Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Tự: "...."

Quả thật là cậu rất muốn.

Nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận!

Giang Tự lập tức phản bác: "Cậu đừng có mà tưởng bở! Ai thèm xem cơ bụng của cậu, với cả tôi không phải gay!"

Lục Trạc cũng không phủ nhận: "Vậy cậu ngẩng đầu lên làm gì?"

"Tôi...Tôi...Vì...Ai mướn cậu lắm chuyện thế!"

Da mặt Giang Tự vốn mỏng manh, lại dễ dàng bị kích động, vành tai lại đỏ bừng lên, cậu vội trèo xuống giường, vừa đeo giày vừa vứt lọ thuốc lại cho Lục Trạc.

"Tôi thoa xong đằng sau rồi, còn lại cậu tự xử lý đi!:

Nói xong, cậu vội túm cặp sách lên, định chạy luôn xuống tầng.

Kết quả là dây giày chưa buộc chặt, cậu vô tình giẫm lên, Giang Tự có cảm giác bản thân mình đang dần mất thăng bằng mà lao về phía trước, rất nhanh thôi, cậu sẽ phải hôn cái nền đá cẩm thạch này.

Tiêu đời rồi.

Đường đời cậu chưa quá nửa mà đã đi tong, xác định lần này là bay ngay cái răng cửa rồi.

Quả nhiên cậu không nên bị nhan sắc dụ dỗ mà.

Giang Tự tuyệt vọng nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận một cơn đau điếng người.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay cậu cảm nhận được một sức nắm mãnh liệt, kéo lại, khiến cả người cậu xoay ngược, đâm thẳng vào lòng Lục Trạc.

Một thứ hormone nam tính xực thẳng vào khứu giác cậu.

Bấy giờ Giang Tự mới chợt nhận ra mùi cỏ cây tươi mát hồi chiều không phải là do tiết trời bên ngoài, mà là mùi hương vốn dĩ trên người Lục Trạc đã luôn toát ra, hòa cùng mùi bạc hà của thuốc chữa bầm ban nãy vừa thoa lên, khiến cho vùng da thịt đụng chạm vừa có cảm giác ấm nóng, lại vừa man mát dễ chịu.

Mới chiều nay thôi cậu đã lỡ "thơm" lên cằm Lục Trạc rồi, cậu ngước lên, thứ đầu tiên đập thẳng vào đôi mắt cậu là đôi môi mỏng nhàn nhạt, nhìn xuống chút là hàng xương quai xanh thẳng tắp và cuối cùng là yết hầu đang khẽ lay động.

Yết hầu của anh khẽ lăn lộn, một giọng nói nhàn nhạt trầm trầm phát ra từ trên đỉnh đầu cậu: "Chạy cái gì, đàn ông con trai với nhau, thích ngắm thì cứ ngắm đi, việc gì mà phải ngại."

Giang Tự cảm thấy anh nói cũng có lý.

Dù sao thì thân thể của thiếu niên cấp ba cũng không quá khác nhau là bao.

Cậu rất muốn đồng ý với anh về quan điểm này.

Nhưng lại nhớ đến bản thân ban nãy vô cớ thẹn quá hóa giận, chỉ đứng im tại chỗ, mặt đỏ phừng phừng, ấp a ấp úng như một đứa trẻ: "Chuyện kia...thì là vì...:"

"Chuyện hôm nay cậu đừng để trong lòng."

"Hả?"

Giang Tự nhất thời chưa kịp định hình ra chuyện gì, ngẩng đầu:

Là sao?

Cái gì mà không cần để trong lòng cơ chứ?

Cậu nhìn sang Lục Trạc, hàng mi cong cong ấy khiến cho trái tim của Lục Trạc lại lần nữa khẽ rung động, anh nhanh chóng buông tay Giang Tự, quay người như chưa có chuyện gì xảy ra nãy giờ, lấy một chiếc áo thun mới, nói: "Cậu yên tâm, tôi cũng không phải là người coi trọng trinh tiết, cũng sẽ không vì chuyện show hết thân trên cho cậu ngắm mà sống chết đòi cậu chịu trách nhiệm với mình."

Giang Tự nãy giờ vẫn luôn đang mong chờ một câu trả lời thật đứng đắn: "..."

???

Ai thèm bắt cậu ta show thân trên cho cậu ngắm!

Đúng là tên khốn không biết ngại là gì!

"Lục Trạc! Cậu...!"

"Cuộc điện thoại giữa cậu và em gái cậu ngày hôm ấy tôi nghe thấy hết cả rồi."

"..."

Kí ức mà Giang Tự luôn muốn tụi nó chết hết đi dần bị khơi lại.

Cũng may Lục Trạc không định tính toán chuyện cũ, chỉ mặc một chiếc áo thun mới vào: "Hồi trước tôi từng giúp đỡ cô ấy, nên chắc hẳn cô ấy nghĩ rằng bản thân đang mắc nợ tôi một ân tình, những mong muốn của cô ấy có thể hơi đường đột thật, mong cậu đừng để bụng."

Nói xong, anh thuận tay ném áo cũ vào thau giặt đồ.

"Tôi không thiếu bạn bè, vả lại tôi cũng đã quen ở một mình rồi, nên cậu không cần phải thấy tôi đáng thương mà rủ lòng thương hại, cũng không cần vì tôi đỡ cho cậu một đòn mà áy náy mãi như thế, sau đó tự ép bản thân mình phải trở thành bạn bè của tôi. Tôi biết cậu không ưa gì tôi, nên có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu được, cậu chỉ nên làm những gì khiến cậu vui thôi."

Tiếng vòi nước "kẽo kẹt" cũ kỹ, dòng nước chảy trên lớp vải đen, li ti vài bọt nước màu trắng.

Lục Trạc nói những lời này, bằng giọng nói vô cùng điềm nhiên an tĩnh, vẻ mặt cũng nhàn nhạt như chẳng có bất cứ cảm xúc nào, giống như chuyện anh bị người khác ghét bỏ đã sớm là một lẽ thường nhiên, anh cũng sẽ chẳng vì nó mà cảm thấy đau buồn.

Chỉ là chính bản thân cậu có nói không ưa Lục Trạc bao giờ hả?

Giang Tự siết chặt tay, móng tay vô thức ghìm chặt vào da thịt.

Cậu vốn dĩ cũng không quá ghét Lục Trạc, chỉ là luôn vô thức trở thành trò cười cho thiên hạ trước mặt Lục Trạc nên bất giác cảm thấy thẹn quá hóa giận mà thôi, làm gì mà đến nỗi ép buộc bản thân phải trở thành bạn bè của anh như trong lời Lục Trạc nói đâu.

Giang Tự muốn giải thích, nhưng vì quá ngại, lại không biết nên nói từ đâu.

Lục Trạc tắt vòi nước đi: "Đến chuyện tôi muốn dạy kèm cho cậu cũng không phải là vì tôi khinh cậu. Đầu óc cậu thông minh lại sáng dạ, chỉ là chương trình học không giống nhau, cho nên những phần cậu bị thiếu chỉ cần bổ sung thêm một chút, việc vượt qua Phạm Phái nhất định không khó khăn gì cả, tôi chỉ muốn giúp cậu một chút. Nhưng nếu cậu thật sự chán ghét tôi như vậy, với năng lực học tập của cậu, chỉ cần lấy một chút tài liệu về tự học là cũng đủ rồi."

Sau đó anh lau khô tay, bước đến bàn học, lấy ra hai cuốn notebook đưa cho Giang Tự: "Tôi đã đánh dấu phần khó rồi, cũng ổn ổn đấy."

Cuốn notebook được chính tay người đứng đầu bảng xếp hạng thành tích của trường sửa soạn, nếu chỉ nói là "ổn ổn" liệu có phải khiêm tốn quá không.

Giang Tự nhìn hai cuốn notebook chằng chịt chữ trên tay Lục Trạc, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.

Cậu thật sự chẳng thế hiểu nổi, tại sao Lục Trạc có thể coi chuyện bản thân vô duyên vô cớ bị người khác ghét bỏ là lẽ đương nhiên cơ chứ?

Rõ ràng anh chẳng làm sai điều gì, người khác đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ chưa từng cảm thấy tủi thân hay đau buồn khổ sở ư?

Thật là quá phí cái thân hình vừa cao vừa trắng này mà, chẳng thà đưa đống cơ bắp đấy đẩy qua cậu còn hơn!

Lòng Giang Tự rối bời, những rối rắm dần hóa thành cơn giận dữ, thất vọng cùng khó chịu, cậu giật lấy cuốn sổ trên tay Lục Trạc, hung dữ nói: "Tôi bảo ghét cậu hồi nào!? Muốn kèm tôi thì kèm đi, tôi không muốn đứng giữa sân thể dục hô to bốn chữ "Bố mày là vịt!" đâu, nên, ngồi xuống, bắt đầu đi!"

Nói xong cậu kéo ghế ra, ngồi thẳng tắp trên bàn học của Lục Trạc.

Trông cậu cứ giống như mấy tên côn đồ trong làng ý.

Ý là nếu lúc đó bụng cậu không vang lên một tiếng "ọc...".

"..."

Trùm làng Giang tay cầm bút máy, mặt đỏ phừng phừng bất động tại chỗ.

Rốt cuộc thì tiếng kêu này thật sự rất lớn, như sấm bên tai, khó có thể trốn khỏi.

Lục Trạc đứng sau cậu cúi đầu, để tấm gương cũ kĩ không thể phản chiếu được ý cười nhạt nhẽo thoảng qua trong đôi mắt anh.

Trước khi Giang Tự kịp thẹn quá hóa giận, anh cầm điện thoại lên, nói: "Tôi đi nấu mì cho cậu."

Giang Tự lập tức yêu cầu: "Thêm một quả trứng nữa!"

"Được, sẽ đánh tan ra cho cậu."

Lục Trạc nói xong thì đi xuống dưới nhà.

Giang Tự ngại ngùng nằm bò lên bàn, ngại đến mức vùi cả đầu mình vào trong cánh tay.

Tại sao lúc nào cậu cũng mất mặt trước mặt Lục Trạc thế nhỉ!

Chẳng lẽ Lục Trạc là khắc tinh đời cậu?

Hơn nữa tại sao cứ đụng mặt Lục Trạc là mặt cậu lại đỏ tim lại đập nhanh, cậu có phải là gay đâu!

Mấu chốt chính là, tại sao Lục Trạc lại biết thói quen ăn mì gói của cậu?

Chẳng lẽ trước kia bọn họ từng quen biết gì nhau?

Không thể nào!

Lục Trạc lớn lên đẹp trai chói lòa như vậy, tại sao cậu lại không có ấn tượng gì?

Vậy nên tại sao mỗi lần tiếp xúc với cái bản mặt lạnh như quan tài sống của Lục Trạc là tim cậu lại đập nhanh đến thế!? Chẳng lẽ là bệnh tim ư?

Giang Tự nghĩ thế nào cũng thấy không thông, bực bội vò vò mái tóc nâu nâu của mình đến mức thành nguyên một cái ổ gà trên đầu.

Cũng may mì gói Lục Trạc nấu rất ngon.

Sợi mì dai dai, nước súp đậm đà lại thơm ngon. Sợi trứng tan ra trong nước súp, bám vào sợi mì, tạo nên một màu vàng nhạt óng ả, kết hợp với hai loại rau xanh và tươi, quả thật là đủ sắc đủ vị, mọi sự rối rắm trong đầu đều miễn cưỡng trôi hết đi.

Sau đó khoảng thời gian học kèm cũng khá thuận lợi.

Học xong còn đá thêm tô mỳ nữa.

Nên lúc Giang Tự Lâm đến đón cậu, bụng cậu đã căng phồng, đến cả áo thun cũng không lấp đi dáng vẻ hơi nhô lên của chiếc bụng, sắc mặt trông rất giống người căng da bụng trùng da mắt.

Giang Tự Lâm ngày nào ở nhà cũng sống chết thúc giục Giang Tự ăn hai bát cơm: "...."

Quả nhiên từ nhỏ thằng nhóc này chỉ giỏi ăn chực nhà người khác.

Nhưng nếu cậu cứ vô tội vạ như này, không chừng người ta còn nghĩ bố mẹ cậu bỏ đói cậu luôn ấy!

"Giang Tự! Lại đây."

"Dạ."

Giang Tự vỗ bụng, còn thỏa mãn ợ một cái.

Giang Tự Lâm hít thật sâu, tuyệt vọng lẩm bẩm, dù con trai mình có thể nào thì cũng là do mẹ nó dứt ruột đẻ ra, hơn nữa cũng không thể nhét lại vào bụng mẹ được, chỉ có thể cắn răng cam chịu mà thôi.

Sau khi nhét Giang Tự vào ghế sau xe, ông nhìn Lục Trạc cười cười: "Đây là bạn học Tiểu Lục đúng không nhỉ?"

Lục Trạc gật đầu.

Xem ra Giang Tự cùng ba cậu ấy đã sớm quên đi mình.

Cũng phải thôi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh cũng không là đứa nhỏ gầy gò yếu đuối lấm lem bùn hồ kia nữa.

Bố Giang Tự lại hòa nhã nở một nụ cười: "Tự Tự nhà chú mới về lại Nam Vụ, chưa có bạn bè gì, chú thì ngày nào cũng tối muộn mới về được, không có thời gian chăm sóc cho cháu nó, cho nên chú rất cảm ơn cháu hai tối vừa rồi cháu đều chăm sóc cho Tự Tự. Chú nghe bảo cháu còn dạy kèm cho Tự Tự? Chi bằng chú đưa cháu ít sinh hoạt phí này, nếu cháu nó có đến nhà cháu ăn bánh ăn kẹo hay linh tinh gì đó cháu cứ trừ trực tiếp vào trong này, vậy chú cũng đỡ phải lo lắng cho nó hơn."

Giang Tự Lâm là người rất coi trọng thể diện, làm việc gì từ trước tới nay cũng đều vô cùng sòng phẳng.

Trong lời nói cùng nụ cười này của ông, anh không cảm nhận được bất cứ một chút cảm xúc gì gọi là đồng cảm hay khinh rẻ anh, hay lo lắng rằng Giang Tự đi theo anh sẽ học thói hư tật xấu, chỉ là một cuộc đối thoại ngang bằng giữa phụ huynh và bạn thân của con trai.

Đến cả chuyện nhạy cảm nhất là tiền mặt, Giang Tự Lâm cũng vô cùng khéo léo để không khiến Lục Trạc cảm thấy bị hạ thấp.

Nếu từ chối, trông sẽ rất giống như đang ra vẻ.

Lục Trạc liền gật đầu: "Dạ chú, cháu cảm ơn chú nhiều ạ."

"Đừng cảm ơn với chú, chú nên cảm ơn cháu mới đúng, chú nhìn cháu tháo vát như thế, có khi Giang Tự lại học hỏi được cách sống tự lập. Nói rồi ông vỗ nhẹ vào đầu Giang Tự: "Còn con nữa, nếu không ăn cơm ở nhà đi, cứ thích đi ăn chực như vậy thì không cao lên được đâu!"

Giang Tự che lại đầu, bĩu môi: "Còn không phải do gen bố không tốt à!"

"Này, ông đây cao 1m83 đấy nhá, gen như nào là không tốt hả thằng oắt kia! Vậy thì chú xin phép nhé Tiểu Lục, chú với Giang Tự về trước đây, trời tối rồi, cháu cũng nghỉ ngơi đi nhé."

Nói rồi, hai bố con Giang Tự ngồi vào ghế sau của chiếc xe hơi.

Chiếc xe chạy vòng vèo trên con đường núi quanh co, từ xa xa nhìn qua cửa sổ đang mở vẫn có thể nhìn thấy hai cha con đang đùa giỡn với nhau.

Khó trách Giang Tự lớn lên rồi vẫn giữ trong mình sắc thái hồn nhiên thanh thuần, không sợ trời cũng chẳng sợ đất ấy.

Chiếc đồng hồ cũ trong cửa hàng chỉ điểm 12 giờ.

Lục Trạc thu hồi ánh nhìn, khẽ cụp mắt, cầm tấm bảng hiệu "Tiệm tạp hóa ông Lục" cũ kỹ cất vào trong góc nhà, kéo xuống chiếc cửa cuốn đã rỉ sét loang lổ.

Thị trấn tồi tàn dưới chân núi hoàn toàn chìm trong bóng tối ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có tiếng rỉ rách ồn ào.

Khu biệt thự trên đỉnh núi lại lẳng lặng phát ra ánh sáng dịu dàng đến ấm áp vô ngần.

Cuối cùng Giang Tự cũng có được một giấc ngủ ngon đầu tiên sau khi trở về Nam Vụ.

Nên sáng hôm sau khi lên lớp, nhìn dòng tin nhắn của Tô Mạc, tâm tình cậu tốt hẳn lên.

[Tô Ái Dân]: Em đến thăm hỏi anh trai iu của em đây, hôm qua học hành thế nào rồi?

Giang Tự lười biếng gõ hai chứ: [Cũng được.]

[Tô Ái Dân]: Gì cơ!? Cũng được á!?

Giang Tự: "?"

[Tô Ái Dân]: Ngay cả chị gái của bạn em vì Toán Lý Hóa quá đỗi khó nhằn kinh khủng nên phải xuất ngoại sớm hơn dự định một năm kia kìa! Thế mà chỉ trong một buổi tối anh đã giải quyết xong hết tất cả, hẳn là được cao nhân giúp đỡ rồi!

Giang Tự: "..."

Sao cậu đột nhiên lại có dự cảm chẳng lành thế nhỉ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tô Mạc lại gửi một tin nhắn mới: [Vậy mới bảo cầu xin sự giúp đỡ của người khác cũng không đến nỗi mất mặt đâu mà anh nhỉ! Tục ngữ có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, chi bằng anh làm bạn cùng bàn của Lục Trạc đi!]

Giang Tự: "..."

Vẫn-chưa-kết-thúc-hả!

Cậu cảm thấy nếu Tô Mạc có chấp niệm với học tập tựa như cách cô chấp niệm với việc cậu phải ngồi cùng bàn với Lục Trạc, thì khéo có bao nhiêu cái giải Nobel trên thế giới này cũng thuộc về cô mất.

Tuy rằng cậu cũng không còn quá gắt gao với Lục Trạc như trước nữa, nhưng chuyện ngồi cùng bàn là không thể!

Chỉ nghĩ đến hai lần môi da đụng cham ngày hôm qua thôi, trái tim cậu lại bất giác đập nhanh hơn, chột dạ nhắn lại đúng hai chữ: [Không được!]

Tô Mạc khó hiểu.

[Tô Ái Dân]: Why?

[Preface]: No "why"!

[Tô Ái Dân]: Why no "why"?

[Preface]: No why no why! Because anh trai iu của em trời sinh đã là INFP không thích tiếp xúc với người lạ!

[Tô Ái Dân]: ?

[Tô Ái Dân]: Anh nói lại lần nữa cho em coi, ai là INFP?

[Preface]: Là anh trai iu của em đó!

[Tô Ái Dân]: Anh đừng có xàm!

[Tô Ái Dân]: Anh không phải là ENFP thì trên đời này còn ai là? Tìm lý do thì cũng thì tìm cái gì hợp tình hợp lý tí đi chứ!?

Tại sao lại không hợp tình hợp lý!?

Phải biết rằng con người rồi ai cũng sẽ đổi thay chứ!

Giang Tự còn định xổ một tràng giáo huấn Tô Mạc về ý nghĩa của đạo coi anh như cha, kết quả là chưa kịp nhắn xong thì Tô Mạc đã gửi một tin nhắn tới.

[Tô Ái Dân]: Được! Em biết anh chỉ thích ăn mềm không thích ăn cứng! Vậy nên em cũng lười nhiều lời nữa, một câu thôi. Chỉ cần anh làm bạn cùng bàn của Lục Trạc, trong nửa năm tới ngoan ngoãn mà chăm sóc cho anh ấy, thì tập tranh sơn dầu cổ hiện đã ngừng xuất bản ông nội tặng em sẽ là của anh! Anh nói đi, đồng ý hay không nói một câu!

Giang Tự: "...."

???

Tập tranh sơn dầu cổ này không thể xét về giá trị vật chất được, bởi nó là tâm huyết suốt bây nhiêu năm nay mà ông ngoại cậu luôn trân quý.

Hồi ấy cả cậu lẫn Tô Mạc đều vô cùng thích tập tranh này, tranh giành nhau đã lâu, kết quả Tô Mạc thừa dịp Giang Tự không ở đấy, dùng ước muốn sinh nhật tuổi 15 cùng sự bán manh của mình, thành công lừa lấy được tập tranh sơn dầu của ông.

Sau này Giang Tự vẫn luôn khao khát có được nó, nhưng bất luận cậu đặt ra điều kiện gì Tô Mạc cũng không chịu nhả ra, kết quả lại vì một tên Lục Trạc ất ơ nào đó mà Tô Mạc dám để nó lại cho cậu?

Rốt cuộc Lục Trạc đã làm gì Tô Mạc rồi!

[Preface]: Em khai nhanh! Rốt cuộc là đang âm mưu điều gì!

[Tô Ái Dân]: Anh quản em có âm mưu gì để? Liên quan tới anh à! Mau nói đi có muốn hay không!

Giang Tự: "..."

Nội tâm tranh cãi gay gắt.

Cậu không thể không thừa nhận rằng, cậu rất muốn.

Rốt cuộc thì Tô Mạc không theo đuổi ngành hội họa, chấp niệm của em với tập tranh sơn dầu này tất nhiên cũng chỉ có giới hạn nhất định, nhưng cậu thực sự coi tập tranh ấy như sự nghiệp, như giấc mộng cả đời này của mình, cậu thật sự...

Cực kì cực kì cực kì cực kì cực kì muốn!

Nên rằng là, mấy cái âm mưu quỷ kế kia có nhằm nhò gì so với giấc mộng cùng lý tưởng của cậu cơ chứ?

Chẳng lẽ Lục Trạc ăn tươi nuốt sống được cậu à!

Dưới sự dụ hoặc của tập tranh sơn dầu cổ, Giang Tự hoàn toàn mất đi lý trí.

Cậu dùng hết sức bình sinh trả lời tin nhắn Tô Mạc một cách nhanh nhất có thể: [Được! Nói rồi nhớ giữ lời! Anh đồng ý giao kèo này! Ai chơi xấu là đồ...]

"Trời ưi! Đây là Giang Tự à! Aaaaa thật sự xinh đẹp quá đi!"

Giang Tự chưa nhắn xong, lại đột nhiên hét vô cùng chói tai, không khỏi ngẩng lên nhìn.

Sau đó, cậu thấy một cô bé trông rất giống Lâm Quyển nhưng nhỏ hơn độ chừng hai tuổi, đứng bám ở cửa phòng học, gương mặt tràn đầy hưng phấn mà cảm thán: "Thật... Thật sự xinh đẹp quá đi mất! Giống y hệt búp bê trưng bày ở Tây Dương vậy!!"

Giang Tự: "?"

Mỹ danh của cậu đã truyền ra tới cả khối dưới rồi cơ à?

Mà không để tâm trí cậu được đặt câu hỏi, Lục Trạc đã bước vào từ cửa sau, tiện tay đặt một chai sữa bò chocolate ấm nóng lên bàn cậu: "Còn nóng thì uống đi, để nguội uống vào lại đau bụng đấy."

Cô bé vốn đang tràn đầy hưng phấn lúc ấy đột nhiên hít một hơi thật sâu, trợn mắt, gần như là kíhc động quá độ.

Sau đó hét một tiếng kinh thiên động địa: "ÁAAAA —— Mẹ ơi —— Con thấy rồi —— Bọn họ thật sự ngọt —— ngào quá đi! ÁAAA!"

Giang Tự: "......"

Lục Trạc: "......"

???

Ngọt ngào? Cái gì ngọt cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top