Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 2: CẤM CUNG NỘI ĐẤU - CHƯƠNG 1

Tiêu chiến thoát khỏi không gian của Hạ Tư, quay về nơi tối đen như mực ban đầu. Tâm trạng anh thật sự không tốt. Dùng chân tình đổi lấy chân tâm, để rồi cuối cùng lại đem người ta đẩy xuống địa ngục, đây là đang báo thù nam chính hay tự hành hạ bản thân?

Giọng của hệ thống quan tâm hỏi: [Ký chủ, anh không sao chứ?]

Tiêu Chiến cắn môi trầm giọng đáp: "Tôi cảm thấy hình như bản thân vừa làm sai."

[...] Hệ thống lên tiếng an ủi anh: [Ký chủ, ngay từ đầu chúng tôi đã nói đây là thế giới ảo. Nam phụ ôm tâm lí trả thù, nếu anh động tâm chỉ có anh thiệt thôi.]

Đúng vậy, nơi đây không có sinh mệnh, không có tình cảm. Anh không nên tự làm khó mình. Nói đơn giản thì những thứ này chỉ là một trò chơi, nhân vật trong đó đều do anh định đoạt, anh muốn chơi thế nào liền chơi thế đó.

Hít sâu một hơi, Tiêu Chiến lại nở nụ cười vui vẻ: "Được rồi, mở phó bản tiếp theo thôi."

[...]

Hệ thống cảm thấy khó hiểu, ký chủ này của nó có phải năng lực tiếp nhận hơi cao rồi không?

Đột nhiên anh lại lên tiếng: "À phải rồi, tôi không cần phải tự tay giết nam chính, chỉ cần hắn ta chết là được đúng không?"

Hệ thống ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: [Miễn là hắn ta vì anh mà chết, ký chủ muốn làm gì cũng được.]

Tiêu Chiến gật đầu. Loại chuyện tự mình giết người này không hợp với thanh niên lớn lên ở thế kỉ 21 đâu, tâm lí của anh sẽ bị ám ảnh đó.

Chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hệ thống lập tức truyền tống đẩy anh đi không gian khác.

***

Lúc anh mở mắt ra, cửa gỗ rèm lụa liền xuất hiện trong tầm mắt. Không gian xưa cũ mang theo nét cổ kính xa hoa khiến cho dân mỹ thuật như anh phấn khích không thôi. Cột nhà được chạm trỗ hoa văn hình rồng, rèm lụa trắng quý giá phất trơ trong gió. Trong phòng bày một chiếc bàn gỗ, trên đó để từng chồng sách ngay ngắn, còn có cả những ống giấy dài đặt trong lọ gốm tinh xảo. Không khí thanh mát trộn lẫn ít hương giấy mực làm người ta sảng khoái.

Thì ra cảm giác xuyên không về cổ đại trong truyền thuyết thật sự rất tuyệt nha.

Đầu anh đột nhiên choáng một cái, cốt truyện được mở ra. Nguyên chủ tên Trác Ngọc Phương, khí chất như tên, ôn nhu như ngọc, nho nhã thanh cao, là thái phó của thái tử đương triều. Nữ chính Mị Ảnh, sư muội thanh mai trúc mã của nguyên chủ, mười sáu tuổi bị tấn cung làm Mỹ Nhân. Hai người vốn dĩ yêu nhau, nhưng do nàng phải trở thành phi tử của hoàng đế mà chia cắt, nam phụ vì vậy mới vào cung làm thái phó, ở bên cạnh quan sát người mình yêu. Mị Ảnh là một cô gái hoạt bát lanh lợi, dung nhan lại khuynh thành, một đường dựa vào sủng ái của hoàng thượng mà leo lến đến vị trí Đức phi. Lúc đó nàng thật sự ngây thơ, tin rằng trên đời này có chân tình, tin rằng nữ nhi chung chồng cũng có thể sống thoải mái, cuối cùng bị Nguyên phi vu hại, nói hàng hạ thuốc làm Diệp quý nhân sảy thai, hoàng thượng liền phế bỏ nàng giam vào lãnh cung. Nguyên chủ mặc kệ sống chết của bản thân, âm thầm điều tra sự việc rửa oan cho nàng. Mọi chuyện sáng tỏ, Nguyên phi bị phế, nàng được phục chức, từ đó bước trên con đường hắc hóa.

Lợi dụng tình cảm của nguyên chủ, nàng năm lần bảy lượt bày ra vẻ mặt đau khổ nói rằng bị người khác ức hiếp, xúi giục nguyên chủ giết chết thái tử chỉ mới sáu tuổi, bày kế hại Thục phi thông gian với nam nhân khác, tố cáo Hoàng hậu thông đồng với ngoại thích, mưu đồ thâu tóm ngai vị. Trác Ngọc Phương vì yêu mà mù quáng, làm theo mọi yêu cầu của nàng, nhưng lại đau đớn nhìn nàng thân mật cùng hoàng đế, từng bước từng bước giẫm lên máu tươi ngồi trên hậu vị. Đêm đó, Mị Ảnh gọi Trác Ngọc Phương đến Phượng Tư Điện, liên tục mời rượu nguyên chủ, thân thể vô tình hữu ý dựa sát vào y. Men rượu lại thêm men tình, nguyên chủ đã sớm không khống chế nổi, bất chấp đạo lí quân thần cùng nàng triền miên, thật không ngờ vào lúc mấu chốt bị hoàng thượng bắt gian. Mị Ảnh khóc như hoa lê đái vũ, bày ra một bộ dạng oan ức như muốn nói là tại nguyên chủ say rượu loạn trí, hoàng thượng tức giận sai người tống giam nguyên chủ vào ngục. Đối với Trác Ngọc Phương, nếu không có hoàng đế có lẽ hai người đa trở thành một đôi, vậy nên hận ý của y đều dồn vào hắn, bỏ qua nét âm độc trong đáy mắt giai nhân. Hôm sau hoàng cung truyền ra tin tức Trác Ngọc Phương sợ tội tự sát, nhưng chỉ có y biết chung rượu độc đó là Mị Ảnh đưa cho y. Nàng vừa khóc vừa nói y đã biết quá nhiều, nếu như muốn bảo vệ nàng thì hãy ra đi đi, nàng chỉ tin tưởng người đã chết. Một đời vì người, lại đổi lấy kết cục người vì quyền lực mà tàn sát mình.

Đọc xong chân mày Tiêu Chiến nhíu chặt lại, độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân. Nguyên chủ này phải ngu ngốc đến cỡ nào mới vứt đi cái cốt cách thanh cao của mình để làm một thanh đao giết người cho nữ chính chứ. Đến khi chết rồi vẫn chỉ muốn tìm nam chính báo thù, cố chấp bảo vệ nàng, không thể hận nàng. Đúng thật là "si tình nam tử, bạc tình nương".

Xác định một chút, hiện tại anh xuyên vào chính là thời điểm Mị Ảnh bắt đầu hắc hóa. Nếu như Tiêu Chiến đoán không nhầm có lẽ nàng sắp tới tìm anh rồi, anh cũng nên nghĩ ra kế hoạch thôi. Để tránh bản thân chần chừ như đối với Sở Vương Kỳ, Tiêu Chiến quyết định mượn đao giết người, bày ra một ván cờ hoàn mỹ đợi hoàng đế sập bẫy.

Quả nhiên chưa đầy một khắc sau, cung nữ bên ngoài đã bẩm báo Đức phi tìm gặp. Anh khoác lại áo ngoài, vỗ vỗ mặt thể hiện một bộ dáng thâm tình đi ra tiếp đón. Mị Ảnh vừa vào cửa, Tiêu Chiến đã quỳ một chân xuống thi lễ:

"Vi thần bái kiến Đức phi nương nương."

Mị Ảnh vội vã nâng anh dậy, khóe mắt nhòe lệ dùng giọng nói nghẹn ngào nói: "Sư huynh đừng như vậy. Đa tạ huynh đã giúp muội rửa oan, nếu không có huynh chắc bây giờ muội đã..."

Nói tới đây nàng bày ra bộ dáng như sắp khóc, nhìn vẻ tình ý trong ánh mắt kia đến Tiêu Chiến cũng suýt chút bị lừa. Mỹ nhân họa quốc, nàng ta thật sự không đơn giản. Bất quá không quan hệ, anh chính là muốn cùng nàng diễn một đoạn uyên ương hí khúc.

Đáy mắt Tiêu Chiến hiện lên đau lòng, đưa tay dịu dàng lau đi từng giọt lệ nóng hổi, bàn tay siết chặt lấy tay Mị Ảnh nói:

"Đừng khóc, chuyện qua rồi. Muội khóc ta sẽ đau lòng."

Thần sắc của Mị Ảnh xẹt qua tia đắc ý, rất nhanh liền biến mất. Nàng thút thít nói: "Chỉ có Phương ca tốt với muội, hoàng cung này đâu đâu cũng là hổ đói muốn ăn thịt người."

Tiêu Chiến nâng gương mặt kiều mị của nàng lên, cau mày tiếc hận hỏi: "Sao muội lại nói thế?"

Mị Ảnh cúi đầu, rút tay ra khỏi người Tiêu Chiến, quay mặt đi như đang cố kìm nén nỗi đau của riêng mình. Thân thể nàng run run trông đáng thương đến cực điểm, chọc cho người khác xót xa. Trong lòng Tiêu Chiến âm thầm cười lạnh, thế nhưng tay lại làm như chần chừ đưa ra, cuối cùng ôm lấy nàng từ phía sau. Anh nói bằng âm mũi:

"Ảnh nhi của ta tốt như thế, ai lại nỡ làm hại muội chứ?"

Mị Ảnh lắc đầu: "Vậy mà vẫn có đó thôi."

"Có ai?"

Mị Ảnh xoay người nhìn anh như muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng hạ mắt nhẹ giọng kể: "Lúc nãy muội qua thăm huynh có đi ngang Ngự Hoa Viên, vô tình nghe được Thục phi nói chuyện với cung nữ thân tín. Nàng ta...nàng ta muốn..."

Khinh thường trong tâm Tiêu Chiến mỗi lúc một nhiều hơn. Thục phi là phi tần có địa vị chỉ sau Hoàng hậu, hiện tại đang nắm quyền nuôi dưỡng thái tử. Nếu muốn mưu hại người khác lí nào lại mất não mà đi bàn chuyện ở Ngự Hoa Viên. Thật không hiểu nguyên chủ lúc trước là đứt sợi dây thần kinh nào mà đi tin lời Mị Ảnh. Mặc dù vậy anh vẫn bày ra vẻ lo lắng hỏi:

"Thục phi muốn gì?"

Mị Ảnh nghẹn giọng: "Muốn...muốn hại muội thất tiết, sau đó tố cáo với hoàng thượng xử tử muội."

Hàng chân mày của Tiêu Chiến cau lại, anh nghiến răng: "Lí nào lại vậy. Nàng ta còn là người không?"

Mị Ảnh cắn cắn môi ủy khuất: "Muội thật sự rất sợ. Nhưng muội nhỏ bé thế này, trong cung ai cũng có thể tùy tiện giẫm chết muội. Thục phi, Hoàng hậu, thậm chí là đứa nhóc con như thái tử cũng coi thường muội. Muội thật sự sợ lắm, Phương ca."

Nói rồi nàng nhào vào lòng Tiêu Chiến mà khóc. Nét chán ghét nơi đáy mắt của anh càng đậm. Đôi đồng tử hiện lên ánh sáng toan tính, anh vỗ vỗ lưng giai nhân, khẽ nói:

"Muội yên tâm đi. Ta sẽ bảo vệ muội. Nếu nàng ta đã dám hại muội, vậy chúng ta đem một phần đại lễ như vậy trả lại cho nàng là được rồi."

Khóe môi Mị Ảnh âm thầm nở nụ cười kiêu ngạo. Nàng biết Trác Ngọc Phương tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng. Đây là vũ khí duy nhất của nàng hiện tại. Giấu đi thần sắc, Mị Ảnh mở lớn hai mắt, chần chừ nói:

"Nhưng muội sợ...nếu như địa vị của muội giống như Hoàng hậu thì hay rồi. Không cần phải khiến huynh lo lắng nữa."

Nữ nhân tham lam!

Tiêu Chiến một tay ôm eo nàng, một tay nâng gương mặt đã nhòe nước của nàng lên ôn nhu nói: "Hậu vị? Ảnh nhi, hậu vị vẫn phải chịu kiểm soát của người khác, chẳng bằng..."

Anh đưa mặt kề sát vào tai nàng khẽ nói:

"Tự nàng ngồi lên đế vị, có tốt hơn không?"

Gương mặt Mị Ảnh hiện lên vẻ kinh sợ rõ rệt, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nàng chỉ nghĩ có được chân tâm của hoàng đế, tùy ý hô mưa gọi gió ở hậu cung đã là mãn nguyện rồi. Nếu là đế vị... Nghĩ đến viễn cảnh đám đại thần kia phải quỳ bái mình, một câu nói ra cũng có thể định đoạt mạng sống của kẻ khác, không cần phải nhìn sắc mặt người nào để sống nữa, trong lòng Mị Ảnh nổi lên hư vinh.

Nàng muốn có đế vị!

Thâu hết biểu tình của nàng vào mắt, Tiêu Chiến âm thầm cười lạnh. Cá cắn câu rồi. Anh chính là muốn mượn tay Mị Ảnh giết chết hoàng đế, bản thân cũng không cần phải xuống tay. Về phần đất nước này có cam chịu cai quản của nữ nhân như nàng ta hay không không nằm trong phạm vi để ý của anh. Muốn ngồi được trên thiên hạ, hoặc là tài năng vô thượng, hoặc là bạo lực vô tình. Đáng tiếc, cả hai thứ nàng ta đều không có, sống hay chết phải tự xem phúc phần của nàng đi.

Mị Ảnh bày ra dáng vẻ như chim non rúc vào lòng mẹ, ngoan ngoãn gật đầu:

"Được, tất cả nghe theo Phương ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top