Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21

21.

"Đến rồi."

Lâm Y Khải kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện xe đã dừng lại. Họ đã đến thị trấn K trước bình minh.

Lâm Y Khải ngáp một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi buồn ngủ quá vô tình ngủ quên. Một mình cậu lái xe suốt đêm thật vất vả."

Mã Quần Diệu cười lắc đầu "Xuống xe thôi, chúng ta đi hồ ngắm bình minh."

"Có thể thuê thuyền không? Lần trước tôi đến với người bạn nhưng hôm đó trời mưa nên tôi không chèo thuyền. Tôi luôn cảm thấy cảnh đẹp như vậy còn đẹp hơn nếu ở trên thuyền." Lâm Y Khải đôi mắt lấp lánh, giọng điệu của cậu tràn đầy niềm vui không thể che giấu.

Mã Quần Diệu tựa hồ muốn vươn tay xoa cái đầu trước mặt nhưng tay đưa ra giữa không trung lại dừng lại. Quay người xuống, anh vỗ vỗ vai Lâm Y Khải, "Đương nhiên có thể, hôm nay là sinh nhật của cậu, tất cả mọi nguyện vọng đều có thể thực hiện được."

Trời đã hửng sáng.

Thị trấn im lặng suốt một đêm đã bắt đầu trở nên sống động. Vẫn còn vương vấn chút mát lạnh, thỉnh thoảng những giọt nước đọng lại từ kẽ lá trượt xuống khe khẽ đậu xuống đầu người đi đường. Trong thị trấn đã có tiếng chuông chậm và tiếng xe cộ lạch cạch cũng như mùi hương thoang thoảng. Những người dân trong thị trấn cũng đã đi trên con đường của họ. Còn cả tiếng chim hót trong rừng.

Lâm Y Khải luôn cảm thấy nước Anh là một đất nước có phần hững hờ với cậu, tiếp đón mọi người từ xa đến với vẻ kiêu ngạo. Đường phố lúc nào cũng mang vẻ tĩnh lặng. Tuy nhiên, vào lúc này, khi sánh bước bên Mã Quần Diệu, rất hiếm khi Lâm Y Khải có thể cảm nhận được sự dịu dàng và nhân hậu của đất nước này, giống như được bao bọc bởi một cơn gió nhẹ. Khi đi trong gió, cậu cảm thấy ngay cả những chiếc lá cũng đang nhảy múa và xoay tròn trong không khí.

Hai người đi rất gần nhau, thân thể lắc lư theo từng bước chân, thỉnh thoảng đầu ngón tay chạm vào nhau sau đó nhanh chóng tách ra. Mặc dù Mã Quần Diệu không nói gì nhưng Lâm Y Khải có cảm thấy như họ đã trở lại khi có thể nói về mọi thứ. Nó ấm áp ngay cả trong im lặng.

Trời dường như sắp hừng đông. Một cơn mưa phùn ập đến.

Độ ẩm và hơi lạnh tràn ngập trong không khí, Lâm Y Khải không mặc quần áo dày rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối "Chúng ra không thể chèo nữa rồi. "

"Ai nói không được?" Mã Quần Diệu từ phía sau cởi áo khoác, khoác lên cho Lâm Y Khải. Sau đó anh vòng tay qua kéo cao khóa lại, kéo nó đến cằm của Lâm Y Khải.

"Thật là xấu xí!" Lâm Y Khải bất mãn vỗ vỗ tay Mã Quần Diệu "Làm gì có ai kéo dây áo lên cao như vậy, trông thật ngớ ngẩn!"

Mã Quần Diệu lại kéo khóa lên, đội cả mũ lên đầu Lâm Y Khải "Mặc quần áo rồi đưa cậu đi chèo thuyền. Cậu gầy quá, nhưng vẫn rất dễ nhìn."

Lâm Y Khải đành phải ngoan ngoãn bỏ tay xuống và miễn cưỡng tiến về phía trước.

Áo khoác của Mã Quần Diệu rất rộng, áo len Lâm Y Khải đang mặc cũng là oversize nên khi mặc chồng lên nhau có chút quá khổ. Với chiếc mũ hai lớp che kín đầu, thực sự trông giống như một loại động vật nhỏ mũm mĩm nào đó. Mã Quần Diệu không thể kìm lại được, anh cười lớn ở phía sau, bước nhanh vài bước để theo kịp tốc độ của Lâm Y Khải.

Người quản lý thuyền ven hồ cười hiền hậu, sau đó nghiêm túc nhắc nhở họ chú ý chèo thuyền trong những ngày mưa, ông lấy áo mưa đưa cho họ, "Nhìn xem các cậu không có áo mưa, tôi có thừa ở đây các cậu có thể sử dụng, nhưng chỉ một thôi. Các cậu có thể che nó qua đầu."

Thuyền là một chiếc thuyền lộ thiên bình thường, lặng lẽ neo đậu trên hồ.

Sau khi lên thuyền, Mã Quần Diệu đưa chiếc áo mưa trong suốt cho Lâm Y Khải "Cậu dùng đi, mưa một chút tôi không có sao."

"Tôi mặc áo khoác của cậu rồi không sợ ướt, cậu dùng đi." Lâm Y Khải chớp chớp mắt nhưng không nhận lấy.

Bàn tay của Mã Quần Diệu vẫn giơ lên ​​trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vào Lâm Y Khải với ánh mắt cố chấp không thể khước từ.

Nhìn nhau một lúc, Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu không có ý định mềm lòng, bất lực nói: "Được rồi, được rồi, cùng nhau dùng đi."

Áo mưa không nhỏ, nó thực sự có thể che phần trên của hai người. Chỉ là khoảng cách giữa họ đột nhiên bị kéo lại rất gần. Lâm Y Khải có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Mã Quần Diệu xuyên qua hai lớp quần áo. Thân thể Mã Quần Diệu hơi cứng lại, Lâm Y Khải đều cảm nhận được dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào anh, nói đùa "Đã lâu không gặp cậu lại còn ngại ngùng sao, mau chèo thuyền đi."

Mã Quần Diệu vuốt lại mái tóc trên trán, tự nhiên cầm lấy mái chèo từ tay Lâm Y Khải "Một mình tôi có thể làm được, nhiệm vụ hôm nay của cậu là đi ngắm phong cảnh thôi."

Con thuyền lắc lư theo từng gợn sóng cùng những hạt mưa trên mặt hồ. Thị trấn trong mưa trông giống như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ, cây cối hai bên sông trở nên xanh tươi hơn dưới cơn mưa phùn, những tòa lâu đài nhỏ ẩn hiện trong rừng lộ ra những mái nhà chênh vênh.

Lâm Y Khải dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển hồ nước, trên mặt nước hình thành một vòng xoáy nhỏ.

"Mã Quần Diệu cậu có thể hát một bài không?" Lâm Y Khải hỏi nhỏ với giọng vui mừng "Tôi rất vui, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây chèo thuyền."

Mã Quần Diệu thoáng liếc nhìn cậu, do dự, dường như đang chọn một bài hát thích hợp.

"Bài hát mới mà cậu đã phát hành cách đây không lâu, hay lắm nhưng tôi chưa được nghe bản live."

Lâm Y Khải nhanh chóng quyết định cho Mã Quần Diệu.

Tuy nhiên...

"You are my everything..."

Giọng hát của Mã Quần Diệu vang lên văng vẳng bên tai và theo gió tràn vào cơ thể Lâm Y Khải.

Anh không hát bài hát mà cậu chọn, mà là bí mật chỉ thuộc về Mã Quần Diệu và Lâm Y Khải bảy năm trước.

You are my everything

Phản ứng đầu tiên mà bài hát này mang lại cho Lâm Y Khải là khóc, giống như nhiều lần trước đây trong quá khứ.

Sự xúc động đã mất từ ​​lâu này lại xuất hiện trở lại sau nhiều năm. Mũi của Lâm Y Khải ẩn ẩn đau, cậu gần như bật khóc nhưng cậu đột ngột kìm lại. Khi cậu cất tiếng nói giọng khàn khàn như thể đang phàn nàn: "Cậu hát không hay như ngày xưa nữa".

Thật ra thì vẫn hát rất hay nhưng khoảng thời gian dài hiện trong lúc này, Lâm Y Khải chỉ cảm thấy buồn.

Hóa ra thật không ngờ, họ đã không gặp nhau gần 3 năm rồi.

Hóa ra thật không ngờ, Mã Quần Diệu đã không hát bài này gần 4 năm rồi.

Hóa ra họ đã không còn là bạn thân, cũng không phải người yêu, chỉ là những người bạn cũ cùng chèo thuyền nơi xứ lạ.

Họ đang ngồi rất gần nhau nhưng giữa họ lại có một khoảng cách không thể vượt qua.

Cuối bài hát, giọng Mã Quần Diệu hơi run như sắp khóc.

Hóa ra ca sĩ chuyên nghiệp cũng có lúc hát không nổi.

Cả hai đều ngầm hiểu về khoảng cách, lựa chọn bỏ qua những lỗi lầm.

Như thể thế này thì cảm xúc có thể bị mưa cuốn trôi và gió thổi đi theo mọi hướng.

================================================================================

Chương này là chương quay về thực tại đang được tiếp nối ở chương 13. Nếu mọi người quên rồi có thể quay ngược lại chương 13 để tìm lại hồi ức nha :))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top