Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trở về, Quân Hạo cố tình kéo A Cửu đi cổng sau, cuối cùng vẫn bị lão quản gia làm tai mắt của phu nhân bắt được. A Cửu không tránh khỏi một trận phạt quỳ ba canh giờ. Còn kẻ đầu xỏ Quân Hạo thì ngang nhiên thoát tội. Nhưng Quân Hạo là một thiếu gia rất biết cách làm người, sau khi Quân phu nhân ban lệnh phạt xong rời đi, hắn cũng lò dò đến quỳ xuống bên cạnh A Cửu.

"Thiếu gia làm gì vậy? Trời tối trở lạnh, thiếu gia mau về phòng đi." A Cửu mỉm cười bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Trốn ra ngoài là ý của ta, về muộn cũng là do ta. Phạt cũng phải là phạt ta. Mẫu thân ở đây không cho ta quỳ, vậy ta đợi nàng đi, ta quỳ cùng ngươi. Đừng hòng đuổi ta đi."

Quân Hạo từ nhỏ liền bướng bỉnh. A Cửu lại luôn dung túng, nuông chiều hắn hơn bất kỳ ai. Y không nỡ để hắn quỳ nơi này cùng y chịu lạnh, nhưng cũng luyến tiếc muốn hắn lưu lại bầu bạn cùng y. Y còn đang nghĩ nên làm sao đuổi hắn về phòng, đã nghe giọng Quân Hạo lèm bèm.

"Dạo gần đây mẫu thân ta không vui, phạt cũng quá nghiêm khắc rồi. Ngươi đừng để ý."

Quân Hạo nói lời này thật sự không cần thiết. Dĩ nhiên là A Cửu không để ý. Sáu năm y thay Quân Hạo chịu phạt không biết bao nhiêu lần, đã quen rồi. Hơn nữa, Quân phu nhân dù cao hứng hay không thì vẫn luôn nghiêm khắc với y, y cũng chưa bao giờ để bụng. Có điều trước nay, Quân phu nhân chưa từng phạt ai quỳ quá hai canh giờ, lần này đặc biệt thêm một canh, cũng phải nói đến nguyên nhân sâu xa nằm ở Quân lão gia.

Chẳng là, nhà họ Quân vừa đón thêm một vị di nương, mà vị di nương này, chỉ nhiều hơn Quân Hạo đúng ba tuổi.

Mấy ngày nay trên dưới Quân trạch đều xôn xao chuyện lão gia chủ nhà họ cưới về một vị thiếp thất đáng tuổi con, nhưng vì có Quân phu nhân ra mặt nên chuyện bát quái gì cũng chỉ dám giữ trong lòng, hoặc kể có nói ra miệng cũng chỉ dám nói sau lưng chủ nhân. Nhưng người ngoài Quân trạch thì khác. Quân phu nhân khổ sở trấn áp gia nhân trong nhà, lại không bịt được mấy cái bia miệng trơ trơ của đám người lắm chuyện ngoài kia. Cứ nhìn thấy lão gia cùng ả di nương trẻ trung xinh đẹp đáng tuổi con nàng mày qua mắt lại là nàng lại lộn ruột. Đáng chết là vị di nương này như có yêu thuật, khiến phu quân nàng mê ả như điếu đổ, cũng không ngại mặt mũi người ngoài chê cười mà làm ra mấy loại hành động đổ đốn như vậy. Quân phu nhân sứt đầu mẻ trán, đang bữa cơm cũng cảm giác nghe thấy người ta mỉa mai nhà nàng, nếu không phải vì Quân Hạo cố ý chậm trễ thành gia lập thất, có khi đích tôn nhà họ Quân còn lớn tuổi hơn nhị thiếu gia nhà họ.

Nhưng suy cho cùng, Quân phu nhân vẫn là một vị nương tử mẫu mực, một người mẹ thương con, nàng bênh người nhà, giận lão gia, lại không muốn trút giận lên nhi tử, cuối cùng chỉ có thể thảy hết oán hờn lên đám gia nhân, mà người chịu trận nhiều nhất chính là A Cửu.

Có điều, gần đây Quân phu nhân cũng được thảnh thơi đôi chút. Người dân trấn Hoán Khê bây giờ không rảnh cười chê chuyện nhà nàng nữa, họ còn mải quan tâm đến mấy sự kiện thần bí liên tiếp xảy ra gần đây.

"Ngươi nghe không. Con rể nhà Phù lão bản mới được tìm thấy hôm qua. Tử trạng thê thảm hết sức. Bụng bị phanh mở, lục phủ ngũ tạng đều không còn"

Quân Hạo cùng A Cửu quỳ trước tiền đường, hai tay giơ thẳng giữ trên đỉnh đầu, một tư thế như vậy đã quỳ được hai canh giờ, loáng thoáng nghe bọn gia nô đi qua đi lại, nhàn thoại mấy chuyện bát quái.

"Có nghe có nghe. Gần đây số lượng người mất tích ngày càng nhiều, toàn là thanh niên trai tráng."

"Nói mới nhớ, Đại Đinh mấy ngày nay đi đâu không thấy mặt, có khi nào..."

"Phỉ phui cái miệng thối nhà ngươi. Hắn mấy hôm trước hắn xin lão gia về quê vài ngày. Hẳn là không có chuyện gì đi."

"Làm sao mà biết. Ngươi không thấy gần đây người chết người mất tích ngày một nhiều, kiểu chết cũng muôn hình muôn vẻ. Trấn Hoán Khê cũng sắp thành nơi ngưu quỷ xà thần tụ họp mất thôi, có khi nào lại làm một Lương Khê trấn thứ ha.... Ai nha"

Nha đầu váy xám còn chưa kịp nói xong đã bị nha đầu bên cạnh đánh một cái vào đầu.

"Miệng thối liền không mọc được ngà voi. Chỉ biết nói lời xúi quẩy."

Tiếng hai nha đầu chí chóe xa dần rồi tắt hẳn.

Quân Hạo ngó nghiêng theo bóng dáng hai người nọ, cười xùy một cái.

"Đừng cười." A Cửu ở bên cạnh dùng khuỷu tay đụng nhẹ cánh tay hắn. "Bọn chúng đều là nha đầu ít học. Nói sai một chút, cũng có thể thông cảm mà."

Quân Hạo không nhịn được, liền dùng ngón tay ngứa ngáy cào cào lên lòng bàn tay A Cửu.

"Ta đâu cười chúng nói sai. Chỉ là mấy chuyện bát quái mà họ nói, có chút buồn cười."

Quân Hạo từ nhỏ tới lớn đều không thích nghe mấy chuyện nghi thần giả quỷ. Nhưng thật sự gần đây người chết người mất tích nhiều như vậy, không thể không để ý một chút. Lại nói đến, Đại Đinh trong câu chuyện của hai nha đầu vừa rồi là người đánh xe của nhà họ Quân. Không nhắc đến thì thôi, giờ nhắc mới nhớ, quả thật kỳ hạn gã xin nghỉ cũng đã kết thúc được mười mấy ngày mà không thấy trở lại, không biết đã đi đâu.

"Thiếu gia, người thật sự không tin có yêu quái sao?"

A Cửu đột nhiên hỏi, giọng nói ẩn ẩn dè dặt.

Quân Hạo quay ngang ngó dọc một hồi, xác định chắc chắn xung quanh không có kẻ nào, liền kéo A Cửu ngồi bệt xuống sàn đá, dùng tay xoa xoa hai đầu gối đã quỳ đến đỏ ửng của A Cửu.

"Cũng không phải là không tin. Chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy, ta không muốn nói trước điều gì."

A Cửu gật gật đầu, cũng không dám thật sự ngồi lâu, hai cẳng chân lẫn cánh tay bớt tê rần thì lập tức lại ngồi quỳ về tư thế cũ, khiến Quân Hạo hết sức không hài lòng.

"Thiếu gia có nghĩ... yêu quái... chính là... hại người, là đáng chết không?"

A Cửu đột nhiên hỏi câu này, khiến Quân Hạo có hơi không đoán được. Hắn ngửa người ra phía sau, trọng tâm dồn lên hai cánh tay chống trên mặt đất, chân dài vắt thành hình chữ ngũ đong đưa theo nhịp, bày ra một bộ dáng lười biếng buông thả. Hắn híp híp mắt, chầm chậm lên tiếng.

"Không biết. Nhưng so với đám yêu quái tồn tại chưa rõ thực hư, thì lũ đạo sĩ mạo danh thần tiên ngư long hỗn tạp lừa đảo ngoài kia, ta nghĩ càng đáng bị sét đánh hơn."

Từ ngày trấn Hoán Khê xuất hiện tin đồn bị yêu quái quấy nhiễu, đạo sĩ tứ phương kéo đến ngày một nhiều. Ra đường ba bước liền có thể gặp hai, ba kẻ tóc trắng mặc đạo bào, tay cầm phất trần, lưng đeo trướng kêu phần phật theo tiếng gió, nhìn ai cũng chỉ biết nói một câu: "Thí chủ bị yêu vật bám thân, âm khí đè nặng. Thỉnh để bần đạo trợ giúp giải trừ tai ương". Dăm ba lời vô căn cứ như vậy, lại moi được tiền của không ít kẻ mê tín. Trong đó có cả Quân phu nhân.

Nói cho cùng, Đại Đinh không phải gia nhân đầu tiên biến mất ở Quân trạch, gia chủ Quân gia mới đầu không quá để tâm. Người làm cho nhà họ Quân, quân số trên dưới một trăm, thiếu đi một kẻ cũng không làm ra sóng gió gì. Nhưng từ khi trấn Hoán Khê xuất hiện tin đồn có yêu quái, đạo sĩ tụ tập như ruồi bu quanh lọ mật, Quân phu nhân đâm ra lại sợ bóng sợ gió. Nàng dứt khoát rước về một kẻ tự xưng Thích Ứng Chân Nhân, lưu lại trong phủ, ngày ngày nghe lời người nọ hết dán ba lá bùa to tướng trước cổng thùy hoa, lại đem phù chú rải khắp nhà.

"Mẫu thân cũng thật là. Chưa đem người thật giả xác minh đã vội mang vào nhà, còn làm mấy việc thừa thãi, cũng không nghĩ đến... Ấy... A Cửu, ngươi sao vậy..."

A Cửu bỗng dưng lả đi khiến Quân Hạo phát hoảng. Hắn ôm lấy cơ thể mềm oặt ngã vào trong lòng hắn, vội vàng bế ngang y lên đưa về phòng. Đại phu được gọi đến bắt mạch cũng không chẩn ra được bệnh gì, chỉ nói y thân thể hư nhược, kê vài thang thuốc bổ liền đi. Quân Hạo nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của A Cửu thì không sao yên tâm được. A Cửu ở cạnh hắn lâu như vậy cũng chưa từng biểu hiện ốm đau gì, thân thể đúng là có hơi yếu hơn người bình thường một chút. Hôm nay đại phu lại cũng không phán ra được cái gì, hắn không yên tâm, chỉ sợ A Cửu nhiễm phải bệnh gì khó chữa. Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, cả buổi tối chọc chén cơm, Quân Hạo chẳng ăn được bao nhiêu. Hành động này của hắn dĩ nhiên không vừa mắt Quân phu nhân.

"Nó chỉ là thân thể hư nhược chứ không phải mặc bệnh nan y. Ngươi lo cho nó như vậy, không bằng lo cho mẫu thân ngươi bị người ta phiền tới sắp hư người rồi đi."

Lời nói của nàng như vỗ mặt, cũng không gợi được chút đồng cảm nào từ Quân lão gia. Quân Phác ngồi chống đầu lên cánh tay, khuôn mặt một thời cương nghị, chính trực, nay nhìn có chút già nua, mệt mỏi, mắt khép lim dim nhìn chén cơm trước mặt, gẩy gẩy đũa mấy cái, vốn đã không có khẩu vị, lại thêm lời chọc ngoáy của Quân phu nhân thì tức giận đập bàn rời đi. Quân phu nhân ngỡ ngàng nhìn lão gia giận giữ đến cơm cũng không buồn ăn đã vội vàng đi tìm ả hồ ly tinh kia, cũng không kìm nén nữa mà bật khóc tại chỗ. Quân Hạo phải tốn sức chín trâu hai hổ dỗ dành mới khiến nàng bình tĩnh trở lại.

Bữa cơm gia đình cứ vậy mà kết thúc trong ngột ngạt, không vui.

Giờ hợi.

Quân Hạo vẫn không tài nào ngủ được. Hắn nằm trên giường trằn trọc, cuối cùng quyết định ngồi dậy, xuyên áo ngoài đi tìm phụ thân.

Nói đến, Quân lão gia trong chuyện tình cảm xưa nay không phải là người tình nồng mật ý, nói nặng lời thì là kẻ nhạt nhẽo vô vị. Quân Phác hai mươi tuổi rực chí khổ luyện theo con đường học sĩ, chẳng may thi hương ba lần, cả ba lần cứ vậy mà rớt chẳng rõ nguyên nhân. Vô duyên tiến vào triều đình, lại chó ngáp phải ruồi được đại nhi nữ một nhà thương hộ ở trấn Lương Khê tên Nhạc Thanh, chính là Quân phu nhân bây giờ, nhìn trúng. Quân Phác khi đó sau ba lần thi cử không thành, của cải trong nhà không còn lại bao nhiêu. Chấp niệm với quan lộ còn đó, giờ nếu cưới vợ, thê tử lại xuất thân con buôn, chỉ sợ sau này làm quan cũng ít nhiều bị người ta coi thường. Nhưng nghĩ đến căn nhà lụp xụp ở quê, lại nghĩ đến ba lần đen đủi thi rớt của mình. Lòng hắn lại nặng nề. Chí lớn không có bạc nuôi cũng chỉ có thể đem cất xó bếp. Vậy là Quân Phác gật đầu. Hắn thú thê tử, dự định nương nhờ nhà vợ hỗ trợ năm sau lại đi thi. Nào ngờ, người tính không bằng trời tính. Đại hôn được sáu tháng thì trấn Lương Khê gặp họa diệt vong. Nguyên nhân mỗi nơi truyền một kiểu, nơi nói gặp phải nạn mã tặc, nơi truyền do yêu tinh tác quái. Dù lý do thật sự là gì, đại họa trấn Lương Khê khiến Nhạc gia tan tác, Quân Phác đem theo thê tử khi đó đã có thai ba tháng may mắn sống sót lưu lạc đến trấn Hoán Khê. Đến đây, Quân Phác xuất phát điểm coi thường thương nhân, lại không thể không bắt tay vào công việc của đám thương nhân để nuôi sống một nhà ba miệng người. Càng trớ trêu hơn, hắn phát hiện bản thân dường như rất có duyên với cái nghề hắn từng rất không xem trọng này. Vậy mới nói, chí lớn không có bạc nuôi cũng chỉ có thể đem cất xó bếp. Chấp niệm của Quân Phác với con đường công danh dần mai một, chuyên tâm làm một con buôn kính nghiệp, tay trắng mà dựng nên nhà họ Quân được như bây giờ. Trong toàn bộ quá trình, không thể không kể đến công lao của Quân phu nhân năm đó chẳng ngại bụng bầu theo hắn hứng gió đón bão. Vì vậy hai người xuất phát điểm không phải lưỡng tình tương duyệt, nhưng nghĩa phu thê sau mấy chục năm đồng cam cộng khổ, không thể một lời nói đứt liền đứt. Cứ cho là trẻ không chơi, già đổ đốn, nhưng đổ đốn đến mức như Quân lão gia bây giờ, cả ngày chỉ biết đến vị thiếp thất kia, nội sự ngoại sự Quân trạch cái gì cũng không màng, không khỏi khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Quân Hạo nghĩ mãi, nghĩ mãi. Bây giờ đến gặp phụ thân, không biết người có chịu tiếp, hoặc kể phụ thân đồng ý tiếp hắn, thì hắn nên nói gì. Không phải hắn chưa từng cố gắng khuyên nhủ. Thời gian qua, lời cần nói, lời muốn nói, Quân Hạo chưa từng cố kỵ giữ lại điều gì, đổi lại chỉ nhận lấy những cơn thịnh nộ của Quân lão gia. Lần này có lẽ sẽ lại giống những lần trước, nhưng hắn vẫn phải nói. Bước chân hướng về bắc phòng ngày một quyết đoán, hắn bỗng khựng lại. Nghĩ phụ thân mấy ngày nay không hề ở cùng mẫu thân, dám chắc là đến nhị phòng tìm vị di nương kia. Giờ này hắn mò đến nhị phòng, hình như không được hợp quy củ lắm. Vẫn cứ nên để ngày mai đi. Còn chưa kịp quay người trở về, âm thanh la hét thất thanh của nữ tử vọng thẳng vào trời khuya, một tiếng xé màn đêm rồi đột ngột tắt. Quân Hạo không kịp nghĩ nhiều, lao đến bắc phòng đập cửa, thấy mẫu thân vội vàng ra đón, mặt mũi tuy có chút thất kinh nhưng thân thể nhìn qua cũng không có tổn hại gì. Quân Hạo thở phào một hơi, mới nghĩ sang nhị phòng bên kia.

Nhìn đám gia nhân nhốn nháo vây ngoài cửa, lại nghe tiếng lão đạo sĩ Thích Ứng lầm rầm nói gì bên trong, tâm tình vừa hạ lại một lần liền treo ngược lên cao. Hắn theo sau Quân phu nhân bước vào, cảnh đầu tiên nhìn thấy là phụ thân hắn nằm chỏng chơ trên giường, cả người khô quắt, làn da thâm đen, nhăn lại thành những vệt rãnh xấu xí không ra hình người, tiết khố vắt hờ hững trên hông, ngay phần hạ bộ trồi lên thành hình cái lều dựng đứng, khó coi hết sức. Vị thiếp thất kia thì nằm ngất dưới chân giường, quần áo lả lơi, trên người chỉ đeo một cái váy yếm đỏ rực. Bên này, lão đạo sĩ Thích Ứng, vẫn là một bộ đạo bào trắng muốt thường khi nay lại vương vài vết máu, tay giữ chặt chuôi kiếm đang đâm xuyên qua cái đuôi của vật nhỏ nằm rạp người bên chân. Vật nhỏ bận một bộ y phục lam nhạt quen mắt, trên đầu là hai tai hồ ly hồng hồng, phía sau là ba cái đuôi lông mao đỏ rực không ngừng quẫy đạp trên đất, một trong số đó còn đang bị kiếm của lão đạo sĩ đâm ghìm xuống đất. Vật nhỏ cả người run rẩy, cúi gằm mặt xuống như thể không muốn bị trông thấy, cho đến lúc bị lão đạo sĩ dùng tay bẻ cằm bắt nó ngẩng mặt lên.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chuông trừ tà đeo bên hông lão đạo sĩ kêu leng keng. Một tiếng, một tiếng đánh lên lại như một lần mũi kim đâm vào trái tim nặng nề đang treo cao của Quân Hạo.

"Hai vị gia chủ, có quen mặt con yêu tinh này sao?"

Làm sao lại không quen. Khuôn mặt kia, làm sao hắn lại không quen.

A Cửu của hắn. Sao hắn có thể không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top