Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Ôn nhu như mộng

Sau khi trở về, Vương Nhất Bác cho người đem đến chỗ Tiêu Chiến một chén thuốc giải cảm, thế nhưng lại bị y đem trả về. Nhìn khay thuốc nằm trong tay hạ nhân, hắn đen mặt tự mình cầm qua chỗ y. Mạnh mẽ đặt chén thuốc lên bàn, hắn nói bằng giọng không mấy hòa nhã:

"Vì sao không chịu uống thuốc?"

Tiêu Chiến lấy tay day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói với hắn: "Ta không sao, không phiền vương gia bận tâm."

Nếu y nhận chén thuốc này, Tống Như Nhan sẽ không ngừng tìm y gây phiền phức. Hiện tại y không có thời gian cùng nàng ta chơi trò trạch đấu*.

*trạch đấu: đấu đá trong nhà

"Không sao?"

Hai mắt Vương Nhất Bác nheo lại đầy nguy hiểm. Hắn không nói hai lời lập tức đánh ra một quyền về phía Tiêu Chiến. Y cả kinh vội lùi ra khỏi bàn, nghiêng người tránh né từng đợt công kích, không dằn được quát lớn: "Người điên rồi sao?!"

Vương Nhất Bác xuất thủ không nương tình, trên dưới đều không ngừng đánh tới, dọa cho đám hạ nhân không dám nhúc nhích, càng không thể can ngăn. Hai người ở trong phòng ngươi đấm ta đá, Tiêu Chiến đang bệnh nào có phải là đối thủ của hắn. Trong khoảnh khắc y ngả người về sau tránh né một quyền đấm thẳng trên mặt, Vương Nhất Bác nhanh nhẹn gạt chân y. Cả thân mình Tiêu Chiến mất đà ngã ngửa, cùng lúc đó vòng tay rắn rỏi của Vương Nhất Bác cũng vòng đến ôm chặt y vào người. Khoảng cách của hai người rất gần, dường như chỉ cần tiến đến một chút liền có thể chạm vào môi đối phương. Tiêu Chiến rất nhẹ, ôm vào lòng còn sợ gió thổi bay đi mất. Hai mắt Vương Nhất Bác đen láy nhìn không ra cảm xúc, hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Thân thể không khỏe thì cần phải uống thuốc. Nếu không ngươi muốn lúc tìm thấy Bảo nhi ngươi chỉ còn là một bộ xương khô sao?"

Có lẽ do bị cảm nên Tiêu Chiến cảm thấy hai má mình dường như có chút nóng, y dời mắt khẽ gật đầu. Lúc này Vương Nhất Bác mới buông tay. Y tự mình cầm lấy chén thuốc uống hết, không quên úp ngược chén xuống đưa mắt nhìn hắn như muốn hỏi đã vừa ý chưa. Vương Nhất Bác không đáp, lặng lẽ nhìn hạ nhân thu dọn khay thuốc. Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn suy tư. Y hỏi:

"Ngươi cảm thấy hắn sẽ đưa Bảo nhi đi đâu?"

Một nơi rất nóng, cũng không thể là nhà bếp hay lò luyện đan của Tiên đế được. Mà nếu là lò luyện đan, Côn Luân Sơn ở cách xa Thành Đô như vậy, muốn tới đó cũng phải mất một tháng đi đường, nếu bây giờ xuất phát có lẽ cũng sẽ đuổi kịp kẻ kia.

Đang đắm chìm vào suy luận của bản thân, chợt cánh tay Tiêu Chiến bị người nào đó lôi đi mạnh mẽ. Y giật mình khẽ quát: "Ngươi làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác ấn vai Tiêu Chiến ngồi xuống giường, lạnh mặt nói: "Đi ngủ!"

Dứt lời hắn xoay người lệnh cho hạ nhân vào thay áo cho y, Tiêu Chiến giận quá hóa cười: "Vương gia quản cũng thật nhiều, nếu người mệt mỏi có thể đến Tây viện của trắc phi nghỉ ngơi. Chỗ của ta không nhọc người lo lắng."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Nhất Bác càng âm trầm. Hắn không nói hai lời quay lại nằm vào phía ngoài giường, thuận tiện vòng tay ôm Tiêu Chiến ghìm chặt bên trong. Thanh âm mạnh mẽ không cho phép thương lượng:

"Đi ngủ! Muốn làm gì thì cũng đợi trời sáng đi!"

"Vương Nhất Bác ngươi đừng có quá đáng!"

Lửa giận trong lòng Tiêu Chiến bị đốt lên, cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của hắn. Mắt thấy hạ nhân đã nhanh nhẹn lui ra bên ngoài, thuận tiện thổi tắt nến, Tiêu Chiến không ngừng ảo não. Trong sạch năm năm qua của y bây giờ triệt để bị phá rồi. Vương Nhất Bác càng gia tăng lực đạo không cho y vùng vẫy, khẽ mở miệng tà ác:

"Nếu như ngươi còn muốn động, vậy ta không ngại làm thêm chút chuyện nữa đâu."

Ma xui quỷ khiến thế nào Tiêu Chiến lại nghe hiểu lời hắn nói, vành tai bất giác phiếm hồng. Y cắn răng xoay người đưa lưng về phía hắn, trong lòng thầm mắng tên chết giẫm này hôm nay ăn nhầm thuốc gì mà phát điên như vậy.

***

Vì ngủ đủ giấc nên sáng hôm sau tinh thần Tiêu Chiến cũng tốt lên không ít, dường như cũng không còn sốt nữa. Lúc y tỉnh dậy, vị trí bên cạnh sớm đã lạnh lẽo. Cũng đúng, có lẽ hắn chỉ ở lại một chút rồi lại về viện của Tống Như Nhan, dù sao năm năm qua hắn chưa từng nghỉ lại qua đêm ở Đông viện.

Cố đè xuống cảm giác mất mát không rõ, Tiêu Chiến lệnh cho tì nữ tiến vào rửa mặt rồi đưa lên đồ ăn sáng đơn giản. Quả nhiên không đợi y ăn xong, vị trắc phi kia đã tìm đến cửa. Nàng nhún người ra vẻ đúng mực thi lễ, đoan trang cười:

"Vương phu vạn phúc. Hôm qua thần thiếp đến kì nguyệt tín, trong người không khỏe liền sợ ủy khuất vương gia, thật không ngờ được vương phu giúp đỡ, thần thiếp xin đa tạ người."

Tiêu Chiến lười phải đấu khẩu cùng nàng, bình thản ngồi đó tiếp tục ăn. Bị người ta xem như không tồn tại, Tống Như Nhan xấu hổ tức giận. Vốn dĩ nghĩ rằng sau chuyện của Bình Nhi y sẽ tiếp tục lập uy với nàng, vậy nên nàng đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế ứng phó. Thật không ngờ người này lại trở về như ban đầu, im lặng làm một tượng gỗ, thật khiến cho người khác hận vô cùng.

Đúng lúc nàng ta sắp sửa phát tiết thì bên ngoài truyền đến âm thanh thi lễ của đám thị vệ. Vương Nhất Bác không nhanh không chậm tiến vào, nhìn thấy Tống Như Nhan cũng không có gì ngạc nhiên. Nàng ta lập tức nở nụ cười hiền tuệ, hướng hắn hỏi han ân cần: "Vương gia, người sao lại trở về từ bên ngoài vậy?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, giọng nói dường như mang theo chút biếng nhác hỏi lại: "Nàng đến đây có việc gì?"

Tống Như Nhan mỉm cười e lệ: "Vương gia đêm qua ở chỗ của vương phu, thần thiếp sợ năm năm qua vương phu không cùng người ăn sáng sẽ không nhớ được khẩu vị của người, nên đã chuẩn bị một vài món điểm tâm đem qua đây."

Nói rồi Bình Nhi lập tức đem những món ăn kia bày ra trên bàn, mặc kệ Tiêu Chiến có đồng ý hay không. Động tác trên tay Tiêu Chiến vẫn tiếp tục, thế nhưng trong lòng đã phiền chán đến cực điểm. Nàng ta chỉ có một vở tuồng ân ái, diễn suốt năm năm vẫn không thấy chán sao? Ngược lại là Vương Nhất Bác, hắn nhận lấy đôi đũa từ hạ nhân rồi điềm nhiên ăn, không quên đính chính sự thật:

"Đêm qua bản vương ngủ ở thư phòng."

Một câu nói vô thưởng vô phạt tạo nên hai trạng thái khác biệt đến người đối diện. Trái tim Tiêu Chiến chùng xuống, rất nhanh lại mỉm cười che đi. Y đã sớm biết hắn sẽ không ngủ lại Đông viện, vậy thì có gì để thất vọng đâu. Tống Như Nhan hiển nhiên vui sướng khi người khác gặp họa, nàng ta vờ cau mày oán trách: "Như vậy sao được. Nếu lần tới vương phu không thể chăm sóc người, vậy vương gia cũng nên đến chỗ của thần thiếp, thư phòng rất lạnh, sẽ bị cảm đấy."

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ nhìn nàng ta lạnh nhạt phân phó: "Được rồi, nàng trở về đi. Ta có chuyện cần nói với vương phu."

Tuy là bị mời về, nhưng Tống Như Nhan lại mỉm cười đắc thắng rời đi. Hiển nhiên, Tiêu Chiến vẫn không để nàng vào mắt. Y ăn xong liền đứng dậy ra ngoài. Vương Nhất Bác một bên đưa tay giữ người lại, một bên gắp miếng bánh cảo cho vào miệng cắn. Tiêu Chiến nghiến răng nén giận:

"Vương gia còn có gì dặn dò sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời, nhưng đồng thời cũng không thả người đi. Tiêu Chiến nhịn không được ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo: "Nếu như người không có việc gì nữa thì thỉnh buông tay, ta còn có chuyện cần phải ra ngoài."

"Tìm Bảo nhi sao?"

Giọng hắn không mặn không nhạt đáp. Một lời khó để nói hết tâm trạng Tiêu Chiến hiện giờ. Biết rõ còn cố hỏi, y không có kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Đêm qua thì phát điên giữ y bên giường, sáng nay lại đến đây tú ân tú ái với trắc phi, thật sự xem y là quả hồng mềm muốn bỡn cợt thế nào cũng được đúng không?

Thấy y không đáp, Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi tiếp: "Ngươi biết đi đâu để tìm nó sao?"

Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ chuyển, y nhìn hắn một lúc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, nghiêm túc hỏi: "Người có manh mối rồi?"

Vương Nhất Bác ném cho y một tờ giấy, vẫn tiếp tục ăn hết điểm tâm của mình. Tiêu Chiến xem qua một lượt thông tin trên đó rồi nhìn hắn đầy nghi hoặc:

"Thiết thành? Vụ án mất tích?"

Đôi đũa trong tay hắn cuối cùng cũng được gác xuống. Vương Nhất Bác chậm rãi lau miệng rồi đáp: "Ừm, trong huyết thư có nhắc đến việc mời bạn đến chơi cùng với Bảo nhi, ta cảm thấy lời này tuyệt đối không phải nói đùa. Vậy nên đêm qua đã cho người đi hỏi thăm một chút. Từ Thiết thành truyền đến tin tức có một vài đứa trẻ bỗng dưng mất tích vào một ngày trước, phụ mẫu chúng đang tìm con ở khắp nơi. Ta nghĩ rằng chúng ta có thể đến đó xem thử."

Từ Thành Đô đến Thiết thành cưỡi ngựa nhanh nhất chỉ mất hai canh giờ. Nếu là võ lâm cao thủ tuyệt đối có thể dùng khinh công trong vòng một canh giờ hơn không nghỉ đi đến đó. Tiêu Chiến gật gù suy tư xác suất hợp lý của sự việc, ngón tay theo thói quen gõ nhẹ trên mặt bàn. Bỗng nhiên y nhận ra gì đó, ngẩng đầu khó tin nhìn Vương Nhất Bác: "Đêm qua...ngươi không ngủ ở thư phòng?"

Trong mắt hắn vụt qua chút cảm xúc dao động rồi biến mất, nó nhanh đến mức Tiêu Chiến nghĩ rằng mình nhìn nhầm. Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc đáp:

"Ta vốn dĩ ở thư phòng, những thông tin này chỉ cần phái người đi tra là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top