Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Chiến cũng không quay về ngay mà cất bước sang Ngọc Phù Cung của Mị Ảnh. Anh cần phải nói rõ ràng một số chuyện với nàng.

Tiêu Chiến vừa bước vào, Mị Ảnh đã cho lui toàn bộ hạ nhân rồi nhào đến trong lòng anh nũng nịu gọi hai tiếng: "Phương ca."

Đáy mắt anh chợt lạnh, lấy tay đẩy nàng ra, giọng nói cũng không có nửa điểm lưu tình: "Chuyện của thái tử là muội làm?"

Thân thể Mị Ảnh phút chốc cứng đờ, khẽ gật đầu. Tiêu Chiến nhận được đáp án thì không dằn nổi tức giận. Anh vốn dĩ không muốn lôi trẻ con vào trong cuộc chiến, hơn nữa nàng tự ý hành động sẽ phá hư kế hoạch của anh. Cũng may mà Mị Ảnh đủ thông minh, biết cách đổ tội lên người Diệp quý nhân kia, nếu không hậu quả thật không lường được. Càng nghĩ càng không nhịn được, anh nghiến răng nói:

"Chẳng phải ta đã nói muội không được đụng vào thái tử sao?"

Mị Ảnh chớp chớp đôi mắt ủy khuất nhìn anh: "Nhưng không giết nó thì làm sao ngồi lên vị trí kia?"

Bàn tay Tiêu Chiến bên dưới ống tay áo lặng lẽ siết chặt. Anh một chút cũng không muốn hiểu tâm tư của loại nữ nhân không từ thủ đoạn này, ngay cả đứa trẻ sáu tuổi cũng không muốn bỏ qua. Cố dằn xuống sự bất mãn của mình, anh dịu giọng dỗ nàng:

"Nghe lời ta. Muội không thể tự mình ngồi lên đó, như vậy sẽ bị đám lão già kia chất vấn. Chẳng bằng đem thái tử làm bù nhìn, buông rèm nhiếp chính sẽ tốt hơn."

Thần sắc Mị Ảnh hiện lên chút không hiểu: "Vậy muội sinh hài tử là được rồi, cần gì thằng nhóc đó."

Tiêu Chiến bước lên một bước, ôn nhu vuốt ve gương mặt nàng: "Làm sao biết rằng khi nào muội sẽ mang thai, rồi sinh đứa bé ra lại là nam hay nữ. Chúng ta không thể đánh cược. Ngoan, lời của sư huynh muội cũng không tin sao? Muội chỉ cần đối phó với Thục phi và Hoàng hậu, chuyện còn lại để ta có được không?"

Mị Ảnh mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng nhìn vẻ thâm tình trong đáy mắt Tiêu Chiến liền nghĩ anh chắc chắn sẽ không gạt nàng. Tình yêu mười mấy năm qua hoàn toàn không thể thay đổi. Nghĩ vậy nàng từ bỏ nghi vấn, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng rồi vươn tay ôm lấy anh.

Vòng tay của Tiêu Chiến rất dịu dàng nhưng hàn ý trong đáy mắt lại vô cùng rõ rệt.

***

Mị Ảnh không làm người ta thất vọng. Theo đúng như kịch bản, nàng vô thanh vô thức hạ dược trên người Thục phi, lại đem đường ca của nàng ta là Ngô hầu gia đưa vào cung. Một màn huynh muội loạn luân diễn ra sống động. Thục phi bị ban lụa trắng, cả nhà của Ngô hầu gia cũng bị phế bỏ, nam tử xung quân, nữ tử bị bán làm nô lệ. Thế lực trong triều lập tức chỉ còn lại phe cánh của Lâm Nhất và ngoại thích bên phía Hoàng hậu. Tiêu Chiến nghe được tin thì giật mình, vốn dĩ trong nguyên tác Trác Ngọc Phương chỉ khiến Thục phi bị biếm lãnh cung, bây giờ trực tiếp loại bỏ thế lực của nhà mẹ đẻ nàng ta trong triều. Quả thật là một nước cờ hay.

Thời gian gần đây Tiêu Chiến mỗi ngày dạy học cho thái tử xong liền theo ý muốn của hoàng đế đến bồi hắn đánh cờ. Chẳng biết Lâm Nhất đứt sợi dây thần kinh nào lại muốn anh dạy cho cách chơi cờ caro, sau đó liều mạng tỉ thí với anh. Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn giả bộ thua cho qua, thế nhưng Lâm Nhất lại nói mỗi lần anh thắng sẽ được thưởng một lượng vàng. Anh lập tức dốc hết trí lực đấu với hắn.

Người mà, không ai ngại nhiều tiền đâu.

Thời tiết mấy hôm nay đặc biệt tốt, khí trời vào thu mang theo từng cơn gió nhẹ, ngay cả ánh nắng cũng nhu hòa theo lòng người. Sau khi kết thúc một ván cờ mới, Lâm Nhất cười vui vẻ thảy một thỏi vàng qua cho Tiêu Chiến rồi nói:

"Thái phó kì nghệ siêu phàm, thắng được của trẫm không ít đâu."

Tiêu Chiến yêu thích không buông sờ sờ thỏi vàng kia, nhướn mày cười: "Là hoàng thượng đã nhường."

Lâm Nhất mỉm cười bất đắc dĩ, lặng lẽ dọn lại bàn cờ. Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó:

"Phải rồi, trẫm sắp đi biên quan cải trang vi hành thị sát dân chúng, thái phó đi cùng trẫm đi."

Biên quan là nơi cuối cùng của quốc gia, là ranh giới ngăn cách với các nước khác. Việc tuần tra biên quan là chuyện rất bình thường của hoàng đế các triều, chỉ là sao lại kêu anh, không phải nên gọi các quan cao khác trong triều ư? Thượng thư hay thái sư gì đó đều được, nhưng tuyệt đối không phải là một người dạy học như anh.

Tiêu Chiến cau mày: "Thần sức hèn lực mọn, e là có đi cũng không thể phân ưu cho hoàng thượng. Thỉnh hoàng thượng tìm người khác đồng hành."

Ánh mắt Lâm Nhất hiện lên ý cười, hắn uống một ngụm trà bình thản nói: "Không sao, ta muốn thái phó cùng đi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, quyết định vậy đi."

Lâm Nhất hoàn toàn không cho Tiêu Chiến có cơ hội từ chối. Hắn cảm thấy thời gian gần đây thái phó rất thú vị. Biểu tình trên mặt đối với hắn thập phần cung kính nhưng thái độ lại hờ hững như mây trôi, thậm chí có chút tránh né nhìn vào mắt hắn, giống như nhìn vào đó sẽ bị giam hãm vậy. Làm hoàng đế cao cao tại thượng làm sao lại chấp nhận có người không để mình vào mắt đây? Vậy nên hắn muốn giữ Tiêu Chiến ở bên cạnh xem thử anh còn tránh đến khi nào.

Mà trên thực tế, Lâm Nhất đoán đúng rồi. Đôi mắt của hắn rất giống một ai đó mà Tiêu Chiến không nhớ được, mặc dù anh đã hỏi hệ thống năm lần bảy lượt nhưng nó đều im thin thít không đáp. Bất đắc dĩ anh chỉ đành né tránh. Tuy phải lấy được chân tâm của Lâm Nhất nhưng anh cũng không muốn bản thân mình chìm sâu vào đó, như vậy khi hoàn thành nhiệm vụ mới không cảm thấy tội lỗi, không cảm thấy luyến tiếc.

Một tháng sau, Lâm Nhất cùng Tiêu Chiến cải trang thành một cặp huynh đệ đi buôn gấm lụa, có thêm một vài hộ vệ và thủ lĩnh cấm vệ quân, Phó Bạch Quân, đi cùng. Đoàn người chầm chậm đi về hướng ngược lại với kinh thành.

Lâm Nhất ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Chiến trái lại háo hức nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Cổ đại không khí rất tốt, rừng cây rậm rạp đem đến cảm giác mát mẻ. Tiếng chim hót trên cành càng làm người ta yêu thích. Là một người lớn lên ở thế kỉ 21, anh thật sự rất hưởng thụ cảm giác này.

Dọc đường đi Tiêu Chiến cứ thoải mái tung tăng nhìn chỗ này ngắm chỗ kia, nụ cười rạng rỡ bên môi chưa từng tắt. Lâm Nhất thỉnh thoảng trêu chọc anh, cũng rất quan tâm anh. Thỉnh thoảng đường đi xóc nảy, thân thể Tiêu Chiến trở nên khó chịu, hắn ôn nhu bưng nước rồi lót nệm cho anh nghỉ ngơi. Tiêu Chiến hồ nghi nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt Lâm Nhất không hề có ý tứ gì, hơn nữa hệ thống cũng không có thông báo, anh thật sự không có cách nào xác định hoàng đế đã đặt chân tâm ở chỗ mình chưa. Không nghĩ được thì thôi vậy, Tiêu Chiến dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.

Một đường đến gần biên quan, lúc đi ngang qua một khu rừng lớn, Tiêu Chiến cảm thấy không khí xung quanh im lặng đến kì lạ. Anh đưa mắt nhìn Lâm Nhất thì nhận ra hắn cũng đang dùng ánh mắt y hệt nhìn anh. Hai người khẽ gật đầu, không hẹn mà cùng trở nên cẩn trọng hơn. Khi đoàn người đã đi sâu vào rừng, các thân cây hai bên đường lúc này đột ngột lay động, một thứ bột trăng trắng bị phát tán rộng rãi trong không trung làm đầu óc của họ có chút mơ hồ. Lâm Nhất vội vã phong bế kinh mạch mình lại rồi lấy tay che đi mũi miệng của Tiêu Chiến.

Đúng lúc này vô số cường đạo tay cầm đại đao nhảy ra chặn đường. Y phục của bọn chúng bằng vải thô màu nguyệt nha, nửa thân trên quấn thêm một đoạn lông chồn, trông rất giống người Hồ.

Tên cầm đầu trong số chúng nói: "Ngoan ngoãn chịu trói, giao hết tiền ra đây."

"Hỗn xược!"

Phó Bạch Quân không nói hai lời liền lao đến chém giết. Cảnh tượng quần ẩu không phân địch ta khiến Tiêu Chiến có chút căng thẳng, những thứ này vốn chỉ nhìn thấy trên phim truyền hình thôi, không nghĩ đến sẽ có ngày tận mắt nhìn thấy binh lính giết người. Cảm nhận được người của anh căng cứng, Lâm Nhất cố giữ cho mình tỉnh táo lại ngồi gần anh, hơi thở hắn nặng nề nói:

"Bình tĩnh, không cần sợ."

Tiêu Chiến giật mình, khe khẽ gật đầu. Cấm vệ quân trúng phải thuốc mê nên dù võ công có cao cường cũng không phải là đối thủ của đám người này. Chẳng bao lâu sau tất cả người Lâm Nhất đem theo đều gục xuống, bao gồm cả Phó Bạch Quân. Tiêu Chiến cảm thấy không ổn liền muốn hỏi Lâm Nhất có muốn chạy không, không ngờ anh vừa quay qua đã thấy hắn nở nụ cười lạnh lẽo tanh máu, sau đó nhanh chóng điểm huyệt ngủ của anh rồi giả bộ ngất đi theo. Trước khi chìm vào không gian tăm tối, Tiêu Chiến mơ hồ nghe bên tai có giọng nói từ tính phát ra:

"Ta nhất định sẽ bảo vệ huynh, yên tâm mà ngủ đi."

***

Đến khi Tiêu Chiến tỉnh lại đã là ban đêm, hai tay anh đang bị trói ngược ra sau, bên trái anh là Phó Bạch Quân, đối diện là Lâm Nhất đang nằm im tựa đầu vào cột nhà. Đưa mắt nhìn xung quanh một chút, anh cảm thấy nơi này giống như phòng chứa củi, bên dưới còn có một ít rơm rạ rải rác. Cửa bị đóng lại nhưng không khóa, vì sao anh biết không khóa ư? Vì giờ phút này cái thanh chặn cửa bị người ta quăng đi đâu rồi, chỉ để lại hai cái khoen gỗ trơ trọi trên cửa thôi.

Cố cử động một chút, hoàn hảo thân thể vẫn bình thường, chỉ có dây thừng nơi cổ tay trói quá chặt. Anh đành phải liên lạc với hệ thống:

"Này, ngươi có dao không? Hoặc là kéo cũng được, mau lấy ra đây."

[... Ký chủ, chỗ chúng tôi không phải tiệm tạp hóa.]

Thôi được rồi, anh biết là không thể trông cậy gì vào nó mà. Hai tay anh bắt đầu dùng lực ma sát nới lỏng dây, da thịt trắng nõn phút chốc đã tứa máu. Chịu đựng đau rát truyền tới, ngón tay anh mò mẫm nửa tháo nửa kéo nút thắt trên đó, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi sự trói buộc. Xoa xoa cổ tay một chút, Tiêu Chiến vội vã chạy sang cởi trói cho hoàng đế, anh khẽ lay:

"Này, này, ngươi không sao chứ?"

Lâm Nhất mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy rõ Tiêu Chiến thì lắc đầu. Kỳ thật hắn vốn chưa từng ngất đi, từ lúc nãy đã luôn quan sát Tiêu Chiến. Biểu hiện cắn răng chịu đựng của anh vốn dĩ là hành động bình thường của nam nhi, nhưng rơi vào trong mắt hắn lại phá lệ quật cường, làm cho Lâm Nhất có chút giật mình, cũng không tránh khỏi rung động. Hơn nữa vừa rồi hắn không nghe nhầm, Tiêu Chiến không có gọi hắn là hoàng thượng. Người này sâu trong tâm hồn chưa từng coi hắn là hoàng đế. Phát hiện này khiến cho Lâm Nhất mang theo chút tư vị không rõ.

Tiêu Chiến không có tâm tư để ý nhiều như vậy, thấy Lâm Nhất không sao liền chạy qua chỗ Phó Bạch Quân cứu viện, thuận thế lay tỉnh y dậy. Anh lôi kéo hai người lại một chỗ thì thầm:

"Võ công hai người hiện tại không có vấn đề gì chứ?"

Cả hai gật đầu. Tiêu Chiến thở phào một hơi. Bên ngoài kia đang có rất nhiều người canh giữ, nếu như không có võ công thì nguy to rồi. Anh ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Phó thống lĩnh, bây giờ ngài đi cứu những người còn sống khác, sau đó chạy về phía quan tri phủ trong thành kêu họ chi viện, ta cùng hoàng thượng ở lại điều tra lai lịch của bọn chúng."

Phó Bạch Quân lập tức phản đối: "Không được, có đi cũng phải để hoàng thượng rời đi, làm sao có thể để người ở lại nơi nguy hiểm này."

Tiêu Chiến cau mày: "Ý ngài là muốn hoàng thượng một mình bôn ba tìm người cứu ngài với ta sao? Ngài cảm thấy hợp lí không?"

Phó Bạch Quân nghẹn họng, Lâm Nhất nở một nụ cười đầy ý tứ. Nghiêm mặt lại, hắn lạnh lùng nói:

"Cứ làm theo lời thái phó đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top