Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02. Giao dịch

Quả là xấu hổ muốn chết.

Lần đầu tiên gặp vị hôn phu của mình, tôi thực sự suýt chết vì xấu hổ.

Mã Quần Diệu mặc một bộ Âu phục vô cùng bảnh bao, xem ra dáng vẻ cái đuôi sói này rất chỉnh tề mà cũng không kém phần ngang ngạnh. Anh nhếch môi, nét mặt bình tĩnh, cằm hất lên thành một đường cong tinh tế, như thể đang đánh giá nhóm người này.

Ngạo mạn quả là ngạo mạn, mà đẹp trai cũng quả là cmn đẹp trai.

Nhưng lúc đó tôi cực kỳ ngay thẳng, không hề nghĩ ngợi gì, chỉ nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, tại sao người này đến gần mà chẳng phát ra tiếng động nào hết vậy.

Phía sau còn một đám vô lại đang chờ xem kịch hay, tôi chỉ biết vừa gượng cười chào anh ta vừa cuống cuồng đưa mắt nhìn xuống xem trên mặt đất có cái hố nào để chui xuống không.

Sau đó tôi nhìn thấy đôi giày da cao cấp của Mã Quần Diệu bước tới gần và dừng lại ngay trước mặt.

Đèn flash bên cạnh nháy chụp không ngừng, trong lòng tôi nhanh chóng xẹt qua mấy tiêu đề trên những bài báo hóng hớt sẽ xuất hiện vào ngày mai, chẳng hạn như "Vị thiếu gia giàu có xinh đẹp Lâm Y Khải phát ngôn bừa bãi trong một bữa tiệc, chủ tịch bá đạo Mã Quần Diệu đối xử lạnh nhạt với cậu ta". Hơn nữa hai chúng tôi còn chưa kết hôn, vì vậy chắc chắn có thể thúc đẩy một phần không nhỏ cho lượng tiêu thụ của bọn họ.

Được thôi.

Tôi tự trấn an bản thân, miễn là mình không tiếp tục làm gì khùng điên nữa thì vẫn rất dễ nói chuyện mà.

Sau đó tôi thấy anh giơ tay lên.

Thực ra chuyện này rất mất mặt, bởi vì tôi đã vô thức nhắm tịt mắt lại, thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc phải ra tay trước. Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, người đàn ông họ Từ đó đã từng đánh mẹ tôi như thế này. Bàn tay ông ta vung lên nhanh và mạnh đến mức như mang theo một ngọn gió sắc bén, cho dù tôi đã kịp được mẹ đẩy ra ngoài cửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng trào như điện giật trong đầu.

Mà tay Mã Quần Diệu lại thật thon dài và ấm áp. Ngoài khuôn mặt quá sức đẹp trai kia, đây chính là ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về ngoại hình của anh.

Bởi vì anh không đánh tôi, mà chỉ giơ tay lên nắm lấy tay tôi và kéo về phía anh.

Dáng vẻ giật mình lo lắng của tôi lúc đó, nhất định là nhìn rất ngu ngốc.

Trong phòng tiệc treo một chiếc đèn chùm rất lớn, lấp lánh ánh vàng rọi xuống sáng chói đến hoa mắt. Tôi bị Mã Quần Diệu kéo lại gần, còn đang choáng váng, chỉ thấy anh mỉm cười rất nhẹ nói với đám người đang vây quanh kia: "Sao mọi người lại quan tâm đến chuyện của tôi và hôn phu của tôi đến vậy thế? Em ấy hay xấu hổ lắm, sau này cứ tìm tôi mà hỏi đi".

Đêm hôm đó rời đi thế nào hay về nhà thế nào, tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ còn nhớ khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau và mở WeChat thì thấy một danh sách tin nhắn đã biến thành dấu ba chấm, cùng với 58 tin nhắn từ bạn thân tôi gửi tới, tin nhắn dưới cùng là: "Đm, mày ngủ với Mã Quần Diệu thật rồi à?".

Tôi rót một cốc cà phê đá lớn, cầm điện thoại lên gõ gõ: "Sao mấy người đều chỉ chăm chăm quan tâm chuyện tao và Mã Quần Diệu đã ngủ với nhau chưa mà chuyện năm nay tao được học bổng loại nhất thì chẳng ma nào ngó ngàng hết?".

Nông cạn thật đấy, mấy người này.

Tôi thả mình vào chiếc gối êm ái và nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, mọi chuyện ngày càng đi xa hơn. Những tin đồn cứ tam sao thất bản thay đổi liên tục, nào là từ Mã Quần Diệu ngủ với tôi, biến thành Mã Quần Diệu ngủ với tôi rất thoải mái, rồi lại biến thành hai chúng tôi đã ngủ với nhau từ lâu rồi. Sau ngày hôm đó, tôi thêm Mã Quần Diệu trên WeChat và gửi tin nhắn cho anh, ý là để anh xử lý, dù sao loại đồn đại kiểu này dĩ nhiên không phải là chuyện gì tốt, nhưng tôi vẫn giữ giọng rất khách sáo: "Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy đều là lúc trước do tôi không tốt, đã gây phiền toái cho anh rồi. Nhưng anh có thể cùng tôi xử lý một chút được không?".

Vị chủ tịch trẻ tuổi này hẳn là rất bận rộn. Hai tiếng sau anh trả lời: "Không cần để ý chuyện đó".

Ngầu quá ha.

Cuối cùng thì tôi cũng thực sự không để ý nữa, vì chẳng có thời gian mà dành cho việc đó. Người nhà họ Mã suốt ngày đến nhà tôi để bàn chuyện hôn lễ, họ Từ kia cũng ba ngày hai bữa chạy tới tìm tôi hỏi xem lúc nào Mã Quần Diệu mới bắt đầu rót vốn đầu tư cho công ty.

Khoảng thời gian công ty sắp phá sản, nhìn ông ta nôn nóng hơn bao giờ hết. Tôi thấy thật buồn cười, chỉ vừa ngồi lật qua lật lại cuốn album vừa thuận miệng đáp qua loa mấy câu lấy lệ. Ông ta cũng không phải ngốc, trước khi rời đi còn thở hồng hộc, mắt hiện đầy tia máu đỏ lòm, bảo tôi bất hiếu rồi xé cuốn album và mắng tôi là không biết tối ngày đều bận rộn cái gì.

"Bận ngủ ấy mà", tôi trả lời ông ta. "Ngủ với Mã Quần Diệu".

Ông ta lập tức nghẹn lại, như là không ngờ rằng tôi lại vô liêm sỉ như vậy. Sau đó liền hung hăng ném album xuống đất, trừng mắt một cái rồi đóng sập cửa bỏ đi.

Nói thẳng ra thì tôi cảm thấy tương đối cạn lời. Chính ông ta là người đã bảo tôi quấn lấy Mã Quần Diệu, bây giờ thì ông ta lại thấy mất mặt vì điều đó. Thực sự rất nực cười.

Sau khi Mã Quần Diệu về nước, việc lên kế hoạch cho hôn lễ diễn ra vô cùng nhanh chóng. Chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp, chỉ có một lần anh đi cùng tôi để thử lễ phục. Hôm đó trời nắng to, anh vội vã như thể mới vừa từ nơi nào đó chạy đến, trên tay thư ký cầm một cốc cà phê của một cửa hàng nổi tiếng mà ngày thường luôn có hàng dài người xếp hàng ghé mua. Lúc thư ký đưa tôi cà phê, tôi còn sửng sốt một chút, cảm thấy Mã Quần Diệu cũng không phải tệ lắm.

Nhưng cảm giác tốt đẹp này chỉ kéo dài đến ba ngày trước hôn lễ.

Bởi vì hôm đó Mã Quần Diệu đã ngủ với tôi.

Là kiểu mà có thể báo cảnh sát đó.

Bây giờ nghĩ lại cả ngày hôm đó, tôi cảm thấy thật mơ hồ. Một ngày trước đó, tôi bị bạn thân kéo ra ngoài uống rượu. Tôi nghe cậu ta khóc lóc kể rằng sắp bị ba cậu ta đưa đến một đất nước nào đó ở Tây Phi để điều hành công việc kinh doanh, còn nghe cậu ta nói liên miên cằn nhằn phải giúp bạn thân cậu ta, ừ thì cậu ta muốn giúp tôi đó.

Tôi nghe mà nhức nhức cái đầu, liền lau nước mắt cho cậu ta. Rạng sáng hai giờ mới về đến nhà, kết quả vừa sáng sớm đã bị người nhà họ Mã đón đi, nói là Mã Quần Diệu muốn cùng tôi trao đổi về danh sách khách mời.

Lẽ ra tôi phải nghĩ ra rằng, có ai mà ba ngày trước khi hôn lễ được tổ chức mới bắt đầu thảo luận về danh sách khách mời không hả?

Hẳn là sau khi về nước anh đã mua một căn biệt thự được trang trí đồng bộ. Đó là một nơi yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt, có đài phun nước rất đáng yêu ở cửa. Khi quản gia đón tôi vào, Mã Quần Diệu còn mặc đồ ngủ, ngồi quay lưng về phía tôi trên ghế sofa trong phòng làm việc trên tầng hai.

Tôi chửi thầm trong lòng, người này thực sự không hề coi tôi là người ngoài nhỉ.

Tôi phát hiện anh uống rượu nhưng vẫn tỏ ra khá tỉnh táo, chỉ là tâm trạng rất không tốt nên khi bị anh ấn xuống ghế sofa, tôi còn tưởng anh đang đùa cợt.

Nhưng Mã Quần Diệu đã nhanh chóng tách hai chân tôi ra một cách dứt khoát, lại chẳng biết tìm đâu ra một chiếc cà vạt trói cổ tay tôi lại.

Anh không nói chuyện với tôi, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.

Tôi ở dưới điên cuồng giãy giụa nhưng dường như điều ấy lại càng khơi dậy hứng thú biến thái nào đó của Mã Quần Diệu. Anh hung hăng hôn tôi, còn sờ soạng dầu bôi trơn phía sau lưng để tiếp tục mở rộng.

Ngọn đèn xinh đẹp trong phòng làm việc sáng lóa trước mắt. Tôi yếu ớt đá chân, tuyệt vọng cảm thấy dương vật cương cứng của Mã Quần Diệu đã chạm vào đâu đó.

Tôi mắng anh, cầu xin anh, nước mắt rơi lã chã làm ướt một mảng ghế sofa.

Nhưng anh không hề giảm lực chút nào và cũng không để chừa bất cứ khe hở nào cho tôi có thể thoát ra.

Mã Quần Diệu tiến vào trong.

Tôi mở to hai mắt.

Anh tiến vào rất sâu, như thể muốn chiếm trọn lấy cơ thể tôi.

Tôi run rẩy trên ghế sofa trong khi anh cứ tiếp tục ra vào.

Không cách nào kiểm soát được phản ứng sinh lý, khuôn mặt tái nhợt của tôi nhanh chóng đỏ bừng lên và không thể kìm nổi tiếng rên rỉ mỗi khi thứ đó chạm vào tuyến tiền liệt.

Mã Quần Diệu càng trở nên hưng phấn, kéo chân tôi đặt lên vai anh, lần lượt đặt những nụ hôn lên mắt cá chân, núm vú và xương quai xanh.

Khoảnh khắc Mã Quần Diệu bắn ra, tôi chợt nhận ra rằng lẽ ra mình không nên kháng cự chút nào.

Đây chẳng phải là chuyện rồi sẽ xảy ra hay sao? Chỉ là đến sớm hơn một chút thôi.

Tôi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày mà không liên lạc với ai, chỉ đến nghĩa trang một ngày ngay trước hôn lễ.

Trên tấm ảnh, vẫn là dáng vẻ tươi tắn và xinh đẹp nhất của mẹ với mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng ngời và nở một nụ cười dịu dàng với tôi. Tôi bảo mẹ rằng mình sắp kết hôn, đối phương rất đẹp trai, lại nhiều tiền nên mẹ cứ yên tâm.

Không có lời đáp lại, chỉ thoảng qua một làn gió nhè nhẹ thổi vào nghĩa trang.

Tôi nhớ hồi còn nhỏ, tôi luôn nói với mẹ rằng mình sẽ sớm trở thành một người đàn ông trưởng thành để mẹ có thể yên tâm. Và mẹ luôn nhẹ nhàng đưa tay phủi đi lớp bụi mỏng trên quần áo tôi, gõ nhẹ lên chóp mũi tôi và nói: "PP có lớn lên thì vẫn mãi là em bé của mẹ".

Tôi đặt hoa lên trước bia mộ rồi mở hộp bánh đậu xanh có hương vị rất ngon, hệt như hồi nhỏ vẫn thường ăn. "Mẹ ơi", tôi chạm vào tấm ảnh, nhỏ giọng thầm gợi lại dáng hình mẹ trong ký ức. "Con rất muốn lại được làm em bé của mẹ một lần nữa".

Hôn lễ vô cùng hoành tráng.

Những người tôi quen, những người tôi không quen, có rất nhiều người đến, mỉm cười nắm tay tôi và chúc chúng tôi hạnh phúc.

Tôi và Mã Quần Diệu trao lời thề trước mặt linh mục, đeo nhẫn cho đối phương, ôm hôn xem ra cũng rất ngọt ngào.

Người phía dưới đều reo lên hò hét, như thể họ vô cùng xúc động trước hôn lễ này.

Ai mà biết được, rằng người đàn ông vừa mới nịnh nọt Mã Quần Diệu như một con chó pug đây lại chính là kẻ đã gọi tôi là đứa bán thân trong hộp đêm một tuần trước.

Nhưng hắn cũng không sai.

Mã Quần Diệu đứng nói chuyện cách tôi không xa, vô cùng đẹp trai và rắn rỏi. Tôi mỉm cười bước tới và nắm lấy tay anh. Anh ngơ ra một lúc, rồi lập tức nắm lại tay tôi. Rất nhiều người đang nhìn chúng tôi, tôi cũng đang nhìn bọn họ.

Tôi chuyển vào nhà họ Mã.

Mã Quần Diệu thực sự là một kẻ cuồng công việc. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng thì anh đã rời đi, và khi tôi đi ngủ vào buổi tối thì anh vẫn chưa trở về. Tôi cứ có cảm giác rằng anh đang tránh mặt tôi nhưng rõ ràng người bị giày vò là tôi đây cơ mà, Mã Quần Diệu tỏ ra oan ức cái gì.

Cứ như vậy không được.

Tôi chủ ý đợi anh một đêm.

Anh về nhà rất muộn với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, chiếc cặp tài liệu cũng được đặt luôn ở cửa. Chúng tôi không ở chung phòng, may mắn thay, anh không đóng cửa. Tôi trốn trong bóng tối và nhìn anh thay đồ rồi đi tắm. Cuối cùng anh đóng cửa lại.

Mã Quần Diệu chìm vào giấc ngủ say. Ánh trăng sáng chiếu vào sống mũi cao, bóng tối vừa sâu vừa nhạt khiến đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng hơn. Anh nằm lặng yên như thể đang mơ thấy gì đó không tốt đẹp lắm, rồi lại khẽ cau mày. Tôi có cảm giác sự trưởng thành ban ngày đã biến mất và thay vào đó là nét ngây thơ lạ lùng.

Thực ra, hình như anh còn nhỏ hơn tôi nửa tuổi.

Tôi vén chăn trèo lên giường, đưa tay vuốt ve quần ngủ của anh. Mã Quần Diệu còn chưa tỉnh hẳn, nhưng rất nhanh đã cương lên, anh cau mày thở gấp như thể vẫn đang giãy giụa trong giấc mơ. Tôi không thường tự dùng tay nên được một lúc thì cảm thấy mỏi, thế là thở dài, quyết định có lẽ hy sinh một chút vậy.

Tôi cúi người chui vào chăn, đang định cởi hẳn quần ngủ của anh thì bất ngờ bị Mã Quần Diệu kéo lên.

Đại khái là vì động tình nên một bên mặt của anh đỏ bừng. Anh nheo mắt lại và cố gắng nhìn ra tôi là ai giữa bóng tối bao trùm không gian xung quanh. Bình thường anh luôn có dáng vẻ rất chững chạc, thế mà hiện tại lại chẳng giấu nổi nửa phần ngạc nhiên. Anh hỏi tôi với giọng điệu còn chưa tỉnh ngủ hẳn: "Em đang làm gì vậy?".

Chiếc chăn đã bị đá qua một bên.

Tôi không nói gì, chỉ cọ xát ga trải giường rồi trèo lên đùi anh. Cơ thể nóng rực của anh khiến tôi rùng mình ngay khi khi làn da trần vừa tiếp xúc. Tôi biết rõ rằng vẻ ngoài của mình không tệ và chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh này lại càng phô bày rõ nét vẻ ngoài ấy. Tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng rực dưới thân mình càng lúc càng cao, xộc thẳng lên hạ bộ.

Tôi khẽ cười với Mã Quần Diệu và biết rằng anh đã nhận ra tôi không mặc quần, ngay cả quần trong cũng không mặc.

Anh nhướng lông mày lên cao với đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm như thể muốn xuyên thấu tôi. Tôi tựa cả người vào ngực anh, quỳ trên người anh, nhìn khuôn mặt anh mỗi lúc càng trở nên nôn nóng hơn.

Trước khi đến đây tôi đã bôi trơn rồi, thực ra cảm giác ẩm ướt dinh dính giữa mông khiến tôi thấy khá khó chịu nên cuối cùng, trước khi Mã Quần Diệu không thể nhịn được nữa mà nhấc tôi xuống khỏi người anh, thì tôi cũng nói ra mục đích đêm nay của mình.

"Anh giúp em chuyện này đi mà".

Mã Quần Diệu ngây ngẩn cả người, vẻ mặt anh trở nên phức tạp mà tôi không thể hiểu được, nhưng ngay lập tức xúc cảm trên môi đã trở nên thật mãnh liệt và rõ ràng.

Tôi ngồi xuống thứ đó của anh.

Vặn vẹo đầy dâm đãng, rên rỉ vô cùng phóng túng.

Tôi đã biết câu trả lời của anh.

Ngày hôm sau, người họ Từ đó gọi cho tôi và nói rằng Mã Quần Diệu đã rót vốn cho ông ta đầu tư. Ông ta rất vui vẻ, còn bảo tôi cảm ơn Mã Quần Diệu.

Tôi cúp điện thoại, ngâm mình trong bồn tắm.

Trước khi tốt nghiệp, tôi đã có một giao dịch lớn.

Thực sự không tầm thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top