Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Băng tằm

Thấy nơi này lạnh như thế, Tiêu Chiến dứt khoát đem áo choàng trên người mình cởi xuống đắp lên cho hắn. Đôi môi Vương Nhất Bác tái nhợt, sinh khí trên mặt chỉ còn lại một nửa. Hắn đã trúng độc một tháng, toàn thân suy kiệt như ngọn đèn treo trước gió. Nhưng thấy Tiêu Chiến y phục mỏng manh đứng dậy đi vào trong động, Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay y, dùng hết sức lực đem chiếc áo lúc nãy trả lại cho Tiêu Chiến. Y vội đè lại tay hắn ngăn cản:

"Ta không lạnh, người ngươi hiện tại cần giữ ấm, mau mặc vào đi."

Vương Nhất Bác không thèm để vào tai lời y nói, cố chấp choàng áo lên người y. Tay hắn bây giờ rất lạnh, ấy thế mà trái tim Tiêu Chiến lại bất giác cảm thấy thật ấm áp. Y đặt tay lên vai ghì hắn ngồi yên xuống đất:

"Được rồi, ngươi đừng cử động. Ở yên đây đợi ta một chút, ta vào trong xem thử đây là nơi nào."

Cấp cho hắn một ánh mắt trấn an, Tiêu Chiến xoay người tiến sâu vào hang động u tối. Qua một ngách nhỏ hẹp giơ tay không thấy rõ năm ngón, y dừng bước trước một không gian rộng lớn. Bên trong, tầng tầng lớp lớp băng dày đặc bám quanh vách động, thậm chí mặt đất cũng kết băng. Nương theo ánh sáng mờ nhạt, y nhìn thấy phía trên là một cái giếng trời, phóng tầm mắt có thể thấy được ánh trăng đang rọi xuống. Những thứ đó hoà quyện vào nhau tạo ra màu xanh biếc dưới ánh sáng bàng bạc đẹp mắt. Tiêu Chiến bất giác cảm thán, đến miệng cũng không khép lại được.

Bất chợt sau lưng xuất hiện hơi thở nặng nề, Tiêu Chiến giật mình cảnh giác quay đầu. Một chiếc áo choàng ấm áp rơi trên vai, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc buộc chặt dây áo lại cho y. Tâm trạng của y lập tức thả lỏng, theo bản năng đỡ lấy tay hắn trách mắng:

"Ngươi không ngoan ngoãn ở ngoài đó đợi ta, vào đây làm gì?"

Vương Nhất Bác quét mắt một vòng đánh giá, rất tự nhiên mà trả lời: "Để ngươi đi một mình ta không yên tâm. Đây là nơi nào?"

"Ta không biết." Tiêu Chiến dìu hắn vừa đi vừa nói: "Bất quá ở đây thật sự rất đẹp. Ngươi nói xem nhiều băng như vậy, có khi nào sẽ có thứ chúng ta cần không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác đáp tùy ý, dường như không ôm chút hi vọng nào, nhưng Tiêu Chiến lại vui vẻ bắt tay vào tìm kiếm. Y cẩn thận quan sát bốn vách động, thậm chí còn dùng dao đào thủng lớp băng ở bên ngoài. Rất nhanh sau đó, hai tay y đã phồng rộp lên, vụn băng bên thân cũng chất lên thành đống nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng băng tằm. Tiêu Chiến thở hồng hộc tức tối nhìn chằm chằm tường băng trước mặt, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông hoàng hậu "hỏi thăm" qua một lượt. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, y tiếp tục nhích sang một bên cúi đầu cào xới. Vương Nhất Bác nắm lấy vai lôi y đứng dậy. Hắn cau mày nhìn bàn tay trắng nõn đã đỏ ửng ghê rợn, trong mắt một mảnh đau lòng.

"Đừng tìm nữa."

Hắn khẽ nói, lại quay sang xé rách một mảnh vải trên y phục của mình băng bó cho y. Tiêu Chiến không cho là đúng:

"Sao lại không tìm? Chưa gì ngươi đã từ bỏ, sinh mạng quý giá như vậy, nhất định phải còn nước còn tát."

Nói rồi y lại quay người, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh hơn một bước. Hắn nắm lấy hai vai y giữ lại: "Đừng tìm nữa! Không thấy thì thôi, đừng khiến bản thân chịu khổ."

Khoé miệng Tiêu Chiến kéo lên nụ cười bất đắc dĩ. Y gõ lên trán hắn thấp giọng mắng: "Nói cái gì vậy, cứu mạng ngươi thì làm sao lại là chịu khổ chứ?"

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay y, hạ mắt lắc đầu, trong thanh âm tràn đầy thương tiếc: "Không cần. Nếu như không tìm thấy là do ta đoản mệnh, ngươi cứ mặc ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi phải bị thương thêm nữa. Sau này khi ta không còn, ngươi nhất định phải tìm được người thật tốt, giống như...giống như sư huynh của ngươi, để hắn chăm sóc ngươi, nhớ kĩ chưa?"

Nghe thấy những lời đó, Tiêu Chiến tưởng như lòng mình bị cái gì đè nặng xuống, y lảng tránh không đối diện: "Ta không nhớ, ngươi đừng ở đây phí thời gian nói nhảm nữa! Mau giúp ta tìm băng tằm đi."

Y cố hết sức giằng tay muốn thoát ra, nhưng Vương Nhất Bác lại nắm rất chặt. Hắn buộc y nhìn thẳng vào mình, không nhịn được gắt lên: "Tiêu Chiến! Ngươi nghe ta nói! Cơ thể của mình ra sao ta rõ hơn ai hết, có thể hôm nay ta còn nói chuyện với ngươi, sáng ngày mai đã âm dương cách biệt. Thế gian này vốn không có gì để ta lưu luyến, người duy nhất ta bận tâm chính là ngươi! Hứa với ta, nhất định phải sống tốt, đừng trả thù cho ta làm gì, cứ bình an mà sống, đi khắp nơi hành y cứu người, tìm một người ưng ý mà lấy. Đừng thương tâm lâu quá, có được không?"

Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên, nhưng y quật cường không muốn tiếp nhận cái di ngôn này: "Không! Ta cái gì cũng không đáp ứng! Nếu ngươi muốn ta sống tốt thì lo mà giữ mạng mình đi. Ngươi chết rồi ta sẽ lật tung cả hoàng cung lên, đâm chết hoàng hậu, mỗi một người góp sức vào diệt trừ ngươi ta đều sẽ không bỏ qua. Ta nhất định sẽ báo thù cho đến chết! Vậy nên nếu ngươi không muốn thấy ta sống như thế thì nhất định phải kiên trì cho đến khi ta tìm được băng tằm, có nghe rõ không?!"

"Ngươi..."

Vương Nhất Bác tức giận nói không thành lời, một cỗ khí ập đến trên ngực, hắn đau đớn phun ra một ngụm máu. Toàn thân bắt đầu cơn đau nhức quen thuộc. Tiêu Chiến cả kinh đỡ hắn ngồi xuống, liên tục gọi tên hắn:

"Nhất Bác, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Đừng cố chịu đựng, đau thì cứ kêu lên."

Y mò tìm túi châm cứu trong ngực, nhanh nhẹn thi châm vào các huyệt đạo trên người hắn. Mỗi một lần độc phát, cả người Vương Nhất Bác như bị dây cước trói chặt lại, trên thân là hàng ngàn con kiến đang cắn nuốt. Không những vậy, bên trong đan điền lại như diễn ra một cuộc chiến khốc liệt, thoắt cái nóng như lửa đốt, thoắt cái lại lạnh đến tê liệt. Mỗi lần như thế hắn chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng Tiêu Chiến lại ở bên cạnh gọi tên hắn:

"Nhất Bác! Ngươi phải kiên trì, nhất định phải kiên trì! Đừng bỏ cuộc, đừng làm ta sợ!"

Thanh âm y nghẹn ngào chực khóc. Vương Nhất Bác dựa vào chút lí trí cuối cùng ngoan cường chống lại kì độc. Đột nhiên tầm mắt Tiêu Chiến nhìn thấy bên dưới lớp băng ở cách họ một thước có một vật cực nhỏ đang ngọ nguậy. Đôi đồng tử dãn ra kinh hỉ, y mừng rỡ kêu lên:

"Nhất Bác, là băng tằm! Ngươi được cứu rồi!"

Tiêu Chiến dùng động tác nhanh nhất, cẩn thận đào băng tằm ra. Cầm con vật nhỏ trong tay, y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng rên đau đớn của Vương Nhất Bác lại khiến y tiến thoái lưỡng nan.

Theo lí thuyết, chỉ cần đưa băng tằm này vào người hắn, hai con vật sẽ lập tức tìm đến nhau, nơi mà chúng gặp nhau sẽ sưng to lên một mảng. Sau đó chỉ cần lấy dao rạch một đường, lại dùng nội lực ép chúng ra ngoài là có thể giải được độc. Tuy nhiên hiện giờ thể trạng Vương Nhất Bác quá yếu, căn bản không thể làm được chuyện này. Tiêu Chiến cau chặt chân mày không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lúc bí bách, y bỗng nhớ đến một cấm thuật đã đọc, chỉ là...

"Arrr──"

Như đã đến giới hạn, Vương Nhất Bác ôm ngực kêu lên một tiếng. Hắn lăn lộn trên mặt đất, cơ mặt gần như biến dạng vì đau đớn. Nhìn hắn thống khổ như thế, bàn tay Tiêu Chiến siết chặt lại, trong đồng tử chớp mắt hiện lên quyết tâm rõ rệt. Y cầm lấy con dao đặt lên cổ tay mình, trước khi lưỡi dao cắt xuống da thịt trơn bóng, Vương Nhất Bác đã nhanh nhẹn chụp lấy tay y, tức giận gầm lên:

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn hắn: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Vương Nhất Bác tăng thêm lực đạo ngăn cản động tác của y, hắn thở dốc đầy khó nhọc: "Không cần!"

"Tin ta."

Giọng Tiêu Chiến phá lệ bình tĩnh, y gỡ tay hắn ra rồi lưu loát rạch trên cổ tay một đường đỏ diễm lệ dưới con mắt kinh hoàng của Vương Nhất Bác. Sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đem bằng tằm thả đến miệng vết thương, chẳng bao lâu sau, nó ngọ nguậy rồi chui vào trong cơ thể. Y ngồi thụp xuống ôm ngực đón nhận cơn đau xa lạ dần lan rộng. Vương Nhất Bác gắng gượng lê đến ôm lấy y:

"Mau đẩy nó ra, ngươi làm gì vậy? Mau đẩy nó ra!"

Hắn gần như gấp đến gầm lên. Sau khi ổn định lại thân thể, Tiêu Chiến vươn tay vuốt thẳng hàng chân mày đang cau lại vì lo lắng của hắn, y mỉm cười lưu luyến: "Nhất Bác, nếu bây giờ ta muốn ngươi, ngươi có từ chối ta không?"

Mặt Vương Nhất Bác nghệch ra trông thấy, hoài nghi mình nghe nhầm: "Ngươi...đang nói gì vậy?"

Không đợi hắn kịp phản ứng lại, Tiêu Chiến đã rướn người đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Vương Nhất Bác. Chỉ là chạm phớt qua, nhưng y lại đưa mắt nhìn hắn đầy dụ hoặc, gương mặt y thanh thuần mà lại vô hạn câu dẫn. Vương Nhất Bác nghe được tiếng dây thần kinh trong đầu mình đứt phặt, lập tức cúi đầu ngấu nghiến hôn xuống. Bàn tay hắn tham luyến chạy trên khắp thân thể mê người của Tiêu Chiến. Mặc kệ thế nào, đêm nay hắn không muốn dừng lại.

Hai người càng hôn càng mãnh liệt, y phục phút chốc nới lỏng rơi xuống đất, da thịt mềm mại nhuộm lên màu trăng dịu dàng. Trong người Tiêu Chiến dần dần nóng lên, mà Vương Nhất Bác bên này lại như một khối băng mát lạnh, chọc cho y không ngừng muốn đến gần hơn nữa. Đầu lưỡi hắn di chuyển một đường xuống bên dưới, đảo qua nụ anh đào xinh đẹp rồi cắn mạnh lên đó, Tiêu Chiến oằn mình vô thức bật ra tiếng rên rỉ. Hắn đem quần áo trải trên mặt đất, mạnh mẽ đẩy ngã y lên đó. Ngón tay thon dài lướt qua cơ bụng săn chắc, chạm nhẹ vào phân thân, cuối cùng dừng ở tiểu huyệt mê người. Hắn ôn nhu hôn lên đôi mắt phượng của Tiêu Chiến, khàn giọng hỏi:

"Không hối hận?"

Y mỉm cười lắc đầu, đáy mắt có sóng tình lưu chuyển. Nhận được đáp án, Vương Nhất Bác mạnh mẽ động thân, phần riêng tư nhất trên cơ thể hai người hoàn mỹ kết hợp. Trán Tiêu Chiến rỉ ra một lớp một hôi mỏng, y ủy khuất nức nở:

"Đau quá, ta không làm nữa, lấy nó ra đi."

"Trễ rồi."

"Ưm~"

Vương Nhất Bác chặn lại lời nói của y bằng một nụ hôn nồng nhiệt, bên dưới lại liên tục trừu động. Đau đớn dần rút đi, thay vào đó là khoái cảm kì lạ. Mật dịch nơi giao hợp tiết ra ngày một nhiều, hai người cũng ngày càng ăn ý, dìu nhau vào cõi mộng êm đềm. Vương Nhất Bác nắm hoàn toàn quyền chủ động, đem cơ thể Tiêu Chiến tùy ý nhào nặn dưới thân. Tiếng ân ái vang vọng khắp hang động rộng lớn.

Qua hơn hai canh giờ, hắn cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng rồi rút phân thân ra, bạch trọc phun trào trên cơ bụng Tiêu Chiến, mà ở bên dưới, lần thứ ba y cao trào, bạch trọc một lần nữa phóng ra hòa chung vào phần của Vương Nhất Bác vừa nãy. Hắn thở dốc nhìn xuống, ở trong chất dịch trắng đục còn có hai con vật tí hon, lúc này chúng không còn cử động nữa, dường như đã chết. Như hiểu ra gì đó, hắn khẽ cười, ôm lấy người ngọc vào trong lòng thủ thỉ:

"Cảm ơn ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top