Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

24.

Lâm Y Khải sẵn lòng gọi một tuần chung sống với Mã Quần Diệu là một giấc mơ ngắn ngủi và ngọt ngào kéo cậu ra khỏi vòng xoáy cảm xúc này.

Lâm Y Khải 27 tuổi đã bỏ được thói quen nằm trên giường và tự mình có thể thức dậy mà không cần đến Mã Quần Diệu phải đánh thức.

Mã Quần Diệu 27 tuổi vẫn không thể từ bỏ được thói quen pha cà phê vào mỗi sáng.

Những tia nắng sớm hòa quyện cùng hương thơm của cà phê.

Lâm Y Khải dựa vào bên cạnh cửa nhìn Mã Quần Diệu thuần thục pha cà phê, cậu đột nhiên cảm thấy dường như không có gì thay đổi qua từng ấy năm.

Mã Quần Diệu vẫn là Mã Quần Diệu ngày ấy, người luôn thức dậy sớm hơn pha cà phê cho cậu.

"Chào buổi sáng, Lâm Y Khải." Nụ cười của Mã Quần Diệu phủ một tầng dịu dàng tinh tế dưới ánh sáng sớm.

Lâm Y Khải cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như vậy, thậm chí cậu có thể nhìn thấy bụi bay quanh Mã Quần Diệu dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt cười của Mã Quần Diệu, đuôi tóc hơi dựng lên của Mã Quần Diệu, má lúm đồng tiền của Mã Quần Diệu, khớp ngón tay rõ rệt của Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu chiếm hết tầm nhìn và đánh cắp toàn bộ ý thức của cậu trong khoảnh khắc ấy. Cậu khẽ mỉm cười trong sự hỗn loạn của tâm trí và sự không rõ ràng của tầm nhìn.

"Chào buổi sáng, Mã Quần Diệu."

Thời gian như đứng yên trong khoảng khắc này.

Nhưng sau đó lại tăng tốc ngay tức khắc.

Hoàng hôn dần buông

Khi họ đang đi dạo buổi tối trong làn gió dịu dàng, Lâm Y Khải đột nhiên nhận ra rằng Mã Quần Diệu phải trở về nước vào ngày mai. Đây thực sự không phải là tin tốt.

Lâm Y Khải người rõ ràng đã quen với việc ở một mình, vào lúc này lại cảm thấy không thể chịu được sự cô đơn hơn những gì cậu đã nghĩ, đặc biệt là sau khi nếm trải vị ngọt của tình yêu. Lâm Y Khải mím môi, cúi đầu đá mấy viên đá khi bước đi, cố gắng gạt đi tâm trạng tồi tệ của mình. Mã Quần Diệu nhận thấy tâm trạng của cậu đang giảm xuống.

"Trăng hôm nay thật đẹp" Anh nói.

Lâm Y Khải nhìn lên bầu trời đêm với ánh mắt nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Mã Quần Diệu "Trăng đêm nay ở đâu cơ?"

Lời nói đã bị bóp nghẹt. Một nụ hôn vụt qua như chuồn chuồn lướt nước.

"I kissed my moon."

Vào ngày Mã Quần Diệu đi, Lâm Y Khải đã không đưa anh đến sân bay vì Mã Quần Diệu đã nói với cậu vào tối hôm trước rằng "Cậu đừng tới tiễn tôi. Tôi sợ thấy cậu ra tạm biệt tôi sẽ không nỡ đi mà hủy vé mất."

Lâm Y Khải không có lựa chọn nào khác ngoài chào tạm biệt sau đó nằm xuống sofa ủ rũ xem TV. Trước khi máy bay cất cánh, cậu nhận được một tin nhắn từ Mã Quần Diệu.

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, tôi có cất một cuốn sách rất dày ở ngăn thứ hai của tủ đầu giường cậu, nếu những ngày này cậu nhớ tôi khi không có tôi ở đây thì hãy mở ra xem nhé :) Mỗi ngày đều phải nhớ tôi đấy.

Lâm Y Khải đứng dậy và tìm cuốn sách. Đó là một cuốn sách với những trang giấy ố vàng, mỗi trang đều để lại dấu vết của thời gian. Cậu ngồi dưới đất dựa vào góc giường chậm rãi mở ra.

Ngày 10 tháng 6 năm 2016, Có mây đến nắng.

Hôm nay có một bạn học mới rất xinh đẹp đến trường luyện thi, nam sinh, cậu ấy tên là Lâm Y Khải, một cái tên thật dễ nghe.

Đây là câu đầu tiên đập vào mắt cậu. Đây là một cuốn sách rất dày, ghi lại tất cả những niềm vui, nỗi buồn của một thiếu niên, cũng như những niềm vui, nỗi buồn của một thiếu niên khác.

Cậu như nhìn thấy Mã Quần Diệu 17 tuổi đang viết xuống.

Hôm nay là ngày Lâm Y Khải thi SAT, nhất định phải đạt kết quả tốt...

Cậu thấy cuộc gặp gỡ ở Hua Hin mà cậu nghĩ là một đêm giao thừa cùng nhau là do Mã Quần Diệu lên kế hoạch.

Hừm, cậu ấy chắc chắn không thể ngờ rằng ban ngày tôi đã cầu xin bố mẹ đến Hua Hin đón giao thừa.

Hôm nay tôi trốn bố mẹ đi tìm Lâm Y Khải, may mắn là có anh hai giúp...

Cậu thấy cho dù anh bận đến mấy Mã Quần Diệu vẫn viết rằng luôn nhắc nhắc mở bản thân đi tìm cậu.

Tự cảnh báo bản thân trong nhật ký: Mã Quần Diệu, dù bận đến đâu cũng phải dành thời gian để chơi với Lâm Y Khải!

Cậu thấy tình yêu tuổi trẻ ẩn chứa trong tình cảm vương vấn của một thiếu niên qua từng câu chữ.

Tôi thừa nhận mặt cậu ấy thực sự rất mềm mại giống như kẹo bông vậy.

Bất kể làm gì với Lâm Y Khải đều rất vui vẻ!

Thật thú vị khi có Lâm Y Khải cùng làm việc.

Mặt cậu ấy xoa dễ chịu hơn của tôi nhiều lắm, mềm mại như bụng mấy chú cún con của cậu ấy vậy.

Có lẽ vì cậu ấy thực sự quá dễ thương, ngoại trừ việc cậu ấy thích mất bình tĩnh với tôi như một chú thỏ nhỏ, chỗ nào cũng đều trắng trắng mền mền.

Mái tóc nhuộm vàng của Lâm Y Khải thực sự rất đẹp, chẳng khác gì hoàng tử bé trong truyện cổ tích cả.

Cậu thấy sự bối rối của Mã Quần Diệu khi phát hiện ra tình cảm của mình.

Tôi thực sự không muốn buông tay cậu ấy kể cả khi cậu ấy nói rằng mình đã cảm thấy ổn hơn rồi. Thật kỳ lạ, không hiểu sao dạo này tôi luôn muốn tiếp xúc thân mật nhiều hơn với Lâm Y Khải...

Cậu thấy nỗi nhớ nhung trẻ con của Mã Quần Diệu khi không có cậu ở bên anh.

Ngày thứ ba ở Nhật Bản, tôi hơi nhớ Lâm Y Khải.

Ngày thứ năm ở Nhật Bản, tôi hơi nhớ Lâm Y Khải.

Ngày thứ chín ở Nhật Bản, tôi hơi nhớ Lâm Y Khải.

Cậu thấy sự đấu tranh và tình yêu của Mã Quần Diệu.

Could moon be couple with moon?

Chúng tôi đã hơn mười ngày rồi chưa gặp nhau, tôi dường như có chút nhớ cậu ấy.

Chỉ là khi nhìn thấy cậu ấy tôi rất vui.

Nếu tôi thích Lâm Y Khải, liệu với cậu ấy tôi có phải là một kẻ kì quái không?

Dường như một kẻ nói dối không biết xấu hổ, dùng sự tin tưởng và dựa dẫm của cậu ấy vào tôi để bao quanh cậu ấy bằng thứ tình yêu vô hình này.

Tôi cũng mong rằng việc tôi thích cậu ấy sẽ không bị phát hiện, cũng không làm phiền cậu ấy.

Pháo hoa bên ngoài thật đẹp, thật may là cậu ấy không ở bên cạnh tôi. Nếu không sợ rằng tôi sẽ không thể ngừng việc muốn hôn cậu ấy.

Hi vọng cậu luôn là một đứa trẻ hạnh phúc, không cần trường thành, luôn sống trong tình yêu thương.

Cậu ấy chỉ muốn làm bạn với tôi. Tình yêu của tôi chưa bao giờ được che giấu khỏi đôi mắt của cậu ấy.

Cậu có thể hay không có thể thử thích tôi?

Tôi rất sợ cậu ấy sẽ buồn, nhưng tôi cũng sợ cậu ấy sẽ không còn buồn vì tôi nữa.

Và còn sự buông tay sau khi đấu tranh, Mã Quần Diệu dường như đã rơi nước mắt, nét chữ của anh mờ nhạt trên giấy.

Quên đi, Lâm Y Khải, Chúng ta nên có một tương lai tươi sáng. Tương lai tươi sáng mà ở đó không có đối phương.

Cậu cũng thấy tại một thời điểm mà cậu không biết, Mã Quần Diệu đã cùng cậu xem trận tuyết đầu tiên ở Manchester và dành mọi sinh nhật với cậu trong chiếc xe mờ tối ở dưới tầng.

Nếu ông trời thấy được, liệu có thể chuyển hết mọi buồn phiền của cậu ấy cho tôi không, để cậu ấy có thể sống trong tình yêu thương không lo lắng mãi mãi?

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 25, Lâm Y Khải. Nhất đinh phải hạnh phúc mãi mãi nhé.

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 26, Lâm Y Khải, hi vọng cậu sẽ luôn hạnh phúc, hi vọng người này sẽ chiều chuộng và yêu thương cậu, sẽ nắm tay cậu không chút ngại ngùng và nói với mọi người rằng cậu là người anh ấy yêu.

Lâm Y Khải cảm thấy bụng mình đau đớn vì khóc và xương cậu cũng đang run lên, như thể nó sẽ vỡ vụn trong ký ức của Mã Quần Diệu trong một giây tới.

Hai kẻ hèn nhát để tình yêu trở nên nặng nề kéo bản thân xuống, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc nắm lấy tay người kia.

Có vẻ như Mã Quần Diệu đã quay trở lại giải quyết xong công việc, và anh sẽ trở lại Manchester trong vài ngày nữa.

Lâm Y Khải cầm theo bó hoa ra sân bay đón anh. Sân bay hơi xa nhà khi về đến nhà đã hơn hai giờ sáng. Tuy nhiên Lâm Y Khải bỗng phát hiện ra ổ khóa đã bị khóa có thể do một đứa trẻ nào đó vô tình nghịch ngợm ấn vào, còn cậu thì lại quên mang theo chìa khóa.

"Về khách sạn đi." Một lúc lâu sau, Lâm Y Khải vẫn không thể mở được khóa, cậu bực bội mà vò đầu bứt tóc.

"Tôi có một ngôi nhà gần đây, cách đây khoảng mười phút đi bộ, cậu có muốn đến ở với tôi không?" Mã Quần Diệu đột ngột mở lời.

Trên con đường yên tĩnh vào ban đêm, Lâm Y Khải có chút nghi ngờ nói "Cậu có ý gì vậy? Tại sao lại mua nhà ở đây, cậu một năm chỉ đến đây vài lần thôi mà, rõ ràng là ở khách sạn sẽ tiết kiệm chi phí hơn."

Mã Quần Diệu có chút ngượng ngùng, "Thật ra là nhà này là dành cho cậu, còn chiếc xe tôi lái tới đón cậu lần trước, đều là mới cả."

"Cậu tặng quà mà không có lí do gì sao? Mà còn rất quý giá nữa?" Lâm Y Khải càng thêm khó hiểu.

Mã Quần Diệu dừng lại vài giây như thể anh không biết phải giải thích chuyện gì đang xảy ra vào lúc này nên anh chỉ đơn giản là không giải thích nữa.

"Đợi khi về nhà rồi nói chuyện sau đi."

Lâm Y Khải mang trong lòng đầy nghi ngờ, như may mắn ngôi nhà mà Mã Quần Diệu mua thực sự gần nhà cậu, rất nhanh đã đến nơi. Điều khiến Lâm Y Khải bất ngờ là Mã Quần Diệu mua không phải một căn hộ chung cư mà là một biệt thự dành cho hẳn một gia đình. Càng khiến Lâm Y Khải ngạc nhiên hơn cả là khi anh mở cửa và bật đèn lên đập vào mắt cậu là một sàn nhà đầy những cánh hoa hồng phớt hồng.

Lâm Y Khải dường như đã hiểu Mã Quần Diệu muốn làm gì nhưng những cánh hoa ở nơi này khiến cậu muốn bật cười một chút, quay đầu lại nhìn Mã Quần Diệu nói đùa "Cậu sau nhiều năm đã có chút khiếu thẩm mỹ rồi đó..."

Mã Quần Diệu bỗng ngắt lời cậu, có vẻ rất căng thẳng, "Cậu trước tiên đừng nói gì cả, để tôi nói trước."

"Hôm nay cậu không vào được nhà vì tôi đã nhờ đứa trẻ trong nhà khóa cửa nhà để gạt cậu tới đây ..." Mã Quần Diệu dừng lại vài giây, lừa đảo và thú nhận "Gạt cậu tới để thú nhận."

Anh hít một hơi thật sâu.

"Tôi yêu cậu"

Sau đó thở ra từ từ.

"Không phải có hảo cảm, không phải thích. Lâm Y Khải, tôi yêu em."

"Nhà và xe đều là tôi mua ngay khi em vừa tới Manchester. Đó chính là món quà sinh nhật 27 tuổi của em."

"Em lúc trước có nói qua 27 tuổi muốn kết hôn, nên tôi đã nghĩ về nó. Nếu lúc đó em muốn cùng người nào kết hôn thì đây chính là quà cưới của em."

"Thế nhưng hiện tại tôi không muốn nhường em cho bất kì ai, ngoại trừ bản thân tôi, tôi không tin tưởng bất kỳ ai chăm sóc em. Thế nên Lâm Y Khải em có thể làm người yêu tôi không?"

"Điều ước năm 18 tuổi của tôi chính là muốn Lâm Y Khải là người hạnh phúc nhất thế giới này, vĩnh viễn được bao bọc trong tình yêu."

"Hiện tại tôi muốn được thực hiện sớm điều ước năm 27 tuổi. Tôi muốn khiến Lâm Y Khải trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, để em mỗi ngày đều có thể thức dậy và chìm vào giấc ngủ trong tình yêu. Cũng sẽ không bao giờ để em rơi nước mắt vì buồn."

Mã Quần Diệu nghiêm túc lặp lại một lần.

"Lâm Y Khải em đã nói không muốn thích tôi nữa, vậy lần này đổi lại là tôi sẽ chủ động, em có thể làm người yêu tôi được không?"

Lâm Y Khải chỉ cảm thấy vào lúc này, tất cả các vì sao trên bầu trời đều như rơi vào trong mắt Mã Quần Diệu. Núi và biển ngăn cách họ đã bị san lấp, chỉ còn một bước giữa họ.

Cậu cười ranh mãnh "Tôi chỉ yêu cậu ba phần thôi."

Nhìn thấy trong mắt Mã Quần Diệu đều là không vui, Lâm Y Khải chạm vào túi rỗng của mình, có chút xấu hổ nhổ xuống một sợi tóc. Đến gần Mã Quần Diệu, cậu quấn sợi tóc quanh ngón tay đeo nhẫn của Mã Quần Diệu. Cậu xoắn tóc thành một vòng tròn và thắt nút một cách nghiêm túc. Sau đó cậu ngẩng đầu lên và nhìn Mã Quần Diệu.

"No ring."

"Would you marry me?"


Khi nói yêu cậu ba điểm không phải là "ba điểm" của "ba điểm nước chảy, bảy điểm bụi", mà là "ba điểm" của "trên đời chỉ có ba điểm là ánh trăng."

End.

Vậy là đã kết thúc thực sự rồi á...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top