Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Gợn Sóng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết nhìn người phụ nữ lái chiếc oto màu trắng, mặt một chiếc áo khoác nâu dài. Cậu dường như không quen ai có dáng người như thế. Thiên Yết chạy đến mở cổng, nào ngờ vừa nhìn thấy cậu, bà ta đã giáng một bạt tai xuống thẳng mặt cậu, lực mạnh đến mức Thiên Yết muốn gãy cả cổ.

Có thể trước giờ Thiên Yết quen chịu thiệt, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu sẽ mãi nhẫn nhịn. Ánh mắt cậu trùng xuống, nhìn người đàn bà xa lạ kia, nỗi tức giận trào dâng trong lòng:

- Bà là ai?

- Cậu hỏi tôi là ai? - Người phụ nữ đó dùng ánh mắt nửa vở, hàm ý xem thường nhìn cậu - Cậu nói xem tôi nên là ai?

Thiên Yết nhất thời không nghĩ được.

- Theo phép lịch sự thì bà nên tự giới thiệu mình mới phải. Vừa mới gặp mặt đã đánh người khác, xem ra bà cũng không phải người sẽ nói chuyện đàng hoàng. Vậy thì... giữa tôi và bà có hiềm khích gì mà tôi không biết à?

- Haha... - Bà ta cười lớn, kèm theo điệu bộ chế nhạo - Miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, xem ra cậu không giống như tưởng tượng.

- Một người lạ mặt đột ngột xuất hiện đánh mình, chẳng lẽ tôi phải khen bà tốt bụng thì mới giống như bà tưởng tượng à?

- Không nghĩ con trai tôi lại yêu loại người như cậu... - Cố Tây thở dài - Người không biết còn nghĩ Xà Phu nó bị cậu chơi ngải mới thành ra như thế đấy.

Dòng suy nghĩ của Thiên Yết đột ngột đông cứng lại sau lời nói của Cố Tây. Cậu không hề nghĩ đến người phụ nữ vừa xuất hiện đã động tay động chân với mình lại là mẹ Xà Phu?

Nếu như vậy chẳng lẽ lời nói nãy giờ của cậu đã để lại ấn tượng xấu?

Trong giây lát Thiên Yết bị cứng họng, không biết nên đối đáp ra làm sao.

- Cô... - Cậu định mở lời mời bà ta vào nhà, nhưng lại cảm thấy đối phương đang nghĩ thái độ của cậu thay đổi 180° chỉ vì bà ta là mẹ Xà Phu.

- Không phải nên là mới đúng à? - Cố Tây cười nhạt, cố tình nhấn mạnh từ như sợ Thiên Yết nghe không rõ.

- Dù gì chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp nhau, không biết cô có gì bất mãn với cháu?

Lần đầu tiên gặp phụ huynh của người yêu đã bị đánh, Thiên Yết cảm thấy số của mình vô cùng đen đủi. Mà cũng may cậu không phải kiểu thể chết mỏng manh như tờ giấy, nếu không đã bị cái tát vừa rồi đánh cho gãy cổ.

Cậu khóc thầm trong lòng, nhìn thấy ánh mắt Cố Tây dành cho mình không có một chút thiện ý.

- Cậu với con trai tôi là gì?

Người phụ nữ này vừa nãy đã rõ ràng bọn họ đang yêu đương, giờ lại hỏi câu này. Thiên Yết không rõ hàm ý của cô ta là gì, hay đơn giản chỉ là xác nhận lại một lần nữa.

- Bọn cháu là người yêu - Thiên Yết thẳng thắn đáp.

- Yêu đương gì chứ, rõ ràng là hai đứa con trai thì có gì mà để yêu nhau? Rõ ràng chỉ làm trò cười cho thiên hạ - Cố Tây cao giọng - Cho dù chưa kể đến việc cậu là đồng tính, thì ngay cả việc yêu đương với con trai tôi cậu cũng không xứng. Gia đình chúng tôi đều là danh gia vọng tộc, quyền quý nhiều đời, không đời nào để những kẻ thấp kém chen chân vào.

-...

- Gia đình cậu thấp kém, cậu đương nhiên có thể không quan tâm đến mặt mũi, nhưng con trai tôi thì không được, chúng tôi cần mặt mũi, danh tiếng, sự nghiệp, tất cả mọi thứ. Xà Phu tuy không phải cháu đích tôn của Thương thị, nhưng nó sẽ là người thừa kế sản nghiệp Thương gia, một chủ nhân tương lai của danh gia vọng tộc, nếu không thể sinh ra con cháu đời sau cho dòng họ, cậu nói xem có phải trò cười cho thiên hạ không?

Cố Tây ngưng một chút, rồi tiếp tục nói:

- Nếu cậu thật sự yêu Xà Phu, thì hãy chấm dứt với nó ngay đi. Cậu nghĩ thứ tình yêu thấp kém này sẽ đi đến đâu? Dù sao cậu cũng còn nhỏ tuổi, vẫn là suy nghĩ nông cạn. Nhân lúc chưa phát sinh chuyện gì, chấm dứt hết đi.

Tuy ngoài mặt Thiên Yết không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Cậu có thể hiểu được Xà Phu có nhiều áp lực như thế nào, hơn nữa hai bọn họ còn nhỏ tuổi, có lẽ suy nghĩ không thấu đáo thật. Cũng như việc cậu dám chắc mình cả đời sẽ không thay lòng đổi dạ, thì Xà Phu cũng sẽ như thế sao?

Chung quy giữa bọn họ vẫn có khoảng cách về địa vị, ngăn cách của xã hội, và sự ngăn cấm của gia đình.

Nhưng Thiên Yết thật sự yêu Xà Phu đến mức nào kia chứ, sợ là ngay cả khi Xà Phu đứng trước mặt cậu và nói rằng bọn họ chấm dứt, cậu có thể vứt bỏ cả tự tôn của mình để cầu xin cậu ta. Vậy thì đối mặt với người nhà cậu ta, cho dù thế nào cậu cũng thật sự không thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Hiện tại cậu vẫn muốn gọi cho Xà Phu, không biết rốt cuộc cậu ta làm gì mà chưa quay về?

- Tình cảm của bọn cháu là đến từ hai phía, dù bây giờ cháu có muốn chấm dứt hay không, cũng phải nói rõ ràng với cậu ấy.

- Cậu muốn gặp nó? Cậu không xứng để gặp nó. Cha mẹ cậu có biết chuyện này không, có biết con trai mình là đồng tính, có biết nó ăn bám nhà con trai người khác, có biết cậu hén kém đến mức nào không hả? Hay là bọn họ cũng như cậu, dạy dỗ cậu đeo bám con trai tôi, lừa tiền của nó hả?

Lúc trước vì chuyển tiền cho Bạch Uyển, tài khoản Xà Phu bị trừ một khoản tiền lớn. Mà đương nhiên, cậu ta không có tiền, trước giờ cậu ta cũng toàn xài tiền của ông nội. Thế nên chuyện đó liền bị nghi ngờ. Cộng thêm việc Xà Phu không hề che dấu việc mình là đồng tính, khắp nhà cứ oan oan mình có người yêu, lại còn đẹp trai đến cả minh tinh không sánh bằng được, mới khiến mọi chuyện vỡ lẽ.

Tuy Cố Tây đã li hôn với Thương Trạch Dã được mười tám năm, từ đó cô ta cũng không qua lại với Thương thị nữa, nhưng lần này liên quan đến Xà Phu, hai bên liền có tiếng nói chung.

Cố Tây tự cảm thấy mình có lỗi vì không nuôi dạy Xà Phu được đàng hoàng ngày nào. Ngày trước khi cô mang thai Xà Phu, cô và Thương Trạch Dã đã li hôn. Thế nên đối với đứa con này, cô có phần lạnh nhạt, thậm chí còn không muốn nó sinh ra, khoảng thời gian đó cô uống rượu nhiều đến mức mong đứa trẻ chết trong bụng mình luôn cho rồi.

Nhưng kết quả Xà Phu vẫn được sinh ra với tình trạng ốm yếu, bệnh tật triền miên. Cố Tây không nuôi, mà đem cậu ta bỏ ở Thương gia, những tưởng Thương Trạch Dã sẽ chăm sóc con trai mình, nhưng không. Khoảng thời gian đó hắn đau khổ vật vờ vì tình đến điên đảo, đến bản thân còn chẳng ra người ra ma, thời gian đâu mà chăm sóc một đứa trẻ.

Cũng không hiểu Xà Phu lớn lên ở cái gia đình khắc nghiệt đó bằng cách nào.

Cố Tây luôn dằn vặt mình vì chuyện đó, vì Xà Phu không có cha mẹ nuôi dạy tử tế, thế nên tính cách có phần ngang ngược, thất thường, lại sinh ra "bệnh" đồng tính, khiến Cố Tây hết sức đau đầu. Nếu ngày đó cô ta cũng chăm sóc Xà Phu như Dã Ninh, thì hôm nay đã không phải nhìn cảnh con mình yêu đương với một đứa con trai thế này.

Đối với đồng tính luyến ái, trước đây không phải cô ta kì thị, đối với chuyện này cũng rất dễ tính. Cho đến khi cùng Thương Trạch Dã kết hôn mới thời gian, mới phát hiện hắn chỉ lừa gạt mình để sinh ra con cháu cho nhà họ Thương, để qua mặt Thương lão gia, và để chọc tức Cố Thiệu Thiên.

Thương Trạch Dã mỗi ngày đều rủ rượi như cái xác không hồn, đến sốt mê sản cũng lẩm bẩm tên Cố Thiệu Thiên, khiến cho một người vợ như cô cảm thấy lạc lõng, đau khổ tột cùng.

Cuộc đời của cô cứ như thế bị một người đàn ông hủy hoại, kể từ đó Cố Tây sinh ra một loại ác cảm cực mạnh khi nghe đến việc hai người đàn ông yêu nhau.

Cô tuyệt đối không thể để Xà Phu lại giống như cha mình.

Lại nói, lúc trước cô tưởng tượng ra kiểu Xà Phu thích thì có bộ dạng gì, chắc là nhìn mỏng manh, yếu đuối, có phần yểu điệu giống con gái chăng?

Nhưng khi nhìn Thiên Yết, rõ ràng là bộ dạng cao lớn không kém Xà Phu một chút nào, tuy đẹp nhưng lại không hề mang dáng vẻ con gái, hơn nữa so với đứa con trai mong manh của mình thì Thiên Yết có phần cứng rắn hơn thật.

Cố Tây trong phút chốc mơ hồ, lại lầm tưởng con trai mình đóng vai yếu thế hơn trong mối quan hệ này. Nghĩ như vậy càng khiến sắc mặt cô ta khó coi hơn bao giờ hết.

- Tôi cho cậu cơ hội để chấm dứt với con trai tôi là đã nhân nhượng với cậu rồi. Cậu nên hiểu, nếu cậu không sớm rút lui khỏi mối quan hệ này, người chịu thiệt vẫn là cậu mà thôi. Hôm nay tôi tát cậu một cái có thể coi là nhẹ nhàng, nhưng nếu như ngày mai cậu còn day dưa với nó, không biết ông nội nó sẽ ra tay như thế nào đâu? Đến lúc đó không chỉ việc học của cậu bị gián đoạn, mà ngay cả công việc của cha mẹ cậu cũng đừng mong yên ổn.

- Một đứa học sinh như cậu, đừng nên ôm mộng có thể thay đổi chuyện gì. Đôi khi con người ta nên học cách buông bỏ, nếu cố chấp cũng chẳng đem lại kết cục tốt đẹp gì.

Thiên Yết hít một hơi thật sâu, chậm rãi đáp:

- Cháu hiểu lời cô nói, nhưng mà nếu không thử, thì làm sao biết mối quan hệ này sẽ có kết cục thế nào?

- Haha, nói đến như thế mà cậu vẫn cố chấp không chịu hiểu sao? Ngay từ đầu cậu nên biết, đây là mối quan hệ bị người người phỉ báng, bị vạn kẻ xem thường rồi mới phải. Hay là cậu ra đường hỏi từng người xem, xem được bao nhiêu người ủng hộ cậu?

- Tôi nói cho cậu biết, dù đồng tính có được hợp pháp hoá đi nữa, thì lấy thân phận của cậu cũng không bao giờ xứng với con trai tôi. Vậy nên tôi đề nghị cậu biết thân biết phận mà biến khỏi cuộc đời nó đi, chuyện tiền bạc trước đây tôi có thể nhắm mắt cho qua. Nếu không, tôi liền kiện cậu vì tội lừa gạt con trai tôi.

Thiên Yết đang định đáp lại, Thiên Bình từ trong nhà đã xồn ra đến cổng, lớn giọng nói:

- Tiền bạc gì chứ, anh trai tôi từ trước đến giờ chưa xài của con trai bà một đồng một cắt nào cả. Có mà trước kia hắn suốt ngày đến nhà chúng tôi ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày bàn ăn dọn ra đều bị hắn ăn hơn nửa mất rồi. Vậy mà bà dám nói anh trai tôi xài tiền của hắn, rõ ràng hắn mới là kẻ ăn bám anh chúng tôi.

Thiên Yết sợ Thiên Bình nói một hồi, lại xé lớn chuyện, cậu liền nói:

- Em về trước đi, chuyện này đừng xen vào.

- Sao em lại không được nói? Rõ ràng bà ta câu trước câu sau đều sỉ nhục nhà chúng ta nghèo kia mà. Cho dù có nghèo hay không thì anh cũng có xài đồng nào của bọn họ đâu, có chăng người hưởng lợi cũng là...

Cũng là mẹ của chúng ta.

Thiên Bình nói đến đây thì bị chột dạ, không nói được nữa.

- Người hưởng lợi là ai? - Cố Tây thấp giọng.

- Là... là ai quan trọng gì, nói chung không phải anh trai tôi. Anh trai tôi dọn đến đây ở hàng tháng đều bỏ tiền ra trả tiền nhà, tiền nước, tiền điện, đã vậy còn phải nấu cơm rửa chén chứ có ăn ở không để con trai bà cung phụng đâu mà bà làm như anh ấy ăn bám không bằng. Hừ, rõ ràng từ đầu đến cuối ai dựa dẫm vào ai còn chưa biết.

Tuy bình thường Thiên Bình có thể có xích mích với Thiên Yết, nhưng chung quy khi đối mặt với người ngoài, cũng không thể đứng im nghe người khác sỉ nhục gia đình mình được.

Cố Tây cười nhạt:

- Haha... vẫn là những kẻ xuất thân thấp kém, điệu bộ nói chuyện chẳng khác nào loại đầu đường xó chợ không có ăn có học, đúng là những đứa trẻ không được cha mẹ dạy dỗ tử tế.

- Vậy còn bà? Sỉ nhục người khác thì chắc là học nhiều lắm ha.

- Thiên Bình, em vào trong đi - Thiên Yết lại một lần nữa đánh mắt với Thiên Bình.

Đúng là Thiên Bình nói cũng không có sai, nhưng nếu cô nàng càng nói thì mọi chuyện sẽ càng bung bét hơn mà thôi. Dù gì đi nữa người phụ nữ này cũng là mẹ của Xà Phu, nếu để cảm xúc của bà ta từ ghét chuyển sang căm phẫn, vậy chẳng khác nào là tự tay giết chết tương lai của cậu và Xà Phu.

Thiên Bình dậm chân một phát xuống đất, trước khi quay người đi không quên lườm bà ta, còn lườm cả Thiên Yết tỏ vẻ bất bình.

Thiên Yết lúc này mới lên tiếng:

- Xin lỗi, là em cháu nói năng không đúng mực.

- Hừ, tôi cũng không phải người thừa thời gian đôi co với cậu. Cậu tự mà suy nghĩ đi, nếu cậu còn không biết điều mà quấn lấy Xà Phu, sau này đừng hối hận. Cậu đừng có mơ tưởng  đến việc Xà Phu nó sẽ bất chấp tất cả để đến bên cậu. Đây chỉ là nó còn nhỏ nên nhất thời hồ đồ mà thôi, đợi nó lớn rồi không khéo còn không dám nhìn lại quãng thời gian ô nhục nhất cuộc đời nó.

- Ô nhục? Tụi cháu yêu đương không vi phạm đạo đức hay pháp luật, tại sao lại gọi là ô nhục?

- Đi ngược lại quy tắc chuẩn mực xã hội, không phải nỗi nhục thì là gì? Cứ như điệu bộ của cậu, vậy chắc cậu sẽ không chủ động tránh xa Xà Phu đâu nhỉ? Vậy thì cũng được thôi, đợi con trai tôi suy nghĩ thông suốt rồi, nó cắt đứt với cậu thì đến khi đó người đau hơn vẫn là cậu mà thôi. Biết điều thì suy nghĩ cho kĩ đi.

Cố Tây hừ lạnh một chút, không nói thêm lời nào nữa mà bỏ lên xe, kêu tài xế phóng xe rời đi.

Thiên Yết đứng bất động tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nghĩ thông suốt nổi. Tình cảm cậu đơn phương dành cho Xà Phu bao nhiêu năm, bọn họ lại chỉ mới chính thức bên nhau được mấy ngày, nói cắt đứt liền cắt đứt, đơn giản như vậy sao?

Thiên Yết làm không được.

Chỉ là khi nãy nghe nói Xà Phu trở thành người thừa kế, vậy nếu như vì cậu mà cậu ta lại không thể thừa hưởng những thứ sẽ thuộc về mình, thì cả đời này Thiên Yết lại nợ Xà Phu, là cậu hủy hoại tiền đồ của cậu ta.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thiên Yết vẫn cảm thấy mình còn quá non trẻ, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được câu trả lời thích hợp.

Cậu ngồi trước cổng, ngẫng đầu nhìn lên trời, cảm giác trong lòng trống rỗng. Cậu đợi cả một buổi, cũng không thấy Xà Phu về, khoé mắt lại không biết rơi nước mắt từ bao giờ.

Rốt cuộc cậu cũng chỉ muốn yêu một người thôi mà, tại sao hết người này đến người khác đều ngăn cản cậu?

Bởi vì thân phận cậu thấp kém? Hay bởi vì giới tính của cậu?

Thiên Yết thầm nghĩ, có lẽ câu trả lời là cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top