Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36 : Tỉnh Dậy Khỏi Cơn Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renato đã có một cơn ác mộng rất dài. Trong giấc mơ, cậu lại đánh mất đi những người thân yêu của mình một lần nữa. Trudy, Louis và Luna đều rời xa Renato, trong khi toàn thân bê bết máu.

KHÔNG.

Xác chết của Trudy tan thành cánh hoa. Louis đã gục ngã, chìm vào vũng máu. Cơ thể của Luna bị xé nát, vỡ tan như một thanh kiếm gãy. Renato hét lên vì nỗi đau khổ không thể chịu đựng được đó.

Đừng đi.

Đôi tay tuyệt vọng của cậu cố gắng vươn tới ba người họ. Ngã gục xuống sàn, Renato gom những cánh hoa rải rác, đào vũng máu lên, và ghép những mảnh vỡ lại với nhau. Nhưng đó chỉ là một nỗ lực vô ích.

Sau đó, Renato bị bỏ lại một mình trong bóng tối. Trudy, Louis và Luna đều đã biến mất. Renato, lại bị bỏ lại một mình. Cuối cùng, cậu vẫn thất bại.

Tôi không muốn điều này..

Ngồi xuống sàn, Renato khóc thảm thiết. Một tiếng nức nở thảm thiết vang vọng trở lại. Cậu đưa tay ra, nhưng không thể bắt được gì.

Tất cả đều là lỗi của tôi

Renato rơi nước mắt, liên tục xin lỗi những người mà cậu đã không bảo vệ được, và những người đã mất mạng vì cậu. Một nỗi buồn khủng khiếp tràn ngập tâm trí cậu.

Đúng lúc đó, một hơi ấm nhỏ chạm vào đôi mắt ướt át của cậu, rồi tách ra. Cảm thấy bàn tay lau nước mắt, Renato giật mình. Cậu cố gắng bắt lấy hơi ấm đó.

'Ta mong ngài hãy bình tĩnh lại. Ta sẽ ở bên cạnh ngài.'

Một giọng nói trầm thấp truyền đến tai cậu, hơi ấm truyền đến nắm chặt tay Renato. Renato cuối cùng cũng ngừng giãy dụa.

'Ngài không cần phải nghĩ gì nữa. Khi ngài thức dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.'

Thật sao? Renato không dễ dàng được xoa dịu bởi giọng nói xoa dịu anh. Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của anh, những cái vỗ nhẹ rơi xuống mu bàn tay anh. Theo đó, hơi thở thô ráp của Renato dần trở nên bình tĩnh hơn. Cơ thể cứng đờ của cậu từ từ thả lỏng.

Đừng bỏ tôi lại một mình.

Cảm thấy ý thức của mình đang dần mất đi, Renato tuyệt vọng nắm lấy hơi ấm đang chạm vào tay mình. Sau đó, bàn tay đang vỗ nhẹ vào tay Renato dừng lại một lúc.

'Ta sẽ ở bên ngài cho đến khi ngài tỉnh lại. Nên đừng lo lắng nhé.'

Cậu không cảm thấy sự dối trá nào từ giọng nói đó. Nghe thấy lời hứa sẽ ở bên cạnh mình, Renato lại chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt thoải mái hơn. Không còn những cơn ác mộng giày vò cậu nữa.

……Nơi này là nơi nào?

Renato lại tỉnh dậy sau vài giờ. Cậu nghĩ khi nhấc mí mắt nặng trĩu của mình lên. Một trần nhà xa lạ hiện ra trong tầm nhìn mờ nhạt của cậu.

“Hử.”

Một hơi thở mệt mỏi thoát ra từ đôi môi khô khốc của cậu. Đầu cậu trở nên nặng nề, và cơ thể cảm thấy buồn ngủ. Renato nhìn quanh phòng, chỉ di chuyển đôi mắt. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Ngài đã tỉnh chưa?”

“……! Điện hạ.”

Renato thân thể hơi run rẩy, giật mình vì giọng nói đột ngột. Quay đầu về phía giọng nói, cậu thấy Khalid đang ngồi trên ghế nhìn cậu, mở to mắt.

“Tại sao tôi lại ở đây, không, tại sao ngài lại ở đây, thưa điện hạ?”

Renato nhấc người lên và lắp bắp những từ ngữ hỗn tạp. Nhìn cậu, Khalid đứng dậy với vẻ mặt thẳng thừng. Sau đó, anh lấy một chai nước trên bàn và đổ nước ra.

“Đây là nơi ở của tôi, kỵ sĩ hộ vệ của ngài yêu cầu ta giúp ngài, vì vậy ta đã đưa ngài đến đây, thưa hoàng tử.”

Khalid giải đáp sự tò mò của Renato và đưa cho cậu một cốc nước.

“Trước tiên hãy uống chút nước đã.”

"……Cảm ơn."

Renato cầm ly nước, do dự uống một ngụm. Khi nước mát vừa phải thấm ướt miệng và cổ họng khô khốc của cậu, cơn buồn ngủ trong cơ thể cũng dần tan biến.

“Có phải Luna đã nhờ ngài giúp đỡ không, thưa điện hạ?”

“Đúng vậy. Cô ấy đang đợi bên ngoài với người phục vụ. Ta có nên gọi họ vào không?”

“Đợi, đợi một chút đã. Rốt cuộc là……”

Renato ngăn Khalid gọi Luna và Louis. Cậu đã tỉnh dậy, nhưng cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi Renato có vẻ mặt bối rối, Khalid thở dài một tiếng và ngồi xuống giường.

“Cậu không nhớ gì cả sao?”

“Cái gì…… À.”

Renato chớp mắt trước câu hỏi của Khalid, rồi lập tức thốt lên một tiếng. Tình huống trước khi ngất đi hiện ra trong đầu cậu từng cái một.

Cậu đã đến tìm Baikal và bị cuốn vào một cuộc náo loạn, sau đó ký ức ùa về khi Luna chiến đấu với kẻ thù, khiến cậu hoảng loạn. Cậu tình cờ gặp Khalid và bất tỉnh trong vòng tay của người đàn ông đó.

“Tôi đã gây rắc rối cho ngài. Tôi xin lỗi.”

Nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Renato lập tức xin lỗi. Cậu không ngờ mình lại gặp Khalid ở đó. Phải đối mặt với tình huống khó khăn như vậy, cậu đau đầu không biết phải giải quyết vấn đề bằng cách nào.

Nếu chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, cậu có thể vượt qua bằng cách nào đó, nhưng vấn đề là cậu lại gục ngã trước mặt Khalid.

“Ngài không cần xin lỗi ta, mà là ta nên xin lỗi ngài. Theo lời của Luna, hình như ngài đã liên quan đến một vụ tai nạn do ta gây ra.”

"Gì chứ?"

Renato ngẩng đầu lên vì lời nói bất ngờ. Khi Renato nhìn anh với vẻ mặt bối rối, Khalid bình tĩnh giải thích tình hình.

“Hôm đó, sự hỗn loạn ở phố Baker 13 là do ta gây ra. Ta nghe nói có một tổ chức buôn lậu dược liệu từ vương quốc, nên đã mở một chiến dịch để diệt trừ chúng. Những kẻ tấn công ngài trong hẻm là thành viên băng đảng.”

“À.”

Sau khi nghe Khalid giải thích, Renato khẽ thở dài. Khi cậu ghép những mảnh ký ức chưa hoàn thiện của mình lại với nhau, cậu giờ đã có thể hiểu được tình hình.

Kiếp trước, Baikal bị lực lượng an ninh bắt giữ vì là thành viên của tổ chức buôn lậu, nhưng lại rơi vào tay Hầu tước Medus khi ông ta nhận ra được tài năng của hắn. Khi đó, chính Khalid là người đã tiêu diệt tổ chức này.

Cậu không biết mọi chuyện sẽ được kết nối với nhau như thế nào.

Renato hơi ngạc nhiên khi nhận ra điều. Nhưng cậu nhanh chóng lại bị thuyết phục bởi sự thật. Mặc dù đã quay trở lại, nhưng cậu thể nhớ mọi thứ đã xảy ra.

Cậu biết những sự kiện lớn làm rung chuyển Đế chế hoặc Hầu tước Medus có âm mưu gì, nhưng cậu không biết mối quan hệ nhân quả của những sự cố hoặc sự kiện nhỏ khác.

Thay vì tham gia vào các hoạt động chính trị với tư cách là một Hoàng tử, cậu thậm chí không bao giờ chủ động làm bất cứ điều gì.

Trong kiếp trước, Renato chỉ đứng im khi Hầu tước Medus âm mưu và tình cờ nghe được nhiều chuyện.

Họ đối xử với Renato như một người vô hình, thực hiện các kế hoạch như loại bỏ ai và đặt bẫy nào mà không chút do dự. Họ hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Renato.

Lúc đó, cậu cảm thấy đau đớn như bị tra tấn, nhưng bây giờ, những ký ức đó có ích theo nhiều cách. Nếu không nhờ có thông tin lúc đó, cậu thậm chí sẽ không dám thử thay đổi tương lai như bây giờ.

“Ta nghe được tình hình từ Luna. Cô ấy nói rằng ngài đã đi gặp bác sĩ tên là Baikal mà không cho bác sĩ riêng của ngài, Marquis Medus, biết về chuyện này. Đó là lý do tại sao chúng ta không nên để người khác biết về cuộc gặp hôm nay.”

"Vâng."

Renato khẽ gật đầu. Cậu tự hỏi Luna đã giải thích với Khalid như thế nào, nhưng may mắn thay, Luna dường như đã làm tốt việc che giấu mọi chuyện.

Khalid mấp máy môi, có lẽ muốn hỏi Renato điều gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Sau một lúc do dự để lựa chọn từ ngữ, anh từ từ mở miệng.

“……Trước hết, chúng ta hãy che giấu chuyện ngài đã ghé qua xưởng của người lùn và bị cuốn vào vụ náo loạn ở phố Baker 13.”

"Sao vậy?"

“Có một số thành viên băng đảng chạy trốn, cho nên việc điều tra thông tin cũng không khó khăn. Ta cũng đã liên lạc với Hoàng cung, hôm nay ngài có thể nghỉ ngơi ở đây.”

"Đợi một lát, liệu điều đó có gây phiền phức cho điện hạ không?”

Renato ngạc nhiên hỏi. Khalid nói hành động thanh trừng tổ chức buôn lậu là nhiệm vụ của anh với tư cách là đại sứ ngoại giao. Nếu mọi người biết rằng cậu, Hoàng tử, đã gặp tai nạn và ngã gục khi Khalid xử lý mọi việc, họ sẽ ngay lập tức nghi ngờ năng lực của Khalid. Điều này chắc chắn sẽ gây rắc rối cho anh.

“Ngài không cần phải làm thế đâu……”

“Ta chỉ chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình thôi. Rõ ràng là lỗi của ta khi để ngài phải gặp phải thành viên băng đảng đó.”

Khalid đã tìm kiếm sự hợp tác và sơ tán những người dân ở phố Baker 13 trước khi chiến dịch bắt đầu.

Vì vậy, anh cảm thấy có trách nhiệm rất lớn đối với việc này. Trên thực tế, không có ai khác tham gia vào cuộc chiến giữa Hiệp sĩ và các thành viên băng đảng ngoài Renato.

“Ta liên lạc với Cung điện Hoàng gia vì không biết khi nào Hoàng tử sẽ tỉnh lại. Bác sĩ nói rằng ngài chỉ đang ngủ, nhưng ngài không có động tĩnh gì. Vì vậy, ta quyết định tốt hơn là ta nên liên lạc với Cung điện Hoàng gia trước và giải thích tình hình trước khi sự việc trở nên tồi tệ hơn.”

Bác sĩ. Nghe thấy lời đó, đầu óc anh trở nên sáng tỏ như thể bị dội một gáo nước lạnh vào người. Renato vội vã kiểm tra cơ thể mình. Áo choàng của cậu không thấy đâu, áo sơ mi cũng không cài cúc. Khi xác nhận điều đó, đầu óc cậu trở nên lạnh ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top