Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101: Hôm nay trông đĩ thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần trước Diệp Quân phải đi coi thi, lúc đó anh còn thảnh thơi lắm, cứ tới giờ là lên coi thi thôi, thậm chí có vài lớp cũng không phải lên thi, chỉ cần làm luận văn gửi qua email cho anh là được. Nhưng thi xong rồi thì mới là lúc anh bận nhất, anh phải chấm đống bài này, rồi tổng kết điểm số, xếp hạng các thứ, suốt cả tuần không có thời gian rảnh để làm chuyện khác.

Cuối cùng cũng đã đến cuối tuần, hôm nay là ngày anh hẹn đi chơi với Trần Kiều Duyên, cũng là ngày anh đi khám mắt. Hạ Dương cũng đã sớm chuẩn bị cho ngày này nên hôm nay hắn không đi làm, đòi chở anh tới phòng khám mắt. Trên đường đi, hắn hỏi, "Năm nào cũng đi khám à?"

"Vâng, em không tăng độ nhưng bác sĩ vẫn nói mỗi năm nên đi khám mắt một lần."

Thật ra Diệp Quân chỉ cận có nửa độ, hoàn toàn không cần phải đeo kính khi sinh hoạt thường ngày, nhưng bác sĩ khuyên nên đeo kính lúc đọc sách hoặc làm việc trên máy tính để đỡ đau mắt. Anh có một cặp kính là đã quá đủ rồi, nhưng mỗi lần anh tới khám mắt thì nhân viên cửa hàng luôn tranh thủ giới thiệu những mẫu kính mới. Hôm nay Hạ Dương đi cùng anh, hai người đàn ông cao lớn đẹp trai vừa mới bước vào cửa tiệm đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhân viên cũng cười tươi rói, chạy tới chào mời bọn họ.

Diệp Quân đang đeo kính, nên cô nhân viên mạnh dạn sáp vào hỏi: "Các anh tìm kính mát hay kính thường ạ?"

Diệp Quân mỉm cười: "Tôi có hẹn khám mắt."

Anh cười rộ lên, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, khiến cả Hạ Dương và cô nhân viên kia đều ngẩn ngơ nhìn anh, nhất thời không nói nên lời. May mà cô nhân viên đã gặp qua rất nhiều người đẹp nên có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tươi cười dẫn anh vào phía trong, "Mời anh ạ."

Hạ Dương ở bên ngoài đợi anh, rảnh rỗi xem mấy mẫu kính trên kệ. Cô nhân viên cảm thấy hắn có vẻ thích, nhanh nhẹn cười hỏi: "Anh thích cái này ạ? Kính gọng kim loại rất được các bạn trẻ yêu thích, bạn... bạn trai anh đeo lên cũng sẽ rất đẹp."

Hạ Dương nghe được hai chữ "bạn trai" liền mát lòng mát dạ, gật đầu bảo ừ. Bình thường Diệp Quân chỉ đeo kính không gọng đơn giản, vì vậy hắn biết điều quan trọng nhất với anh là sự thoải mái, nhưng ở đây có rất nhiều những mẫu kính hay ho, đặc biệt là kính gọng kim loại này, anh đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Hắn xem kính đến nhập tâm, không để ý là Diệp Quân đã khám mắt xong, lúc cảm thấy vòng tay quen thuộc quanh eo thì mới giật mình quay lại, đối diện với nụ cười kinh diễm của anh. Diệp Quân hỏi, "Anh xem kính cho em à, nhưng một cặp là đủ rồi."

Hạ Dương đưa cho anh cặp kính gọng kim loại trên tay, dịu dàng nói, "Một cặp để ở văn phòng trên trường, một cặp để ở nhà, khỏi mắc công đem đi đem lại."

Kính gọng kim loại còn đi kèm với một sợi dây cũng làm bằng kim loại, Diệp Quân đeo dây vào cổ trước rồi mới đeo kính lên. Cái này nặng hơn cái anh đang đeo nhưng cũng khá thoải mái, chất liệu chắc chắn, không dễ bị bẻ cong hay gãy. Diệp Quân chỉnh sửa lại cặp kính cho ngay ngắn, xoay người nhìn Hạ Dương. Tóc anh bây giờ dài ra, mấy sợi tóc đen mượt rũ xuống trán, che đi một nửa lông mày. Tròng kính phản chiếu ánh sáng, Diệp Quân nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt sáng đen láy dưới lớp kính mỏng hiện ra, khoé môi hơi hơi cong lên, trông anh vừa quyến rũ vừa tinh nghịch, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải ngẩn ngơ.

Hạ Dương nhìn anh tới không chớp mắt, yết hầu lăn lộn, chỉ có thể thốt ra một chữ, "Đẹp."

Cô nhân viên kia cũng không cưỡng lại nổi sắc đẹp này, luôn miệng khen, "Anh đeo cái này đẹp quá, trông giống thầy giáo quá đi thôi." Cô nói xong thì quay sang phía Hạ Dương, nhanh nhảu bổ sung thêm, "Anh thấy có phải không?"

Hạ Dương đắc ý khoe, "Ừ, em ấy là giáo sư đại học."

Cô nhân viên trợn tròn mắt, ồ một tiếng, "Vậy thì quá hợp rồi, anh mua cho bạn trai đi nào!"

Hạ Dương hỏi anh, "Em có thích không?"

Diệp Quân hơi do dự, "Cái này nặng hơn cái em đang đeo."

Cô nhân viên nghe vậy thì nhanh nhảu nói, "Kính anh đang đeo không gọng nên rất nhẹ, còn kính này làm bằng kim loại sẽ nặng hơn, nhưng anh đeo một hồi cũng quen thôi, mẫu này đang hot nhất bây giờ luôn đó, anh đeo hợp cực kỳ."

Hạ Dương còn gấp hơn cô gái này, dịu giọng nói, "Anh mua tặng em."

Diệp Quân thấy hắn nói cũng đúng, nếu có hai cặp kính thì đỡ mắc công anh mang đi mang về, với lại cặp kính này cũng rất đẹp, nên anh gật đầu chịu luôn.

Cô nhân viên cười khanh khách đem kính đi chuẩn bị, bảo là mười lăm phút sau sẽ xong.

Sau khi cổ đi rồi, Diệp Quân mới để ý thấy giá của cặp kính, hai mắt trợn tròn lên. Anh đổi ý không muốn mua nữa, vội níu tay Hạ Dương bảo đắt tiền lắm, nhưng hắn vẫn không chớp mắt lấy thẻ ra đưa cho quầy tính tiền, bình tĩnh nói: "Ngoan, anh mua tặng em."

Hạ Dương rất thích tặng quà cho anh, mà toàn là tặng quà đắt tiền. Thử nghĩ coi tuần nào hắn cũng mua trà sữa mấy lần, thỉnh thoảng lại tặng hoa, hồi mới quen nhau tặng anh gối ôm con mèo, Giáng sinh tặng khuyên tai, hôm bữa tặng hai cái tô, mấy tháng trước tặng anh con dao bếp, giờ lại còn mua kính cho anh nữa, không biết tốn bao nhiêu tiền rồi. Diệp Quân rất thích những món quà hắn tặng, nhưng anh thấy quá tốn kém, bản thân mình không thật sự cần những thứ này, nhưng vì thấy đẹp nên vẫn thích, mỗi lần được hắn tặng quà anh đều rất vui.

Hôm nay Diệp Quân vui đến mức cười híp cả mắt lại, vừa ngồi vào xe liền hôn chùn chụt lên mặt Hạ Dương, nói: "Cảm ơn anh. Cặp kính này đắt tiền như vậy, em không dám đeo luôn."

Hạ Dương nhéo má anh, "Không đeo thì mua để làm gì? Đeo ở nhà thôi cũng được."

Diệp Quân lại hôn lên mặt hắn, "Mau về thôi, em nấu cơm cho anh ăn."

Hai người về nhà ăn cơm tối xong xuôi rồi Diệp Quân mới chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay đi cùng một người xinh đẹp rạng rỡ như Duyên thì anh cũng phải sửa soạn một chút cho mình đẹp sáng chói loá mới được. Đầu tiên là áo sơ mi dáng rộng màu xanh dương nhạt kẻ sọc trắng, bên dưới mặc quần jean đen bó sát, tai đeo khuyên, tóc mái ép lại cho vào nếp. Xong xuôi, anh đứng ngắm mình trong gương, hài lòng nhoẻn miệng cười. Hôm nay anh dẹo như thế này, chắc chắn Duyên sẽ tranh thủ nói lời trêu ghẹo anh cho mà xem, nhưng mình đang trẻ đẹp không điệu thì làm gì?

Hạ Dương mê mẩn ngắm anh sửa soạn từ nãy giờ, ánh mắt hắn càn rỡ vầ trắng trợn, hoàn toàn không hề giấu giếm dục vọng của mình. "Đẹp thế, định ra ngoài gây họa à." Hắn tiến tới ôm lấy anh từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói, "Không cho đi nữa."

Diệp Quân bật cười, "Hay là anh chở em đi cũng được, đến đón Duyên."

"Được." Hạ Dương lấy kính ra đưa cho anh, "Đeo kính mới khoe với cổ."

Lúc Duyên vừa mới thấy anh, điều đầu tiên cô nói là, "Quào, hôm nay trông đĩ thế? Đi biểu diễn thời trang à?"

Diệp Quân biết ngay cổ sẽ nói vậy, cười khanh khách đáp, "Người ta đẹp thì đĩ không được sao?"

"Kính cũng đẹp nữa, mới mua à?"

"Ừ, ảnh mua cho tui, tui nói đắt quá mà ảnh vẫn khăng khăng mua cho tui."

"Cứ có cảm giác như thời gian bỏ quên cậu ấy, tại sao càng nhiều tuổi càng trẻ đẹp thế này." Duyên nhìn về phía Hạ Dương đang lái xe, cười đùa, "Có người yêu đẹp như vậy mà anh không muốn đem nhốt lại trong nhà sao?"

Hạ Dương bình thản đáp, "Không ai có thể ép buộc người khác ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi cả, tôi hi vọng rằng khi yêu tôi em ấy vẫn có thể là bản thân mình, làm những chuyện mà mình thích."

Hắn trả lời khôn ngoan như vậy, chẳng có gì để bắt bẻ nữa, Trần Kiều Duyên chỉ che miệng cười hì hì. Đợi đến lúc tới nơi, hai người bọn họ xuống xe, cô mới cười ghẹo Diệp Quân, "Được người yêu cưng như trứng, sướng nha."

Diệp Quân phì cười, "Có người yêu là để cưng chứ để làm gì má, chứ bà không cưng chồng mình à?"

"Người ta luôn đẹp hơn khi họ hạnh phúc. Anh ta đối với cậu thật tốt, tớ chưa từng thấy cậu vui vẻ và hạnh phúc đến vậy." Duyên mua hai ly trà sữa, đưa cho anh một ly, nở nụ cười, "Chúc mừng hai người, hi vọng rằng cậu sẽ luôn luôn toả sáng rực rỡ như vậy."

"Sao chưa gì đã chúc mừng?" Diệp Quân còn chưa kể cho cô chuyện quan trọng cơ mà. "Ảnh nói muốn tặng nhẫn cho tui."

"Thật á? Anh ta muốn lấy cậu?" Duyên trợn tròn mắt, hào hứng nhảy lên, "Anh ta muốn lấy cậu!"

Diệp Quân cười khanh khách, "Ơ, có ai nói thế đâu, tặng nhẫn thôi mà."

"Tại sao không muốn cưới lại tặng nhẫn? Nếu không cưới thì anh ta cũng muốn đánh dấu chủ quyền, người gì mà khôn quá trời, anh ta đợi gần một năm rồi mới tặng cho cậu, bây giờ hai người đã bồi dưỡng tình cảm thật tốt rồi, có tặng nhẫn cũng không kì. Còn nếu anh ta thấy được, chắc chắn là sẽ tặng nhẫn cầu hôn cậu luôn."

Diệp Quân thấy cổ nói đúng quá đúng, không có chỗ nào để cãi lại, gật gù bảo, "Vậy cậu đợi thiệp cưới đi là vừa, ha ha ha."

Hôm nay Trần Kiều Duyên hẹn anh đi chơi, vì cổ muốn mua quà tặng sinh nhật chồng mình. Thật ra mua đồ trên mạng vẫn rẻ hơn, nhưng con gái thích đi xem đồ, cho dù không mua gì thì vẫn thích ngắm cho đã con mắt. Mà sinh nhật Hạ Dương cũng chỉ còn cách một tháng nữa, nên anh cũng muốn đi xem có món gì hay ho tặng cho hắn không.

Hai vợ chồng nhà Duyên đã bên nhau hơn mười năm rồi, cô khỏi cần nghĩ cũng biết chồng mình muốn cái máy chơi game cầm tay mới phát hành. Nhưng mà Diệp Quân tặng quà cho Hạ Dương thì không dễ như vậy, bởi vì hắn có tiền, muốn cái gì thì sẽ mua ngay, chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì cả. Đương nhiên là không phải không có gì để tặng, mấy món quà phổ biến nhất cho đàn ông là cà vạt, đồng hồ, dây nịt, ví tiền, nước hoa các thứ, nhưng mấy món này hắn có cả rổ rồi, làm gì đến lượt anh tặng chứ.

Nghĩ lại thì từ lúc quen nhau tới giờ, anh chỉ tặng cho Hạ Dương một món quà duy nhất, là đôi dép con mèo đi trong nhà hồi Giáng sinh. Một món quà cực kỳ đơn giản, nhưng mà hắn thích lắm lắm, ngày nào đi làm về đều sẽ mang vô ngay lập tức, mang tới lúc hai con mèo cắn lủng lỗ luôn rồi mà vẫn chưa chịu vứt đi. Nghe thảm thiệt, nhưng mà hắn phải trân trọng món quà đó lắm mới giữ kỹ như vậy, hoá ra những món đồ bình thường cũng có thể mang lại nhiều niềm vui đến thế.

Món quà mà anh sắp tặng cho Hạ Dương, phải là một món quà xuất phát từ sở thích và thói quen của hắn. Không cần đắt tiền, không cần sang trọng, nhưng phải là thứ hắn thích, là thứ hữu dụng, là thứ hắn dùng thường ngày, để mỗi lần hắn dùng đến đều sẽ nghĩ tới anh, giống như đôi dép đi trong nhà kia vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top