Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Tiêu Chiến còn chưa tiêu hóa được lời nói của Vương Nhất Bác thì trong người dường như đại bạo, một cỗ khí tức xa lạ đánh úp lên kinh kì bát mạch của anh. Linh lực cuồn cuộn chảy trong người không có biện pháp không chế.

Hai bàn tay Tiêu Chiến liên tục xuất hiện hoa băng cực lớn rồi vỡ tan tành, hàn khí tràn ngập khắp căn phòng khiến nó giống như một tảng băng ngàn năm lạnh lẽo. Thần trí anh cũng rơi vào mơ hồ, tâm can như bị xé rách ra thành từng mảnh nhỏ rồi chắp vá lại, đau đớn đến mức anh không muốn sống nữa.

Vào lúc anh gần như tuyệt vọng thì có một bàn tay điểm vào các huyệt vị trên lưng anh, sau đó chậm rãi truyền linh lực vào. Khí tức nóng rực len lỏi khắp người, ngăn chặn cỗ hàn khí kia tàn phá cơ thể Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác sắc mặt nghiêm túc liên tục truyền hỏa khí cho anh, lực đạo của hắn còn lớn hơn cả hàn khí kia, mạnh mẽ bức lui nó.

Qua khoảng hơn một nén nhang, Tiêu Chiến cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường, cả người vô lực khuỵ xuống. Vương Nhất Bác nhanh nhẹn đỡ lấy anh, trên trán hắn bây giờ cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khóe miệng vẫn giương nụ cười như có như không.

Tiêu Chiến nhìn hắn yếu ớt nói: "Đa tạ sư đệ cứu mạng."

Giọng anh mang theo thành ý không thể che giấu, Vương Nhất Bác để anh tựa vào lòng mình dịu dàng nói: "Không cần khách sáo, chúc mừng huynh đột phá cảnh giới trung kì Đại thừa."

Nghe vậy anh chỉ cười không nói. Nên biết rằng các chưởng môn hiện tại cũng chỉ có một số ít người nằm ở đỉnh kì Đại thừa, Tiêu Chiến tùy tiện lấy đi một thanh Băng Phách Kiếm đã có thể đột phá hai bậc, tiến thẳng tới Đại thừa kì bậc trung. Đây là cái pháp bảo nghịch thiên gì? Thật khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh.

Bởi vì đột phá không qua tu luyện nên cơ thể Tiêu Chiến có chút không tiếp nhận nổi. Anh ngồi xuống tĩnh tọa điều chỉnh khí tức, Vương Nhất Bác cũng im lặng tĩnh tu bên cạnh anh. Không biết qua bao lâu, cơ thể của anh đã ổn hơn, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển. Ánh mắt Tiêu Chiến đầy cảnh giác, nhanh chóng cùng Vương Nhất Bác tìm lối ra ngoài. Hai người một đường đi ra khỏi tiên phủ, không lâu sau những người bên trong cũng nhanh chóng chạy ra. Tiên phủ trăm năm cứ như vậy biến mất, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

***

Tiêu Chiến từ biệt Vương Nhất Bác rồi quay về Nhật Hồng phái. Sau đó liên tục bế quan, không ra ngoài một lần nào. Chớp mắt đã qua 3 năm, thực lực của anh tăng lên không ít, hiện tại đã có thể làm chủ hoàn toàn linh lực trong cơ thể.

Một buổi tối, Tiêu Chiến đang ở trong phòng luyện chữ tĩnh tâm, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có một cái bóng đen vụt qua. Anh cảnh giác nhìn ra ngoài nhưng không cử động. Bóng đen đó lại như cố tình liên tục bay qua bay lại trước cửa phòng anh. Sau đó người nọ dường như không kiên nhẫn, phóng một cái ám khí làm tắt đi ngọn đèn trong phòng, Tiêu Chiến cau mày quyết định đuổi theo. Nếu đã muốn gặp anh vậy thì cứ tới đi. Một đường đi đến khu vực của chưởng môn, chân mày Tiêu Chiến càng nhíu chặt lại. Người nọ đang bay phía trước bất ngờ quay lại tung ra một chưởng màu đen về phía Tiêu Chiến. Mi mắt anh khẽ động ngã người tránh né.

Ma tộc!

Thật không ngờ ma tộc lại đến nơi này, hơn nữa dụ anh đến đây làm gì. Tiêu Chiến lật cổ tay phóng ra băng hoa, lợi dụng thời gian người nọ né tránh liền vận linh lực xuất ra Băng Phách Kiếm đâm thẳng về phía hắn. Ma tu kia cũng không phải đèn cạn dầu, nhanh chóng phi thân tránh khỏi một kiếm, cánh tay bị lưỡi kiếm xẹt qua để lại một đường máu, hắn xoay người bay về phía rừng cây. Tiêu Chiến tiếp tục đuổi theo, trong lòng cảm thấy kì quái. Anh cố tình tạo ra tiếng động không nhỏ, vì sao mọi người lại không nghe thấy.

Đến khu rừng phía sau phòng của Hồng Từ Đăng, Tiêu Chiến lại phóng ra hoa băng, ma tu không nhanh không chậm điểm nhẹ mũi chân lên cánh hoa, sau đó thuần thục mượn lực đá chúng về phía Tiêu Chiến. Anh vội vàng dùng Băng Phách Kiếm cản lại. Trong phút chốc người nọ đã đến trước mặt, anh vung tay đâm kiếm về phía hắn. Không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Chiến dường như cảm thấy hắn đang cười. Mũi kiếm vừa chạm vào thân thể, ma tu liền vô thanh vô thức biến mất. Tiêu Chiến mất đà theo quán tính di chuyển về phía trước, lưỡi kiếm bén nhọn xuyên qua từng lớp da thịt của người trước mặt, chỉ nghe một tiếng thét lớn, người đó liền ngã xuống nằm bất động trên mặt đất.

Tiêu Chiến bàng hoàng nhìn Băng Phách Kiếm xuyên qua trái tim của Hồng Từ Đăng, ông đã không còn hơi thở, đôi mắt vẫn đang kinh hãi mở lớn. Lâm Ý không dám tin vào mắt mình, hôm nay nàng ngủ không được bèn ra ngoài đi dạo, vừa hay đi đến khu rừng liền nhìn thấy đại sư huynh cầm kiếm không chút lưu tình đâm chết sư phụ. Tiếng thét của nàng lúc nãy đã thu hút không ít môn đệ trong phái, khiến bọn họ tụ tập tại đây.

Đến lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra mình bị bẫy rồi. Ma tu đó cố tình muốn dụ anh đến nơi đây, hắn giết chết Hồng Từ Đăng rồi lợi dụng Tiêu Chiến làm bia chắn. Tiếng động đánh nhau lớn như thế không ai nghe, tiếng thét của Lâm Ý lại nghe đến rõ ràng, anh không tin trong việc này không có bàn tay của ma tu đó nhúng vào. Không đợi Tiêu Chiến thanh minh, các đệ tử trong phái đã bắt đầu cầm kiếm chỉ về phía anh lớn tiếng chỉ trích:

"Phản đồ! Người dám khi sư diệt tổ, đúng là cầm thú."

"Sư huynh, sư phụ đối với huynh không tệ, sao huynh có thể giết người?"

"Đường Viên, từ lúc ngươi có được Băng Phách Kiếm chưa từng kiêng nể ai, có phải người đã sớm mưu đồ đoạt lấy chức chưởng môn không?!"

"Súc sinh! Chưởng môn nuôi ngươi từ nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao ngươi lại vì tham vọng của bản thân mà giết ngài."

Từng tiếng mắng chửi vang lên rõ ràng trong đêm tối, Tiêu Chiến siết chặt tay thành nắm đấm, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người mắng anh như vậy đâu. Nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, anh không thể giải thích, dù có nói thế nào cũng tính là sai thôi. Hơn nữa từ lúc anh tiến vào Đại thừa kì, lại sở hữu Băng Phách Kiếm, không ít người nhìn anh không thuận mắt. Người đời vẫn thường nói ghen tị là tội lỗi lớn nhất của con người. Bây giờ có cơ hội đạp anh xuống, dù phải dù không thì tội danh khi sư diệt tổ này đã đổ lên người anh rồi.

Âm thanh huyên náo lọt vào tai anh càng thêm bén nhọn, trong lòng Tiêu Chiến càng lúc càng lạnh. Cuối cùng anh vung kiếm chém ra một luồng khí mạnh mẽ chặn đứng những ngôn từ dơ bẩn kia. Những người xung quanh bao gồm cả Lâm Ý đều bị anh đánh ngã lăn ra đất. Ánh mắt anh nhìn họ như nhìn thứ dơ bẩn, đầy chán ghét cùng khinh thường:

"Ta chỉ nói một lần duy nhất. Chuyện này không phải ta làm. Những lời hôm nay bổn công tử nhớ kĩ, đợi sau này tìm ra được hung thủ, ta nhất định bắt từng người một trong số các ngươi phải trả giá vì hành động của mình."

Dứt lời anh tiêu sái phi thân rời đi, hồng y phiêu dật biến mất trong đêm đen, để lại một đám người còn chưa thôi khiếp sợ. Ngày hôm sau, toàn thể tu chân giới nhận được lệnh truy nã phản đồ Đường Viên, tội danh đều đã được nêu rõ ràng, hiển nhiên anh đã trở thành địch nhân của cả thiên hạ.

Một buổi sáng, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống phàm giới mang theo sự oi bức khó tả. Người trên đường đều kiếm một chỗ mát để ngồi nghỉ, các tửu quán bên đường cũng nườm nượp khách. Tiêu Chiến một thân bạch y, trên mặt đeo một cái mạng che mặt mỏng nhàn nhã ngồi trong quán uống trà. Sau khi rời khỏi sư môn, anh quyết định đi ma giới một chuyến để tìm ma tu đó. Con đường ngắn nhất để đến ma giới là đi qua phàm giới hỗn loạn này. Người ở đây không biết phép thuật, không hiểu chuyện trong giới tu chân. Sở dĩ anh phải che mặt là vì lâu lâu sẽ có một đám tu chân giả xuống đây thu nhận môn hộ, mặt khác gương mặt này của anh quá thu hút ánh nhìn, rất phiền phức.

Đang lúc suy nghĩ xem biển người mênh mông nên làm cách nào tìm được tên ma tu khốn kiếp đó thì trước mặt có người đặt một bình rượu ung dung ngồi xuống. Người nọ một thân võ y màu đen, tóc dài được buộc lên gọn gàng, phía trước có một ít tóc mái rủ xuống thập phần tuấn lãng. Ánh mắt hắn mang theo ngọt ngào ôn nhu, nở nụ cười tiếu tựa phi tiếu nhìn anh chằm chằm. Uống một hớp trà, khóe môi Tiêu Chiến khẽ cong, nhàn nhạt nói:

"Sư đệ tìm ta là muốn bắt người nhận thưởng sao?"

Vương Nhất Bác nhún vai tiêu sái: "Thưởng gì cơ, thật ngại quá mấy năm nay ta bế quan, không biết chuyện bên ngoài. Thấy sư huynh ngồi uống trà liền nghĩ đến huynh muốn đi săn đêm, ta rảnh rỗi đến xin huynh cho đồng hành."

Tiêu Chiến không nhịn được bật cười khẽ. Thằng nhóc này xem như còn lương tâm, cố tình đến để bầu bạn với anh. Quãng đường này có hắn đi chung cũng đỡ nhàm chán. Vương Nhất Bác uống vào một ngụm rượu cười nói:

"Sư huynh vì sao phải đeo mặt nạ a?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, ánh mắt tên kia đã không đứng đắn nhìn qua:

"A ta biết rồi. Nhất định là sư huynh quá đẹp nên không muốn người khác nhìn thấy mình đúng không? Nhất định là như vậy. Vậy sư huynh phải che cho kĩ vào, mỹ nhan thịnh thế của sư huynh chỉ được phép để ta thấy thôi đó."

Trên đầu Tiêu Chiến chảy xuống ba đường hắc tuyến. Anh nghiến răng rít lên: "Nói ít một chút không ai bảo ngươi câm đâu."

"Vậy làm sao được, sư huynh đẹp thật mà, đẹp không ai sánh bằng luôn. Ta nhất định sẽ nói cho cả thế gian này biết sư huynh đẹp nhất trên đời,..."

***

Cứ như thế Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi lang thang khắp nơi, vừa trốn tránh sự truy đuổi của tu chân giới vừa tìm kiếm ma tu nọ.

Một hôm hai người đi đến một trấn nhỏ gần khu vực của Phiêu Vân Sơn. Đây là nơi phồn hoa bậc nhất phàm giới, người ngựa qua lại tấp nập không ngừng. Các danh môn thế gia đều tập trung ở nơi đây, mà các tu chân giả cũng thường xuyên đến đây tìm môn hộ ưng ý.

Tiêu Chiến đặc biệt cẩn thận nhìn ngó xung quanh, Vương Nhất Bác ngược lại rất thoải mái chạy từ nơi này đến nơi khác. Hắn dừng trước quầy kẹo đường, ánh mắt phát sáng nhìn người bán chăm chú hết vẽ rồng rồi vẽ phượng. Túm lấy Tiêu Chiến bên cạnh, Vương Nhất Bác như tiểu hài tử mở miệng hỏi:

"Sư huynh, chung ta mua cái này ăn đi."

Đầu mày Tiêu Chiến giật giật, rõ ràng là không cần ăn uống vẫn sống được, tên nhóc này lại cứ vô tư mà ăn hết món này đến món khác. Quỷ chết đói đầu thai sao? Anh bực mình nói:

"Ta không có tiền, đệ muốn thì tự kiếm tiền mua đi."

Nghe vậy Vương Nhất Bác hạ mắt bĩu bĩu môi, bày ra một bộ dáng thất vọng. Đúng lúc Tiêu Chiến cảm thấy không nỡ, muốn mua cho hắn một cây kẹo thì nghe được Vương Nhất Bác lẩm bẩm:

"Không có tiền mua vậy chúng ta cướp đi."

Tiêu Chiến suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi. Anh đập hắn một trận rồi điềm nhiên mua về hai cây kẹo đường. Vương Nhất Bác vui đến híp mắt lại. Tiêu Chiến vừa ngậm kẹo vừa liếc mắt buồn bực:

"Có gì vui lắm sao?"

Đột nhiên tầm mắt anh bắt được hình ảnh một đám tu chân giả, dẫn đầu là Vân Thư đi về phía mình. Anh căng thẳng xoay mặt tránh đi. Tiêu Chiến không ngại đánh, nhưng anh ngại phiền. Bọn chúng đánh không lại rồi kéo nhiều người đến thì mệt lắm. Vương Nhất Bác thấy anh như vậy liền mỉm cười, tròng mắt lóe lên ý trêu chọc, hắn hỏi:

"Sư huynh muốn tránh? Có cần giúp không?"

"Phí lời."

Vương Nhất Bác cười còn tươi hơn: "Vậy được. Ta ngụy trang cho huynh."

Nói rồi hắn vung tay lấy đi một mảnh vải màu hồng từ cửa tiệm bên kia đường khoác lên người Tiêu Chiến. Tóc anh vốn dài nên nhìn từ phía sau thật giống như một cô nương xinh đẹp đang đứng bên cạnh tình nhân. Còn chưa kịp hiểu gì thì Vương Nhất Bác đã vươn tay ghì lấy cổ Tiêu Chiến, nghiêng đầu phủ lên môi anh một nụ hôn. Ban đầu chỉ là môi chạm môi, sau đó dường như thấy không đủ, hắn cạy khớp hàm của anh ra đưa đầu lưỡi tiến vào từng ngóc ngách hung hăng chiếm lấy.

Đầu óc Tiêu Chiến hoàn toàn ngây dại, chỉ nghe được tiếng tim đập rộn ràng. Anh cũng không nhận ra một kết giới vô hình đã được Vương Nhất Bác âm thầm bố trí xung quanh hai người. Người ngoài nhìn vào căn bản không thấy được họ ở bên trong đang làm những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top