Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Sao Trên Trời (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng.

Hôm nay là ngày thi giữa kì, Thiên Yết đến thư viện trong trường từ sáng sớm, tìm một chỗ yên tĩnh để ôn bài trước khi vào phòng thi.

Xà Phu bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thiên Yết, còn mua thêm sữa và sandwich cho cậu. Thiên Yết liếc một chút rồi không để ý nữa, tập trung ôn bài. Xà Phu nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cậu, cậu ta biết là cậu đang giận, thế nên biểu cảm như một con mèo đang dỗ chủ nhân, cọ cọ lên người Thiên Yết.

- Đừng giận nữa mà. Lần sau mình sẽ đến thăm cậu.

- Cậu trù ẻo mình? - Thiên Yết gắt gỏng nhìn Xà Phu, tên này còn rủa cậu có lần sau đấy.

- Mình không có.

Phải nói Thiên Yết cực kì tức giận với Xà Phu. Rõ ràng cậu ta biết cậu bị bệnh, vậy mà suốt cả tuần không đến thăm hay nhắn tin dù chỉ một lần, điều này làm Thiên Yết cực kì thất vọng. Mang tiếng bạn thân lâu năm, vậy mà có khác gì người dưng qua đường đâu.

Xà Phu nắm lấy cổ tay Thiên Yết, nhưng bị cậu phũ phàng hất ra.

- Không bạn bè gì hết, tránh ra cho mình học bài.

Xà Phu cười, thì thầm vào tai cậu:

- Muốn biết đề trước không?

- Cái gì!? Mình đã bảo cậu đừng làm như vậy nữa mà, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?

Thiên Yết thật hết nói nổi với Xà Phu. Cậu biết với năng lực học của cậu ta thì không cần phải làm mấy hành động hèn hạ như gian lận để biết trước đề thi. Mà căn bản Xà Phu làm vậy là vì cậu, cậu ta sợ nếu Thiên Yết tổng kết cuối năm không đạt yêu cầu thì sẽ không thể thi tốt nghiệp.

Thiên Yết biết Xà Phu muốn giúp cậu, nhưng mà cậu sợ chính bản thân mình sẽ gây ảnh hưởng đến Xà Phu.

- Sẽ không bị phát hiện đâu.

- Mình đã nói là mình sẽ cố gắng, vậy nên cậu không cần làm thế nữa mà?

Xà Phu sợ Thiên Yết giận, cậu ta vội kéo Thiên Yết sáp lại gần mình, nói:

- Mình... mình chỉ muốn giúp cậu thôi mà, lần sau mình sẽ không dám làm như thế đâu, hứa đó.

Nói xong, Xà Phu như có như không đặt tờ giấy A4 in toàn bộ đáp án lên quyển sách của Thiên Yết, cậu chau mày, nhìn bộ dạng lấy lòng của Xà Phu vừa thấy buồn cười vừa thấy tức nhè nhẹ. Cậu cũng không thể phủ nhận sự giúp đỡ của cậu ta, thế nên cất tờ giấy cẩn thận

Thiên Yết nhờ Xà Phu chỉ bài cho mình, bàn bên cạnh có mấy đứa đang bàn chuyện với nhau, vô tình lọt vào tai hai người bọn họ.

Là chuyện của bộ ba Sư Tử  Kim Ngưu, Dã Ninh. Qua hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa hết hot, đã vậy còn bị thổi phồng và phóng đại lên hơn ban đầu rất nhiều.

Xà Phu thấy Thiên Yết không còn chăm chú nghe mình giảng nữa mà lại vểnh tai lên nghe xem mấy người kia đang nói cái gì. Chung quy đều là nói xấu, chế giễu thậm tệ. Thiên Yết bất giác nhếch môi cười.

- Cậu cười cái gì vậy?

Thiên Yết không trả lời. Xà Phu lại nói tiếp:

- Cậu không ưa họ à? Hay là bọn nó làm gì cậu?

- Không có. Lúc trước Kim Ngưu làm cậu gãy chân, mình nghĩ đến đã thấy tức.

Xà Phu bật cười, cậu ta rất hài lòng mà đưa tay xoa đầu Thiên Yết, nhưng bị Thiên Yết hất ra.

- Mình vẫn còn giận đấy.

Cả hai đang ngồi thì Song Tử đi tới. Cậu ta đặt tay lên vai Thiên Yết:

- Thiên Yết à, cậu có mang áo khoác cho mình không?

- À có.

Thiên Yết lấy áo khoác trong cặp đưa cho Song Tử, hôm qua là cậu ta đến nhà cậu xong để quên ở đó. Song Tử thấy Xà Phu nhìn mình không mấy thiện ý, liền đổi giọng:

- Mày nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không?

- Ồ. Thiên Yết, cậu xem nó đáng sợ chưa kìa - Xà Phu giả vờ làm bộ mặt sợ hãi nói với Thiên Yết, nhưng trong mắt Song Tử thì đây là bộ mặt thiếu đòn.

Song Tử túm lấy cổ áo khoác Xà Phu, nói:

- Trả điện thoại cho tao.

- Điện thoại nào? - Xà Phu giả vờ hoang mang.

- Là cái điện thoại mà mày vừa đem nhúng lẩu hôm qua đó, thằng chó này.

Thiên Yết liếc xéo hai bọn họ:

- Hai cậu đi ăn mà không rủ mình à?

- Mình có điên đâu mà đi ăn cùng nó - Xà Phu lập tức phủ nhận - Là nó hẹn em gái cậu đi ăn đó, vậy mà trước khi Thiên Bình đến nó đã hẹn thêm mấy em khác ăn cùng rồi, khốn nạn đúng không, xử nó đi.

- Xà Phu!!! - Song Tử tức giận nhìn cậu ta.

- SONG TỬ!! - Thiên Yết tức giận đập bàn - Sao cậu dám làm vậy với em mình hả?

Song Tử chột dạ, nhưng cậu ta vẫn cố phủ nhận.

- Mình đâu phải kiểu người đó, cậu nghe lời thằng điên này làm gì, nó chỉ đang bịa chuyện thôi.

- Mình thà tin Xà Phu còn hơn tin cậu, cậu làm như trước giờ cậu đàng hoàng lắm vậy. Mình không cần biết, Thiên Bình mà khóc là cậu chết với mình.

Xà Phu vừa cười vừa đắc ý nhìn Song Tử.

- Ba đứa kia, đang ở thư viện đừng có làm ồn.

Bị nhắc nhở nên cả ba đành im lặng một cách miễn cưỡng. Song Tử ngồi không quá ba giây đã thấy nhàm chán mà rời đi, trước khi đi không quên trừng mắt với Xà Phu.

- Sao thằng đó cứ đến nhà cậu vậy? Đáng ghét.

- Cậu ấy hẹn hò với Thiên Bình mà, đến nhà mình cũng là bình thường.

- Không phải, lúc trước đã hẹn hò với Thiên Bình đâu, nó rõ ràng là quan tâm cậu mà, bộ cậu không nhận ra à?

Thiên Yết đương nhiên nhận ra chứ, lúc đầu cậu còn tưởng Song Tử thích cậu, nhưng sau đó cậu ta quay ra hẹn hò với Thiên Bình. Mặc dù Thiên Yết không hiểu Song Tử đang nghĩ gì, nhưng cậu vẫn thấy nhẹ nhõm trong lòng. Bởi vì Thiên Yết luôn áy náy việc Song Tử đối xử tốt với cậu mà cậu lại không thể đáp lại tình cảm của cậu ta, nhưng giờ thì không sao rồi, Song Tử không có tình cảm với cậu, cả hai vẫn là bạn tốt.

Thiên Yết nhìn Xà Phu, đáp:

- Sao vậy? Cậu không thích mình được người khác đối xử tốt à?

- Không - Xà Phu ngay lập tức trả lời, cực kì thẳng thắn.

Nói xong thì Xà Phu lại bị Thiên Yết lườm rồi.

- Cậu không quan tâm mình còn muốn người khác cũng như thế, đồ ích kỷ.

- Thiên Yết à - Xà Phu cười khổ - Mình thề là tuần vừa rồi mình có việc rất bận, vừa rãnh là mình chạy đến tìm cậu liền đó. Mình không cố ý ngó lơ cậu đâu.

Thiên Yết định nói thêm nhưng thôi. Cậu muốn biết rốt cuộc Xà Phu tuần vừa rồi đã làm gì mà không hề đến trường, cũng không liên lạc với cậu. Nhưng lúc nãy Thiên Yết có nhắc đến một lần thì cậu ta đánh trống lãng sang chuyện khác. Rõ ràng là muốn giấu cậu mà.

Cậu nhìn bộ dạng chứa đầy bí mật của cậu ta, thở dài trong lòng, xem ra thế giới của Xà Phu vẫn không có chỗ cho cậu.

...

Sáng hôm nay, Sư Tử bị thu điện thoại. Cậu không hề có ý gian lận gì đâu, chỉ tại lúc đó cậu não cá vàng quá, quên tắt nguồn. Thế nên lúc mẹ cậu gọi đến, tiếng chuông reo inh ỏi cả phòng thi. Cũng may mà lúc đó chưa phát đề, nếu không Sư Tử lại bị hạ hạnh kiểm rồi.

Cậu biết truyền thống của trường này là một khi đã bị tịch thu thì không có vụ trả lại gì hết. Sư Tử đau khổ, bao nhiêu thứ quý báu cậu đang lưu giữ trong điện thoại đó trời.

Sư Tử hạ quyết tâm, cậu tranh thủ nhân lúc mọi người xuống canteen ăn trưa thì mò vào phòng hội học sinh tìm cái điện thoại của mình. Sư Tử thầm cầu nguyện đừng có ai đột ngột bước vào như lần trước, cậu hãi cảm giác bị tra tấn tinh thần lắm rồi.

- Trời ạ! Cái bọn này định biến trường thành nhà của bọn chúng à?

Sư Tử thầm độc thoại sau khi quan sát xung quanh. Máy đun nước, mấy sấy tóc, tủ quần áo nữ, đồ ăn vặt,... không những thế lại còn cực kì lộn xộn.

Cậu nhanh chóng tìm chỗ để cái điện thoại yêu quý của mình. Tìm một hồi vẫn không thu được kết quả gì, Sư Tử mất kiên nhẫn, không phải Song Ngư nói với cậu điện thoại tịch thu đều để trên phòng hội học sinh sao?

Cậu còn định tìm lẹ rồi xuống ăn trưa, kết quả là mất mười lăm phút vô ích. Sư Tử ngồi xuống ghế salong, tiện tay ăn luôn bịch khoai tây còn nguyên vẹn của bọn chúng.

Đang ăn thì có tiếng bước chân, Sư Tử giật cả mình. Đừng lặp lại lịch sử chứ?

Sư Tử nhanh chóng chui xuống gầm bàn, bất mãn khóc trong lòng nhiều một chút. Bao nhiêu học sinh đột nhập trước giờ không sao, cứ đến lượt cậu lại có chuyện.

Sư Tử nghe tiếng khua, cậu không biết là ai. Nhưng mà ai không quan trọng, quan trọng là trong hội không có ai ưa cậu. Giờ bị ai bắt gặp kết quả cũng như nhau.

"Bộp"

Cây bút trên bàn rơi xuống mặt đất, ngay trước tầm mắt Sư Tử. Sư Tử giật mình, kẻ đó bước đến, cúi người nhặt cây bút lên... Bốn mắt nhìn nhau.

- Cậu làm trò gì ở đây?

Dã Ninh nhìn cậu, túm lấy cổ áo khoác Sư Tử rồi lôi cậu ra ngoài. Sư Tử trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà là Dã Ninh, là người khác chắc xong đời cậu rồi.

- Cậu có sở thích đột nhập phòng người khác à? - Dã Ninh vừa nói, cậu ta dọn dẹp đồ trên bàn. Bởi vì từ hôm nay Dã Ninh không còn làm hội trưởng nữa, nên cậu phải dọn mọi đồ đạc của mình.

- Mình tìm điện thoại. Cậu biết điện thoại để chỗ nào mà phải không?

- Biết.

Dã Ninh lờ đi Sư Tử.

- Chỗ nào? - Sư Tử níu lấy ống tay áo cậu ta, vội hỏi.

- Sao tôi phải nói cho cậu? Không phải cậu vi phạm nên mới bị tịch thu à?

- Sự cố thôi mà. Cậu mau đưa điện thoại cho mình đi. Năn nỉ luôn đó.

Sư Tử cực kì thành khẩn, nhưng Dã Ninh coi bộ chẳng thèm để tâm đến cậu. Cậu ta lạnh nhạt nói:

-  Cậu có tin là tôi lôi đầu cậu lên phòng hội đồng không hả? Về lớp đi.

Nếu là lúc trước thì chắc chắn Dã Ninh đem cậu lên phòng giám hiệu từ giây phút đầu tiên luôn rồi. May cho Sư Tử là hiện tại cậu ta không còn hứng thú đối đầu với Sư Tử hay gì nữa, nên cũng chẳng buồn quan tâm.

- Đồ độc ác. Nếu cậu không đưa điện thoại cho mình thì mình sẽ quần ở đây với cậu mãi, đến khi mấy đứa kia quay về thấy cậu và mình ở chung phòng, mình sẽ nói là cậu kéo mình vào đây, sau đó thì mình sẽ chạy đi mách thầy. Cậu nói xem bọn họ sẽ nghĩ gì?

Dã Ninh cười, nhìn cậu:

- Đột nhiên sao cậu thông minh vậy?

-... - Sư Tử cảm thấy câu này của Dã Ninh giống như đang chế giễu cậu hơn.

- Thôi được rồi - Dã Ninh hạ giọng. Cậu ta lấy chìa khóa để trên đầu tủ, mở khóa cái tủ gỗ gần đó.

Sư Tử nhìn thấy một đống smartphone chất chồng trong 
hộc tủ, từng này chắc đủ để đem mở thành một cái cửa hàng luôn rồi.

Dã Ninh nói:

- Cái nào của cậu? Lấy lẹ đi.

- Mình lấy vài cái luôn được không?

Dã Ninh ghét bỏ đóng hộc tủ lại, Sư Tử vội vàng ngăn:

- Mình nói đùa thôi mà.

Thật ra là cậu nói thật.

Sư Tử lấy được điện thoại của mình, cậu ta tưởng mọi chuyện xong rồi. Nào ngờ đám trong hội học sinh ăn trưa xong cũng quay lại.

Lúc nãy còn yên tĩnh, khi Dã Ninh đi đến cậu còn nghe tiếng bước chân mà trốn. Còn bây giờ thì sân trường nhiều âm thanh hỗn tạp quá, Sư Tử không hề phát giác điều gì.

- Cảm ơn nha.

Sư Tử vừa nói dứt câu, Dã Ninh đã đá vào khuỷu chân cậu, làm hai đầu gối Sư Tử đập mạnh xuống đất. Cậu chẳng hiểu gì, còn tưởng Dã Ninh bị thần kinh. Sư Tử đau muốn rớt nước mắt luôn, nhưng cậu phát hiện Dã Ninh là đang giúp cậu, bọn Xà Phu quay về rồi.

May mà có cái bàn lớn che khuất nên Sư Tử không bị phát hiện, cậu xót xa nhìn màn hình điện thoại vừa rớt xuốn đã bị nứt, tên Dã Ninh này đá mạnh quá.

- Ninh Ninh, cậu không ăn trưa à? - Thủy Xà nhìn cậu ta - Dưới canteen hết đồ ăn rồi, mình mua bánh mì cho cậu này.

- Ừm, cảm ơn.

Sư Tử ngước đầu nhìn Dã Ninh. Cậu ta nói chuyện với gái thì mặt tươi lắm, nói chuyện với cậu thì y như là quả bom không hẹn giờ thích thì nổ vậy.

Sư Tử phát hiện Dã Ninh định ôm đồ rời đi. Cậu vội vàng níu lấy ổng quần cậu ta, thành khẩn cầu cứu. Dã Ninh không muốn chuốc phiền, nhưng Sư Tử nhất quyết không buông cậu ta ra, làm Dã Ninh muốn đá thêm cho Sư Tử một phát quá.

Tuyết Yến thấy Dã Ninh cứ cuối xuống nhìn phía dưới đất, tò mò hỏi:

- Cậu nhìn gì vậy Dã Ninh?

- À... không có gì.

- Vậy thì lại đây ngồi đi, anh đứng đó làm gì.

Dã Ninh gật đầu với Kình Ngư. Cậu ta giả vờ làm rớt bút, cuối xuống nhặt. Dã Ninh gằn giọng với Sư Tử:

- Buông raaa.

- Nghĩ cách giúp mình đi, chẳng lẽ cậu lại định mặc kệ mình?

- Ừ.

-... - Sư Tử càng siết chặt ống quần của Dã Ninh.

- Buông ra đi rồi từ từ tôi nghĩ cách.

Sư Tử do dự, ai mà biết được Dã Ninh có nói thật không. Nhưng dù sao cậu cũng sợ Dã Ninh mất kiên nhẫn, đành để cậu ta đi.

.

.

.

- Không biết tiếp theo ai sẽ là hội trưởng nhỉ? - Thủy Xà ngã người ra ghế, nói.

- Nghe nói là anh Bảo Bình hoặc Phượng Hoàng - Kình Ngư đáp - Nhưng mà sao trường không cho học sinh bầu chọn như mọi lần nhỉ? Mà tự mình quyết định luôn.

Xà Phu: "Tại vì còn mấy tháng nữa là kết thúc học kì rồi nên trường tự chọn cho nhanh, năm sau sẽ bầu lại lứa khác"

Thủy Xà chán nản nói:

- Ngoài Dã Ninh ra ai làm hội trưởng tao cũng không thích. Tự nhiên nhóm mình đang yên đang lành có một đứa ngoại lai vào, rồi còn cầm đầu cả hội nữa, nghĩ thế nào tao cũng không chấp nhận được - Cô nàng quay sang nhìn Xà Phu - Mày đó, lúc thầy kêu mày làm hội trưởng thì đồng ý luôn đi, còn từ chối làm gì để người khác hưởng lợi.

Xà Phu cười nhạt, không đáp lại.

Thiên Hạc: "Mà tất cả cũng tại thằng Sư Tử với Kim Ngưu đó, kéo Dã Ninh vô bao nhiêu phiền phức. Hai tụi nó đúng là âm hồn bất tán mà, lúc nào cũng ngán chân tụi mình".

Thủy Xà: "Đúng vậy đó, tất cả là tại hai đứa nó. Có thời gian thì cho bọn nó một bài học cho bỏ ghét"

Sư Tử ngồi dưới bàn bất mãn, cậu cũng là nạn nhân mà. Đấy là còn chưa kể Sư Tử và Kim Ngưu ở trong trường bị hết học sinh đến thầy cô chì chiết, chèn ép, thì Dã Ninh ngoài việc bị mất cái chức hội trưởng ra chả làm sao cả. Thậm chí không thầy cô nào nói động cậu ta, mấy học sinh cũng không ai dám tìm cậu ta lên mặt.

Đúng là bất công mà.

Mà sao Sư Tử nãy giờ không nghe tiếng Dã Ninh. Đừng nói cậu ta bỏ ra ngoài rồi để một mình Sư Tử trong đây nha.

Kình Ngư lại nói:

- Công bằng mà nói thì anh Sư Tử và Kim Ngưu cũng là nạn nhân mà. Đến bây giờ vẫn không biết kẻ đứng sau việc này là ai... Dã Ninh, anh định để chuyện này trôi qua à?

- Có lẽ vậy, anh không có manh mối - Dã Ninh nói qua loa. Cậu đang nghi ngờ Xà Phu có liên quan, nên cũng không muốn nói nhiều trước mặt cậu ta.

Sư Tử thở phào khi nghe giọng Dã Ninh.

- Tiếng chuông điện thoại của ai vậy? - Tuyết Yến đột ngột lên tiếng, cả bọn trong phòng cũng nghe được nhạc chuông đang reo.

Sư Tử bị hù cho quýnh quáng, cậu ta không biết phải làm sao, ai mà ngờ mẹ cậu lại gọi ngay lúc này. Trong lúc Sư Tử còn chưa nghĩ ra cách, Dã Ninh đã cầm lấy điện thoại của cậu.

- Là của mình, lúc nãy làm rơi ở đây - Dã Ninh bình thản giơ chiếc điện thoại đang đổ chuông lên cho bọn họ thấy.

- À.

- Thôi đừng ở đây nữa, muốn ra sân đánh bóng chuyền với mình không? - Cậu ta đề nghị với bọn họ.

Thủy Xà: "Giờ này à? Đang nắng mà"

Thiên Hạc: "Sân vận động làm gì có nắng. Tao cũng đang muốn vận động đây này"

Tuyết Yến: "Mới ăn xong mà vận động cái gì, muốn trào cơm ra à"

Xà Phu: "Đi thôi, không chơi thì đứng hóng gió cũng được. Ở trong này làm gì"

Cậu ta vừa nói xong thì chủ động đứng lên rời đi trước, mấy người khác cũng lần lượt rời đi. Đợi bọn họ đi khỏi, Dã Ninh nói với Sư Tử:

- Bọn họ đi hết rồi, biến về lớp đi.

- Trời ạ, cậu đá mình đau chết đi được. Gãy xương mất rồi nè.

- Nói nhiều quá, đứng lên.

Dã Ninh kéo Sư Tử đứng dậy. Cậu ta còn tưởng Sư Tử giả vờ đau, ai ngờ là Sư Tử đau thật. Dã Ninh hơi áy náy một chút, nhưng cậu ta cũng không tình nguyện nhận lỗi chút nào.

- Xin lỗi, không nghĩ cậu yếu đuối như vậy.

- Ai yếu? Cậu thử để mình đá xem cậu có đau không.

- Ừ ừ, về lớp đi.

- Từ, đi không nổi đây này.

Dã Ninh sợ đám kia đợi cậu lâu, đành nói:

- Vậy tôi ra sân trước đây.

- Ừm... Chuyện hồi nãy...

Hai chữ "cảm ơn" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng Sư Tử, Thủy Xà đã đột ngột quay lại. Và lần này thì Sư Tử không kịp trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top