Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dấu vết 5: Chiếc hố ăn thịt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi sáng tinh mơ đầy nắng ấm, Vương Thiêm loay hoay trong bếp còn Nhương Văn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách như một đứa trẻ đợi mẹ mang thức ăn tới. 

 "Anh làm gì ồn ào trong ấy thế Vương Thiêm?" - Nhương Văn tò mò trong bếp, anh ta đang làm gì mà nồi chảo va vào nhau inh ỏi thế kia. Nếu không biết anh ta đang trong bếp nấu ăn, cứ tưởng là đang xảy ra chiến tranh, đánh nhau không chừng. 

"Cậu ngoài đó yên lặng tí xem nào? Tôi biết mình đang làm gì mà!!" - Cứ thế trong bếp lại ồn ào lên.

..............................................................

"Đây rồi! Ăn sáng thôi!" - Vương Thiêm đặt lên bàn một dĩa trứng xào khổ qua đã cháy khét, hai chén cháo có màu đen kì lạ, một dĩa không biết là mì hay là than, gọi Nhương Văn ra 'ăn'.

Cậu ấy ngỡ ngàng nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn, miệng giật giật, nhìn khuôn mặt tươi rói của Vương Thiêm.

" Đây là gì...vậy?"

"Cậu lâu ngày không được ai cúng kiếng nên giờ đến thức ăn bình thường nhìn không ra à?" - rồi dùng tay chỉ vào từng dĩa trên bàn, ý giới thiệu lại từng món với Nhương Văn. Chung quy nhìn dĩa nào dĩa nấy đều giống nhau vô cùng, đen có kiểu cách, khét một cách mỹ lệ.

"Tôi 'ăn' nhang được rồi! Anh cứ tự nhiên thưởng thức!" - Nhượng Văn xua tay từ chối, khuôn mặt Vương Thiêm có chút đen lại.

"Ý cậu là... chê món tôi làm không giống thức ăn?"

"À... không! Tôi ăn, tôi ăn ngay!" - Nhương văn ngồi xuống ghế, Vương Thiêm lấy chậu cây ra cắm nhang vào như thường lệ, đặt mấy dĩa thức ăn lại, nhìn lại trên bàn ăn thật không còn là bàn ăn nữa, nói đúng ra là như một cái bàn thờ.

Vương Thiêm anh đúng thật là ác, nếu nấu cho người khác thì ít nhất phải nấu cho tốt một chút, đằng này lại mỳ không ra mỳ, cháo không ra cháo... May mắn tôi là ma, nếu không đích thực sẽ bị cậu ngộ độc mà chết.

......................................................................

Vừa mới ăn sáng xong, Vương Thiêm đem dọn dẹp mọi thứ trên bàn bỏ vào bồn rửa, im lặng một mình ra phía sau nhà, Nhương Văn tò mò đi theo anh ta. Một khu vườn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt cậu, một màu xanh mát từ những thảm cỏ, màu đỏ tuyệt đẹp của những quả cà chua ẩn nấp trong bụi. Vương Thiêm xách trên tay bình tưới, khuôn mặt vô cùng bình yên, mãn nguyện nhìn những trái cà chua được tưới mát đầy sức sống. 

"Anh thích làm vườn à?" - Nhương Văn cười nhìn Vương Thiêm.

"Không!"

"Vậy sao anh có thể tạo ra khu vườn tuyệt đẹp như thế này? Thuê người làm à?"

"Không! Chỉ đơn giản tôi thích ăn cà chua thôi! " - Vương Thiêm đặt bình tưới xuống, ngồi xuống, đôi tay nhẹ nhàng, nâng niu trái cà chua đỏ mọng trong tay, hái lấy nó. Đôi môi mỏng nhưng nam tính ngậm lấy nó rồi cắn một cái, khung cảnh đó hiện lên vô cùng mị hoặc, vô cùng cuốn hút. Nhương văn ngơ ngác nhìn anh ta, miệng thì nuốt nước bọt, khuôn mặt hửng đỏ không nói nên lời.

"Cà chua chín rồi! Cậu ăn không?" - Vương Thiêm cầm một phần còn lại đưa hướng về Nhương Văn, trên mép còn sót chút nước cà chua, làm đôi môi đang hở kia thêm phần quyến rũ.

"K..hôn..g! Không anh ăn đi!"- Nhương Văn khua tay.

"Vậy tôi ăn!" - Nói xong liền bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Tiếng chuông điện thoại reng lên inh ỏi.

"Alo! Có chuyện gì à thanh tra?"

"Thật ra cũng không có gì, chẳng qua hôm nay tôi phải về quê thăm ba mẹ, đi một mình như thế này có chút buồn chán. Có ý muốn rủ cậu cùng đi ấy mà!" - Thanh tra Lương cười cười.

"Sao ông không mời bác sĩ Thẩm đi cùng? Tôi nghĩ ông ấy sẽ không từ chối ông đâu!" - Vương Thiêm cười to.

"Cậu tin tôi đánh cậu chết không? Nghĩ sao lại mời theo anh ta. Có chết tôi cũng không mời!"

"Ông ở đâu?" 

"Đang ở nhà, cậu cứ ở nhà mình đi, tôi qua đón cậu!" - Ông ta hí hửng.

Vương Thiêm nhếch miệng cười một cái, khuôn mặt ánh lên một tia gian xảo, nhìn sang Nhương Văn:" Đi nghỉ mát thôi!" 

.........................................................................

30p sau thanh tra Lương đã có mặt trước cổng nhà Vương Thiêm, một chiếc xe Veloster màu trắng sang trọng tuyệt đẹp. Thanh tra ngồi trên xe tay ấn chuông vài lần.

" Thằng nhóc này! Sao còn chưa ra?" - ông ta nóng vội.

Một bóng người đi ra, tiến lại chiếc xe, gõ tay vào cửa xe.

"Chịu ra rồi à?" - Ông ta mở cửa, miệng định cười liền đơ lại:" Sao lại là anh?"

"Sao không thể là tôi?" - Bác sĩ Thẩm mặc một bộ đồ thể thao màu xám, tóc được chải gọn gàng, khí chất ôn nhu, vai mang ba lô to tướng.

"Thẩm Nhân Thán, anh...!" - Mặt thanh tra Lương đen lại, miệng muốn phun ra vài câu chửi tục nhưng thôi.

Vương Thiêm từ tốn bước ra, trên tay kéo một cái vali to đùng màu đen, bên tay kia thì xách một túi cà chua bi.

"Sáng ra muốn gây gổ rồi à hai người?" - Miệng cười cười ý chọc bọn họ.

"Ai thèm gây với tên đó!" - Cả hai nói cùng lúc. 

Bác sĩ Thẩm đá một tia lạnh về phía thanh tra Lương. Ông ta cũng không chịu thua, lườm bác sĩ Thẩm một cái rồi quay ngoắt đầu vào trong xe. Vương Thiêm vỗ vai ông ấy, kéo ông ấy ra cóp xe cất đồ lên.

                                           "Tên Lương Chiêu Khắc! Đồ trẻ con!!"

.................................................................................

Vương Thiêm ngồi phía sau xe một mình, mặc nhiên để hai người kia cùng ngồi phía trước,một mình phía sau tận hưởng bộ phim tình cảm dài tập của họ.

"Biết hai người họ dễ gây nhau sao anh còn để họ ngồi chung?" - Nhương Văn hoá con hạc giấy đậu trên vai Vương Thiêm.

Vương Thiêm khoanh tay trước ngực, ngả đầu về sau, cười một cái:" Tôi chính là có ý cho họ gây nhau mà! Trên đường đi cũng đỡ buồn chán!"

Nhương Văn vì thế cũng yên lặng không nói gì, xem xem hai người phía trước. Quả không ngoài dự tính, chốc lát hai người họ lại bắt đầu nổi lửa.

"Nóng quá ! Bật điều hoà lên đi!" - Bác sĩ Thẩm lau mồ hôi trên trán.

Thanh tra Lương mặt tuy cũng đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn gượng:" Nóng hồi nào? Mát chết đi được!"

Bác sĩ Thẩm mặt điềm tĩnh, lắc đầu:" Nhìn thời tiết như thế này mà bảo mát, trong khi đó trên trán lại lấm tấm mồ hôi, anh thật sự có bệnh! Khi nào đến nơi, tốt nhất để tôi xem qua cho, phòng bệnh khó chữa!!" .

"Anh mới có bệnh đó!!" 

Hai người đó, anh một câu, tôi một câu, tôi hét một tiếng anh đáp một tiếng... Không ai nhường ai, trong xe nhờ có hai người đó mà cũng ồn ã, nhộn nhịp. Khá khen cho Vương Thiêm, hai người kia ồn ào như thế mà anh ta vẫn có thể ngủ một cách ngon lành, trên mép còn chảy cả nước miếng. (mất nết quá nha anh nhà).

Đang cãi vã trong xe, Lương Chiêu Khắc không để ý lắm phía trước, bất chợt từ đâu bay ra một đứa trẻ tầm 10 tuổi, mặc chiếc váy màu vàng, khuôn mặt sợ sệt, toàn thân run rẩy.

"Coi chừng!!!" - Thẩm Nhân Thán phản ứng kịp liền đạp phanh lại, may thay không đụng trúng cô bé. 

Chiếc xe thắng lại khiến Vương Thiêm bật người về trước, đầu đập vào ghế trước mà tỉnh dậy. Anh mở to mắt ra nhìn thấy cả thanh tra Lương và bác sĩ Thẩm đều hốt hoảng chạy xuống xe.

"Cháu không sao chứ?" - Bác sĩ Thẩm nhìn xung quanh đứa bé, tay kiểm tra không ngừng.

Thanh tra Lương nhìn xung quanh, rõ ràng chung quanh đây là rừng và sông suối, cơ bản không có nhà nào ở đây, sao lại có cô bé bất cẩn chạy ra đây? Không lẽ là bị cha mẹ bỏ rơi.

Vương Thiêm vươn vai, bước xuống xe, bước lại gần thanh tra Lương:" Đừng nói hai người gây ra chuyện gì rồi?"

"Không phải"- thanh tra Lương châm một điếu thuốc - " Có một cô bé chạy ra trước xe, nhưng may mắn là phanh gấp nên chưa gây ra chuyện tệ hại gì! Nhưng chung quanh đây rõ ràng là rừng, sao lại có cô bé này? Tôi nghi ngờ cô bé bị lạc hoặc bị người khác bỏ rơi."

Vương Thiêm bước xuống ngồi cạnh cô bé, móc trong túi ra một cây kẹo, miệng không cười nhưng đôi mắt vô cùng hiền dịu:" Cho em!" - thuận tay xoa đầu cô bé một cái!"

"Em tên gì?"

"A...An...A..n!" - Cô bé sợ sệt miệng nói không rõ ràng.

"An An? An An đúng không?" - cử chỉ dịu dàng xoa đầu cô bé.

Cô bé gật đầu một cái, đôi tay vẫn nắm chặt một sợi dây chuyền bằng vàng. Vương Thiêm chăm chú quan sát cô bé, ngắm nghía vài phút rồi đứng dậy nhìn về phía cánh rừng mà cô bé chạy ra. Bước đến, đôi tay đặt lên thân cây to mọc gần đó, cố gắng tập trung dùng chút khả năng bản thân tìm kiếm điều bất thường.

..." Những bóng đen giận dữ chạy trong rừng... Không thể nhìn ra mặt nhưng chung quanh lại toát lên sát khí ngồn ngột!" 

"Sao vậy?" - Nhương Văn xuất hiện bên cạnh Vương Thiêm.

"Không tốt lắm!" 

"Có chuyện xấu sao?" - Cậu ta lo lắng nhìn Vương Thiêm.

Anh ta không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ một cái, quay về phía cô bé kia.

"Để anh đưa em đi về nhé?" - Vương Thiêm đưa tay đến trước mặt cô bé. Nó nắm lấy đôi tay to, khô ráp của anh ta, ngoan ngoãn đi theo Vương Thiêm lên xe. Cả thanh tra Lương và bác sĩ Thẩm dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng leo lên xe, tiếp tục chuyến đi.

 "Anh biết có chuyện xấu sắp xảy ra đúng không, Vương Thiêm?" - Nhương Văn lo lắng 'bay' theo xe của thanh tra Lương.

...................................................................................

"Đến rồi đây! Quê hương tuyệt vời của tôi!" .

Thanh tra Lương dừng lại trước một ngôi làng trù phú, yên bình mà tuyệt đẹp, chung quanh bốn phía đều là cây xanh, không khí quả trong lành, mát mẻ.

"Sao? Tuyệt vời không?" - Ông ta phồng mũi đầy tự hào.

Bác sĩ Thẩm bước xuống xe, nhắm mắt hít thật sâu, thở ra một cách ôn hoà:" Nơi tuyệt đẹp này lại không may mắn có một tên điên quấy rầy! Đích thực có chút uổng phí a~!"

"Anh mở ra là móc ngang, móc dọc tôi! Bộ làm thế là ăn ngon thêm một chút, ngủ ngon thêm một giờ à?" - Thanh tra nóng giận quay sang chỉ chỏ bác sĩ Thẩm.

"Dở hơi!" - bác sĩ Thẩm phóng hai chữ vào mặt Lương Chiêu Khắc, không nói không rằng quay ra cốp xe lấy đồ.

Vương Thiêm bước xuống xe cùng cô bé lúc nãy, một tay nắm chặt cô bé, một tay kéo chiếc va li, khuôn mặt có chút u tối.

"Đi! Tôi dẫn hai người đến nhà ba mẹ tôi!" 

...........................................................................................

"Ba, mẹ! Con về rồi!" - thanh tra Lương la to.

Từ phía trong nhà, hai người già vui mừng chạy ra ôm chầm lấy ông ấy, miệng cười hạnh phúc.

"Thằng con này! Sao lại trông gầy yếu thế kia? Lại thức khuya làm việc quá sức đúng không?" - Người phụ nữ cười phúc hậu, mắng yêu thanh tra.

Người đàn ông có chút nghiêm nghị hơn, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt thì vẫn rất quan tâm thằng con trai này. Ông ta bước tới, người thấp hơn thanh tra Lương một cái đầu, tay vỗ lên vai Chiêu Khắc, gật đầu một cái.

"Xem ra, đã cao to hơn ông già này rồi nhỉ?"

"Cao to gì chứ ba! Tại ông trời thương, độn chút 'xương chân' cho thằng nhóc con đây nên cao thêm chút đấy mà!" - Thanh tra cười, đầu cúi chào đầy khuôn phép.

Mẹ thanh tra tinh ý, nhìn phía sau còn có ba người, liền vui vẻ chào họ một cách thân ái:

"Đây là... bạn con à?"

"Đúng vậy, là đồng nghiệp!" 

Thấy cô bé nấp sau lưng Vương Thiêm, bà liền mừng rỡ, nói nhỏ với Chiêu Khắc:" Con đó, thật không ra gì. Dẫn cháu gái ta đi theo mà lại không giới thiệu với bà già này, là sao đây hả?"

Lúc này thanh tra mới quay đầu lại nhìn thấy An An lấp ló bên cạnh Vương Thiêm, liền quay lại phân trần:

" Gấu mẹ vĩ đại của con ơi! Con chưa lấy vợ, cũng chưa từng vượt rào với cô gái nào! Đâu ra cháu cho mẹ! Cô bé đó là bị lạc trong rừng, may mắn gặp tụi con nên mang cô bé về thôi!" 

"Ra là vậy! Thôi, trời cũng sắp tối, mau vào nhà đi! Tắm rửa rồi cùng ăn cơm! " 

Cả 4 người cùng vui cười bước vào nhà. ( còn Nhương Văn của tôi đâu? TT.TT)

.......................................................................

Nhà của ba mẹ thanh tra khá rộng rãi, cách bày trí lại cổ kính, mang cảm giác ấm cúng nhưng không lỗi thời. cả ba người bọn họ tắm rửa thay đồ nhanh gọn, riêng An An thì được mẹ thanh tra tắm riêng.

"Ăn cơm nào mọi người!" - Ba thanh tra gọi lớn.

Mọi người cùng bước xuống phòng ăn, trời ạ, đây là khách sạn cao cấp hay sao, món ăn bày ra trên bàn đầy ắp, phong phú, mùi thức ăn lại không chê vào đâu được... sườn xào chua ngọt, canh cá cay, một dĩa thịt bò xào, một nồi dim sum tôm ngon lành*

(Dim sum tôm)

"Ba à! Là ba làm à?" - Thanh tra Lương mặt ngỡ ngàng, miệng nuốt nước bọt.

"Thằng này! Là ba làm đó! Nào mau lại ăn thôi!"

Mọi người cùng ngồi xuống bàn, miệng cười nói đầy vui vẻ. Thanh tra Lương thích nhất là món dim sum tôm, nên vừa ngồi xuống đã nhanh đưa đũa tiến lại gần. Nhưng xui xẻo, lại bị đũa của bác sĩ Thẩm chặn cướp một miếng.

"Bao nhiêu miếng anh không gắp, lại gắp của tôi?" 

Bác sĩ Thẩm ngăn một cách ngon lành, miệng không nói, thanh tra Lương cũng không thèm để ý, cứ mặc kệ, đưa đũa gắp miếng khác. Rốt cuộc vẫn bị bác sĩ Thẩm cướp đi lần nữa.

"Thằng cha này cố ý gây sự đây mà!"  - Thanh tra Lương nghiến răng nghiến lợi, tức tối.

*Cốc*

"Ây ya! Ba, sao ba đánh con!?" - Thanh tra bị ba mình cốc một cái giáng trời.

"Hết chuyện lại đi tranh đồ ăn của khách!"

"Con..."

*Cốc*

"Không được cãi!"

Thanh tra Lương ăn không được món dim sum yêu thích vả lại còn bị ăn đánh đến đầu sưng vài cục. Bác sĩ Thẩm cười cười càng làm cho thanh tra Lương uất ức.

         "Được lắm, Thẩm Nhân Thán... Anh coi chừng tôi!!"

..................................................................................

Vương Thiêm ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo, mặt thẩn thờ đôi chút.

"Anh sao vậy?" - Nhương Văn đi bên cạnh anh.

Vương Thiêm dừng lại, ngước mặt lên trời thở dài một cái:" Tiểu Văn này?"

"Sao cơ?"

"Cậu thấy cô bé An An đó rốt cuộc là bị cái gì?"

Nhượng Văn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Vương Thiêm, thở dài một cái, trong thâm tâm cậu, chẳng hiểu sao lại ghét vẻ mặt mệt mỏi đó của anh ta, nhưng mâu thuẫn thay, nó lại rất mê người.

"Tôi cũng không biết!"

"Ừm... Cậu mà biết cái gì!" - Vương Thiêm phì cười một cái.

"Anh..." - Mặt Nhương Văn đỏ lên, nhưng sau lại bình tĩnh lại.

Anh đó cười vậy chẳng phải tốt hơn sao? Bày thày cái mặt mệt mỏi đó ra thật khiến bản thân Nhương Văn cũng buồn theo.

"Này chàng trai trẻ! Sao lại đi ra đây? Có tâm sự gì à?" - Ba thanh tra điềm tĩnh bước đến bên cạnh Vương Thiêm.

"Dạ! Cũng không có gì!"

"Vậy à?.."

"À mà bác.."

"Cậu cứ nói!"

"Cháu thắc mắc về cánh rừng cách làng gần đây... An An đã chạy ra từ phía đó, với bộ dạng vô cùng hốt hoảng,... Không biết bác có biết gì về nó không?" 

Ông ấy im lặng một hồi, thần sắc có chút thay đổi:" Cậu thực sự muốn biết à?"

Vương Thiêm gật đầu.

"Thật ra trong đó, có người nói rằng có tồn tại một cái hố không biết xuất hiện từ đâu, hễ có ai đi vào đó, không may té vào hố, chắc chắn không còn mạng trở về. Vì thế, mà người trong làng gọi nó là 'Chiếc hố ăn thịt người'... Do sợ chết nên mọi người không ai đi vào đó nữa, cũng từ dạo ấy khu rừng xuất hiện tin đồn ma ám... Ta thật sự cũng không tin là vậy! Mà tốt nhất cậu nên vào nghỉ đi!" - Ông ấy vỗ vai Vương Thiêm một cái rồi quay vào trong.

Anh ta lặng người một lúc, ánh mắt cứ nhìn xa xăm về phía cánh rừng đó, nhìn sang Nhương Văn cười đầy ẩn ý:

"Đi 'săn' ma không tiểu Văn?" 

"HẢ??"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top