Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Tửu nghiệm xuân nùng: Thành ngữ dùng để hình dung thời khắc đẹp đẽ và trọn vẹn.

🍑 Đến bây giờ Ven vẫn không hiểu tại sao lại đào hố cổ trang vì nhiều hạn chế về văn phong và từ ngữ. Tạm thời, phiêu trước đã.

🍑 Chương này không liên quan đến trình tự tường thuật và diễn biến của văn bản chính, chỉ làm nền cho câu chuyện.

.

.

.

Núi cao, vực sâu trải xuống ngàn tầng xanh biếc, hoa mùa hạ không thể so với thâm xuân tình dược, luôn luôn thiếu chút cốt cách tươi đẹp ở bên trong.

Đại Lương, năm Tấn Vân ba mươi mốt.

Biên giới phía Bắc giờ phút này lạnh hơn nhiều, một đêm vào thu, phía Nam Tuyên Vu vẫn như cũ lại ngâm mình trong nước biếc, mây trắng bay xuyên qua núi, lười biếng kể về một chiếc thuyền nhỏ chở khách qua sông.

Mái ngói hai bên bờ mơ hồ nhô ra khỏi rừng cây, hốc mắt của Tiêu Chiến rớt xuống khắp nơi sông núi, y ngửa lòng bàn tay vươn ra đón ánh mặt trời mờ mịt.

Con sóng nhỏ khiến chiếc thuyền dao động, tiếng nước sông rất khẽ, chim chóc điểm chân trên mặt nước mà bay qua, y ngồi ở mạn thuyền lắng nghe tiếng hót nức nở vang vọng hoang dã, vạt áo bị nước mưa đêm qua còn chưa khô, rơi xuống trong khe hở khoang thuyền thấm vào một chỗ.

Xa xa ráng chiều rực rỡ, phía sau rừng rậm um tùm.

"Quả thật là giang hồ."

Người chèo thuyền lắc mái chèo nghe thấy Tiêu Chiến nỉ non cảm khái, dùng sức hát lên vài giai điệu hào sảng, sau đó cười rộ lên hiền hậu, thanh âm mang theo chất giọng thô khàn nhưng chân thành tha thiết.

"Công tử quá khen, nơi Tuyên Vu nhỏ bé này, sông sông núi núi, nào xứng xưng giang hồ."

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, đưa hoa quả đã rửa sạch cho y, quay đầu cười khẽ với chủ thuyền.

"Tại sao không? Ta nghĩ Tuyên Vu rất đẹp, núi đẹp sông cũng đẹp, đây mới chính là giang hồ."

Tiêu Chiến cúi đầu gặm trái cây, bị chua đến lông mày run lên, có chút bất mãn hừ nhẹ ra một tiếng. Y đem trái cây cắn một miếng ném lên áo choàng của Vương Nhất Bác, làm bộ làm tịch nhíu mày, lại chậm rãi đưa tay qua.

"Làm sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, do dự một lát, liền chọn một quả mới đặt vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghẹn ngào một lúc, sau đó lại ném trái cây về phía Vương Nhất Bác, trong mắt có chút tức giận, gay gắt nói như một con thú nhỏ:

"Hôm nay bán được bao nhiêu bạc? Còn không giao ra đây!"

Thiếu niên hiểu ra, bất đắc dĩ nhếch môi cười, thở dài một tiếng. Hắn lấy túi tiền bên hông xuống, bỏ vào lòng bàn tay y, thấy Tiêu Chiến hài lòng cúi đầu đếm bạc, vì thế nhẹ nhàng giơ tay đẩy một sợi tóc mai của y ra, nhân tiện xoa xoa chiếc gáy son ngọc.

"Mũi kề sát như vậy, ca ca sắp rơi vào túi tiền rồi."

Tiêu Chiến không để ý tới lời trêu chọc của Vương Nhất Bác, thản nhiên đem túi tiền đặt về bên hông hắn, nhẹ giọng nói:

"Hôm nay kiếm được nhiều, muốn ăn canh cá."

"Được."

Vương Nhất Bác cúi đầu dỗ dành, hắn lặng lẽ móc ngón tay út của Tiêu Chiến ở chỗ không người, xoa xoa các khớp xương cho ấm, nửa ngày sau mới nói tiếp:

"Lát nữa tới bến đò, mua một con cá trích, thế nào?

"Ừ."

Tiêu Chiến mặt mày hớn hở, trông cao hứng hẳn lên.

Một tuần nữa là trung thu, miếu thờ sơn dã vang lên tiếng chuông chiều, hương quế nồng nàn bay khắp núi.

Chủ thuyền lắc lư mái chèo, xa xa trong sương mù bến đò như ẩn như hiện.

"Lão thấy hai vị công tử sáng sớm thường lên thị trấn, ôm rất nhiều giấy cuộn, có phải làm nghề viết chữ mưu sinh?"

"Phải."

Vương Nhất Bác ôn nhu cười tiếp lời.

"Lâu như vậy cũng chưa hỏi qua, tôn tính của hai vị công tử?"

Tiêu Chiến mím môi, như nuốt chửng thứ gì xuống bụng, y lưu lại vài giây tĩnh lặng, nụ cười trên mặt suy yếu dần.

"Ta họ Tiêu."

"Họ Tiêu?" Người lái thuyền hơi nghiêng người, tò mò hỏi: "Tổ tiên công tử nhất định là gia đình hiển hách? Tiêu là họ lớn ở kinh thành, Thừa Thù hoàng hậu chẳng phải là...."

"Phải."

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, lông mày trở nên mềm mại như sông núi, tựa như đang nhìn lớp sương mù lãng đãng nổi trên sông.

Thanh âm của y rất nhẹ, đa tình lả lướt.

"Nàng ấy cũng họ Tiêu."

Khi chiếc thuyền cập bến, Vương Nhất Bác vươn tay trả bạc cho chủ thuyền, nắm lấy tay Tiêu Chiến, đỡ y lên bờ. Trên bờ vô cùng náo nhiệt, các sạp bán cá chen chúc nhau cùng một chỗ, chủ sạp hét lớn, nghe như đang hò những giai điệu dài.

Vương Nhất Bác hơi khom người nhìn cá trong giỏ trúc, bàn tay còn lại thay hắn giúp y cản ánh mặt trời.

Đáng tiếc cá trích còn chưa chọn xong, phía sau hai người đã có không ít người đến.

Trên mặt Tiêu Chiến không có biểu tình gì, thậm chí cũng không nhận ra điều gì trong ánh mắt, chỉ như cũ hời hợt nhíu mày, chậm rãi đứng thẳng người lên.

Người bước đến có lông mày đậm đen, khom người hành lễ, ngước mắt cung kính, nhưng lời nói lại lạnh như băng:

"Hai vị công tử, đại nhân trong nhà đang chờ các công tử trở về, mong rằng công tử không làm khó tiểu nhân."

"A Nghiệm. "

Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi.

"Ừm."

Vương Nhất Bác đáp lại, sau đó tự mình cười ra tiếng.

Tiêu Chiến cũng cười theo nhưng giọng nói lạnh lùng không một chút dao động:

"Ta còn nghĩ là có chuyện đại sự gì mà mời được Diệp chỉ huy sứ đích thân tới đây."

"Điện... công tử, tiểu nhân không dám. "

Diệp Hàm Sơn cung kính cúi mặt, không dám ngẩng đầu.

"Đến cũng đến rồi, có cái gì không dám." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía ánh mắt của Vương Nhất Bác, thở dài một hơi, sau đó ôn tồn cười rộ lên: "A Nghiệm, đêm nay có phải không ăn được cá hay không?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Diệp Hàm Sơn và vệ quân ở phía sau, miễn cưỡng nâng tay lên.

Một người vội vàng ra khỏi hàng, bước nhanh đến trước mặt Vương Nhất Bác, thân thể vẫn cúi xuống như cũ, không dám ngẩng đầu.

"Lục công tử có gì phân phó?"

"Tối nay nghỉ chân ở đâu? "Vương Nhất Bác nheo mắt, bình tĩnh nói:" Tìm một khách trạm có thể trông thấy núi lớn, lại tìm một đầu bếp nấu cá ngon chuẩn bị bữa tối, ta muốn canh cá trích."

"Bẩm, tiểu nhân đã rõ."

Bến thuyền vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng người bán đã lần lượt thu dọn quầy hàng. Sau khi chuông chiều trong miếu thờ sân sau im bặt, mặt trời đã nghiêng hẳn về phía Tây. Cho dù nhân gian có bao nhiêu pháo hoa đi chăng nữa thì cuối cùng sẽ đến lúc chia ly, đời người ngắn ngủi như thời gian trôi qua, vạn sự vạn vật có thể đi chung đoạn đường này, nhưng không thể đồng hành đến hết cuộc đời còn lại.

Chỉ là, Tiêu Chiến không chịu buông tay Vương Nhất Bác.

Nghe nói mùa hè nóng nực, không khí oi bức nhưng giờ đây đáy mắt hai người lại có phần lạnh lẽo trong chút tàn dư của mùa đông. Tiêu Chiến cúi đầu, từng bước giẫm lên phiến đá có hoa văn hằn sâu, rảo bước tiến vào khách trạm, thần sắc ngây thơ như trẻ con, thản nhiên hỏi:

"Người nói thế nào?"

Diệp Hàm Sơn đi theo phía sau hai người, phỏng đoán ý "người" trong miệng Tiêu Chiến là ai, sau đó thấp giọng trả lời:

"Công tử, đại nhân bảo tiểu nhân hộ tống hai vị công tử một đường trở về kinh, đại nhân nói...... Những ngày qua công tử đã tùy hứng, hiện tại đã nên về nhà, cũng nên nhớ đường về nhà".

"Nhà?"

Tiêu Chiến dừng lại.

"Bẩm phải."

"Đêm nay, ta ở cùng với ca ca."

Vương Nhất Bác ngắt lời, cầm cổ tay Tiêu Chiến, lười nhác bước lên cầu thang khách trạm.

"Đoan... lục công tử, chuyện này..."

"Làm sao, người còn nói muốn quản chúng ta ở như thế nào?"

Vương Nhất Bác đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Diệp Hàm Sơn đang mím chặt cánh môi, mặt mày mang theo ý sắc bén, cắt đứt lòng người.

"Diệp chỉ huy sứ chỉ cần đưa chúng ta đến kinh thành là được, chuyện còn lại ít nhúng tay vào thì tốt hơn."

"Công tử bớt giận, là tiểu nhân quá phận."

"Đi thôi."

Sắc mặt Tiêu Chiến có chút mệt mỏi, trong mắt đầy muộn phiền, tựa hồ không muốn dây dưa với người khác nữa, dùng ngón tay đan vào tay Vương Nhất Bác, cất bước muốn đi vào trong phòng.

"A Chiến, huynh vào trước."

Vương Nhất Bác đi tới cửa phòng khách, ôm bả vai Tiêu Chiến trấn an, xoa xoa tấm lưng của y, sau đó bước nhanh xuống lầu nói gì đó với Diệp Hàm Sơn, liền mang theo vài người vội vàng ra khỏi khách trạm.

"Diệp chỉ huy sứ."

"Có tiểu nhân."

Tiêu Chiến vịn vào khung cửa, chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Hàm Sơn một hồi, sau đó lại bật cười.

Diệp Hàm Sơn bối rối ngẩng đầu lên.

Ánh mắt người trên lầu cuồn cuộn, nhìn hắn một cái thật sâu, lập tức xoay người đóng cửa phòng lại, chỉ để lại cho Diệp Hàm Sơn một câu nói ngắn ngủi.

"Diệp chỉ huy sứ cũng cảm thấy, nơi đó là nhà sao??"

Khi Vương Nhất Bác trở về thì trời đã tối, trong phòng sáng đèn, Tiêu Chiến khoác áo mỏng nằm phục bên bàn dài, nhàm chán luyện chữ lung tung, luyện xong lại tự mình làm bộ làm tịch phê tấu, phế đi một tấm lại một tấm, giấy bên chân tản ra đầy đất, trong lực bút có thể thấy chút thi vị.

"Đệ đã đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, ném bút xuống, cả người ôm đầu gối rúc vào trong ghế, xương sống thon gầy dán sát vào hoa văn trạm chỗ bên trên, áo mỏng rơi xuống một nửa đầu vai.

Vương Nhất Bác từ phía sau biến ra một cành hoa quế, tay kia nâng một khay rượu đặt bên bàn. Hương rượu quế thơm ngát ở trong phòng, Tiêu Chiến đưa tay tiếp nhận cành hoa, từ trên ghế nhảy xuống, chân trần chạy đến bên cửa sổ, một tay đẩy ra một cánh cửa.

Xa xa bầu trời xanh biếc, trong đêm tối, miếu thờ ngói xá đèn mờ như sao rơi lả tả, núi sâu sương mù dày đặc, Tuyên Vu một mảnh tĩnh lặng, tiếng sông nước mơ hồ xa xôi.

"Có thơm không?"

Tay Vương Nhất Bác từ sau lưng Tiêu Chiến vuốt ve đến bụng dưới, cẩn thận từng li từng tí đem người ôm vào lòng, hắn đặt cằm ở trên vai Tiêu Chiến, cùng người trong lòng nhìn trăng khuyết treo ngoài cửa sổ.

"Ừm, đệ mua à?"

Tiêu Chiến cúi đầu ngửi nhánh hoa quế.

"Trộm."

Vương Nhất Bác hôn tai y, mặt không đổi sắc nói ra mấy chữ.

"Trộm?!"

Tiêu Chiến nghiêng người tựa đầu vào bả vai rộng lớn của Vương Nhất Bác, hoang mang dùng cành hoa nâng cằm hắn lên, cố ý làm ra một loại tư thế lỗ mãng.

"Trêu chọc ta?"

Vương Nhất Bác cười lớn, quay đầu tránh, vòng tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, nhàn nhã nói:

"Là hành vi của tiểu nhân, bẻ từ cửa nhà người khác, may mà ta chạy nhanh, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị trói đưa lên quan phủ."

"Một cành hoa quế thôi mà."

Tiêu Chiến nhếch khóe môi.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, vùi mặt vào hõm vai của Tiêu Chiến, thật lâu sau mới mơ hồ nói:

"Đâu chỉ hoa quế."

Bọn họ trộm được, đâu chỉ có một cành hoa quế.

Không biết có phải vì hơi thở của Vương Nhất Bác có phần lưu luyến, nên đôi mắt Tiêu Chiến cũng ươn ướt mơ hồ, trăng khuyết chiếu trên lông mi y khẽ khàng run rẩy.

"Ngày ngày chèo thuyền, bán chữ kiếm sống, phấn khởi vô cùng, hôm nay đến nơi đây, hương hoa quế phối với rượu Thanh Tùng, huynh được dịp giả trang thành người nhã nhặn."

Tiêu Chiến hơi nghiêng người, dùng cành hoa với tới chén rượu bên bàn, nhụy hoa ướt đẫm rượu, y vui vẻ cúi đầu xuống uống, lúc nâng người liền rơi xuống vài giọt cay nồng như nước mắt.

"Ta muốn mua hoa quế...... cùng chở rượu."

Ánh mắt y mờ mịt, thất thần trong chớp mắt, lại lần nữa hé miệng cười rộ lên.

"Huynh cười cái gì?"

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại cúi đầu tùy ý hôn một cái, bất kể hắn hôn vào giữa lông mày hay là tóc mai, vừa mơ hồ vừa giảo hoạt.

"Năm mười bảy tuổi, ở Phụng Vũ lâu, đệ từng nói với ta, trong kinh thành có một sạp mì ủ rượu hoa quế hảo hạng. Nhưng ta vẫn không có cơ hội ra cung nếm thử."

Thanh âm Tiêu Chiến nhẹ nhàng, tĩnh lặng, như nước chảy vào tim. Y nhìn vầng trăng khuyết kia, thấp giọng nói:

"Bảy năm...... A Nghiệm, quả thật, thời gian trôi qua như vậy."

"Bảy năm vẫn còn quá ngắn, nhưng cũng đủ dài."

Lòng bàn tay Vương Nhất Bác phủ lên mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặc cho hắn che lại, lông mi ướt sũng quét lung tung, ý cười bên khóe môi không thu lại.

"Bọn họ luôn niệm,
Hết thảy pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, sóng,
Thế gian này vạn vật cuối cùng đều sẽ bị thổi tắt, tiêu tán ở trên đỉnh núi, vĩnh viễn không tìm lại được."

"Tuyên Vu là giang hồ xa xôi."

Ngón tay Vương Nhất Bác giống như vô tình lau khô đuôi mắt Tiêu Chiến, sau đó hắn buông tay, chạm vào trán y, vuốt ve nửa ngày mới khàn giọng hỏi:

"Ca ca có muốn lưu lại không?

"Giang hồ xa xôi thì sao, khắp thiên hạ chẳng lẽ không phải đất của thiên tử. A Nghiệm, kiên cường lưu lại là chấp niệm, trụ trì Thời Thanh tự nói với ta, cần nên phá chấp."

Tiêu Chiến nhắm mắt lắc đầu, nhưng Vương Nhất Bác có thể thấy lông mi của y đang kịch liệt.

"Buông bỏ chấp niệm nói dễ vậy sao, đời người ngắn ngủi, trăm năm còn chưa cam lòng huống chi đây chỉ là mấy tháng, chỉ là vài năm."

Cảnh vật của Tuyên Vu thật sự rất đẹp, cây xanh vô tận, sông hồ vô tận, vẻ ngoài mênh mông vô tận ấy dường như giúp họ giấu đi sự sợ hãi cùng nỗi bất an.

Thoát khỏi kinh thành, thoát khỏi xiềng xích trói chặt thân thể từ khi sinh ra của họ, thoát khỏi phụ cùng mẫu, thần cùng dân, bọn họ ba lạy sơn môn, chín lạy miếu thờ, chính là hy vọng thời gian ẩn náu này dài thêm chút nữa.

Nhưng trong sinh mệnh của mọi người đều có đường về do trời định, bởi vì hôm nay, giấc mộng Tuyên Vu này, xem như chấm dứt rồi.

"Điện hạ. " Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn, vẫn quật cường mang theo nụ cười.

"Ừm?"

"Hôm nay, thần cùng điện hạ là tính việc gì? " Vương Nhất Bác nhéo gáy Tiêu Chiến, chua xót trêu chọc nói: " Uyên ương liều mạng không màng sống chết?

"Không đến mức. "

Lòng bàn tay Tiêu Chiến nâng lấy gò má Vương Nhất Bác, dùng chóp mũi đụng vào chóp mũi hắn, trầm mặc thật lâu, lúc này mới giật giật môi. Y nói:

"A Nghiệm, đệ tin ta, không một ai phải chết."

Giấy xuyến trên bàn bị vò nát, nét chữ phác thảo giờ phút này dưới ánh đèn vô cùng rõ ràng.

"Hết thảy pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, ảnh,
Như sương, như ánh chớp,
Hãy quán sát như vậy". (*)

__________________________

(*) Bốn câu kệ trong kinh Kim Cang: Mọi sự đều hiện đó và biến đó. Trong vũ trụ không có gì trường tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top