Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Lương duyên trời ban

Thị vệ nhanh chóng tiến tới trói hai tay Vương Nhất Bác vào cột, hắn thẳng lưng đứng giữa sân đình, trong con ngươi thủy chung chỉ chứa bóng hình Tiêu Chiến. Y lúc này cũng khẩn trương dõi theo từng động tác của Phùng Ngọc Loan. Vút một tiếng, trường tiên trong tay nàng mạnh mẽ xé gió lao đến. Một roi lại một roi, âm thanh chan chát ghê rợn cắt nát da thịt vang lên không dứt. Nàng như muốn đem toàn bộ ghen hờn cùng không cam lòng bao nhiêu năm qua phát tiết ra. Rất nhanh sau đó, trung y trắng thuần trên người Vương Nhất Bác đã bị nhuộm đỏ loang lổ. Hắn dùng sức cắn răng không kêu than một lời, mà ở bên này, bàn tay Tiêu Chiến cũng siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu. Y cố gắng dằn xuống kích động muốn lao đến đoạt người.

Khoảng hai khắc trôi qua, hơn một trăm roi đã rơi xuống mọi ngóc ngách cơ thể, khóe miệng Vương Nhất Bác không nhịn được trào ra một ngụm máu đỏ au, cảm giác như cả người đều tê dại không còn sức lực. Phùng Ngọc Loan thở dốc vì mệt, nàng ngừng lại một chút rồi cười khinh miệt:

"Vương gia người cũng có ngày này a. Hay là người cầu xin ta đi, biết đâu ta đại phát từ bi, tha cho người thì sao?"

Mi mắt Vương Nhất Bác chậm rãi nâng lên, lạnh nhạt đối diện với nàng: "E là phải phụ ý tốt của hoàng quý phi rồi. Ba trăm roi này bản vương vẫn gánh được, người cứ tiếp tục đi thôi."

Sắc mặt Phùng Ngọc Loan trong phút chốc không còn độ ấm, nàng tiếp tục vung tay đánh xuống không chút lưu tình. Lần này trường tiên vụt qua gương mặt Vương Nhất Bác, vết cắt sâu hoẵm lập tức xuất hiện, không ngừng rỉ ra máu tươi. Tiêu Chiến từ đầu đến giờ vẫn ôm lấy Vương Tiêu Bảo không cho con nhìn thấy cảnh này. Y phải cố gắng kiềm chế bản thân hết mức mới không phi thân sang đó ném đi trường tiên của nàng ta. Cứ mỗi lần tiếng chan chát vang lên là y lại cảm thấy hồn mình như bị xé thành hai mảnh, lồng ngực đau đến không thở được. Trong suốt năm năm qua, lần đầu tiên Tiêu Chiến ý thức rõ ràng mình vẫn còn tha thiết yêu nam nhân ấy.

Đến khi Vương Nhất Bác toàn thân nhiễm đỏ, lòng bàn tay của Phùng Ngọc Loan cũng tứa máu. Hơn hai trăm roi đánh xuống, ngay cả thần thức của hắn cũng dần mơ hồ nhưng lại vẫn thủy chung không cúi đầu, khiến cho nàng càng thêm phẫn nộ. Mặc cho hắn đã sắp ngất đi, nàng vẫn vung roi muốn tiếp tục đánh. Đúng lúc này đột nhiên có làn gió xẹt qua cuốn lấy trường tiên thổi văng đi nơi khác, Phùng Ngọc Loan giật mình ngẩng đầu. Phía trên bờ tường cao ngất của cung điện không biết từ lúc nào xuất hiện một lão nhân gia đạo bào phiêu dật tung bay trong gió. Mái tóc ông bạc phơ, một tay cầm phất trần, một tay chậm rãi vuốt hàm râu dài ngang ngực. Giọng của Tiêu Chiến và Phùng Ngọc Loan gần như cùng lúc vang lên:

"Ân công?"

"Sư phụ?"

Từ Thiên Trúc khẽ động, thân ảnh vô thanh vô thức đáp xuống chắn giữa Vương Nhất Bác và Phùng Ngọc Loan, mỉm cười ôn hoà: "Nương nương, thủ hạ lưu tình."

Tuy rằng không biết vì sao ông lại xen vào chuyện này, nhưng Phùng Ngọc Loan thụ ân tất báo. Ân công đã mở miệng, nàng cũng không thể không biết điều mà dừng lại. Thấy mọi chuyện đã kết thúc, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, đầu gục xuống lâm vào hôn mê.

***

Vương phủ, Đông viện.

Tiêu Chiến từ trong phòng trở ra, trên mặt còn mang theo lo lắng không giảm. Vốn dĩ độc trong người Vương Nhất Bác đã tàn phá cơ thể hắn nặng nề, bây giờ lại chịu thêm hai trăm roi của Phùng Ngọc Loan, mạng hắn hiện tại chẳng khác nào chỉ mành treo trước gió.

Phía trước truyền đến tiếng cười giòn tan của một già một trẻ, Tiêu Chiến dằn xuống tâm trạng bất an của mình, kéo cao khóe miệng bước qua. Lão nhân gia người đang cùng Vương Tiêu Bảo chơi trò đuổi bắt đến quên trời quên đất. Điều này khiến cho trong lòng y cảm thấy an ủi phần nào. Y cất tiếng khẽ gọi: "Sư phụ."

Nghe tiếng y, Từ Thiên Trúc tháo xuống miếng vải trên mắt, nhìn đồ nhi cười hiền từ. Ba người ngồi xuống bên bàn đá, Vương Tiêu Bảo hiếu thuận bóc vỏ quýt mời ông ăn. Đáy mắt lão nhân gia cực kì vui vẻ. Tiêu Chiến dịu giọng hỏi thăm:

"Sao người lại đến đây?"

Ông xoa đầu Vương Tiêu Bảo, từ tốn đáp: "Tư Triệt tìm ta, bảo rằng con đang gặp chuyện, cần ta ra tay tương trợ."

Tiêu Chiến cúi đầu, vẻ mặt lại trở nên ủ rũ. Sư phụ nuôi y từ nhỏ, mọi thứ mà y biết từ y thuật cho đến võ công đều do một tay ông dạy dỗ. Từ khi gả vào vương phủ, Tiêu Chiến không hề nhận được tin tức nào của ông, ngay cả sư huynh cũng chỉ biết sư phụ vân du tứ hải, vừa tu luyện vừa tế thế giúp đời. Lần này vì giúp y, hẳn là hắn đã vất vả không ít, lại còn phiền đến sự thanh tịnh của lão nhân gia người. Y ái ngại nói:

"Xin lỗi người, là đồ nhi bất hiếu, quấy rầy sư phụ thanh tu."

Từ Thiên Trúc bật cười cưng chiều, ông gõ lên trán ái đồ một cái thấp giọng vờ mắng: "Con đó, lúc nào cũng như vậy. Vi sư nuôi con từ nhỏ đến lớn, bây giờ con gặp khó khăn, lẽ nào ta lại làm ngơ. Yên tâm đi, độc của phu quân con, vi sư nhất định sẽ giải cho hắn."

Nhận được lời khẳng định của sư phụ, Tiêu Chiến mới nở nụ cười nhẹ nhõm, gật đầu tỏ ý biết ơn. Từ Thiên Trúc tu đạo đã lâu, y thuật đứng hàng cao thủ. Một khi ông nói ông sẽ trị được đồng nghĩa với việc dù là Diêm Vương cũng đừng mong đến đây cướp người của ông. Chỉ là sau đó ông lại nói tiếp: "Bất quá ta cần một vị thuốc dẫn, Tư Triệt đã đi tìm rồi, đợi hắn về đây ta sẽ bắt đầu. Còn giờ thì chúng ta đi chơi tiếp thôi."

Câu cuối cùng là nói với Vương Tiêu Bảo. Ông dường như rất thích cậu nhóc, từ lúc hồi phủ đến giờ đều quấn lấy cậu không buông. Lão nhân gia người cả đời chỉ có hai đồ đệ. Hiên Viên Tư Triệt khăng khăng khẳng định mình sẽ không thành gia lập thất, vậy nên chỉ có đến chỗ Tiêu Chiến mới hưởng thụ được phúc khí của người có ngoại tôn* thôi.

*ngoại tôn: cháu ngoại

Thời gian cứ thế trôi, thân thể Vương Nhất Bác sắp không trụ được nữa. Khi Tiêu Chiến tưởng rằng hắn sẽ không gắng gượng được tới lúc có đủ thảo dược, Hiên Viên Tư Triệt cuối cùng cũng đến vương phủ. Hắn vừa đưa thuốc cho Từ Thiên Trúc xong liền cái gì cũng không quản, một đường đi vào trong phòng ngủ một mạch hai ngày hai đêm. Tiêu Chiến lo lắng hắn lao lực quá độ sẽ sinh bệnh nên để Thanh Tư ở bên cạnh trông chừng, còn mình thì phụ lão nhân gia giải độc cho Vương Nhất Bác.

Qua vài ngày quan sát, Tiêu Chiến nhận ra vị thuốc mà sư huynh đem về hoàn toàn không có một chút tác dụng nào đối với việc giải độc. Y lấy làm lạ hỏi: "Sư phụ, người bảo sư huynh đi tìm thuốc, nhưng sao con lại thấy nó rất vô dụng, hơn nữa còn giống như một loại độc dược khác khiến cho hắn khó chịu hơn. Liệu có khi nào có nhầm lẫn gì không?"

Vương Nhất Bác uống xong thuốc ông đưa khí sắc quả thật tốt lên trông thấy, nhưng cả người lại ngứa ran. Mỗi lần như thế, Từ Thiên Trúc lại trói tay trói chân hắn lại, không cho hắn cử động, bất đắc dĩ chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó chịu hành hạ cơ thể suốt một canh giờ.

Từ Thiên Trúc nhìn y lo lắng như thế ngược lại vẫn điềm nhiên giã thuốc, đầu cũng không ngẩng nhẹ bâng đáp: "Thì đúng là ta hạ độc hắn mà."

"...H..hả?"

Cơ mặt Tiêu Chiến co rút lại, tựa hồ không hiểu ý của lão nhân gia. Ông đưa mắt nhìn y, khóe miệng già nua kéo lên nụ cười ba phần tà ác bảy phần tinh nghịch: "Hắn hại đồ nhi của ta chịu khổ lâu như thế, không dạy hắn một bài học hắn còn tưởng người của ta dễ ức hiếp cơ đấy."

"..."

Tiêu Chiến bất lực lấy tay ôm trán. Giờ thì y đã hiểu, tính tình sư huynh quái gở như thế rõ ràng là do sư phụ dạy ra.

Quá trình giải độc mất gần hai tháng. Huyết sắc trên mặt Vương Nhất Bác cũng dần trở lại, cả người khỏe lên không ít, có cảm giác còn cường tráng hơn lúc xưa. Bên trong phòng, Tiêu Chiến yên lặng đứng một bên nhìn sư phụ bắt mạch cho Vương Nhất Bác, mặc dù biết mọi chuyện rất thuận lợi nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng. Chậm rãi nhấc tay lên, nét mặt Từ Thiên Trúc dãn ra, nở nụ cười hoà ái:

"Độc đã được giải hoàn toàn, thân thể không có gì đáng ngại nữa rồi."

Đáy mắt Tiêu Chiến có cảm xúc vui sướng vỡ òa. Vương Nhất Bác cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chắp tay bái lạy: "Đa tạ ơn cứu mạng của ân sư."

"Miễn đi", Ông khẽ đưa mắt nhìn Tiêu Chiến rồi nhàn nhạt nói, "Nếu như ngươi thật sự muốn trả ơn cho ta thì đừng làm Chiến Chiến phải khóc nữa. Ta chỉ có hai đồ đệ, phụ mẫu chúng đều không còn, nếu như ngươi dám ức hiếp nó, ta nhất định sẽ đòi lại mạng của ngươi."

Dứt lời ông ung dung đứng dậy, ý cười bên môi vẫn không đổi, quay người rời đi. Hiên Viên Tư Triệt làm người vô hình từ nãy đến giờ mới lên tiếng: "Chúc mừng ngươi, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng dịu đi không ít: "Đa tạ."

Đồng tử Hiên Viên Tư Triệt khẽ đảo. Hắn gãi gãi đầu, ấp úng nửa ngày mới gian nan mở miệng: "Xin lỗi. Trước đây gạt ngươi là ta không đúng."

Cả ba người nhìn nhau, bầu không khí có chút trầm xuống. Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến trước mặt hắn, thanh âm mang theo ấm áp khó có được: "Đều là người nhà, không cần phải khách khí như vậy, đại ca."

Hai tiếng này của Vương Nhất Bác giống như một cái cầu nối, bỏ qua hết ân oán của đời trước, bắt đầu một tương lai mới đầy tình thâm. Tiêu Chiến thấy cảnh này trong lòng cũng vui lây, khắp gương mặt đều là hạnh phúc.

Cửa phòng chợt mở, Thanh Tư bưng một khay đầy thức ăn tiến vào, nhẹ giọng nói: "Vương gia, vương phu, lão nhân gia nói người cần bổ sung huyết khí, vậy nên nô tì có làm chút điểm tâm, hai người mau nếm thử đi."

Không đợi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kịp phản ứng, Hiên Viên Tư Triệt đã nhanh nhẹn vọt đến bên cạnh bàn nhìn Thanh Tư cười lấy lòng: "Tiểu Tư Tư, có phần của ta không?"

"Không có."

Nàng nhàn nhạt đáp, sau đó xoay người rời đi. Tiêu Chiến tròn mắt kinh ngạc. Tính tình Thanh Tư vốn dĩ lương thiện, lại cực kì ôn nhu. Đây là lần đầu tiên y nghe được nàng lạnh lùng đối với người khác, trong giọng nói còn ẩn chứa giận dỗi không dễ nhận ra. Nhìn vẻ mặt hiếm khi lộ vẻ rối rắm của sư huynh, y bật cười, dường như đã hiểu ra gì đó. Hiên Viên Tư Triệt thẹn quá hóa giận giẫm mạnh lên chân Tiêu Chiến khiến y nhăn mặt kêu oai oái. Hắn làm mặt quỷ với y rồi bước dài đuổi theo Thanh Tư. Tiêu Chiến mỉm cười thu một màn này vào mắt, cẩn thận nghĩ xem đoạn nhân duyên này bắt đầu từ khi nào. Đột nhiên sau lưng cảm nhận được độ ấm, Vương Nhất Bác vòng tay ôm y từ phía sau, dịu dàng hôn lên vành tai mê người:

"Hồi đó chúng ta cũng như vậy nhỉ?"

Tiêu Chiến nhướn mày, xoay người đặt tay lên vai hắn, cố ý trêu đùa: "Vậy hả? Lâu quá rồi, ta không nhớ nữa."

Tiếng cười trầm thấp của người đối diện lọt vào tai y. Trong đôi mắt hắn phản chiếu bóng hình Tiêu Chiến. Hắn nói bằng giọng chứa chan tình ý:

"Vậy vương phu có muốn bản vương một lần nữa theo đuổi người không?"

Nghe hắn nói vậy, Tiêu Chiến cố ghìm lại khoé môi đang nâng lên: "Được a, chúng ta bắt đầu từ lúc ở Tinh Đô đi, người muốn từ hôn ta."

"Là kẻ tiểu nhân nào nói bậy vậy?" Vương Nhất Bác nghiêm mặt, thanh âm lại phá lệ ôn nhu, "Cuộc hôn sự này là trời cao tác hợp, duyên định tam sinh. Cưới được người vừa hiểu lễ nghĩa lại lợi hại như Tiêu công tử, ta cầu còn không được, lí nào lại từ chối."

Nghe đến đây y không nhịn được nữa, cất tiếng cười khúc khích, đôi mắt phượng cong lên thành hình trăng khuyết trông đáng yêu đến cực điểm. Vương Nhất Bác ngây ngẩn nhìn gương mặt xinh đẹp của thiên hạ nhỏ, thuận theo trái tim nghiêng người phủ lên môi y một nụ hôn dịu dàng. Đôi môi hai người chạm nhau mang đến dòng điện đã lâu không cảm nhận được. Tiêu Chiến vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác, ôn nhu đáp trả. Nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, phủ lên thân ảnh hai người yêu nhau tạo ra khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Đã từng yêu nhiều đến như thế, trải qua năm rộng tháng dài, cứ ngỡ rằng tình cảm đã phai nhạt, thật không ngờ lại giống như đống tro tàn trong gió, càng thổi tắt lại càng bùng lên mạnh mẽ. Hai trái tim hòa chung một nhịp đập, lại phảng phất như chưa từng yêu qua lần nào, vừa mong chờ lại vừa mãnh liệt rung động.

Áp trán mình lên trán người trong lòng, Vương Nhất Bác nặng nề thở dốc, thanh âm khàn khàn dụ hoặc:

"Chiến Chiến, chúng ta bỏ qua vài bước, trực tiếp quay về thời điểm ở Hàn Ngân Động đi. Ta muốn ngươi!"

---------------CHÍNH VĂN HOÀN---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top