Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Dạ hội Kình Thương bắt đầu vào khoảng chập tối, vậy nên khi Tiêu Chiến và Sở Vương Kỳ đến tiệc cũng đã có khá đông người rồi. Để tránh chạm mặt nữ chính, anh lúc nào cũng bám theo sát Sở Vương Kỳ một bước không rời. Khi cậu nói chuyện với người khác, Tiêu Chiến buồn chán đứng một bên xoay xoay li rượu. Cậu nói xong rồi anh lại rất tự nhiên khoác vai cậu đi khắp nơi trong sảnh lớn.

Sở Vương Kỳ cau mày nói: "Nóng quá đi, mau bỏ tay xuống. Hôm nay cậu uống lộn thuốc à?"

Tuy trong giọng nói rất bực bội nhưng thái độ của cậu lại không có chút nào muốn hất cái tay làm càn của Tiêu Chiến xuống. Anh cười hì hì kề sát mặt cậu khẽ nói:

"Chịu thôi. Ông già nhà tôi muốn tôi trong dạ hội này tìm con dâu cho ông ấy. Đáng tiếc tâm trí của bổn thiếu gia hiện tại chỉ có gương mặt đẹp đến điên đảo hồn phách của Sở thiếu cậu thôi. Tôi mà không thân mật với cậu thì còn cách nào khác đâu."

Thái độ của anh bảy phần thật ba phần giả, Sở Vương Kỳ không hiểu nổi anh đang nghĩ gì bèn tùy ý anh. Cậu hớp một ngụm rượu lạnh nhạt nói:

"Cơ thể của bổn thiếu gia đắt lắm đấy, không phải tùy ý cậu chiếm tiện nghi."

Tiêu Chiến bật cười. Gương mặt anh bị hơi men làm cho ửng đỏ, trông anh lúc này dịu dàng như một thiên thần vô hại. Bỏ ly rượu xuống, ngón tay thon dài của Tiêu Chiến khẽ nâng cằm Sở Vương Kỳ qua đối diện mình, anh nhìn sâu vào mắt cậu nói:

"Vậy tôi phải trả cái giá như thế nào cho cậu đây?"

Cơ thể Sở Vương Kỳ như bị điện giật run lên một cái, vội vàng lách người thoát khỏi vòng tay của anh. Cậu cau mày khó chịu: "Cái đồ hoa tâm công tử nhà cậu, bớt giở mấy trò cưa cẩm con gái trước mặt tôi đi."

Tiêu Chiến chỉ mỉm cười không nói. Dưa ép chín không ngọt, nếu tấn công dồn dập quá sẽ gây ra phản ứng ngược. Trở về trạng thái nghiêm túc, anh lịch sự tiếp chuyện với những đối tác đến chào hỏi mình. Sở Vương Kỳ cũng nói chuyện với người khác, hai người đứng cách nhau không tới ba mét.

Bỗng nhiên tầm mắt của Tiêu Chiến bắt gặp hình dáng nữ tử quen thuộc nơi góc phòng, trong đầu tự động nhảy ra một cái tên: Kiều Đan. Cô ta là nữ chính?

Kiều Đan lúc này vẫn đang bàn chuyện với đối tác. Tiêu Chiến quan sát thấy lúc cô vừa quay mặt đi nghe điện thoại thì ly nước lập tức bị người trước mặt động tay động chân. Nói gì thì nói, nữ chính đúng là có hào quang riêng biệt. Một gương mặt kiều diễm, thân hình lại đẹp đến mức dụ dỗ người khác phạm tội. Chả trách nguyên chủ lại yêu say đắm cô ta, cũng không biết khi Sở Vương Kỳ lợi dụng cô ta như vậy có động tâm chút nào không.

Vừa nghĩ đến điều đó, bên tai liền vang lên tiếng của Sở Vương Kỳ làm anh giật mình: "Cô gái đó là người mà cậu thường nhắc à? Trông đẹp thật đấy."

Không biết từ lúc nào Sở Vương Kỳ đã đứng bên cạnh anh cùng nhìn về phía Kiều Đan. Nguyên chủ vốn dĩ rất tin tưởng người bạn này, chuyện gì cũng nói với cậu ta, bao gồm cả việc mình gặp gỡ một cô gái kì lạ không bị sắc đẹp của anh thu hút, hơn nữa tính cách cũng quyết liệt cứng rắn đến thú vị. Vì vậy Sở Vương Kỳ đối với Kiều Đan chỉ có hiếu kì, không nghe ra được hứng thú trong lời nói.

Tiêu Chiến cảm thấy nguyên chủ lúc trước đúng là bị yêu làm cho hỏng đầu. Một đứa con gái nhà bình thường có thể đến dạ tiệc này sao, anh ta lại còn tin tưởng vào lời cô nói cái gì mà "làm trợ lí nên đến thay sếp mình". Ngu không thể tả. Nhưng nếu nói tới chuyện này thì Sở Vương Kỳ cũng không hơn gì Kiều Đan, cậu rõ ràng biết cô ta là thiên kim tập đoàn Tống Đan lại im lặng nhìn bạn mình bị lừa, hoàn toàn không định nói rõ cho nguyên chủ biết. Quả thật là một cặp tuyệt phối mà.

Nghe cậu nhận xét như vậy, đáy mắt Tiêu Chiến nảy sinh ý cười gian trá không dễ nhận ra. Anh vẫn nhìn về phía Kiều Đan nói: "Nếu cậu thích thì cứ tới làm quen đi. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, hoa đẹp là hoa có gai."

Sở Vương Kỳ nghiêng đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy gương mặt Tiêu Chiến lúc này hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch hay. Nói đùa rồi, nữ chính đã định sẵn phải thất thân, anh rất hiếu kì nếu không phải người lấy đi trinh tiết của cô là nam phụ thì cô sẽ làm gì người ta. Loại phụ nữ rắn độc như cô không đáng để anh đồng tình.

Cùng Tiêu Chiến ngồi xuống quan sát động tĩnh của Kiều Đan một lúc, thấy cô bắt đầu lộ vẻ mơ hồ, Sở Vương Kỳ nhàn nhạt hỏi:

"Hình như cô ta không ổn lắm. Cậu không muốn qua đó giúp bạn cậu sao?"

Trong nguyên tác lúc này Sở Vương Kỳ không biết gì về việc Kiều Đan bị hạ thuốc, chỉ là hôm nay anh đi theo cậu không rời nên cũng bị cậu nhìn thấy. Biết thì biết đi, anh cũng muốn xem thử nam chính biết nữ chính không còn là xử nữ thì có còn muốn cưới cô ta không. Quả nhiên khi thấy người đàn ông kia dìu Kiều Đan đi về phía phòng nghỉ dành cho khách, chân mày của Sở Vương Kỳ nhíu lại. Cậu đứng dậy cất bước đi về hướng đó. Tiêu Chiến vội níu lấy cánh tay cậu hỏi:

"Cậu làm gì vậy? Chuyện của người ta cậu xen vào làm gì?"

Sở Vương Kỳ lạnh giọng: "Cô ấy là con gái. Nếu như cô ta tự nguyện tôi nhất định sẽ không xen vào, nhưng lần này rõ ràng là cô ta bị bỏ thuốc, tôi không thể cứ nhắm mắt xem như không thấy được."

Trong lòng Tiêu Chiến tức muốn nổ tung. Mẹ kiếp, nam nữ chính có khác, bản năng bảo vệ bạn đời thật không thể coi thường. Xem ra anh muốn phá đi nhân duyên này cũng cần tốn không ít sức đây. Buông cánh tay Sở Vương Kỳ ra, anh hạ giọng nói:

"Vậy tôi đi với cậu."

Lúc hai người chạy tới đạp bung cửa phòng, y phục trên người Kiều Đan đã bị kéo xuống hết, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra không chút che giấu, trong miệng cô còn phát ra âm thanh rên rỉ thống khoái. Người đàn ông kia thấy có người tới thì cả kinh, vội vàng lấy chăn che lại thân thể của mình, gã tức giận quát:

"Chúng mày là ai? Sao dám phá chuyện tốt của lão gia?! Có tin ông đập nát nhà của tụi mày luôn không?"

Nghe đi nghe đi, nhân vật phản diện không não đều có những lời thoại ngu ngốc như vậy. Con cháu nhà bình thường sẽ dám can thiệp vào chuyện này sao? Tiêu Chiến bật cười khinh thường:

"Bổn thiếu gia họ Hạ, tên chỉ có một chữ Tư. Lão già, ông thật sự muốn đập nát nhà tôi sao?"

Lời vừa dứt sắc mặt gã liền tái mét. Hạ gia trên thương trường là tập đoàn lớn mạnh, cùng Sở Thị và Tống Đan tạo thành thế chân vạc vững chắc. Hạ Tư lại càng không thể đùa giỡn, nhìn mặt anh lúc nào cũng cười như vô hại nhưng thủ đoạn tuyệt đối không thua kém ác ma là mấy. Gã ban đầu chỉ nghĩ nếu muốn có được chỗ tốt từ Tống Đan thì lên giường với thư kí của Chủ tịch tập đoàn này cũng là biện pháp không tồi, huống hồ Kiều Đan còn xin đẹp như vậy. Nếu như lão biết Kiều Đan là thiên kim của Tống Đan không biết chừng sẽ dập đầu liếm chân cô cầu xin tha thứ cũng nên.

Nghe được thân thế của Tiêu Chiến, lại nhìn qua bộ dáng không giống người tầm thường của Sở Vương Kỳ, gã hèn mọn cười: "Hạ thiếu, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn vui đùa một chút thôi, không biết rằng đây là người mà Hạ thiếu nhìn trúng. Nếu cậu thích tôi nhường lại cho cậu, tôi lập tức cút đi ngay đây."

Sở Vương Kỳ nghe được hai chữ "nhìn trúng" kia thì nhíu mày, cậu lạnh giọng nói: "Nhường?"

"Không không không", gã lắp bắp nói: "Không phải nhường, là tôi mắt mù không phân biệt rõ. Tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Hai vị thiếu gia xin tha cho tôi lần này đi."

Nụ cười của Tiêu Chiến càng khinh miệt, anh gằn giọng nói: "Cút."

Như nhận được lệnh ân xá, gã lập tức cầm lấy quần áo vừa mặc vừa chạy nhanh ra ngoài. Tiêu Chiến khinh thường "xùy" một tiếng quay đầu bỏ đi, cũng không cần quan tâm Kiều Đan thế nào. Sở Vương Kỳ nhìn cô một lúc lâu, sau đó thở dài đem chăn đắp lại cho cô rồi cũng đi ra ngoài đuổi theo anh. Đợi cậu sóng vai đi với mình, anh cợt nhả nói:

"Sao thế, Sở thiếu không muốn hưởng dụng người đẹp à?"

"Bẩn."

B...Bâ...Bẩn???

Khóe môi Tiêu Chiến giật giật. Thằng nhãi này cũng khiết phích quá rồi. Con gái người ta chỉ mới bị người khác đụng chạm bên ngoài một chút liền kêu bẩn. Nếu như xảy ra chuyện trong nguyên tác không biết cậu có kêu bảo vệ đuổi Kiều Đan cách xa khỏi tầm mắt của mình luôn không.

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến ngày nào cũng như nam châm bám lấy Sở Vương Kỳ. Khi thì rủ cậu đi ăn cơm, khi lại cùng cậu đi gặp khách hàng, lúc lại nằm dài trong phòng làm việc của cậu không chịu đi. Sở Vương Kỳ cũng không nói gì, tuy bên ngoài tỏ ra chán ghét nhưng chưa từng thật sự đuổi Tiêu Chiến đi. Anh thầm nghĩ tình bạn này quả nhiên sâu nặng, nhưng sâu nặng như vậy mà ở sau lưng bạn mình dụ dỗ vợ người ta, chẳng trách nguyên chủ lại muốn đâm chết nam chính.

Sở Vương Kỳ duyệt xong bản kế hoạch ngẩng đầu liền thấy Tiêu Chiến nằm trên ghế nhàn nhã chơi lego của cậu, trong giọng nói khó tránh chút bực tức:

"Hạ Tư, bác trai sao không lôi cậu về Hạ gia nhỉ? Cậu rảnh rỗi quá rồi đấy."

Tiêu Chiến thảy xuống mảnh ghép trong tay cười nói với cậu: "Đừng có mà mang ba ra dọa tôi. Bổn thiếu gia đây là đang đi học hỏi phương thức kinh doanh của Sở thiếu, thuận tiện giúp cậu chặn lại mấy nữ yêu tinh muốn dụ dỗ nam thần. Cậu phải biết ơn tôi chứ."

Sở Vương Kỳ nâng khóe miệng cười khinh bỉ, cậu khoanh tay lại ngả người nói với Tiêu Chiến: "Chứ không phải anh ở đây để tìm nữ thần của mình à?"

Tiêu Chiến đứng dậy đi về phía Sở Vương Kỳ, hư tình giả ý chống cằm nhìn cậu nháy mắt ngọt ngào nói: "Sở thiếu, trái tim này của tôi chỉ vì cậu mà đập thôi, cậu nói vậy làm tôi tổn thương đấy."

Hàm răng của Sở Vương Kỳ nghiến lại kêu ken két, thật sự muốn đập chết cái tên yêu nghiệt này. Anh suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào trêu chọc cậu thôi có đúng không? Giọng cậu châm biếm hỏi:

"Anh có bệnh hả? Hay một đêm ngủ dậy liền phát hiện mình là gay rồi?"

Gay cái đầu cậu! Nếu không phải hệ thống đưa ra cái nhiệm vụ biến thái kia cậu nghĩ lão tử dư thừa tinh lực đến mức dây dưa cùng một thằng con trai à?!

Tiêu Chiến bĩu môi trông cực kì ủy khuất, người Sở Vương Kỳ có chút cứng đờ. Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ 'cộc cộc', trợ lí của cậu bước vào nói:

"Tổng giám đốc, có thư kí chủ tịch tập đoàn Tống Đan muốn gặp anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top