Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 44 : Sick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#fanfic #Skyline #Chap44
Kết thúc hành trình ngược BK. Chúc c e buổi tối vui vẻ, happy nha 🎉🎉

Tình hình Covid ở thủ đô không lấy gì làm tươi sáng mặc sự nỗ lực của chính phủ, các ca bệnh vẫn tiếp tục tăng, quy định tụ tập , giờ  giới nghiệm cũng từ đó mà ngày càng được siết chặt. Do đó nghiễm nhiên các hoạt động giải trí cũng bị đình trệ theo, không quay phim, không thể quay quảng cáo, các buổi livestream bán hàng cũng bị ảnh hưởng. hầu hết các lịch quay trước đây theo kế hoạch của cả 2 đều bị tạm hoãn để phòng chống  dịch. Từ đó việc cậu muốn gặp người kia cũng  khó hơn gấp bội.

Một tuần kể từ sau ngày họ gặp ở bệnh viện chưa thiếu một ngày nào là cậu không gửi tin nhắn cho người đó, cậu xin lỗi, cậu hứa hẹn cậu thề thốt, chỉ cần P đồng ý quay lại cậu sẽ làm tất cả, cậu biết cậu đã sai rồi mà, đừng bỏ rơi cậu, cậu tin P, cậu biết P vẫn còn chút tình cản với mình, họ đã có bên nhau từng ấy thời gina, những đoạn đường bước cùng nhau như vậy P có thể nhìn lại và cho cậu thêm một lần cơ hội không?,……

BK đã nhắn hàng loạt tin nhắn cho người ấy chỉ là không một lần người đó trả lời. Ngày đầu tiên,  tin nhắn hiển thì dòng đã xem  người ấy đọc tin nhắn, cậu vui mừng phấn chấn hẳn rồi lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng khi không được hồi đáp, cứ thế ngày qua ngày, Bk nhắn tin cho người đó như một thói quen, nhắn rồi lại đợi người đó đọc, người đó không đọc , không rep cậu vẫn đợi –đợi chờ người đó nguôi giận.

Tuần thứ 2, BK giờ mới thấy ngấm cái câu “ đợi chờ không phải là đau khổ, sự đau khổ là không biết bản thân phải đợi đến bao giờ”, với tính cách cố chấp của mình, dù ba mẹ đã khuyên rằng không nên tìm đến nhà P, bố mẹ P cũng biết vấn đề của 2 đứa, họ cũng nói rằng họ luôn tôn trọng quyết định của P, dù có ra sao thì họ vẫn yêu quý cậu. Bố mẹ sợ rằng nếu cậu đến thì thật khó xử cho gia đình ấy, thế nhưng cứ đợi chờ mãi như này chi bằng mặt dày đến đó, ít nhất nếu nhìn thấy cậu P sẽ mềm lòng mà tha thứ thì sao.

Cánh cổng nhà Amnuaydechkorn vẫn rộng cửa chào đón cậu, bố mẹ của PP cũng vậy, họ vẫn yêu thương chào đón cậu bằng cái ôm ấm áp, mỉm cười nhẹ nhàng âu yếm, trong ánh mắt  đâu đó  kèm theo sự chua xót khi nhìn cậu tàn tạ như này.

“ BK à? P nó không ở nhà dạo này, mẹ nghĩ con đừng đến uống công nữa. Chuyện của 2 đứa bố mẹ biết rồi, P cũng nói cho con quyết định của nó rồi, bố mẹ xin lỗi nhưng bố mẹ không thể giúp gì con chuyện này cả”

Mẹ ôm cậu dịu dàng nói, rồi mạn phép rời đi ngay, trước khi rời đi họ vẫn cẩn thận dặn dò các cô giúp việc chăm sóc cậu tử tế, chuẩn bị đồ bổ cho cậu ăn. Mặt đất như nứt một đường lớn làm cậu rơi ngã xuống đáy sâu vô cực, xung quanh tối quá, đáng sợ quá đi. Bàn chân run rẩy, BK bấu chặt tay để không òa khóc ở đây, cậu gồng mình lê từng bước lên cầu tàng tầng ba, cậu không tin P không ở nhà – chỉ là P tránh mặt cậu thôi.

Cậu sẽ  lên lầu, sẽ ngồi ở đây đợi. Cánh cửa phòng khóa chặt , BK cất tiếng gọi nhỏ nhỏ dịu dàng “ P à, P ơi”,một lần, hai lần, ba lần,……bên trong không một tiếng động. Sự tuyệt vọng đã chiến thắng nó đánh gục con người cậu, BK nắm chặt khóa cửa,  gục đầu vào cánh cửa lạnh lẽo đang khóa chặt ấy , BK như một kẻ điên vừa khóc vừa kể lại câu chuyện tình yêu của họ.

“P nhớ không lần chúng ta gặp,……”

Cậu ngồi nói mà không quan tâm ánh nhìn của những người xung quanh, các cô giúp việc, thậm chí cả dì Jet – người yêu thương P như con, người mà P yêu thương như ruột thịt đi lên khuyên can , dỗ dành cũng không khiến cậu chịu đứng dậy. Mọi người chỉ là đang nói dối, P nhất định đang ở trong kia, chỉ là cậu ấy đang giận dỗi cậu không chịu gặp. P rất dễ mềm lòng nếu thấy cậu như này cậu ấy sẽ chịu thua mà ra gặp thôi, mặc kệ cậu sẽ không từ bỏ.

CẠCH!!!!

Tiếng khóa mở thu hút sự chú ý của cậu là chị Petch, không biết chị ấy đã về từ khi nào, tay chị đang tra một chiếc chìa khóa vào trong ổ , mở cửa phòng của P, chị không nói gì chỉ đánh  mắt hướng vào trong.  Hành động ấy tiếp cho cậu sức mạnh lớn lao, trái ngược với con người vật vã khổ sở lúc trước, giờ BK  hừng hực sức sống, khỏe mạnh nhanh nhẹn hơn bất cứ ai. Quẹt khô nước mắt, cậu bật người lao vào trong.

Căn phòng lạnh ngắt, giường chiếu xếp ngay ngắn không chút xô lệch, nó lạnh đến mức bước vào cậu phải rợn tóc gáy – chứng tỏ chủ nhân căn phòng đã không ở đây khá lâu. P thật sự không muốn gặp cậu, P thật sự không cho cậu cơ hội sao? Đầu gối chạm xuống sàn cũng là lúc một lần nữa BK gục ngã. Xung quanh có tiếng huyên náo của mọi người, có tiêng hỏi thăm, có tiếng an ủi, có cả tiếng thở dài, có tiếng động viên cậu vươt qua đi,……mọi người cứ nói,cậu cứ sống trong cái sự thật đau đớn – P không cần cậu nữa rồi.

BK thất thểu bước ra khỏi nhà họ, chị Petch lo lắng sợ không an toàn nên nhất định bắt cậu để lái xe nhà họ đưa về,trong lúc lái xe đanh đánh xe khỏi gara thì cậu vẫn gục đầu trước cánh cửa nhà Amnuaydechkorn, toàn thân  vô lực, ai muốn kéo, ai muốn lôi, ai muốn làm gì cũng mặc kệ.

Cậu chỉ biết P bỏ cậu rồi, P thật sự không cần cậu nữa.

BK vẫn nhắn tin cho người đó đều đặn, nghe ngóng thông tin từ mọi mối quan hệ thân quen, chỉ là ai cũng tặc lưỡi xin lỗi, mọi cậu trả lời gần như giống cùng một nội dung “ đã biết chuyện của họ, nhưng P cũng nói đã có người mới rồi,   họ tiếc cho cặp đôi của cậu nhưng chuyện tình cảm là thứ khó nói, đôi khi chỉ lỡ một phút là lỡ nhau cả đoạn đường về sau. Dù sao đi nữa cũng nên mạnh mẽ chấp nhận – coi nhau như một đoạn kí ức đẹp trong cuộc đời”. Cuộc nói chuyện thứ 20 kết thúc cũng vẫn y chang, BK uể oải vò mái tóc rối rồi .

Nhìn bộ dạng thảm hại hiện nay,bản thân cũng tự ngao ngán vài phần.Hít sâu vài cái  cậu quyết định chỉnh đốn lại mình : cậu cần có sức lực, cần bình tĩnh để xử lý vấn đề, “ còn nước còn tát”, có cơ hội gặp P thì còn có cơ hội, chỉ cần không từ bỏ thì kiểu gì cũng có cách, vã chút nước lên mặt cho tỉnh táo lại,BK lấy lại tự tin vốn có, trở lại phòng.

“P Mickey, anh vào lúc nào sao em không biết?” Thấm mấy giọt nước đang chảy  tí tách  trên mặt, cậu tròn mắt khi thấy ông anh mình đã ngồi chễm trệ trong phòng từ bao giờ. Quét mắt qua một vòng,anh ấy cười khẩy chán nản.

“Dạ, tôi vào từ lúc cậu đang gọi điện nói.
chuyện với bạn cậu, chính cậu đưa tay ra hiệu là tôi ngồi đây đợi mà, quên nhanh thế”

“Ah” BK chỉ  biết cười trừ cho đỡ xấu hổ,đúng là dạo này đầu óc cậu chỉ có nghĩ đến chuyện P nên chả chủ ý được việc gì nữa, người nhà quen quá với cái kiểu tâm hồn treo ngược cành cây ngọn gió của cậu rồi nên đều bấm bụng bảo nhau động viên cho cậu vượt qua thời kì này.

“Chuyện em và P em định tính sao? Bố mẹ thì cũng không thể giúp em chuyện đó rồi, nhà P thì cũng  có ý như em kể lần trước. Vậy giờ em định sao? Thôi luôn à?”

Đúng là đến bây giờ nhà cậu không ai giúp được cậu cả, bố mẹ cũng đã phải nói chuyện qua lại với nhà bên kia tuy nhiên chuyện tình cảm là chuyện không ai nói trước được, hơn nữa cùng trong giới kinh doanh hai gia đình cũng vẫn cần phải nhìn mặt nhau.Đã thân thiết bao lâu rồi, không phải cứ nói tách là tách hẳn nhau ra, nói bỏ là bỏ hết  ngay được.

Chính vì lẽ đó, ba mẹ của cậu cũng không thể yêu cầu nhiều, cùng lắm họ chỉ dám hỏi giúp cậu dạo này P thế nào, P đang ở đâu? Còn với việc liên lạc với P, thì chỉ là cái lắc đầu khó xử” việc liên lạc này không thể tự ý giúp được. Bản thân cậu biết người ta đang tránh mặt cậu tối đa  sau khi đã thông báo rằng họ chia tay và mình đang vui bên tình duyên mới, tuy nhiên cậu không hề có suy nghĩ là từ bỏ,  người đó là tri kỷ của cuộc đời cậu – là người mà cậu muốn đi cùng suốt quãng đời. Cho nên bản thân đã hạ quyết tâm “sẽ chinh phục lại P” bằng mọi cách.

“Không, em sẽ theo đuổi lại P, em không từ bỏ . Cậu lắc đầu, nói to dõng dạc. Em sẽ theo đuổi P cho đến khi P đồng ý”

“Còn người mới của P? Em không ngại à?”

BK lắc đầu tuyên bố chắc nịch “ Không, em sẽ theo đuổi cậu ấy. Em không tin P có người mới, cậu ấy có thể giận em và muốn chia tay chứ không có chuyện cậu ấy có người khác, đó không phải là tính cách của P”

Lời nói khẳng định chắc nịnh y như lần đầu cậu em công khai chuyện tình cảm , ánh mắt cương nghị toát lên sự tự tin,mạnh mẽ thật khiến người ta khâm phục. Khi đó và bây giờ đều như vậy,  cậu thật hâm mộ nó. Cái này người ta gọi là tuổi trẻ tài cao đúng không nhỉ? Thằng bé đã trở thành một người đàn ông chín chắn thật rồi, cứ nghĩ nó sẽ ngập trong nước mắt, phát điên phát cuồng mà làm ra mấy việc đáng sợ dọa người ta, ấy vậy mà sau 2 tuần nó đã chỉnh đốn bản thân nghiêm túc, đứng dậy từ nỗi đau để lên lại kế hoạch tán đổ người ta lần nữa. Mới đầu còn tưởng nó cố giả vờ cho mọi người yên tâm nhưng hôm nay thì cậu tin thật rồi “ nó vì yêu  mà cố gắng vì yêu mà không chịu từ bỏ ”, xem xét thái độ ổn như này xứng đáng nghe tin tốt từ cậu.

“Em chắc chứ? Nhỡ em ấy va vào lòng người khác rồi thì sao? Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, chuyện tình cảm khó nói trước , giờ quay lại không chắc là cách hay cho cả 2 thì sao.”

Cậu không giấu sự nghi ngờ  trong lời nói của mình , cậu vẫn  cần thêm cơ sở để tin ,để  chắc chắn được việc cậu sắp nói là tốt.

“Em tin P chưa có người khác, em tin P. Em  làm tổn thương cậu ấy, em sẽ cố gắng để xin lỗi và bù đắp mọi tổn thương đã gây ra. Em sẽ cố gắng hết sức,dù chuyện tương lai không ai chắc nhưng giờ phút này em hoàn toàn tự tin rằng e yêu cậu ấy. Muốn đi cùng cậu ấy quãng đường sau này”

Ánh mắt ấy, sự tự tin, sự khẳng định này đúng là những thứ mà cậu muốn, Mickey đứng dậy, vò tung mái đầu thằng em cậu vừa cố công chải chuốt gọn gàng khi nãy, thằng em cậu cũng chả vừa vung tay hất tay cậu ra quắc mắt lườm, cái điệu bộ thật làm người ta muốn trêu. Không chịu dừng cậu vòng tay qua kẹp cổ níu nó lại tiếp tục vò tung đầu nó, lúc này nó lại trở lại là đứa em nhỏ ngày nào, mồm mép liến thoắng , tay chân vào thế để đánh lại ngay.

“Anh đừng đùa nữa nha, đùa nữa là em đánh lại đó”

“Mày mà động đến anh thì anh không nói cho mày tin hot đâu”

“Thèm vào, khỏi muốn nghe nhé. Anh lại khoe mới ra được công thức bánh mới chứ gì? Dẹp đi.” Cu em nhảy cẫng lên tóm đầu cậu định vò lại trả thù.

“Chuyện liên quan đến P”

Chỉ mới  năm phút trước có  con cọp định vồ lấy cậu thế mà  vừa nghe xong cái câu  tin liên quan đến P là con cọp đó biến về  bộ dạng cún con  ngoan ngoãn được luôn, mặt mày phụng phịu  y hệt mấy con puppy bị mắng oan. Tay thả vội ra, nó đứng xếp ngay ngắn trước mặt cậu, giương đôi mắt cún con đáng yêu nhìn cậu lấy le.

“Em đâu có dám đánh anh, em ngoan mà, chuyện của P là chuyện gì thế ạ?”

Đúng là điên tình thì bộ dạng gì cũng làm ra được,ngồi xuống giường xong cậu ra hiệu cho em mình ngồi xuống. Cún nhỏ vụt qua , ngồi ngay ngắn đợi chờ. Thấy khuôn mặt cậu vừa cười vừa nói, ắt hẳn nó cũng đoán được đó là tin tốt lành cho nên ánh mắt mong chờ cũng long lanh gấp đôi ba lần. 

“Anh nghĩ P chưa có người mới đâu, nếu là cái anh chàng tên Smart thì chắc không có phải. Hôm qua Nerie kể với anh, cô ấy  đi gặp bạn ở quán cà phê Lofy – Nerie kể rằng đã thấy tận mắt anh chàng kia đuổi theo giữ tay P lại ở bãi đỗ xe, anh chàng đó còn liên tục hỏi em ấy là tại sao không đồng ý với anh ta, tại sao không cho anh ta cơ hội, Nerie không nhìn rõ lắm nhưng mà , anh chàng đó có lôi ra món quà gì đó nhưng P nhất quyết không đồng ý nhận.
Đỉnh điểm đó là anh chàng đó còn khóc cơ “ nói đồng ý cho em ấy lợi dụng, cứ lợi dụng cậu ta đi, cậu ta sẵn sàng, hãy nhìn đến cậu ta  một lần”. Nhưng P vẫn cương quyết ,  rõ ràng “ em không có tình cảm với anh nên không thể lợi dụng anh được, tuyệt đối em không thể làm, em đến gặp chỉ muốn rõ ràng với anh rằng xin đừng mong đợi hy vọng gì từ em, em không thể”.

“Tóm lại là P đã nhất quyết không nhận tình cảm  của anh ta” .

Tâm trí của Bk như bùng nổ, miệng cậu không sao mà ngậm lại được, lâu thật rồi cậu mới thấy nhẹ nhõm như này, cậu biết mà, cậu biết gu của P không phải là người đó, chắc chắn P không thay lòng chỉ trong thời gian ngắn như vây. Càng nghe BK càng thấy hạnh phúc y như hồi nhỏ theo ba mẹ ra ngoài được người ta khen đẹp trai tài giỏi.

Chuyện này thì cũng sau cái hôm cậu  đi viện. Tuần đó vì  chị Nerie bận dự án công ty nên không kể cho anh Mickey biết , với lại chị  ấy nghĩ đơn giản là người ta tỏ tình thì P từ chối thôi, chuyện tình cảm của cậu, chị cũng không dám ý kiến hay can thiệp nhiều. Chỉ là đến khi nghe anh Mickey tâm sự rằng nhà đang loạn cào lên vì cậu út thất tình, P quyết chia tay và còn có người mới là gã Smart nên em cậu shock quá bê bết con người thì chị ấy mới kể.

“Vậy là P không hề có người mới, không có ai cả.” Cái miệng cậu cười toét không ngậm lại nổi  , người sung sướng muốn nhảy cẫng lên.

“Nếu em muốn quay lại với P thì em nên nghĩ xem ngọn nguồn vấn đề ở đâu? Hôm gặp P trong bệnh viện, anh không biết chúng mày nói gì nhưng mặt nó tái xanh, khốn khổ lắm nên không thể là nó không yêu mày vì giận mà chia tay”.

“Ý anh là sao?”

“Là mày nên tìm hiểu sao bạn trai mày như thế? Nó yêu mày bao lâu như vậy, yêu đến thế nào mày rõ hơn ai hết,rồi việc P nói dối có người khác,  anh có cảm giác có gì đó ở đây”

…..

Nhờ cuộc nói  chuyện ấy mà tâm trạng của BK up lên tối đa, động lực cho việc theo đuổi của cậu càng thêm chắc chắn. Dù muốn nhảy chân sáo đến gõ cửa từng phòng để khoe nhưng anh Mickey đã kịp cản lại. Ngồi nghiêm túc lắng nghe và phân tích cả buổi tối và giờ BK đang ở đây. Ở ngay nhà của Frank – bạn thân của P, người mẹ chồng trong truyền thuyết, chiến thần phân tích tâm lý học, chuyên gia lật bài ,……mọi mỹ từ về sự đáng sợ của nó chắc không miêu tả hết bằng lời được đâu.

Cậu sợ nó, sợ nó muốn vãi tè ra quần ấy, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, có chăng thì nó cũng chỉ biến từ dạng này sang dạng khác, từ nỗi sợ này snag nỗi sợ khác thôi. Hít sâu thêm đôi ba lần, BK vẫn tự tin vênh mặt với Frank.

“ Mày cứ đi đi, tao ngồi chơi đợi mày về.”

Tay cậu còn tiện rút luôn chiếc ipad trong túi mang theo thản nhiên mở pass ngồi coi tài liệu. Mở cái tập tài liệu nhưng chẳng chữ nào lọt vào đầu cả, bản thân dặn lòng phải cố mà diễn sao cho sâu, diễn sao cho nó tin. Đã cố diễn tận 2 ngày rồi đến hôm nay chả nhẽ lại bể.

Vâng là cậu đến ngồi lì nhà nó tận 2 ngày rồi, hôm nay đã sang ngày thứ ba,ngày đầu còn ngại mà đợi tận nửa đêm mới về, hôm sau thì mặt dày tự tin tăng vài phần , cậu ở lì ngủ luôn tại sofa nhà nó, cũng may bố mẹ nó đều đi công tác không ở nhà không thì ngại thật. Mấy hôm đầu Frank còn ra vẻ thản nhiên nói phũ.

“P nó không có ở nhà tao đâu, mày về đi, chuyện của bọn mày, bọn mày tự giải quyết tao không giúp.”

Nó bỏ cậu lại cứ thế đi đến trường, chắc nó nghĩ cậu vẫn là thằng BK mấy hôm trước ấy, xin lỗi nhá, mày sai rồi. Mặt anh giờ dày bằng thớt nghiến rồi, quan sát thái độ của nó cậu càng tin chắc nó có gì đó đang giấu mình : ít nhất là nó biết P ở đâu, hoặc sau nữa là nó biết tại sao P nói dối mọi người đang có người mới, nhất định phải đạt được mục đích, nhất định phải moi được gì từ nó

“Uh, mày chả bảo mày vẫn coi tao là bạn còn gì, ok tao đến chơi với bạn thôi. Mà tao đã nói gì chuyện nhờ mày giúp đâu nhỉ?”

Bị hỏi ngược Frank nhíu mày, khuôn mặt hiện lên rõ chữ “ cái gì vậy trời”cậu mặc kệ mà cứ thế thản nhiên ngồi ăn bánh đọc tài liệu.

Đến hôm nay thì Frank không chịu nổi nữa, nó giật cái pad khỏi tay cậu, ngồi bệt xuống cầu xin.

“Mày về giùm tao cái, tao đã bảo quản  chuyện chúng mày mà, tao không muốn can thiệp vào”
Con mồi của cậu đã thấm mệt, giờ là lúc phải vây bắt nó, BK ngồi thụp xuống giữ chặt tay nó mà nói.

“Tao biết P nói dối, P không có bạn trai mới. Tại sao P nói dối tao, mày biết chuyện gì đúng không? Trả lời tao đi, tao không chia tay P đâu, nhất định tao không chia tay”

Cậu đọc được sự nhẹ nhõm trong đôi mắt của Frank khi mình khẳng định không buông tay P, cậu còn cảm nhận được khóe miệng của nó đx khẽ nhếch một nụ cười hài lòng. Đó có phải là tín hiệu mừng cho cậu không? Không , Frank đứng phắt dậy quay lưng đi, lớn giọng.

“Không chia tay là việc của mày tao không biết, cái gì mà nhất định không chia tay chứ”
Không được để mình chịu thua BK túm lấy nó kéo người xoay lại,

“Mày đừng nghĩ tao là trẻ con, tao chỉ kém tụi mày mấy tháng không có nghia tao là trẻ con. Tao xác định P là người tao muốn đi chung trên đường đời, tao nỗ lực từng ngày từng giờ để có thể trở thành người có thể thực hiện điều đó. Mỗi lời tao nói ra tao đều chắc chắn, tao yêu P chưa từng thay đổi, nếu P không yêu tao nữa tao buông tay nhưng nếu chỉ cần một gợn sóng  việc này tao không từ bỏ, tao không muốn chia tay P như này”.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Frank không nói, cậu không nói cả 2 trao đổi ánh mắt như đang dò xét đối phương, không ai chịu nhường ai, không ai chịu mở lời.

“Dẹp đi,khỏi giấu nó.”

Mải đấu mắt với Frank mà cậu không hề nhìn thấy sự xuất hiện của Theamz, nó lù lù từ đâu bước vào, thả người ngồi xuống ghế , điềm tĩnh nhìn cậu ra hiệu cho cậu ngồi xuống, Frank cất lời tỏ ý ngăn cản nhưng nó gạt đi rồi nói.

“P nó đang bệnh nên nó đòi chia tay mày đấy”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top