Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Quân ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, xem điện thoại mới phát hiện mấy cái tin nhắn Hạ Dương gửi từ tối. Hắn gửi một cái liên kết về mấy quán ăn vặt học sinh hay ăn, hỏi anh có muốn ăn cái nào không. Thật sự rất thẳng thắn, không vòng vo tí nào luôn, Diệp Quân cười tủm tỉm xem qua danh sách, sau đó nhắn lại: Xin lỗi, tối qua tôi ôm mèo ngủ quên. Nhìn ngon quá, mấy món này hồi đó đi học hay ăn lắm.

Trời vẫn còn sớm, còn chưa tới bảy giờ sáng, nhưng Hạ Dương chỉ sau vài phút đã nhắn lại: Ừm, tôi dẫn em đi ăn, khi nào rảnh? Tối mai được không?

Diệp Quân nhớ tối mai anh đã có cuộc hẹn ba mẹ sắp xếp, nên đành phải từ chối: Tối mai không được, tôi có hẹn rồi.

Hạ Dương: Ừm, đi chơi vui vẻ.

Diệp Quân không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy, anh gửi sang mấy cái mặt cười: Anh không ghen sao?

Hạ Dương: Em có thể có hẹn với rất nhiều người mà, không cần phải là đối tượng lãng mạn. Nhưng nếu là bạn hẹn lãng mạn thì... có.

Diệp Quân liền gửi thêm mấy cái mặt cười: Ha ha, chỉ là cuộc hẹn mẹ tôi sắp đặt, tôi cũng không biết mặt.

Diệp Quân không nghĩ Hạ Dương hôm nay lại tới nữa, lúc nãy mới vừa nhắn tin với hắn xong, tới trường thì đã thấy hắn đứng đó đợi sẵn rồi. Biết là hắn đang quay phim nên sẽ thường xuyên lui tới, nhưng mà hắn không bận sao, dù là sáng sớm, giữa trưa hay chiều tà thì hắn đều xuất hiện, vẫn ở một chỗ đó, chờ đợi anh. Có lẽ là vì anh chưa từng có trải nghiệm như thế này trước đây nên mới cảm thấy thật lạ lẫm, nhưng đây chắc chắn là cái lãng mạn mà người ta hay nhắc đến trong sách truyện phim ảnh: nếu như người đó thật sự thích mình, thì cho dù có bận đến cỡ nào vẫn dành ra một chút thời gian đến gặp mình.

Diệp Quân không vội đi tới, muốn nhìn hắn thêm một chút nữa.

Hạ Dương lặng lẽ đứng dưới tán lá cây, ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nắng vàng xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai rộng của người đàn ông. Giữa khung cảnh tĩnh lặng yên bình đó, bất thình lình một cơn gió nhẹ thoáng qua, hoa phượng bay đỏ rực cả một vùng trời, Hạ Dương vươn tay ra, vừa vặn một cánh hoa rơi vào lòng bàn tay hắn.

Lúc Hạ Dương ngẩng mặt lên một lần nữa, người mà hắn thương nhớ nhất đã xuất hiện trong tầm mắt từ khi nào.

Hạ Dương vội tiến tới, nắm lấy tay anh, cúi đầu hôn lên đó một cái.

Diệp Quân cười híp mắt: "Anh nghiện rồi hả, nghĩ đây là thế kỷ mười tám sao?"

"Không, tôi nghĩ là tôi rất thích em." Hạ Dương bình thản đáp.

Người đàn ông này thiệt sự rất thẳng thắn, mới sáng sớm đã chọc anh cười hoài rồi. Anh vốn dĩ rất dễ bị chọc cười, nghe tí lời ngon ngọt là thích liền, Hạ Dương lại còn là cao thủ trong chuyện này nữa, vừa lãng mạn vừa táo bạo, ai mà không thích cho được!

Hạ Dương cũng nở nụ cười dịu dàng, chăm chú nhìn vào mắt anh, Diệp Quân còn tưởng hắn có chuyện muốn nói, nhưng hắn nhìn anh nửa ngày vẫn chưa nói gì. Khi thích một người thì nhìn người đó lâu một chút cũng là chuyện thường thôi, nhưng mà Diệp Quân sắp tới giờ rồi, nên anh đành phải nói trước: "Sao vậy? Ngày nào anh cũng rảnh rỗi tới tìm tôi sao?"

"Dù có bận thì hôm nay tôi nhất định phải đến tìm em." Hạ Dương nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh, ôn hoà nói: "Để em cả ngày hôm nay đều không quên được tôi, để em ngày mai đi hẹn hò cũng chỉ có thể nghĩ tới tôi."

"Ủa anh ơi, anh quá tự tin rồi, anh nghĩ mình có sức mạnh siêu nhiên có thể tẩy não tôi như trong phim truyền hình sao?" Diệp Quân cười trêu hắn, "Anh rất hấp dẫn, nhưng mà tôi vẫn còn chưa tới."

Hạ Dương cũng không thấy khó chịu, bình tĩnh đáp: "Vậy nghĩ một chút thôi cũng được."

Diệp Quân vẫn tươi cười nói: "Nghĩ một chút thôi cũng được, nhưng nếu như tôi nghĩ đến anh lúc hẹn hò với người khác, như vậy là không tôn trọng bạn hẹn của tôi."

"Vậy... em sẽ làm gì?"

"Vậy tôi chấm dứt cuộc hẹn là được rồi." Diệp Quân cười vỗ vỗ lên vai hắn, "Vậy nha, gặp lại sau."

Ngày hôm sau là ngày nghỉ của Diệp Quân, anh không đến trường nên cũng không gặp Hạ Dương, hắn cũng chưa trơ trẽn đến mức đến nhà tìm anh. Buổi sáng, mẹ anh nhắn tin nhắc nhở: Nhớ nha, bảy giờ tối nay, người ta đến đón con, lớn tuổi hơn con, xưng hô cho phù hợp.

Lớn tuổi hơn anh?

Mấy lần trước, bạn hẹn của anh đều là bằng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn. Tư tưởng của mấy người trẻ tuổi thì rất thông thoáng, đi hẹn hò như vầy cũng không cảm thấy có gì sai, nhưng mà lần này lại là một người lớn tuổi hơn, không lẽ là trên ba mươi sao? Người nào lớn tuổi hơn mình lại còn chấp nhận đi làm chuyện này, còn chưa lấy vợ lấy chồng sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Dương chắc chắn không thể có liên quan gì đến việc này. Hắn không phải là loại người làm chuyện mờ ám sau lưng người ta, nếu hắn muốn hẹn thì sẽ hỏi toẹt ra luôn, không cần phải thông qua người khác để tiếp cận anh. Vậy không biết người này như thế nào nhỉ? Mức độ trơ trẽn có bằng Hạ Dương hay không đây?

Đúng bảy giờ tối, Diệp Quân nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ: Diệp Quân, tôi đến rồi, đang đợi cậu ở dưới.

Quả nhiên, anh đã đoán đúng, không phải là Hạ Dương. Diệp Quân nhìn ra cửa sổ, ở bên dưới đậu một chiếc xe, đứng bên cạnh là một người đàn ông, dáng người rất cao, hắn cũng đang ngước mặt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh. Nửa trên người hắn hơi dựa vào cửa xe, trông có vẻ rất thoải mái, như thể đã đứng đó được một lúc rồi.

Diệp Quân cười vẫy vẫy tay, nhắn lại: Tôi xuống ngay.

Hôm nay Diệp Quân ăn mặc rất đơn giản, vì không phải đi dạy nên anh cũng không cần mặc áo sơ mi, chỉ mặc áo thun cùng quần jean tối màu, khoác thêm một chiếc áo khoác jean màu xanh nhạt, đi giày thể thao. Thật ra chiếc áo khoác này là Trần Kiều Duyên tặng anh dịp sinh nhật mười tám tuổi, trên áo có vài chỗ được làm hơi rách, anh đã mặc gần mười năm, vậy mà đến giờ vẫn còn y như mới. Đúng là bạn bè chơi lâu năm rất hiểu ý nhau mà, Diệp Quân cực kỳ thích chiếc áo khoác jean này, nếu không có việc gì quá trang trọng thì anh đều sẽ mặc, có lần anh mặc đi ăn cùng Trần Kiều Duyên và Vương Hữu, tối đến cô nhắn tin cho anh: Ha ha ha ha, chồng tớ ghen vì cậu mặc áo tớ tặng. Vương Hữu trước giờ luôn luôn ghen tị với anh, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất, nhưng Diệp Quân cũng hiểu nỗi khổ của anh ta. Một nam một nữ lại chơi thân như vậy thì tất nhiên sẽ khiến bạn đời của họ ghen tị, Diệp Quân cũng không so đo, từ lần đó thì anh đều không mặc cái gì Trần Kiều Duyên tặng trước mặt Vương Hữu để anh ta khỏi lên cơn ghen.

Diệp Quân lúc mặc áo sơ mi quần tây đi dạy thì đúng là hình tượng ôn hoà điềm đạm của thầy giáo, luôn mang đến cho người khác cảm giác an toàn, nhưng khi anh ăn mặc thoải mái thì trông như trẻ ra mười tuổi, người ngoài mới nhìn còn tưởng anh là học sinh cấp ba.

Dĩ nhiên người đàn ông là bạn hẹn của anh hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, hắn vừa thấy anh đã sửng sốt: "Diệp Quân? Tôi tưởng mẹ tôi bảo cậu cũng gần tuổi tôi."

Diệp Quân đã nghe người khác nói anh trông như mới mười tám không biết bao nhiêu lần rồi, nên anh cũng không thấy có gì lạ, nhoẻn miệng cười: "Tôi gần hai tám rồi."

Người đàn ông rất ngạc nhiên: "Hai tám tuổi? Nhìn như mười tám."

Ha ha ha, biết ngay là câu này mà, Diệp Quân đã quá quen, chỉ cười bắt tay hắn.

Diệp Quân luôn để bạn hẹn tự chọn địa điểm ăn uống, anh rất dễ tính cũng rất thích bất ngờ, cho dù là hẹn hò với nam hay nữ đều để cho đối phương quyết định địa điểm đến, đặc biệt là khi anh không phải lái xe, hoàn toàn không biết đối phương định dẫn mình đi đâu, nó mang đến cho anh cảm giác mong chờ chộn rộn mà anh thích nhất.

Diệp Quân nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, hỏi: "Sao mẹ anh biết mẹ tôi vậy?"

"Mẹ tôi cũng là cô giáo dạy cùng trường, trước đây bà từng dạy cậu, mọi người thường gọi bà là cô Oanh đó."

"A, cô Oanh! Khoẻ không?"

"Biết tôi đi hẹn hò với cậu nên khoẻ lắm."

"Ha ha ha, anh lớn tuổi hơn tôi mà chưa vợ chưa chồng, dĩ nhiên mấy bậc phụ huynh cũng gấp giùm anh."

Người đàn ông lắc đầu: "Cậu sai trọng điểm rồi, cô Oanh không phải vui vì tôi đi hẹn hò, cô vui vì hẹn được cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top