Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Vương Nhất Bác kéo cao nụ cười. Bàn tay khẽ lật phóng ra một toạt tia lửa xé gió lao về phía Tiêu Chiến. Ánh mắt anh điềm tĩnh dùng hoa băng cản lại, băng hỏa chạm nhau tạo nên những tiếng nổ trong không trung. Nghĩ cũng trùng hợp, thứ anh tu là băng hệ, còn Vương Nhất Bác chủ luyện lại là hỏa hệ. Số mệnh đã định sẵn nam chính với nam phụ phải tương khắc nhau rồi.

Ánh lửa còn chưa tắt, Vương Nhất Bác lại xuất kiếm, một đường đâm về phía Tiêu Chiến. Anh điểm nhẹ mũi chân bay lên không trung, nhuyễn kiếm trong tay cũng bắt đầu phản kích. Lưỡi kiếm bén nhọn chém ra kiếm khí lao đến chỗ của hắn, Vương Nhất Bác ngả người về sau né đi, kiếm khí theo quán tính va phải cái cây lớn phía sau làm nó gãy ngang trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người. Hai người này có thù với nhau hay sao mà ra tay mạnh thế.

Vân Thư ở dưới đài cũng căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, một trong hai dù ai mất đi một sợi tóc cũng đủ khiến hắn phải dùng nửa cái mạng bồi tội rồi. Đừng đánh như được tiêm máu gà vậy có được không.

Hai người trên đài vẫn rất ung dung, ngươi tới ta đỡ, ngươi đánh ta cản, phong thái nhẹ nhàng như đôi bạn thân đang so chiêu pháp, nhưng uy lực lại khủng bố hơn nhiều. Những người bên dưới đã lâu không được xem một trận đấu hấp dẫn thế này, lập tức sôi nổi chia thành hai phe cổ vũ cho nhân vật chính.

Vương Nhất Bác đột ngột chuyển hướng kiếm, lưỡi kiếm linh hoạt phóng ra kiếm khí cuồng bạo, Tiêu Chiến cũng dùng một luồng kiếm khí tương tự đáp trả. Cả hai tung người lên không trung xoay ba vòng, hồng y cùng lục y phiêu phiêu trong gió trông đẹp mắt đến lạ thường. Tay Tiêu Chiến bất chợt dùng sức, mũi kiếm lướt đi trên không trung chuẩn xác đặt lên cổ Vương Nhất Bác, mà kiếm của cậu lúc này cũng để ở giữa ngực anh. Không khí dường như đông đặc lại, thắng bại đã định.

Trái tim của Vân Thư thoáng chốc được buông lỏng, hắn vội vã tuyên bố: "Đường sư huynh thắng. Tỉ võ kết thúc, mười người nằm trong bảng vàng sẽ được gửi thông báo triệu tập khi tiên phủ xuất hiện."

Mọi người lúc này mới ngỡ ngàng, cứ như vậy kết thúc rồi. Tiếng hoan hô cùng vỗ tay tán thưởng vang lên nhiệt liệt. Tiêu Chiến thu kiếm lại, khóe môi thủy chung cười nhàn nhạt. Vương Nhất Bác trái lại cười còn vui vẻ hơn trước. Hắn dùng ánh mắt mong chờ nói với Tiêu Chiến:

"Chúc mừng sư huynh, rất mong gặp lại huynh trong tiên phủ."

Tiêu Chiến gật đầu cười: "Sư đệ đã nhường."

Đợi đến khi Vương Nhất Bác tiêu sái quay người rời đi, nụ cười trên môi anh mới tắt lịm. Lúc nãy anh rõ ràng cảm nhận được động tác của Vương Nhất Bác không thua gì tốc độ của anh, hắn hoàn toàn có thể đặt kiếm lên cổ anh như cách anh đã làm với hắn. Thế nhưng đến cuối cùng mũi kiếm kia chỉ dừng ở giữa ngực, phải, là giữa ngực chứ không phải vị trí của trái tim, thật giống như Vương Nhất Bác thật sự không muốn tạo ra bất kì thương tổn nào cho anh, dù chỉ là uy hiếp về mặt tinh thần vậy.

Lặng lẽ nhìn theo hướng người vừa rời khỏi, trong lòng Tiêu Chiến có cảm giác giữa bọn họ dường như có mối liên quan không đơn giản.

***

Các tu chân giả sau khi phi thăng sẽ để lại phủ đệ của mình, người đời gọi đó là tiên phủ. Tần suất xuất hiện của tiên phủ tỉ lệ nghịch với thực lực của vị tiên nhân đó. Đơn giản mà nói, cái nào xuất hiện nhiều thì đồ quý giá không đáng là bao, cái nào xuất hiện ít thì bên trong chắc chắn có bảo vật, hơn nữa chủ nhân của nó nhất định là một vị tiên có thực lực có chức quyền, không dễ dây vào.

Đại hội Luận Đạo mười năm một lần đều chọn ra mười người đủ tư cách để vào trong tiên phủ khi nó xuất hiện ở lần kế tiếp. Tất nhiên những người còn lại muốn vào cũng không có vấn đề, chỉ là không tránh khỏi một trận chém giết để giành được lối vào tiên phủ. Lần này Tiêu Chiến khá may mắn, sau khi Luận Đạo kết thúc thì một năm sau lại có tiên phủ xuất thế. Nghe nói lần này là tiên phủ của Tán Yêu Tiên Tôn*.

*Yêu trong yêu quái ấy, không phải yêu thương.

Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng tĩnh tọa nghe vậy liền mở mắt hỏi: "Tán Yêu Tiên Tôn? Là vị nào?"

Hình như trong cốt truyện không có nhắc qua. Lâm Ý trợn tròn mắt ngạc nhiên:

"Không phải chứ, huynh không biết y à. Muội tưởng đâu người ở vị trí như huynh sẽ hiểu rất rõ chứ. Y là giai thoại bí ẩn nổi danh đấy."

Kì Luận Đạo vừa rồi Lâm Ý dựa vào hào quang nữ chính vừa khéo đứng thứ mười, nên lần này đi tiên phủ cũng có nàng cùng đi. Tiêu Chiến ngơ ngác lắc đầu:

"Rất nổi tiếng sao? Làm sao muội biết được?"

Lâm Ý nghe xong bày ra vẻ mặt hiểu rõ rồi thoải mái ngồi xuống bên cạnh anh chậm rãi giải thích: "Huynh đó, suốt ngày chỉ lo tu luyện, khó trách tách biệt với trần thế. Muội biết được là do lén đọc ghi chép trong cấm thất của sư phụ."

Cảm nhận ánh mắt Tiêu Chiến dần lạnh, Lâm Ý vội cười xuề xòa khoác lấy tay anh:

"Đừng giận mà, muội không cố ý đâu, lúc đó muội vô tình đi lạc vào cấm thất nên thấy được thôi mà. Huynh đừng nói cho sư phụ biết nha."

Tiêu Chiến thở dài bất đắc dĩ rồi gật đầu. Nàng lại tiếp tục cười nói: "Vị Tán Yêu Tiên Tôn này rất đặc biệt đấy. Một ngàn năm trước y vốn là một con thỏ tinh ở núi Dã Yêu, nhưng lại không chấp nhận tu yêu đạo, nói rằng không muốn làm yêu hoàng. Vì thế một đường bôn ba đến Nhật Hồng phái của chúng ta xin vào làm môn hộ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cuối cùng chưởng môn cũng chịu nhận y vào. Sau đó y dùng 300 năm một đường tu luyện phi thăng thành tiên, lại qua tiếp 100 năm liền giết chết Vũ Quang Tiên Tôn, bước vào hàng ngũ mười tám vị tiên tôn trên tiên giới."

Trong tu chân giới, mỗi một đạo đều có người đứng đầu. Giống như ở nhân đạo có tứ đại phái, yêu đạo có yêu hoàng, thì tiên đạo có mười tám vị tiên tôn. Mỗi một tiên nhân đều có cơ hội đánh bại hoặc giết chết một trong các tiên tôn khác để leo lên thay thế, nhưng không được giở thủ đoạn hèn hạ nếu không thiên đạo sẽ giáng thiên kiếp để trừng phạt. Một con thỏ tinh dám giết chết một vị tiên tôn mà không bị thiên đạo nhìn tới, việc này có bao nhiêu đáng sợ chứ.

Nghe thấy vậy Tiêu Chiến khẽ cau mày hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lâm Ý lắc đầu: "Muội cũng không rõ, sư phụ chỉ ghi tới đó thôi. Bây giờ cũng không có ai nhắc đến vị Tán Yêu Tiên Tôn này nữa. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tiên phủ của y xuất hiện sau khi y phi thăng đấy, đoán chừng người bên ngoài cũng chẳng biết y là ai đâu."

Nhận được đáp án, sắc mặt Tiêu Chiến càng âm trầm hơn. Không biết trong cái tiên phủ đó có bao nhiêu nguy hiểm, mạng của anh không dễ gì giữ lại đâu, thật chẳng muốn phí sức vào những chuyện như thế này làm gì.

Một tháng sau, Tiêu Chiến cùng Lâm Ý đúng hẹn đứng trước cửa vào tiên phủ. Lối vào được quyết định bởi thứ tự trên bảng xếp hạng. Vì thế Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng chung một lối, tám người còn lại chia nhau ba cửa kia. Lối vào là một cái truyền tống trận, người đi vào sẽ bị đẩy đến một không gian nào đó bên trong, phá được không gian đó liền có thể tiến vào nơi cất giữ bảo vật của tiên phủ.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh chắp tay sau lưng cười vui vẻ: "Sư huynh, đã lâu không gặp. Huynh vẫn khỏe chứ?"

Phí lời, nếu không khỏe có thể đứng đây sao! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn mỉm cười nói: "Vẫn ổn, sư đệ thì sao?"

"Đệ không ổn lắm, vì nhớ sư huynh đến chết đi được."

Như ngại tâm lí Tiêu Chiến còn vững, Vương Nhất Bác quay đầu nháy mắt đầy soái khí với anh. Sắc mặt Tiêu Chiến nghệch ra, sau đó nhanh chóng chuyển sang tức giận, anh phải tự niệm một ngàn lần câu thần chú "gương mặt của nam chính không thể đập nát" mới có thể bình tĩnh được. Anh nghiến răng nói:

"Sư đệ thế này sẽ khiến các tiểu cô nương thương tâm nha."

Vương Nhất Bác nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Không có biện pháp, ai bảo tâm trí ta đã bị sư huynh trộm mất rồi."

Con mẹ nó. Oắt con dám trêu chọc lão tử, tìm chết có đúng không? Đợi sau này có cơ hội lão tử đâm chết ngươi!

Đúng lúc này truyền tống trận đã khởi động, Tiêu Chiến dứt khoát xoay người bước vào. Vương Nhất Bác lại nói với theo một câu làm anh tức đến mức suýt chút nữa phá tan luôn lối đi:

"Sư huynh nếu cảm thấy khó đối phó quá thì kêu tên ta một tiếng ta lập tức xuất hiện. Đừng khóc nhè nha."

Mẹ kiếp! Thanh đao nào xẻ thịt dễ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top