Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

13.

Lâm Y Khải có thể chắc chắn rằng Mã Quần Diệu đã nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu. Nhưng Mã Quần Diệu chỉ mỉm cười rồi vờ như không nhìn thấy gì. Ngoài nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh thì không có một chút cảm xúc khác nào. Nếu không phải vì giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay, ngay cả Lâm Y Khải cũng sẽ tự hỏi liệu màn sương vừa lấp đầy mắt mình có phải chỉ là ảo giác hay không.

Mã Quần Diệu giống như một vị thần nhân từ đã ban phát chút ánh sáng trong màn đêm cho Lâm Y Khải nhưng sau đó lại rút đi chút ánh sáng đó, cho đến khi ngã xuống và chảy máu, cậu mới nhận ra rằng cái gọi là lòng tốt chỉ là sự nhân từ ngắn ngủi của vị thần này.

"Cảm ơn", Lâm Y Khải thổi tắt ngọn lửa đang ở trước mặt, cậu quay đầu dựa lưng vào ghế, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi.

Trong xe lại chìm vào bóng tối. Mã Quần Diệu thu lại bật lửa bắt đầu khởi động xe.

"Gần đây công việc của cậu thế nào?" Mã Quần Diệu vừa hỏi trong khi nhìn vào bảng điều khiển.

"Vẫn vậy thôi." Lâm Y Khải thực sự không muốn nói với Mã Quần Diệu rằng cậu sẽ trở về để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình mà nhẹ nhàng nói: "Không tốt cũng không xấu. Cậu đến Manchester lần này là vì có công việc gì à?"

"Chỉ là một buổi biểu diễn bình thường, tôi đã được mời cách đây ít lâu." Mã Quần Diệu rõ ràng đã dừng lại vài giây trước khi trả lời.

Lâm Y Khải hỏi một cách lịch sự: "Khi nào? Có cần tôi giúp gì cậu không?"

"Không sao, tôi không tới nữa, cũng không có gì cần giúp cả." Mã Quần Diệu nhanh chóng đáp lại.

"Ừm." Lâm Y Khải khẽ đáp. Trong xe lại tĩnh lặng.

Lâm Y Khải muốn nói gì đó phá tan sự im lặng khó xử này, muốn mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cậu co người lại trên ghế tựa đầu vào cửa kính xe thẫn thờ nhìn vào màn đêm vô tận.

Cậu nhớ lại năm 2017.

Đó là vào khoảng tháng 7, cậu lén đi xem Mã Quần Diệu catwalk. Cậu không nhớ Mã Quần Diệu đã mặc gì ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng đó có vẻ là một bộ quần áo mát mẻ, nó khiến hình ảnh của anh trở nên mạnh mẽ hơn.

Từ hẳn một tuần trước khi catwalk, Mã Quần Diệu đã nói rất nhiều với Lâm Y Khải về màn catwalk này, bộ quần áo anh sẽ mặc khiến anh trông đẹp trai như thế nào và anh đánh giá cao về màn catwalk này như thế nào.

Anh đã nói không ngừng về nó đến đêm trước buổi biểu diễn.

Lâm Y Khải chỉ cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng chỉ có thể bất lực lập lại, "Nhưng tôi thật sự đã hứa ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật cho người khác, vậy lần sau nhất định sẽ đi có được không?"

Có lẽ Mã Quần Diệu không biết thái độ chán nản của anh rõ ràng như thế nào nhưng anh vẫn cứng miệng tỏ vẻ chả để ý gì "Tôi chỉ đang nói vậy thôi, tôi đâu có nói cậu phải đến. Cậu thích đến hay không là việc của cậu."

Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu rời đi với chiếc đuôi vô hình đang cụp xuống, cậu nghĩ về điều đó và gửi một tin nhắn cho bạn mình.

Xin lỗi nha, cún nhỏ ở nhà đang bị ốm và cứ quấn lấy tôi. Tôi thực sự không thể đi khỏi được. Hai ngày nữa tôi sẽ mang quà sinh nhật qua cậu nhaaa.

Thực tế đó là một màn diễn catwalk không chính thức, thậm chí có một số tiếng ồn xung quanh.

Khi Mã Quần Diệu xuất hiện, Lâm Y Khải ngồi ở hàng ghế đầu bên phải nhìn anh một cách nghiêm túc. Cậu thấy rõ sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Mã Quần Diệu khi anh nhìn thấy cậu, giống như một đứa trẻ nhận được món quà yêu quý mà không biết phải che giấu niềm vui đó như thế nào.

Lâm Y Khải nheo mắt cười với anh. Mã Quần Diệu tiến lại từng bước trước ánh sáng. Từ góc độ không ai để ý, anh chỉ tay về hướng Lâm Y Khải, giả vờ vô ý mà tạo một hình trái tim nhỏ. Tình yêu cuồng nhiệt tràn ngập dưới những ánh đèn flash.

Một tháng sau khi buổi catwalk của Mã Quần Diệu kết thúc, Lâm Y Khải cũng tham gia một buổi catwalk khác.

Vào thời điểm đó, sự nhạy cảm và nóng nảy của Lâm Y Khải đã khiến Lâm Y Khải bây giờ không thể nói lên lời khi nhìn lại.

Trái ngược với thái độ lúc đầu của Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu lại có tâm trạng phấn khích sau khi biết Lâm Y Khải được mời.

"Tôi sẽ chụp ảnh cậu thật đẹp lúc cậu diễn."

"Có cần tôi cùng cậu đi làm tóc trước không?"

"Tôi phải chọn một vị trí có tầm nhìn tốt trước mới được."

Anh còn hào hứng hơn cả người tham gia catwalk nữa. Mã Quần Diệu trong ngày cậu catwalk vô cùng tích cực. Đầu tiên, anh làm tóc từ sáng sớm sau đó đến cửa hàng hoa mua một bó hồng, sau đó cùng ba mẹ Lâm Y Khải đi ăn cơm rồi cùng nhau đến xem buổi catwalk. Lâm Y Khải rất ngầu khi ở trên sàn catwalk, mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước. Nhưng kể cả khi tắt đèn cậu vẫn nhìn thấy Mã Quần Diệu đang cầm điện thoại và chụp ảnh mình. Không chỉ để mình anh để ý, mà còn ra hiệu những người xung quanh để họ cũng nhìn vào cậu. Cười như một chú cún ngốc nghếch vậy, Lâm Y Khải nghĩ thầm, vẻ mặt gần như không kìm được. May mắn thay, buổi biểu diễn kết thúc nhanh chóng.

Lâm Y Khải - người vừa thay quần áo trở lại đã bị Mã Quần Diệu đưa vào tay một bó hoa ngay khi bước ra khỏi hậu trường, "Lâm Y Khải hôm nay cậu diễn tốt lắm."

Lâm Y Khải từ sáng sớm đã không có được giọt nước nào, sau đó làm tóc, thay quần áo rồi diễn tập, đến bây giờ chỉ cảm thấy đói bụng, còn tưởng rằng Ma Qunyao đã gọi đặt trước nhà hàng rồi, nên trực tiếp nói: "Đi thôi, chúng ta ăn ở đâu?"

Mã Quần Diệu sửng sốt vài giây sau đó gãi gãi đầu "Cậu muốn ăn gì? Tôi cùng cậu đi ăn một chút được không?"

"Cậu đã ăn rồi?" Lâm Y Khải hiểu ý của Mã Quần Diệu, sắc mặt lập tức sa sầm.

Mã Quần Diệu nhận thấy sự tức giận của Lâm Y Khải liền nhanh chóng giải thích. Tuy nhiên, Lâm Y Khải chỉ cảm thấy tức giận. Bất kể là chuyện gì, cậu thực sự đã cãi nhau với Mã Quần Diệu. Mã Quần Diệu bận rộn một ngày, rốt cục lại bị mắng, trong lòng không vui nữa, không nhịn được mà nói lại vài câu.

Lâm Y Khải cảm thấy trong bụng thậm chí không còn cảm giác đói nữa chỉ muốn có một cuộc cãi vã lớn với Mã Quần Diệu.

Lời nói định nói ra miệng nhưng bụng phát ra âm thanh không đúng lúc.

Những lời nói cực kỳ hung hãn mà Lâm Y Khải đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều bị âm thanh này làm cho choáng váng. Cậu sắc mặt thay đổi biến hóa liên tục, rốt cục là im bặt.

Mã Quần Diệu bật cười, xoa xoa bàn tay to ở trước mặt cậu, "Đi đi đi, để P'Kin đưa bé đi ăn nhé."

.

Lâm Y Khải đang dựa vào cửa sổ xe nghĩ đến chuyện trước đây hai người trẻ con, bất giác thấp giọng cười một tiếng.

"Cậu đang nghĩ chuyện vui vẻ gì sao?" Mã Quần Diệu liếc nhìn Lâm Y Khải "Cười rất vui vẻ."

Lâm Y Khải tiếc nuối nụ cười nhếch mép vừa rồi lại sợ Mã Quần Diệu dò hỏi thêm nên trả lời một cách mơ hồ "Chỉ là mấy chuyện thú vị lúc trước."

Thế nhưng Mã Quần Diệu không hỏi thêm câu nào anh quay đầu đi và điều khiển xe một cách nghiêm túc. Có vẻ như đó thực sự chỉ là một câu hỏi bình thường anh cũng chẳng có hứng thú khám phá nó. Lâm Y Khải vẫn còn đắm chìm trong những ký ức vừa rồi đã bị kéo trở về thực tại bởi sự im lặng của Mã Quần Diệu.

Trên thực tế, Lâm Y Khải luôn là một người không nói nhiều. Cậu cũng tự nhận mình là một người không mấy thú vị.

Nhưng Mã Quần Diệu trước đây thực sự là một cỗ máy không ngừng chuyển động, anh cũng là một người hài hước được mọi người công nhận. Thời gian đầu, Lâm Y Khải sợ Mã Quần Diệu sẽ nghĩ xấu mình vì sự thờ ơ, giống như những người bạn khác sau này ghẻ lạnh mình. Vì vậy, Lâm Y Khải đã cố gắng nói chuyện nhiều nhất có thể và chia sẻ một cách ngượng ngùng về cuộc sống hàng ngày của mình với Mã Quần Diệu, kể cả chuyện nhàm chán như xe của một người bạn đâm vào cột điện, Mã Quần Diệu luôn mỉm cười lắng nghe và sau đó đặt từng câu hỏi một. Dù có nhàm chán đến đâu, anh vẫn sẽ vô cùng cổ vũ và cười vui vẻ nghe cậu nói.

Có lần cậu cúi đầu uống cà phê vờ hỏi Mã Quần Diệu một cách thản nhiên: "Tôi ít nói như vậy, cậu có thấy chán tôi không?"

Mã Quần Diệu nghiêm túc nhìn cậu rồi đáp "Mỗi ngày bên cậu đều không nhàm chán, tôi rất vui. Nếu một ngày cậu vui vẻ muốn nói nhiều hơn thì cứ nói nhiều đi, tôi sẽ rất nghiêm túc lắng nghe từng lời cậu nói. Nếu một ngày cậu không vui cũng không muốn nói chuyện, không sao cả tôi sẽ nói nhiều hơn để cậu vui vẻ."

Lâm Y Khải cảm thấy rằng bản thân mình người luôn nhạy cảm và dễ bị tổn thương, dường như đã được chữa lành.

Tuy nhiên giây tiếp theo Mã Quần Diệu tiếp tục, "Lâm Y Khải, tôi nói một cách rất nghiêm túc, cậu là người bạn tôi yêu thích nhất trong số tất cả bạn bè của tôi."

Chỉ là một người bạn yêu thích?

Khi đó, Lâm Y Khải cảm thấy buồn trong vài giây vì cậu chỉ là người bạn yêu thích của Mã Quần Diệu mà thôi. Nhưng bây giờ Lâm Y Khải phát hiện ra rằng cậu đã không có được mức độ đặc biệt cao hơn, mà còn mất đi sự đặc biệt mà cậu đã từng có.

Mã Quần Diệu cái người đã từng không ngớt lời với cậu, người sẽ nhận thức được và để tâm đến mọi cảm xúc nhỏ nhặt của cậu đã biến mất từng chút một mà chẳng thể quay về như trước được nữa.

Một bản tình ca rất dịu dàng đang phát trong xe.

Lâm Y Khải hơi quay đầu lại để nhìn gương mặt của Mã Quần Diệu. Một hình bóng mờ ảo ẩn hiện trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top