Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51: Không thể lường trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau.

Nhân Mã sau khi tập bóng chuyền thì quay về nhà, cậu nhìn thấy đống nước ướt nhẹp ở trên sàn, rồi lại nhìn thấy bóng dáng vừa lạ vừa quen của Song Tử. Cậu ta vừa tắm, đi chân trần vương nước lên sàn, lại còn mặt đồ của Bảo Bình. Bình thường thì quan hệ giữa hai người họ cũng có thể xem là tốt, nhưng từ khi biết được bộ mặt thật của cậu ta, Nhân Mã dần có ác cảm.

Nhưng dù sao thì chuyện cũng không liên quan đến cậu, thế nên Nhân Mã có bức xúc dùm mấy nạn nhân kia cũng chỉ để trong lòng.

- Mày đến sao không báo tiếng, tao không mua đủ ba phần ăn tối rồi.

- Tiện đường ghé qua thôi... Máy sấy tóc để chỗ nào vậy?

Nhân Mã không muốn đáp lại, cậu trực tiếp đi lấy rồi đưa cho cậu ta. Song Tử giật lấy rồi bỏ vào phòng tắm, bộ dạng tùy tiện như là nhà của mình. Nhân Mã trước đây cũng không hẳn sẽ so đo tính toán với người khác mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà một khi không thích ai thì dù là chuyện nhỏ cũng cảm thấy khó chịu.

Bảo Bình dọn phòng xong, lúc bước ra vẫn thấy đèn nhà tắm còn bật, biết ngay là Song Tử chưa chịu về. Cậu đẩy cửa, cậu ta vẫn đang bận chải chuốt đầu tóc và ngắm ngía gương mặt mình trong gương, Bảo Bình lên giọng:

- Sao còn chưa về?

- Về về về, mở miệng ra là đuổi mình về. Bộ cậu không còn câu nào khác để nói hay sao?

- Cậu tùy tiện ở nhà người khác không sợ người ta phiền à?

Câu nói này đối với Song Tử hoàn toàn vô nghĩa, cậu ta chắc chắn không sợ làm phiền người khác rồi. Bởi vì mục đích chính cậu ta đến đây để gây phiền cho bọn họ cơ mà. Cứ nghĩ đến việc Nhân Mã và Bảo Bình sẽ cùng nhau ăn tối, cùng nhau nói chuyện, mỗi buổi sáng thức dậy đều chạm mặt nhau đã khiến Song Tử cảm thấy sôi máu rồi.

- Thôi thôi, đừng có liên tục bảo mình về nữa. Cậu mà còn nói thêm lời nào thì mình sẽ kí sinh ở đây mỗi ngày luôn cho biết.

- Ha, mặt cậu dày thật.

Song Tử cười nhạt. Cậu ta đặt cái máy sấy lên kệ một cách thô bạo, như cố tình thể hiện sự bức xúc. Bảo Bình chỉ lườm cậu ta mà không nói, căn bản là lười đôi co với Song Tử.

Cùng lúc đó, Nhân Mã từ dưới bếp đi lên:

- Ăn tối thôi - Cậu ta nói với Bảo Bình, rồi nhìn sang sự hiện diện không mấy mong đợi của Song Tử, miễn cưỡng nói - Mày xuống ăn cùng đi.

- Thôi khỏi - Song Tử từ chối - Bảo Bình, ra ngoài ăn với mình.

Bảo Bình đương nhiên không muốn đi, đặc biệt trong thời tiết xấu như thế này. Nhưng trước mặt Nhân Mã, cậu cũng không thể lạnh nhạt nói "không" với Song Tử, kiểu gì cũng khiến cậu ta cảm thấy mình bị bẻ mặt cho xem. Mặc dù cậu ta mặt dày thật, trước mặt cậu sẽ không có chút tự trọng nào, nhưng thực tế lòng tự tôn của cậu ta vẫn cao ngất, không có chuyện cậu ta sẽ chịu mất mặt trước mặt người khác.

- Ở nhà ăn là được rồi, mình ăn chung cũng được.

- Vậy thì còn được.

Song Tử thoải mái thì đổi lại Nhân Mã lại cảm thấy không vui. Cậu cảm thấy Song Tử giống như kỳ đà cản mũi, sự xuất hiện của cậu ta như tấm lá chắn ngăn cách cậu và Bảo Bình.

Nhìn mặt thấy ghét ghê.

Song Tử cũng cảm nhận được gần đây Nhân Mã không còn hảo cảm với mình nữa, mà cậu cũng chẳng quan tâm. Trước giờ cậu cũng có ưa gì Nhân Mã đâu, cứ nghĩ đến cái chuyện cậu ta và Bảo Bình từng ngủ chung là Song Tử cảm thấy khó chịu, mặc dù tình huống cũng quá đỗi bình thường đi, nhưng Song Tử tuyệt đối không thể thích ứng được, đặc biệt là cậu sợ bọn họ lại phát sinh tình huống gì mà cậu không biết.

Song Tử đột ngột đánh vào vai Bảo Bình.

- Đừng có bỏ ớt, đã bảo mình không ăn ớt mà.

- Cậu không ăn nhưng mình ăn.

- Nhưng tụi mình ăn chung mà, cậu định cho mình ngồi nhìn cậu ăn đấy à?

- Không bỏ thì thôi, rót cho mình ly nước.

Song Tử tùy hứng cầm chiếc ly thủy tinh, quờ quạng thế nào lại bị vấp vào chân bàn, chiếc ly thủy tinh vỡ vụn, còn cậu ta thì cắm đầu xuống đất, lại vô tình trúng ngay mấy mảnh vỡ, khiến cả bàn tay dùng để chống đỡ bị thủy tinh rạch cho chảy máu.

Bảo Bình vội rời khỏi ghế, đỡ cậu ta đứng dậy, thuận miệng mắng:

- Cậu cẩn thận một chút được không? Đi đứng mắt mũi để trên trời à?

Song Tử làm bộ thở dài.

- Thấy mình bị thương không xót thì thôi, còn nhân cơ hội lên lớp mình, quá đáng.

- Cậu bớt nói đi, mau đứng dậy.

Bảo Bình giúp Song Tử xử lí vết thương, cả bàn tay đều có mùi cồn khiến cậu vừa rát vừa khó chịu.

Trong khi đó, Nhân Mã cảm giác mình bị cho vô hình trước mặt bọn họ, cảm thấy có chút chạnh lòng. Đặc biệt là cái cách mà Bảo Bình nhìn Song Tử, rất mờ ám, nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra. Nhân Mã không hiểu sao lại hoài nghi hai bọn họ không phải bạn bè bình thường, nhưng có lẽ là cậu đã quá đa nghi chăng?

Nhân Mã không biết, nhưng cậu có chút ghen tị với Song Tử, cậu thấy rõ hai bọn họ không phải là dạng thân thiết bình thường. Có thể lời nói của Bảo Bình dành cho Song Tử có chút khó nghe, nhưng ánh mắt lo lắng khi nhìn cậu ta bị thương, tức giận khi cậu ta bất cẩn, đều nói lên rằng quan hệ hai bọn họ không đơn thuần chút nào.

Trong lúc Bảo Bình giúp Song Tử quấn vết thương lại, cậu ta rãnh rỗi lảm nhảm:

- Không biết đây có phải điềm báo không? Mình nghe nói ly vỡ chứng tỏ có điều không may sắp xảy ra.

- Tại cậu bất cẩn thì có, bớt mê tín đi.

- Cậu không tin thì thôi, nhưng mà mình có linh cảm chẳng lành gì hết.

Bảo Bình cười nửa miệng.

- Linh cảm xấu cũng phải thôi, suốt ngày gây chuyện như cậu thì đắc tội biết bao nhiêu người...

Song Tử vội vàng ngắt lời:

- Cậu đừng có trù mình.

Sau giờ cơm tối, Song Tử miễn cưỡng ra về vì không tìm được lí do nào để Bảo Bình có thể cho cậu bám trụ ở đây. Song Tử ra khỏi cửa, Bảo Bình bước theo sau, cậu còn tưởng cậu ta tiễn mình về, nhưng ngay giây sau đó, lời nói của Bảo Bình đã dập tắt hi vọng của Song Tử.

- Chọc phá lung tung vậy là đủ rồi. Lần sau cậu không được đến nữa biết không?

Ánh mắt Song Tử trầm lại, cậu không cam lòng lên tiếng:

- Nhưng mà mình nhớ cậu lắm, một tuần rồi tụi mình có gặp nhau đâu. Chia rẽ uyên ương là độc ác lắm đó.

-...

- Mình vẫn không bỏ qua chuyện cậu sống ở đây đâu... - Song Tử nhớ ra chuyện gì đó, nói thêm - Nhưng mà nể tình cậu đã giúp mình xoá mấy tin đồn kia, thế nên mình tạm thời không cằn nhằn sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.

Bảo Bình không đáp về chuyện đó, cậu ta đẩy Song Tử vào thang máy, nói:

- Lằng nhằng quá, về mau đi, trời sắp mưa rồi kìa

Song Tử cười cười, đứng chắn ngang trước khe cửa thang máy khiến hai cánh cửa không thể khép lại. Cậu nói nửa đùa nửa thật:

- Cậu lo mình bị dính mưa sẽ cảm à? Cảm động ghê.

Bảo Bình không muốn dài dòng thêm nữa, để mặc cậu ta lảm nhảm mà quay người bỏ đi. Song Tử không cam tâm tạm biệt một cách nhạt nhẽo như vậy, cậu ta chạy lên trước chắn ngang Bảo Bình, nói:

- Cậu chưa hôn tạm biệt mình mà.

- Cậu phiền quá đấy.

Bảo Bình cảm thấy mặt Song Tử phải nói là rất dày, hoặc là cậu ta không có lòng tự trọng. Song Tử thấy Bảo Bình không đáp, mà chính xác là không muốn để tâm đến cậu, trong lòng có chút đau khổ, nhưng mà cậu ta không thể thể hiện lên gương mặt. Bởi vì cậu ta cảm thấy để đối phương biết được cảm xúc thật của mình mới chính là thua.

Thực chất là ngay từ đầu Song Tử hiểu rõ cậu đã không thể thắng nổi cậu ta trong chuyện tình cảm, mặc dù bản thân là người luôn chủ động, nhưng thực tế lại nằm ở thế bị động cảm xúc. Bị tính cách thất thường sớm nắng chiều mưa của Bảo Bình xoay như chong chóng.

Song Tử tiến đến muốn hôn lên môi Bảo Bình. Nhưng cậu lại đột ngột né sang một bên khiến cậu mất đà mà ngã cắm đầu xuống đất.

Bọn họ chuyện gì cũng làm với nhau, thì một nụ hôn Bảo Bình cũng không lãnh tránh làm gì. Chỉ là ngay lúc đó có người đi trên hành lang, cậu ta không muốn tình huống không đứng đắn này lại rơi vào tầm mắt của người khác, thế nên trực tiếp tránh đi. Bởi vì trước giờ cậu ta vẫn luôn có quan điểm yêu đương đồng giới cũng giống như vi phạm pháp luật vậy, đều là chuyện khiến người khác khinh bỉ, thế nên chỉ có thể lén lút, không thể phô trương.

Trước kia cậu ta cũng chỉ muốn trải nghiệm cảm giác nên mới qua lại mới Song Tử, hoàn toàn không tính đến chuyện yêu đương dài lâu. Ai mà ngờ Song Tử sau khi chia tay lại đeo bám cậu ta nhiều như thế, đến mức cậu ta phải tìm đến cha Song Tử nhờ ông ta quản con trai mình. Thế mà Song Tử vẫn không biết sợ, im ắng một thời gian thì cũng ngựa quen đường cũ.

Có thể xem ở hiện tại Bảo Bình cũng có tình cảm với Song Tử, thì điều đó cũng không đồng nghĩa với việc cậu sẽ cùng cậu ta tái hợp. Yêu đương qua đường thì có thể, còn việc phí quá nhiều tâm tư tình cảm vào một mối quan hệ không đi đến đâu này chỉ đơn giản là một điều vô nghĩa mà cậu ta sẽ không làm.

- Có sao không?

Bảo Bình nói, cậu cuối xuống đỡ Song Tử đứng dậy, nhưng lại bị cậu ta gạt phăng tay ra. Song Tử nhịn đến mức nào thì hiện tại vẫn cảm thấy bực mình. Cậu ta tự đứng dậy rồi bỏ vào thang máy, không thèm quay đầu lại nhìn Bảo Bình.

Song Tử cũng chẳng hi vọng cậu ta đuổi theo và dỗ mình chút nào, dù sao thì cậu thừa biết chuyện đó sẽ không xảy ra.

Cậu trở về nhà, bộ dạng chán chườn nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ mặt thân thiện thường ngày. Mấy người làm trong nhà đều cảm mến cậu ta hơn so với Song Ngư rất nhiều. Hai bọn họ chính là bộ dạng đối lập nhau, một người xấu tính xấu nết khó ưa, còn người kia lại hiền lành tốt bụng dễ mến.

Nhìn đám người làm bị Song Ngư đuổi hết ra ngoài sân, Song Tử bất chợt chậc lưỡi chán ghét. Chính là cảm giác ghét em trai mình đến mức không thể tả, nhưng lại phải ra vẻ người anh tốt khiến cậu cảm thấy phát ngấy.

- Mọi người vào nhà đi, ban đêm trời lạnh lắm.

Giúp việc vội vàng cuối đầu:

- Nhưng mà nhị thiếu có vẻ đang giận lắm, tụi em không dám vào đâu ạ.

- Không sao đâu, vào nhà đi.

Song Tử lười nhác bước từng bước chân nặng trĩu lên lầu, nhìn thấy mấy bình thủy tinh bị Song Ngư đập phá tung toé, cậu không biết nó đang tức giận vì chuyện gì, nhưng Song Tử cũng không quan tâm. Bây giờ mà đi tìm cậu ta thì lại mắc công diễn trò yêu thương quan tâm sẽ rất mệt, mà cậu thì đang cực kì lười.

Cậu mở cửa phòng, lại không nghĩ rằng Song Ngư đang ở trong đó đợi cậu, bộ dạng của không giống như đang tức giận, nét mặt cũng chỉ là hơi không vui một chút. Trong lòng Song Tử không vui khi thấy người khác xuất hiện trong phòng, nhưng cậu cũng không lớn tiếng mà chỉ thầm nguyền rủa trong lòng.

- Em vào đây làm gì? - Song Tử vừa nói, vừa cởi áo khoác ném lên giường.

Song Ngư đáp:

- Đương nhiên là có chuyện muốn nói rồi. Em đang bực muốn chết đây này.

- Sao vậy? Có ai ức hiếp em trai của anh hả?

Song Ngư bắt chéo chân ngồi trên ghế, hai tay khoanh ngang trước ngực, bức bối nói:

- Đúng vậy, hắn làm em sắp tức chết rồi.

- Đừng giận nữa - Song Tử tiến đến xoa đầu Song Ngư, cười nói - Em mau về phòng ngủ đi.

Song Ngư ngoan ngoãn nghe theo, cậu đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Sau khi Song Tử nghe được tiếng đóng cửa, khuôn mặt liền mất đi nụ cười, miệng lẩm bẩm than phiền Song Ngư phiền muốn chết. Cậu chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, lại không phát hiện Song Ngư đang đứng ngay phía sau lưng, cậu ta không hề rời đi, tiếng đóng cửa cũng chỉ để đánh lừa Song Tử.

Nhưng Song Tử cũng nhanh chóng nhận ra nhờ vào hơi thở của Song Ngư, cậu xoay người lại, nhưng lại chậm mất mấy giây. Cả người Song Tử ngã xuống đất, máu thấm đẫm trên chiếc áo sơ mi trắng.

Song Ngư nhìn cậu, tầm mắt mờ nhạt của Song Tử cũng không nhìn ra nó đang có biểu cảm gì lúc này.

Cậu vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

...

Đêm khuya.

Bạch Dương không hiểu sao Kim Ngưu lại đột ngột gọi điện cho cậu, khiến cậu có chút bất an. Mặc dù đang bị cha mình kiểm soát, nhưng cả tuần nay cậu không nghe được giọng của cậu ta, thế nên Bạch Dương cũng rất nhớ. Cậu đành phải mượn điện thoại của em trai mà liên lạc lại với Kim Ngưu.

Bên kia đầu dây là tiếng khóc rất lớn, Bạch Dương bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chỉ cần nghe Kim Ngưu khóc thôi là đầu óc cậu không nghĩ ngợi được nhiều nữa, giờ phút này chỉ muốn chạy đến bên cạnh cậu ta.

Thấy Bạch Dương có ý định ra ngoài, Phượng Minh vội vàng ngăn cản cậu ta:

- Anh đi đâu? Nếu anh đi gặp anh ta ba sẽ phát hiện đó.

- Không sao đâu, anh sẽ về trước khi trời sáng, ông ta đang bàn chuyện, sẽ không để ý đâu.

- Nhưng mà lỡ có người theo dõi thì sao? Anh đừng có mà liều.

- Anh tự lo được, em về phòng đi.

Nói thì nói vậy, nhưng Bạch Dương cũng chẳng phải thần thánh mà biết được bản thân nên làm gì, thế nên cậu chỉ đành hành động theo cảm tính, còn kết quả thì tùy ý trời.

Khó khăn lắm Bạch Dương mới leo được từ tầng ba xuống tầng một, đã thế trời lại tối đen như mực, khiến cậu suýt ngã mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top