ra, ném vào ngự án của Bệ hạ?"

"Vâng, là hạ quan đem việc này thảo ra, đưa cho Đoàn trung thừa..."

"Cho nên bổn vương mới tới đây", Vương Nhất Bác buông tay, nụ cười trên mặt lành lạnh.

"Vương gia, nếu việc này thành, bệ hạ nhất định......"

"Không được thành", Vương Nhất Bác liếc ông ta một cái, có chút buồn cười hừ nhẹ, khoát tay, thanh âm lười biếng nói: "Chơi cờ nhất định có quy tắc, ván cờ này của Tiêu Truyền Sơn cũng không đẹp mắt, đụng vào cũng phỏng tay, hậu họa vô cùng. Trong mắt Bổn vương, bước này của Lương Thượng Thư, đã hành động ngu ngốc."

Lương Nguyên nhíu mày, khom người hành lễ nói: "Hạ quan ngu dốt, kính xin Vương gia giải thích."

"Tiêu gia là mẫu gia của Thái tử, trừ phi Tiêu Truyền Sơn phạm vào mười tội ác, nếu không, chỉ cần Thái tử Điện hạ không phạm sai lầm lớn, Tiêu Truyền Sơn vẫn là Tiêu Truyền Sơn. Lương Thượng Thư cho rằng, chỉ dựa vào Thôi Trinh và Triệu Khoan, liền có thể động vào được Tiêu Truyền Sơn, động vào được Thái tử?"

"Cho dù như vậy, cũng sẽ gây ra bất hòa giữa Bệ hạ và Tiêu gia. Đến lúc đó, Vương gia sẽ càng được sủng ái trước mặt Bệ hạ, một ngày nào đó..."

Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Lương Nguyên, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng cùng Tiêu gia bất hòa còn cần đến Lương thượng thư sao. Lục đục đều đã lục đục hơn mười năm, vẫn còn cần thêm cái gai này à?"

Lương Nguyên cau mày, suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: "Vương gia, nhưng Bệ hạ cũng sẽ không hoàn toàn không hành động."

"Nếu như Lương Thượng Thư nói là có hành động, thì phạt Thái tử cấm túc, hoặc là mắng y vài câu, vậy coi như là có tác dụng đi", Vương Nhất Bác mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt hướng qua nội nhân đứng một bên, ý nhìn lỗ mãng, cho đến khi nội nhân kia hoảng sợ đỏ mặt, hắn lúc này mới nghiêng đầu cười nói: "Tiêu Truyền Sơn không phải người ngu xuẩn, Đoàn Tri Kỳ chính là một thư sinh mở miệng đầy đạo nghĩa quân thần, sau lưng nếu không có người giúp, làm sao tra được nhiều như vậy. Lão ta nhất định sẽ hoài nghi là Bổn vương, Bổn vương không phải thái tử, phạm sai lầm chỉ bị quở trách vài câu. Còn nếu Bổn vương làm sai, có bị tước phiên vị hay không, cũng không ai ngăn được."

Mặt Lương Nguyên biến sắc, cúi đầu nói: "Vương gia, hạ quan có tội, là hạ quan sơ suất."

"Tiêu Truyền Sơn nhất định sẽ ghi hận Bổn vương, nếu không bảo vệ được lại muốn nghĩ cớ tố cáo". Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh xuống, sắc mặt lạnh lùng, giữa lông mày như phủ hàn sương, hắn trầm giọng nói: "Lương Thượng Thư có thời gian rảnh rỗi thì lo để mắt nhiều đến Hình bộ, chớ để lão ta động tay động chân gì nữa."

"Vâng, hạ quan đã rõ."

"Ta không gánh được tội kết bè kết cánh, do đó Bổn vương không lưu lại nơi này lâu được", Vương Nhất Bác vỗ vỗ vạt áo đứng lên, giật giật vai, cúi đầu liếc Lương Nguyên, ý vị thâm trường nói: "Lương Thượng Thư nhớ kỹ, không thể vì bị trúng một kích, mà tùy tiện động thủ."

"Vâng, hạ quan ghi nhớ lời dạy bảo của Vương gia."

Vương Nhất Bác nhếch môi, gọi: "Minh Kha!"

"Có tiểu nhân."

"Tặng lễ vật ta đã chuẩn bị cho Lương Thượng Thư", Vương Nhất Bác khoát tay, thở phào nhẹ nhõm, xoay người đón ánh mặt trời rồi đi ra ngoài, dáng người cao ngất tự phụ, một bộ dáng kiêu ngạo của thiên chi kiêu tử.

(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời.

"Hạ quan cung tiễn Vương gia", Lương Nguyên khom người hành lễ, hồi lâu sau mới đứng dậy, nhìn hồ lô trên bàn khóe miệng giật giật.

"Đại nhân", Tiểu nội nhân vừa mới bị Vương gia nhìn đến đỏ mặt tiến lên, nhẹ giọng nói: "Ngài lấy hồ lô này ở đâu ra?"

"Đoan vương tặng, còn muốn nhận? Cất đi! "

"Vâng", Tiểu nội nhân bối rối, cẩn thận hỏi: "Đây, đây là cái gì....."

"Ngươi còn hỏi!", Lương Nguyên trừng nàng một cái, tức giận mắng: "Ngươi không thấy sao? Cho nhà ngươi trở thành một cái hồ lô, ngày sau bớt nói."

"...... Vâng."

.

.

.

Trong viện bên ngoài Xuân Dương cung, Tiêu Chiến đã quỳ ước chừng hai canh giờ. Nắng gay gắt, y vốn thường dễ đổ mồ hôi, giờ phút này tóc mai càng ướt đẫm, áo mỏng cũng ướt thẫm một mảng trên thân.

Nội thị điện đi ngang qua không dám nhìn nhiều, bưng khay một đường chạy chậm tới, xoay người liền đụng vào Tôn Khiêm.

"Ây dô, nhà ngươi không có mắt sao! Dạy ngươi chỉ lãng phí thời gian, ngự tiền hầu hạ Hoàng thượng sao lại vụng về như ngươi hả?"

"Sư phụ chớ tức giận, tiểu nhân biết sai rồi", Điện đầu* khẽ khom người, sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn người đang quỳ cách đó không xa, e ngại nhỏ giọng nói: "Sư phụ, Thái tử Điện hạ đã quỳ hai canh giờ rồi, Bệ hạ cũng không cho ngài vào, Tiêu thượng thư rốt cuộc là kết bè kết phái hay là lộng quyền, dù sao cũng phải có lời giải thích chứ?"

(*) Điện đầu: quan nội vụ, thái giám

"Có gì để nói?", Tôn Khiêm xì một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến, cố nén thở dài: "Gặp phải ngoại tổ như vậy thật sự đã làm khó Điện hạ. Trong lòng Bệ hạ đã sớm đem Đông triều cùng Tiêu gia vạch ra giới hạn. Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, thánh khẩu tới tới lui lui đều là một câu "Tiêu gia các ngươi", trước mắt, đến tột cùng là kết bè phái hay là lộng quyền, nào có còn quan trọng nữa?

"Vậy Bệ hạ thật sự giáng tội cho Điện hạ sao?

"Ngốc!", Tôn Khiêm vỗ trán của tiểu điện đầu này, đưa mắt nhìn vào trong viện, tức giận thấp giọng nói: "Đó là Thiên Thừa Chi Tôn, con trai của Bệ hạ, hổ dữ không ăn thịt con, làm Quân phụ trách phạt một chút là được, ngươi còn cho là thật sao?

"Vâng, vẫn là sư phụ suy nghĩ thấu đáo".

"Có sức ở chỗ này khen ngợi ta, chi bằng ngươi mau đi lấy nước, rồi đi lấy chút thuốc. Gạch này rất cứng, nếu Điện hạ quỳ hỏng thân thể, ngươi còn trông cậy vào Bệ hạ tự trách mình sao, đến lúc đó nhất định phải lôi ngươi ra làm nơi trút giận". Tôn Khiêm nhìn mặt trời một chút, đối với tiểu điện đầu hung hăng mắng: "Nhanh, chạy đi!"

"Vâng vâng!"

Nhìn người chạy xa, lão lúc này mới hít một hơi thật sâu, trên mặt nổi lên nụ cười, khom người bước vào Xuân Dương cung.

"Y còn quỳ ở bên ngoài sao?"

"Vâng", Tôn Khiêm rót trà mới cho Vương Kỳ Hữu, con ngươi đảo quanh, mỉm cười ôn nhu nói: "Bệ hạ, tiểu nhân nhìn thấy, nắng trưa gay gắt quá."

"Thế nào, muốn cầu xin thay y?"

"Tiểu nhân nào dám", Tôn Khiêm vừa cười vừa châm thêm trà cho Vương Kỳ Hữu, do dự một lúc, cẩn thận khuyên nhủ: "Bệ hạ cũng biết, Điện hạ da mềm xương giòn, bên ngoài nắng lớn, gạch lại cứng, tiểu nhân nghe bọn họ nói, sáng nay, ngự thiện cũng chưa dùng."

Vương Kỳ Hữu vẫn chuyên tâm phê duyệt tấu sớ, dùng bút son viết chữ "Chuẩn", lắc đầu hừ nhẹ: "Chỉ bữa sáng thôi, không đến mức đó đâu."

"Ây dô Bệ hạ, vãn thiện đêm qua cũng chưa dùng", Tôn Khiêm vội vàng thay ông đem tấu chương cất kỹ, lại cầm cái mới thay người trải ra, cẩn thận nhìn Thiên Nhan, thấy người có vẻ đã nguôi giận, vì thế đánh bạo khuyên nhủ tiếp: "Ngọ thiện này cũng qua rồi, tiểu nhân nhìn thấy, đổ rất nhiều mồ hôi, vạt áo kia đều ướt. Bệ hạ, Điện hạ nói cho cùng cũng còn nhỏ, lại nuôi từ nhỏ trong thâm cung, không giống như các thân vương khác, động một chút là cưỡi ngựa đi săn. Thân thể người mềm yếu, sao có thể quỳ lâu như vậy?"

"Ngươi đó, chính là đau lòng cho y", Vương Kỳ Hữu thở dài một hơi, ánh mắt liếc về phía song cửa sổ. Ông không nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ có thể nhìn thấy nắng xuân chói mắt, khiến người ta choáng váng.

"Tiểu nhân đau lòng thay cho Bệ hạ. Bệ hạ thương Điện hạ, nếu Điện hạ bị bệnh, chẳng phải Bệ hạ sẽ khó chịu sao?", Tôn Khiêm cười rộ lên, cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Kỳ Hữu, hâm ấm chén trà cho ông một lần nữa.

Trong viện, tiểu điện đầu cẩn thận quỳ bên cạnh Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Điện hạ uống chút nước. Tôn Thường thị bảo tiểu nhân nói với Điện hạ, nếu chịu không nổi, Điện hạ giả bệnh ngất đi là được, Bệ hạ sẽ không trách mắng Điện hạ."

"Ngươi lui xuống đi", Tiêu Chiến mấp máy môi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiểu điện đầu nhìn vào trong điện, cười làm lành nói: "Vậy nước này, tiểu nhân bưng cho Điện hạ..."

"Mang xuống đi."

"...... Vâng"

Quỳ một lúc lâu, lưng Tiêu Chiến nóng bừng, mồ hôi trên cổ dính vào cổ áo, đầu gối y không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là cánh môi khô khốc, trong lúc thở dốc, cổ họng sinh đau.

"Bảo y cút vào đây cho Trẫm!", cuối cùng trong điện truyền ra tiếng Vương Kỳ Hữu quát lớn.

"Điện hạ, Điện hạ mau đứng lên", Tôn Khiêm chạy ra đỡ Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Bệ hạ gọi Điện hạ, mau, mặt trời gắt quá, Điện hạ cẩn thận một chút."

Vương Kỳ Hữu nhìn Tiêu Chiến bước vào điện, hai má bị phơi nắng đến đỏ bừng, môi có chút trắng bệch, mỗi bước đều phải có người nâng đỡ. Hoàng thượng tựa hồ bị đâm, có chút đau lòng quay đi, thở dài nói: "Không cần quỳ, đến bên cạnh Trẫm ngồi đi. Người đâu, lát nữa để thái y đến Đông cung chờ, xem cho Thái tử một chút."

"Tạ ơn Bệ hạ", Tiêu Chiến rũ mắt, khó khăn đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Kỳ Hữu, trên mặt không vui, môi mím thành một đường thẳng.

"Trẫm xem thử", Vương Kỳ Hữu giơ tay muốn chạm vào đầu gối Tiêu Chiến.

"Bệ hạ!" Tiêu Chiến đột nhiên co người lại, né tránh tay Vương Kỳ Hữu, nhỏ giọng nói: "Thần không sao."

Tay Vương Kỳ Hữu cứng đờ giữa không trung, một lúc sau bình tĩnh thu tay lại, hít sâu một hơi, trên mặt lại uy nghiêm lãnh đạm, không còn thấy nửa phần thương tiếc.

"Quỳ hai canh giờ, đã hiểu chưa?"

"Vâng", Tiêu Chiến chậm rãi mở miệng, giơ tay hành lễ nói:" Cầu xin Bệ hạ, không giáng tội, Tiêu Thượng Thư dâng tấu tạ tội, chuyện xấu vừa qua, tuyệt không tái phạm."

"Sau đó thì sao, việc này liền kết thúc?

Tiêu Chiến mím môi, không biết nên trả lời như thế nào.

"Thái tử có biết, vị cô nương bị thứ đệ của Triệu Khoan cưỡng đoạt, cửa nát nhà tan kia, đã trần tình tới Đại Lý Tự."

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu, run giọng nói: "Vì sao là Đại Lý Tự, nàng là..."

"Nàng ta là thường dân, phải không?", Vương Kỳ Hữu nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, cười nhạt nói tiếp: "Bởi vì hung phạm là do Hình bộ phóng thích, ngoại tổ Thái tử đương triều, thái Tử cảm thấy, tiền triều ai dám nhận oan tình của nàng ta?"

"Bệ hạ, Tiêu Thượng Thư sẽ đem nghi phạm nhốt vào ngục hình, theo luật nghiêm trị..."

"Nhưng cáo trạng của Trần Oan đã được đưa tới Đại Lý Tự rồi. Sáng nay lúc ngươi xuất cung, Đại Lý Tự Khanh cầm cáo trạng chất vấn Trẫm, hỏi Trẫm, rốt cuộc có phải Tiêu Thượng Thư thả hung phạm đi hay không. Vương Kỳ Hữu rút cáo trạng ra, ném vào lòng Tiêu Chiến, mệt mỏi ấn ấn mi tâm nói: "Tự ngươi xem đi, ngươi cảm thấy, Trẫm nên trả lời Đại Lý Tự Khanh như thế nào?"

Môi Tiêu Chiến run run, khàn giọng nói: "Hình bộ đã sơ suất, thả nhầm hung phạm. Hiện tại... hắn ta đã bị bắt và đưa đến đại ngục của Hình bộ."

"Sơ suất, sơ suất của ai? Là Thượng thư, hay Thị lang, hoặc Lệnh sử, Thư lệnh sử, Đình trưởng, Chưởng cố? Sơ suất do quan viên nào, ở đâu, sơ suất như thế nào?", Vương Kỳ Hữu đưa bút son cho Tiêu Chiến, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không bằng Thái tử viết hộ Trẫm?"

"Bệ hạ...... Thần không dám."

"Không phải ngươi không dám, mà là ngươi không biết", Vương Kỳ Hữu ném bút son lên bàn, không để ý Tiêu Chiến né tránh, khom người dùng lòng bàn tay ấm ấn lên đầu gối y, mệt mỏi nói: "Trẫm cũng muốn thuận theo ý ngươi, Trẫm cũng muốn tất cả đều vui vẻ, Trẫm cũng muốn bao dung sai lầm này, nhưng ngươi không ở vị trí của Trẫm, ngươi không hiểu. Người làm vua, lấy thân diện thiên hạ, vạn sự khó khăn, đều có khởi đầu và có kết thúc. Trẫm có thể không phạt Tiêu Truyền Sơn, Trẫm có thể không phạt Thôi Trinh và Triệu Khoan, nhưng ngươi phải biết, chuyện này, luôn phải có người nhận tội."

"Bệ hạ..."

"Trẫm cho ngươi hai lựa chọn", Vương Kỳ Hữu đứng dậy, đẩy chén trà cho Tiêu Chiến, trên mặt không có phong ba, cũng không thấy tức giận, nhẹ nhàng nói: "Thứ nhất, thuyết phục Đại lý tự khanh, nói sau khi điều tra rõ không có việc này, nghi phạm vẫn ở trong tù, chính là dân phụ này bất bình luật pháp, vu cáo quan viên triều đình."

Môi Tiêu Chiến run lên.

"Thứ hai, tìm một quan viên ở Hình bộ gánh tội, theo luật pháp, giáng chức lưu đày tới châu phủ khác, không có lệnh không được quay về kinh."

"Bệ hạ..."

"Chọn đi", Vương Kỳ Hữu nhìn Tiêu Chiến một cái, nhét chén trà vào lòng bàn tay y, động tác không lớn, nhưng nước trà vẫn văng ra, thấm ướt lòng bàn tay. Vương Kỳ Hữu liếc y một cái, trầm giọng nói: "Vì ngoại công của ngươi, chọn đi."

"Bệ hạ, thần làm không được", Tiêu Chiến đặt chén trà xuống, một lần nữa quỳ rạp trên mặt đất, răng hàm nghiến chặt. "Hành nhất bất nghĩa, sát nhất bất cô, nhi đắc thiên hạ, giai bất vi dã. Bệ hạ, thần làm không được."

(*) Hành nhất bất nghĩa, sát nhất bất cô, nhi đắc thiên hạ, giai bất vi dã: Làm việc bất nghĩa, giết người vô tội, mà được thiên hạ, đều không làm được.

"Trẫm không dạy ngươi lạm sát, Trẫm đang dạy ngươi lựa chọn. Ngươi vừa muốn không hy sinh người vô tội, lại vừa muốn bảo vệ ngoại công. Thái tử, thế gian này không có đạo lý như vậy, nếu có, đó chính là Trẫm đang thay ngươi gánh vác chất vấn của triều thần". Đầu ngón tay Vương Kỳ Hữu run rẩy, đỡ lấy cánh tay Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Đứng dậy, quỳ xuống nữa sẽ làm nát ngọc thể"

"Bệ hạ..."

"Nếu như hôm nay Trẫm nói cho ngươi biết, Trẫm không muốn thay ngươi gánh vác những việc này, ngươi nên làm như thế nào?"

Tiêu Chiến được đỡ ngồi xuống bên cạnh Vương Kỳ Hữu, giật giật xương ngón tay, cẩn thận kéo ống tay áo Vương Kỳ Hữu, thấp giọng nói: "Thần nhận, Bệ hạ, là lỗi của thần, thần có tội, thần nguyện ra mặt thỉnh tội, cầu xin Bệ hạ đừng giáng tội cho ngoại công."

Lông mày Vương Kỳ Hữu giật giật: "Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"

"Thần biết, thần cam nguyện chịu phạt."

Vương Kỳ Hữu giận quá hóa cười: "Vương Trí Nghiêu, ngươi là Thái tử, danh tiếng và thể diện của người làm Vua, bây giờ không còn cần nữa sao?"

"Thần không cần", Tiêu Chiến giật giật yết hầu, quả quyết nói: "Bệ hạ, thần nguyện thay Tiêu Thượng thư nhận tội, thần sẽ dâng sớ thỉnh tội."

Vương Kỳ Hữu đột nhiên đứng dậy, cố nén cơn giận hít sâu một hơi, mắng: "Ngươi là Thái tử của Đại Lương, Thái tử tự tiện dụng quyền tư pháp, ngươi bảo triều thần nghĩ thế nào, ngươi bảo dân chúng nghĩ thế nào?!"

"Chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi", Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Kỳ Hữu, nghẹn ngào nói: "Phụ thân, phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, đừng liên lụy đến người vô tội, cũng đừng giáng tội cho ngoại công, nhi thần cam nguyện chịu phạt, chỉ lần này thôi."

"Hoang đường!", Vương Kỳ Hữu hất tay Tiêu Chiến ra, đập vỡ chén trà, giận dữ nói: "Trẫm rốt cuộc dạy ngươi như thế nào. Làm vua, ngươi thiên vị thân thích mà bất chấp lễ nghi, lễ pháp? Bất chấp..."

"Chẳng phải Bệ hạ cũng vậy sao!", Tiêu Chiến đỏ mắt nhìn chằm chằm Vương Kỳ Hữu, run giọng chất vấn: "Bệ hạ không phải cũng bất chấp lễ pháp cưỡng ép Đoan Vương ở lại kinh thành sao? Nếu hôm nay người quỳ dưới chân người là phụ thân của Quý phi, Bệ hạ còn tuyệt tình như vậy sao?"

Vương Kỳ Hữu sửng sốt một lát, tựa hồ không ngờ Tiêu Chiến lại chất vấn mình như vậy. Sắc mặt đột nhiên đổi sắc, trong mắt hoàn toàn nổi lên sương đen ngập trời, đi tới trước mặt Tiêu Chiến, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói từng chữ: "Thái tử muốn nói gì với Trẫm?"

Khóe môi Tiêu Chiến khẽ nhếch lên: "Bệ hạ làm như thế, không phải là bởi vì, ngoại công của thần, họ Tiêu."

"Thủ An, nơi này là Xuân Dương cung, không phải của ngươi......"

"Thừa Thù Hoàng hậu, họ Tiêu."

Vương Kỳ Hữu giận không kềm được, xương ngón tay run rẩy: "Vương Trí Nghiêu!!"

"Phụ hoàng chán ghét mẫu hậu đến vậy sao?", Tiêu Chiến nhướng mày, đứng lên nhìn thẳng vào mắt của Vương Kỳ Hữu, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại thản nhiên cười, chậm rãi nói: "Thừa Thù... rốt cuộc nàng ấy đã thừa hưởng đặc quyền nào chưa? Người đã từng cho nàng ấy ân sủng chưa, người đã từng thiên vị nàng ấy một lần nào hay không?!"

"Vương Trí Nghiêu, ngươi điên rồi?"

"Đến cuối cùng nàng ấy vẫn nhớ đến người, còn người? "Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt, nghiến răng nói với Vương Kỳ Hữu: "Người chỉ lo chèn ép mẫu gia nàng ấy, chỉ lo chèn ép phụ thân của nàng ấy......"

"Chát"

Tiêu Chiến gần như không cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào, thiên địa tràn ngập tiếng ù tai bén nhọn, chờ sau khi sương mù tối đen trước mắt tản đi, hai mắt Tiêu Chiến trống rỗng, được Tôn Khiêm đỡ từ trên mặt đất đứng lên. Đây là lần đầu tiên sau khi Tiêu Cẩm Ân qua đời, Vương Kỳ Hữu đánh y.

Tiêu Chiến mỉm cười, giơ ngón tay chạm vào gò má sưng đỏ của mình, gò má bên kia có vết xước do vừa mới ngã xuống đất bên ngự án.

Vương Kỳ Hữu cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, rút một bản tấu từ trên bàn ra ném mạnh vào mặt Tiêu Chiến, giận quá hóa cười: "Xem đi, xem cho kỹ, là Trẫm không chấp nhận Tiêu Truyền Sơn, hay là Tiêu Truyền Sơn lão ta muốn đào rỗng quốc gia của Trẫm? Nhìn cho kỹ, lão mượn danh hiệu của ngươi mà thu được bao nhiêu tiền, hứa hẹn với bao nhiêu triều thần! Ngươi đi xem Ngự Sử Đài buộc tội lão bao nhiêu lần, lần nào cũng bị Trẫm ép xuống."

Tiêu Chiến cứng ngắc cầm tấu chương, không cử động.

"Đi gặp ngoại công tốt của ngươi đi", Vương Kỳ Hữu há miệng, nhìn Tiêu Chiến lạnh lùng như ngọc, đột nhiên toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn. Ông đỡ ngự án ngã xuống ghế, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, cười khổ nói: "Lão ta hận Trẫm, ngươi cũng hận trẫm. Vương Trí Nghiêu, Trẫm nói cho ngươi biết, Trẫm không sợ các ngươi hận Trẫm. Các ngươi muốn trả thù Trẫm thế nào cũng được, nhưng không thể thương tổn con dân của Trẫm, không thể thương tổn triều thần của Trẫm, càng không thể làm loạn quốc gia, tự tiện lộng ti pháp!"

Đôi mắt của Tiêu Chiến cuối cùng cũng chuyển động.

"Không phải ngươi muốn nhận tội thay lão ta sao, Trẫm chuẩn tấu", Vương Kỳ Hữu nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến nhích từng bước, nhưng sau khi giãy giụa vẫn không đến gần: "Bệ hạ..."

"Mang theo tấu sớ này cút về Đông cung của ngươi, cấm túc tự xét lại, ngày mai đến Xuân Dương cung cùng Tiêu Truyền Sơn thỉnh tội, ngươi chịu thay lão ta, ngoài ra, không được đi đâu cả."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng cảm thấy má mình đau nhức, mím môi nhỏ giọng nói: "Thần.... tuân chỉ."

"Tôn Khiêm, nói cho bọn họ biết, không ai được gặp Thái tử, quý phi không được, Kính Nghi công chúa cũng không được, quan đại thần lại càng không được!", Vương Kỳ Hữu vẫn nhắm mắt, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Vương Trí Nghiêu, suy nghĩ cho trẫm, suy nghĩ cho kỹ, làm thái tử, rốt cuộc phải làm thế nào! Nếu nghĩ không rõ, cả đời này ngươi không cần ra khỏi Đông cung của mình nữa."

"Vâng, thần đã hiểu", Tiêu Chiến rũ mắt xuống, tư thế giương cung bạt kiếm biến mất trong chớp mắt. Trông y giống cành mai sắp tan trong gió rét, bồng bềnh lại ung dung, mỏng đến không còn huyết sắc, giơ tay hành lễ nói: "Thần cáo lui."

Đợi đến khi Xuân Dương Cung cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Vương Kỳ Hữu mới mở mắt ra. Ông cúi đầu, nhìn lòng bàn tay vẫn run rẩy của mình, nhịn xuống cơn thủy triều dâng lên ở đuôi mắt. Gió thổi qua song cửa sổ, thổi qua chén trà vỡ nát trên mặt đất, nước trà đã nguội lạnh. Lúc này Vương Kỳ Hữu mới nhớ ra, Tiêu Chiến quỳ hai canh giờ mà không uống một ngụm tràn nào.

"Tôn Khiêm, Trẫm đánh hắn."

"Bệ hạ...", Tôn Khiêm thở dài, sai người dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ vỡ, quỳ xuống một bên thay Vương Kỳ Hữu nắm lòng bàn tay run rẩy, thấp giọng nói: "Bệ hạ bớt giận, Điện hạ còn trẻ, một ngày nào đó sẽ hiểu chuyện."

"Y hiểu chuyện rồi", Vương Kỳ Hữu nhìn lòng bàn tay mình cười khổ: "Chỉ là quá hận Trẫm mà thôi."

"Tiêu thượng thư là Đông triều ngoại tổ, cũng là mẫu gia của tiên Hoàng hậu. Vì thanh danh trong sạch của Điện hạ, Tiêu thượng thư không thể bị luận tội. Chẳng phải ban đầu Bệ hạ vốn định đè xuống bản tấu của Đại lý tự sao, Điện hạ tuổi còn nhỏ, Bệ Hạ tội gì phải dọa Điện hạ?"

"Ngươi cho rằng y ngu xuẩn sao. Y biết rõ hơn ai hết, Trẫm không làm gì được với Tiêu Truyền Sơn. Y giống mẫu hậu y, là một người mềm yếu, biết rõ, nhưng cũng sẽ bất an, bất an với tội ngoại công y phạm phải, nhân quả tuần hoàn trên thế gian, y chính là sợ báo ứng."

" Vậy Bệ hạ......"

"Trẫm chỉ muốn nhìn xem Tiêu Truyền Sơn trong lòng y nặng bao nhiêu, có phải thật sự nặng đến mức khiến y hy sinh tiểu dân vô tội hay không", Vương Kỳ Hữu cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng, nói:" Hắn không làm Trẫm thất vọng, chỉ là..."

Tôn Khiêm khẽ thở dài, cười nói: "Tiểu nhân biết, Bệ hạ vốn không muốn phạt Điện hạ."

"Quên đi, đợi Trẫm nghỉ ngơi, ngươi lấy ít thuốc rồi lén đưa qua cho y. Cứ nói là ngươi tự mình đưa", Vương Kỳ Hữu vỗ vỗ vai Tôn Khiêm, ôn nhu cười nói: "Trẫm phong ấn Đông cung, thái y cũng không vào được. Như ngươi nói, thân thể hắn yếu hơn Đoan Vương một chút, quỳ lâu như vậy, đừng làm đầu gối bị thương."

"Bệ hạ, ngài tội gì phải như vậy."

"Y rất có tâm tư, chỉ là Trẫm không ngờ, y thật sự hận Trẫm như vậy", Vương Kỳ Hữu xoa xoa mặt, nhìn về phía sân vắng vẻ ngoài cửa sổ, tường đỏ tầng tầng cao quá đầu, kéo dài xa xăm. Đây là cuộc đời của Tiêu Chiến, cũng là cuộc đời của ông, "Trẫm cũng từng làm Thái tử, cho nên Trẫm biết, Thái tử có bao nhiêu khó khăn. Nhưng Trẫm không thể ân sủng y, y là Hoàng tử Đại Lương, đứng gần nơi quyền lực nhất, y có làm thánh nhân hay không Trẫm mặc kệ, nhưng trước tiên y phải là một Quân vương."

"Bệ hạ..."

Vương Kỳ Hữu đứng lên, chậm rãi bước tới bên cửa sổ, nhìn nơi Tiêu Chiến vừa quỳ, lẩm bẩm: "Làm Quân vương, phải biết buông bỏ, dưới thi ân tình, trên thừa thiên uy. Y là chủ nhân tương lai, trên tình thân còn có lễ pháp, thân nhân ngũ luân, đều phải đứng sau vạn dân. Quân vương há có thể vì tư tình dung túng thần hạ, nếu như Thái tử một mực không học được cách buông bỏ, vậy thì Quân vị này, y cũng không làm được."

Tbc

28.03.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top